Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!
Chương 28: Ký Ức
Tử Dạ Bất Miên
26/11/2022
Trần Phóng không biết kể những lời của Loan với ai, nghĩ tới nghĩ lui, là Tô Lâm gọi cậu chạy tới sân bay, kéo cậu cuốn vào dự án không liên quan, vẫn là kể cho anh thì tốt hơn.
Tô Lâm kinh ngạc há hốc miệng, có lẽ đây chuyện này cũng không tệ. Trung Hằng là công ty điện tử số một, số hai trong nước, trước giờ luôn là công xưởng cung cấp linh kiện ra quốc tế. Nếu lần này bên họ có thể sáng tạo ra smart phone của riêng mình, bọn anh sẽ lo phần cứng, thêm phần mềm từ Thịnh Dương, nhất định sẽ ra mắt sản phẩm mang tính đột phá.
Mặc dù các dòng smart phone từ nước ngoài đã gây bão hòa thị trường, những con cá sấu khổng lồ trong ngành đều đã nắm được một vị thế nhất định, nhưng chỉ cần tạo ra dòng điện thoại có tính năng ưu việt hơn thì không lo người tiêu dùng không hứng thú.
Nếu có thể đưa app của mạng văn học Thịnh Thế cài đặt cho smart phone thì mạng văn học Thịnh Thế có thể tăng cường sức ảnh hưởng, mở rộng phương diện sách điện tử thì đây tuyệt đối là miếng thịt mỡ rớt xuống.
“Quả đúng là chuyện tốt! Trần Phóng! Nếu kế hoạch này giao cho cậu thì phải làm thật tốt đó!” Tô Lâm kích động vỗ vỗ vai Trần Phóng.
Cậu anh bỏ tay anh xuống khỏi vai mình: “Xin anh! Tôi chỉ là kỹ thuật viên của phòng kỹ thuật, sao có khả năng viết app được… Đây chính là đang làm khó tôi mà.”
Tô Lâm ngẫm cũng đúng, viết app rất khó, phải được trưởng phòng kỹ thuật phụ trách, nên báo lên cấp trên là Thẩm Thịnh Dương, để anh quyết định.
Thẩm Thịnh Dương ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt vốn đang xem văn kiện cầm trên tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn Tô Lâm khiến con tim của run rẩy.
“Sao bên Trung Hằng lại có ý định đó?”
Tô Lâm lập tức cáo cáo toàn bộ những việc phát sinh tối qua cho anh, sắc mặt của Thẩm Thịnh Dương ngày càng đen: “Cậu nói, lúc đó cậu không nghe được Loan Yu đề nghị sáng tạo app với Trần Phóng. Vậy những câu nói đó được nói lúc nào?”
Tô Lâm làm sao không nghĩ đến điểm này, nói cách khác, tối hôm qua, sau khi rời đi, Tô Phóng đã gặp Loan Yu? Chẳng trách sắc mặt Thẩm Thịnh Dương lại thúi vậy! Anh hận không thể vả mấy cái vào miệng mình, lần này sếp nhất định muốn giận chó đánh mèo với mình!
Không ngờ Thẩm Thịnh Dương chẳng nói nữa, phất tay bảo Tô Lâm: “Vấn đề này tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp, cậu ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Trước khi đi, Tô Lâm còn cố gắng dòm sắc mặt của Thẩm Thịnh Dương nhưng không nhìn ra đầu mối liền phẫn nộ đi ra cửa. Chẳng lẽ trước đó anh đã đoán sai sao? Anh còn tưởng sếp nhà mình có ý tứ với Trần Phóng, bắt anh gọi cậu đi phỏng vấn, thậm chí lúc phòng kỹ thuật quyết định mướn người, Thẩm Thịnh Dương chẳng thèm ngó tới người khác, trực tiếp vung tay bế Trần Phóng, bảo Tô Lâm gọi cậu đến làm.
Tô Lâm cảm thấy không bình thường nên đối với cậu có vài phần kính trọng. Thủ đoạn tên ngố này cũng cao thật, khiến người đàn ông như thần Thẩm Thịnh Dương phải thêm bao nhiêu ngoại lệ vì mình.
