Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 16: Bảo bặt vô âm tín

Junsong

30/11/2017

Ba mẹ thấy tôi buồn thì liên tục an ủi và quan tâm, sự quan tâm của họ khiến lòng tôi ấm áp, nhưng cớ sao vẫn buồn đến thế. Vì để làm họ vui, không bõ công họ đã nuôi tôi, tôi vẫn luôn nỗ lực để trở thành một người xứng đáng với công lao của họ. Ấy vậy mà cái ngày trước khi thi, tôi đã đưa ra một quyết định thật điên rồ, tôi muốn bay ngay sang Mỹ với Bảo, ngay lập tức! Không phải vì tôi nhớ hắn không chịu đựng được, hoặc đó cũng là một phần nguyên nhân.

Còn một phần nguyên nhân khác nữa, đó là trong lúc vô tình, tôi nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ tôi với cô Nguyệt:

- Thằng Bảo nhà tôi xảy ra chuyện rồi, cô chú có gì thì giấu cái Thanh giúp tôi nhé, chờ qua đợt thi này rồi tính, đừng thông báo cho nó để nó lo rồi học hành chểnh mảng._Tiếng cô Nguyệt thân thương nhưng sao lại giáng cho tôi một đòn đau tới thế.

Tôi chết lặng đứng ngoài cửa, không cách nào thừa nhận thông tin mình vừa nghe thấy. Cô nói đùa thôi phải không, cô chẳng qua chỉ là trêu ba mẹ tôi thôi phải không? Người đàn ông của tôi đâu có kém cỏi tới thế…

- Vâng, chị cứ yên tâm! Thằng bé rốt cuộc thế nào, nghiêm trọng không?_Giọng mẹ tôi đầy quan tâm.

- Cũng không biết được, bị mất liên lạc rồi, tôi đang cho thêm người đi tìm cháu, chắc sẽ sớm tìm được thôi. Nếu tìm được rồi thì tôi sẽ thông báo lại cho cô chú sau, bây giờ tôi phải đi ngay, bắt một chuyến sang đó._Cô Nguyệt có vẻ rất vội vã, vậy…vậy việc đó là thật rồi.

Thấy cô sắp đi ra, tôi vội vàng chuồn vào phòng của mình, khóa cửa, từ từ trượt xuống rồi ngồi xụi lơ trên sàn nhà. Tin tức này đến quá đột ngột, tôi nghe như sét đánh bên tai, không thể tin nổi một người mấy hôm trước vẫn còn báo tin cho tôi, ngày hôm nay lại đã rơi vào thế cục không rõ sống chết rồi. Tôi cứ một mực phủ nhận, nước mắt đã giàn giụa cả khuôn mặt. Tôi vùi mặt vào chân khóc nức nở. Có ai nói tôi yếu đuối cũng được, nói tôi bánh bèo tôi cũng đành chịu, nhưng con gái, ai kiên định nổi trước một tin đáng sợ như vậy chứ.

Tối hôm đó, tôi thông báo một câu muốn bỏ thi để cùng bay sang Mỹ, nhưng bị ba mẹ quyết liệt ngăn cản. Ngay sau đó là một trận cãi nhau kịch liệt, mẹ tôi đau lòng đến mức khóc nức nở, lúc đó tôi mới biết mình có lỗi. Lỗi của tôi là quá xúc động, để cảm xúc chi phối, lại ích kỉ không để tâm đến cảm nhận của người khác. Thế là cuộc cãi nhau đó, tôi trở thành kẻ thua cuộc, tôi đầu hàng trước lời khuyên bảo của họ, ráng đi thi cho tốt.

Nhưng ngồi trong phòng thi tôi không cách nào tập trung được, hồn thì cứ lơ lửng đâu đâu ấy, đến lúc trống trường điểm ba tiếng giòn tan báo hiệu hết giờ tôi mới phát hiện bài mình toàn sai những lỗi ngớ ngẩn, lúc này tôi biết đã thất bại trong việc thi rồi. Thi xong, tôi gọi điện thoại cho mẹ, báo rằng tôi muốn đến Hàn Lâm Viên chờ hắn cho tới khi có tin tức, tôi muốn nhận được tin tức đầu tiên. Ba mẹ tôi biết tôi đang tâm trạng nên cũng không ngăn cản, đến Hàn Lâm Viên, chào đón tôi toàn những gương mặt đượm buồn, ai nấy đều trông rất tâm trạng.

