Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!
Chương 67:
Tử Dạ Bất Miên
29/11/2022
Ngay từ lần đầu tiên Yên Vũ gặp ba mẹ của gã đã tỏ ra không thích.
Ả hỏi, giữa ba mẹ và sự nghiệp, Trần Tiểu Giang chọn gì? Chẳng bằng bảo gã phải chọn một trong hai, tiền tài và tình thân.
Rõ ràng, Trần Tiểu Giang chọn tiền tài.
Bác gái nghe Trần Tiểu Giang nói, kể cả có bênh vực gã tới đâu thì lòng cũng không thể không lạnh xuống: “Con vừa nói gì?”
Trần Tiểu Giang há miệng, dù không nói gì, nhưng vẫn rắn mặt quay đi.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số biểu biện, gã mất tự nhìn nhìn sang bác hai rồi quay người vào phòng.
Bác hai xách túi lên, không muốn nhiều lời với thằng con mất dạy này nữa. Bây giờ ông vẫn còn sức khoẻ, vẫn còn có thể nuôi sống bản thân, không muốn phải dựa dẫm vào cái loại không coi ai ra gì này.
Ông thất vợ vẫn nghệt ra đấy, liền quay đầu ấm ách giục: “Còn ngồi đấy làm gì? Nếu con bà không muốn nhận thì còn ở đây làm gì?”
Mụ chậm rì rì đi theo sau, bác hai sờ túi quần, phát hiện mình chưa lấy ví, vì thế liền quay lại đi lấy.
Lúc đi qua chỗ ngoặt, ông liền nghe thấy Trần Tiểu Giang đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi biết, lần này nhất định phải làm cho Trần Phóng trắng tay!”
“Tôi?… Hừ! Tôi làm gì có thằng em như nó? Loại nó còn không xứng để xách giày cho tôi, bây giờ còn ngang nhiên vào Thịnh Dương làm việc, tôi đã sớm ngứa mắt… Anh yên tầm, lần này nó chết chắc rồi! Được rồi…”
Trần Tiểu Giang còn chưa nói hết thì bác hai đã nổi đoá, không nghĩ ngợi gì mà lao ra chỉ vào mũi gã: “Mày vừa nói gì? Mày muốn hại Trần Phóng thế nào? Trần Phóng là em trai mày, nếu không nhờ nó thì tao đã sớm mất mạng rồi! Hiện tại mày còn muốn hại em mày nữa?”
Trần Tiểu Giang không ngờ tới bác hai nghe được đoạn hội thoại của mình, xanh mặt cúp điện thoại: “Ba! Ba nghe lầm rồi! Con làm sao có thể hại Trần Phóng được?” Gã không thể làm gì khác ngoài hoà hoãn giả ngơ.
“Tao vừa nghe được rõ rõ ràng ràng, mày gọi cho ai, mau nói cho tao biết!” Ông nói rồi muốn đưa tay cướp điện thoại của Trần Tiểu Giang.
Trần Tiểu Giang nào có thể dễ dàng để ông cướp được chứ?
Mà bác hai quyết tâm cướp được điện thoại để biết rõ ngọn nguồn. Mụ vợ ở ngoài nghe thấy tiếng xô xát, muền đi tới, đập vào mắt là cảnh bác hai vươn tay ra cướp điện thoại của Trần Tiểu Giang.
“Hai bố con ông làm gì vậy?” Mụ kinh ngạc thốt lên.
Trần Tiểu Giang trong lúc nhất thời không khống chế được lực đạo của mình, đột nhiên đẩy bác hai. Bác hai đụng phải tủ sau lưng, gáy đập thẳng vào nó đến chảy máu.
“A!! Lão Trần!!” Mụ bác gái vội vàng lao tới kiểm tra vết thương của ông.
Kết quả, mụ sờ thấy máu sau gáy ông, lắp bắp: “Tiểu Giang… Tiểu Giang… ba con…”
Trần Tiểu Giang cũng không ngờ đột nhiên phát sinh sự cố, cũng sợ đến mặt trắng bệch, ngẩn người.
