Chương 10
Tg Bát Nguyệt
30/08/2024
Ta ôm eo Mạnh Hàn Sơn, áp mặt vào n.g.ự.c hắn, cảm nhận được nhịp tim bối rối của hắn.
Giờ đây hắn như một con rối, còn ta đang nắm giữ sợi dây điều khiển.
Ta nói: "Phu quân, chàng không cần phải hứa hẹn gì với thiếp cả. Thiếp chỉ cần được ở bên cạnh chàng với danh phận thê tử, mỗi ngày được nhìn thấy chàng là đã mãn nguyện rồi. Chàng bình an, thiếp cũng sẽ an yên."
Mạnh Hàn Sơn ôm ta thật chặt, vùi đầu vào cổ ta, hít thở sâu vài lần.
Ta có thể cảm nhận được, hắn ước gì có thể hòa ta vào m.á.u thịt của mình.
Hôm sau, ta đau đầu như búa bổ.
Mạnh Hàn Sơn lo lắng vô cùng, muốn đích thân đưa ta đi gặp thần y, dù cho thần y có ở tận chốn thâm sơn cùng cốc.
Nhưng xe ngựa mới đi được nửa đường, tiểu tư Mạnh phủ đã đuổi theo: "Tam công tử, không hay rồi! Tô tiểu thư có dấu hiệu sảy thai, đau bụng dữ dội ạ."
Mạnh Hàn Sơn nhíu mày.
Hắn lộ rõ vẻ lo lắng.
Ta hiểu, một người như hắn, dù không còn yêu Tô Nguyệt, cũng sẽ không bỏ mặc nàng ta.
Hắn chính là cái người ta gọi là "người tốt bụng".
Nhưng "người tốt bụng" như vậy, thực chất là khắc tinh của biết bao tiểu thư khuê các.
Ta yếu ớt nắm lấy tay hắn: "Phu quân, chàng mau về xem đi, đứa bé quan trọng hơn. Bệnh của thiếp là bệnh cũ rồi, thiếp tự đi gặp thần y được."
Mạnh Hàn Sơn do dự, ta mỉm cười với hắn, tựa như đang cố gắng kìm nén cơn đau: "Phu quân, xin nghe thiếp một lời, đứa bé của chàng mới là quan trọng nhất."
Mạnh Hàn Sơn xúc động.
Dù sao đó cũng là đứa con đầu lòng của hắn.
Trước khi rời đi, Mạnh Hàn Sơn dặn dò hộ vệ phải chăm sóc ta thật tốt.
Hắn giục ngựa phi nhanh.
Ta vén rèm xe nhìn theo bóng hắn khuất dần, tỏ vẻ lưu luyến không nỡ.
Mạnh Hàn Sơn ngoái đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt hắn như muốn nhìn thấu tâm can ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta buông rèm, cắt đứt ánh nhìn, khóe môi nở một nụ cười đắc ý.
Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch của ta.
Xe ngựa chưa kịp đến phủ đệ của thần y, ta đã bị bắt cóc.
"Tam thiếu phu nhân, quả là một tuyệt sắc giai nhân. Tam công tử sao lại nỡ bỏ nàng lại một mình thế này? Thật là không biết thưởng thức.”
"Thật tội nghiệp cho người đẹp, hồng nhan bạc mệnh, hôm nay e là khó tránh khỏi cái chết."
"Chậc chậc, hay là trước khi chết, cùng huynh đệ bọn ta hưởng lạc một phen đã, hahaha!"
Ta tỏ ra yếu đuối, nên bọn chúng lười trói tay chân ta.
Ta cố ý hỏi: "Các ngươi biết ta sao? Các ngươi là ai? Đã muốn g.i.ế.c ta, ít nhất cũng cho ta biết tại sao chứ."
Ta khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương.
Một mỹ nhân lệ rơi như mưa, đương nhiên càng thêm xinh đẹp.
Một tên trong bọn chúng lên tiếng: "Tiểu mỹ nhân, hôm nay sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách minh bạch. Chúng ta là người của Đại thiếu gia."
Ta kinh hãi: "Đại ca ư? Vì sao huynh ấy lại hãm hại ta? Ta là thê tử của đệ đệ huynh ấy mà."
Tên kia cười lớn: "Nếu tam phòng không biến mất, làm sao trưởng phòng và nhị phòng có thể ngóc đầu lên được?"
Mấy tên kia lải nhải, có kẻ bắt đầu cởi áo, ánh mắt nhìn ta đầy dục vọng và thú tính.
Còn ta, trong lòng lại cười điên cuồng.
Dạo gần đây, cha ta ngày càng coi trọng Mạnh Hàn Sơn, khiến hai vị huynh trưởng của hắn cảm thấy bị đe dọa.
Mạnh gia chỉ có một người có thể phát triển sự nghiệp trên con đường quan trường. Một khi Mạnh Hàn Sơn thực sự có được quyền thế, hai vị huynh trưởng của hắn sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên nữa.
Thêm vào đó, ta đã nhiều lần nói trước mặt hai chị dâu rằng ta được sủng ái như thế nào, cha ta quan tâm đến tính mạng của ta ra sao.
Nếu ta gặp chuyện chẳng lành, cha ta sẽ không bỏ qua cho Mạnh Hàn Sơn.
Chỉ cần ta chết, phủ thừa tướng sẽ không trọng dụng Mạnh Hàn Sơn nữa, bởi hắn là kẻ sủng thiếp diệt thê.
Hắn vì một Tô Nguyệt mà bỏ rơi thê tử của mình, chỉ riêng điều này thôi, phủ thừa tướng sẽ không tha cho hắn.
Ta đã thành công nắm bắt được suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mới từng bước đi đến nước này.
Kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn nhu nhược, thà tin hai huynh trưởng khác mẹ lòng lang dạ sói, cũng không để tâm đến lời nhắc nhở của tỷ tỷ.
Con người ta, có đôi khi phải tận tai nghe, tận mắt thấy mới có thể thấu hiểu mọi chuyện.
Ta đã cho người hạ thuốc giả mang thai cho Tô Nguyệt trước, ép nàng ta tranh sủng, Mạnh Hàn Sơn dù hiện tại có chán ghét nàng ta, cũng sẽ không bỏ mặc đứa con của mình.
Mạnh Hàn Sơn là người như vậy đấy.
Tựa như một bậc chính nhân quân tử, cũng làm những việc của chính nhân quân tử, nhưng dường như lại có lỗi với tất cả mọi người.
Tuy nhiên, người của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, khi thời cơ đến, sẽ báo cho Mạnh Hàn Sơn biết ta bị bắt cóc.
Hắn sẽ không chỉ biết được Tô Nguyệt giả mang thai để tranh sủng, mà còn liều mình đến cứu ta.
Ván cờ này, điểm mấu chốt chính là thời cơ.
Mỗi một thời điểm đều phải tính toán chính xác.
Giờ đây hắn như một con rối, còn ta đang nắm giữ sợi dây điều khiển.
Ta nói: "Phu quân, chàng không cần phải hứa hẹn gì với thiếp cả. Thiếp chỉ cần được ở bên cạnh chàng với danh phận thê tử, mỗi ngày được nhìn thấy chàng là đã mãn nguyện rồi. Chàng bình an, thiếp cũng sẽ an yên."
Mạnh Hàn Sơn ôm ta thật chặt, vùi đầu vào cổ ta, hít thở sâu vài lần.
Ta có thể cảm nhận được, hắn ước gì có thể hòa ta vào m.á.u thịt của mình.
Hôm sau, ta đau đầu như búa bổ.
Mạnh Hàn Sơn lo lắng vô cùng, muốn đích thân đưa ta đi gặp thần y, dù cho thần y có ở tận chốn thâm sơn cùng cốc.
Nhưng xe ngựa mới đi được nửa đường, tiểu tư Mạnh phủ đã đuổi theo: "Tam công tử, không hay rồi! Tô tiểu thư có dấu hiệu sảy thai, đau bụng dữ dội ạ."
Mạnh Hàn Sơn nhíu mày.
Hắn lộ rõ vẻ lo lắng.
Ta hiểu, một người như hắn, dù không còn yêu Tô Nguyệt, cũng sẽ không bỏ mặc nàng ta.
Hắn chính là cái người ta gọi là "người tốt bụng".
Nhưng "người tốt bụng" như vậy, thực chất là khắc tinh của biết bao tiểu thư khuê các.
Ta yếu ớt nắm lấy tay hắn: "Phu quân, chàng mau về xem đi, đứa bé quan trọng hơn. Bệnh của thiếp là bệnh cũ rồi, thiếp tự đi gặp thần y được."
Mạnh Hàn Sơn do dự, ta mỉm cười với hắn, tựa như đang cố gắng kìm nén cơn đau: "Phu quân, xin nghe thiếp một lời, đứa bé của chàng mới là quan trọng nhất."
Mạnh Hàn Sơn xúc động.
Dù sao đó cũng là đứa con đầu lòng của hắn.
Trước khi rời đi, Mạnh Hàn Sơn dặn dò hộ vệ phải chăm sóc ta thật tốt.
Hắn giục ngựa phi nhanh.
Ta vén rèm xe nhìn theo bóng hắn khuất dần, tỏ vẻ lưu luyến không nỡ.
Mạnh Hàn Sơn ngoái đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt hắn như muốn nhìn thấu tâm can ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta buông rèm, cắt đứt ánh nhìn, khóe môi nở một nụ cười đắc ý.
Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch của ta.
Xe ngựa chưa kịp đến phủ đệ của thần y, ta đã bị bắt cóc.
"Tam thiếu phu nhân, quả là một tuyệt sắc giai nhân. Tam công tử sao lại nỡ bỏ nàng lại một mình thế này? Thật là không biết thưởng thức.”
"Thật tội nghiệp cho người đẹp, hồng nhan bạc mệnh, hôm nay e là khó tránh khỏi cái chết."
"Chậc chậc, hay là trước khi chết, cùng huynh đệ bọn ta hưởng lạc một phen đã, hahaha!"
Ta tỏ ra yếu đuối, nên bọn chúng lười trói tay chân ta.
Ta cố ý hỏi: "Các ngươi biết ta sao? Các ngươi là ai? Đã muốn g.i.ế.c ta, ít nhất cũng cho ta biết tại sao chứ."
Ta khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương.
Một mỹ nhân lệ rơi như mưa, đương nhiên càng thêm xinh đẹp.
Một tên trong bọn chúng lên tiếng: "Tiểu mỹ nhân, hôm nay sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách minh bạch. Chúng ta là người của Đại thiếu gia."
Ta kinh hãi: "Đại ca ư? Vì sao huynh ấy lại hãm hại ta? Ta là thê tử của đệ đệ huynh ấy mà."
Tên kia cười lớn: "Nếu tam phòng không biến mất, làm sao trưởng phòng và nhị phòng có thể ngóc đầu lên được?"
Mấy tên kia lải nhải, có kẻ bắt đầu cởi áo, ánh mắt nhìn ta đầy dục vọng và thú tính.
Còn ta, trong lòng lại cười điên cuồng.
Dạo gần đây, cha ta ngày càng coi trọng Mạnh Hàn Sơn, khiến hai vị huynh trưởng của hắn cảm thấy bị đe dọa.
Mạnh gia chỉ có một người có thể phát triển sự nghiệp trên con đường quan trường. Một khi Mạnh Hàn Sơn thực sự có được quyền thế, hai vị huynh trưởng của hắn sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên nữa.
Thêm vào đó, ta đã nhiều lần nói trước mặt hai chị dâu rằng ta được sủng ái như thế nào, cha ta quan tâm đến tính mạng của ta ra sao.
Nếu ta gặp chuyện chẳng lành, cha ta sẽ không bỏ qua cho Mạnh Hàn Sơn.
Chỉ cần ta chết, phủ thừa tướng sẽ không trọng dụng Mạnh Hàn Sơn nữa, bởi hắn là kẻ sủng thiếp diệt thê.
Hắn vì một Tô Nguyệt mà bỏ rơi thê tử của mình, chỉ riêng điều này thôi, phủ thừa tướng sẽ không tha cho hắn.
Ta đã thành công nắm bắt được suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mới từng bước đi đến nước này.
Kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn nhu nhược, thà tin hai huynh trưởng khác mẹ lòng lang dạ sói, cũng không để tâm đến lời nhắc nhở của tỷ tỷ.
Con người ta, có đôi khi phải tận tai nghe, tận mắt thấy mới có thể thấu hiểu mọi chuyện.
Ta đã cho người hạ thuốc giả mang thai cho Tô Nguyệt trước, ép nàng ta tranh sủng, Mạnh Hàn Sơn dù hiện tại có chán ghét nàng ta, cũng sẽ không bỏ mặc đứa con của mình.
Mạnh Hàn Sơn là người như vậy đấy.
Tựa như một bậc chính nhân quân tử, cũng làm những việc của chính nhân quân tử, nhưng dường như lại có lỗi với tất cả mọi người.
Tuy nhiên, người của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, khi thời cơ đến, sẽ báo cho Mạnh Hàn Sơn biết ta bị bắt cóc.
Hắn sẽ không chỉ biết được Tô Nguyệt giả mang thai để tranh sủng, mà còn liều mình đến cứu ta.
Ván cờ này, điểm mấu chốt chính là thời cơ.
Mỗi một thời điểm đều phải tính toán chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.