Chương 2:
Đế Chính Cơ
01/01/2023
“Hoắc tổng có chị gái là người nổi tiếng như vậy, sau này muốn xin chữ ký của minh tinh cũng mong anh chiếu cố cho.”. Lăng Chỉnh hời hợt ném tập tài liệu lên bàn trà, cợt nhả nhìn về phía Hoắc Thành Đô ở bàn làm việc.
Mấy câu nói nhảm này vậy mà lại thành công thu hút sự chú ý của hắn. Hoắc Thành Đô biết ý chỉ trong câu nói kia là đang nhắc tới ai.
“Lý Á Bình đích thân mang Lý Mộng đến Chiêu Thị, mày đoán xem bao lâu nữa cô ta sẽ nổi tiếng?”. Lăng Chỉnh vẫn không thôi được giọng điệu không nghiêm túc của mình, tiện tay mở ra một tờ báo giải trí số mới nhất.
Hình ảnh trên bài đăng kia chính là cảnh tượng hoành tráng hôm qua lúc Lý Á Bình bước vào cổng giải trí Chiêu Thị.
“Không quan tâm.”.
Hoắc Thành Đô tiếp tục nhìn tài liệu trên máy tính, ngữ điệu vẫn cứ nhàn nhạt như cũ. Đây vốn dĩ cũng chẳng phải thứ mà hắn quan tâm.
“Vậy thì nếu nói hôm qua Lý Á Bình tìm gặp riêng Thu Đồng, ông chủ Hoắc của chúng ta sẽ quan tâm chứ?”.
“Bà ta tìm cô ấy để làm gì?”.
Hoắc Thành Đô ngay lập tức di dời ánh mắt của mình, mắt phượng đanh lại, đang đợi nghe thông tin tiếp theo từ miệng của Lăng Chỉnh.
“Không biết được, nội bộ bên đó chỉ tiết lộ đến đây thôi.”. Lăng Chỉnh dừng một chút, sau đó lại giống như nhớ ra điều gì đó rồi nói tiếp. “À, còn có chuyện này, người ở bên đó nói sau khi Lý Á Bình rời khỏi Chiêu Thị, cái phòng chờ kia chính là một bãi chiến trường. Đổ vỡ.”
Bạn gái của Lăng Chỉnh hầu hết đều là các nữ diễn viên, vậy nên quan hệ của hắn với các công ty giải trí cũng không tồi. Mấy thông tin nội bộ vặt vãnh, nếu muốn biết hắn đều có thể hỏi được.
Hoắc Thành Đô ngả người ra phía sau, hướng ánh mắt về phía trần nhà.
“Không nói mấy chuyện này nữa, hồ sơ đã chuẩn bị xong rồi.”. Lăng Chỉnh mang tập tài liệu trên bàn trà đến chỗ Hoắc Thành Đô, chỉnh lại ngữ điệu nghiêm túc của mình để bàn công việc.
Trình bày xong phương án, Lăng Chỉnh ngang nhiên nằm dài trên ghế sô pha trong phòng ngủ rất ngon. Ai bảo vị Hoắc tổng này tối qua ép hắn phải hoàn thành xong đống tài liệu kia trong vòng một đêm cơ chứ.
Không liên lạc được với quản lý của Hiểu Văn, Thu Đồng thật sự không còn cách nào khác. Một nữ diễn viên hạng B như cô ấy đột nhiên nói tạm ngưng là tạm ngưng ngay. Không chỉ có đoàn làm phim của Chiêu Thị, mấy hợp đồng quảng cáo khác cũng đều phải đàm phán lại.
Đã hai ngày Thu Đồng không ngủ được, quầng thâm mắt đậm đến mức tưởng chừng sắp biến thành gấu trúc đến nơi. Đạo diễn Trần không ngừng thúc giục cô phải liên lạc với Hiểu Văn, mọi người gấp, cô cũng gấp có được không vậy.
Nữ minh tinh họ Hiểu này có thể cho tôi một chút manh mối không thế?
.
Trạng thái trong phòng làm việc của tòa soạn mấy ngày nay cứ giống như sóng thủy triều, xuống rồi lại lên. Chỉ thị của sếp tổng cứ chốc chốc lại thay đổi, Tiết Tiếu Châu cầm máy tính viết bản thảo suốt đêm cũng không kịp với tốc độ yêu cầu của ông ta.
