Chương 5:
Đế Chính Cơ
01/01/2023
Ban công tầng hai vắng vẻ, gió cuối mùa thu thổi từng cơn lạnh buốt, hắn vẫn cứ đứng đó, hiên ngang sừng sững như cái cách mà chính hắn đã cố gắng để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.
“Vị tiểu thư này, thứ lỗi cô không có thiệp mời không thể vào được.”
Họp mặt hôm nay là tiệc nội bộ, đừng nói đến người ngoài, cánh truyền thông cũng không có nhiều kẻ có thể đánh hơi được tin tức này. Nếu không phải ở buổi họp báo lần trước Tiết Tiếu Châu nghe lỏm được từ chỗ mấy ông chủ trong ngành thì cũng không hề hay biết.
Thu Đồng mang theo một thân váy dự tiệc ánh bạc đứng bên ngoài trụ sở hội nghị, hoàn toàn không thể đặt chân vào bên trong.
Tuy không thể trực tiếp gặp được Hiểu Văn, nhưng đây cũng là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được.
Bộ dạng tiến thoái lưỡng nan lúc này của Thu Đồng đã được hắn thu toàn bộ vào trong mắt.
Tầm mắt từ trên cao của hắn đã chứng kiến toàn bộ cảnh xuân phập phồng phía trước, lễ phục tuy rất bảo thủ nhưng đường cong sau lớp vải cũng không vì thế mà lu mờ.
“Hoắc tổng.”
Vệ sĩ bên ngoài nhìn thấy Hoắc Thành Đô đều đồng loạt phải cúi đầu chào.
u phục tối màu sang trọng, giày da chạm đất mỗi một lần đều khiến người khác cảm nhận được uy thế khó cưỡng.
Anh chưa từng thay đổi, vẫn là gương mặt của người mà ngày trước cô từng yêu say đắm.
Chỉ là hôm nay ở vị trí này, cô và hắn là người ở hai thế giới khác.
“Nếu em muốn vào, tôi có thể giúp.”. Hắn đưa tay về phía Thu Đồng, giọng nói dịu dàng giống hệt như nhiều năm về trước.
Hắn đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Thu Đồng không biết hai năm qua giữa cô và người đàn ông này còn sót lại điều gì nữa hay không. Rõ ràng là đã ly hôn, rõ ràng là chưa từng nói chuyện, vậy mà hôm nay hắn đối với sự hiện diện của cô không hề có chút xa cách nào.
Lưỡng lự.
Hắn là tấm vé vào cửa duy nhất của cô. Nhưng cầm lấy tay của hắn chính là một lần nữa quay lại những hồi ức cũ.
“Cảm ơn anh.”. Bàn tay Thu Đồng miễn cưỡng ôm lấy tay của hắn. Lễ phục màu bạc trên người cô cũng rất hợp với màu ghim cài áo trên người hắn.
Với người khác là sắp đặt.
Hoắc Thành Đô gọi đó là có duyên.
Cơ hội này chỉ có một lần. Thu Đồng từ khi bước vào cửa của hội quán vẫn luôn đảo mắt tìm kiếm vị hôn phu kia của Hiểu Văn, cũng không để tâm đến nơi mà hắn đang đưa cô đi chính là quầy thức ăn của bữa tiệc.
“Lát nữa sẽ dẫn em đi gặp Trình Châu, em ăn nhẹ trước đã, dạo này gầy đi nhiều rồi.”
Hắn chầm chậm nói ra một lời, dáng vẻ khoan thai vẫn đang gắp bánh ngọt vào đĩa cho cô, lại lấy thêm một ly nước ép. Hành động hoàn toàn tự nhiên, cũng không phải hỏi xem cô muốn ăn cái gì.
Thu Đồng đột nhiên có chút bất ngờ, người đàn ông này chính là cái gì cũng có thể biết như vậy sao?
Ngó một chút đến bánh ngọt trong đĩa, thật sự là vị việt quất mà cô thích.
“Trình Châu đang phải tiếp khách, một lát nữa dẫn em qua bên đó.”. Hoắc Thành Đô lại nói tiếp, muốn đưa ra lời giải thích cho ánh nhìn kia của cô.
“Vì sao anh vẫn giúp tôi?”. Thu Đồng uống một ngụm nước ép, cô trông chờ vào phản hồi của hắn.
