Chương 43
Tử Thiếu Ngôn
13/12/2020
La Xán Xán dẫn Nguyên Nghị đến chỗ ngồi của mình. Anh nhìn cô, cười nói: “Cảm ơn.”
Trên mặt của La Xán Xán nở lên một nụ cười ngọt ngào: “Không có gì, đây là điều tôi nên làm.”
Nói xong, cô đi sắp xếp hành lý. Chẳng may có một hành lý lớn cần phải dời đi, đến khi cô định giơ tay ra đỡ thì có tiếng nói: “Để tôi giúp cô.”
Giọng nói này là của Nguyên Nghị. La Xán Xán quay đầu nhìn anh. Nguyên Nghị dùng lực kéo và đặt hành lý kia vào vị trí. Bấy giờ nhìn lại, trên giá đỡ gọn gàng hơn hẳn.
La Xán Xán mỉm cười: “Cảm ơn anh Nguyên.”
Dáng vẻ của Nguyên Nghị trông giống như một quý ông: “Tiện tay thôi mà.” Anh tiếp tục giúp La Xán Xán sắp xếp các hành lý trên kệ lại.
Sau đó, La Xán Xán kiểm tra số người trong khoang, báo cáo với tiếp viên trưởng rằng, các hành khách của hạng nhất đều đã lên máy bay hết rồi.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, La Xán Xán thông báo với mọi người những điều cần chú ý qua đài phát thanh xong, cô quay về khoang hạng nhất kiểm tra lại chỗ ngồi của mọi người, đảm bảo rằng tất cả các dây an toàn và các thiết bị điện tử đã tắt. Song, cô bắt gặp một phụ nữ mang thai trong khoang hạng nhất đang gặp trục trặc với dây an toàn. La Xán Xán nhanh chóng bước đến, ngồi xổm trước người phụ nữ đó, giúp cô ấy thắ dây, ngoài ra còn cho cô ấy lời khuyên rằng khi đang mang thai thì cách an toàn nhất là nên cài vào phần bụng dưới.
Xong xuôi, cô đến chỗ ngồi của Nguyên Nghị, bước vào cười hỏi: “Anh Nguyên, xin hỏi anh đã thắt dây an toàn chưa ạ?”
Nguyên Nghị cười nói: “Tôi đã thắt rồi.”
Sau khi kiểm tra hạng nhất xong, máy bay cũng đã đến giờ khởi hành, La Xán Xán ngồi xuống ghế, thắt dây an toàn. Đợi máy bay bay lên độ cao ổn định rồi mới tháo đai, bắt đầu chuẩn bị khâu phục vụ hành khách trên chuyến bay. Ví dụ, lấy thực đơn cho hành khách để đặt món, dọn bàn và phục vụ bữa ăn, hoặc mỗi lần hành khách bấm chuông, cô phải đến để giải quyết vấn đề, cũng như kiểm tra an toàn. Đồng thời, cô cũng hỗ trợ tiếp viên trưởng phụ trách đồ ăn cho buồng lái.
La Xán Xán vẫn luôn bận rộn. Vào buổi tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì cô mới rảnh rỗi. La Xán Xán thấy trong số mười mấy hành khách khoang hạng nhất, chỉ có mỗi Nguyên Nghị là chưa bấm chuông gọi. Trong lúc bộn bề công việc, thỉnh thoảng cô vẫn đưa mắt nhìn xem anh đang làm gì, và mỗi lần như thế anh chẳng làm gì khác hơn ngoài việc đọc báo. Đến khi nhàn rỗi, trong lòng cô không khỏi tò mò liền đến chỗ Nguyên Nghị xem thử, thấy anh vẫn đang đọc báo, thì cô nở một nụ cười ngọt ngào hỏi: “Anh Nguyên, xin hỏi anh có cần gì không ạ?”
Nguyên Nghị đặt tờ báo sang một bên, ngước nhìn cô: “Tôi không cần gì cả.”
La Xán Xán mỉm cười nhìn anh: “Vậy anh Nguyên nghỉ ngơi sớm một chút nhé?”
Nguyên Nghị nói: “Cô lại đây một chút.”
La Xán Xán tiến một bước đến gần anh.
Nguyên Nghị đưa tay ra nắm lấy tay cô, mỉm cười và nói: “Anh chỉ cần em thôi.”
La Xán Xán nghe thấy những lời đường mật như thế này, mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, thì thầm: “Người khác sẽ nghe thấy bây giờ.”
“Nghe thấy thì sao?” Nguyên Nghị cảm thấy không thành vấn đề.
“Lỡ bị nghe thấy, họ sẽ nghĩ anh bắt nạt tiếp viên hàng không đó.” La Xán Xán nghĩ một chút rồi nói.
Nguyên Nghị lại cười nói: “À? Đó là bắt nạt hả? Tại sao?”
La Xán Xán đỏ mặt.
Nguyên Nghị siết chặt tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống, ngã vào lòng anh. La Xán Xán vừa xấu hổ vừa lo lắng, luống cuống lí nhí: “Sẽ bị người khác nhìn thấy đó.”
Nguyên Nghị kéo cửa lại, giơ tay tắt đèn. Cả căn phòng tối đen. Cô nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Xán Xán, bây giờ anh sẽ cho em biết, bắt nạt thật sự là như thế nào.”
La Xán Xán cảm thấy hơi thở của anh rất gần, mặt cô nóng bừng, như phát sốt. Cô căng thẳng, tuy rằng trái tim cũng rất mong đợi, song lại lo lắng: “Nguyên Nghị, sẽ bị người khác phát hiện…”
Còn chưa nói hết câu, môi cô đã bị bờ môi mềm mại của người kia khóa lại.
Nguyên Nghị khẽ nói: “Đừng sợ, Xán Xán, bây giờ anh chỉ muốn hôn em, anh sẽ không làm gì khác.”
Nụ hôn này, Nguyên Nghị hôn rất sâu.
Trên mặt của La Xán Xán nở lên một nụ cười ngọt ngào: “Không có gì, đây là điều tôi nên làm.”
Nói xong, cô đi sắp xếp hành lý. Chẳng may có một hành lý lớn cần phải dời đi, đến khi cô định giơ tay ra đỡ thì có tiếng nói: “Để tôi giúp cô.”
Giọng nói này là của Nguyên Nghị. La Xán Xán quay đầu nhìn anh. Nguyên Nghị dùng lực kéo và đặt hành lý kia vào vị trí. Bấy giờ nhìn lại, trên giá đỡ gọn gàng hơn hẳn.
La Xán Xán mỉm cười: “Cảm ơn anh Nguyên.”
Dáng vẻ của Nguyên Nghị trông giống như một quý ông: “Tiện tay thôi mà.” Anh tiếp tục giúp La Xán Xán sắp xếp các hành lý trên kệ lại.
Sau đó, La Xán Xán kiểm tra số người trong khoang, báo cáo với tiếp viên trưởng rằng, các hành khách của hạng nhất đều đã lên máy bay hết rồi.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, La Xán Xán thông báo với mọi người những điều cần chú ý qua đài phát thanh xong, cô quay về khoang hạng nhất kiểm tra lại chỗ ngồi của mọi người, đảm bảo rằng tất cả các dây an toàn và các thiết bị điện tử đã tắt. Song, cô bắt gặp một phụ nữ mang thai trong khoang hạng nhất đang gặp trục trặc với dây an toàn. La Xán Xán nhanh chóng bước đến, ngồi xổm trước người phụ nữ đó, giúp cô ấy thắ dây, ngoài ra còn cho cô ấy lời khuyên rằng khi đang mang thai thì cách an toàn nhất là nên cài vào phần bụng dưới.
Xong xuôi, cô đến chỗ ngồi của Nguyên Nghị, bước vào cười hỏi: “Anh Nguyên, xin hỏi anh đã thắt dây an toàn chưa ạ?”
Nguyên Nghị cười nói: “Tôi đã thắt rồi.”
Sau khi kiểm tra hạng nhất xong, máy bay cũng đã đến giờ khởi hành, La Xán Xán ngồi xuống ghế, thắt dây an toàn. Đợi máy bay bay lên độ cao ổn định rồi mới tháo đai, bắt đầu chuẩn bị khâu phục vụ hành khách trên chuyến bay. Ví dụ, lấy thực đơn cho hành khách để đặt món, dọn bàn và phục vụ bữa ăn, hoặc mỗi lần hành khách bấm chuông, cô phải đến để giải quyết vấn đề, cũng như kiểm tra an toàn. Đồng thời, cô cũng hỗ trợ tiếp viên trưởng phụ trách đồ ăn cho buồng lái.
La Xán Xán vẫn luôn bận rộn. Vào buổi tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì cô mới rảnh rỗi. La Xán Xán thấy trong số mười mấy hành khách khoang hạng nhất, chỉ có mỗi Nguyên Nghị là chưa bấm chuông gọi. Trong lúc bộn bề công việc, thỉnh thoảng cô vẫn đưa mắt nhìn xem anh đang làm gì, và mỗi lần như thế anh chẳng làm gì khác hơn ngoài việc đọc báo. Đến khi nhàn rỗi, trong lòng cô không khỏi tò mò liền đến chỗ Nguyên Nghị xem thử, thấy anh vẫn đang đọc báo, thì cô nở một nụ cười ngọt ngào hỏi: “Anh Nguyên, xin hỏi anh có cần gì không ạ?”
Nguyên Nghị đặt tờ báo sang một bên, ngước nhìn cô: “Tôi không cần gì cả.”
La Xán Xán mỉm cười nhìn anh: “Vậy anh Nguyên nghỉ ngơi sớm một chút nhé?”
Nguyên Nghị nói: “Cô lại đây một chút.”
La Xán Xán tiến một bước đến gần anh.
Nguyên Nghị đưa tay ra nắm lấy tay cô, mỉm cười và nói: “Anh chỉ cần em thôi.”
La Xán Xán nghe thấy những lời đường mật như thế này, mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, thì thầm: “Người khác sẽ nghe thấy bây giờ.”
“Nghe thấy thì sao?” Nguyên Nghị cảm thấy không thành vấn đề.
“Lỡ bị nghe thấy, họ sẽ nghĩ anh bắt nạt tiếp viên hàng không đó.” La Xán Xán nghĩ một chút rồi nói.
Nguyên Nghị lại cười nói: “À? Đó là bắt nạt hả? Tại sao?”
La Xán Xán đỏ mặt.
Nguyên Nghị siết chặt tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống, ngã vào lòng anh. La Xán Xán vừa xấu hổ vừa lo lắng, luống cuống lí nhí: “Sẽ bị người khác nhìn thấy đó.”
Nguyên Nghị kéo cửa lại, giơ tay tắt đèn. Cả căn phòng tối đen. Cô nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Xán Xán, bây giờ anh sẽ cho em biết, bắt nạt thật sự là như thế nào.”
La Xán Xán cảm thấy hơi thở của anh rất gần, mặt cô nóng bừng, như phát sốt. Cô căng thẳng, tuy rằng trái tim cũng rất mong đợi, song lại lo lắng: “Nguyên Nghị, sẽ bị người khác phát hiện…”
Còn chưa nói hết câu, môi cô đã bị bờ môi mềm mại của người kia khóa lại.
Nguyên Nghị khẽ nói: “Đừng sợ, Xán Xán, bây giờ anh chỉ muốn hôn em, anh sẽ không làm gì khác.”
Nụ hôn này, Nguyên Nghị hôn rất sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.