Đợi Gió Giao Mùa

Chương 72

Alone

26/02/2014

Lucy vẫn cười chua chát tội nghiệp cho bản thân mình. Cô đứng dậy và bước đi. Mái tóc buồn bay trong gió. Đôi chân nhỏ bé lảo đảo tìm đường về nhà.

Nhưng khi tới cổng, Lucy thấy có một chiếc xe hơi đen cáu cạnh đang đậu ở giữa lối ra vào. Lucy nhận ra đây là xe của Hải Dương. Cô bé cũng đã từng ngồi vào trong đó đi chơi với anh rồi. Vậy là Hải Dương đã tới đây. Cô bé chậm chậm lách người qua chiếc xe đi vào nhà. Chú Khánh và dì Thanh hôm nay không đi làm, anh Bạch Dương cũng tới đây chơi từ sớm. Bốn người đang ngồi nói chuyện về một vấn đề gì đó có vẻ xôm tụ lắm, vừa thấy Lucy bước vào họ đã trố mắt kinh ngạc:

-Lucy ! Em làm sao thế ? Sao cả người lấm lem thế ?

Cả Bạch Dương và Hải Dương đều đồng thanh hỏi, cô bé mỉm cười:

-Àk…Em không cẩn thận nên bị ngã ngoài bờ sông.

-Em không sao chứ ? Có bị đau ở đâu không ? Hải Dương đi lại lau một vết đất trên má Lucy, chợt anh thấy ánh mắt cô bé đỏ hoe, giọng nói cũng khan khan, rõ ràng là cô bé vừa mới khóc.

-Em không sao !

-Em đi tắm đi rồi xuống đây. Anh có mua cho em mấy chiếc bánh ngọt Pháp ngon lắm nè !

Hải Dương đẩy cô bé lên lầu, Lucy mỉm cười gật đầu rồi nhanh chân chạy lên. Hai mươi phút sau cô bé đi xuống, những chiếc bánh ngọt đã được đặt ra dĩa trên bàn trông ngon dễ sợ, kèm với nó là những li nước cà rốt ép ngon tuyệt, đúng là những thứ mà Lucy thích nhất, Nếu gặp những ngày bình thường hẳn Lucy đã lao vào chén sạch chúng trong vòng năm phút rồi. Nhưng hôm nay thì khác. Lucy chỉ cố làm ra vẻ vui vẻ bình thường để mọi người không lo lắng chứ cô bé không còn chút tâm trạng nào mà thưởng thức những chiếc bánh nữa.

-Sao thế Lucy ! Em không thích ăn bánh ngọt à ?



Hải Dương quay sang khi thấy cô bé ngồi nhìn dĩa bánh trầm ngâm, cô bé vội ngước lên gượng cười và đưa tay cầm chiếc bánh bỏ vào miệng.

Nhạt nhẽo ! Không có vị gì cả…

Lucy nhai như một cái máy trước những cặp mắt đầy kinh ngạc của mọi người.

-Lucy ! Nhả ra. Đây là khăn ướt lau tay mà. Sao em lại ăn khăn lau thế hả ?

Bạch Dương vội vàng đưa tay lên kéo chiếc “bánh” trên miệng Lucy xuống hốt hoảng. Cô bé giật mình vơ vội chiếc khăn giấy trên bàn lau miệng một cách dã man, hóa ra cô bé đã cầm nhầm chiếc khăn lau bỏ vào miệng, hèn gì nó dai nhách, nhai mãi chẳng thấy nát. Hậu quả của việc ăn mà không nhìn là thế đó. Cũng may là Lucy chỉ mới bỏ chiếc khăn vào miệng nhai thôi, nếu vừa rồi là một con dao hay thứ gì đại loại thế thì vui rồi…

Miếng bánh đích thực được đưa vào miệng Lucy, đúng là ngon thật. Ngon hơn nhiều so với những chiếc bánh kem và putdinh mà cô bé thường ăn…

-Lucy à !

Đang ăn thì Hải Dương quay sang nhìn cô bé trìu mến, Lucy mỉm cười-những khi Lucy không muốn nói, cô đều thay thế câu trả lời bằng một nụ cười.

-Cuối tuần này anh sẽ sang Oxtraylia. Ông già đang bên đó chờ anh. Lần này Bạch Dương cũng đi cùng anh luôn, cậu ấy có một suất học bổng cao học bên đó.

Lucy giật mình. Lại đi. Lại có hai người nữa chuẩn bị rời xa cô bé. Một cảm giác cô đơn vây lấy Lucy, tại sao ai cũng muốn bỏ Lucy lại mà đi như thế này. Cô bé nhớ lại năm năm về trước, có rất nhiều người bên cạnh Lucy, rồi lần lượt từng người bỏ đi để lại Lucy cô độc một mình, lịch sử lặp lại sao ?Trước đây Lucy đã rất thích cô đơn, nhưng từ khi có những người bạn bên cạnh Lucy mới biết được cô đơn đáng sợ như thế nào, thế mà trong giây phút cô bé cứ ngỡ mình đã có tất cả thì mọi người lại lần lượt bỏ đi. Và Lucy lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu rồi…

Lucy không muốn như thế. Cô bé muốn bật khóc và hét to lên với họ là đừng đi…



Mọi người đừng rời xa cô…

Nhưng Lucy không thể, đây là một điều đương nhiên. Có hợp tất có tan. Lucy rốt cuộc vẫn là Lucy. Cô bé không phải thiên chúa mà có thể giữ tất cả mọi người lại bên mình như những thiên thần hộ mệnh được…

-Em có muốn đi cùng bọn anh không ? Hải Dương nghiêng đầu nhìn cô bé mỉm cười.

Lucy ngước lên, “Đi cùng Hải Dương ư ?”đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Hải Dương đề nghị cô đi cùng anh. Nhưng Hải Dương là người đầu tiên đi mà không bỏ Lucy ở lại một mình. Vậy là người cuối cùng ở lại bên Lucy lại là người anh trai mà trước đây cô bé từng sợ hãi và căm ghét sao… Có phải đây chính là món quà nhỏ mà số phận tặng lại cho Lucy như một niềm an ủi hay không ?

-Nhưng cuối tuần đi rồi. Làm sao chuẩn bị thủ tục cho em được ?

Cô bé quay sang Hải Dương, Lucy vẫn còn một chút lí trí để suy nghĩ về vấn đề đó chứ. Hải Dương mỉm cười đưa tay gạt một lọn tóc của Lucy ra sau vai:

-Hộ chiếu của em anh đã làm xong rồi, hồ sơ nhập học bên đó, cả hộ khẩu cũng xong hết cả rồi. giờ chỉ chờ em đồng ý nữa là chúng ta cùng đi thôi !

Lucy ngước lên kinh ngạc, Hải Dương đã chuẩn bị hết rồi ư ? nhưng Lucy chỉ hỏi thế chứ cô bé chưa nghĩ đến việc sẽ rời khỏi đây, thấy cô bé có vẻ nghĩ ngợi, Bạch Dương lên tiếng:

-Nếu không thích thì em có thể ở lại đây, Lucy !

-Em cứ suy nghĩ kĩ đi Lucy. Khi anh quay lại rồi trả lời vẫn chưa muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Gió Giao Mùa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook