Chương 8: CHUYỆN NGOÀI MONG ĐỢI
Phiêu Phong
12/04/2013
Chiều tối hôm đó, sau khi phụ giúp chủ quán dọn dẹp lại đống bàn ghế đổ nát và ăn hai bữa cơm thịnh soạn, Hồ Ngọc Phiến cùng Thạch Bạch Hách lên đường tới chỗ của Dương Lâm và Trần Ngọc Huyền.
Trời còn chưa tối hẳn, ngoài đường người đi lại còn khá nhiều. Đại La về tối cũng có một vẻ nhộn nhịp riêng mà ở Hoa Lư không có. Giờ Hồ Ngọc Phiến cũng đã tạm hiểu vì sao vị vua nhà Lý hiện tại lại muốn dời đô về đây.
Những quyết định của nhà vua đều đúng đắn, xuất phát từ tinh thần yêu nước, mong muốn Đại Cồ Việt được phát triển mạnh mẽ. Vậy mà, vẫn có những người chỉ vì lợi ích bản thân mà gạt bỏ đi cái lớn, nghĩ đến như vậy, trong lòng Hồ Ngọc Phiến lại có một chút gì đó thất vọng. Nói cho cùng, nếu như bất cứ ai có huynh đệ là những người như vậy, đương nhiên trong lòng cũng đều có cảm giác như vậy, chứ không riêng gì họ Hồ.
Vừa đi vừa nghĩ, Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách đã tới nơi lúc nào không biết.
Ở đó, Dương Lâm đang ngồi nói chuyện vui vẻ cùng Trần Ngọc Huyền. Bằng con mắt sắc sảo, Hồ Ngọc Phiến nhận thấy có chút gì đó giả tạo trong nụ cười của Trần Ngọc Huyền.
Y chợt hiểu ra rằng, Trần Ngọc Huyền không hề muốn gặp mặt y chút nào. Cũng chỉ vì những lời lẽ thúc giục Dương Lâm lần trước. Hồ Ngọc Phiến khẽ thở dài, trong lòng thầm trách lẽ ra hôm đó y nên bớt nóng tính hơn.
Thế nhưng, nhiệm vụ của bản phái vẫn là trên hết, y thà đắc tội với toàn bộ người trong giang hồ còn hơn là chậm trễ việc trọng đại này.
Nghĩ là làm, ngay khi vừa bước vào cửa, Hồ Ngọc Phiến đã lên tiếng:
- Dương Lâm, chúng ta đã ở đây hai ngày rồi, cũng nên rời đi thôi, không nên chậm trễ nữa.
Trần Ngọc Huyền nhìn Dương Lâm với vẻ khẩn khoản. Họ Dương chỉ biết cười khổ, y rõ ràng đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc đấy, từ bên ngoài, có rất đông người đi tới, cả bọn Dương Lâm giật mình cùng nhìn ra ngoài. Những người vừa tới đều mang theo binh khí, tất cả đều mặc một bộ y phục màu nâu nhạt, phía chính giữa áo có thêu hình một con cá sấu rất lớn.
Đúng với vai trò của một vị chủ nhà, Trần Ngọc Huyền nhanh nhẹn bước tới, nhẹ nhàng hỏi:
- Xin chào quý vị bằng hữu, các vị đến nơi đây có việc gì vậy?
Dẫn đầu đám người mặc y phục “cá sấu” là một thanh niên còn trẻ, trông chừng chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Nếu so với đám người mặt mũi hầm hầm hung dữ còn lại thì y có lẽ là người duy nhất giữ được sự bình thản và có chút gì đó cuốn hút trên khuôn mặt.
- Tại hạ là Phong Lãnh, rất hân hạnh được gặp mọi người. – Y nói.
Phong Lãnh nhìn quanh một lượt, nói:
- Tại hạ đến đây chỉ muốn hỏi, Thạch Bạch Hách có ở đây không?
Thạch Bạch Hách chầm chậm đi tới.
- Ngươi muốn tìm ta?
Phong Lãnh gật gù:
- Được lắm, cuối cùng ta cũng biết ai là kẻ có bản lĩnh dám làm chuyện ấy rồi.
Thạch Bạch Hách cau mày:
- Ngươi có ý gì?
Phong Lãnh trừng trừng nhìn hắn:
- Đừng giả bộ nữa, đại ma đầu họ Thạch kia! Chính ngươi là kẻ sát hại sư huynh của ta.
- Sư huynh ngươi là ai? – Hồ Ngọc Phiến đột nhiên xen vào, y có cảm giác có gì đó không ổn.
Phong Lãnh nhìn y một hồi, rồi nói:
- Có phải ngươi cũng đã ở nơi đó cùng với tên họ Thạch này?
Hồ Ngọc Phiến hỏi:
- Nơi nào? Tại sao nãy giờ ngươi cứ úp úp mở mở như vậy, hãy nói thẳng ra xem nào.
Phong Lãnh cười khẩy:
- Ngươi không biết thật hay giả vờ không biết vậy?
Phong Lãnh trừng mắt nhìn họ Hồ:
- Chẳng lẽ ngươi quên sáng sớm hôm nay, hai ngươi đã giao chiến với ai ư?
Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách quay lại nhìn nhau.
- Bạch Tứ Xuyên? – Họ Thạch lên tiếng.
Lập tức cả đám người mặc y phục “cá sấu” tỏ vẻ giận dữ:
- Láo! Cái tên của Hộ Pháp là để cho các ngươi tự do xưng hô sao?
Hồ Ngọc Phiến nôn nóng:
- Hắn đã chết rồi sao? Vậy còn người đi theo hắn…
Đúng lúc đấy, từ bên ngoài có tiếng vọng lại:
- Hồ Ngọc Phiến, ngươi hãy đền mạng cho Bang chủ của chúng ta đi!
Một đám người “phong lưu” tiến lại gần…
Và Hồ Ngọc Phiến biết, mình đang gặp phải rắc rối gì…
…o0o…
Đám người Phong Lưu Bang hợp lại cùng Ngạc Ngư Bang cùng đến hỏi tội Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách.
Hai người đã bị bao vây tứ phía, không có đường thoát.
Trong khi đó, Trần Ngọc Huyền lên tiếng, giọng hoảng hốt:
- Các ngươi nói gì? Đại ca của ta…
Dẫn đầu đám người Phong Lưu Bang là Phó Bang chủ Hoàng Thanh Phong buồn rầu đáp:
- Trần cô nương… Bang chủ của chúng tôi đã…
Trần Ngọc Huyền ngã sụp xuống, Dương Lâm vội vàng lao tới đỡ nàng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, lộ rõ vẻ đau xót.
Người anh bao năm yêu thương, chăm sóc, quan tâm tới nàng…
Người anh đó không chỉ còn là anh, mà thậm chí có lúc còn là cha, là mẹ của nàng….
Vậy mà sao…
Trần Ngọc Huyền khóc nấc lên, nhìn Dương Lâm:
- Dương huynh, đại ca của ta đã…
Dương Lâm im lặng, không nói gì, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Y cũng không muốn tin đó là sự thật.
Rồi một lúc lâu, khi lý trí đã vượt lên trên cả tình cảm đau buồn rồi, y mới thực sự nhận ra tình thế nguy cấp hiện tại của hai người Hồ, Thạch.
- Dương huynh!
Tiếng kêu thảm thiết của Trần Ngọc Huyền khiến y buộc lòng quay lại. Y không thể trốn tránh trách nhiệm nữa.
- Trần muội, muội hãy vào nhà đi, để ta giải quyết…
Y ngập ngừng, rồi nói dứt khoát:
- Muội yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ sát nhân thật sự.
Trần Ngọc Huyền nhìn Dương Lâm khẩn khoản, rồi khẽ gật đầu. Rồi, nàng quay qua nhìn đám người Phong Lưu Bang:
- Ta chỉ mong… được nhìn thấy anh ấy lần cuối.
Hoàng Thanh Phong không dám nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Xin lỗi, điều này không tùy thuộc vào chúng tôi.
Trần Ngọc Huyền ngạc nhiên:
- Tại sao?
Hoàng Thanh Phong nhìn về phía Dương Lâm, đáp:
- Sáng nay, trước khi ra khỏi quán, Bang chủ của chúng tôi có dặn: “Nếu như ta có mệnh hệ gì, thì mọi công việc trong bang sẽ giao cả cho Dương Lâm.”
Hết thảy mọi người đều quay nhìn về phía Dương Lâm. Hoàng Thanh Phong nói:
- Dương thiếu hiệp, nếu theo lời giao phó của Bang chủ, thì thiếu hiệp sẽ là tân Bang chủ của Phong Lưu Bang chúng tôi! Chuyện về thi thể của Trần Bang chủ, cũng đều sẽ do thiếu hiệp quyết định.
…o0o…
Trời còn chưa tối hẳn, ngoài đường người đi lại còn khá nhiều. Đại La về tối cũng có một vẻ nhộn nhịp riêng mà ở Hoa Lư không có. Giờ Hồ Ngọc Phiến cũng đã tạm hiểu vì sao vị vua nhà Lý hiện tại lại muốn dời đô về đây.
Những quyết định của nhà vua đều đúng đắn, xuất phát từ tinh thần yêu nước, mong muốn Đại Cồ Việt được phát triển mạnh mẽ. Vậy mà, vẫn có những người chỉ vì lợi ích bản thân mà gạt bỏ đi cái lớn, nghĩ đến như vậy, trong lòng Hồ Ngọc Phiến lại có một chút gì đó thất vọng. Nói cho cùng, nếu như bất cứ ai có huynh đệ là những người như vậy, đương nhiên trong lòng cũng đều có cảm giác như vậy, chứ không riêng gì họ Hồ.
Vừa đi vừa nghĩ, Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách đã tới nơi lúc nào không biết.
Ở đó, Dương Lâm đang ngồi nói chuyện vui vẻ cùng Trần Ngọc Huyền. Bằng con mắt sắc sảo, Hồ Ngọc Phiến nhận thấy có chút gì đó giả tạo trong nụ cười của Trần Ngọc Huyền.
Y chợt hiểu ra rằng, Trần Ngọc Huyền không hề muốn gặp mặt y chút nào. Cũng chỉ vì những lời lẽ thúc giục Dương Lâm lần trước. Hồ Ngọc Phiến khẽ thở dài, trong lòng thầm trách lẽ ra hôm đó y nên bớt nóng tính hơn.
Thế nhưng, nhiệm vụ của bản phái vẫn là trên hết, y thà đắc tội với toàn bộ người trong giang hồ còn hơn là chậm trễ việc trọng đại này.
Nghĩ là làm, ngay khi vừa bước vào cửa, Hồ Ngọc Phiến đã lên tiếng:
- Dương Lâm, chúng ta đã ở đây hai ngày rồi, cũng nên rời đi thôi, không nên chậm trễ nữa.
Trần Ngọc Huyền nhìn Dương Lâm với vẻ khẩn khoản. Họ Dương chỉ biết cười khổ, y rõ ràng đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc đấy, từ bên ngoài, có rất đông người đi tới, cả bọn Dương Lâm giật mình cùng nhìn ra ngoài. Những người vừa tới đều mang theo binh khí, tất cả đều mặc một bộ y phục màu nâu nhạt, phía chính giữa áo có thêu hình một con cá sấu rất lớn.
Đúng với vai trò của một vị chủ nhà, Trần Ngọc Huyền nhanh nhẹn bước tới, nhẹ nhàng hỏi:
- Xin chào quý vị bằng hữu, các vị đến nơi đây có việc gì vậy?
Dẫn đầu đám người mặc y phục “cá sấu” là một thanh niên còn trẻ, trông chừng chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Nếu so với đám người mặt mũi hầm hầm hung dữ còn lại thì y có lẽ là người duy nhất giữ được sự bình thản và có chút gì đó cuốn hút trên khuôn mặt.
- Tại hạ là Phong Lãnh, rất hân hạnh được gặp mọi người. – Y nói.
Phong Lãnh nhìn quanh một lượt, nói:
- Tại hạ đến đây chỉ muốn hỏi, Thạch Bạch Hách có ở đây không?
Thạch Bạch Hách chầm chậm đi tới.
- Ngươi muốn tìm ta?
Phong Lãnh gật gù:
- Được lắm, cuối cùng ta cũng biết ai là kẻ có bản lĩnh dám làm chuyện ấy rồi.
Thạch Bạch Hách cau mày:
- Ngươi có ý gì?
Phong Lãnh trừng trừng nhìn hắn:
- Đừng giả bộ nữa, đại ma đầu họ Thạch kia! Chính ngươi là kẻ sát hại sư huynh của ta.
- Sư huynh ngươi là ai? – Hồ Ngọc Phiến đột nhiên xen vào, y có cảm giác có gì đó không ổn.
Phong Lãnh nhìn y một hồi, rồi nói:
- Có phải ngươi cũng đã ở nơi đó cùng với tên họ Thạch này?
Hồ Ngọc Phiến hỏi:
- Nơi nào? Tại sao nãy giờ ngươi cứ úp úp mở mở như vậy, hãy nói thẳng ra xem nào.
Phong Lãnh cười khẩy:
- Ngươi không biết thật hay giả vờ không biết vậy?
Phong Lãnh trừng mắt nhìn họ Hồ:
- Chẳng lẽ ngươi quên sáng sớm hôm nay, hai ngươi đã giao chiến với ai ư?
Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách quay lại nhìn nhau.
- Bạch Tứ Xuyên? – Họ Thạch lên tiếng.
Lập tức cả đám người mặc y phục “cá sấu” tỏ vẻ giận dữ:
- Láo! Cái tên của Hộ Pháp là để cho các ngươi tự do xưng hô sao?
Hồ Ngọc Phiến nôn nóng:
- Hắn đã chết rồi sao? Vậy còn người đi theo hắn…
Đúng lúc đấy, từ bên ngoài có tiếng vọng lại:
- Hồ Ngọc Phiến, ngươi hãy đền mạng cho Bang chủ của chúng ta đi!
Một đám người “phong lưu” tiến lại gần…
Và Hồ Ngọc Phiến biết, mình đang gặp phải rắc rối gì…
…o0o…
Đám người Phong Lưu Bang hợp lại cùng Ngạc Ngư Bang cùng đến hỏi tội Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách.
Hai người đã bị bao vây tứ phía, không có đường thoát.
Trong khi đó, Trần Ngọc Huyền lên tiếng, giọng hoảng hốt:
- Các ngươi nói gì? Đại ca của ta…
Dẫn đầu đám người Phong Lưu Bang là Phó Bang chủ Hoàng Thanh Phong buồn rầu đáp:
- Trần cô nương… Bang chủ của chúng tôi đã…
Trần Ngọc Huyền ngã sụp xuống, Dương Lâm vội vàng lao tới đỡ nàng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, lộ rõ vẻ đau xót.
Người anh bao năm yêu thương, chăm sóc, quan tâm tới nàng…
Người anh đó không chỉ còn là anh, mà thậm chí có lúc còn là cha, là mẹ của nàng….
Vậy mà sao…
Trần Ngọc Huyền khóc nấc lên, nhìn Dương Lâm:
- Dương huynh, đại ca của ta đã…
Dương Lâm im lặng, không nói gì, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Y cũng không muốn tin đó là sự thật.
Rồi một lúc lâu, khi lý trí đã vượt lên trên cả tình cảm đau buồn rồi, y mới thực sự nhận ra tình thế nguy cấp hiện tại của hai người Hồ, Thạch.
- Dương huynh!
Tiếng kêu thảm thiết của Trần Ngọc Huyền khiến y buộc lòng quay lại. Y không thể trốn tránh trách nhiệm nữa.
- Trần muội, muội hãy vào nhà đi, để ta giải quyết…
Y ngập ngừng, rồi nói dứt khoát:
- Muội yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ sát nhân thật sự.
Trần Ngọc Huyền nhìn Dương Lâm khẩn khoản, rồi khẽ gật đầu. Rồi, nàng quay qua nhìn đám người Phong Lưu Bang:
- Ta chỉ mong… được nhìn thấy anh ấy lần cuối.
Hoàng Thanh Phong không dám nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Xin lỗi, điều này không tùy thuộc vào chúng tôi.
Trần Ngọc Huyền ngạc nhiên:
- Tại sao?
Hoàng Thanh Phong nhìn về phía Dương Lâm, đáp:
- Sáng nay, trước khi ra khỏi quán, Bang chủ của chúng tôi có dặn: “Nếu như ta có mệnh hệ gì, thì mọi công việc trong bang sẽ giao cả cho Dương Lâm.”
Hết thảy mọi người đều quay nhìn về phía Dương Lâm. Hoàng Thanh Phong nói:
- Dương thiếu hiệp, nếu theo lời giao phó của Bang chủ, thì thiếu hiệp sẽ là tân Bang chủ của Phong Lưu Bang chúng tôi! Chuyện về thi thể của Trần Bang chủ, cũng đều sẽ do thiếu hiệp quyết định.
…o0o…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.