“Còn ngẩn ra làm gì? Mau gọi xe cứu thương!”
Trần Tiểu Giang hốt hoảng lấy điện thoại di động, tay không ngừng run rẩy ấn số, khi chuẩn bị nhấn nút gọi thì gã đột nhiên đình chỉ động tác.
Mụ thấy gã không phản ứng, nghiêng đầu qua thì thấy gã kiên định nhìn mình: “Mẹ, mẹ sẽ giúp con đúng không?”
“Con đang nói gì vậy?”
“‘Mẹ, con không thể ngồi tù. Ba đã thành thế này, nếu con còn đi tù thì ai sẽ chăm sóc mẹ đây?”
“Con…”
“Kể cả bây giờ có đưa ba đi bệnh viện thì nhất định không thể trị hết, nhưng con thì lỡ tay hại người sẽ bị ngồi tù. Lẽ nào mẹ nhẫn tâm nhìn con bị bắt? Nếu như thế, thì ai sẽ chăm sóc mẹ đây?” Trần Tiểu Giang lệ rơi đầy mặt, hình như là đang nghĩ tới tình cảnh sau này của mụ, trông cực kỳ đau lòng.
“Tiểu Giang…” Tâm lý mụ lập tức xoắn xuýt, một người là chồng mụ nằm trong vũng máu, sinh tử chưa rõ, còn một bên là đứa con trai đang khóc lóc.
“Mẹ, mẹ không thể không cứu con! Con chính là đứa con trai độc nhất của mẹ, về sau còn phải hiếu thuận dưỡng lão mẹ!” Trần Tiểu Giang kéo góc áo của mụ, khóc đến tèm nhem nước mắt.
“…”
Qua hồi lâu mụ mới hỏi: “Con thực sự sẽ chăm sóc mẹ?”
“Nhất định rồi! Mẹ cứ yên tâm đi! Về sau con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, mẹ nói gì thì chính là cái đó!” Trần Tiểu Giang như thấy được hi vọng, nói càng hăng say.
“Được rồi.” Nếu bác hai đã biến thành dạng này thì kể cả đưa đi bệnh viện cũng không thể chữa khỏi, còn phải tiêu tốn một số tiền lớn. Chẳng bằng dùng khoản tiền ấy cho những người ở lại, như thế hẳn là ông cũng sẽ an tâm.
Mụ vợ rất nhanh tự thuyết phục bản thân.
————
Trần Phóng đang ngủ trên giường, nửa đêm bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
“Alo, Tiểu Phóng~” Là tiếng khóc thê thảm của một người phụ nữ.
“Xin hỏi bác là?”
“Bác là bác gái của con đây. Bác hai của con gặp chuyện rồi! Bây giờ đang ở bệnh viện, con mau tới đây đi!”
Trần Phóng lập tức nhảy dựng lên, tức tốc mặc quần áo.
Thẩm Thịnh Dương ở một phòng khác cũng bị đánh thức, anh đi ra, thấy cậu mặc quần áo tử tế, chuẩn bị ra ngoài: “Em muốn đi đâu?”
“Bác hai của em xảy ra chuyện rồi, em phải tới bệnh viện!”
“Đợi đã.” Anh nắm lấy tay cậu: “Bây giờ đã muộn, em muốn gọi xe cũng không gọi được, chờ anh hai phút, anh đưa em đi.”
Quả nhiên, Thẩm Thịnh Dương rất nhanh chóng mặc quần áo, cầm chìa khoá xe đi xuống tầng hầm.
Trần Phóng đi theo phía sau, sắc mặt mờ mịt.
Thẩm Thịnh Dương biết đây là vẻ mặt không biết làm sao của cậu.
Đưa tay ra nắm chặt lấy tay cậu, để bàn tay Trần Phóng rơi vào một bàn tay ấm áp, cậu ngẩng đầu lên thì liền bắt được một đôi mắt dịu dàng nhìn mình: “Đừng lo, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Cõi lòng đang lo lắng của Trần Phóng lập tức dịu xuống.
Xe rất nhanh đi vào thành phố ngả về đêm, tới bệnh viện bác hai đang nằm
Đây là một trạm xá rất nhỏ.
Sau khi Trần Phóng biết được bác hai của mình bị trọng thương ở gáy, lại chỉ được đưa tới loại bệnh viện vớ vẩn, cũng có chút không chịu được: “Bệnh tình của bác hai nghiêm trọng như thế, tại sao lại không đưa bác ấy tới bệnh viện lớn?”
“Bác hết cách rồi, khi tới thành phố C thì tiền đã gần như bị dùng hết, cho nên chỉ có thể đưa ông ấy tới bệnh viện nhỏ này thôi.” Mụ bác tèm nhèm nước mắt, gục xuống bên giường bệnh của chồng khóc thê lương: “Lão Trần! Xin ông ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nếu ông đi thì tôi biết làm sao đây?”
Lúc này, Trần Tiểu Giang mới trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc, khó khăn chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy người ba đang nằm trên giường bệnh, mắt gã chan chứa lệ quang, môi run rẩy gọi: “Ba…”
“Ba! Ba làm sao vậy? Ba nói gì đi chứ?! Ba!!” Trần Tiểu Giang nhào tới, dùng sức lay lay thân thể của bác hai.
“Trần Tiểu Giang! Anh đừng lay bác mạnh như thế!” Trần Phóng liền vội vàng đi lên ngăn gã lại, đầu bác hai bị thương, không được tuỳ tiện động chạm nữa.
“Mày tránh ra!” Gã đẩy cậu về phía sau.
Trần Phóng lập tức đứng không vững, lảo đảo lùi về sau hai bước.
May là có Thẩm Thịnh Dương đỡ đằng sau nên cậu không đến nỗi ngã sấp xuống.
Bác sĩ đi tới, nói: “Bệnh viện của chúng tôi không có thiết bị y tế tân tiến, e rằng không thể điều trị tốt cho bệnh nhân. Não bộ của bệnh nhân bị trọng thương, mất máu quá nhiều, hơn nữa cũng không được đưa tới bệnh viện kịp thời, thiếu khí trầm trọng.”
“Vậy… vậy phải làm sao đây?” Mụ bác sốt ruột.
“Con… con đi chuyển bệnh viện cho ba ngay!” Trần Tiểu Giang đứng lên, cùng bác sĩ ra ngoài.
Trần Phóng dựa vào người Thẩm Thịnh Dương, nhìn bác hai mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, không nói lời nào.
Một lát sau, Trần Tiểu Giang sốt ruột trở lại: “Làm sao bây giờ? Con đã gọi điện cho vài bệnh viện, họ đều nói rằng phòng bệnh đã đầy, không thể nhận thêm ba.”
“Vậy phải làm sao đây? Bây giờ mạng người mới là quan trọng, chẳng lẽ bọn họ thấy chết mà không cứu sao?” Trần Phóng nóng ruột bảo.
Thẩm Thịnh Dương ở bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, động viên: “Em đừng lo lắng, để anh nghĩ cách.”
“Vâng.” Trần Phóng gật đầu, Thẩm Thịnh Dương đi ra ngoài.
Anh vừa đi thì Trần Tiểu Giang lập tức đổi mặt, gã hung dữ trừng Trần Phóng: “Mày vẫn ở đây làm gì? Nhà tao không hoan nghênh mày! Cút đi!”
“Đừng mà Tiểu Giang! Là mẹ gọi Tiểu Phóng tới.” Mụ bác giữ tay gã, khuyên giải: “Tiểu Phóng là cháu trai của lão Trần, bây giờ ông ấy xảy ra chuyện, mẹ nghĩ nó hẳn phải biết.”
“Mẹ, ba biến thành như vậy, Trần Phóng cũng có phần trách nhiệm!”
“Mẹ biết. Nếu như không phải nó không chịu nhận ba mẹ thì ba con cũng sẽ không sốt ruột mà đi lấy tiền để ra khách sạn, cũng sẽ không bất cẩn ngã cầu thang.” Mụ phun ra một lý do độc ác, vẫn làm một bộ khoan dung đại lượng nhìn cậu.
“Không… không phải tôi…” Trần Phóng xua tay, một mực phủ nhận.
Làm sao cậu có thể hại bác hai ngã cầu thang được? Cậu đâu có làm gì?
“Trần Phóng! Không ngờ nhìn mày một bộ vô hại, nhưng không ngờ lại ác độc như thế! Ông ấy là bác mày! Không ngờ mày lại vô tình với ông như thế?” Trần Tiểu Giang từng chút một áp sát Trần Phóng.
Trần Phóng nhìn bác hai đang hấp hối, lại nhìn Trần Tiểu Giang một mặt dữ tợn. Tại sao lại như thế, tại sao lại đổ toàn bộ lỗi lầm lại đổ lên người cậu, cậu rõ ràng là không làm gì hết!
Ngay khi Trần Phóng sắp lùi tới cửa, hết đường thì đụng vào Thẩm Thịnh Dương.
Trần Tiểu Giang lập tức thu liễm sắc mặt hung dữ, quay đầu nhìn bác hai, khóc thút tha thút thít.
“Tôi đã liên hệ với một bệnh viện tốt, bây giờ có thể chuyển bác ấy đến.” Thẩm Thịnh Dương dắt tay Trần Phóng.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Mụ bác cao hứng nói.
Bệnh viện Nhân dân rất nhanh liền đưa xe cứu thương tới, các bác sĩ cẩn thận đặt bác hai lên cáng rồi lên xe cứu thương. Trần Tiểu Giang và mẹ cũng theo lên xe, còn Trần Phóng và Thẩm Thịnh Dương đứng một bên nhìn theo bóng xe rời đi.
“Muốn đi theo không? Anh có thể đưa em theo.” Thẩm Thịnh Dương bảo cậu.
“Không cần…” Trần Phóng im lặng quay người, ôm đầu, một bộ mặt ủ mày chau.
Thẩm Thịnh Dương cho là cậu vẫn lo lắng cho bác, liền vỗ vai cậu: “Em yên tâm đi, bác nhất định sẽ không sao. Anh sẽ làm hết sức mình, tìm bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho bác.”
“Không… không phải vì chuyện này…”
Ả hỏi, giữa ba mẹ và sự nghiệp, Trần Tiểu Giang chọn gì? Chẳng bằng bảo gã phải chọn một trong hai, tiền tài và tình thân.
Rõ ràng, Trần Tiểu Giang chọn tiền tài.
Bác gái nghe Trần Tiểu Giang nói, kể cả có bênh vực gã tới đâu thì lòng cũng không thể không lạnh xuống: “Con vừa nói gì?”
Trần Tiểu Giang há miệng, dù không nói gì, nhưng vẫn rắn mặt quay đi.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số biểu biện, gã mất tự nhìn nhìn sang bác hai rồi quay người vào phòng.
Bác hai xách túi lên, không muốn nhiều lời với thằng con mất dạy này nữa. Bây giờ ông vẫn còn sức khoẻ, vẫn còn có thể nuôi sống bản thân, không muốn phải dựa dẫm vào cái loại không coi ai ra gì này.
Ông thất vợ vẫn nghệt ra đấy, liền quay đầu ấm ách giục: “Còn ngồi đấy làm gì? Nếu con bà không muốn nhận thì còn ở đây làm gì?”
Mụ chậm rì rì đi theo sau, bác hai sờ túi quần, phát hiện mình chưa lấy ví, vì thế liền quay lại đi lấy.
Lúc đi qua chỗ ngoặt, ông liền nghe thấy Trần Tiểu Giang đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi biết, lần này nhất định phải làm cho Trần Phóng trắng tay!”
“Tôi?… Hừ! Tôi làm gì có thằng em như nó? Loại nó còn không xứng để xách giày cho tôi, bây giờ còn ngang nhiên vào Thịnh Dương làm việc, tôi đã sớm ngứa mắt… Anh yên tầm, lần này nó chết chắc rồi! Được rồi…”
Trần Tiểu Giang còn chưa nói hết thì bác hai đã nổi đoá, không nghĩ ngợi gì mà lao ra chỉ vào mũi gã: “Mày vừa nói gì? Mày muốn hại Trần Phóng thế nào? Trần Phóng là em trai mày, nếu không nhờ nó thì tao đã sớm mất mạng rồi! Hiện tại mày còn muốn hại em mày nữa?”
