Chương 10
Alone
26/02/2014
Lucy vừa mở cửa vừa đưa đôi mắt mở to thắc mắc nhìn cậu bạn. Kei không
trả lời, cậu đi lại phía con mèo mập đưa tay khều khều dụ nó:
-Cậu có con heo trông buồn cười quá, mập ú…nhưng nhìn y như con mèo. Kì lạ quá. Đúng là chủ nào tớ nấy mà.
-“Chủ nào tớ nấy” là thế nào hả. Cậu là heo thì có. Nó là con mèo.
Đưa tay nhặt trái bóng, cô nhóc thẩy nó về phía Kei, con mèo thấy trái bóng lăn lăn vội lao theo vồ lấy rồi lăn lộn trên bãi cỏ xanh biếc kêu ngao ngao… Kei mỉm cười đưa tay lên gãi gãi bụng nó.
-Sao cậu lại tới nhà tớ ?
Nghe tiếng hỏi, cậu nhóc vui vẻ ngước lên nhìn Lucy…ba giây sau cậu lại cúi xuống nghịch ngợm với con mèo
-Lucy à !
-Hả ?
-Mặc váy ngắn thì đừng có ngồi tự nhiên như thế. Người ta sẽ nhìn thấy đùi bạn đó !
Cô nhóc đỏ mặt đứng bật dậy tức tối, hai con mắt rực lữa nhìn tên trước mặt, mới sáng sớm mà đã đến đây chọc tức người ta rồi, đúng là liều mạng mà !
-Cắn đi ! Nyako…
Lucy khoanh tay trước ngực lạnh lùng. Sau mệnh lệnh quen thuộc của cô chủ, con mèo mập ngoan ngoãn ngoạm một phát trọn cả cổ tay cậu bạn trong miệng, ngon lành như gặm một cây xúc xích. Bị bất ngờ, Kei chỉ kịp hét lên rồi té ngửa ra sau, giành lại được cánh tay cậu vừa xuýt xoa vừa nhìn Lucy và con mèo với vẻ tức tối, còn cô nhóc thì phì cười. Sau cùng thì cô cũng cho cậu được một trận. 1-1.
-Vào học bài đi ! Tôi mất công tới tận đây để kèm cho bạn học nên đừng có làm lãng phí thời gian của tôi.
-Hả ?
Giờ thì cô nhóc đã nhớ ra. Hôm qua chính cô chủ nhiệm đã ủy thác việc kèm cặp Lucy cho Kei mà. Vậy ra gã này đến đây là để kèm cho Lucy học sao. Cũng tử tế đó chứ ! Cô nhóc gật đầu rồi vui vẻ đưa cậu bạn lên đi vào trong nhà.
-Wao !!! căn phòng của cậu cũng đẹp thật đó.
Cánh cửa hé mở ra làm Kei tròn mắt ngạc nhiên. Căn phòng của Lucy không rộng lắm, nhưng nó khá là đáng yêu. Mặc dù không có nhiều đồ đạc, nhưng đập vào mắt người ta là cây đàn dương cầm tuyệt đẹp đặt bên cạnh cửa sổ, bên trên là một chiếc chuông gió xinh xinh thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng leng keng vui tai, màn cửa, giường nệm trắng tinh, trên bàn học còn có một chậu xương rồng nhỏ xíu đang nở 1 nụ hoa đỏ chót lởm chởm gai. Tất cả nói lên rằng chủ nhân căn phòng phải là một người cực kì nữ tính và đảm đang. Nói chung là tuyệt vời. Đúng là như vậy. Nhưng người con gái tuyệt vời đó không phải là Lucy, mà là chủ nhân trước đây của căn phòng, chính xác thì đó là con gái của chú Khánh. Nhưng cô gái này đã mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây một năm trước rồi, tất cả những đồ đạc trong căn phòng này đều là của cô ấy đó để lại và bây giờ Lucy được phép tùy ý sử dụng chúng.
-Chúng ta học môn gì trước đây ?
-Anh văn đi. Đây là môn cậu yếu nhất mà !
-Ừh..
Ngán ngẫm lôi máy cuốn sách tiếng anh ra, Lucy thở dài “ định trả thù vụ hồi nãy bằng cách này sao”, cô nhóc tưởng tượng rằng Kei đáng ghét sẽ cốc đầu cô, sĩ nhục cô, mỉa mai cô vì trình độ tiếng anh dở tệ của cô để trả thù vì đã cho con mèo cắn mình, Kei mà, thế nào mà không lấy việc công trả thù tư chứ…
Nhưng sự thực thì không phải như vậy. Kei có vẻ rất là nghiêm túc trong việc kèm cặp cho Lucy, khả năng diễn giải của cậu cũng khá tốt, nó làm cho Lucy cũng phải lao theo học một cách đàng hoàng quên khuấy mất thời gian…
Lúc ngước lên nhìn đồng hồ đã là 11h00 rồi, thế là hai đứa nhóc đã học được 4 tiếng, một khoảng thời gian khá dài mà không có bất kì một xung đột nhỏ nào. Thật là một kì tích, và phải công nhận Kei kèm cho cô rất có hiệu quả. Một buổi sáng học với cậu bằng cả tuần nghe cô giảng trên lớp. Hèn gì mà cô chủ nhiệm lại tin tưởng giao Lucy cho Kei. Vì đây là khả năng tuyệt vời của cậu chăng ?
Trong khi Lucy đang loay hoay xếp sách vở thì Kei lại lục trong ba lô của cậu ra 3 cái đĩa CD và thả bộp xuống trước con mắt ngơ ngác của cô nhóc.
-Bài tập phụ đạo, hướng dẫn cách phát âm, chia động từ… có hết trong đây. Chịu khó làm hết trong một tuần đi.
Nhặt một chiếc lên xăm xoi, cô nhóc ngước lên thắc mắc:
-Cậu cho tớ mượn hả ?
-Ngoài cậu ra thì còn ai trong lớp mình phải học cái thứ vớ vẩn này nữa chứ. Lo làm hết bài tập trong đây đi. Cả bài trong sách giáo khoa nữa. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ.
-Cám ơn Kei !
-Khỏi cám ơn. Tớ không thích học chung với một khúc ghỗ tí nào cả, chỉ vì đây là nhiệm vụ cô chủ nhiệm giao cho tớ nên đành phải cố gắng thôi. Chậc ! Tất cả là vì ngôi vị sao đỏ. Kei lầm bầm nhăn nhó.-Cố mà đuổi cho kịp kiến thức của mọi người đi, cậu mà làm tớ tụt hạng thì liệu hồn đó !
Lucy lơ mơ đôi mắt nhìn cậu cười nhạt.
“Đừng làm cậu ta tụt hạng sao ? xem ra tên này sẽ chẳng thèm làm gì tốt đâu nếu không phải để bảo vệ ngôi vị sao đỏ của mình, thế mà khi nãy mình còn định cám ơn hắn, đúng là ngốc mà!!!”
Sau cùng thì Kei cũng quay lại với đúng với bản chất như mọi khi, thái độ đáng ghét y như mọi khi. Và đều đúng vào những lúc mà Lucy nghĩ rằng cậu ta là người tốt… Đồ chết tiệt !
-Cậu có con heo trông buồn cười quá, mập ú…nhưng nhìn y như con mèo. Kì lạ quá. Đúng là chủ nào tớ nấy mà.
-“Chủ nào tớ nấy” là thế nào hả. Cậu là heo thì có. Nó là con mèo.
Đưa tay nhặt trái bóng, cô nhóc thẩy nó về phía Kei, con mèo thấy trái bóng lăn lăn vội lao theo vồ lấy rồi lăn lộn trên bãi cỏ xanh biếc kêu ngao ngao… Kei mỉm cười đưa tay lên gãi gãi bụng nó.
-Sao cậu lại tới nhà tớ ?
Nghe tiếng hỏi, cậu nhóc vui vẻ ngước lên nhìn Lucy…ba giây sau cậu lại cúi xuống nghịch ngợm với con mèo
-Lucy à !
-Hả ?
-Mặc váy ngắn thì đừng có ngồi tự nhiên như thế. Người ta sẽ nhìn thấy đùi bạn đó !
Cô nhóc đỏ mặt đứng bật dậy tức tối, hai con mắt rực lữa nhìn tên trước mặt, mới sáng sớm mà đã đến đây chọc tức người ta rồi, đúng là liều mạng mà !
-Cắn đi ! Nyako…
Lucy khoanh tay trước ngực lạnh lùng. Sau mệnh lệnh quen thuộc của cô chủ, con mèo mập ngoan ngoãn ngoạm một phát trọn cả cổ tay cậu bạn trong miệng, ngon lành như gặm một cây xúc xích. Bị bất ngờ, Kei chỉ kịp hét lên rồi té ngửa ra sau, giành lại được cánh tay cậu vừa xuýt xoa vừa nhìn Lucy và con mèo với vẻ tức tối, còn cô nhóc thì phì cười. Sau cùng thì cô cũng cho cậu được một trận. 1-1.
-Vào học bài đi ! Tôi mất công tới tận đây để kèm cho bạn học nên đừng có làm lãng phí thời gian của tôi.
-Hả ?
Giờ thì cô nhóc đã nhớ ra. Hôm qua chính cô chủ nhiệm đã ủy thác việc kèm cặp Lucy cho Kei mà. Vậy ra gã này đến đây là để kèm cho Lucy học sao. Cũng tử tế đó chứ ! Cô nhóc gật đầu rồi vui vẻ đưa cậu bạn lên đi vào trong nhà.
-Wao !!! căn phòng của cậu cũng đẹp thật đó.
Cánh cửa hé mở ra làm Kei tròn mắt ngạc nhiên. Căn phòng của Lucy không rộng lắm, nhưng nó khá là đáng yêu. Mặc dù không có nhiều đồ đạc, nhưng đập vào mắt người ta là cây đàn dương cầm tuyệt đẹp đặt bên cạnh cửa sổ, bên trên là một chiếc chuông gió xinh xinh thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng leng keng vui tai, màn cửa, giường nệm trắng tinh, trên bàn học còn có một chậu xương rồng nhỏ xíu đang nở 1 nụ hoa đỏ chót lởm chởm gai. Tất cả nói lên rằng chủ nhân căn phòng phải là một người cực kì nữ tính và đảm đang. Nói chung là tuyệt vời. Đúng là như vậy. Nhưng người con gái tuyệt vời đó không phải là Lucy, mà là chủ nhân trước đây của căn phòng, chính xác thì đó là con gái của chú Khánh. Nhưng cô gái này đã mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây một năm trước rồi, tất cả những đồ đạc trong căn phòng này đều là của cô ấy đó để lại và bây giờ Lucy được phép tùy ý sử dụng chúng.
-Chúng ta học môn gì trước đây ?
-Anh văn đi. Đây là môn cậu yếu nhất mà !
-Ừh..
Ngán ngẫm lôi máy cuốn sách tiếng anh ra, Lucy thở dài “ định trả thù vụ hồi nãy bằng cách này sao”, cô nhóc tưởng tượng rằng Kei đáng ghét sẽ cốc đầu cô, sĩ nhục cô, mỉa mai cô vì trình độ tiếng anh dở tệ của cô để trả thù vì đã cho con mèo cắn mình, Kei mà, thế nào mà không lấy việc công trả thù tư chứ…
Nhưng sự thực thì không phải như vậy. Kei có vẻ rất là nghiêm túc trong việc kèm cặp cho Lucy, khả năng diễn giải của cậu cũng khá tốt, nó làm cho Lucy cũng phải lao theo học một cách đàng hoàng quên khuấy mất thời gian…
Lúc ngước lên nhìn đồng hồ đã là 11h00 rồi, thế là hai đứa nhóc đã học được 4 tiếng, một khoảng thời gian khá dài mà không có bất kì một xung đột nhỏ nào. Thật là một kì tích, và phải công nhận Kei kèm cho cô rất có hiệu quả. Một buổi sáng học với cậu bằng cả tuần nghe cô giảng trên lớp. Hèn gì mà cô chủ nhiệm lại tin tưởng giao Lucy cho Kei. Vì đây là khả năng tuyệt vời của cậu chăng ?
Trong khi Lucy đang loay hoay xếp sách vở thì Kei lại lục trong ba lô của cậu ra 3 cái đĩa CD và thả bộp xuống trước con mắt ngơ ngác của cô nhóc.
-Bài tập phụ đạo, hướng dẫn cách phát âm, chia động từ… có hết trong đây. Chịu khó làm hết trong một tuần đi.
Nhặt một chiếc lên xăm xoi, cô nhóc ngước lên thắc mắc:
-Cậu cho tớ mượn hả ?
-Ngoài cậu ra thì còn ai trong lớp mình phải học cái thứ vớ vẩn này nữa chứ. Lo làm hết bài tập trong đây đi. Cả bài trong sách giáo khoa nữa. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ.
-Cám ơn Kei !
-Khỏi cám ơn. Tớ không thích học chung với một khúc ghỗ tí nào cả, chỉ vì đây là nhiệm vụ cô chủ nhiệm giao cho tớ nên đành phải cố gắng thôi. Chậc ! Tất cả là vì ngôi vị sao đỏ. Kei lầm bầm nhăn nhó.-Cố mà đuổi cho kịp kiến thức của mọi người đi, cậu mà làm tớ tụt hạng thì liệu hồn đó !
Lucy lơ mơ đôi mắt nhìn cậu cười nhạt.
“Đừng làm cậu ta tụt hạng sao ? xem ra tên này sẽ chẳng thèm làm gì tốt đâu nếu không phải để bảo vệ ngôi vị sao đỏ của mình, thế mà khi nãy mình còn định cám ơn hắn, đúng là ngốc mà!!!”
Sau cùng thì Kei cũng quay lại với đúng với bản chất như mọi khi, thái độ đáng ghét y như mọi khi. Và đều đúng vào những lúc mà Lucy nghĩ rằng cậu ta là người tốt… Đồ chết tiệt !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.