“Em muốn nghe tôi trả lời như thế nào?”. Nếu như cô muốn hắn giải thích về chuyện của hai năm trước, hắn khẳng định sẽ không nhắc lại lần nữa. Nếu như cô muốn nghe hắn chối bỏ về đoạn quá khứ kia của hai người, hắn càng sẽ không làm.
Thu Đồng im bặt, đối diện với ánh mắt như có lực hút của Hoắc Thành Đô.
Suốt hai năm qua, hai người chưa từng ngồi ở khoảng cách gần nhau như vậy.
Người đàn ông này, vậy mà khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn. Là do rất bận rộn sao?
“Đoàn làm phim dạo này thế nào?”. Cuộc trò chuyện suýt nữa thì đi vào ngõ cụt.
“Không ổn lắm, vậy nên mới phải đến đây.”. Thu Đồng rất thành thật, cũng không muốn che dấu điều gì. Cô biết anh không quan tâm đến giới giải trí, trước đây là như vậy, bây giờ có lẽ cũng không thay đổi.
“Trình gia rất quan tâm đến đứa cháu đích tôn này. Hắn cũng là người khá cố chấp.”
Nhà họ Trình là thế gia, danh tiếng không nhỏ trong giới công nghệ, đối với người thừa kế như Trình Châu ắt hẳn có nhiều kỳ vọng, bao gồm cả năng lực lẫn hôn nhân. Trình đại thiếu gia này kết hôn muộn, lại không môn đăng hộ đối nên đứa trẻ này được quan tâm hơn bao giờ hết.
Thu Đồng gật gật đầu. Trình Châu không phải là người của công chúng nên thông tin về anh ta thật sự rất ít ỏi.
Bánh ngọt một nửa đang ở trong miệng, cô lại nhìn thấy hắn đang vẫy tay với ai đó. Thu Đồng theo phản xạ xoay người lại nhìn liền thấy vị đại thiếu gia nhà họ Trình kia đang tiến tới.
Quả nhiên là phong thái của thế gia, cảm giác trong ảnh so với ngoài đời cũng không quá khác nhau.
“Thành Đô!”. Hai người đàn ông đang chào hỏi nhau ở trước mắt, đối với nhân vật như Trình Châu, Thu Đồng không ngờ đến có một ngày có thể nhìn được người ở cự ly gần như vậy. “Dự án thực tế ảo bên cậu như thế nào rồi?”
“Đang hoàn thiện rất tốt, khi nào họp báo ra mắt sẽ gửi thiệp mời cho ông chủ Trình đầu tiên.”
Câu chuyện giữa hai người bọn họ trong tai của Thu Đồng chính là không phải tiếng người. Cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở một bên giả vờ ăn bánh ngọt, nhưng lại len lén vểnh tai lên theo dõi cuộc trò chuyện kia.
“Vị này là?”. Trình Châu bất ngờ nhìn về phía Thu Đồng, hắn biết không phải cô gái nào cũng có thể ngồi cùng bàn với Hoắc Thành Đô. Điển hình như vị tiểu thư nhà họ Chu kia, đến gặp mặt cô ấy cũng chưa từng có cơ hội.
“Cô gái của tôi.”. Khóe môi cong lên một chút, hắn nở nụ cười khiến cho Trình Châu phải bất ngờ. “Cô ấy cũng có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Cầu đã bắc sang sông.
“Là chuyện về diễn viên Hiểu.”
Thu Đồng không chắc người như Trình Châu sẽ dành thời gian để nghe cô nói, vậy nên rất nhanh đã vào vấn đề. Đoàn phim cần diễn viên Hiểu, Trần Lam cũng rất cần. Bộ phim này nói không ngoa chính là tâm huyết của ông ấy.
“Chắc cô cũng biết là cô ấy đang mang thai?”. Trình Châu chăm chú lắng nghe toàn bộ lời nói của Thu Đồng, sau đó lại trả lời bằng một câu hỏi.
“Tôi biết.”
“Cô ấy theo đuổi nghệ thuật tôi rất ủng hộ. Chỉ là trong giai đoạn này có chút nhạy cảm, thân làm chồng tôi cũng không thể để cho cô ấy chịu khổ được. Điều kiện trên phim trường quả thật rất không phù hợp cho bà bầu.”
Trình Châu thật sự bảo thủ với ý kiến của mình, nhưng Thu Đồng cũng không trách anh ta. Đứng ở vị trí đó, cô cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng đồng cảm là đồng cảm, mục đích cô đến đây là gì, Thu Đồng đương nhiên chưa quên.
“Tôi biết tình trạng hiện tại của cô ấy thật sự không dễ dàng gì, khoảnh khắc cô ấy nhận lời mời từ phía chúng tôi, tôi biết Hiểu Văn cũng rất thích bộ phim này. Trần Lam không thường xuyên làm phim điện ảnh, cô ấy có hôn nhân trọn vẹn như anh là một diễm phúc, nhưng công việc của cô ấy cũng không thể có nuối tiếc được.”
Trình Châu im lặng.
Hiểu Văn là một diễn viên yêu nghề, kịch bản đó cũng được cô nghiên cứu suốt mấy tháng. Chỉ là tin tức mang thai này đến quá đột ngột.
“Tôi đương nhiên không mong cô ấy có nuối tiếc, nhưng tôi cần mẹ con cô ấy bình an.”
“Tôi đứng ra đảm bảo được không?”. Hoắc Thành Đô lên tiếng chắc nịch.
Thu Đồng vừa rồi tìm mọi cách để thuyết phục Trình Châu, cũng quên mất sự hiện diện của hắn bên cạnh.
“Cậu định làm gì?”
“Dù sao phim này tôi cũng có chút đầu tư, đãi ngộ tốt nhất cho Hiểu Văn tôi có thể đảm bảo được.”
Hoắc Thành Đô có đầu tư? Thu Đồng không tin vào tai mình. Con người trước giờ không quan tâm gì đến giới nghệ sĩ như hắn lại có thể đầu tư vào một bộ phim điện ảnh sao?
Không chỉ riêng Thu Đồng, Trình Châu lúc này cũng phải nhìn người bạn của mình bằng một con mắt khác.
“Chuyện này, cậu cho tôi một chút thời gian, tôi muốn bàn bạc lại với cô ấy.”
Trình Châu nói thêm mấy câu nữa rồi rời đi, chủ yếu muốn biết hắn bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực này từ lúc nào. Nếu người như hắn đã nhắm tới, hẳn là giới giải trí đang mang lại lợi nhuận không nhỏ.
“Vị tiểu thư này, thứ lỗi cô không có thiệp mời không thể vào được.”
Họp mặt hôm nay là tiệc nội bộ, đừng nói đến người ngoài, cánh truyền thông cũng không có nhiều kẻ có thể đánh hơi được tin tức này. Nếu không phải ở buổi họp báo lần trước Tiết Tiếu Châu nghe lỏm được từ chỗ mấy ông chủ trong ngành thì cũng không hề hay biết.
Thu Đồng mang theo một thân váy dự tiệc ánh bạc đứng bên ngoài trụ sở hội nghị, hoàn toàn không thể đặt chân vào bên trong.
Tuy không thể trực tiếp gặp được Hiểu Văn, nhưng đây cũng là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được.
Bộ dạng tiến thoái lưỡng nan lúc này của Thu Đồng đã được hắn thu toàn bộ vào trong mắt.
Tầm mắt từ trên cao của hắn đã chứng kiến toàn bộ cảnh xuân phập phồng phía trước, lễ phục tuy rất bảo thủ nhưng đường cong sau lớp vải cũng không vì thế mà lu mờ.
“Hoắc tổng.”
Vệ sĩ bên ngoài nhìn thấy Hoắc Thành Đô đều đồng loạt phải cúi đầu chào.
u phục tối màu sang trọng, giày da chạm đất mỗi một lần đều khiến người khác cảm nhận được uy thế khó cưỡng.
Anh chưa từng thay đổi, vẫn là gương mặt của người mà ngày trước cô từng yêu say đắm.
Chỉ là hôm nay ở vị trí này, cô và hắn là người ở hai thế giới khác.
“Nếu em muốn vào, tôi có thể giúp.”. Hắn đưa tay về phía Thu Đồng, giọng nói dịu dàng giống hệt như nhiều năm về trước.
Hắn đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Thu Đồng không biết hai năm qua giữa cô và người đàn ông này còn sót lại điều gì nữa hay không. Rõ ràng là đã ly hôn, rõ ràng là chưa từng nói chuyện, vậy mà hôm nay hắn đối với sự hiện diện của cô không hề có chút xa cách nào.