Mà lần này nhìn sắc mặt của sếp, Tô Lâm lại không thể khẳng định phán đoán của mình từ trước đến giờ là đúng hay sai… Thật sự giống như… dù mưa dù gió, núi vẫn đứng sừng sững vậy.
————
Trần Phóng vốn đang làm việc thì điện thoại rung rung hai lần. Cầm lên nhìn, là tin nhắn không có tên người gửi, số điện thoại cậu không lưu, nội dung như sau: “Đến phòng làm việc của tôi. —- Thẩm Thịnh Dương.”
Là Thẩm Thịnh Dương gửi tin nhắn, gọi cậu tới phòng làm việc làm gì? Tuy rằng đại não suy nghĩ rất có thể là Hồng Môn Yến [1], nhưng mà cậu không thể không nghe lãnh đạo. Trần Phóng đứng lên, đi tới phòng làm việc của Thẩm Thịnh Dương.
Bởi vì lúc trước đã đến một lần nên bây giờ Trần Phóng coi như quen cửa quen nẻo. Nhưng lần này lại có Tô Lâm ngồi bên ngoài, trong tích tắc liền nhìn thấy cậu mặt mũi sáng sủa hẳn lên.
“Trần Phóng… Cậu tới tìm sếp hả?”
“Vâng.” Trần Phóng gật gật đầu, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt: “Sếp… Có ở trong đó không?”
“Có có! Cậu vào nhanh một chút!” Tô Lâm cười tươi như hoa, chỉ ước sao cậu có thể bay vào nhanh một chút, như thế Thẩm Thịnh Dương sẽ không trách tội anh để Loan Yu tiếp cận Trần Phóng, giúp anh thoát một kiếp.
Trần Phóng nhìn nụ cười của anh, nói thế nào cũng thấy mất tự nhiên, anh trông như con buôn đang chào bán món ăn, mà cậu chính là củ cải trắng sắp bị bán đi.
Mím môi, cậu quay đầu: “Thôi, tôi đến không đúng lúc.”
“Sao lại không đúng lúc, cậu đã đến rồi mà, hơn nữa sếp cũng đã chờ cậu được một lúc.” Tô Lâm sao chịu để cậu chạy, một phát bắt được cánh tay cậu đẩy vào trong, một bên đẩy một bên thét: “Lão đại!! Trần Phóng đến rồi!!”
Trần Phóng bị Tô Lâm dùng lực mạnh đẩy vào trong, lần đầu tiên cậu đến, bởi vì căng thẳng nên không nhìn rõ phòng làm việc của Thẩm Thịnh Dương, hiện tại rốt cuộc có thể chân chính ngắm căn phòng rộng rãi sáng sủa.
Phòng làm việc lấy hai màu đen và xám tro làm chủ đạo, bàn làm việc, bàn trà là màu đen, thảm trải, rèm cửa sổ, kệ sách gỗ đầy ắp sách cùng tài liệu thì màu xám tro.
Khác hẳn phong cách trang trí ở nhà.
Thẩm Thịnh Dương không có ngẩng đầu, chuyên tâm xem văn kiện, như thể chẳng bị phân tâm vì trong phòng nhiều hơn một người.
Trần Phóng lúng túng đứng một lúc mới mở miệng: “Sếp… anh gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Thẩm Thịnh Dương bây giờ mới ngẩng đầu, nhìn Trần Phóng, nhẹ nhàng tựa vào ghế, ngón tay thon dài chỉ vào ghế tựa đặt trước bàn làm việc: “Ngồi đi.”
Cậu nghe lời ngồi xuống.
“Loan Yu từ điện tử Trung Hằng tìm cậu sáng tạo app?”
“Vâng.” Hóa ra là vì vấn đề này, Trần Phóng ngoan ngoãn gật đầu.
“Tại sao anh ta vừa gặp mặt, thậm chí còn chưa xác lập quan hệ hợp tác đã đưa ra yêu cầu với nhân viên của đối tác?” Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cậu, mà Trần Phóng thì từ đầu tới cuối vẫn là một mặt ngơ ngác như không nhận ra thâm ý trong lời nói của Thẩm Thịnh Dương.
Hết cách, anh đành phải hỏi rõ: “Cậu và Loan Yu quen nhau từ trước rồi sao?”
Trần Phóng cẩn thận suy nghĩ, cậu và Loan Yu, đúng thật là… chưa từng gặp nhau.
Thẩm Thịnh Dương thấy cậu bình tĩnh lắc đầu, khẳng định cậu lừa anh, thật sự không nhận ra hắn. Vậy hành động của Loan Yu đúng là hơi dị.
Thẩm Thịnh Dương suy nghĩ, bảo cậu: “Cậu có hứng thú với việc sáng tạo app văn học không?”
“Dạ?” Trần Phóng trợn to mắt: “Tôi sợ mình không làm được…”
“Tôi sẽ không để cậu phụ trách một mình, cậu chỉ làm thành viên tham gia, không phải chịu trách nhiệm.” Anh dừng một chút rồi lại nói: “Nếu đối phương đã dưa ra đề xuất thì đối với chúng ta sẽ có cả mặt lợi và mặt hại, tiền đưa tới cửa, nào có chuyện không kiếm lời?”
“Trần Phóng, cậu về viết một phần mã khung cho app, một tuần sau nộp lại cho tôi.”
“Tôi?” Trần Phóng chỉ chỉ chính mình, anh không phải đã nói sẽ không bắt tôi phụ trách chuyện này hay sao? Sao lại bắt tôi đi viết mã khung gì gì đó thế! Trần Phóng im lặng bùng nổ trong lòng.
Thẩm Thịnh Dương dường như nhìn thấy ý nghĩ của cậu, ánh mắt lạnh lùng bắn tới: “Làm sao? Cậu có ý kiến?”
“Không có ạ…” Tui không dám có.
Anh không thể không thở dài một tiếng: “Cậu viết cho tốt đi, nếu lần này có thể tham gia vào đội sáng tạo app thì có thể sớm trở thành nhân viên chính thức, lúc đó liền được tăng lương.”
“Tăng tiền lương?” Vừa nghe thấy một loạt các từ này, đôi mắt Trần Phóng liền sáng rực.
Thời gian thử việc tại Thịnh Dương là nửa năm, nếu trong thời gian sát hạch biểu hiện không tốt thì có thể đuổi người bất cứ lúc nào, đây là nguyên tắc dùng người của công ty. Mà sau khi trở thành nhân viên chính thức thì sẽ nhận được khoản lương kếch xù khiến nhiều người khẽ cắn răng cố gắng sống qua nửa năm này. Hiện tại chính mồm Thẩm Thịnh Dương nói Trần Phóng có thể được chuyển lên chính thức sớm hơn dự kiến, làm sao lại không khiến một đứa yêu tiền như cậu lung lay đây!
Cậu nghĩ, gật đầu: “Được! Tôi sẽ thử một lần.”
Đợi cậu đi khỏi, anh không có tâm tư xem tiếp văn kiện, mà hai tay vòng lên ngực trầm tư.
Mặc dù đã là chuyện của mười ba năm trước, vốn là kỷ niệm mơ hồ trong trí nhớ, nhưng bởi vì gặp lại cậu mà anh lại cảm thấy mọi thứ giống như vừa mới xảy qua vào ngày hôm qua.
Khi đó Trần Phóng vừa gầy vừa nhỏ, bị đuổi ra khỏi nhà bác hai liền tới tá túc tại nhà của anh.
Thẩm Thịnh Dương còn nhớ buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, ra khỏi phòng riêng liền phát hiện ra đứa nhỏ nằm trên salon đã không thấy đâu.
Lúc đầu anh cho là cậu vào nhà vệ sinh, nhưng lại nghe thấy âm thanh phát ra từ trong bếp.
Bếp là nơi anh rất ít khi sử dụng, hầu như toàn đến chỗ Tiêu Minh ăn chùa uống chùa hoặc ra ngoài ăn. Mà mỗi tuần sẽ có người đúng giờ đến để thực phẩm vào tủ lạnh, mỗi tuần một lần, nếu như tuần trước anh không ăn đến đồ ăn, thì người đó sẽ mang đồ hết hạn hoặc không sử dụng được nữa bỏ đi.
