Đời Em Từng Có Anh

Chương 9: Tình nhân trong mắt hóa hạng A (1) – Phần 2

Trương Tiểu Nhàn

10/10/2016

Ba giờ sáng, mùi bánh mì thơm phức từ tầng dưới bay lên, bình thường bảy giờ sáng chị Quách mới bắt đầu làm bánh, sao lúc này lại có mùi thơm nhỉ? Tôi mặc quần áo, đi xuống xem thử. Tôi gõ cửa tiệm bánh, trong chốc lát, chị Quách đã mở cửa, tóc chị rối bời, dáng vẻ hốc hác, lớp son đã trôi hết, bình thường quần áo chị ấy rất chỉnh tề. “Em Chu, em chưa ngủ sao?” Cô ấy hỏi tôi. “Em không ngủ được, lại ngửi thấy mùi bánh thơm lừng.” Tôi nói. “Xin lỗi, chị không nên làm bánh bây giờ, nhưng chị không biết nên làm gì, chị cũng không ngủ được.” Lòng chị đầy tâm sự: “Em cũng không ngủ được, vào đây uống chén trà nhé? Bánh ngọt cũng sắp xong rồi.” “Được ạ!” Tôi không chống lại được sự mê hoặc của bánh ngọt, “Bánh ngọt không phải có người đặt trước sao?” “Không, là làm cho chị, em đến xem đi!” Chị ấy dẫn tôi vào bếp, từ trong lò lấy ra một khay bánh ngọt, là bánh bông lan xoài rất đẹp. Tôi thử một miếng, bánh rất đẹp vị rất ngon. “Chị Quách, bánh này ngon quá.” Tôi khen chị. “Đừng gọi là chị Quách, bạn bè gọi chị là Quách Duẩn.” “Duẩn? Duẩn trong Trúc Duẩn (măng trong măng trúc)?” Tôi thấy khó hiểu. “Cha chị thích ăn măng, cho nên đặt tên chị là Duẩn”. “Quách Duẩn tên này thật đặc biệt.” “Măng còn có một ưu điểm, đó là bốn mùa đều có thể ăn, chị cũng thích ăn măng.” “Vì sao chị lại đến đây bán bánh ngọt?” Tôi hỏi chị. “Chị học từ mẹ, mẹ là chủ gia đình nhưng nấu ăn rất giỏi, tay nghề làm bánh của bà vang dội gần xa, bây giờ chị còn kém bà ấy nhiều lắm. 18 tuổi chị được gả từ Indo sang Hong Kong, sinh được một trai một gái, nhưng vẫn không có việc làm, chị lại không ăn quen bánh ngọt của Hong Kong, nhiệt huyết dâng trào, nên tự mình mở tiệm bánh ngọt, kinh doanh một quán nhỏ như thế này cũng rất vất vả! Hóa ra trước kia làm vợ làm mẹ rất thoải mái.” Quách Duẩn đưa tay lên tự đấm đấm vai mình. “Để em giúp chị nào.” Tôi đứng sau chị, xoa bóp vai cho chị. “Cảm ơn em.” “Chồng chị không phản đối công việc của chị sao?” “Bọn chị li hôn rồi.” “Em xin lỗi.” “Không sao, đoạn hôn nhân này ngoại trừ cho chị một đứa con trai một đứa con gái còn có thêm một khoản phí phụng dưỡng khá tốt, giả sử như không làm gì cả cũng không cần lo lắng cho tuổi về già.” “Con chị đâu hết rồi?” “Con trai ở Anh, con gái ở Mỹ, đều có cuộc sống của riêng mình.” “Thật đáng tiếc, họ không thể thường xuyên ăn bánh ngọt mà chị làm.” “Em biết vì sao chị li hôn không” “Có phải có người thứ ba? Quách Duẩn gật đầu: “Cô ấy ít hơn chồng chị 20 tuổi, lần đầu nhìn thấy cô gái ấy, chính chị cũng phải giật mình, ngoại hình cô ấy rất