Chương 17: GIÁO CHỦ BẠCH GIÁO
Phiêu Phong
12/04/2013
Lúc bấy giờ, tại Bạch Y Tửu Lâu,…
Trước giờ đệ tử trong giáo cũng đều biết lầu bốn là phòng ở của Phó Giáo chủ, trước giờ không ai được lên, thức ăn cũng đều là do Phó Giáo chủ tự mang lên.
Vậy mà hiện tại ở trong phòng của Phó Giáo chủ lại có người.
Y vận một bộ y phục trắng như tuyết. Hơn nữa y còn đang ngồi trên cái ghế mà Diệp Trung Tâm ưa thích.
Chiếc ghế nằm ở vị trí trung tâm của căn phòng.
Bạch y nhân nâng chén rượu trong tay lên, khẽ nhâm nhi từng ngụm. Y khẽ mỉm cười, rốt cuộc công sức bỏ ra suốt mười lăm năm nay không phải là vô ích, Đinh Thanh Lân cũng sắp trở thành kẻ chết rồi.
Còn nhớ năm đó, vào cái khoảnh khắc định mệnh nhìn thấy Đinh Thanh Lân cầm kiếm giết chết cha mình, y đã tự hứa với mình mối thù này nếu không thể báo được thì y sẽ tự vẫn. Suốt mười năm sau đó, y vẫn ở trong Đinh Tiên Phái rèn luyện võ công, giả bộ như không biết việc cha mình bị Chưởng môn giết. Y vẫn luôn hăng hái xung phong xin được ra ngoài làm nhiệm vụ với mục đích tập hợp lực lượng từ bên ngoài. Nhưng dường như Đinh Thanh Lân đã nhìn thấu tâm gan y, càng ngày y càng ít được giao việc hơn, và phần lờn thời gian y ở trong căn nhà gỗ nghe các bậc tiền bối mạn đàm.
Và cũng đến lúc y biết mình không thể ở lại trong Đinh Tiên Phái lâu hơn được nữa.
Năm năm trước, y cùng với chín người huynh đệ khác được giao một nhiệm vụ bên ngoài, mục đích của nhiệm vụ này là kết giao với một cao thủ của Trung Nguyên. Ở lần này, y đã cố làm đủ mọi cách gây sự với vị cao thủ này. Và rồi, trong lúc thiếu kiềm chế, người cao thủ Trung Nguyên đã đánh ra một chưởng về phía y, và rồi trận giao chiến thực sự bắt đầu. Y vừa đánh, vừa dụ vị cao thủ này đến bên một bờ vực, rồi giả vờ bị chưởng lực của người đó đánh trúng rồi cũng tự mình ngã xuống vực. Y biết điều này rất mạo hiểm nhưng may mắn làm sao, ở sâu dưới lòng vực lại có một con suối nên y không chết. Tuy vậy do trận giao chiến vừa rồi với người kia mà y cũng đã bị thương.
Bạch y nhân lại nhấp thêm ngụm rượu nữa, y còn nhớ rõ năm đó y đi quanh vùng biên cương đó xin ăn nhưng không ai cho, đơn giản vì đến bữa cơm manh áo thường ngày của họ còn chẳng đủ dùng thì sao có thể cho người khác chứ. Thế nhưng, rốt cuộc y cũng tìm thấy một người tốt còn sống trên thế gian này.
Là nàng!
Lần đầu tiên trên cuộc đời này, y cảm thấy trái tim mình đập nhanh vì một nữ nhân.
Nàng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, phải tự mình làm việc để nuôi sống bản thân, tình cảnh của nàng còn khó khăn hơn gấp bội so với những người khác, vậy mà nàng sẵn sàng chia sẻ miếng cơm của mình cho một người xa lạ. Nàng đã khiến y phải thốt lên : “Trên thế gian không phải ai cũng đều là kẻ xấu.”
Rồi từ đây, y cũng được gặp Diệp Trung Tâm, vốn là một lãng tử phiêu bạt ở vùng biên cương này. Hai người đã kết nghĩa huynh đệ, và sau khi nghe câu chuyện của y, Diệp Trung Tâm đã xin được giúp y một tay. Họ Diệp đã hiến kế cho y rằng nên thu nhận thuộc hạ ở vùng biên cương này, rồi sau đó quay trở lại để trả thù. Mọi việc không cần thiết y phải tự mình lộ mặt, Diệp Trung Tâm sẽ thay y đảm đương tất cả, y sẽ chỉ phải chờ và xuất hiện cuối cùng trong kế hoạch chu toàn của Diệp Trung Tâm.
Nếu như nàng là người con gái đầu tiên khiến trái tim y rung động, thì Diệp Trung Tâm là nam nhân đầu tiên khiến y có thể tin tưởng. Y sau đó đều nghe theo lời của Diệp Trung Tâm.
Và, cách đây một năm, y quyết định quay trở lại.
Điều đó đồng nghĩa với việc y phải xa nàng.
Nhưng y chấp nhận.
Bởi, mối thù giết cha, không thể không báo!
Y còn nhớ, trước khi đi, nàng hình như đã khóc, và y cảm thấy vừa cảm thấy xót xa, lại vừa cảm thấy vui mừng. Vui mừng vì nàng cũng có tình cảm với y, nhưng xót xa vì lại phải rời xa nàng.
Bạch y nhân thở dài, y lại nhớ tới cái ngày đầu tiên lập nghiệp.
Một con người đến cơm cho mình còn chẳng đủ, sao lại có thể lo liệu cho các thuộc hạ của mình chứ? Sao lại có thể mua một tửu quán chứ.
Phải dùng vũ lực!
Y cảm thấy mình có hơi chút tàn nhẫn khi cùng đám thuộc hạ trở thành bọn sơn tặc thổ hào cướp đi của cải của những người dân thường qua đường. Và y cũng cảm thấy mình có chút may mắn, khi lần đó cướp được của một tên đại phú hộ. Nhờ lần đó mà y đã có đủ tiền để mua tửu quán ở Đại La. Ngoài việc kinh doanh, y biết Diệp Trung Tâm còn có xúi dục đệ tử làm những chuyện mờ ám để có thêm thu nhập cho giáo, nhưng y mặc kệ, bởi việc làm ăn cũng phát đạt đệ tử xin vào ngày càng đông, Bạch Giáo cứ thế mà đi lên phát triển không ngừng.
Qua một hồi suy nghĩ, y có nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa đặc trưng của Diệp Trung Tâm.
Diệp Trung Tâm không phải trở về một mình.
Bạch y nhân lại mỉm cười thỏa mãn, xem ra lần này y có thể tự tay kết liễu Đinh Thanh Lân!
…o0o…
Trước giờ đệ tử trong giáo cũng đều biết lầu bốn là phòng ở của Phó Giáo chủ, trước giờ không ai được lên, thức ăn cũng đều là do Phó Giáo chủ tự mang lên.
Vậy mà hiện tại ở trong phòng của Phó Giáo chủ lại có người.
Y vận một bộ y phục trắng như tuyết. Hơn nữa y còn đang ngồi trên cái ghế mà Diệp Trung Tâm ưa thích.
Chiếc ghế nằm ở vị trí trung tâm của căn phòng.
Bạch y nhân nâng chén rượu trong tay lên, khẽ nhâm nhi từng ngụm. Y khẽ mỉm cười, rốt cuộc công sức bỏ ra suốt mười lăm năm nay không phải là vô ích, Đinh Thanh Lân cũng sắp trở thành kẻ chết rồi.
Còn nhớ năm đó, vào cái khoảnh khắc định mệnh nhìn thấy Đinh Thanh Lân cầm kiếm giết chết cha mình, y đã tự hứa với mình mối thù này nếu không thể báo được thì y sẽ tự vẫn. Suốt mười năm sau đó, y vẫn ở trong Đinh Tiên Phái rèn luyện võ công, giả bộ như không biết việc cha mình bị Chưởng môn giết. Y vẫn luôn hăng hái xung phong xin được ra ngoài làm nhiệm vụ với mục đích tập hợp lực lượng từ bên ngoài. Nhưng dường như Đinh Thanh Lân đã nhìn thấu tâm gan y, càng ngày y càng ít được giao việc hơn, và phần lờn thời gian y ở trong căn nhà gỗ nghe các bậc tiền bối mạn đàm.
Và cũng đến lúc y biết mình không thể ở lại trong Đinh Tiên Phái lâu hơn được nữa.
Năm năm trước, y cùng với chín người huynh đệ khác được giao một nhiệm vụ bên ngoài, mục đích của nhiệm vụ này là kết giao với một cao thủ của Trung Nguyên. Ở lần này, y đã cố làm đủ mọi cách gây sự với vị cao thủ này. Và rồi, trong lúc thiếu kiềm chế, người cao thủ Trung Nguyên đã đánh ra một chưởng về phía y, và rồi trận giao chiến thực sự bắt đầu. Y vừa đánh, vừa dụ vị cao thủ này đến bên một bờ vực, rồi giả vờ bị chưởng lực của người đó đánh trúng rồi cũng tự mình ngã xuống vực. Y biết điều này rất mạo hiểm nhưng may mắn làm sao, ở sâu dưới lòng vực lại có một con suối nên y không chết. Tuy vậy do trận giao chiến vừa rồi với người kia mà y cũng đã bị thương.
Bạch y nhân lại nhấp thêm ngụm rượu nữa, y còn nhớ rõ năm đó y đi quanh vùng biên cương đó xin ăn nhưng không ai cho, đơn giản vì đến bữa cơm manh áo thường ngày của họ còn chẳng đủ dùng thì sao có thể cho người khác chứ. Thế nhưng, rốt cuộc y cũng tìm thấy một người tốt còn sống trên thế gian này.
Là nàng!
Lần đầu tiên trên cuộc đời này, y cảm thấy trái tim mình đập nhanh vì một nữ nhân.
Nàng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, phải tự mình làm việc để nuôi sống bản thân, tình cảnh của nàng còn khó khăn hơn gấp bội so với những người khác, vậy mà nàng sẵn sàng chia sẻ miếng cơm của mình cho một người xa lạ. Nàng đã khiến y phải thốt lên : “Trên thế gian không phải ai cũng đều là kẻ xấu.”
Rồi từ đây, y cũng được gặp Diệp Trung Tâm, vốn là một lãng tử phiêu bạt ở vùng biên cương này. Hai người đã kết nghĩa huynh đệ, và sau khi nghe câu chuyện của y, Diệp Trung Tâm đã xin được giúp y một tay. Họ Diệp đã hiến kế cho y rằng nên thu nhận thuộc hạ ở vùng biên cương này, rồi sau đó quay trở lại để trả thù. Mọi việc không cần thiết y phải tự mình lộ mặt, Diệp Trung Tâm sẽ thay y đảm đương tất cả, y sẽ chỉ phải chờ và xuất hiện cuối cùng trong kế hoạch chu toàn của Diệp Trung Tâm.
Nếu như nàng là người con gái đầu tiên khiến trái tim y rung động, thì Diệp Trung Tâm là nam nhân đầu tiên khiến y có thể tin tưởng. Y sau đó đều nghe theo lời của Diệp Trung Tâm.
Và, cách đây một năm, y quyết định quay trở lại.
Điều đó đồng nghĩa với việc y phải xa nàng.
Nhưng y chấp nhận.
Bởi, mối thù giết cha, không thể không báo!
Y còn nhớ, trước khi đi, nàng hình như đã khóc, và y cảm thấy vừa cảm thấy xót xa, lại vừa cảm thấy vui mừng. Vui mừng vì nàng cũng có tình cảm với y, nhưng xót xa vì lại phải rời xa nàng.
Bạch y nhân thở dài, y lại nhớ tới cái ngày đầu tiên lập nghiệp.
Một con người đến cơm cho mình còn chẳng đủ, sao lại có thể lo liệu cho các thuộc hạ của mình chứ? Sao lại có thể mua một tửu quán chứ.
Phải dùng vũ lực!
Y cảm thấy mình có hơi chút tàn nhẫn khi cùng đám thuộc hạ trở thành bọn sơn tặc thổ hào cướp đi của cải của những người dân thường qua đường. Và y cũng cảm thấy mình có chút may mắn, khi lần đó cướp được của một tên đại phú hộ. Nhờ lần đó mà y đã có đủ tiền để mua tửu quán ở Đại La. Ngoài việc kinh doanh, y biết Diệp Trung Tâm còn có xúi dục đệ tử làm những chuyện mờ ám để có thêm thu nhập cho giáo, nhưng y mặc kệ, bởi việc làm ăn cũng phát đạt đệ tử xin vào ngày càng đông, Bạch Giáo cứ thế mà đi lên phát triển không ngừng.
Qua một hồi suy nghĩ, y có nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa đặc trưng của Diệp Trung Tâm.
Diệp Trung Tâm không phải trở về một mình.
Bạch y nhân lại mỉm cười thỏa mãn, xem ra lần này y có thể tự tay kết liễu Đinh Thanh Lân!
…o0o…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.