Cô Nguyệt có thể cũng không ngờ tôi biết tin nhanh như thế, cho nên gọi điện thoại về khuyên can tôi không nên quá bi quan. Tôi cùng cô tâm sự một hồi lâu, cô nói:

- Thanh, cô biết không phải ai cũng có thể vững vàng khi đứng trước giông bão, nhưng con phải học cách bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào. Là phụ nữ thiệt thòi ở chỗ luôn bị động, nhưng chỉ cần con bình tĩnh, mọi chuyện đều có thể thay đổi được._Tôi biết cô Nguyệt đang muốn tốt cho tôi.

Cô là một người phụ nữ từng trải, cũng là một nhân vật phong vân trong giới hắc đạo mà tôi đã nghe thuộc hạ của Bảo kể lại, được nhiều thủ lĩnh các bang ca tụng. Tôi phải thật may mắn mới được cô đích thân truyền lại những kinh nghiệm ấy. Nhưng tôi không cảm nhận được một chút tự hào nào, bởi bây giờ tâm trí tôi đều dành hết cho an nguy của người đàn ông tôi yêu.

- Cô muốn khuyên con…không cần phải sang đó đúng không?_Tôi run rẩy hỏi, giọng lạc hẳn đi, suýt thì đánh mất bình tĩnh.

- Con cứ yên tâm ở nhà đợi, cô sẽ dốc hết toàn lực tìm kiếm người. Một người phụ nữ thông minh cần biết nên làm gì để giúp người đàn ông của mình._Cô nói đến đây tôi đã hiểu rồi.

Tôi vô cùng tức giận, không phải với cô, mà là với chính bản thân tôi, bởi vì tôi quá vô dụng. Tôi cũng nhận ra điều đó, chẳng lẽ cô lại không nhận ra. Quyết định khuyên tôi ở nhà của cô vốn là đúng đắn, tôi biết bản thân mà chạy theo thế nào cũng làm vướng tay vướng chân kẻ khác. Bất chợt, nước mắt chan chứa đầy hốc mắt, tôi phải cắn môi để không bật thốt lên tiếng nức nở. Tôi nuốt xuống cục nghẹn mắc ở cổ, giữ giọng bình thản nhất mà trả lời:

- Cô yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi! Bao lâu con cũng đợi được._Tôi khi thốt ra lời này, lòng cảm thấy kiên định hơn bao giờ hết. Tôi phải đợi, đợi đến khi chính mắt nhìn thấy hắn bình an, sẽ ngoan ngoãn không làm phiền, để bọn họ chuyên tâm tìm kiếm hắn.

- Điều cuối cùng cô muốn nói với con, phụ nữ nếu không có bản lĩnh bước cùng người đàn ông của mình thì nhất định phải có niềm tin với anh ta. Vì chỉ khi con có niềm tin tưởng tuyệt đối vào đối phương, con mới có thể góp một phần công sức của mình vào đó._Quả nhiên người nhà giàu, triết lí cũng hơn hẳn người bình thường. Nhưng tôi không thể phủ nhận, đây là những kinh nghiệm vô cùng đáng giá.

Cô cúp máy rồi, tôi vẫn còn thẫn thờ. Nhớ lại những lời răn dạy của cô, tôi thấy rất có lí. Vì để bọn họ yên tâm tìm hắn, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà và chờ đợi. Tôi vẫn có niềm tin hắn sẽ được tìm thấy. Hắn không sao đâu mà, đúng không?

Thiên Vy khi nghe tin anh trai mình gặp chuyện không may, hầu như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt. Trong khi đó cô thấy Hoài Thanh không rơi một giọt nước mắt. Lòng cô vô cùng oán trách ông anh trai tốt của mình đã nhìn nhầm người, khi anh xảy ra chuyện, cô ta cũng chẳng có chút đau lòng nào. Nhiều hơn trong đó là sự đau lòng cho anh bởi anh xảy ra chuyện. Nhưng cô lại không biết, lúc cô đau khổ có Khoa kề bên an ủi và cho cô bờ vai dựa, trong khi đó, Hoài Thanh phải vượt qua cơn đau một mình, nuốt nước mắt ngược vào tim.

Một tháng, chính xác đó là một tháng tăm tối nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ, tôi đã chờ đến mỏi mòn, chờ đến vô cùng mệt mỏi. Đôi lúc mệt đến nỗi tôi tưởng chừng mình sắp buông lơi mọi thứ rồi thì một ngày nọ, cô Nguyệt cùng chú Kỳ trở về, đem theo cả người nào đó trở về. Tôi trong cơn thảng thốt, ánh mắt chợt nhòa đi, thật rất muốn lao vào lòng hắn, muốn xem đó là ảo ảnh hay là sự thật.

Đáng tiếc, tôi chưa kịp làm gì cả thì chân đã nhũn ra, đầu choáng váng và rồi ngay lập tức lịm đi. Tôi cũng chẳng biết mình ngủ bao lâu, đến khi mở mắt ra, thấy tận bảy cái mặt ló đầu vào. Nhưng tôi nhìn rõ nhất là khuôn mặt của Bảo, lập tức đưa tay lên chạm vào. Vừa mới làm cái hành động đó, sáu cái đầu còn lại của ba mẹ tôi, ba mẹ Bảo, Thiên Vy và cả Trần Khoa lập tức tản ra. Bọn họ rất biết điều rời khỏi phòng, trước khi đi còn tặng tôi một câu chê “mê trai”.

- Anh về rồi!_Nghe cô nói thế, anh cảm thấy đau lòng, vội đưa tay nắm lấy tay cô, đánh vào người mình một cái, đáp- Không phải mơ đâu, tôi về rồi!

Cô nghe thế lập tức rướn người lên, ôm lấy cổ anh thật chặt, chặt đến nỗi làm anh có chút khó thở. Tuy nhiên, cái cơ thể mong manh này vốn chẳng đủ sức để đánh lại anh chứ đừng nói đến siết anh cho nghẹn thở. Anh đón nhận cái ôm của cô bằng niềm nhớ nhung vô vàn trong lòng, đến lúc này anh mới thấy cảm giác trống rỗng bao lâu nay được lấp đầy. Chợt đôi vai nhỏ bé kia khẽ run rẩy, hóa ra cô gái nhỏ kia đang nức nở trong lòng anh. Anh cảm thấy xót xa, vội kéo cô ra, lau nước mắt đầm đìa hai bên gò má. Không hiểu tại sao cô bỗng nổi khùng, đẩy mạnh anh ra, gắt lên:

- Anh đi đi, cút đi ngay, đi càng xa càng tốt!_Đúng là con gái, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, còn cô thì cứ kích động đập gối vào người anh- Tên khốn, anh dám thất hứa với tôi! Anh bảo đi có một tuần, con bà nó đến bây giờ là ngày thứ bao nhiều rồi. Anh không về sao không nói với tôi một câu, để bà đây còn chuẩn bị tâm lí…Tên khốn nạn, anh biết tôi chờ anh khổ sở và mệt mỏi thế nào không? Tôi muốn chia tay…chia tay…

- Em nói lại xem!_Nghe câu nói muốn chia tay của tôi, ánh mắt Bảo ánh lên tia hằn học đầy đáng sợ. Nhưng bây giờ tôi đang rất tức giận, cho nên chẳng thèm để ý đến sự tức giận của hắn, gào lên nhất quyết đòi chia tay.

- Em đừng có hối hận!_Hắn bỏ lại câu đó rồi bỏ ra ngoài để lại cho tôi sự hẫng hụt, tôi nhìn theo bóng dáng hắn rời khỏi phòng, lòng đau như bị dao cứa. Tôi không hiểu rốt cuộc hắn coi mình là cái gì nữa, chỉ một câu nói trái lòng muốn chia tay là đồng ý luôn. Tôi ôm mặt khóc nức nở, ai ngờ thấy hắn hằm hằm trở lại, trên tay cầm một con dao to, đưa cho tôi, giọng đầy nghiêm túc- Muốn chia tay, vậy tôi có hai tay, cô muốn lấy tay nào tôi chia cho.

Tôi sốc tới nỗi mắt cứ trợn tròn lên, quên cả khóc, não bộ đều bị tê liệt khiến tôi bị đơ một lúc. Bỗng nhiên tôi thấy hắn cầm tay tôi, dí dao vào tay hắn, vừa làm hắn vừa nói:

- Cho cô hẳn tay phải!_Tôi hoảng quá khi thấy vết cứa trên da hắn, vội vàng ném dao ra, hét lên:



- Tên ngu đần này, anh bị xước tí da tôi đã đau lòng gần chết rồi, giờ bảo tôi chặt tay anh, anh muốn lấy mạng của tôi đấy à…_Tôi vừa gào vừa nấc đến nghẹn ngào. Thế là hắn lại ôm tôi vào lòng, tay xoa nhẹ đầu tôi, dịu dàng nói- Thương anh như thế thì đừng chia tay nữa.

Nghe hắn nói vậy tôi càng khóc to hơn, trách móc hờn dỗi đủ kiểu. Tôi kể cho hắn những nỗi khổ mà tôi phải chịu, nhớ đến một tháng vừa qua, tôi còn cảm thấy như là một giấc mơ. Tôi rúc trong lòng hắn, níu lấy áo hắn, tôi nghẹn ngào:

- Lần sau nếu anh có làm sao, phải dặn để em chuẩn bị tâm lí, đừng tự dưng biến mất như thế, em sợ lắm!_Nhớ những đêm gặp ác mộng tôi giật mình thảng thốt, lòng đau đáu lo lắng và trông chờ nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại như kẻ mất hồn thức trắng một đêm, tôi không muốn trải qua cảm giác người không ra người, ma không ra ma như vậy nữa. Tôi không rõ bằng cách nào mà mình có thể kiên trì qua nổi một tháng kia nữa, nhưng ngay thời khắc nhìn thấy hắn, tôi đã biết, hắn đã trở thành một phần trong sinh mạng của tôi rồi.

- Sẽ không có lần sau nữa, tôi sẽ cố đảm bảo an toàn cho bản thân._Hắn cam đoan. Rồi sau đó, tôi làm ổ trong lòng hắn, đòi hắn phải kể chuyện của một tháng qua cho tôi. Tôi muốn biết, rốt cuộc người đàn ông của tôi đã phải trải qua những điều đáng sợ gì, tôi cũng muốn biết kẻ nào lại có khả năng khiến Bảo gặp nguy hiểm như thế.

Bảo đem tình hình sơ bộ của hôm đó kể lại với cô, nhưng cũng chỉ dám kể một phần, bởi nếu đi sâu vào chi tiết thì nó còn khốc liệt hơn rất nhiều trong tưởng tượng. Anh đã cố nán lại vài ngày để xử lí nốt vụ xích mích với bang Bạch Tước, đáng nhẽ là việc cũng đã xong rồi và anh cũng thu xếp xong mọi thứ để bay ngay về với cô người yêu của anh nếu không phải xảy ra sự cố. Bang Bạch Tước kia, không hiểu tại sao lại moi ra được một số chuyện cơ mật của họ, chúng đem ra uy hiếp, bắt anh phải giao một nửa địa bàn của Thiên Điểu cho chúng. Đương nhiên chúng đang có ý định mở rộng làm ăn ở thị trường nội địa, nhưng như thế cũng quá tham lam đi.

Anh không đồng ý, chúng cho người đánh lén. Bởi vì không kịp phòng bị, cho nên anh bị thương và mất liên lạc với mọi người. Mất tích cùng anh có David Minh và Quân, anh đã cho người ngầm lục soát những chỗ có khả năng nhất nhưng cũng không ăn nhằm gì, vẫn không có tin tức của hai người họ. Người của bang Sà Vương do ông ngoại phái đi vì anh mà thiệt hại hơn nửa. Bọn người bang Bạch Tước mạnh mẽ bất ngờ, chúng đánh áp đảo vào các căn cứ mà anh vừa thiết lập được, bọn họ không chống đỡ nổi, rút lui nhưng vẫn bị truy sát mạnh mẽ.

Bọn họ còn đem David Minh và Quân đang bị trọng thương tới uy hiếp, tuy nhiên hai người đó thà chết cũng không chịu làm gánh nặng cho anh. Đến cuối cùng, con giun xéo lắm cũng quằn, cả hai quyết định đấu đến một sống một còn với quân địch. Anh đã dốc hết toàn bộ lực lượng để cược cho ván bài cuối cùng này, dù thắng được nhưng anh phải trả một cái giá quá đắt. Anh bị bắn ba viên đạn vào những chỗ hiểm nhất trên cơ thể, cơ hội sống là vô cùng mong manh. Thế nhưng anh biết ở nhà luôn có một cô gái sẽ đợi anh, cho nên anh dùng ý niệm duy nhất là nghĩ về cô để duy trì tính mạng của mình.

Tuy nhiên, dù mạng đã cứu về được nhưng anh lại không thể tỉnh lại ngay. Anh đã mê man suốt một tuần liền, một tuần đó, mặc dù anh có ý thức nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra nhìn mọi người. Nhưng anh biết, mẹ anh đã giúp anh giành lại tất cả những gì mà anh vừa đánh mất, bà gần như san bằng bang Bạch Tước kia, cứu David Minh và Quân, cũng cướp đi toàn bộ địa bàn của bang Bạch Tước, khiến chúng lâm vào tình trạng vô cùng nguy nan và có thể sẽ chẳng chống trụ được bao lâu nữa.

Thế rồi vào một ngày tốt lành, anh mở mắt ra, cảm giác vô cùng mệt mỏi và uể oải, nhìn gương mặt lo lắng của mẹ và gương mặt cương nghị của ba, anh biết mình đã thất bại. Thế nhưng anh vẫn thấy vui, vì anh có thể tỉnh lại, có thể trở về gặp cô. Anh không chần chừ phút giây nào, ngay lập tức cùng ba mẹ đáp chuyến bay sớm nhất trở về nước, kết thúc chuyến đi sinh tử kéo dài những một tháng trời. Ấy thế mà vừa mới nhìn thấy người thì anh đã phải hoảng hốt gọi ngay bác sĩ vì cô bị ngất.

Nhìn dáng người mảnh mai nằm trên giường, anh thấy vô cùng xót xa. Mới chỉ một tháng thôi mà nhìn cô tiều tụy đi hẳn, dáng người đầy đặn ngày xưa giờ trông xơ xác lắm, cảm tưởng chỉ có làn gió nhẹ lướt qua cũng có thể thổi cô đi mất. Thiên Vy đứng bên cạnh kể về cô không ngớt, nói rằng cô vô tâm, anh mất tích mà không rơi nổi một giọt nước mắt. Nhưng anh rất rõ ràng, cô gái của anh chẳng qua chỉ là mạnh mẽ vẻ bề ngoài thôi, chứ tâm hồn còn mong manh lắm. Bao nhiêu lần đau lòng, cô toàn rúc vào chăn, khóc đến mức mắt sưng húp, anh mà không dỗ thì sẽ không chịu ngừng.

- Dạo này em gầy quá, tôi nuôi em những nửa năm mới béo lên được, sao một tháng thịt đã đi đâu hết rồi?

- Hừ, không phải do tên khốn nào thất hứa để em phải đau lòng mà không nuốt nổi cơm hả?

- Không được, về phải bồi bổ, phải ăn bù. Em gầy như vậy ôm rất đau tay._Hắn quả quyết, rồi lấy điện thoại gọi cho dì Huệ đi chợ hầm cho một nồi xương.

Sau ngày hôm đó, hắn chăm tôi chẳng khác gì chăm bà chửa, hết xương ninh lại đến gà hầm rồi gà tần, toàn những món ăn lên là béo khiến tôi ngấy vô cùng. Thú thật là tôi sợ béo lắm, béo xấu sẽ không ai cần nữa. Tôi nói cho hắn lí do đó, hắn chỉ lườm tôi rồi mắng:

- Vớ vẩn, béo ôm mới thích! Nhìn người gì toàn xương là xương, ôm chẳng khác gì ôm cái xác ướp._Tôi giận, thế là hắn lại bắt đầu nịnh- Thôi bà xã, em đừng giận, béo khỏe béo đẹp béo dễ thương, tôi không chê là được.

Mãi cho đến lúc tôi phải nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin hắn đừng ép tôi ăn thì tôi mới được tha, căn bản tôi cũng đã mập lên vài cân rồi, vẫn may là dáng người tôi vốn không dễ béo cho lắm, cho nên đến bây giờ cân nặng cũng chỉ được như lúc hắn chưa đi sang Mỹ thôi. Sau vụ việc đó, Bảo dường như lúc nào cũng trong trạng thái thiếu thời gian vì bị cô Nguyệt nghiêm khắc giao cho quá nhiều thứ cần học. Tôi hiểu, để giúp cho đứa con của mình có thể tự lực cánh sinh, trở nên mạnh mẽ hơn thì yêu cầu cũng phải cao hơn hắn, không bao giờ được ngừng tập luyện và thực hành.

David Minh sau một thời gian dài dưỡng thương bèn đến tìm tôi. Để làm gì ư? Đương nhiên là để nói lời tạm biệt rồi:

- Thanh, tôi sắp phải rời đi rồi!_Giọng David nghe có vẻ buồn buồn.

- Anh muốn rời đi thật sao?_Tôi cũng cảm thấy vô cùng quyến luyến. Nói thật từ trước đến nay chưa có người bạn nào hiểu tôi như hắn, hắn đúng là tri kỉ của tôi, bây giờ đột nhiên hắn muốn rời đi, tôi cảm thấy khó mà tiếp nhận nổi.

- Ừ, tôi theo bang chủ thực tập một năm, đến nay đã quá nửa năm rồi, ba tôi cũng đang thúc giục tôi trở về nắm quyền điều hành bang hội.

- Vậy Dương phải làm sao?_Tôi lo lắng hỏi hắn. Hắn thở dài, đáp- Cô giúp tôi gửi lời xin lỗi tới cô ấy. Nói đừng đợi tôi làm gì, tôi không xứng đáng với tình cảm của cô ấy.

