Chương 86
Alone
26/02/2014
Ở ngoài thị trấn, con bọ đen đỏ của Thanh Phong lao vùn vụt trên đường
đi tới khu công trường bỏ hoang. Kei và Thanh Phong chưa biết là Lucy đã được cứu nên vẫn đi tới chỗ hẹn gặp tên sát thủ. Có vẻ vì quá vội vã mà cả hai người chỉ cầm theo chiếc điện thoại của Lucy và chờ cuộc gọi của Sadis, vì vậy Khôi Vỹ không thể nào liên lạc được với họ.
Mười lăm giờ kém mười.
Phải công nhận là Thanh Phong chạy xe rất nhanh. Một giọt mồ hôi từ trên trán Kei chảy xuống mắt, cay xè. Cậu nhắm mắt lại đưa tay lên gạt ngang…
Lucy…
Đó là tất cả những thứ gì còn lại trong đầu Kei lúc này.
Lucy bé nhỏ khuôn mặt nhòa đi trong mưa lạnh…
Lucy nhìn cậu mỉm cười rồi đi xa dần, cuối cùng cô bé biến thành vệt sáng và tan biến đi như chùm sao băng đom đóm bên bờ sông…
Kei vội đưa tay ra giữ chặt lấy…
Trống trơn…
Sợ hãi…
Đau nhói…
-Kei ! Cậu bị sao thế ?
Thanh Phong quay lại hét lớn khi thấy Kei đột nhiên đưa bàn tay ra phía trước như muốn nắm lấy thứ gì đó… Nghe tiếng đứa bạn thân, Kei giật mình mở mắt ra. Vậy là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Kei đã mơ về Lucy. Nhưng trong giấc mơ đó Lucy đã biến mất ngay trước mắt cậu…
-Tới nơi rồi. Cậu không sao đó chứ ?
Con bọ đen đỏ của Thanh Phong dừng lại trước những tòa nhà bỏ hoang…
-Tớ không sao…
Hai người vội vã chạy vào trong, trên tay Kei là tập tài liệu và thanh kiếm nhật lạnh lẽo. Điện thoại trong túi cậu lại rung lên…
“Đi vào bên trong tòa nhà cao nhất”
Đó là tin nhắn cuối cùng được Sadis gửi đến. Cả hai người lao vào căn nhà trước mặt, đi sâu vào căn phòng rộng tan hoang, lởm chởm những mảng gạch đỏ đã bị đập tróc hết vôi vữa…
-Hey !!! Tụi mày tới nhanh hơn tao tưởng đó !
Sadis đang ngồi trên một chiếc thùng gỗ, nhìn thấy hai người đi vào, gã nhảy xuống mỉm cười.
-Lucy đâu rồi ?
Kei trừng mắt khi nhìn quanh căn phòng mà không thấy cô bé đâu. Sadis tiến lại gần hai người nhếch miệng cười:
-Vội gì ! Cuối cùng tao cũng sẽ cho mày gặp lại nó thôi mà. Đưa tập tài liệu đây.
Kei liếc hắn không nói gì, rồi lạnh lùng thảy tập tài liệu về phía Sadis. Gã đưa tay lên đón lấy với vẻ mặt hài lòng rồi mở ra xem xét qua loa. Khi xác định đã đúng là thứ mình cần, gã mỉm cười ngước lên nhìn hai người, đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí…
-Mày đã có tập tài liệu rồi. Lucy đâu ? Giao con bé ra đây. Kei vẫn nhìn gã kiên nhẫn nhưng đôi tay cậu đã bắt đầu run lên vì tức giận.
-Con bé đó hả… Sadis nhìn cậu cười nham hiểm.-Chết rồi ! Chính tay tao đã giết nó rồi !
-Cái gì ???
Thanh Phong lao lên nhưng Kei đã đưa tay ra chặn lại, cậu nhìn gã, ánh mắt sắc lóe như dao, lạnh lùng:
-Đừng có đùa với tao. Mang con bé ra đây.
Mười lăm giờ kém mười.
Phải công nhận là Thanh Phong chạy xe rất nhanh. Một giọt mồ hôi từ trên trán Kei chảy xuống mắt, cay xè. Cậu nhắm mắt lại đưa tay lên gạt ngang…
Lucy…
Đó là tất cả những thứ gì còn lại trong đầu Kei lúc này.
Lucy bé nhỏ khuôn mặt nhòa đi trong mưa lạnh…
Lucy nhìn cậu mỉm cười rồi đi xa dần, cuối cùng cô bé biến thành vệt sáng và tan biến đi như chùm sao băng đom đóm bên bờ sông…
Kei vội đưa tay ra giữ chặt lấy…
Trống trơn…
Sợ hãi…
Đau nhói…
-Kei ! Cậu bị sao thế ?
Thanh Phong quay lại hét lớn khi thấy Kei đột nhiên đưa bàn tay ra phía trước như muốn nắm lấy thứ gì đó… Nghe tiếng đứa bạn thân, Kei giật mình mở mắt ra. Vậy là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Kei đã mơ về Lucy. Nhưng trong giấc mơ đó Lucy đã biến mất ngay trước mắt cậu…
-Tới nơi rồi. Cậu không sao đó chứ ?
Con bọ đen đỏ của Thanh Phong dừng lại trước những tòa nhà bỏ hoang…
-Tớ không sao…
Hai người vội vã chạy vào trong, trên tay Kei là tập tài liệu và thanh kiếm nhật lạnh lẽo. Điện thoại trong túi cậu lại rung lên…
“Đi vào bên trong tòa nhà cao nhất”
Đó là tin nhắn cuối cùng được Sadis gửi đến. Cả hai người lao vào căn nhà trước mặt, đi sâu vào căn phòng rộng tan hoang, lởm chởm những mảng gạch đỏ đã bị đập tróc hết vôi vữa…
-Hey !!! Tụi mày tới nhanh hơn tao tưởng đó !
Sadis đang ngồi trên một chiếc thùng gỗ, nhìn thấy hai người đi vào, gã nhảy xuống mỉm cười.
-Lucy đâu rồi ?
Kei trừng mắt khi nhìn quanh căn phòng mà không thấy cô bé đâu. Sadis tiến lại gần hai người nhếch miệng cười:
-Vội gì ! Cuối cùng tao cũng sẽ cho mày gặp lại nó thôi mà. Đưa tập tài liệu đây.
Kei liếc hắn không nói gì, rồi lạnh lùng thảy tập tài liệu về phía Sadis. Gã đưa tay lên đón lấy với vẻ mặt hài lòng rồi mở ra xem xét qua loa. Khi xác định đã đúng là thứ mình cần, gã mỉm cười ngước lên nhìn hai người, đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí…
-Mày đã có tập tài liệu rồi. Lucy đâu ? Giao con bé ra đây. Kei vẫn nhìn gã kiên nhẫn nhưng đôi tay cậu đã bắt đầu run lên vì tức giận.
-Con bé đó hả… Sadis nhìn cậu cười nham hiểm.-Chết rồi ! Chính tay tao đã giết nó rồi !
-Cái gì ???
Thanh Phong lao lên nhưng Kei đã đưa tay ra chặn lại, cậu nhìn gã, ánh mắt sắc lóe như dao, lạnh lùng:
-Đừng có đùa với tao. Mang con bé ra đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.