Chương 19: 6h30
Alone
26/02/2014
Nhạc chuông điện thoại vang lên lẫn vào những tiếng “reng reng” của đồng hồ báo thức kéo Lucy ra khỏi giấc ngủ ngon ngày chủ nhật…
“Ai lại gọi vào giờ này…”.
Mắt nhắm mắt mở với tay lấy cái điện thoại và lăn bịch xuống đất, cô nhóc nói bằng giọng mơ ngủ sau cái ngáp dài:
-A..lô…
-Lucy ! Cậu dậy chưa ? ăn sáng đi, tớ sẽ qua đón cậu ngay bây giờ. Nhanh lên đồ mèo lười.
-Hở…???
Người gọi chính là Kei. Lucy chưa kịp nói gì cậu đã tắt điện thoại mất tiêu. Cô bé đưa tay gãi gãi cái đầu rối xù và lồm cồm bò dậy. Con mèo Nyako cũng lon ton chạy theo sau. Đúng 10 phút sau Kei đã lái con bọ đen đỏ của Thanh Phong đến trước cổng nhà Lucy, gặm chiếc sanwith lạt trong miệng, cô nhóc đi ra trong trạng thái còn mơ ngủ:
-Hôm nay chủ nhật mà. Sao cậu tới sớm thế ?
Kei thở dài nhìn Lucy, vừa dắt xe vào trong sân cậu đã cầm tay cô bé lôi tuột lên phòng, mở toang tủ đồ của Lucy ra chọn lấy bộ váy trắng đẹp nhất trong đó đưa cho cô nhóc, Lucy còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã đẩy cô vào nhà tắm ra lệnh:
-Đánh răng, rửa mặt, thay đồ. Nhanh lên. Cậu có 10 phút để hoàn thành mọi việc.
Lucy lao ra nhăn nhó:
-Gì vậy ? Hôm nay cậu bị sao vậy Kei ? Mới đập đầu vào đâu à ?
Kei lừ mắt quát lớn:
-Hôm qua tớ đã bảo cậu dậy sớm để sáng nay vào nhà thờ mà. Cậu dậy sớm như thế này đó hả. Đồ mèo lười. Kei đóng rầm cánh cửa lại bực bội. Đúng là Lucy đã quên thật rồi.
Mười phút sau, cô nhóc cũng xúng xính bước ra trong bộ máy trắng, mái tóc xõa cũng được chải cẩn thận và gài thêm một chiếc kẹp đá nhỏ xinh xắn. Trong bộ váy này Lucy trở nên đáng yêu cực kì, nhất là khuôn mặt baby càng được làm nổi bật hơn. Kei có hơi ngây người một lát khi Lucy bước ra, cậu đi tới ngắm nghía rồi hài lòng quay xuống cầu thang nói vọng ra sau:
-Cũng gần giống một cô gái rồi đó. Đi thôi !
-Nè. Cái gì mà gần giống một cô gái hả. tớ là con gái 100% đó. Trước giờ cậu nghĩ tớ là gì thế hả? Kei đáng ghét…
Kei không trả lời, mỉm cười chạy ra xe, con bọ đen đỏ phóng vút đưa hai người tới nhà thờ. Hôm nay là chủ nhật nên đông nghịt người, ai cũng ăn mặc đẹp như đi dự tiệc, nhất là các cô gái, dường như họ cố trang điểm cho mình trở nên thật nổi bật, Lucy ngẩn ngơ nhìn xung quanh không chớp mắt.
-Này ! Hai chú chiên đi lạc !!!
Thanh Phong rẽ đám đông đi lại phía hai người bạn với nụ cười rực rỡ, hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi trắng có thắt cavat xanh lịch lãm, Thanh Phong lúc nào cũng đẹp như thiên thần. Nhưng có một điểm khác là hôm nay xung quanh cậu có những cô gái tuyệt đẹp vây quanh. Dựa vào trang phục và cử chỉ của họ, Lucy đoán rằng họ là những tiểu thư nhà giàu quanh vùng này. Họ cười nói, đùa giỡn cố tạo ra sự chú ý từ Thanh Phong và Kei, nhưng dường như hai cậu nhóc này không để ý gì đến họ cả, Thanh Phong đi lại phía hai người bạn của mình mỉm cười:
-Xin chào Lucy ! Hôm nay trông cậu đáng yêu quá !
Lucy đỏ mặt hạnh phúc, cô vừa nhận được lời khen từ một thiên thần, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời mà !
-Xin chào !!! Có con bướm trắng ở đâu bay lạc vào nhà thờ sao ?
Nhật Dạ trong bộ váy xanh dương, mái tóc được cột cao với những lọn lượn sóng xõa nhẹ trên vai cũng vừa bước tới. Nhìn cô thật nổi bật với thân hình khiêu gợi và khuôn mặt thanh tú . Lucy thấy hơi đỏ mặt. Nhật Dạ đúng là một cô gái xinh đẹp, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh cũng đủ nhận ra điều đó rồi.
-Hai cậu tới hơi trễ đó Lucy, Kei. Vào thánh đường thôi.
-Đi nào chú chiên nhỏ !
Thanh Phong cầm tay Lucy đưa cô bé vào nhà thờ trước bao nhiêu con mắt ghen tức, hằn học của các cô gái bên cạnh mình, cảnh tượng này cũng hơi quen, nhưng Lucy chẳng biết gì đến xung quanh nữa rồi, có lẽ vì ở trong tay bạch mã hoàng tử nên hạnh phúc quá chăng.
Thánh đường hiện ra trước mặt Lucy thật huy hoàng lộng lẫy, có những hàng ghế ngay ngắn xếp thành hai dãy chạy dài, trên những bức tường là những bức bích họa được khắc tạo tinh xảo kể lại cuộc đời và quá trình truyền đạo của chúa Giêsu. Thanh Phong đưa Lucy đến dãy ghế đầu tiên rồi đưa tay xoa đầu cô nhóc mỉm cười:
-Ngồi đây nhé Lucy. Ngoan rồi khi nào xong buổi lễ tớ dẫn cậu đi tham quan !
Lucy mỉm cười gật gật đầu, đúng là ngoan mà. Kei ngồi bên cạnh cô bé nhưng với đôi mắt lơ mơ như muốn ngủ gật, giờ Lucy mới thắc mắc không biết Thanh Phong và Nhật Dạ đi đâu mà không ngồi cùng mình, cô bé đưa mắt tìm nhưng vẫn không thể thấy ai trong một rừng người thế này.
-Ngồi im đi, lát nữa họ sẽ ra thôi
Kei ngồi khoanh tay trước ngực, đôi mắt vẫn lạnh lùng bình thản như mọi khi, Lucy quay sang nghiêng đầu thắc mắc, “cậu ấy không nhìn mình tại sao lại biết mình tìm hai người kia chứ”. Lời giảng của giám mục bất ngờ vang lên, ấm áp và truyền cảm. Không khác gì những giáo viên dạy văn xuất sắc trong trường của Lucy, để trở thành giám mục, họ đã trải qua một quá trình lựa chọn và đào tạo cẩn thận mà. Lucy chăm chú nghe và nhìn lên những kiến trúc trong giáo đường. quả thật tôn giáo thường mang một vẻ đẹp huyền bí đối với con người…
Buổi cầu nguyện dài hơn Lucy nghĩ, thi thoảng cô bé quay sang nhìn Kei, cậu ta vẫn bình thản nhìn về phía trước, đôi mắt lạnh lùng, hư không. Cô bé thở dài. Đối với Lucy, nếu Thanh Phong là thiên thần với đôi mắt biết cười đẹp bao nhiêu thì Kei là tên ngốc với đôi mắt cá chết, lừ đừ và chẳng có tí hấp dẫn bấy nhiêu. Mà nếu không phải vậy, có lẽ đôi mắt của cậu ta là một thế giới bí ẩn mà không ai bước vào đó được, à không, có lẽ chỉ có Nhật Dạ là hiểu cậu ấy, nên Nhật Dạ mới yêu Kei chăng ?
Buổi lễ cầu nguyện kết thúc, Kei đưa Lucy đi đến một hội trường phía sau nhà thờ, ở đây có một nhóm tín đồ văn nghệ bắt đầu tiết mục của mình. Lucy như bị dồn lên trước vì sự xô đẩy cố ý từ phía sau, nghe nói đây là một trong những tiết mục mà họ chuẩn bị cho giáng sinh sắp tới, sau khi đám đông được ổn định thì có tiếng nhạc vang lên. Lucy đã nhận ra hai người bạn thân của mình cũng chính là nhân vật chính phía trước.
Thanh Phong kéo vĩ cầm còn Nhật Dạ là giọng ca chính, hai ngừơi như hai ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm, phải nói là họ cực kì đẹp đôi. Tiếng vĩ cầm dạo khúc mở đầu làm cho bầu không khí trở nên yên ắng, từng khúc nhạc vang lên khi thanh vĩ chạm vào những sợi dây đàn thánh thót, giọng ca cao vút của Nhật Dạ trong trẻo, ngọt ngào xoáy sâu vào tim mọi người, ấm áp…
“Đây là nhà thờ sao ? Thật tuyệt vời” Lucy thả hồn vào bài thánh ca và mơ màng tưởng tượng ra thiên đàng mà mọi người nhắc đến…
Buổi biểu diễn kết thúc mọi người lần lượt ra về, Thanh Phong và Nhật Dạ cũng nhanh chân chuồn đi trước khi đám fan hâm mộ ào lên. Lucy còn đang đứng ngẩn người ngơ ngác tìm họ thì có một người ở phía sau nắm tay cô bé kéo đi…
-Thanh Phong !!! Lucy reo lên mừng rỡ.
“Suỵt..”
Cậu nhóc đưa tay lên miệng ra hiệu cho Lucy im lặng, cậu không muốn đám đông nhận ra mình, sau cái nháy mắt của Thanh Phong, Lucy mỉm cười hiểu ý chạy theo. Như lời hứa ban đầu, Thanh Phong đưa cô bé đi tham quan khắp nơi trong nhà thờ.
Khuôn viên bên trong khá rộng. Trước tiên hai người dừng lại trước một vườn hoa rộng thênh thang, đủ các loài hoa đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời nhạt buổi sáng, từng hạt sương đêm còn đọng lại trở nên long lanh, lấp lánh đẹp y như nụ cười của thiên thần Thanh Phong vậy. Hoa hồng vàng, trắng, hồng nhung, cúc, diên vỹ, thạch thảo trồng xen kẽ và được chăm chút cẩn thận. Lucy đứng ngây người trước vườn hoa ngát hương, từng đàn bướm bay lượn và đậu xuống trên mái tóc của Thanh Phong, mái tóc nhuộm vàng thoang thoảng mùi hương hoa hồng…
-Đẹp quá !!! Lucy thốt lên và đưa tay nâng niu một bông hoa hồng trắng.
-Cậu là chú bướm trắng xinh xắn nhất trong vườn hoa này đó Lucy !
Thanh Phong mỉm cười đưa tay lên vuốt cánh hoa trắng vương trên mái tóc của Lucy. Cô nhóc thì lặng người, ngất ngây với hạnh phúc.
“Thiên đường, đây đúng là thiên đường mà. Hôm nay mình đã được ở cùng Thanh Phong trên thiên đường”
Lucy thầm nghĩ như vậy và đinh ninh rằng trong đây hẳn phải có một cây táo, loại cây cho ra trái cấm ở vườn địa đàng. Nếu tìm thấy táo và dụ Thanh Phong ăn thì cô và Thanh Phong cũng sẽ giống như Adam và Eva trước kia…
“Đúng rồi ! Phải tìm táo và dụ Thanh Phong ăn cùng mình mới được !” Thế là cô nhóc chạy khắp nơi đi tìm cây táo.
Vườn hoa thì rộng thật, nhưng tìm đỏ cả mắt mà vẫn không có cây táo nào, sau một hồi tìm mãi không thấy, Lucy thất vọng ngồi phịch xuống bãi cỏ thở dài…
-Cậu đang tìm gì vậy ? Lucy !!!
Nghe tiếng Thanh Phong, cô bé ngước lên phụng phịu:
-Ở đây không trồng táo hả Thanh Phong ?
-Không ! Ở đây không trồng táo, nhưng trồng dâu tây. Thanh Phong vừa nói vừa mở bàn tay đựng mấy trái dâu tây chín mọng, lựa một trái đưa lên miệng Lucy mỉm cười.
-Ngọt không ?
Lucy nhai trái dâu trong miệng một cách ngon lành, rồi đưa đôi mắt mở to thắc mắc:
-Nhưng dâu có phải trái cấm không ?
-Hả ?
-Ăn vào có trở thành Adam và Eva được không ?
-Hả ?
Thanh Phong ngơ ngác trước câu hỏi của Lucy, còn cô nhóc thì biết mình đã lỡ lời, cô giật mình đưa hai tay lên che miệng, mặt đỏ bừng. Thanh Phong có vẻ đã hiểu ra cô nhóc này đang nghĩ gì, cậu phá lên cười rồi ngồi phịch xuống bãi cỏ nhìn khuôn mặt Lucy đang ửng lên như trái cà chua chín cười mãi không thôi. Lucy thì xấu hổ quá, sau vài phút trấn tĩnh cô bé đứng phắt dậy cầm cổ tay Thanh Phong kéo đi.
-Dẫn tớ đi tham quan chỗ khác đi Phong…
“Bộp..”
-Ui da !!!… Gãy lưng mất..
Hậu đậu thế nào, cô bé va vào lưng của một ai đó và ngã ra sau, cũng may có Thanh Phong phía sau đỡ cô bé lại. Người bị xô vào quay sang nhăn nhó, Lucy ngước lên định xin lỗi thì cô hơi sững người , kẻ trước mặt cô cũng sững sờ. Đó chính là Hải, trùm nhóm trẻ mồ côi được nhà thờ nhận vào. Trông cậu ta hôm nay khác hẳn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, chiếc sơ mi xám tay dài được xắn lên đến khủy, làn da rám nắng, nhìn cậu bây giờ khá là nam tính và không còn vẻ bụi đời hung hăng như trước đây nữa, Lucy cũng phải ngạc nhiên vì sự thay đổi này…
-Ô !!! Mày mà cũng vào nhà thờ được hả. Con nhỏ xấu gái ! Hải gác cây kéo to đùng trên vai nghiêng đầu chọc Lucy.
-Hừ !!! Một kẻ đầy tội lỗi như mày còn vào được thì tại sao tao không thể hả ?
Lucy phồng má quay ngoắt sang một bên thách thức. Sau Kei thì Hải có lẽ là kẻ thứ hai luôn gây gỗ mổi lần gặp Lucy. Hải tiến lại gần đưa tay xoa mạnh đầu Lucy gằn giọng:
-Tao làm lễ rửa tội rồi, con nhóc. Nhưng giờ nhìn mày thì tao lại muốn phạm tội quá !
Gạt mạnh tay Hải ra khỏi đầu, Lucy cười nhạt lùi ra sau thủ thế
-Tốt thôi. Tao sẽ giúp mày được xưng tội ngay hôm nay…
-Thôi nào hai người. Chúng ta là bạn mà, nói chuyện tử tế với nhau khó đến vậy sao ?
Thanh Phong vỗ vai Lucy nhẹ nhàng, cô nhóc chợt nhớ lại là bên cạnh mình còn Thanh Phong, là con gái thì không thể hành động lỗ mãng như thế được, cô nhóc thả lỏng người quay đi, nhưng có vẻ vẫn còn tức tối lắm.
-Chúng ta đi tham quan tiếp nào.
Thanh Phong nắm tay Lucy kéo đi và quay sang mỉm cười chào Hải, cậu nhóc giang hồ này cũng cười đểu chào Lucy, tay cầm cái kéo cắt cắt vào không trung cố để cho Lucy thấy, cô nhóc Lucy trước khi quay đi cũng không quên xịu mặt thè lưỡi trêu tức kẻ đáng ghét phía sau mình. Hai người đi vào những khu còn lại trong nhà thờ, kiến trúc nơi đây thật lộng lẫy với những chóp cao vời vợi và những thanh ngang mạnh mẽ. Đi qua gác chuông, Lucy ngước lên chăm chú nhìn, cái chuông to trắng lóa trên cao có một sợi dây thừng dài cột vào thanh xà, những âm thanh “leng keng” mà Lucy vẫn hay nghe thấy phát ra từ đây.
Nhà thờ cũng có một khu kí túc xá dành cho những tín đồ đang đi học, nó khá rộng, ngăn nắp và sạch sẽ. Có một điều mà Lucy thắc mắc từ nãy đến giờ, không biết từ khi kết thúc buổi văn nghệ, Nhật Dạ và Kei đã đi đâu, Lucy đưa mắt tìm mãi mà vẫn không thấy họ. Nơi cuối cùng mà hai người dừng lại là hội trường rộng thênh thang mà Lucy đã tới lúc sáng. Từ cửa bước vào, cô bé thấy có một đám đông đang xúm lại xôn xao. Một người đàn ông cầm con dao nhỏ sắc lẻm trong tay, tay kia thì nắm cổ áo của một cậu bé:
-Đồ khốn ! Hôm nay ta sẽ giết ngươi !!!
Gã gào lên và giơ con dao lên cao chực đâm vào người cậu bé, cậu bé sợ hải co rúm người lại, có một vài người cố can ngăn nhưng không ai dám đến gần. Thấy cảnh tượng đó, Lucy giật mình vội vàng lao tới, không một giây suy nghĩ, không kịp để ý đến bàn tay giữ hụt mình phía sau…
-DỪNG LẠI !!!
Sau tiếng hét inh tai đó là Lucy với cú đạp supper tông thẳng vào mặt người đàn ông nọ đúng lúc ông ta ngơ ngác quay lại, bất ngờ với một đòn trời giáng, người đàn ông ngã lăn ra đất, con dao văng ra xa, mọi người hoảng hốt quay lại nhìn Lucy ngơ ngác. Nhưng Lucy vẫn chưa thôi, cô bé lao tới nắm lấy cổ áo người đàn ông quát lớn:
-Ông thật quá đáng, ở trong nhà thờ mà dám giết người hả. Thanh Phong !!! Cô bé quay lại vội vã. –Cậu gọi cảnh sát đi Phong…
“Ai lại gọi vào giờ này…”.
Mắt nhắm mắt mở với tay lấy cái điện thoại và lăn bịch xuống đất, cô nhóc nói bằng giọng mơ ngủ sau cái ngáp dài:
-A..lô…
-Lucy ! Cậu dậy chưa ? ăn sáng đi, tớ sẽ qua đón cậu ngay bây giờ. Nhanh lên đồ mèo lười.
-Hở…???
Người gọi chính là Kei. Lucy chưa kịp nói gì cậu đã tắt điện thoại mất tiêu. Cô bé đưa tay gãi gãi cái đầu rối xù và lồm cồm bò dậy. Con mèo Nyako cũng lon ton chạy theo sau. Đúng 10 phút sau Kei đã lái con bọ đen đỏ của Thanh Phong đến trước cổng nhà Lucy, gặm chiếc sanwith lạt trong miệng, cô nhóc đi ra trong trạng thái còn mơ ngủ:
-Hôm nay chủ nhật mà. Sao cậu tới sớm thế ?
Kei thở dài nhìn Lucy, vừa dắt xe vào trong sân cậu đã cầm tay cô bé lôi tuột lên phòng, mở toang tủ đồ của Lucy ra chọn lấy bộ váy trắng đẹp nhất trong đó đưa cho cô nhóc, Lucy còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã đẩy cô vào nhà tắm ra lệnh:
-Đánh răng, rửa mặt, thay đồ. Nhanh lên. Cậu có 10 phút để hoàn thành mọi việc.
Lucy lao ra nhăn nhó:
-Gì vậy ? Hôm nay cậu bị sao vậy Kei ? Mới đập đầu vào đâu à ?
Kei lừ mắt quát lớn:
-Hôm qua tớ đã bảo cậu dậy sớm để sáng nay vào nhà thờ mà. Cậu dậy sớm như thế này đó hả. Đồ mèo lười. Kei đóng rầm cánh cửa lại bực bội. Đúng là Lucy đã quên thật rồi.
Mười phút sau, cô nhóc cũng xúng xính bước ra trong bộ máy trắng, mái tóc xõa cũng được chải cẩn thận và gài thêm một chiếc kẹp đá nhỏ xinh xắn. Trong bộ váy này Lucy trở nên đáng yêu cực kì, nhất là khuôn mặt baby càng được làm nổi bật hơn. Kei có hơi ngây người một lát khi Lucy bước ra, cậu đi tới ngắm nghía rồi hài lòng quay xuống cầu thang nói vọng ra sau:
-Cũng gần giống một cô gái rồi đó. Đi thôi !
-Nè. Cái gì mà gần giống một cô gái hả. tớ là con gái 100% đó. Trước giờ cậu nghĩ tớ là gì thế hả? Kei đáng ghét…
Kei không trả lời, mỉm cười chạy ra xe, con bọ đen đỏ phóng vút đưa hai người tới nhà thờ. Hôm nay là chủ nhật nên đông nghịt người, ai cũng ăn mặc đẹp như đi dự tiệc, nhất là các cô gái, dường như họ cố trang điểm cho mình trở nên thật nổi bật, Lucy ngẩn ngơ nhìn xung quanh không chớp mắt.
-Này ! Hai chú chiên đi lạc !!!
Thanh Phong rẽ đám đông đi lại phía hai người bạn với nụ cười rực rỡ, hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi trắng có thắt cavat xanh lịch lãm, Thanh Phong lúc nào cũng đẹp như thiên thần. Nhưng có một điểm khác là hôm nay xung quanh cậu có những cô gái tuyệt đẹp vây quanh. Dựa vào trang phục và cử chỉ của họ, Lucy đoán rằng họ là những tiểu thư nhà giàu quanh vùng này. Họ cười nói, đùa giỡn cố tạo ra sự chú ý từ Thanh Phong và Kei, nhưng dường như hai cậu nhóc này không để ý gì đến họ cả, Thanh Phong đi lại phía hai người bạn của mình mỉm cười:
-Xin chào Lucy ! Hôm nay trông cậu đáng yêu quá !
Lucy đỏ mặt hạnh phúc, cô vừa nhận được lời khen từ một thiên thần, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời mà !
-Xin chào !!! Có con bướm trắng ở đâu bay lạc vào nhà thờ sao ?
Nhật Dạ trong bộ váy xanh dương, mái tóc được cột cao với những lọn lượn sóng xõa nhẹ trên vai cũng vừa bước tới. Nhìn cô thật nổi bật với thân hình khiêu gợi và khuôn mặt thanh tú . Lucy thấy hơi đỏ mặt. Nhật Dạ đúng là một cô gái xinh đẹp, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh cũng đủ nhận ra điều đó rồi.
-Hai cậu tới hơi trễ đó Lucy, Kei. Vào thánh đường thôi.
-Đi nào chú chiên nhỏ !
Thanh Phong cầm tay Lucy đưa cô bé vào nhà thờ trước bao nhiêu con mắt ghen tức, hằn học của các cô gái bên cạnh mình, cảnh tượng này cũng hơi quen, nhưng Lucy chẳng biết gì đến xung quanh nữa rồi, có lẽ vì ở trong tay bạch mã hoàng tử nên hạnh phúc quá chăng.
Thánh đường hiện ra trước mặt Lucy thật huy hoàng lộng lẫy, có những hàng ghế ngay ngắn xếp thành hai dãy chạy dài, trên những bức tường là những bức bích họa được khắc tạo tinh xảo kể lại cuộc đời và quá trình truyền đạo của chúa Giêsu. Thanh Phong đưa Lucy đến dãy ghế đầu tiên rồi đưa tay xoa đầu cô nhóc mỉm cười:
-Ngồi đây nhé Lucy. Ngoan rồi khi nào xong buổi lễ tớ dẫn cậu đi tham quan !
Lucy mỉm cười gật gật đầu, đúng là ngoan mà. Kei ngồi bên cạnh cô bé nhưng với đôi mắt lơ mơ như muốn ngủ gật, giờ Lucy mới thắc mắc không biết Thanh Phong và Nhật Dạ đi đâu mà không ngồi cùng mình, cô bé đưa mắt tìm nhưng vẫn không thể thấy ai trong một rừng người thế này.
-Ngồi im đi, lát nữa họ sẽ ra thôi
Kei ngồi khoanh tay trước ngực, đôi mắt vẫn lạnh lùng bình thản như mọi khi, Lucy quay sang nghiêng đầu thắc mắc, “cậu ấy không nhìn mình tại sao lại biết mình tìm hai người kia chứ”. Lời giảng của giám mục bất ngờ vang lên, ấm áp và truyền cảm. Không khác gì những giáo viên dạy văn xuất sắc trong trường của Lucy, để trở thành giám mục, họ đã trải qua một quá trình lựa chọn và đào tạo cẩn thận mà. Lucy chăm chú nghe và nhìn lên những kiến trúc trong giáo đường. quả thật tôn giáo thường mang một vẻ đẹp huyền bí đối với con người…
Buổi cầu nguyện dài hơn Lucy nghĩ, thi thoảng cô bé quay sang nhìn Kei, cậu ta vẫn bình thản nhìn về phía trước, đôi mắt lạnh lùng, hư không. Cô bé thở dài. Đối với Lucy, nếu Thanh Phong là thiên thần với đôi mắt biết cười đẹp bao nhiêu thì Kei là tên ngốc với đôi mắt cá chết, lừ đừ và chẳng có tí hấp dẫn bấy nhiêu. Mà nếu không phải vậy, có lẽ đôi mắt của cậu ta là một thế giới bí ẩn mà không ai bước vào đó được, à không, có lẽ chỉ có Nhật Dạ là hiểu cậu ấy, nên Nhật Dạ mới yêu Kei chăng ?
Buổi lễ cầu nguyện kết thúc, Kei đưa Lucy đi đến một hội trường phía sau nhà thờ, ở đây có một nhóm tín đồ văn nghệ bắt đầu tiết mục của mình. Lucy như bị dồn lên trước vì sự xô đẩy cố ý từ phía sau, nghe nói đây là một trong những tiết mục mà họ chuẩn bị cho giáng sinh sắp tới, sau khi đám đông được ổn định thì có tiếng nhạc vang lên. Lucy đã nhận ra hai người bạn thân của mình cũng chính là nhân vật chính phía trước.
Thanh Phong kéo vĩ cầm còn Nhật Dạ là giọng ca chính, hai ngừơi như hai ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm, phải nói là họ cực kì đẹp đôi. Tiếng vĩ cầm dạo khúc mở đầu làm cho bầu không khí trở nên yên ắng, từng khúc nhạc vang lên khi thanh vĩ chạm vào những sợi dây đàn thánh thót, giọng ca cao vút của Nhật Dạ trong trẻo, ngọt ngào xoáy sâu vào tim mọi người, ấm áp…
“Đây là nhà thờ sao ? Thật tuyệt vời” Lucy thả hồn vào bài thánh ca và mơ màng tưởng tượng ra thiên đàng mà mọi người nhắc đến…
Buổi biểu diễn kết thúc mọi người lần lượt ra về, Thanh Phong và Nhật Dạ cũng nhanh chân chuồn đi trước khi đám fan hâm mộ ào lên. Lucy còn đang đứng ngẩn người ngơ ngác tìm họ thì có một người ở phía sau nắm tay cô bé kéo đi…
-Thanh Phong !!! Lucy reo lên mừng rỡ.
“Suỵt..”
Cậu nhóc đưa tay lên miệng ra hiệu cho Lucy im lặng, cậu không muốn đám đông nhận ra mình, sau cái nháy mắt của Thanh Phong, Lucy mỉm cười hiểu ý chạy theo. Như lời hứa ban đầu, Thanh Phong đưa cô bé đi tham quan khắp nơi trong nhà thờ.
Khuôn viên bên trong khá rộng. Trước tiên hai người dừng lại trước một vườn hoa rộng thênh thang, đủ các loài hoa đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời nhạt buổi sáng, từng hạt sương đêm còn đọng lại trở nên long lanh, lấp lánh đẹp y như nụ cười của thiên thần Thanh Phong vậy. Hoa hồng vàng, trắng, hồng nhung, cúc, diên vỹ, thạch thảo trồng xen kẽ và được chăm chút cẩn thận. Lucy đứng ngây người trước vườn hoa ngát hương, từng đàn bướm bay lượn và đậu xuống trên mái tóc của Thanh Phong, mái tóc nhuộm vàng thoang thoảng mùi hương hoa hồng…
-Đẹp quá !!! Lucy thốt lên và đưa tay nâng niu một bông hoa hồng trắng.
-Cậu là chú bướm trắng xinh xắn nhất trong vườn hoa này đó Lucy !
Thanh Phong mỉm cười đưa tay lên vuốt cánh hoa trắng vương trên mái tóc của Lucy. Cô nhóc thì lặng người, ngất ngây với hạnh phúc.
“Thiên đường, đây đúng là thiên đường mà. Hôm nay mình đã được ở cùng Thanh Phong trên thiên đường”
Lucy thầm nghĩ như vậy và đinh ninh rằng trong đây hẳn phải có một cây táo, loại cây cho ra trái cấm ở vườn địa đàng. Nếu tìm thấy táo và dụ Thanh Phong ăn thì cô và Thanh Phong cũng sẽ giống như Adam và Eva trước kia…
“Đúng rồi ! Phải tìm táo và dụ Thanh Phong ăn cùng mình mới được !” Thế là cô nhóc chạy khắp nơi đi tìm cây táo.
Vườn hoa thì rộng thật, nhưng tìm đỏ cả mắt mà vẫn không có cây táo nào, sau một hồi tìm mãi không thấy, Lucy thất vọng ngồi phịch xuống bãi cỏ thở dài…
-Cậu đang tìm gì vậy ? Lucy !!!
Nghe tiếng Thanh Phong, cô bé ngước lên phụng phịu:
-Ở đây không trồng táo hả Thanh Phong ?
-Không ! Ở đây không trồng táo, nhưng trồng dâu tây. Thanh Phong vừa nói vừa mở bàn tay đựng mấy trái dâu tây chín mọng, lựa một trái đưa lên miệng Lucy mỉm cười.
-Ngọt không ?
Lucy nhai trái dâu trong miệng một cách ngon lành, rồi đưa đôi mắt mở to thắc mắc:
-Nhưng dâu có phải trái cấm không ?
-Hả ?
-Ăn vào có trở thành Adam và Eva được không ?
-Hả ?
Thanh Phong ngơ ngác trước câu hỏi của Lucy, còn cô nhóc thì biết mình đã lỡ lời, cô giật mình đưa hai tay lên che miệng, mặt đỏ bừng. Thanh Phong có vẻ đã hiểu ra cô nhóc này đang nghĩ gì, cậu phá lên cười rồi ngồi phịch xuống bãi cỏ nhìn khuôn mặt Lucy đang ửng lên như trái cà chua chín cười mãi không thôi. Lucy thì xấu hổ quá, sau vài phút trấn tĩnh cô bé đứng phắt dậy cầm cổ tay Thanh Phong kéo đi.
-Dẫn tớ đi tham quan chỗ khác đi Phong…
“Bộp..”
-Ui da !!!… Gãy lưng mất..
Hậu đậu thế nào, cô bé va vào lưng của một ai đó và ngã ra sau, cũng may có Thanh Phong phía sau đỡ cô bé lại. Người bị xô vào quay sang nhăn nhó, Lucy ngước lên định xin lỗi thì cô hơi sững người , kẻ trước mặt cô cũng sững sờ. Đó chính là Hải, trùm nhóm trẻ mồ côi được nhà thờ nhận vào. Trông cậu ta hôm nay khác hẳn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, chiếc sơ mi xám tay dài được xắn lên đến khủy, làn da rám nắng, nhìn cậu bây giờ khá là nam tính và không còn vẻ bụi đời hung hăng như trước đây nữa, Lucy cũng phải ngạc nhiên vì sự thay đổi này…
-Ô !!! Mày mà cũng vào nhà thờ được hả. Con nhỏ xấu gái ! Hải gác cây kéo to đùng trên vai nghiêng đầu chọc Lucy.
-Hừ !!! Một kẻ đầy tội lỗi như mày còn vào được thì tại sao tao không thể hả ?
Lucy phồng má quay ngoắt sang một bên thách thức. Sau Kei thì Hải có lẽ là kẻ thứ hai luôn gây gỗ mổi lần gặp Lucy. Hải tiến lại gần đưa tay xoa mạnh đầu Lucy gằn giọng:
-Tao làm lễ rửa tội rồi, con nhóc. Nhưng giờ nhìn mày thì tao lại muốn phạm tội quá !
Gạt mạnh tay Hải ra khỏi đầu, Lucy cười nhạt lùi ra sau thủ thế
-Tốt thôi. Tao sẽ giúp mày được xưng tội ngay hôm nay…
-Thôi nào hai người. Chúng ta là bạn mà, nói chuyện tử tế với nhau khó đến vậy sao ?
Thanh Phong vỗ vai Lucy nhẹ nhàng, cô nhóc chợt nhớ lại là bên cạnh mình còn Thanh Phong, là con gái thì không thể hành động lỗ mãng như thế được, cô nhóc thả lỏng người quay đi, nhưng có vẻ vẫn còn tức tối lắm.
-Chúng ta đi tham quan tiếp nào.
Thanh Phong nắm tay Lucy kéo đi và quay sang mỉm cười chào Hải, cậu nhóc giang hồ này cũng cười đểu chào Lucy, tay cầm cái kéo cắt cắt vào không trung cố để cho Lucy thấy, cô nhóc Lucy trước khi quay đi cũng không quên xịu mặt thè lưỡi trêu tức kẻ đáng ghét phía sau mình. Hai người đi vào những khu còn lại trong nhà thờ, kiến trúc nơi đây thật lộng lẫy với những chóp cao vời vợi và những thanh ngang mạnh mẽ. Đi qua gác chuông, Lucy ngước lên chăm chú nhìn, cái chuông to trắng lóa trên cao có một sợi dây thừng dài cột vào thanh xà, những âm thanh “leng keng” mà Lucy vẫn hay nghe thấy phát ra từ đây.
Nhà thờ cũng có một khu kí túc xá dành cho những tín đồ đang đi học, nó khá rộng, ngăn nắp và sạch sẽ. Có một điều mà Lucy thắc mắc từ nãy đến giờ, không biết từ khi kết thúc buổi văn nghệ, Nhật Dạ và Kei đã đi đâu, Lucy đưa mắt tìm mãi mà vẫn không thấy họ. Nơi cuối cùng mà hai người dừng lại là hội trường rộng thênh thang mà Lucy đã tới lúc sáng. Từ cửa bước vào, cô bé thấy có một đám đông đang xúm lại xôn xao. Một người đàn ông cầm con dao nhỏ sắc lẻm trong tay, tay kia thì nắm cổ áo của một cậu bé:
-Đồ khốn ! Hôm nay ta sẽ giết ngươi !!!
Gã gào lên và giơ con dao lên cao chực đâm vào người cậu bé, cậu bé sợ hải co rúm người lại, có một vài người cố can ngăn nhưng không ai dám đến gần. Thấy cảnh tượng đó, Lucy giật mình vội vàng lao tới, không một giây suy nghĩ, không kịp để ý đến bàn tay giữ hụt mình phía sau…
-DỪNG LẠI !!!
Sau tiếng hét inh tai đó là Lucy với cú đạp supper tông thẳng vào mặt người đàn ông nọ đúng lúc ông ta ngơ ngác quay lại, bất ngờ với một đòn trời giáng, người đàn ông ngã lăn ra đất, con dao văng ra xa, mọi người hoảng hốt quay lại nhìn Lucy ngơ ngác. Nhưng Lucy vẫn chưa thôi, cô bé lao tới nắm lấy cổ áo người đàn ông quát lớn:
-Ông thật quá đáng, ở trong nhà thờ mà dám giết người hả. Thanh Phong !!! Cô bé quay lại vội vã. –Cậu gọi cảnh sát đi Phong…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.