Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc
Chương 10: Trở Về
Lưu Ly
07/10/2024
Con đường lớn từ cổng thành phía tây chạy ngang qua phủ tướng quân hai bên vây kín người dân. Không khí xôn xao náo nhiệt như đi vui hội. Mục Ý và Tô Thống bị đám đông nuốt chửng, suýt chút đã làm lạc mất nhau. Vượt qua những bóng lưng chen lấn xô đẩy, Mục Ý nhìn thấy đoàn người ngựa đang chậm rãi tiến vào. Tất cả đều mặc chiến giáp chỉnh tề, khí thế oai nghiêm lẫm liệt.
Nàng tò mò hỏi thăm một thanh niên trong đám đông:
"Xin hỏi kinh thành đang có việc gì, sao mọi người đều tập trung hết ở đây vậy?"
Nam nhân đó cười đáp:
"Cô không biết gì ư?"
Nàng ù cạc lắc đầu. Hắn hân hoan nói:
"Tô tướng quân đã đối phó với quân Tuyền hơn tám năm trời ở biên cương, cuối cùng cũng mang tin đại thắng trở về. Khiến Tuyền Quốc phải khuất phục dưới Tịch Quốc ta, chủ động đầu hàng. Từ nay về sau, biên cương hai nước không còn chiến tranh, người dân đôi bên được tự do qua lại giao thương. Đây là điều tốt."
Hắn ngớt lời tán tụng:
"Quả nhiên là hậu nhân của Tô Quốc Công, một trong hai vị khai quốc công thần của nước Tịch."
Nam nhân đó đột nhiên tặc lưỡi, niềm vui sướng trên khuôn mặt thon gầy chùn xuống:
"Đáng tiếc."
"Đáng tiếc chuyện gì?" Nàng hỏi.
Hắn thở dài, giọng ngậm ngùi thay:
"Rời nhà nhiều năm dùng máu và nước mắt đổi lấy hòa bình cho bá tánh ở biên cương, ngày khải hoàn trở về gia đình đã chẳng còn nguyên vẹn."
Nàng khá mơ hồ, chưa hiểu rõ lời hắn:
"Ý huynh là..."
Người phụ nữ đứng bên cạnh nam nhân đó chen vào:
"Cô nương, cô lại không biết rồi. Đại công tử Tô gia là đứa con đầu tiên do tướng quân phu nhân sinh ra, nghe nói khi mang thai cậu ấy sức khỏe của phu nhân rất yếu. Vì vậy phải rời phủ, chuyển về quê nhà dưỡng thai, chờ sinh nở. Mãi tới lúc đại công tử sắp một tuổi mới trở về. Năm đó, Tô tướng quân lập công lao lớn ở chiến trường phía nam, được thánh thượng trọng dụng ban cho binh phù, vô cùng vẻ vang."
Mọi người đều cho rằng sự ra đời đúng lúc của Tô Thống là điềm đại cát, chính vì thế Tô Thiệu rất quan tâm tới người trưởng tử này.
Nàng hỏi nhỏ Tô Thống:
"Là vậy ư?"
Y lắc đầu, ký ức về những điều bà ta kể với y hoàn toàn trống rỗng.
Người phụ nữ nói tiếp:
"Bẵng đi một thời gian lâu sau đó tướng quân phu nhân không thể mang thai nữa, có lẽ là vì suy nhược do lần sinh nở đầu. Bà ấy lo lắng vô cùng, cầu thần bái phật khắp nơi. Cuối cùng trời cao cũng nghe thấy mong mỏi của bà ấy, liên tiếp mang thai nhị công tử và tam tiểu thư."
Người phụ nữ dừng lại, bi thương:
"Những tưởng gia đình bốn người họ sẽ hạnh phúc, nhưng đại công tử lại không thể chờ được Tô tướng quân khải hoàn. Trong một lần đi cùng tướng quân phu nhân ra ngoại thành đã không may gặp nạn, mất tích ở vực Vô Vọng. Vì chuyện này tướng quân phu nhân đã tự dằn vặt và đau buồn rất nhiều. Kể từ đó bà ấy không ngừng hành thiện tạo phúc, cầu nguyện cho vong linh đại công tử trên trời."
Tô Thống nhìn cánh cổng lớn uy nghiêm của phủ tướng quân, trong lòng chỉ toàn là oán niệm.
"Dằn vặt, đau buồn? Tất cả đều là diễn kịch." Y mắng thầm.
"Ngày hay tin đại công tử gặp chuyện bất trắc, Tô tướng quân tức tốc quay về nhưng chỉ kịp nhìn bài vị cậu ấy." Người phụ nữ tỏ chút thương cảm.
Nàng lặng lẽ quay sang Tô Thống, y chẳng bộc lộ bất cứ phản ứng gì chỉ im lặng không nói.
Bà ta huých vai nàng:
"Tướng quân phu nhân ra rồi, chính là người phụ nữ mặc y phục màu tím đó."
Mục Ý dời mắt thấy một nữ nhân dáng người yểu điệu đang từ cổng chính tiến xuống đường lớn. Dung mạo xinh đẹp, ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên được khí chất đoan trang cao quý.
Nàng từng nghe phụ thân nhắc tới vị này, bà ấy là đích nữ của hầu phủ, tên Lại Như Hương. Người kinh thành biết tới Lại Như Hương là nữ nhân tài sắc vẹn toàn, phẩm hạnh đoan chính. Được thánh thượng hạ chỉ ban hôn cho trọng thần Tô Thiệu.
"Vậy vị công tử trẻ tuổi và cô gái đứng bên cạnh tướng quân phu nhân là ai?" Nàng hỏi.
"Là nhị đệ Tô Kỳ và tam muội Tô Uyển Thư." Một giọng đáp rất nhỏ.
Đợt khí lạnh ở đâu xông tới, Mục Ý vô thức ngoảnh đầu phát hiện Tô Thống đã lùi về sau nàng, hai mắt đỏ au như nổi lửa. Y cúi mặt, né tránh thứ gì đó. Nàng cảm giác y đang trốn chạy khỏi nỗi phẫn uất trong lòng, sợ khó mà kiềm chế nên mới vội vàng quay đi. Đúng hơn là khi tức giận, oán hận một người nhưng so với đối phương bản thân lại quá nhỏ bé và yếu đuối, như con kiến nằm dưới miệng chim săn mồi. Vì không có cách nào địch lại nên chỉ biết co mình cam chịu.
"Tô tướng quân hồi kinh rồi. Chúc mừng đại thắng." Tiếng người dân vang lên như tràng pháo, cùng âm thanh cười nói rộn rã trên đường.
Đoàn ngựa ở phía xa từ từ đi đến. Sau chiến sĩ mở đường là Tô Thiệu cưỡi trên lưng hắc mã, quả nhiên khí thế oai dũng.
Nàng tự nói với chính mình:
"Tô Thiệu trước sau không thể trở về, lại trùng hợp hôm nay hồi phủ. Lẽ nào tất cả là ý trời." Nàng quyết đoán bắt lấy cơ hội.
"Huynh có tin ta không?" Mục Ý nghiêm túc hỏi Tô Thống.
Y chững lại:
"Dĩ nhiên tin rồi."
Mục Ý chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát xé rách một bên vai áo y. Tô Thống vẫn còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đẩy ra lòng đường. Đoàn tuấn mã lao nhanh như mũi tên cách y trong gang tấc.
"Người phía trước mau nhường đường." Chiến sĩ dẫn đầu hô lớn.
Âm thanh móng sắt "lọc cọc" giẫm trên mặt đất ngày càng đến gần, Tô Thống sợ hãi ngồi thụp xuống, dùng hai tay che mặt.
"Mau tránh ra." Người đó gầm giọng, ghì dây cương nhưng vẫn không thể kìm hãm tốc độ của tuấn mã chậm hơn được nữa.
Vó ngựa vụt qua đỉnh đầu khiến cơ thể Tô Thống bất giác run rẩy. Y nhắm chặt mắt cho tới khi nghe thấy tiếng "hí" vang dội ở đằng sau. Chiến sĩ đó giận dữ xuống ngựa, hùng hùng hổ hổ quát:
"Ngươi chán sống rồi hả?"
Nàng rời khỏi đám đông, lo lắng chạy nhanh đến chỗ Tô Thống:
"Tướng quân xin tha tội, là lỗi của chúng tôi."
Nàng đỡ y đứng dậy. Nét mặt Tô Thống vẫn chưa hết hoảng hốt, thần sắc tái xanh.
"Là chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp nhưng uy lực như sóng ngầm cất lên.
Chiến sĩ ôm quyền, cung kính nói với người ngồi trên lưng hắc mã: "Bẩm tướng quân, có kẻ chặn đường suýt chút thì bị ngựa của thuộc hạ làm bị thương."
"Người đó thế nào rồi?" Tô Thiệu hỏi.
"Rất may thuộc hạ đã kịp tránh. Hắn vẫn bình an vô sự." Chiến sĩ đáp.
"Phụ thân."
Tô Thiệu loáng thoáng nghe thấy có ai đó gọi, ông quét mắt qua hàng người, cuối cùng dừng lại chỗ Tô Thống. Trông tướng mạo thiếu niên phía trước ông cảm giác hơi quen mặt, nhưng chẳng nhớ đã từng gặp được ở đâu. Đặc biệt là ánh nhìn của y, khiến tâm can Tô Thiệu trỗi dậy những cảm xúc vô cớ.
"Vị huynh đệ này, ngươi gọi ta là gì?" Tô Thiệu hỏi y.
Tô Thống bỗng đứng lặng, chỉ nhìn ông chằm chằm mà chẳng hề đáp. Mục Ý sốt ruột, thật lòng mong y sẽ mạnh dạn gọi lại lần nữa:
"Tô tướng quân đang hỏi huynh đấy?" Nàng thì thào.
"Ai là phụ thân của ngươi?" Chiến sĩ cao giọng có vẻ khinh thường.
Đợi hồi lâu y vẫn không phản ứng Tô Thiệu cho là bản thân đã nghe nhầm, đành bảo:
"Không có vấn đề gì thì chúng ta mau quay về thôi."
Chiến sĩ kính cẩn:
"Vâng."
Hắn đẩy Tô Thống trở lại hàng người:
"Tránh ra."
Y vẫn buột chặt hai môi, mặc hắc mã của Tô Thiệu lướt qua.
Đột nhiên:
"Khoan đã."
Tô Thiệu dừng ngựa, khẩn trương bước xuống ngay vị trí của y. Quan sát chàng thiếu niên đó thật kỹ, con ngươi đen sâu bỗng chốc run rẩy:
"Vị huynh đệ."
Ông vươn tay đến muốn chạm vào vết bớt trên vai Tô Thống. Y lập tức lùi lại, đôi mắt mở to rưng rưng lệ.
"Cái này..." Cơn sững sờ khiến câu nói ông nghẹn mất một nửa.
"Đã để thứ xấu xí làm bẩn mắt của Tô tướng quân rồi." Giọng y lạnh như nước.
"Ngươi tên là gì?" Tô Thiệu xúc động. Trong lòng không thôi hy vọng sẽ được nghe thấy điều mà bản thân mong muốn.
Y nhìn thẳng vào ông như thể muốn soi tận tim gan Tô Thiệu, xem xem cảm giác thật sự trong lòng ông có hình dạng như thế nào:
"Tô Thống."
Đáp án vừa thốt ra, biển người liền xôn xao bàn tán:
"Trời ạ! Đại công tử Tô gia vẫn còn sống."
Lồng ngực Tô Thiệu thắt lên điên cuồng, mùi vị ngọt và đắng cùng lúc trào ngược lên cổ họng:
"Thật sự là con sao?"
Ông kinh ngạc tột độ, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Ai đó thảng thốt:
"Không thể nào?"
Gã say khướt nằm nghiêng ngả bên đường nói:
"Vực Vô Vọng có tên là Vô Vọng vì nếu xấu số rơi xuống chỉ có hai khả năng, một là chết trong miệng thú dữ, hai là chết bởi thịt nát xương tan."
Hắn ngửa cổ hớp một ngụm rượu, cười khẩy:
"Ta thấy cái tên nhóc này là giả mạo thì đúng hơn."
Mọi người đều tán đồng cách nói của hắn:
"Phải. Nếu như đại công tử thật sự còn sống vậy tại sao suốt tám năm qua không trở về, mà phải chờ đến lúc Tô tướng quân thắng trận hồi kinh?"
Y vô duyên vô cớ bị công kích, Mục Ý nhanh trí tiếp lời:
"Năm xưa khi Tô Thống gặp nạn đã may mắn được một cành cây trên vách vực giữ lại. Đúng lúc người thân của tiểu nữ đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu, nên mới kịp thời đưa huynh ấy thoát khỏi nơi nguy hiểm."
Nàng dùng thái độ lễ phép nói với Tô Thiệu:
"Còn về chuyện những năm qua không thể quay về phủ tướng quân là vì người nhà của tiểu nữ lâm bệnh nặng. Tô Thống trọng tình nghĩa chẳng nỡ rời đi mà vẫn ở lại chăm sóc ân nhân."
Y ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ trong tíc tắc không biết Mục Ý nghĩ đâu ra một câu chuyện hoàn chỉnh như thế, có đầy đủ trước sau. Còn thêm khả năng diễn xuất tài tình như thật.
Nàng tò mò hỏi thăm một thanh niên trong đám đông:
"Xin hỏi kinh thành đang có việc gì, sao mọi người đều tập trung hết ở đây vậy?"
Nam nhân đó cười đáp:
"Cô không biết gì ư?"
Nàng ù cạc lắc đầu. Hắn hân hoan nói:
"Tô tướng quân đã đối phó với quân Tuyền hơn tám năm trời ở biên cương, cuối cùng cũng mang tin đại thắng trở về. Khiến Tuyền Quốc phải khuất phục dưới Tịch Quốc ta, chủ động đầu hàng. Từ nay về sau, biên cương hai nước không còn chiến tranh, người dân đôi bên được tự do qua lại giao thương. Đây là điều tốt."
Hắn ngớt lời tán tụng:
"Quả nhiên là hậu nhân của Tô Quốc Công, một trong hai vị khai quốc công thần của nước Tịch."
Nam nhân đó đột nhiên tặc lưỡi, niềm vui sướng trên khuôn mặt thon gầy chùn xuống:
"Đáng tiếc."
"Đáng tiếc chuyện gì?" Nàng hỏi.
Hắn thở dài, giọng ngậm ngùi thay:
"Rời nhà nhiều năm dùng máu và nước mắt đổi lấy hòa bình cho bá tánh ở biên cương, ngày khải hoàn trở về gia đình đã chẳng còn nguyên vẹn."
Nàng khá mơ hồ, chưa hiểu rõ lời hắn:
"Ý huynh là..."
Người phụ nữ đứng bên cạnh nam nhân đó chen vào:
"Cô nương, cô lại không biết rồi. Đại công tử Tô gia là đứa con đầu tiên do tướng quân phu nhân sinh ra, nghe nói khi mang thai cậu ấy sức khỏe của phu nhân rất yếu. Vì vậy phải rời phủ, chuyển về quê nhà dưỡng thai, chờ sinh nở. Mãi tới lúc đại công tử sắp một tuổi mới trở về. Năm đó, Tô tướng quân lập công lao lớn ở chiến trường phía nam, được thánh thượng trọng dụng ban cho binh phù, vô cùng vẻ vang."
Mọi người đều cho rằng sự ra đời đúng lúc của Tô Thống là điềm đại cát, chính vì thế Tô Thiệu rất quan tâm tới người trưởng tử này.
Nàng hỏi nhỏ Tô Thống:
"Là vậy ư?"
Y lắc đầu, ký ức về những điều bà ta kể với y hoàn toàn trống rỗng.
Người phụ nữ nói tiếp:
"Bẵng đi một thời gian lâu sau đó tướng quân phu nhân không thể mang thai nữa, có lẽ là vì suy nhược do lần sinh nở đầu. Bà ấy lo lắng vô cùng, cầu thần bái phật khắp nơi. Cuối cùng trời cao cũng nghe thấy mong mỏi của bà ấy, liên tiếp mang thai nhị công tử và tam tiểu thư."
Người phụ nữ dừng lại, bi thương:
"Những tưởng gia đình bốn người họ sẽ hạnh phúc, nhưng đại công tử lại không thể chờ được Tô tướng quân khải hoàn. Trong một lần đi cùng tướng quân phu nhân ra ngoại thành đã không may gặp nạn, mất tích ở vực Vô Vọng. Vì chuyện này tướng quân phu nhân đã tự dằn vặt và đau buồn rất nhiều. Kể từ đó bà ấy không ngừng hành thiện tạo phúc, cầu nguyện cho vong linh đại công tử trên trời."
Tô Thống nhìn cánh cổng lớn uy nghiêm của phủ tướng quân, trong lòng chỉ toàn là oán niệm.
"Dằn vặt, đau buồn? Tất cả đều là diễn kịch." Y mắng thầm.
"Ngày hay tin đại công tử gặp chuyện bất trắc, Tô tướng quân tức tốc quay về nhưng chỉ kịp nhìn bài vị cậu ấy." Người phụ nữ tỏ chút thương cảm.
Nàng lặng lẽ quay sang Tô Thống, y chẳng bộc lộ bất cứ phản ứng gì chỉ im lặng không nói.
Bà ta huých vai nàng:
"Tướng quân phu nhân ra rồi, chính là người phụ nữ mặc y phục màu tím đó."
Mục Ý dời mắt thấy một nữ nhân dáng người yểu điệu đang từ cổng chính tiến xuống đường lớn. Dung mạo xinh đẹp, ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên được khí chất đoan trang cao quý.
Nàng từng nghe phụ thân nhắc tới vị này, bà ấy là đích nữ của hầu phủ, tên Lại Như Hương. Người kinh thành biết tới Lại Như Hương là nữ nhân tài sắc vẹn toàn, phẩm hạnh đoan chính. Được thánh thượng hạ chỉ ban hôn cho trọng thần Tô Thiệu.
"Vậy vị công tử trẻ tuổi và cô gái đứng bên cạnh tướng quân phu nhân là ai?" Nàng hỏi.
"Là nhị đệ Tô Kỳ và tam muội Tô Uyển Thư." Một giọng đáp rất nhỏ.
Đợt khí lạnh ở đâu xông tới, Mục Ý vô thức ngoảnh đầu phát hiện Tô Thống đã lùi về sau nàng, hai mắt đỏ au như nổi lửa. Y cúi mặt, né tránh thứ gì đó. Nàng cảm giác y đang trốn chạy khỏi nỗi phẫn uất trong lòng, sợ khó mà kiềm chế nên mới vội vàng quay đi. Đúng hơn là khi tức giận, oán hận một người nhưng so với đối phương bản thân lại quá nhỏ bé và yếu đuối, như con kiến nằm dưới miệng chim săn mồi. Vì không có cách nào địch lại nên chỉ biết co mình cam chịu.
"Tô tướng quân hồi kinh rồi. Chúc mừng đại thắng." Tiếng người dân vang lên như tràng pháo, cùng âm thanh cười nói rộn rã trên đường.
Đoàn ngựa ở phía xa từ từ đi đến. Sau chiến sĩ mở đường là Tô Thiệu cưỡi trên lưng hắc mã, quả nhiên khí thế oai dũng.
Nàng tự nói với chính mình:
"Tô Thiệu trước sau không thể trở về, lại trùng hợp hôm nay hồi phủ. Lẽ nào tất cả là ý trời." Nàng quyết đoán bắt lấy cơ hội.
"Huynh có tin ta không?" Mục Ý nghiêm túc hỏi Tô Thống.
Y chững lại:
"Dĩ nhiên tin rồi."
Mục Ý chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát xé rách một bên vai áo y. Tô Thống vẫn còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đẩy ra lòng đường. Đoàn tuấn mã lao nhanh như mũi tên cách y trong gang tấc.
"Người phía trước mau nhường đường." Chiến sĩ dẫn đầu hô lớn.
Âm thanh móng sắt "lọc cọc" giẫm trên mặt đất ngày càng đến gần, Tô Thống sợ hãi ngồi thụp xuống, dùng hai tay che mặt.
"Mau tránh ra." Người đó gầm giọng, ghì dây cương nhưng vẫn không thể kìm hãm tốc độ của tuấn mã chậm hơn được nữa.
Vó ngựa vụt qua đỉnh đầu khiến cơ thể Tô Thống bất giác run rẩy. Y nhắm chặt mắt cho tới khi nghe thấy tiếng "hí" vang dội ở đằng sau. Chiến sĩ đó giận dữ xuống ngựa, hùng hùng hổ hổ quát:
"Ngươi chán sống rồi hả?"
Nàng rời khỏi đám đông, lo lắng chạy nhanh đến chỗ Tô Thống:
"Tướng quân xin tha tội, là lỗi của chúng tôi."
Nàng đỡ y đứng dậy. Nét mặt Tô Thống vẫn chưa hết hoảng hốt, thần sắc tái xanh.
"Là chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp nhưng uy lực như sóng ngầm cất lên.
Chiến sĩ ôm quyền, cung kính nói với người ngồi trên lưng hắc mã: "Bẩm tướng quân, có kẻ chặn đường suýt chút thì bị ngựa của thuộc hạ làm bị thương."
"Người đó thế nào rồi?" Tô Thiệu hỏi.
"Rất may thuộc hạ đã kịp tránh. Hắn vẫn bình an vô sự." Chiến sĩ đáp.
"Phụ thân."
Tô Thiệu loáng thoáng nghe thấy có ai đó gọi, ông quét mắt qua hàng người, cuối cùng dừng lại chỗ Tô Thống. Trông tướng mạo thiếu niên phía trước ông cảm giác hơi quen mặt, nhưng chẳng nhớ đã từng gặp được ở đâu. Đặc biệt là ánh nhìn của y, khiến tâm can Tô Thiệu trỗi dậy những cảm xúc vô cớ.
"Vị huynh đệ này, ngươi gọi ta là gì?" Tô Thiệu hỏi y.
Tô Thống bỗng đứng lặng, chỉ nhìn ông chằm chằm mà chẳng hề đáp. Mục Ý sốt ruột, thật lòng mong y sẽ mạnh dạn gọi lại lần nữa:
"Tô tướng quân đang hỏi huynh đấy?" Nàng thì thào.
"Ai là phụ thân của ngươi?" Chiến sĩ cao giọng có vẻ khinh thường.
Đợi hồi lâu y vẫn không phản ứng Tô Thiệu cho là bản thân đã nghe nhầm, đành bảo:
"Không có vấn đề gì thì chúng ta mau quay về thôi."
Chiến sĩ kính cẩn:
"Vâng."
Hắn đẩy Tô Thống trở lại hàng người:
"Tránh ra."
Y vẫn buột chặt hai môi, mặc hắc mã của Tô Thiệu lướt qua.
Đột nhiên:
"Khoan đã."
Tô Thiệu dừng ngựa, khẩn trương bước xuống ngay vị trí của y. Quan sát chàng thiếu niên đó thật kỹ, con ngươi đen sâu bỗng chốc run rẩy:
"Vị huynh đệ."
Ông vươn tay đến muốn chạm vào vết bớt trên vai Tô Thống. Y lập tức lùi lại, đôi mắt mở to rưng rưng lệ.
"Cái này..." Cơn sững sờ khiến câu nói ông nghẹn mất một nửa.
"Đã để thứ xấu xí làm bẩn mắt của Tô tướng quân rồi." Giọng y lạnh như nước.
"Ngươi tên là gì?" Tô Thiệu xúc động. Trong lòng không thôi hy vọng sẽ được nghe thấy điều mà bản thân mong muốn.
Y nhìn thẳng vào ông như thể muốn soi tận tim gan Tô Thiệu, xem xem cảm giác thật sự trong lòng ông có hình dạng như thế nào:
"Tô Thống."
Đáp án vừa thốt ra, biển người liền xôn xao bàn tán:
"Trời ạ! Đại công tử Tô gia vẫn còn sống."
Lồng ngực Tô Thiệu thắt lên điên cuồng, mùi vị ngọt và đắng cùng lúc trào ngược lên cổ họng:
"Thật sự là con sao?"
Ông kinh ngạc tột độ, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Ai đó thảng thốt:
"Không thể nào?"
Gã say khướt nằm nghiêng ngả bên đường nói:
"Vực Vô Vọng có tên là Vô Vọng vì nếu xấu số rơi xuống chỉ có hai khả năng, một là chết trong miệng thú dữ, hai là chết bởi thịt nát xương tan."
Hắn ngửa cổ hớp một ngụm rượu, cười khẩy:
"Ta thấy cái tên nhóc này là giả mạo thì đúng hơn."
Mọi người đều tán đồng cách nói của hắn:
"Phải. Nếu như đại công tử thật sự còn sống vậy tại sao suốt tám năm qua không trở về, mà phải chờ đến lúc Tô tướng quân thắng trận hồi kinh?"
Y vô duyên vô cớ bị công kích, Mục Ý nhanh trí tiếp lời:
"Năm xưa khi Tô Thống gặp nạn đã may mắn được một cành cây trên vách vực giữ lại. Đúng lúc người thân của tiểu nữ đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu, nên mới kịp thời đưa huynh ấy thoát khỏi nơi nguy hiểm."
Nàng dùng thái độ lễ phép nói với Tô Thiệu:
"Còn về chuyện những năm qua không thể quay về phủ tướng quân là vì người nhà của tiểu nữ lâm bệnh nặng. Tô Thống trọng tình nghĩa chẳng nỡ rời đi mà vẫn ở lại chăm sóc ân nhân."
Y ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ trong tíc tắc không biết Mục Ý nghĩ đâu ra một câu chuyện hoàn chỉnh như thế, có đầy đủ trước sau. Còn thêm khả năng diễn xuất tài tình như thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.