Thẩm Thịnh Dương đi vào nhà bếp liền nhìn thấy cái đầu nho nhỏ của Trần Phóng, ống tay áo kéo cao, trong tay cầm muỗng lớn, bếp ga đỏ lửa đun một cái nồi đang đun tỏa khói nóng hổi.
“Nhóc đang làm gì thế?” Thanh âm lúc mới rời giường của anh có chút khàn khàn.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy anh thì cười tít, đôi mắt liền cong lên thành hai mảnh trăng lưỡi liềm, miệng nứt ra để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ. Thẩm Thịnh Dương bây giờ mới biết, lúc cậu cười trông thật đáng yêu.
“Anh Tôn, anh dậy rồi?”
Lúc trước Thẩm Thịnh Dương không muốn phản bác khiến Trần Phóng buồn nên mới không chỉnh lại họ tên mình, một phần khác là việc này không cần thiết với cả lười, nghĩ lại, có một người gọi mình bằng cái tên độc nhất vô nhị là chuyện không tồi.
Nói cách khác, Thẩm Thịnh Dương đã quen nghe Trần Phóng gọi mình bằng cái tên Tôn ca. Về sau có một thời gian không được nghe thanh âm trẻ con gọi mình là “Anh Tôn”, lòng anh có chút ngứa ngáy.
“Hỏi nhóc đấy, nhóc đang làm cái gì?” Khi đó cả hai đều không ngờ rằng lại phải chia tay nhanh đến thế.
“Em đang làm bữa sáng.” Cậu vội giải thích: “Em thấy trong tủ lạnh nhà anh có rất nhiều nguyên liệu nhưng em không dám đụng vào nên đành nấu cháo, còn thức ăn trong tủ, em có thể sử dụng không ạ?”
Thẩm Thịnh Dương đi vào, đoạt cái muôi trong tay cậu: “Thôi, nhóc đi rửa mặt đi, để tôi làm.”
Trần Phóng tất nhiên không chịu, lại lấy lại cái muỗng: “Không sao đâu! Em có kinh nghiệm nấu ăn mà, anh cứ yên tâm để em làm đi!”
Thẩm Thịnh Dương thấy cậu vỗ ngực một cái, gương mặt nhỏ tràn trề tự tin nên không kiên trì: “Được rồi, làm xong rồi đi đánh răng, nếu không sẽ bị muộn học.”
————————
[1]: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng. (Theo Wikipedia)
Tô Lâm kinh ngạc há hốc miệng, có lẽ đây chuyện này cũng không tệ. Trung Hằng là công ty điện tử số một, số hai trong nước, trước giờ luôn là công xưởng cung cấp linh kiện ra quốc tế. Nếu lần này bên họ có thể sáng tạo ra smart phone của riêng mình, bọn anh sẽ lo phần cứng, thêm phần mềm từ Thịnh Dương, nhất định sẽ ra mắt sản phẩm mang tính đột phá.
Mặc dù các dòng smart phone từ nước ngoài đã gây bão hòa thị trường, những con cá sấu khổng lồ trong ngành đều đã nắm được một vị thế nhất định, nhưng chỉ cần tạo ra dòng điện thoại có tính năng ưu việt hơn thì không lo người tiêu dùng không hứng thú.
Nếu có thể đưa app của mạng văn học Thịnh Thế cài đặt cho smart phone thì mạng văn học Thịnh Thế có thể tăng cường sức ảnh hưởng, mở rộng phương diện sách điện tử thì đây tuyệt đối là miếng thịt mỡ rớt xuống.
“Quả đúng là chuyện tốt! Trần Phóng! Nếu kế hoạch này giao cho cậu thì phải làm thật tốt đó!” Tô Lâm kích động vỗ vỗ vai Trần Phóng.
Cậu anh bỏ tay anh xuống khỏi vai mình: “Xin anh! Tôi chỉ là kỹ thuật viên của phòng kỹ thuật, sao có khả năng viết app được… Đây chính là đang làm khó tôi mà.”
Tô Lâm ngẫm cũng đúng, viết app rất khó, phải được trưởng phòng kỹ thuật phụ trách, nên báo lên cấp trên là Thẩm Thịnh Dương, để anh quyết định.
Thẩm Thịnh Dương ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt vốn đang xem văn kiện cầm trên tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn Tô Lâm khiến con tim của run rẩy.