Gửi bài, tắt máy. Lớp trang điểm của cô cũng đã sớm mốc luôn rồi.
Cái nghề này của bọn họ quả thật không dễ dàng. Mấy người trên mạng kia lúc nào cũng chỉ biết trách biết mắng, biết chê bai tin tức của bọn họ, có ai nhìn thấy được tình cảnh lúc này của cô chứ.
Dự kiến bài viết sẽ được đăng vào đầu giờ làm việc ngày mai.
Cũng không bao lâu nữa là bình minh, mí mắt của Tiết Tiếu Châu sớm đã bỏ cuộc. Không nghỉ được, mộng đẹp ơi, tôi đến đây!
Chín giờ sáng.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy chính là kiểm tra các tài khoản cá nhân của mình. Người làm tin tức như Tiết Tiếu Châu sớm đã hình thành thói quen này.
Thật kỳ lạ.
Không có thông báo.
Tin tức chưa được đăng.
Chuyện gì vậy?
Tiết Tiếu Châu mở tin nhắn của mình ra, lại nhìn thấy một thông báo từ chỗ chủ nhiệm Tần, nói bài viết kia sẽ không được đăng.
Thái độ này của bà, cô sớm đã nhìn thành quen. Một tin tức như vậy mà không đăng tải, cũng không có lời giải thích nào thì chính là có kẻ đã nhúng tay vào ép xuống.
Tiết Tiếu Châu tự cảm thấy buồn cười. Một tay che cả thiên hạ xem ra là có thật.
.
Ngày bấm máy phim cuối cùng cũng đã đến.
Dàn diễn viên từ rất sớm đã có mặt trên phim trường. Nam nữ chính ở vị trí trung tâm, kế bên đó là đạo diễn Trần.
Lưu Vũ đứng bên cạnh Trần Lam, cô đơn lẻ bóng. Bạn diễn của anh, Hiểu Văn hôm nay không xuất hiện. Ồn ào nội bộ gần đây Lưu Vũ cũng có nghe qua, nhưng không ngờ tới đến tận thời điểm chính thức bắt đầu quay vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề này.
Họ chỉ có thể đưa ra một biện pháp giải quyết tạm thời, chính là những cảnh quay nào có sự xuất hiện của nữ phụ sẽ được sắp xếp quay sau.
Đứng ở bối cảnh hôm nay, Lưu Vũ cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Ngày quay đầu tiên khá bận rộn, ngoài việc phải bảo vệ hiện trường quay trước truyền thông thì công việc của nhóm sản xuất cũng không ít. Thu Đồng tất bật kiểm tra lại toàn bộ bối cảnh, dặn dò máy quay và diễn viên theo lời của Trần Lam.
Chủ yếu là cảnh quay của nam nữ chính thời còn trẻ, vốn dĩ đều là diễn viên phái thực lực, đạo diễn Trần chỉ hướng dẫn một chút liền có thể hoàn thành.
Lưu Văn ở một bên tận lực nghiên cứu kịch bản, cũng dự trù đến trường hợp bản thân sẽ phải độc diễn, rồi sau đó đoàn phim sẽ dùng công nghệ để ghép cảnh thêm vào.
Diễn xuất có đối tác đã khó, nhưng ít nhất còn dễ dàng lấy cảm xúc, không giống như độc diễn, cảm xúc của nhân vật lẫn đối tác đều phải do bản thân tự điều chỉnh. Lưu Văn nghĩ đến đây liền có chút lo lắng.
“Về chuyện Hiểu Văn, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa thuận với cô ấy, hoặc ít nhất tìm một diễn viên khác thay thế. Cậu đừng lo.”. Mặc dù chưa có giải pháp, Thu Đồng chỉ có thể an ủi như vậy.
.
Bộ phim này của Chiêu Thị được đầu tư không nhỏ, vậy nên nhất cử nhất động của đoàn làm phim đều được giới truyền thông quan tâm. Mấy tay phóng viên lúc nào cũng lăm lăm bên ngoài phim trường, muốn chụp tạo hình nhân vật hoặc ít nhất là nghe ngóng được cái gì đó.
Đạo diễn Trần đương nhiên tự biết đề phòng, bên ngoài phim trường luôn có bảo vệ của Chiêu Thị xuất hiện dày đặc.
Giờ nghỉ trưa, Chung Chính gọi tổ sản xuất vào họp kín. Nói bên trên đã nghiên cứu vấn đề của đoàn làm phim một thời gian, cuối cùng đưa ra giải pháp chọn một diễn viên khác thay thế, không thể để trễ tiến độ được.
Cái tên được đưa ra là Lý Mộng.
Chung Chính cho Trần Lam xem mấy đoạn phim tư liệu của Lý Mộng. Một diễn viên mới nổi, kinh nghiệm diễn xuất chưa nhiều, vậy nên đó cũng chỉ là mấy đoạn phim chiếu mạng ngắn.
“Dung mạo rất tốt, trẻ tuổi xinh đẹp.”. Trần Lam chỉ nói đến đây, không hề có nhận xét nào về đoạn tư liệu kia.
Nếu nói về nhan sắc của Lý Mộng, phụ nữ như Thu Đồng cũng không thể phủ nhận. Nhưng nói thẳng ra cô ta và vai diễn Tâm Tâm kia thật sự không hợp. Tâm Tâm là vai phản diện có nội tâm sâu sắc, nhưng Lý Mộng lại là kiểu trong trẻo ngây thơ.
Chung Chính cũng ngầm đồng ý với Trần Lam. Chỉ là ông ấy cũng không biết phải làm như thế nào. Bên trên đã chỉ đích danh cái tên này, thì chính là muốn ông phải nâng đỡ.
Lý tưởng của Trần Lam là điện ảnh chân chính, vậy nên đối với ông diễn viên chỉ có thể đi lên bằng thực lực. Những loại hình nhờ vả như thế này ông đều không cho vào trong mắt.
Giới giải trí này phức tạp, Trần Lam ông sớm đã quen.
Dù Chiêu Thị có gây áp lực như thế nào thì quan điểm của ông vẫn không đổi. Trên phim trường của ông tuyệt đối sẽ không chấp nhận diễn viên không có khả năng diễn xuất.
Chung Chính nhìn ông bạn già của mình cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu. Bản tính cứng đầu của ông ấy bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thay đổi.
Tổng bộ Chiêu Thị đã có lời, dù cho Chung Chính có ra mặt cũng không thể giải quyết được. Còn chưa nói đến nếu không phải là Lý Mộng thì đoàn làm phim vẫn chưa tìm được nữ phụ nào khác.
Nếu nói Trần Lam quá khó tính, chi bằng nói Hiểu Văn quá hợp vai.
Mấy câu nói nhảm này vậy mà lại thành công thu hút sự chú ý của hắn. Hoắc Thành Đô biết ý chỉ trong câu nói kia là đang nhắc tới ai.
“Lý Á Bình đích thân mang Lý Mộng đến Chiêu Thị, mày đoán xem bao lâu nữa cô ta sẽ nổi tiếng?”. Lăng Chỉnh vẫn không thôi được giọng điệu không nghiêm túc của mình, tiện tay mở ra một tờ báo giải trí số mới nhất.
Hình ảnh trên bài đăng kia chính là cảnh tượng hoành tráng hôm qua lúc Lý Á Bình bước vào cổng giải trí Chiêu Thị.
“Không quan tâm.”.
Hoắc Thành Đô tiếp tục nhìn tài liệu trên máy tính, ngữ điệu vẫn cứ nhàn nhạt như cũ. Đây vốn dĩ cũng chẳng phải thứ mà hắn quan tâm.
“Vậy thì nếu nói hôm qua Lý Á Bình tìm gặp riêng Thu Đồng, ông chủ Hoắc của chúng ta sẽ quan tâm chứ?”.
“Bà ta tìm cô ấy để làm gì?”.
Hoắc Thành Đô ngay lập tức di dời ánh mắt của mình, mắt phượng đanh lại, đang đợi nghe thông tin tiếp theo từ miệng của Lăng Chỉnh.
“Không biết được, nội bộ bên đó chỉ tiết lộ đến đây thôi.”. Lăng Chỉnh dừng một chút, sau đó lại giống như nhớ ra điều gì đó rồi nói tiếp. “À, còn có chuyện này, người ở bên đó nói sau khi Lý Á Bình rời khỏi Chiêu Thị, cái phòng chờ kia chính là một bãi chiến trường. Đổ vỡ.”
Bạn gái của Lăng Chỉnh hầu hết đều là các nữ diễn viên, vậy nên quan hệ của hắn với các công ty giải trí cũng không tồi. Mấy thông tin nội bộ vặt vãnh, nếu muốn biết hắn đều có thể hỏi được.