- Muốn nói thì anh tự mình nói đi. Có mỗi câu nói cũng nhờ người khác nói hộ, anh có cảm thấy mình rất hèn không thế?_Tôi mắng luôn, chẳng thèm nể nang gì sất. Tôi biết cái câu nói được nghe từ chính miệng người đó thốt ra tuy đau lòng còn tốt hơn là chỉ được truyền lại thông qua người khác. Bởi nó tạo cho người ta cảm giác thiếu tôn trọng, giống như họ chẳng coi mình là gì trong mắt họ vậy.

- Cô không muốn nói cũng không sao, tôi tự mình nói! Được rồi, sang tuần là tôi bay rồi, đừng quên đi tiễn tôi đấy nhé._David ngồi lên xe, khởi động và chuẩn bị rời đi, trước khi đi không quên dặn dò.

- Biết rồi, tôi làm sao có thể quên được!

- Chúc cô hạnh phúc! Bang chủ là người đàn ông hiếm gặp lắm đấy, cô đúng là rất may mắn, vì vậy cô nhất định phải trân trọng đoạn tình cảm này đấy._David để lại câu này rồi phóng xe vụt mất.

Nhìn cô qua gương chiếu hậu, David cảm thấy lòng chợt nhẹ nhõm bất thường. Mối tình đầu của hắn, cứ thế mà cho qua. Thế nhưng hắn không hối hận, ít nhất hắn biết mình đã từng dùng toàn bộ trái tim mình để nâng niu một người đến như vậy. Bây giờ, hắn chỉ muốn đứng từ xa, chứng kiến hạnh phúc của cô, sau đó sẽ đem lòng yêu một người con gái khác, nhiều hơn cô, trân trọng cô ấy hơn cô, nhưng vẫn đem cho cô một góc nhỏ trong trái tim mình. Góc đó được gọi là – tri kỉ!

Sở dĩ hắn có thể sảng khoái buông tay như vậy là vì hắn biết hắn đã không còn cơ hội nữa rồi. Khi hắn nhìn thấy chiếc vòng của cô trong tay Thiên Bảo lúc anh bị bắn ba phát đạn đó, hắn biết anh sẽ là người đàn ông yêu thương cô hơn bất cứ điều gì trên đời này, và anh…là người xứng đáng có được tình cảm của cô nhất.



Quả nhiên sau khi David nói với tôi chuyện rời đi, chỉ vài ngày sau, Thùy Dương cùng với gương mặt sưng húp đỏ mọng đến gặp tôi tâm sự. Cô ấy đã khóc rất nhiều, tôi chưa từng thấy cô ấy lại coi trọng ai đến như vậy. Kể cả trước kia cô ấy có thích súng ống đạn dược thế nào thì cho dù không được chạm vào chúng, cô ấy cũng chưa hề nhỏ một giọt nước mắt nào.

Ấy vậy mà khi David quyết định rời đi, cô ấy còn nằng nặc đòi đi theo, bất chấp sẽ bị đuổi khỏi hắc đạo. Điều đó đủ để thấy cô ấy nghiêm túc thế nào với tình cảm lần này. Đáng tiếc, David lại là kẻ vô tình, tôi biết hắn không hề có chút tình cảm nào với cô ấy. Tôi đã thử khuyên cô ấy hãy buông bỏ đoạn tình cảm này, đổi lại đã khiến cô ấy giận rất lâu. Rồi sau đó, mọi chuyện lại diễn ra như trong quyết tâm của cô ấy. Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu ấm ức mới có thể xin được theo David và rời đi ngay sau đó.

Dần dà mọi chuyện cũng bị gạt sang một bên, thời gian lại thấm thoát trôi qua một cách nhanh chóng. Bây giờ bé Thiên Vỹ cũng được gần một tuổi rồi, đang bi bô tập nói. Ông bà quý cháu nên cứ giữ rìn rịt, có thời gian rảnh là lại đem cháu đi chơi để tôi và Bảo có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Một năm nay tình cảm của chúng tôi tiến triển khá thuận lợi, cũng chẳng mấy khi cãi nhau, bởi hắn rất chiều tôi, chiều tới vô pháp vô thiên luôn. Tôi mà cứ làm loạn là hắn lại thay tôi giải quyết, chẳng may mảy đưa ra bất kì lời ca thán nào.

Nhiều lúc tôi còn gây sự nữa, ấy thế mà ông Bảo ông ấy nhịn được mới giỏi. Mặc cho tôi tùy hứng, mặc cho tôi làm loạn, mặc cho tôi xấu tính, lão người yêu chấp được hết luôn. Chỉ được cái trò làm nũng là giỏi. Cứ lúc nào tôi tùy hứng lên là Bảo lại xị mặt xuống, ôm rịt lấy tôi, thơm lấy thơm để rồi thỏ thẻ:

- Bà xã, đừng làm khổ anh nữa, thương anh với!_Cái giọng thương thương không chịu được, mà tôi lại đúng là cái đứa rất không có tiền đồ, bị dụ mấy câu là hết giận liền, thế là đôi bạn trẻ chẳng bao giờ cãi nhau được lâu, cùng lắm đến sáng hôm sau là quên hết luôn.

