Chương 1: Phần 1
Thẩm Mộc
24/09/2024
1
Ngẩng đầu lên, ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn.
Hạ mắt xuống, ta lại liếc nhìn đống vàng bạc châu báu chất thành núi trên bàn.
Nhất thời, ta muốn nói lại thôi, rồi lại không biết phải mở lời như thế nào.
Hồi lâu sau, ta hé mở đôi môi nhỏ đã bị mím đến sắp tróc da, ta lúng túng nói: "Có thể. . ."
"Có thể gì?"
Trần Bình cúi người nhìn thẳng vào mắt ta.
Trong gang tấc, ta bất chợt nhìn thấy một tia hy vọng trong đôi mắt sắc lạnh của hắn.
"Có thể. . . ?" Ánh mắt ta lấp lánh, thăm dò cất tiếng: "Có thể đổi một đống khác không?"
"Chàng biết đấy," ta vô cùng thành khẩn muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ hắn: "Ta cũng rất muốn chọn!"
"Nhưng mà xấu thế này." Ta vừa nói, vẻ chê bai trong mắt gần như trào ra ngoài: "Ta không xuống tay được!"
Sắc mặt Trần Bình đột nhiên lạnh đi, hắn mỉa mai: "Thường Niệm, nàng tưởng ta còn cưng chiều nàng như trước sao?"
Đuôi mày ta khẽ động.
Ngay sau đó, ta lập tức liếc mắt nhìn hắn.
Thích cưng thì cưng, không thích thì thôi!
Tưởng người ta ham hố lắm chắc!
"Thường Niệm!" Giọng Trần Bình cao vút lên, mắt hắn trợn to đến mức sắp rớt cả ra ngoài.
"Nàng dám liếc ta ư? !"
Ta cười khẩy một tiếng.
Quả không hổ danh quan to mật lớn, hắn dám trừng mắt giận dữ với ta rồi!
"Nàng còn dám cười khẩy ta nữa!" Vẻ mặt Trần Bình vô cùng tức tối, chiếc bàn tốt đẹp bị hắn bóp vỡ một góc.
Ta lộ vẻ khinh thường, nghiêng đầu, khiêu khích: "Sao nào, định g.i.ế.c ta à?"
"Thường Niệm --!"
Trần Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, hung hăng đ.ấ.m vào bức tường đá bên cạnh.
Tiếng ầm ầm vang lên, n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội, rõ ràng đã bị ta chọc giận không nhẹ.
Đám tùy tùng đứng canh ngoài nhà giam ai nấy đều nín thở, sợ bị cơn giận của Trần Bình lan đến.
Ta bất động trước cảnh tượng đó, chỉ chống cằm, khẽ đảo mắt, liếc nhìn hắn. Ta cười nói: "Nào nào nào, đ.ấ.m tường có gì vui đâu."
"Đánh đây này!"
Ta vỗ vỗ mặt mình, không hề sợ hãi nói: "Đánh đây này!"
Nghe vậy, sắc mặt Trần Bình tối sầm đến mức có thể vắt ra nước.
Ngón tay hắn bóp chặt đến nỗi kêu lên răng rắc, như tiếng chuông báo tử vang vọng trong nhà giam, khiến người ta lạnh sống lưng.
Hồi lâu --
Trần Bình hít sâu một hơi, giơ tay ra lệnh: "Đi! Tìm cửa tiệm trang sức gần đây nhất, đổi một đống khác về đây!"
Ta bật cười, giả vờ khen ngợi hắn: "Ta đã nói mà, Ung Vương ngài rộng lượng nhất!"
Trần Bình quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.
Ta đại phát từ bi không tính toán với hắn, nghiêng người dặn dò chu đáo với đám tùy tùng: "Đi nhanh về nhanh nhé!"
"Muộn quá, ta sẽ thấy mệt đấy. Mà mệt thì hôm nay sẽ không thể khóc lóc thảm thiết nhận lỗi với Ung Vương điện hạ tôn quý của chúng ta được rồi."
Nghe vậy, đám tùy tùng chỉ hận không thể dùng cả tay lẫn chân chạy ra khỏi nhà giam.
"Thường Niệm."
Thấy xung quanh không còn ai, Trần Bình từ tốn đứng dậy chống tay vào bàn. Nhưng chiếc bàn đã bị hắn bóp vỡ một góc, hắn không vịn được, suýt nữa thì ngã chổng vó.
Hắn luống cuống chỉnh lại y phục, ra vẻ đường hoàng bước về phía ta.
"Bổn vương khuyên nàng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Trần Bình một tay chống bàn, một tay nâng cằm ta lên.
Bóng dáng cao lớn của hắn nghiêng xuống, vô cùng bá đạo mạnh mẽ.
Nhìn qua. . .
Ta nheo mắt lại.
Dáng vẻ như thể có thể ngồi c.h.ế.t hai người như ta.
"Sớm cúi đầu đi," Trần Bình tiếp tục nói: "như vậy bổn vương còn có thể không so đo chuyện cũ, ban cho nàng thân phận tỳ nữ, bằng không thì. . ."
Trần Bình ngừng lại, tay dùng sức mạnh hơn, ánh mắt tỏa ra vẻ nguy hiểm.
"Bằng không thì sao?"
Ta liếc mắt, nhìn thẳng vào hắn: "Bằng không thì chàng muốn làm gì? !"
"Hửm?" Ta nhe răng cười lạnh.
"Ta. . ." Trần Bình toát mồ hôi hột.
"Nói đi!" Ta đập bàn thật mạnh.
Ngay sau đó, đống vàng bạc châu báu trên bàn va vào nhau kêu leng keng.
Dưới đất, Trần Bình quỳ xuống một cách gọn gàng nhanh chóng.
Thậm chí, bản thân Trần Bình còn chưa kịp phản ứng lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ta, hắn mới bất chợt nhận ra, định đứng dậy.
"Thường Niệm, đừng tưởng bổn vương sợ nàng. Bổn vương chỉ là. . ."
Trần Bình vừa cố gắng bò dậy, vừa lẩm bẩm tìm cách bào chữa cho mình.
Nhưng họa vô đơn chí, hắn còn chưa kịp giải thích xong thì bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà giam.
Nhìn theo tiếng động, tên tùy tùng ở cửa nhà giam trợn trừng hai mắt, vàng bạc châu báu trong tay rơi đầy đất.
Tên tùy tùng đầy vẻ khó tin hỏi: "Vương thượng, ngài đây là. . . ?"
Ngẩng đầu lên, ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn.
Hạ mắt xuống, ta lại liếc nhìn đống vàng bạc châu báu chất thành núi trên bàn.
Nhất thời, ta muốn nói lại thôi, rồi lại không biết phải mở lời như thế nào.
Hồi lâu sau, ta hé mở đôi môi nhỏ đã bị mím đến sắp tróc da, ta lúng túng nói: "Có thể. . ."
"Có thể gì?"
Trần Bình cúi người nhìn thẳng vào mắt ta.
Trong gang tấc, ta bất chợt nhìn thấy một tia hy vọng trong đôi mắt sắc lạnh của hắn.
"Có thể. . . ?" Ánh mắt ta lấp lánh, thăm dò cất tiếng: "Có thể đổi một đống khác không?"
"Chàng biết đấy," ta vô cùng thành khẩn muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ hắn: "Ta cũng rất muốn chọn!"
"Nhưng mà xấu thế này." Ta vừa nói, vẻ chê bai trong mắt gần như trào ra ngoài: "Ta không xuống tay được!"
Sắc mặt Trần Bình đột nhiên lạnh đi, hắn mỉa mai: "Thường Niệm, nàng tưởng ta còn cưng chiều nàng như trước sao?"
Đuôi mày ta khẽ động.
Ngay sau đó, ta lập tức liếc mắt nhìn hắn.
Thích cưng thì cưng, không thích thì thôi!
Tưởng người ta ham hố lắm chắc!
"Thường Niệm!" Giọng Trần Bình cao vút lên, mắt hắn trợn to đến mức sắp rớt cả ra ngoài.
"Nàng dám liếc ta ư? !"
Ta cười khẩy một tiếng.
Quả không hổ danh quan to mật lớn, hắn dám trừng mắt giận dữ với ta rồi!
"Nàng còn dám cười khẩy ta nữa!" Vẻ mặt Trần Bình vô cùng tức tối, chiếc bàn tốt đẹp bị hắn bóp vỡ một góc.
Ta lộ vẻ khinh thường, nghiêng đầu, khiêu khích: "Sao nào, định g.i.ế.c ta à?"
"Thường Niệm --!"
Trần Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, hung hăng đ.ấ.m vào bức tường đá bên cạnh.
Tiếng ầm ầm vang lên, n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội, rõ ràng đã bị ta chọc giận không nhẹ.
Đám tùy tùng đứng canh ngoài nhà giam ai nấy đều nín thở, sợ bị cơn giận của Trần Bình lan đến.
Ta bất động trước cảnh tượng đó, chỉ chống cằm, khẽ đảo mắt, liếc nhìn hắn. Ta cười nói: "Nào nào nào, đ.ấ.m tường có gì vui đâu."
"Đánh đây này!"
Ta vỗ vỗ mặt mình, không hề sợ hãi nói: "Đánh đây này!"
Nghe vậy, sắc mặt Trần Bình tối sầm đến mức có thể vắt ra nước.
Ngón tay hắn bóp chặt đến nỗi kêu lên răng rắc, như tiếng chuông báo tử vang vọng trong nhà giam, khiến người ta lạnh sống lưng.
Hồi lâu --
Trần Bình hít sâu một hơi, giơ tay ra lệnh: "Đi! Tìm cửa tiệm trang sức gần đây nhất, đổi một đống khác về đây!"
Ta bật cười, giả vờ khen ngợi hắn: "Ta đã nói mà, Ung Vương ngài rộng lượng nhất!"
Trần Bình quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.
Ta đại phát từ bi không tính toán với hắn, nghiêng người dặn dò chu đáo với đám tùy tùng: "Đi nhanh về nhanh nhé!"
"Muộn quá, ta sẽ thấy mệt đấy. Mà mệt thì hôm nay sẽ không thể khóc lóc thảm thiết nhận lỗi với Ung Vương điện hạ tôn quý của chúng ta được rồi."
Nghe vậy, đám tùy tùng chỉ hận không thể dùng cả tay lẫn chân chạy ra khỏi nhà giam.
"Thường Niệm."
Thấy xung quanh không còn ai, Trần Bình từ tốn đứng dậy chống tay vào bàn. Nhưng chiếc bàn đã bị hắn bóp vỡ một góc, hắn không vịn được, suýt nữa thì ngã chổng vó.
Hắn luống cuống chỉnh lại y phục, ra vẻ đường hoàng bước về phía ta.
"Bổn vương khuyên nàng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Trần Bình một tay chống bàn, một tay nâng cằm ta lên.
Bóng dáng cao lớn của hắn nghiêng xuống, vô cùng bá đạo mạnh mẽ.
Nhìn qua. . .
Ta nheo mắt lại.
Dáng vẻ như thể có thể ngồi c.h.ế.t hai người như ta.
"Sớm cúi đầu đi," Trần Bình tiếp tục nói: "như vậy bổn vương còn có thể không so đo chuyện cũ, ban cho nàng thân phận tỳ nữ, bằng không thì. . ."
Trần Bình ngừng lại, tay dùng sức mạnh hơn, ánh mắt tỏa ra vẻ nguy hiểm.
"Bằng không thì sao?"
Ta liếc mắt, nhìn thẳng vào hắn: "Bằng không thì chàng muốn làm gì? !"
"Hửm?" Ta nhe răng cười lạnh.
"Ta. . ." Trần Bình toát mồ hôi hột.
"Nói đi!" Ta đập bàn thật mạnh.
Ngay sau đó, đống vàng bạc châu báu trên bàn va vào nhau kêu leng keng.
Dưới đất, Trần Bình quỳ xuống một cách gọn gàng nhanh chóng.
Thậm chí, bản thân Trần Bình còn chưa kịp phản ứng lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ta, hắn mới bất chợt nhận ra, định đứng dậy.
"Thường Niệm, đừng tưởng bổn vương sợ nàng. Bổn vương chỉ là. . ."
Trần Bình vừa cố gắng bò dậy, vừa lẩm bẩm tìm cách bào chữa cho mình.
Nhưng họa vô đơn chí, hắn còn chưa kịp giải thích xong thì bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà giam.
Nhìn theo tiếng động, tên tùy tùng ở cửa nhà giam trợn trừng hai mắt, vàng bạc châu báu trong tay rơi đầy đất.
Tên tùy tùng đầy vẻ khó tin hỏi: "Vương thượng, ngài đây là. . . ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.