Hoắc Thành Đô ngả người ra phía sau, hướng ánh mắt về phía trần nhà.
“Không nói mấy chuyện này nữa, hồ sơ đã chuẩn bị xong rồi.”. Lăng Chỉnh mang tập tài liệu trên bàn trà đến chỗ Hoắc Thành Đô, chỉnh lại ngữ điệu nghiêm túc của mình để bàn công việc.
Trình bày xong phương án, Lăng Chỉnh ngang nhiên nằm dài trên ghế sô pha trong phòng ngủ rất ngon. Ai bảo vị Hoắc tổng này tối qua ép hắn phải hoàn thành xong đống tài liệu kia trong vòng một đêm cơ chứ.
Không liên lạc được với quản lý của Hiểu Văn, Thu Đồng thật sự không còn cách nào khác. Một nữ diễn viên hạng B như cô ấy đột nhiên nói tạm ngưng là tạm ngưng ngay. Không chỉ có đoàn làm phim của Chiêu Thị, mấy hợp đồng quảng cáo khác cũng đều phải đàm phán lại.
Đã hai ngày Thu Đồng không ngủ được, quầng thâm mắt đậm đến mức tưởng chừng sắp biến thành gấu trúc đến nơi. Đạo diễn Trần không ngừng thúc giục cô phải liên lạc với Hiểu Văn, mọi người gấp, cô cũng gấp có được không vậy.
Nữ minh tinh họ Hiểu này có thể cho tôi một chút manh mối không thế?
.
Trạng thái trong phòng làm việc của tòa soạn mấy ngày nay cứ giống như sóng thủy triều, xuống rồi lại lên. Chỉ thị của sếp tổng cứ chốc chốc lại thay đổi, Tiết Tiếu Châu cầm máy tính viết bản thảo suốt đêm cũng không kịp với tốc độ yêu cầu của ông ta.
Gửi bài, tắt máy. Lớp trang điểm của cô cũng đã sớm mốc luôn rồi.
Cái nghề này của bọn họ quả thật không dễ dàng. Mấy người trên mạng kia lúc nào cũng chỉ biết trách biết mắng, biết chê bai tin tức của bọn họ, có ai nhìn thấy được tình cảnh lúc này của cô chứ.
Dự kiến bài viết sẽ được đăng vào đầu giờ làm việc ngày mai.
Cũng không bao lâu nữa là bình minh, mí mắt của Tiết Tiếu Châu sớm đã bỏ cuộc. Không nghỉ được, mộng đẹp ơi, tôi đến đây!
Chín giờ sáng.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy chính là kiểm tra các tài khoản cá nhân của mình. Người làm tin tức như Tiết Tiếu Châu sớm đã hình thành thói quen này.
Thật kỳ lạ.
Không có thông báo.
Tin tức chưa được đăng.
Chuyện gì vậy?
Tiết Tiếu Châu mở tin nhắn của mình ra, lại nhìn thấy một thông báo từ chỗ chủ nhiệm Tần, nói bài viết kia sẽ không được đăng.
Thái độ này của bà, cô sớm đã nhìn thành quen. Một tin tức như vậy mà không đăng tải, cũng không có lời giải thích nào thì chính là có kẻ đã nhúng tay vào ép xuống.
Tiết Tiếu Châu tự cảm thấy buồn cười. Một tay che cả thiên hạ xem ra là có thật.
.
Ngày bấm máy phim cuối cùng cũng đã đến.
Dàn diễn viên từ rất sớm đã có mặt trên phim trường. Nam nữ chính ở vị trí trung tâm, kế bên đó là đạo diễn Trần.
Lưu Vũ đứng bên cạnh Trần Lam, cô đơn lẻ bóng. Bạn diễn của anh, Hiểu Văn hôm nay không xuất hiện. Ồn ào nội bộ gần đây Lưu Vũ cũng có nghe qua, nhưng không ngờ tới đến tận thời điểm chính thức bắt đầu quay vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề này.
Họ chỉ có thể đưa ra một biện pháp giải quyết tạm thời, chính là những cảnh quay nào có sự xuất hiện của nữ phụ sẽ được sắp xếp quay sau.
Đứng ở bối cảnh hôm nay, Lưu Vũ cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Ngày quay đầu tiên khá bận rộn, ngoài việc phải bảo vệ hiện trường quay trước truyền thông thì công việc của nhóm sản xuất cũng không ít. Thu Đồng tất bật kiểm tra lại toàn bộ bối cảnh, dặn dò máy quay và diễn viên theo lời của Trần Lam.
Chủ yếu là cảnh quay của nam nữ chính thời còn trẻ, vốn dĩ đều là diễn viên phái thực lực, đạo diễn Trần chỉ hướng dẫn một chút liền có thể hoàn thành.
Lưu Văn ở một bên tận lực nghiên cứu kịch bản, cũng dự trù đến trường hợp bản thân sẽ phải độc diễn, rồi sau đó đoàn phim sẽ dùng công nghệ để ghép cảnh thêm vào.
Diễn xuất có đối tác đã khó, nhưng ít nhất còn dễ dàng lấy cảm xúc, không giống như độc diễn, cảm xúc của nhân vật lẫn đối tác đều phải do bản thân tự điều chỉnh. Lưu Văn nghĩ đến đây liền có chút lo lắng.
“Về chuyện Hiểu Văn, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa thuận với cô ấy, hoặc ít nhất tìm một diễn viên khác thay thế. Cậu đừng lo.”. Mặc dù chưa có giải pháp, Thu Đồng chỉ có thể an ủi như vậy.
.
Bộ phim này của Chiêu Thị được đầu tư không nhỏ, vậy nên nhất cử nhất động của đoàn làm phim đều được giới truyền thông quan tâm. Mấy tay phóng viên lúc nào cũng lăm lăm bên ngoài phim trường, muốn chụp tạo hình nhân vật hoặc ít nhất là nghe ngóng được cái gì đó.
Đạo diễn Trần đương nhiên tự biết đề phòng, bên ngoài phim trường luôn có bảo vệ của Chiêu Thị xuất hiện dày đặc.
Giờ nghỉ trưa, Chung Chính gọi tổ sản xuất vào họp kín. Nói bên trên đã nghiên cứu vấn đề của đoàn làm phim một thời gian, cuối cùng đưa ra giải pháp chọn một diễn viên khác thay thế, không thể để trễ tiến độ được.
Cái tên được đưa ra là Lý Mộng.
Chung Chính cho Trần Lam xem mấy đoạn phim tư liệu của Lý Mộng. Một diễn viên mới nổi, kinh nghiệm diễn xuất chưa nhiều, vậy nên đó cũng chỉ là mấy đoạn phim chiếu mạng ngắn.
“Dung mạo rất tốt, trẻ tuổi xinh đẹp.”. Trần Lam chỉ nói đến đây, không hề có nhận xét nào về đoạn tư liệu kia.
Nếu nói về nhan sắc của Lý Mộng, phụ nữ như Thu Đồng cũng không thể phủ nhận. Nhưng nói thẳng ra cô ta và vai diễn Tâm Tâm kia thật sự không hợp. Tâm Tâm là vai phản diện có nội tâm sâu sắc, nhưng Lý Mộng lại là kiểu trong trẻo ngây thơ.
Chung Chính cũng ngầm đồng ý với Trần Lam. Chỉ là ông ấy cũng không biết phải làm như thế nào. Bên trên đã chỉ đích danh cái tên này, thì chính là muốn ông phải nâng đỡ.
Lý tưởng của Trần Lam là điện ảnh chân chính, vậy nên đối với ông diễn viên chỉ có thể đi lên bằng thực lực. Những loại hình nhờ vả như thế này ông đều không cho vào trong mắt.
Giới giải trí này phức tạp, Trần Lam ông sớm đã quen.
Dù Chiêu Thị có gây áp lực như thế nào thì quan điểm của ông vẫn không đổi. Trên phim trường của ông tuyệt đối sẽ không chấp nhận diễn viên không có khả năng diễn xuất.
Chung Chính nhìn ông bạn già của mình cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu. Bản tính cứng đầu của ông ấy bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thay đổi.
Tổng bộ Chiêu Thị đã có lời, dù cho Chung Chính có ra mặt cũng không thể giải quyết được. Còn chưa nói đến nếu không phải là Lý Mộng thì đoàn làm phim vẫn chưa tìm được nữ phụ nào khác.
Nếu nói Trần Lam quá khó tính, chi bằng nói Hiểu Văn quá hợp vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.