Ở nhà hắn lâu đâm ra tôi cũng theo thói quen cả thôi, giờ gọi ba Kỳ mẹ Nguyệt ngọt xớt, nhiều khi ba mẹ tôi đến chơi mà phát ghen tị cả lên. Nhưng vì họ chẳng mấy khi ở trong nước mà theo ông ngoại tôi ở nước ngoài nên cũng chẳng giận tôi lâu bao giờ. Hôm nay, bữa ăn không khí chợt trở nên trang trọng hơn rất nhiều, ba Kỳ với tư cách là chủ gia đình bắt đầu nghiêm trang tuyên bố:

- Con Vy thằng Bảo cũng lớn rồi, đủ sức cáng đáng sự nghiệp cho ba mẹ rồi. Năm sau anh Bảo đến công ti thực tập, cô Vy theo anh Bảo đi học tập, đến khi anh Bảo đủ hai mươi tuổi tôi sẽ nhượng lại công ty.

- Dạ!_Hai người đáp rất rạ ran, tôi cũng không dám hó hé có ý kiến. Đương nhiên, có liên quan đến tôi đâu mà tôi tỏ thái độ được cơ chứ. Cả nhà cũng chỉ nhận được thông tin là thế thôi, bữa ăn lại tiếp tục vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy trong không khí cứ có mùi ám muội. Cụ ông cụ bà già đầu rồi mà vẫn còn liếc mắt đưa tình mới ghê chứ.

Ăn xong, dọn dẹp xong, tôi lên phòng với Bảo, thấy người yêu đang chăm chỉ làm việc, cho nên lặng lẽ lôi bài tập ra để làm. Tôi bây giờ lên lớp 12 rồi, bài tập cũng khá là nhiều và nặng kiến thức, muốn tốt nghiệp được thì phải nỗ lực một chút. Tôi thừa nhận bản thân tư chất không tốt như ai kia, cho nên hắn nỗ lực một thì tôi phải nỗ lực gấp mười mới có thể sánh bước cùng hắn. Tôi thừa biết mẹ tôi và mẹ Nguyệt đã thậm thà thập thụt bàn với nhau chuyện đám cưới đám hỏi cả rồi, chỉ chờ hai bọn tôi hành động là thành thông gia thôi.

Trong căn phòng rộng lớn, hai người ai làm việc nấy, nhưng cảm giác lại quá đỗi yên bình. Tiếng lạch cạch của bàn phím hòa lẫn với tiếng sách vở sột soạt tạo thành một âm thanh khá là vui tai. Chúng tôi thường nhanh chóng kết thúc công việc của bản thân để có thời gian dành cho nhau, nhưng hôm nay bài tập quá nhiều, tôi làm mãi đến mười rưỡi mà vẫn còn cả một tập đề cương dày cộp, thấy nản vô cùng. Nhưng tính tôi nó là thế này, có bài nhất định phải làm xong trước khi đi chơi, cho nên vẫn cố ngồi viết viết.

Bỗng tôi cảm giác có một bàn tay hư đốn của ai đó vòng qua eo, thế rồi một khuôn mặt áp sát vào mặt tôi, môi khẽ thơm vào má tôi. Tôi vừa nghĩ ra cách giải một bài toán, cho nên vội vã gục đầu vào làm, không thèm để ý đến ai kia, nhắc nhở:

- Để yên cho em làm bài tập!_Thế là mặt ai kia bí xị ra, nhỏ giọng nỉ non- Bà xã không thương anh nữa sao?!

- Anh hư như vậy, ai thương cho nổi._Tôi lên giọng trêu đùa, bỗng chiếc bút chì trên tay bị cướp mất, hắn xoay mặt tôi ra, ấn lên môi tôi một nụ hôn, nhanh chóng rồi bỏ ra, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc- Chờ anh gọi điện cho chú Tuấn bảo giáo viên cho em ít bài tập thôi. Bà xã anh không phải vất vả, sau này anh nuôi.

Tôi bật cười vì tính trẻ con của hắn, ông tướng này mà giới thiệu là bang chủ của cả một tổ chức ngầm thì đến cảnh sát nó cũng cười vào mặt cho chứ. Bình thường quát đàn em thì rõ khí thế, uy nghiêm thôi rồi mà về nhà một cái là thành con người khác hẳn, suốt ngày nũng, suốt ngày mè nheo. Tôi cũng chẳng biết ai chiều ai nữa, động một tí là tội anh thế này, tội anh thế kia, thương anh thì đừng thế nữa, đến là nản!

