Chương 5
Tg Bát Nguyệt
30/08/2024
Thế nhưng, ngay sau đó, Tô Nguyệt lại vu oan giá họa: "Hu hu hu, Nguyệt nhi chút nữa đã không được gặp tam biểu ca nữa rồi, là biểu tẩu đẩy muội! Là nàng đẩy muội xuống nước!".
Vẻ mặt thương hoa tiếc ngọc trên mặt Mạnh Hàn Sơn, trong phút chốc biến mất không còn dấu vết.
Thay vào đó, là sự chán ghét và nghi ngờ.
Tô Nguyệt cứ một mực khóc lóc om sòm.
Ta bàng hoàng bất lực đứng ở một bên, tựa chim non sợ hãi, thất thần.
Mạnh Hàn Sơn trước đó còn ôm Tô Nguyệt an ủi, sau đó liền đẩy nàng ra.
Tô Nguyệt: "Tam biểu ca?"
Mạnh Hàn Sơn nhìn ta một cái, lúc này mới nhìn về phía Tô Nguyệt: "Biểu tẩu muội không hề đẩy muội, muội không được vu oan giá họa, vừa rồi ta thấy rõ ràng! Còn không mau xin lỗi tam tẩu muội!"
Tô Nguyệt sững sờ.
Nàng: "Tam biểu ca! Là Nguyệt Nhi đây mà! Tối qua huynh còn ôm ta an ủi, nói cho ta biết không cần lo lắng! Huynh nói sẽ không phụ ta!"
Tô Nguyệt chất vấn trước mặt, chẳng khác gì đánh vào mặt Mạnh Hàn Sơn.
Mà nam tử như Mạnh Hàn Sơn, cho dù có ý thức được sai lầm của mình, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép có người làm hắn khó xử trước mặt người khác.
Huống chi, thê tử của hắn còn ở đây.
Ta vội giải vây: "Biểu muội, hôm nay trong phủ có không ít tộc thân, đừng làm loạn, sẽ làm phu quân khó xử. Có chuyện gì, cứ chờ đến ngày mai rồi từ từ nói, được không?"
Sự thấu hiểu của ta càng khiến Tô Nguyệt thêm phần giận dữ. Nhưng ánh mắt Mạnh Hàn Sơn nhìn ta lại có sự đổi khác.
Chỉ trong một ngày này, ánh mắt hắn đã trở nên ôn nhu hơn.
Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, Mạnh Hàn Sơn không phải đang che chở cho ta, mà hắn chỉ đang giữ gìn tôn nghiêm của chính mình.
Còn ta, bề ngoài vẫn cùng hắn chung chiến tuyến.
Tô Nguyệt bị bà tử dẫn đi.
Chuyện này đến tai lão thái quân, người vô cùng bất mãn, trừng mắt nhìn đứa cháu đích tôn mà mình yêu thương nhất: "Lão Tam, con thật khiến ta thất vọng! Uổng công ta đặt niềm tin vào con, xem trọng con nhất!"
Mạnh Hàn Sơn hiếm khi bị quở trách, sắc mặt vô cùng khó coi.
Loại nam nhân đọc sách thánh hiền như hắn, sợ nhất chính là bị trưởng bối khiển trách. "Tổ mẫu, cháu biết lỗi rồi."
Ta nâng vạt váy quỳ xuống: "Tổ mẫu, người đừng trách phạt phu quân nữa. Chuyện hôm nay, phu quân cũng là vô tội, chàng đâu ngờ biểu muội lại hành xử lỗ mãng như vậy."
"Nhưng mà, tổ mẫu cứ yên tâm, cháu dâu nhất định sẽ tìm cơ hội khuyên giải biểu muội."
“Mạnh gia chúng ta vốn là dòng dõi trăm năm, phu quân lại là đích tôn của người, trên vai còn gánh vác trọng trách nối dõi tông đường. Mọi việc nên lấy hòa thuận làm trọng, như vậy gia tộc mới có thể mãi mãi phồn vinh."
Lão thái quân ngẩn người, sau đó mỉm cười, vô cùng hài lòng với ta, lại ban thưởng thêm rất nhiều thứ. "Quả không hổ danh là con gái của Sở thừa tướng, thật hiểu chuyện và biết điều. Xem ra, cuộc hôn nhân này quả là một mối lương duyên tốt đẹp!"
Ta e thẹn cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ đoan trang, thưa: "Tổ mẫu, chuyện của biểu muội người cứ để cháu dâu lo liệu, nhất định con sẽ xử lý ổn thỏa."
Lão thái quân liên tục gật đầu. Chuyện hôm nay xem như đã êm xuôi. Kiếp trước, tỷ tỷ không chịu nhẫn nhịn, không thể chịu đựng những uẩn khúc trong nội trạch Mạnh gia. Vừa bị Mạnh Hàn Sơn lạnh nhạt, vừa bị lão thái quân xem thường, cuộc sống vô cùng ngột ngạt. Cũng chẳng trách tỷ tỷ bị tức đến mất mạng.
Từ viện của lão thái quân ra, ta chủ động nói với Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp xin phép đi thăm biểu muội, giải thích rõ ràng với nàng, để chàng và nàng ấy không nảy sinh hiểu lầm."
Mạnh Hàn Sơn lại nắm lấy tay ta: "Nàng đừng bận tâm đến nàng ta. Là nàng ta tự cho mình được nuông chiều mà sinh kiêu!"
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại cười thầm. Nghe kìa, đó chính là suy nghĩ của nam nhân. Đêm động phòng, hắn còn ôm ấp Tô Nguyệt, tâm tình trò chuyện. Vậy mà chưa đầy một ngày, Mạnh Hàn Sơn đã tỏ ra chán ghét Tô Nguyệt. Kiếp trước, tỷ tỷ thất bại trong cuộc chiến hậu viện, chính là vì không hiểu được lòng dạ nam nhân.
Ta nắm lấy tay Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp là thê tử của chàng, thiếp nhất định phải để chàng không còn bận tâm điều gì, như vậy chàng mới có thể chuyên tâm vào việc triều chính."
Vẻ mặt thương hoa tiếc ngọc trên mặt Mạnh Hàn Sơn, trong phút chốc biến mất không còn dấu vết.
Thay vào đó, là sự chán ghét và nghi ngờ.
Tô Nguyệt cứ một mực khóc lóc om sòm.
Ta bàng hoàng bất lực đứng ở một bên, tựa chim non sợ hãi, thất thần.
Mạnh Hàn Sơn trước đó còn ôm Tô Nguyệt an ủi, sau đó liền đẩy nàng ra.
Tô Nguyệt: "Tam biểu ca?"
Mạnh Hàn Sơn nhìn ta một cái, lúc này mới nhìn về phía Tô Nguyệt: "Biểu tẩu muội không hề đẩy muội, muội không được vu oan giá họa, vừa rồi ta thấy rõ ràng! Còn không mau xin lỗi tam tẩu muội!"
Tô Nguyệt sững sờ.
Nàng: "Tam biểu ca! Là Nguyệt Nhi đây mà! Tối qua huynh còn ôm ta an ủi, nói cho ta biết không cần lo lắng! Huynh nói sẽ không phụ ta!"
Tô Nguyệt chất vấn trước mặt, chẳng khác gì đánh vào mặt Mạnh Hàn Sơn.
Mà nam tử như Mạnh Hàn Sơn, cho dù có ý thức được sai lầm của mình, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép có người làm hắn khó xử trước mặt người khác.
Huống chi, thê tử của hắn còn ở đây.
Ta vội giải vây: "Biểu muội, hôm nay trong phủ có không ít tộc thân, đừng làm loạn, sẽ làm phu quân khó xử. Có chuyện gì, cứ chờ đến ngày mai rồi từ từ nói, được không?"
Sự thấu hiểu của ta càng khiến Tô Nguyệt thêm phần giận dữ. Nhưng ánh mắt Mạnh Hàn Sơn nhìn ta lại có sự đổi khác.
Chỉ trong một ngày này, ánh mắt hắn đã trở nên ôn nhu hơn.
Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, Mạnh Hàn Sơn không phải đang che chở cho ta, mà hắn chỉ đang giữ gìn tôn nghiêm của chính mình.
Còn ta, bề ngoài vẫn cùng hắn chung chiến tuyến.
Tô Nguyệt bị bà tử dẫn đi.
Chuyện này đến tai lão thái quân, người vô cùng bất mãn, trừng mắt nhìn đứa cháu đích tôn mà mình yêu thương nhất: "Lão Tam, con thật khiến ta thất vọng! Uổng công ta đặt niềm tin vào con, xem trọng con nhất!"
Mạnh Hàn Sơn hiếm khi bị quở trách, sắc mặt vô cùng khó coi.
Loại nam nhân đọc sách thánh hiền như hắn, sợ nhất chính là bị trưởng bối khiển trách. "Tổ mẫu, cháu biết lỗi rồi."
Ta nâng vạt váy quỳ xuống: "Tổ mẫu, người đừng trách phạt phu quân nữa. Chuyện hôm nay, phu quân cũng là vô tội, chàng đâu ngờ biểu muội lại hành xử lỗ mãng như vậy."
"Nhưng mà, tổ mẫu cứ yên tâm, cháu dâu nhất định sẽ tìm cơ hội khuyên giải biểu muội."
“Mạnh gia chúng ta vốn là dòng dõi trăm năm, phu quân lại là đích tôn của người, trên vai còn gánh vác trọng trách nối dõi tông đường. Mọi việc nên lấy hòa thuận làm trọng, như vậy gia tộc mới có thể mãi mãi phồn vinh."
Lão thái quân ngẩn người, sau đó mỉm cười, vô cùng hài lòng với ta, lại ban thưởng thêm rất nhiều thứ. "Quả không hổ danh là con gái của Sở thừa tướng, thật hiểu chuyện và biết điều. Xem ra, cuộc hôn nhân này quả là một mối lương duyên tốt đẹp!"
Ta e thẹn cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ đoan trang, thưa: "Tổ mẫu, chuyện của biểu muội người cứ để cháu dâu lo liệu, nhất định con sẽ xử lý ổn thỏa."
Lão thái quân liên tục gật đầu. Chuyện hôm nay xem như đã êm xuôi. Kiếp trước, tỷ tỷ không chịu nhẫn nhịn, không thể chịu đựng những uẩn khúc trong nội trạch Mạnh gia. Vừa bị Mạnh Hàn Sơn lạnh nhạt, vừa bị lão thái quân xem thường, cuộc sống vô cùng ngột ngạt. Cũng chẳng trách tỷ tỷ bị tức đến mất mạng.
Từ viện của lão thái quân ra, ta chủ động nói với Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp xin phép đi thăm biểu muội, giải thích rõ ràng với nàng, để chàng và nàng ấy không nảy sinh hiểu lầm."
Mạnh Hàn Sơn lại nắm lấy tay ta: "Nàng đừng bận tâm đến nàng ta. Là nàng ta tự cho mình được nuông chiều mà sinh kiêu!"
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại cười thầm. Nghe kìa, đó chính là suy nghĩ của nam nhân. Đêm động phòng, hắn còn ôm ấp Tô Nguyệt, tâm tình trò chuyện. Vậy mà chưa đầy một ngày, Mạnh Hàn Sơn đã tỏ ra chán ghét Tô Nguyệt. Kiếp trước, tỷ tỷ thất bại trong cuộc chiến hậu viện, chính là vì không hiểu được lòng dạ nam nhân.
Ta nắm lấy tay Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thiếp là thê tử của chàng, thiếp nhất định phải để chàng không còn bận tâm điều gì, như vậy chàng mới có thể chuyên tâm vào việc triều chính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.