“Sao bên Trung Hằng lại có ý định đó?”
Tô Lâm lập tức cáo cáo toàn bộ những việc phát sinh tối qua cho anh, sắc mặt của Thẩm Thịnh Dương ngày càng đen: “Cậu nói, lúc đó cậu không nghe được Loan Yu đề nghị sáng tạo app với Trần Phóng. Vậy những câu nói đó được nói lúc nào?”
Tô Lâm làm sao không nghĩ đến điểm này, nói cách khác, tối hôm qua, sau khi rời đi, Tô Phóng đã gặp Loan Yu? Chẳng trách sắc mặt Thẩm Thịnh Dương lại thúi vậy! Anh hận không thể vả mấy cái vào miệng mình, lần này sếp nhất định muốn giận chó đánh mèo với mình!
Không ngờ Thẩm Thịnh Dương chẳng nói nữa, phất tay bảo Tô Lâm: “Vấn đề này tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp, cậu ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Trước khi đi, Tô Lâm còn cố gắng dòm sắc mặt của Thẩm Thịnh Dương nhưng không nhìn ra đầu mối liền phẫn nộ đi ra cửa. Chẳng lẽ trước đó anh đã đoán sai sao? Anh còn tưởng sếp nhà mình có ý tứ với Trần Phóng, bắt anh gọi cậu đi phỏng vấn, thậm chí lúc phòng kỹ thuật quyết định mướn người, Thẩm Thịnh Dương chẳng thèm ngó tới người khác, trực tiếp vung tay bế Trần Phóng, bảo Tô Lâm gọi cậu đến làm.
Tô Lâm cảm thấy không bình thường nên đối với cậu có vài phần kính trọng. Thủ đoạn tên ngố này cũng cao thật, khiến người đàn ông như thần Thẩm Thịnh Dương phải thêm bao nhiêu ngoại lệ vì mình.
Mà lần này nhìn sắc mặt của sếp, Tô Lâm lại không thể khẳng định phán đoán của mình từ trước đến giờ là đúng hay sai… Thật sự giống như… dù mưa dù gió, núi vẫn đứng sừng sững vậy.
————
Trần Phóng vốn đang làm việc thì điện thoại rung rung hai lần. Cầm lên nhìn, là tin nhắn không có tên người gửi, số điện thoại cậu không lưu, nội dung như sau: “Đến phòng làm việc của tôi. —- Thẩm Thịnh Dương.”
Là Thẩm Thịnh Dương gửi tin nhắn, gọi cậu tới phòng làm việc làm gì? Tuy rằng đại não suy nghĩ rất có thể là Hồng Môn Yến [1], nhưng mà cậu không thể không nghe lãnh đạo. Trần Phóng đứng lên, đi tới phòng làm việc của Thẩm Thịnh Dương.
Bởi vì lúc trước đã đến một lần nên bây giờ Trần Phóng coi như quen cửa quen nẻo. Nhưng lần này lại có Tô Lâm ngồi bên ngoài, trong tích tắc liền nhìn thấy cậu mặt mũi sáng sủa hẳn lên.
“Trần Phóng… Cậu tới tìm sếp hả?”
“Vâng.” Trần Phóng gật gật đầu, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt: “Sếp… Có ở trong đó không?”
“Có có! Cậu vào nhanh một chút!” Tô Lâm cười tươi như hoa, chỉ ước sao cậu có thể bay vào nhanh một chút, như thế Thẩm Thịnh Dương sẽ không trách tội anh để Loan Yu tiếp cận Trần Phóng, giúp anh thoát một kiếp.
Trần Phóng nhìn nụ cười của anh, nói thế nào cũng thấy mất tự nhiên, anh trông như con buôn đang chào bán món ăn, mà cậu chính là củ cải trắng sắp bị bán đi.
Mím môi, cậu quay đầu: “Thôi, tôi đến không đúng lúc.”
“Sao lại không đúng lúc, cậu đã đến rồi mà, hơn nữa sếp cũng đã chờ cậu được một lúc.” Tô Lâm sao chịu để cậu chạy, một phát bắt được cánh tay cậu đẩy vào trong, một bên đẩy một bên thét: “Lão đại!! Trần Phóng đến rồi!!”
Trần Phóng bị Tô Lâm dùng lực mạnh đẩy vào trong, lần đầu tiên cậu đến, bởi vì căng thẳng nên không nhìn rõ phòng làm việc của Thẩm Thịnh Dương, hiện tại rốt cuộc có thể chân chính ngắm căn phòng rộng rãi sáng sủa.
Phòng làm việc lấy hai màu đen và xám tro làm chủ đạo, bàn làm việc, bàn trà là màu đen, thảm trải, rèm cửa sổ, kệ sách gỗ đầy ắp sách cùng tài liệu thì màu xám tro.
Khác hẳn phong cách trang trí ở nhà.
Thẩm Thịnh Dương không có ngẩng đầu, chuyên tâm xem văn kiện, như thể chẳng bị phân tâm vì trong phòng nhiều hơn một người.
Trần Phóng lúng túng đứng một lúc mới mở miệng: “Sếp… anh gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Thẩm Thịnh Dương bây giờ mới ngẩng đầu, nhìn Trần Phóng, nhẹ nhàng tựa vào ghế, ngón tay thon dài chỉ vào ghế tựa đặt trước bàn làm việc: “Ngồi đi.”
Cậu nghe lời ngồi xuống.
“Loan Yu từ điện tử Trung Hằng tìm cậu sáng tạo app?”
“Vâng.” Hóa ra là vì vấn đề này, Trần Phóng ngoan ngoãn gật đầu.
“Tại sao anh ta vừa gặp mặt, thậm chí còn chưa xác lập quan hệ hợp tác đã đưa ra yêu cầu với nhân viên của đối tác?” Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cậu, mà Trần Phóng thì từ đầu tới cuối vẫn là một mặt ngơ ngác như không nhận ra thâm ý trong lời nói của Thẩm Thịnh Dương.
Hết cách, anh đành phải hỏi rõ: “Cậu và Loan Yu quen nhau từ trước rồi sao?”
Trần Phóng cẩn thận suy nghĩ, cậu và Loan Yu, đúng thật là… chưa từng gặp nhau.
Thẩm Thịnh Dương thấy cậu bình tĩnh lắc đầu, khẳng định cậu lừa anh, thật sự không nhận ra hắn. Vậy hành động của Loan Yu đúng là hơi dị.
Thẩm Thịnh Dương suy nghĩ, bảo cậu: “Cậu có hứng thú với việc sáng tạo app văn học không?”
“Dạ?” Trần Phóng trợn to mắt: “Tôi sợ mình không làm được…”
“Tôi sẽ không để cậu phụ trách một mình, cậu chỉ làm thành viên tham gia, không phải chịu trách nhiệm.” Anh dừng một chút rồi lại nói: “Nếu đối phương đã dưa ra đề xuất thì đối với chúng ta sẽ có cả mặt lợi và mặt hại, tiền đưa tới cửa, nào có chuyện không kiếm lời?”
“Trần Phóng, cậu về viết một phần mã khung cho app, một tuần sau nộp lại cho tôi.”
“Tôi?” Trần Phóng chỉ chỉ chính mình, anh không phải đã nói sẽ không bắt tôi phụ trách chuyện này hay sao? Sao lại bắt tôi đi viết mã khung gì gì đó thế! Trần Phóng im lặng bùng nổ trong lòng.
Thẩm Thịnh Dương dường như nhìn thấy ý nghĩ của cậu, ánh mắt lạnh lùng bắn tới: “Làm sao? Cậu có ý kiến?”
“Không có ạ…” Tui không dám có.
Anh không thể không thở dài một tiếng: “Cậu viết cho tốt đi, nếu lần này có thể tham gia vào đội sáng tạo app thì có thể sớm trở thành nhân viên chính thức, lúc đó liền được tăng lương.”
“Tăng tiền lương?” Vừa nghe thấy một loạt các từ này, đôi mắt Trần Phóng liền sáng rực.
Thời gian thử việc tại Thịnh Dương là nửa năm, nếu trong thời gian sát hạch biểu hiện không tốt thì có thể đuổi người bất cứ lúc nào, đây là nguyên tắc dùng người của công ty. Mà sau khi trở thành nhân viên chính thức thì sẽ nhận được khoản lương kếch xù khiến nhiều người khẽ cắn răng cố gắng sống qua nửa năm này. Hiện tại chính mồm Thẩm Thịnh Dương nói Trần Phóng có thể được chuyển lên chính thức sớm hơn dự kiến, làm sao lại không khiến một đứa yêu tiền như cậu lung lay đây!
Cậu nghĩ, gật đầu: “Được! Tôi sẽ thử một lần.”
Đợi cậu đi khỏi, anh không có tâm tư xem tiếp văn kiện, mà hai tay vòng lên ngực trầm tư.
Mặc dù đã là chuyện của mười ba năm trước, vốn là kỷ niệm mơ hồ trong trí nhớ, nhưng bởi vì gặp lại cậu mà anh lại cảm thấy mọi thứ giống như vừa mới xảy qua vào ngày hôm qua.
Khi đó Trần Phóng vừa gầy vừa nhỏ, bị đuổi ra khỏi nhà bác hai liền tới tá túc tại nhà của anh.
Thẩm Thịnh Dương còn nhớ buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, ra khỏi phòng riêng liền phát hiện ra đứa nhỏ nằm trên salon đã không thấy đâu.
Lúc đầu anh cho là cậu vào nhà vệ sinh, nhưng lại nghe thấy âm thanh phát ra từ trong bếp.
Bếp là nơi anh rất ít khi sử dụng, hầu như toàn đến chỗ Tiêu Minh ăn chùa uống chùa hoặc ra ngoài ăn. Mà mỗi tuần sẽ có người đúng giờ đến để thực phẩm vào tủ lạnh, mỗi tuần một lần, nếu như tuần trước anh không ăn đến đồ ăn, thì người đó sẽ mang đồ hết hạn hoặc không sử dụng được nữa bỏ đi.
Thẩm Thịnh Dương đi vào nhà bếp liền nhìn thấy cái đầu nho nhỏ của Trần Phóng, ống tay áo kéo cao, trong tay cầm muỗng lớn, bếp ga đỏ lửa đun một cái nồi đang đun tỏa khói nóng hổi.
“Nhóc đang làm gì thế?” Thanh âm lúc mới rời giường của anh có chút khàn khàn.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy anh thì cười tít, đôi mắt liền cong lên thành hai mảnh trăng lưỡi liềm, miệng nứt ra để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ. Thẩm Thịnh Dương bây giờ mới biết, lúc cậu cười trông thật đáng yêu.
“Anh Tôn, anh dậy rồi?”
Lúc trước Thẩm Thịnh Dương không muốn phản bác khiến Trần Phóng buồn nên mới không chỉnh lại họ tên mình, một phần khác là việc này không cần thiết với cả lười, nghĩ lại, có một người gọi mình bằng cái tên độc nhất vô nhị là chuyện không tồi.
Nói cách khác, Thẩm Thịnh Dương đã quen nghe Trần Phóng gọi mình bằng cái tên Tôn ca. Về sau có một thời gian không được nghe thanh âm trẻ con gọi mình là “Anh Tôn”, lòng anh có chút ngứa ngáy.
“Hỏi nhóc đấy, nhóc đang làm cái gì?” Khi đó cả hai đều không ngờ rằng lại phải chia tay nhanh đến thế.
“Em đang làm bữa sáng.” Cậu vội giải thích: “Em thấy trong tủ lạnh nhà anh có rất nhiều nguyên liệu nhưng em không dám đụng vào nên đành nấu cháo, còn thức ăn trong tủ, em có thể sử dụng không ạ?”
Thẩm Thịnh Dương đi vào, đoạt cái muôi trong tay cậu: “Thôi, nhóc đi rửa mặt đi, để tôi làm.”
Trần Phóng tất nhiên không chịu, lại lấy lại cái muỗng: “Không sao đâu! Em có kinh nghiệm nấu ăn mà, anh cứ yên tâm để em làm đi!”
Thẩm Thịnh Dương thấy cậu vỗ ngực một cái, gương mặt nhỏ tràn trề tự tin nên không kiên trì: “Được rồi, làm xong rồi đi đánh răng, nếu không sẽ bị muộn học.”
————————
[1]: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng. (Theo Wikipedia)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.