Lưỡng lự.
Hắn là tấm vé vào cửa duy nhất của cô. Nhưng cầm lấy tay của hắn chính là một lần nữa quay lại những hồi ức cũ.
“Cảm ơn anh.”. Bàn tay Thu Đồng miễn cưỡng ôm lấy tay của hắn. Lễ phục màu bạc trên người cô cũng rất hợp với màu ghim cài áo trên người hắn.
Với người khác là sắp đặt.
Hoắc Thành Đô gọi đó là có duyên.
Cơ hội này chỉ có một lần. Thu Đồng từ khi bước vào cửa của hội quán vẫn luôn đảo mắt tìm kiếm vị hôn phu kia của Hiểu Văn, cũng không để tâm đến nơi mà hắn đang đưa cô đi chính là quầy thức ăn của bữa tiệc.
“Lát nữa sẽ dẫn em đi gặp Trình Châu, em ăn nhẹ trước đã, dạo này gầy đi nhiều rồi.”
Hắn chầm chậm nói ra một lời, dáng vẻ khoan thai vẫn đang gắp bánh ngọt vào đĩa cho cô, lại lấy thêm một ly nước ép. Hành động hoàn toàn tự nhiên, cũng không phải hỏi xem cô muốn ăn cái gì.
Thu Đồng đột nhiên có chút bất ngờ, người đàn ông này chính là cái gì cũng có thể biết như vậy sao?
Ngó một chút đến bánh ngọt trong đĩa, thật sự là vị việt quất mà cô thích.
“Trình Châu đang phải tiếp khách, một lát nữa dẫn em qua bên đó.”. Hoắc Thành Đô lại nói tiếp, muốn đưa ra lời giải thích cho ánh nhìn kia của cô.
“Vì sao anh vẫn giúp tôi?”. Thu Đồng uống một ngụm nước ép, cô trông chờ vào phản hồi của hắn.
“Em muốn nghe tôi trả lời như thế nào?”. Nếu như cô muốn hắn giải thích về chuyện của hai năm trước, hắn khẳng định sẽ không nhắc lại lần nữa. Nếu như cô muốn nghe hắn chối bỏ về đoạn quá khứ kia của hai người, hắn càng sẽ không làm.
Thu Đồng im bặt, đối diện với ánh mắt như có lực hút của Hoắc Thành Đô.
Suốt hai năm qua, hai người chưa từng ngồi ở khoảng cách gần nhau như vậy.
Người đàn ông này, vậy mà khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn. Là do rất bận rộn sao?
“Đoàn làm phim dạo này thế nào?”. Cuộc trò chuyện suýt nữa thì đi vào ngõ cụt.
“Không ổn lắm, vậy nên mới phải đến đây.”. Thu Đồng rất thành thật, cũng không muốn che dấu điều gì. Cô biết anh không quan tâm đến giới giải trí, trước đây là như vậy, bây giờ có lẽ cũng không thay đổi.
“Trình gia rất quan tâm đến đứa cháu đích tôn này. Hắn cũng là người khá cố chấp.”
Nhà họ Trình là thế gia, danh tiếng không nhỏ trong giới công nghệ, đối với người thừa kế như Trình Châu ắt hẳn có nhiều kỳ vọng, bao gồm cả năng lực lẫn hôn nhân. Trình đại thiếu gia này kết hôn muộn, lại không môn đăng hộ đối nên đứa trẻ này được quan tâm hơn bao giờ hết.
Thu Đồng gật gật đầu. Trình Châu không phải là người của công chúng nên thông tin về anh ta thật sự rất ít ỏi.
Bánh ngọt một nửa đang ở trong miệng, cô lại nhìn thấy hắn đang vẫy tay với ai đó. Thu Đồng theo phản xạ xoay người lại nhìn liền thấy vị đại thiếu gia nhà họ Trình kia đang tiến tới.
Quả nhiên là phong thái của thế gia, cảm giác trong ảnh so với ngoài đời cũng không quá khác nhau.
“Thành Đô!”. Hai người đàn ông đang chào hỏi nhau ở trước mắt, đối với nhân vật như Trình Châu, Thu Đồng không ngờ đến có một ngày có thể nhìn được người ở cự ly gần như vậy. “Dự án thực tế ảo bên cậu như thế nào rồi?”
“Đang hoàn thiện rất tốt, khi nào họp báo ra mắt sẽ gửi thiệp mời cho ông chủ Trình đầu tiên.”
Câu chuyện giữa hai người bọn họ trong tai của Thu Đồng chính là không phải tiếng người. Cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở một bên giả vờ ăn bánh ngọt, nhưng lại len lén vểnh tai lên theo dõi cuộc trò chuyện kia.
“Vị này là?”. Trình Châu bất ngờ nhìn về phía Thu Đồng, hắn biết không phải cô gái nào cũng có thể ngồi cùng bàn với Hoắc Thành Đô. Điển hình như vị tiểu thư nhà họ Chu kia, đến gặp mặt cô ấy cũng chưa từng có cơ hội.
“Cô gái của tôi.”. Khóe môi cong lên một chút, hắn nở nụ cười khiến cho Trình Châu phải bất ngờ. “Cô ấy cũng có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Cầu đã bắc sang sông.
“Là chuyện về diễn viên Hiểu.”
Thu Đồng không chắc người như Trình Châu sẽ dành thời gian để nghe cô nói, vậy nên rất nhanh đã vào vấn đề. Đoàn phim cần diễn viên Hiểu, Trần Lam cũng rất cần. Bộ phim này nói không ngoa chính là tâm huyết của ông ấy.
“Chắc cô cũng biết là cô ấy đang mang thai?”. Trình Châu chăm chú lắng nghe toàn bộ lời nói của Thu Đồng, sau đó lại trả lời bằng một câu hỏi.
“Tôi biết.”
“Cô ấy theo đuổi nghệ thuật tôi rất ủng hộ. Chỉ là trong giai đoạn này có chút nhạy cảm, thân làm chồng tôi cũng không thể để cho cô ấy chịu khổ được. Điều kiện trên phim trường quả thật rất không phù hợp cho bà bầu.”
Trình Châu thật sự bảo thủ với ý kiến của mình, nhưng Thu Đồng cũng không trách anh ta. Đứng ở vị trí đó, cô cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng đồng cảm là đồng cảm, mục đích cô đến đây là gì, Thu Đồng đương nhiên chưa quên.
“Tôi biết tình trạng hiện tại của cô ấy thật sự không dễ dàng gì, khoảnh khắc cô ấy nhận lời mời từ phía chúng tôi, tôi biết Hiểu Văn cũng rất thích bộ phim này. Trần Lam không thường xuyên làm phim điện ảnh, cô ấy có hôn nhân trọn vẹn như anh là một diễm phúc, nhưng công việc của cô ấy cũng không thể có nuối tiếc được.”
Trình Châu im lặng.
Hiểu Văn là một diễn viên yêu nghề, kịch bản đó cũng được cô nghiên cứu suốt mấy tháng. Chỉ là tin tức mang thai này đến quá đột ngột.
“Tôi đương nhiên không mong cô ấy có nuối tiếc, nhưng tôi cần mẹ con cô ấy bình an.”
“Tôi đứng ra đảm bảo được không?”. Hoắc Thành Đô lên tiếng chắc nịch.
Thu Đồng vừa rồi tìm mọi cách để thuyết phục Trình Châu, cũng quên mất sự hiện diện của hắn bên cạnh.
“Cậu định làm gì?”
“Dù sao phim này tôi cũng có chút đầu tư, đãi ngộ tốt nhất cho Hiểu Văn tôi có thể đảm bảo được.”
Hoắc Thành Đô có đầu tư? Thu Đồng không tin vào tai mình. Con người trước giờ không quan tâm gì đến giới nghệ sĩ như hắn lại có thể đầu tư vào một bộ phim điện ảnh sao?
Không chỉ riêng Thu Đồng, Trình Châu lúc này cũng phải nhìn người bạn của mình bằng một con mắt khác.
“Chuyện này, cậu cho tôi một chút thời gian, tôi muốn bàn bạc lại với cô ấy.”
Trình Châu nói thêm mấy câu nữa rồi rời đi, chủ yếu muốn biết hắn bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực này từ lúc nào. Nếu người như hắn đã nhắm tới, hẳn là giới giải trí đang mang lại lợi nhuận không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.