Trần Tiểu Giang không ngờ tới bác hai nghe được đoạn hội thoại của mình, xanh mặt cúp điện thoại: “Ba! Ba nghe lầm rồi! Con làm sao có thể hại Trần Phóng được?” Gã không thể làm gì khác ngoài hoà hoãn giả ngơ.
“Tao vừa nghe được rõ rõ ràng ràng, mày gọi cho ai, mau nói cho tao biết!” Ông nói rồi muốn đưa tay cướp điện thoại của Trần Tiểu Giang.
Trần Tiểu Giang nào có thể dễ dàng để ông cướp được chứ?
Mà bác hai quyết tâm cướp được điện thoại để biết rõ ngọn nguồn. Mụ vợ ở ngoài nghe thấy tiếng xô xát, muền đi tới, đập vào mắt là cảnh bác hai vươn tay ra cướp điện thoại của Trần Tiểu Giang.
“Hai bố con ông làm gì vậy?” Mụ kinh ngạc thốt lên.
Trần Tiểu Giang trong lúc nhất thời không khống chế được lực đạo của mình, đột nhiên đẩy bác hai. Bác hai đụng phải tủ sau lưng, gáy đập thẳng vào nó đến chảy máu.
“A!! Lão Trần!!” Mụ bác gái vội vàng lao tới kiểm tra vết thương của ông.
Kết quả, mụ sờ thấy máu sau gáy ông, lắp bắp: “Tiểu Giang… Tiểu Giang… ba con…”
Trần Tiểu Giang cũng không ngờ đột nhiên phát sinh sự cố, cũng sợ đến mặt trắng bệch, ngẩn người.
“Còn ngẩn ra làm gì? Mau gọi xe cứu thương!”
Trần Tiểu Giang hốt hoảng lấy điện thoại di động, tay không ngừng run rẩy ấn số, khi chuẩn bị nhấn nút gọi thì gã đột nhiên đình chỉ động tác.
Mụ thấy gã không phản ứng, nghiêng đầu qua thì thấy gã kiên định nhìn mình: “Mẹ, mẹ sẽ giúp con đúng không?”
“Con đang nói gì vậy?”
“‘Mẹ, con không thể ngồi tù. Ba đã thành thế này, nếu con còn đi tù thì ai sẽ chăm sóc mẹ đây?”
“Con…”
“Kể cả bây giờ có đưa ba đi bệnh viện thì nhất định không thể trị hết, nhưng con thì lỡ tay hại người sẽ bị ngồi tù. Lẽ nào mẹ nhẫn tâm nhìn con bị bắt? Nếu như thế, thì ai sẽ chăm sóc mẹ đây?” Trần Tiểu Giang lệ rơi đầy mặt, hình như là đang nghĩ tới tình cảnh sau này của mụ, trông cực kỳ đau lòng.
“Tiểu Giang…” Tâm lý mụ lập tức xoắn xuýt, một người là chồng mụ nằm trong vũng máu, sinh tử chưa rõ, còn một bên là đứa con trai đang khóc lóc.
“Mẹ, mẹ không thể không cứu con! Con chính là đứa con trai độc nhất của mẹ, về sau còn phải hiếu thuận dưỡng lão mẹ!” Trần Tiểu Giang kéo góc áo của mụ, khóc đến tèm nhem nước mắt.
“…”
Qua hồi lâu mụ mới hỏi: “Con thực sự sẽ chăm sóc mẹ?”
“Nhất định rồi! Mẹ cứ yên tâm đi! Về sau con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, mẹ nói gì thì chính là cái đó!” Trần Tiểu Giang như thấy được hi vọng, nói càng hăng say.
“Được rồi.” Nếu bác hai đã biến thành dạng này thì kể cả đưa đi bệnh viện cũng không thể chữa khỏi, còn phải tiêu tốn một số tiền lớn. Chẳng bằng dùng khoản tiền ấy cho những người ở lại, như thế hẳn là ông cũng sẽ an tâm.
Mụ vợ rất nhanh tự thuyết phục bản thân.
————
Trần Phóng đang ngủ trên giường, nửa đêm bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
“Alo, Tiểu Phóng~” Là tiếng khóc thê thảm của một người phụ nữ.
“Xin hỏi bác là?”
“Bác là bác gái của con đây. Bác hai của con gặp chuyện rồi! Bây giờ đang ở bệnh viện, con mau tới đây đi!”
Trần Phóng lập tức nhảy dựng lên, tức tốc mặc quần áo.
Thẩm Thịnh Dương ở một phòng khác cũng bị đánh thức, anh đi ra, thấy cậu mặc quần áo tử tế, chuẩn bị ra ngoài: “Em muốn đi đâu?”
“Bác hai của em xảy ra chuyện rồi, em phải tới bệnh viện!”
“Đợi đã.” Anh nắm lấy tay cậu: “Bây giờ đã muộn, em muốn gọi xe cũng không gọi được, chờ anh hai phút, anh đưa em đi.”
Quả nhiên, Thẩm Thịnh Dương rất nhanh chóng mặc quần áo, cầm chìa khoá xe đi xuống tầng hầm.
Trần Phóng đi theo phía sau, sắc mặt mờ mịt.
Thẩm Thịnh Dương biết đây là vẻ mặt không biết làm sao của cậu.
Đưa tay ra nắm chặt lấy tay cậu, để bàn tay Trần Phóng rơi vào một bàn tay ấm áp, cậu ngẩng đầu lên thì liền bắt được một đôi mắt dịu dàng nhìn mình: “Đừng lo, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Cõi lòng đang lo lắng của Trần Phóng lập tức dịu xuống.
Xe rất nhanh đi vào thành phố ngả về đêm, tới bệnh viện bác hai đang nằm
Đây là một trạm xá rất nhỏ.
Sau khi Trần Phóng biết được bác hai của mình bị trọng thương ở gáy, lại chỉ được đưa tới loại bệnh viện vớ vẩn, cũng có chút không chịu được: “Bệnh tình của bác hai nghiêm trọng như thế, tại sao lại không đưa bác ấy tới bệnh viện lớn?”
“Bác hết cách rồi, khi tới thành phố C thì tiền đã gần như bị dùng hết, cho nên chỉ có thể đưa ông ấy tới bệnh viện nhỏ này thôi.” Mụ bác tèm nhèm nước mắt, gục xuống bên giường bệnh của chồng khóc thê lương: “Lão Trần! Xin ông ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nếu ông đi thì tôi biết làm sao đây?”
Lúc này, Trần Tiểu Giang mới trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc, khó khăn chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy người ba đang nằm trên giường bệnh, mắt gã chan chứa lệ quang, môi run rẩy gọi: “Ba…”
“Ba! Ba làm sao vậy? Ba nói gì đi chứ?! Ba!!” Trần Tiểu Giang nhào tới, dùng sức lay lay thân thể của bác hai.
“Trần Tiểu Giang! Anh đừng lay bác mạnh như thế!” Trần Phóng liền vội vàng đi lên ngăn gã lại, đầu bác hai bị thương, không được tuỳ tiện động chạm nữa.
“Mày tránh ra!” Gã đẩy cậu về phía sau.
Trần Phóng lập tức đứng không vững, lảo đảo lùi về sau hai bước.
May là có Thẩm Thịnh Dương đỡ đằng sau nên cậu không đến nỗi ngã sấp xuống.
Bác sĩ đi tới, nói: “Bệnh viện của chúng tôi không có thiết bị y tế tân tiến, e rằng không thể điều trị tốt cho bệnh nhân. Não bộ của bệnh nhân bị trọng thương, mất máu quá nhiều, hơn nữa cũng không được đưa tới bệnh viện kịp thời, thiếu khí trầm trọng.”
“Vậy… vậy phải làm sao đây?” Mụ bác sốt ruột.
“Con… con đi chuyển bệnh viện cho ba ngay!” Trần Tiểu Giang đứng lên, cùng bác sĩ ra ngoài.
Trần Phóng dựa vào người Thẩm Thịnh Dương, nhìn bác hai mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, không nói lời nào.
Một lát sau, Trần Tiểu Giang sốt ruột trở lại: “Làm sao bây giờ? Con đã gọi điện cho vài bệnh viện, họ đều nói rằng phòng bệnh đã đầy, không thể nhận thêm ba.”
“Vậy phải làm sao đây? Bây giờ mạng người mới là quan trọng, chẳng lẽ bọn họ thấy chết mà không cứu sao?” Trần Phóng nóng ruột bảo.
Thẩm Thịnh Dương ở bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, động viên: “Em đừng lo lắng, để anh nghĩ cách.”
“Vâng.” Trần Phóng gật đầu, Thẩm Thịnh Dương đi ra ngoài.
Anh vừa đi thì Trần Tiểu Giang lập tức đổi mặt, gã hung dữ trừng Trần Phóng: “Mày vẫn ở đây làm gì? Nhà tao không hoan nghênh mày! Cút đi!”
“Đừng mà Tiểu Giang! Là mẹ gọi Tiểu Phóng tới.” Mụ bác giữ tay gã, khuyên giải: “Tiểu Phóng là cháu trai của lão Trần, bây giờ ông ấy xảy ra chuyện, mẹ nghĩ nó hẳn phải biết.”
“Mẹ, ba biến thành như vậy, Trần Phóng cũng có phần trách nhiệm!”
“Mẹ biết. Nếu như không phải nó không chịu nhận ba mẹ thì ba con cũng sẽ không sốt ruột mà đi lấy tiền để ra khách sạn, cũng sẽ không bất cẩn ngã cầu thang.” Mụ phun ra một lý do độc ác, vẫn làm một bộ khoan dung đại lượng nhìn cậu.
“Không… không phải tôi…” Trần Phóng xua tay, một mực phủ nhận.
Làm sao cậu có thể hại bác hai ngã cầu thang được? Cậu đâu có làm gì?
“Trần Phóng! Không ngờ nhìn mày một bộ vô hại, nhưng không ngờ lại ác độc như thế! Ông ấy là bác mày! Không ngờ mày lại vô tình với ông như thế?” Trần Tiểu Giang từng chút một áp sát Trần Phóng.
Trần Phóng nhìn bác hai đang hấp hối, lại nhìn Trần Tiểu Giang một mặt dữ tợn. Tại sao lại như thế, tại sao lại đổ toàn bộ lỗi lầm lại đổ lên người cậu, cậu rõ ràng là không làm gì hết!
Ngay khi Trần Phóng sắp lùi tới cửa, hết đường thì đụng vào Thẩm Thịnh Dương.
Trần Tiểu Giang lập tức thu liễm sắc mặt hung dữ, quay đầu nhìn bác hai, khóc thút tha thút thít.
“Tôi đã liên hệ với một bệnh viện tốt, bây giờ có thể chuyển bác ấy đến.” Thẩm Thịnh Dương dắt tay Trần Phóng.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Mụ bác cao hứng nói.
Bệnh viện Nhân dân rất nhanh liền đưa xe cứu thương tới, các bác sĩ cẩn thận đặt bác hai lên cáng rồi lên xe cứu thương. Trần Tiểu Giang và mẹ cũng theo lên xe, còn Trần Phóng và Thẩm Thịnh Dương đứng một bên nhìn theo bóng xe rời đi.
“Muốn đi theo không? Anh có thể đưa em theo.” Thẩm Thịnh Dương bảo cậu.
“Không cần…” Trần Phóng im lặng quay người, ôm đầu, một bộ mặt ủ mày chau.
Thẩm Thịnh Dương cho là cậu vẫn lo lắng cho bác, liền vỗ vai cậu: “Em yên tâm đi, bác nhất định sẽ không sao. Anh sẽ làm hết sức mình, tìm bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho bác.”
“Không… không phải vì chuyện này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.