giống chị, điểm khác nhau duy nhất là, cô ấy là phiên bản thời trẻ của chị. Khi đó, chị cũng cảm thấy được an ủi, chồng chị yêu cô gái ấy, chứng tỏ rằng ông ấy cũng yêu chị sâu đậm, ông ta chọn một người làm vợ bé có bề ngoài giống chị như đúc.” Tôi có giống vợ Sâm không? Đó là điều tôi hay tự hỏi, cũng muốn biết. “Lúc trẻ, dáng dấp của chị rất hấp dẫn.” “Em có thể thấy được.” “Chị cũng có một cái eo mảnh.” Suýt nữa thì tôi phun trà ra khỏi miệng, câu này là lời từ đáy lòng Quách Duẩn thì quá buồn cười rồi, tôi đang muốn nhịn cười thì Quách Duẩn đã phá lên cười đầu tiên. “Thật mà, trước đây chị eo chị cũng mảnh.” Chị đứng lên, hai tay xoa eo nói: “Trước khi lấy chồng, eo chỉ có 56cm, sinh con đầu xong còn giữ được 66 cm, sinh đứa thứ hai, thì ngày càng thảm hại.” “Em chưa bao giờ được 56, lúc gầy nhất cũng là 58.” Tôi nói. Quách Duẩn dùng tay ôm hai bên bụng mỡ của mình, “Cái eo của chị cũng giống như một câu chuyện cũ, một khi đi là không thể quay về được nữa, quả là sau một câu chuyện cũ thì cái còn lại chỉ là dư vị.” “Tin em đi, eo chị chưa được gọi là to.” Tôi nhìn eo chị, chắc tầm 76 cm là hết cỡ. “Thật không?” Quách Duẩn hỏi tôi. “Ngực chị rất đầy đặn cho nên eo không hề to, xem ra vóc dáng của chị rất may mắn nha.” Tôi nghĩ, lúc còn trẻ, Quách Duẩn mặc sườn xám nhất định rất quyến rũ. “Ngực? Đừng nói đến nữa, đã rủ xuống eo rồi, bây giờ nhìn thế này chỉ là gạt người.” Quách Duẩn cười chua xót. Chị thẳng thắn như vậy, tôi không biết an ủi thế nào. “Sau khi chị li hôn, đã qua lại với hai người bạn trai, nhưng mỗi lần đến giây phút cuối cùng, chị đều trốn tránh.” Quách Duẩn nói. “Giây phút cuối cùng.” “Lúc thân mật, lúc chị thấy bọn họ muốn thân mật với chị, chị sẽ chia tay.” “Vì sao?” “Chị không muốn họ nhìn thấy thân thể nhão nhoẹt này của chị, chị sợ họ sẽ bỏ đi. Tối nay, người đàn ông đó đi rồi.” Quách Duẩn thất vọng nói. “Chị chờ em một chút—” Tôi chạy lên tầng, cầm danh thiếp của mình, quay lại tiệm bánh ngọt. “Đây là danh thiếp của em, ngày mai chị hãy đến tìm em.” Tôi nói với Quách Duẩn. Buổi chiều hôm sau, Quách Duẩn quả nhiên tới cửa hàng nội y tìm tôi, trong phòng thử đồ tôi thấy được thân thể của chị ấy. Thân thể Quách Duẩn cũng không thê thảm như chị ấy miêu tả, da chị ấy trắng nõn như tuyết, đến cái tuổi này rồi, được như thế là rất khó. Chị ấy dùng 36B, vú bị rủ xuống, nhưng chưa đến eo, chắc đến dạ dày thôi. “Trước kia chị dùng 36A.” Quách Duẩn nói. Từ A biến thành B vốn không phải là chuyện tốt, Từ Ngọc 36A có phải cũng sẽ có ngày biến thành 36B? Vấn đề về eo rất dễ giải quyết, chỉ cần dùng gen nịt bụng là có thể thu nhỏ lại được 5cm. Tôi thấy vấn đề lớn nhất