Tôi chiều hắn, thở dài gấp sách vở vào, quay ra nịnh:

- Rồi, không phải gọi điện gọi đò gì hết á. Thương anh, được chưa?! Nhưng em không cần anh nuôi, em đủ tay đủ chân, cũng đâu có vô dụng như thế, em không thích người ta nhìn bà xã anh với ánh mắt coi thường đâu. Em cũng chẳng thích cái danh người ăn bám chút nào._Tôi nói rõ lập trường cho hắn. Vẫn may tôi biết hắn chỉ trêu đùa thế thôi nên cũng không để bụng.

Hắn ôm lấy tôi, quấn tôi như con gấu koala quấn cây trúc, cằm tựa vào hõm vai tôi, cọ tới cọ lui làm tôi nhột nhột. Bất chợt, hắn nỏi:

- Bà xã, chờ em tốt nghiệp cấp ba mình kết hôn đi.

- Sao, chưa gì đã vội vàng thế, sợ em chạy à._Tôi nửa đùa nửa thật hỏi, hắn thật thà gật đầu, còn tôi chỉ biết thở dài trước sự mè nhèo của ông tướng này. Nhìn rõ đẹp trai, phong độ ngời ngời như thế mà bám người yêu không rời, đúng cái tướng thê nô rồi ông ơi, chán ông quá cơ! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi chứ nói ra ai kia lại dở thói trẻ con dỗ cũng khổ. Tôi chu mỏ, trêu- Sợ em chạy hay bây giờ động phòng đi. Mình hợp tác sản xuất vài đứa thì em không chạy được nữa.

Tôi không phải nói thách đâu, nhưng tôi biết hắn quân tử, mấy lần bị tôi khiêu khích mà đến cuối cùng toàn chui vào nhà tắm dội nước lạnh. Yêu nhau một năm rồi, hôn cũng đã hôn, nắm tay thì cũng nắm tay rồi nhưng một lần đi quá giới hạn cũng không có, những chỗ nhạy cảm trên người tôi, hắn chưa từng chạm qua. Tôi biết hắn giữ cho mình, nên cũng rất biết giữ thân, ở trường bao anh ngỏ lời đi chơi cũng chưa từng đồng ý luôn. Không phải tôi chảnh gì đâu, tôi chỉ lo có người ở nhà thấy cảnh này lại sốt vó cả lên đòi xông tới cho con người ta lên viện ấy chứ. Hắn nghe thế ngắt mũi tôi, mắng:

- Con gái con đứa không biết rụt rè!

- Đứng trước người yêu em, rụt rè làm cái gì?_Tôi hỏi lại.

- Chịu cô rồi, may mà thằng này quân tử đấy nhá, tha cho cô bao nhiều lần khiêu khích rồi. Nếu để tôi biết cô ra ngoài gạ thằng nào thì cẩn thận đấy._Hắn đe, tôi lè lưỡi trêu- Anh chẳng tin tưởng em gì cả, chán anh quá cơ!

- Sắp tới có lẽ anh sẽ bận hơn, nếu tối muộn anh chưa về thì em cứ ngủ trước đi nha, không phải chờ đâu._Nằm trên giường, hắn ôm tôi trong lòng, dặn dò cẩn thận.

- Ai muốn chờ anh, giấc ngủ của em quan trọng không kém đâu._Tôi nói cứng chứ trộm nghĩ, ngủ được hay không cũng còn tùy. Tôi là một người rất dễ bị mất ngủ, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì nữa. Nhưng nhờ vậy khi ngủ, chỉ cần có người vào phòng tôi cũng biết được.

- Vậy thì tốt!_Bảo ôm tôi chặt hơn, thơm một cái lên trán tôi, nói câu chúc ngủ ngon, tôi cũng rúc vào trong lòng hắn, đánh một giấc tới sáng.

Mấy ngày sau đó quả thật hắn về rất muộn, người lúc nào cũng trong tình trạng uể oải, tinh thần mệt mỏi, tôi nhìn mà xót. Nhưng người nào đó lại chẳng thấy sự đau lòng trong mắt tôi, cứ về là quấn lấy mè nheo làm tôi bực mà chẳng làm gì được. Tôi đẩy người hắn ra, nhắc hắn đi tắm rửa còn tôi thì xuống bếp đun lại đồ ăn cho hắn, bởi muộn rồi làm phiền dì Huệ với chị Hoa cùng ngại

-----------------oOo-----------------------Hết chương 16-------------------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook