Chương 3
Tg Bát Nguyệt
30/08/2024
Ta tiễn Mạnh Hàn Sơn rời đi, hắn bước tới hành lang, còn quay đầu nhìn ta một cái.
Ta thầm cười lạnh.
Trưởng tỷ từng nói với ta rằng kiếp trước, trong đêm tân hôn của tỷ ấy với Mạnh Hàn Sơn, hắn đã không trở về, khiến tỷ ấy trở thành trò cười cho cả Mạnh phủ.
Sau khi người Mạnh phủ lui xuống, nha hoàn cười nói: "Nhị tiểu thư, vừa rồi ánh mắt cô gia nhìn người thật sự nóng bỏng. Có thể thấy cô gia cũng có hảo cảm với người. Nhị tiểu thư không cần để ý vị biểu tiểu thư kia."
Ta thong thả uống rượu nếp. Vì sức khỏe vốn không tốt, kiếp trước ta chịu nhiều khổ sở vì ốm yếu, kiếp này không phải đến biên ải chịu khổ, ta phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Ta cười nhạt: "Một biểu tiểu thư, quả thực không đáng nhắc tới."
Theo lời trưởng tỷ nói, nội trạch Mạnh phủ sở dĩ phức tạp cũng là vì hai vị huynh trưởng của Mạnh Hàn Sơn đều là con do thiếp thất sinh ra.
Họ đều muốn tranh quyền đoạt vị, nhưng Mạnh Hàn Sơn mới là đích tử chính thống, là ngườI thừa kế đời tiếp theo của Mạnh gia.
Nhưng mà, tuy thân phận Mạnh Hàn Sơn tôn quý, nhưng hắn lại không có bản tính lang sói, tai mềm dễ bị hai vị huynh trưởng dụ dỗ.
Hiện giờ ta là thê tử của Mạnh Hàn Sơn, chính là tông phụ tương lai của Mạnh gia, các vị tẩu tử đều nhòm ngó thân phận này.
Mạnh Hàn Sơn trở về, sau một canh giờ.
Trên người hắn có mùi rượu nhạt, còn có một chút mùi phấn son. Xem ra, hắn không chỉ tiếp đãi khách khứa mà còn đi gặp ánh trăng sáng.
Ta giả vờ không biết, từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, nước mắt lưng tròng, chỉ vào tấm chiếu dưới đất, nói: "Phu quân, thiếp đã trải sẵn chiếu cho chàng rồi, chàng ngủ sớm đi, sáng mai còn phải dâng trà."
Trưởng tỷ nói, Mạnh Hàn Sơn sẽ vì ánh trăng sáng mà giữ mình trong sạch.
Kiếp trước, trong đêm tân hôn, hắn đã ngủ dưới đất. Nếu vậy, ta sẽ chiều lòng hắn trước một bước.
Ta thấy Mạnh Hàn Sơn hiển nhiên sững sờ, còn lộ ra vẻ khó tin.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Mạnh Hàn Sơn, ta dường như rất ngạc nhiên: "Làm sao vậy? Phu quân."
"Chàng đã gặp biểu muội chưa? Đã dỗ dành nàng ấy chưa? Thiếp là nữ tử, rất hiểu tâm trạng của nàng ấy."
"Nếu người thiếp yêu thương thành thân với người khác, e rằng thiếp cũng sẽ đau lòng tan nát."
"Phu quân, hôn sự của chúng ta là do gia tộc sắp đặt, không thể thay đổi. Đợi thời cơ chín muồi, chàng có thể nạp biểu muội vào cửa."
Mạnh Hàn Sơn mím môi, yết hầu nhô ra chuyển động vài cái. Dưới ánh nến mờ ảo, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
Ta thuận theo ánh mắt hắn, nhìn xuống vai mình. Ngay sau đó, ta giả vờ e thẹn, vội vàng kéo y phục lại, nhưng lại cố ý làm ra dáng vẻ "ôm đàn tỳ bà che nửa mặt".
Ta biết mình đẹp.
Vẻ đẹp của một nữ tử, trước mặt anh hùng chân chính có lẽ không có tác dụng.
Nhưng phàm phu tục tử đều yêu mỹ nhân. Biểu cảm của Mạnh Hàn Sơn lúc này đủ để nói lên tất cả.
Mà ta làm vậy, cũng chỉ là thăm dò một chút, thêm một bước hiểu rõ tâm tính của hắn.
Ta kéo chăn đắp kín người, chỉ để lộ nửa mặt trên: "Phu quân, là thiếp thất thố rồi. Vậy... chúng ta ngủ sớm thôi."
Ta trở mình, quay lưng lại với hắn. Qua một lúc lâu, sau lưng mới có động tĩnh. Mạnh Hàn Sơn ngoan ngoãn nằm xuống chiếu.
Nhưng ta lại lén cười. Kiếp trước là Mạnh Hàn Sơn chủ động ngủ chiếu dưới đất, nhưng tối nay, là hắn không cam lòng.
Sáng hôm sau, ta trang điểm xong, do dự lấy ra một chiếc khăn, đưa cho Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp đã cho người thấm m.á.u gà lên đó, chàng... sẽ không trách thiếp chứ? Thiếp lo việc không động phòng sẽ bị lão phu nhân biết, sẽ bất lợi cho chàng."
Mạnh Hàn Sơn cau mày, ánh mắt nhìn ta có chút phức tạp.
Ta vội vàng giải thích: "Phu quân, nếu chúng ta phu thê bất hòa, người khác sẽ chỉ liên tưởng đến biểu muội, e rằng sẽ sinh ra nhiều chuyện. Đến lúc đó, danh dự của chàng sẽ ra sao? Biểu muội cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Mạnh Hàn Sơn đưa tay, nắm lấy vai ta.
Hắn rất cao, đứng trước mặt ta, gần như nhìn xuống ta.
Trưởng tỷ từng nói, Mạnh Hàn Sơn thích nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối, mà ta lại thấp hơn trưởng tỷ một chút. Vị biểu muội kia cũng là một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp.
Mạnh Hàn Sơn khá hài lòng nói: "Phu nhân, làm khó nàng mọi chuyện đều nghĩ cho ta. Còn về biểu muội của ta... Sau này ta sẽ xử lý tốt quan hệ giữa hai người chúng ta. Tối qua đã để phu nhân chịu ủy khuất rồi."
Ta mỉm cười, một nửa e thẹn, một nửa là thỏa mãn: "Phu quân, chàng và thiếp là phu thê, nói những lời này thật xa lạ. Được gả cho người mình ngưỡng mộ, thiếp sao có thể chịu ủy khuất được."
bà tử đến lấy khăn, nhìn thấy vết m.á.u trên đó, cười đầy yêu thương.
Trước khi rời khỏi phòng, ta cố ý nói với Mạnh Hàn Sơn: "Cái đó... phu quân, thân thể thiếp vốn yếu đuối, trước đây chỉ ở nhà, thường xuyên không ra ngoài. Chàng sẽ không để ý chứ?"
Ta lại hạ thấp vị trí của mình. Nam nhân đều đau lòng mỹ nhân như vậy.
Quan trọng hơn là vị ánh trăng sáng kia sẽ sớm vu oan ta hãm hại nàng ta, nhưng nếu ta chỉ là một mỹ nhân yếu đuối, làm sao có thể hại người được?
Hắn an ủi ta: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ tìm danh y giỏi nhất, điều dưỡng thân thể cho nàng."
Ta mím môi, e thẹn cười.
Mạnh Hàn Sơn dắt tay ta ra tiền viện gặp gia quyến, dâng trà.
Vị ánh trăng sáng Tô Nguyệt kia cũng có mặt.
Ta thầm cười lạnh.
Trưởng tỷ từng nói với ta rằng kiếp trước, trong đêm tân hôn của tỷ ấy với Mạnh Hàn Sơn, hắn đã không trở về, khiến tỷ ấy trở thành trò cười cho cả Mạnh phủ.
Sau khi người Mạnh phủ lui xuống, nha hoàn cười nói: "Nhị tiểu thư, vừa rồi ánh mắt cô gia nhìn người thật sự nóng bỏng. Có thể thấy cô gia cũng có hảo cảm với người. Nhị tiểu thư không cần để ý vị biểu tiểu thư kia."
Ta thong thả uống rượu nếp. Vì sức khỏe vốn không tốt, kiếp trước ta chịu nhiều khổ sở vì ốm yếu, kiếp này không phải đến biên ải chịu khổ, ta phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Ta cười nhạt: "Một biểu tiểu thư, quả thực không đáng nhắc tới."
Theo lời trưởng tỷ nói, nội trạch Mạnh phủ sở dĩ phức tạp cũng là vì hai vị huynh trưởng của Mạnh Hàn Sơn đều là con do thiếp thất sinh ra.
Họ đều muốn tranh quyền đoạt vị, nhưng Mạnh Hàn Sơn mới là đích tử chính thống, là ngườI thừa kế đời tiếp theo của Mạnh gia.
Nhưng mà, tuy thân phận Mạnh Hàn Sơn tôn quý, nhưng hắn lại không có bản tính lang sói, tai mềm dễ bị hai vị huynh trưởng dụ dỗ.
Hiện giờ ta là thê tử của Mạnh Hàn Sơn, chính là tông phụ tương lai của Mạnh gia, các vị tẩu tử đều nhòm ngó thân phận này.
Mạnh Hàn Sơn trở về, sau một canh giờ.
Trên người hắn có mùi rượu nhạt, còn có một chút mùi phấn son. Xem ra, hắn không chỉ tiếp đãi khách khứa mà còn đi gặp ánh trăng sáng.
Ta giả vờ không biết, từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, nước mắt lưng tròng, chỉ vào tấm chiếu dưới đất, nói: "Phu quân, thiếp đã trải sẵn chiếu cho chàng rồi, chàng ngủ sớm đi, sáng mai còn phải dâng trà."
Trưởng tỷ nói, Mạnh Hàn Sơn sẽ vì ánh trăng sáng mà giữ mình trong sạch.
Kiếp trước, trong đêm tân hôn, hắn đã ngủ dưới đất. Nếu vậy, ta sẽ chiều lòng hắn trước một bước.
Ta thấy Mạnh Hàn Sơn hiển nhiên sững sờ, còn lộ ra vẻ khó tin.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Mạnh Hàn Sơn, ta dường như rất ngạc nhiên: "Làm sao vậy? Phu quân."
"Chàng đã gặp biểu muội chưa? Đã dỗ dành nàng ấy chưa? Thiếp là nữ tử, rất hiểu tâm trạng của nàng ấy."
"Nếu người thiếp yêu thương thành thân với người khác, e rằng thiếp cũng sẽ đau lòng tan nát."
"Phu quân, hôn sự của chúng ta là do gia tộc sắp đặt, không thể thay đổi. Đợi thời cơ chín muồi, chàng có thể nạp biểu muội vào cửa."
Mạnh Hàn Sơn mím môi, yết hầu nhô ra chuyển động vài cái. Dưới ánh nến mờ ảo, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
Ta thuận theo ánh mắt hắn, nhìn xuống vai mình. Ngay sau đó, ta giả vờ e thẹn, vội vàng kéo y phục lại, nhưng lại cố ý làm ra dáng vẻ "ôm đàn tỳ bà che nửa mặt".
Ta biết mình đẹp.
Vẻ đẹp của một nữ tử, trước mặt anh hùng chân chính có lẽ không có tác dụng.
Nhưng phàm phu tục tử đều yêu mỹ nhân. Biểu cảm của Mạnh Hàn Sơn lúc này đủ để nói lên tất cả.
Mà ta làm vậy, cũng chỉ là thăm dò một chút, thêm một bước hiểu rõ tâm tính của hắn.
Ta kéo chăn đắp kín người, chỉ để lộ nửa mặt trên: "Phu quân, là thiếp thất thố rồi. Vậy... chúng ta ngủ sớm thôi."
Ta trở mình, quay lưng lại với hắn. Qua một lúc lâu, sau lưng mới có động tĩnh. Mạnh Hàn Sơn ngoan ngoãn nằm xuống chiếu.
Nhưng ta lại lén cười. Kiếp trước là Mạnh Hàn Sơn chủ động ngủ chiếu dưới đất, nhưng tối nay, là hắn không cam lòng.
Sáng hôm sau, ta trang điểm xong, do dự lấy ra một chiếc khăn, đưa cho Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp đã cho người thấm m.á.u gà lên đó, chàng... sẽ không trách thiếp chứ? Thiếp lo việc không động phòng sẽ bị lão phu nhân biết, sẽ bất lợi cho chàng."
Mạnh Hàn Sơn cau mày, ánh mắt nhìn ta có chút phức tạp.
Ta vội vàng giải thích: "Phu quân, nếu chúng ta phu thê bất hòa, người khác sẽ chỉ liên tưởng đến biểu muội, e rằng sẽ sinh ra nhiều chuyện. Đến lúc đó, danh dự của chàng sẽ ra sao? Biểu muội cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Mạnh Hàn Sơn đưa tay, nắm lấy vai ta.
Hắn rất cao, đứng trước mặt ta, gần như nhìn xuống ta.
Trưởng tỷ từng nói, Mạnh Hàn Sơn thích nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối, mà ta lại thấp hơn trưởng tỷ một chút. Vị biểu muội kia cũng là một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp.
Mạnh Hàn Sơn khá hài lòng nói: "Phu nhân, làm khó nàng mọi chuyện đều nghĩ cho ta. Còn về biểu muội của ta... Sau này ta sẽ xử lý tốt quan hệ giữa hai người chúng ta. Tối qua đã để phu nhân chịu ủy khuất rồi."
Ta mỉm cười, một nửa e thẹn, một nửa là thỏa mãn: "Phu quân, chàng và thiếp là phu thê, nói những lời này thật xa lạ. Được gả cho người mình ngưỡng mộ, thiếp sao có thể chịu ủy khuất được."
bà tử đến lấy khăn, nhìn thấy vết m.á.u trên đó, cười đầy yêu thương.
Trước khi rời khỏi phòng, ta cố ý nói với Mạnh Hàn Sơn: "Cái đó... phu quân, thân thể thiếp vốn yếu đuối, trước đây chỉ ở nhà, thường xuyên không ra ngoài. Chàng sẽ không để ý chứ?"
Ta lại hạ thấp vị trí của mình. Nam nhân đều đau lòng mỹ nhân như vậy.
Quan trọng hơn là vị ánh trăng sáng kia sẽ sớm vu oan ta hãm hại nàng ta, nhưng nếu ta chỉ là một mỹ nhân yếu đuối, làm sao có thể hại người được?
Hắn an ủi ta: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ tìm danh y giỏi nhất, điều dưỡng thân thể cho nàng."
Ta mím môi, e thẹn cười.
Mạnh Hàn Sơn dắt tay ta ra tiền viện gặp gia quyến, dâng trà.
Vị ánh trăng sáng Tô Nguyệt kia cũng có mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.