của Quách Duẩn là bụng nhão và có nhiều nếp nhăn, chiếc bụng nhão đó khi chủ nhân quay sang trái nó cũng quay sang trái, quay phải cũng quay phải. Chủ nhân nó cúi xuống, nó cũng cúi xuống. “Nếu như có thể, chị muốn cắt phần bụng này đi quá.” Quách Duẩn hậm hực nói. Tôi bảo Quạch măng một một chiếc áo ngực mới, gen nịt bụng loại liền quần, cố hết sức tôi mới cài được gen nịt bụng. “Đây là bộ có thể bó tốt nhất, chỉ nên mặc trong trường hợp quan trọng, hoặc mặc một bộ bó sát người thì mặc bộ này bên trong, bình thường không nên mặc loại quá bó.” Tôi nói. Quách Duẩn nhìn vào gương quan sát tỉ mỉ, bây giờ chị ấy có dáng vẻ 91-69-91 toàn bộ thịt bắp vai u đều giấu trong bộ đồ nội y. “Đúng là thần kỳ!” Quách Duẩn nhìn gương thở dài, “Vì sao lại có thể như vậy?” “Tất cả là công lao của dây sắt và cao su gân.” Tôi nói. “Cao su gân đúng là phát minh vĩ đại của nhân loại.” Quách Duẩn than thở. “Hóa ra vóc dáng đẹp của một người phụ nữ là do rất nhiều sợi dây tạo thành!” Quách Duẩn vừa trả tiền vừa nói. “Em chờ tin tốt từ chị.” Tôi đáp. Hôm nay là tiết học cuối cùng là khóa học thiết kế, hết khóa cũng là lúc kết thúc chương trình học. Lớp học có hơn mười bạn đã sớm hẹn nhau tối nay mời Trần Định Lương ăn cơm, hơn nữa phải chè chén say sưa mới thôi. Sau bữa tối, bọn tôi đến vũ trường Loan Tử để giải trí. Có mấy người yêu cầu Trần Định Lương lên hát. “Tôi chỉ biết hát bài ‘I will wait for you’.” Trần Định Lương cợt nhả với tôi. “Nhạc phổ thông không có bài hát này.” Tôi nói. “Vậy chúng ta khiêu vũ nhé, nể mặt anh chứ?” Anh mời. Bọn tôi cùng lên sàn nhảy, Trần Định Lương không biết khiêu vũ, chỉ biết lắc lư thân thể. “Anh ít khi khiêu vũ hả?” Tôi hỏi anh. Anh kéo tay tôi, kéo vào trong sàn nhảy mới thả ra. “Người có cùng ngày tháng sinh sẽ có cơ hội thành đôi chứ?” Anh hỏi tôi. Tôi hiểu ý của Trần Định Lương. Nếu như không có Đường Văn Sâm, có lẽ tôi sẽ cho Trần Định Lương một cơ hội, tôi không nghĩ mình sẽ phụ lòng Sâm. Nếu như giữa tôi và Sâm phải có một người phản bội đối phương, vậy thì để Sâm phản bội tôi là được rồi. “Người cùng ngày sinh tháng sinh không nhất thiết phải là đôi tình nhân, đại đa số các đôi yêu nhau không cùng ngày tháng sinh.” Tôi nói. “Chỉ là họ sẽ có rất ít cơ hội gặp được người sinh cùng ngày tháng với mình thôi. Xác suất hai người có cùng ngày tháng năm sinh là 1/133225.” Trần Định Lương nói. “Vậy chúng ta có duyên thật đấy.” Tôi nói, “Chỉ mong không chết cùng ngày cùng tháng thôi.” Trần Định Lương bị tôi chọc tức không nói được gì. “Anh nói sẽ thiết kế bìa cho sách của Vũ Vô Quá, anh ta về rồi.” Tôi đổi đề tài. “Thật sao? Em cứ bảo anh ta có thể tìm anh bất cứ lúc nào.” Trần Định Lương nói. “Trang phục với của em đâu? Bao giờ thì xong?” Tôi hỏi anh. “Vẫn chưa bắt đầu, anh đã nói rồi, không được giục anh.” Tôi đột nhiên chuyển đề tài hình như làm anh mất hứng. Anh không tò mò hỏi tôi về chuyện yêu đương của tôi, tôi không thành thật với anh rằng tôi đã có bạn trai. Thân phận của Sâm quá đặc biệt, tôi không muốn nói về anh, trái tim tôi tồn tại một loại bình thản đến lạ, tôi sợ có người biết người nhà Sâm hoặc vợ Sâm hoặc người nhà, vậy thì qua người này đến người kia sẽ biết chuyện của tôi và Sâm. Mặc dù chuyện đó rất hiếm, nhưng tôi vẫn không muốn nó xảy ra. Lúc rời khỏi vũ trường, Trần Định Lương và hai cô gái vẫn hứng khởi hừng hực, có người còn đề nghị ăn khuya. “Ngày mai tôi phải đi làm, tôi không đi được.” Tôi nói. “Tôi cũng không đi.” Ánh mắt Trần Định Lương thâm tình, chân thành nhìn tôi. Tôi đột nhiên rất sợ, thấy một chiếc taxi đến, tôi nói với mọi người: “Taxi đến rồi, hẹn gặp lại.” Tôi lên taxi, không dám quay đầu nhìn Trần Định Lương, Gần như sau mỗi giờ tan học, tôi đều ngồi xe Trần Định Lương để về nhà, vừa rồi anh không đi ăn khuya, có thể là muốn đưa tôi về nhà, đột nhiên tôi lại nhảy lên một chiếc taxi, nhất định anh rất kinh ngạc, hơn nữa còn biết tôi đang trốn tránh anh. Sau khi xuống xe, tôi vội vàng chạy vào nhà, giống như về đến nhà mới có được cảm giác an toàn. Tôi muốn gọi cho Sâm, nói cho anh biết, có một người yêu em, muốn theo đuổi em, nhưng mà em rất sợ. Nhưng mà tối nay, lúc này đây, có lẽ anh đang ở trong ngôi nhà của mình, ngủ bên cạnh một người phụ nữ khác. Tôi dần hiểu rõ, sự đáng thương của kẻ bất trung, bọn họ không phải cố tình bất trung, mà là do họ sợ hãi sự cô quạnh. Cần yêu nhiều rất nhiều mới có thể khiến họ hết lòng hết dạ với một người. Nếu như tôi không được yêu nhiều như vậy, tôi nhất định cũng không chịu nổi cô đơn. Sáng hôm sau, Sâm gọi cho tôi, tôi không kể chuyện hôm trước với anh, nhất định anh không thích tôi hay ngồi xe người đàn ông khác để về nhà, hơn nữa người này còn bày tỏ tình yêu với tôi. Một buổi tối thứ tư của tháng mười, Sâm mua cua biển đến. “Em không làm cua biển đâu.” Tôi nói. “Ai bảo em làm nào? Anh đến làm cho em ăn, em không cần phải làm gì cả.”” Anh hăng hái bừng bừng vào bếp rửa cua. “Từ đã nào—” Tôi nói. “Sao thế?” “Mặc tạp dề vào trước.” Tôi cầm một chiếc tạp dề màu đỏ viền hoa dành cho phụ nữ để mặc cho anh, mua từ lúc về đây ở, tôi mới mặc có mấy lần. “Tạp dề này nhỏ quá không hợp với anh mà?” Anh không chịu đeo. “Sợ gì chứ? Em muốn anh mặc.” Tôi buộc dây tạp dề vào cho anh. Dáng vẻ Sâm mặc tạp dề nhìn rất buồn cười, tôi không nhịn nổi bèn cười to. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc tạp dề, mặc tạp dề vào cho Sâm mới cảm thấy anh thật sự thuộc về căn nhà này. “Tối nay anh không được phép cởi tạp dề.” Tôi ôm anh nói. “Không được phép cởi tạp dề? Như vậy anh sẽ mất tự nhiên.” “Em thích anh như vậy.” Tôi giương oai. Cua được hấp chín, Sâm vô cùng cẩn thận bóc mai cua cho tôi, bên trong toàn là gạch cua vàng ánh. “Anh bỏ mang cua đi cho em đã, cái đó rất bẩn, không ăn được.” Sâm bỏ hết mang cua đi. Ăn hết gạch cua, còn lại càng cua, tôi không thích ăn. “Sao lại không ăn?” Anh hỏi tôi. “Rắc rối lắm.” Tôi nói. Sâm cầm một chiếc càng cua, dùng xiên xiên cẩn thận lấy hết thịt trong càng cua cho tôi. Anh chuyên tâm lấy thịt cua cho tôi ăn, lại quên mất con cua trong bát của mình đã nguội. Tôi nhìn mà lòng chua xót. “Anh không cần tốt với em như vậy.” Tôi nói. Đột nhiên Sâm ngẩng đầu, thấy trong mắt tôi có nước, dùng mu bàn tay lau hết nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói những lời ngốc nghếch, cua lạnh ngắt rồi, mau ăn đi.” “Đây là lần đầu tiên anh nấu cho em ăn.” Tôi nói. “Anh chỉ biết làm món cua hấp này.” “Sao anh lại chọn tối nay để nấu cho em ăn?” Anh bật cười, “Xế chiều hôm nay sau khi đi khảo sát các doanh nghiệp nội địa, thấy cua biển to lại béo có vẻ rất ngon, nên mua để cùng nhau ăn, không có nguyên nhân gì đặc biệt, em lại nghi ngờ gì sao?” “Một tháng nữa, em ba mươi tuổi rồi.” Tôi nức nở nghẹn ngào. Khi mới mười sáu tuổi, tôi cho rằng ba mươi tuổi là một câu chuyện thật xa xôi, nhưng tuổi ba mươi lại đến một cách hợp lí như vậy, nó đến gần như khoảng cách giữa lông mày và lông mi. Một người phụ nữ đã ba mươi tuổi, có phải nên có dự định cho chính mình không? Tôi lại không nhìn thấy tương lai của mình và Sâm. “Em nói khi em 30 tuổi sẽ rời xa anh.” Anh nói. “Không bằng anh rời xa em đi. Tôi buồn bã. “Anh không làm được, mãi mãi anh sẽ không rời xa em.” “Em ghét anh.” Tôi mắng anh. “Vì sao em ghét anh? “Ai bảo em không nỡ rời xa anh? Anh sẽ làm em mệt mỏi đến chết mất, có một ngày, anh không cần em, em sẽ biến thành một mụ đàn bà vừa béo vừa già không ai cần nữa.” “Vóc dáng em vẫn đẹp mà, 30 tuổi mà vẫn giữ được dáng như thế này là rất giỏi rồi.” Sâm ôm tôi nói. Tôi bị anh chọc giận đến mức không biết nên khóc hay cười: “Có phải sau khi vóc dáng em xuống dốc, anh lập tức không cần em nữa?” “Lúc vóc dáng em xuống dốc, anh cũng đã biến thành lão già đầu trọc béo ú rồi.” “Chỉ hi vọng như thế.” Tôi ngả vào lòng anh. “Nói cho anh biết, em thích quà sinh nhật gì?” Anh hỏi tôi. “Anh đã tặng nhà này cho em rồi.” “Nhà này không phải quà sinh nhật.” “Nếu như hôm đó anh không ở bên cạnh em, quà gì cũng không cần, hơn nữa, em sẽ vĩnh viễn không gặp anh.” Tôi cảnh cáo. “Ác quá đi mất!” Anh kéo hai tay tôi. “Lần trước sinh nhật anh, anh cũng mất tích, em không muốn thất vọng một lần nữa, em không muốn nếm cảm giác tim như dao cắt thêm một lần.” “Anh đã nói rồi mà, sẽ ở bên em vào sinh nhật, ba năm sau cũng vậy. Mau nói cho anh biết, em thích quà gì?” “Em không biết, anh thích gì thì mua đi, em chỉ muốn anh ở bên em.” Tôi nằm ghé trên vai anh, “Em muốn trải qua 30 tuổi trong vòng tay anh. “Được.” Anh đồng ý. Ngày 2 tháng 11, Du Toánh và Từ Ngọc chúc tôi sinh nhật, mời tôi đến Vịnh Causeway ăn đồ ăn Nhật Bản. “Sinh nhật 30 tuổi vui vẻ.” Du Toánh nói với tôi. “Mời mày miễn bàn đến con số 30 tuổi.” Tôi thành khẩn yêu cầu nó. “Ba tháng trước tao đã qua 30 tuổi rồi, rốt cục đã đến lượt mày.” Du Toánh cười trên nỗi đau của người khác. “Tao còn một năm tám tháng nữa.” Bộ dạng Từ Ngọc rất vui mừng. Bọn nó mua bánh sinh nhật đến, bánh sinh nhật là bánh hình bộ ngực, là kiệt tác của Quách Duẩn. “Cái bánh ngọt này là 34A, kích thước thực tế đấy, chúc mày mãi mãi mạnh khỏe!” Từ Ngọc nói. “Tao cũng chúc mày mãi mãi khỏe mạnh, gánh nặng của mày quá lớn mà.” Tôi nói với Từ Ngọc. “Còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ, chúng mình đi đâu chúc mừng thì hay nhỉ?” Từ Ngọc hỏi tôi. “Đi đâu cũng được, tao lái xe mui kín của Đại Hải đến.” Du Toánh nói. “Đại Hải có xe kín mui sao?” Từ Ngọc hỏi Du Toánh. Thường Đại Hải có chiếc xe mui kín của Đức, thân xe màu tím, mui xe màu trắng, biển số là AC8166. “AC không phải là A Cup sao?” Đột nhiên tôi liên tưởng. “Cái biển số này là cha anh ấy cho, cũng không phải biển số may mắn gì cả, chỉ là lâu đời thôi. Mày không nói tao cũng không nghĩ AC là A Cup đấy.” Du Toánh nói. Từ Ngọc lên xe: “32A, lái xe nào!” Du Toánh ngồi ở vị trí lái, hỏi tôi: “34A, mày muốn đi đâu đón tuổi 30?” “Tao muốn đi… đến một nơi có thời gian chậm hơn Hong Kong một ngày, như vậy, sau 12h đêm nay, tao vẫn 29 tuổi.” Tôi nói. “Hình như không có nơi nào chậm hơn Hong Kong một này, nhiều nhất cũng chỉ 18 tiếng, chính là Ha waii. Còn có một nơi nữa, tên là French Polynesia.” Từ Ngọc nói. “Chúng ta đến French Polynesia!! Tao chỉ cần trẻ hơn 18 tiếng!” Tôi đứng lên trong xe. “Vừa hay ở đó là lúc mặt trời mọc.” “Tin tao đi, 30 tuổi chưa phải là tệ!” Du Toánh nói, “30 tuổi mà chưa có đàn ông mới là tệ nhất.” “Tao cho rằng có 30 tấc eo (81cm) so với 30 tuổi mà chưa có người đàn ông của đời mình còn tệ hơn.” Từ Ngọc nói. “Không có gì tệ hơn eo 30 tấc cả!” Tôi nói. Xe đến bãi biển Shek O*. * Bãi biển Shek O thuộc vịnh Repulse, đây là bãi biển đông đúc nhất, bãi biển rộng, phong cảnh núi đá hùng vĩ phía trước và một ngôi làng cạnh bờ biển với nhiều nhà hàng, quán cà phê và các quán ăn BBQ. Theo thống kê, có khoảng 4000 người tới bãi biển Shek O vào những dịp cuối tuần. “Tao đi mua ít đồ.” Từ Ngọc chạy đến một cửa hàng. Nó xách túi đồ đi ra, vô cùng phấn khởi nói: “Tao mua mấy chai nước khoáng của Pháp, vậy là chúng ta đến French Polynesia rồi. Mày đã trẻ lại được 18 tiếng đồng hồ!” “Quá tuyệt luôn.” Tôi đáp. Trên thế giới này, có người nào thật sự muốn mình trẻ hơn 18 tiếng mà từ một nơi bay đến một nơi khác? Nhung chẳng phải khi bay từ nơi ấy quay về, liền già đi ngay 18 tiếng sao? Trộm được 18 tiếng cũng chỉ là niềm vui tạm bợ, chẳng bao lâu sẽ về nguyên trạng thái ban đầu. Đúng đến 12 giờ đêm, bọn tôi mở chai nước khoáng của Pháp để chúc mừng, dù sao đi nữa, cũng đã 30 tuổi. “Trần Định Lương không phải sinh cùng ngày tháng với mày sao?” Từ Ngọc đột nhiên nhớ đến “Có cần chúc anh ta sinh nhật vui vẻ không?” “Có thể anh ta đang chúc mừng sinh nhật bên người khác.” “Nhất định anh ta đang nhớ đến mày.” Du Toánh nói. “Miễn bàn đến anh ta đi, tao rất sợ anh ta đấy.” Tôi nói. “Mày đừng tuyệt tình với người ta quá.” Từ Ngọc nói, “Tao sợ anh ta không thiết kế bìa cho Vũ Vô Quá. Điều này rất quan trọng, sách anh ấy sắp viết xong rồi.” “Được rồi! Vì mày, tao tạm thời sẽ dây dưa kéo dài với anh ta.” Tôi cười nói. “Nếu như tuổi tác phụ nữ cũng giống như số đo ngực thì thật tốt.” Du Toánh nói, “30 tuổi cũng chia thành ba cấp, có 30 tuổi cấp A, 30 tuổi B, 30 tuổi C. 30 tuổi có thể qua 3 năm.” “Tốt nhất có cấp D nữa.” Từ Ngọc nói. “Đường Văn Sâm tặng quà gì cho mày?” Du Toánh nói. “Tối nay mới biết.” Tôi nói. “Đường Văn Sâm đối xử với mày rất tốt.” “Đại Hải không tốt với mày sao?” “Có bao nhiêu người đàn ông mua một căn nhà cho một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó không phải vợ anh ta? Văn phòng luật sư xử lý rất nhiều giấy tờ nhà, đàn ông mua nhà cho bạn gái ít lắm, mà có mua cũng không chịu chuyển giao khoản một lần, trả tiền theo kỳ, một khi chia tay, thì cũng ngừng trả khoản. Đều là những người có tiền đấy, để cho mấy tình nhân sống ở khu nhà cao cấp rộng mấy nghìn mét vuông, lấy danh nghĩa chủ nhà là công ty hữu hạn. Tao với Thường Đại Hải bây giờ đang ở một căn nhà, hai người chung tên. “Tao rất cảm động, Sâm không phải triệu phú, tiền mua nhà là mồ hôi nước mắt của anh, kiếm tiền từ những công việc lớn đầy áp lực.” “Đối với đàn ông, mày có yêu cầu gì?” Du Toánh hỏi tôi. “Tao hi vọng đàn ông của tao là hạng nhất.” Tôi nói. “Tao muốn anh ấy là hạng A.” “Đàn ông của tao đã là hạng A.” Từ Ngọc nằm trên bãi cát, hạnh phúc nói. “Mày cho Thường Đại Hải hạng mấy?” Tôi hỏi Du Toánh. “A-”. “Vì sao là A-”. Tôi hỏi. “Nếu có A- thì tao cho Vũ Vô Quá A+”. Từ Ngọc nói. “Anh ấy chưa cầu hôn với tao nên đành cho A-.” Du Toánh nằm trên bờ cát nói. “Nếu như không phải Sâm đã kết hôn, tao sẽ cho anh ấy là A++”. Tôi nằm xuống rồi nói. “Trên đời này rốt cục có đàn ông hạng A không?” Du Toánh hỏi. “Bởi vì có người phụ nữ yêu họ, cho nên họ đều là hạng A, tình nhân trong mắt hóa hạng A mà.” Tôi nói. “Vì sao Thường Đại Hải là hạng A?” Từ Ngọc hỏi Du Toánh. “Một ngày vào bảy năm trước, tao nhìn thấy anh ấy ở trên tòa liền yêu ngay. Anh ấy trên tòa tỏa sáng rực rỡ, khi đó anh chỉ là một luật sư mới vào nghề nhưng tao đã cho anh ấy hạng A.” Du Toánh nói. “Đàn ông hạng A hoàn toàn xứng đáng với phụ nữ cup A, hoàn toàn hợp lí.” Từ Ngọc nói. “Đúng, tao không phải cup B, tình nguyện không phải, không muốn chịu thiệt thòi phải yêu một người đàn ông hạng B.” Tôi nói. “Mày cố biết có được hạng A phải cố gắng rất nhiều không?” Du Toánh hỏi tôi. “Không làm thì không được hưởng.” Tôi nói: “Muốn có đàn ông hạng A thì biểu hiện của bản thân mình ít nhất cũng phải từ hạng B.” “Đúng” Từ Ngọc nói, “Không mặc áo ngực, lâu dần, ngực bị rủ xuống. Tương tự với nó, nếu không cố gắng yêu một người đàn ông thì sẽ mất họ, không nên hi vọng xa vời đến cái gọi là kì tích.” “Không. Có loại phụ nữ không làm mà được hưởng, họ không làm gì cả, thậm chí cũng chẳng yêu người đàn ông đó mà cánh đàn ông lại nâng niu cô ta như ngọc như ngà.” Du Toánh nói, “Có người phụ nũ, dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng chẳng đạt được mong muốn.” “Cho nên mới nói, cố gắng mà nhận được hồi báo là rất hạnh phúc rồi.” Tôi nói. “Mày không muốn kết hôn sao?” Du Toánh hỏi tôi. “Tao muốn thì sao?” “Mày muốn không danh phận mà bên anh ta suốt đời suốt kiếp à?” “Đây là một loại dâng hiến.” Tôi nói. Du Toánh cạn chén với tôi: “Vì sự hiến dâng vĩ đại của mày, cạn ly!” Chúng tôi lấy cát cho vào ba chai nước khoáng trống không, đào một hố sâu trên bãi cát, bỏ chai vào, sau đó lấp hố lại. “Đợi đến lúc bốn mươi tuổi, chúng ta hãy quay lại đào ba cái chai này.” Từ Ngọc nói. “Khi đó có lẽ mày sẽ đưa hai đứa bé đến ấy. Vì lẽ đó, ngực mày còn lớn hơn bây giờ.” Tôi trêu Từ Ngọc. “Mày đang tiếp tục hiến dâng cho Đường Văn Sâm.” Từ Ngọc nói. “Đây là lời nguyền rủa hay là chúc phúc?” Tôi hỏi nó. “40 tuổi, quá đáng sợ!” Du Toánh che mặt nói. “Bất kể mày sợ cỡ nào, ngày đó sớm muộn gì cũng đến.” Tôi nói. “Dù thế nào tao cũng cần phải bắt một người đàn ông trải qua 40 tuổi bên tao.” Du Toánh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Em Từng Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook