Chương 20: Biến cố lớn 2:
Junsong
31/08/2019
Thiên Bảo vội vàng đỡ lấy tôi, lại bị tôi hất ra không thương tiếc. Tôi chạy thục mạng vào căn phòng mà mẹ hay ở. Nhưng khi đứng trước cửa phòng rồi, tôi lại không dám vào. Tôi rất sợ, rất sợ nhìn thấy bà ấy, sợ rằng khi nhìn thấy bà ấy đang nằm trên giường sẽ thực sự cho rằng bà đã ra đi mất. Lòng tôi rối bời đứng bơ vơ ngoài cửa, tay cứ đưa lên rồi lại thôi. Đến cuối cùng, Thiên Bảo đã giúp tôi giải quyết việc mà tôi khó lựa chọn nhất. Hắn nắm lấy tay tôi, tay kia mở cửa, hắn nói:
- Đừng sợ! Anh vào với em!_Nói rồi hắn kéo tôi vào trong. Tôi chậm rãi theo sau lưng hắn, bước qua cánh cửa, đi tới bên giường.
Trên giường, nơi mà một người phụ nữ đang yên giấc ngủ say. Tôi thấy bà rồi, tôi đã thấy mẹ của tôi rồi, nhưng…bà chỉ nằm đó, an tĩnh ngủ. Tôi cùng Bảo bước đến bên giường, nhìn xuống gương mặt hết sức an tĩnh và dịu dàng của bà. Ánh sáng nhu hòa của mặt trời chiếu rọi lên gương mặt hiền dịu của bà tạo lên một vầng sáng rực rỡ. Dường như bà ra đi hết sức nhẹ nhàng, không có chút vướng bận nào. Tôi ngồi gục bên giường, ôm lấy bà, hai hàng nước mắt cứ thế đua nhau chạy dài trên gương mặt. Cánh tay tôi run rẩy đưa lên, chạm vào gương mặt thân quen ngày nào, gương mặt ấy đã từng đanh lại khi trách mắng tôi, cũng chính gương mặt ấy đã giành cho tôi tất cả sự yêu thương xuất phát từ trái tim của một người mẹ. Giờ đây, sao nó tiều tụy thế, sao lại lạnh lùng đến thế. Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, lồng ngực bị chèn ép tới co thắt dữ dội. Biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng đến cuối cùng tôi vẫn chẳng đủ dũng khí để thốt lên, đến cuối cùng hóa thành những cái nấc nghẹn ngào. Tôi quay ra nói với Bảo nhờ hắn đưa mọi người rời đi để tôi có thể ở cùng với mẹ tôi một lần cuối.
Khi cánh cửa phòng khép lại cũng chính là lúc cảm xúc của tôi như vỡ òa ra không cách nào kiểm soát. Tôi nghẹn ngào, bờ môi run rẩy nói:
- Mẹ, mẹ tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa. Con nhớ mẹ lắm, mẹ dậy nhìn con gái của mẹ đi…Con hứa con sẽ ngoan mà, con chấp nhận kết hôn rồi, tại sao mẹ vẫn bỏ rơi con thế…Mẹ đi rồi để lại con thì con phải làm sao đây?…Đừng như vậy mà…Mở mắt ra nhìn con đi…MẸ…_Tôi ngồi đó, nói rất nhiều, kể lại rất nhiều kỉ niệm, cũng nói đến rất nhiều suy nghĩ trong lòng.
Đáng tiếc, mặc cho tôi ngồi đó huyên thuyên một mình, nói ra không biết bao nhiêu câu gọi, tôi vẫn không nhận được lời đáp lại. Trái tim tôi co thắt lại, chờ đến khi nước mắt chảy cạn rồi dừng lại, tôi vẫn chỉ biết ngồi ngây ngốc ở đó. Bất chợt tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi của Bảo vang lên, tôi lau vội nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, cố gắng giữ giọng tự nhiên nhất có thể, sau đó để hắn vào. Hắn đứng trước mặt tôi, đưa ra một chiếc USB, giọng có chút bất đắc dĩ nói:
- Ông ngoại bảo anh đưa cho em, nói là…mẹ em để lại. Nếu không muốn xem…thì để anh giữ đi.
Vốn dĩ anh cũng không muốn đưa cho cô, bởi vừa thấy cô khóc thương tâm như thế, anh sợ sau khi xem xong cái USB mà bà ấy để lại hẳn sẽ không chịu nổi cú sốc. Hai năm nay cô thay đổi quá nhiều, từ một cô gái vui vẻ vô ưu vô lo giờ đã trở nên trưởng thành hơn. Nhưng kèm theo đó là cô có nhiều tâm tư hơn, cũng khó hiểu hơn. Như ban nãy, rõ ràng là nội tâm vô cùng yếu đuối, cần người ở bên nhưng lại cứng đầu cứng cố muốn ở một mình. Anh không hiểu tại sao cô lại phải cố gắng gượng như thế, chẳng lẽ cô không tin tưởng anh có thể cho cô một bờ vai vững chắc để dựa vào hay sao?
- Không cần đâu, đưa em!_Tôi ngay lập tức đòi lại, sau đó ngay lập tức cắm vào chiếc laptop mà Bảo đưa cho.
- Em xem đi, anh ra ngoài chờ!_Anh tôn trọng quyết định của cô. Bởi anh hiểu cô ắt hẳn cũng mong có thể ở một mình, cho nên cố gắng đáp ứng mong muốn của cô dù rằng trong lòng vô cùng lo lắng. Ngay khi anh xoay người chuẩn bị cất bước rời khỏi thì một bàn tay nhỏ bé vội vã túm lấy cổ tay của anh giữ anh lại:
- Đừng đi, ở lại đây với em đi!_Anh có chút bất ngờ, vội hỏi lại:
- Em chắc chứ?
- Anh là người đàn ông duy nhất mà em thừa nhận, có gì mà phải nghi ngờ sự tin tưởng của em chứ?_Cô nháy mắt đầy tinh ranh, mặc trong ánh mắt vẫn thấp thoáng ánh nước nhàn nhạt. Sức sống trong cô bỗng chốc trở lại, điều này khiến anh khá bất ngờ, nhưng lại không khỏi lo lắng.
Tôi nhanh chóng thao tác trên laptop, mở ra tệp thư mục mà mẹ đã lưu trong USB. Tôi cứ nghĩ nó phải là cái gì đó dữ dội lắm như thông tin về kẻ thù hay chí ít cũng là lời nhắc nhở về cái kẻ đã lấy mạng mẹ tôi chứ. Nhưng không, bà chỉ để lại cho tôi lời dặn dò. Bà không mong tôi trả thù cho bà, cái bà mong muốn là tôi sống một đời bình an, vui vẻ mà sống đến cuối đời. Hơn nữa, bà còn dặn dò tôi phải mạnh mẽ trước sự ra đi của bà. Nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với tôi trong video, tim tôi lại nhói lên một cái tê buốt. Bảo vội vàng ôm lấy vai tôi, an ủi:
- Không sao đâu, không phải bà ấy đã giao em cho anh hay sao? Sau này anh sẽ là chỗ dựa cho em, được chứ? Đừng buồn, anh tin bà ấy sẽ luôn dõi theo em.
- Cảm ơn anh…cảm ơn vì đã ở cạnh em lúc này._Tôi vội vàng rúc vào lồng ngực rộng lớn của Bảo, ôm chặt lấy hắn, nước mắt đã ầng ậc dâng đầy hốc mắt nhưng tôi lại cố gắng bặm môi để nó không rơi xuống. Tôi đã khóc rất lâu rất lâu rồi, tôi không muốn đang ở ngay cạnh mẹ mà tôi lại để bà thấy sự yếu đuối của mình. Như thế làm sao bà yên tâm ra đi được.
- Cô ngốc, anh đâu chỉ ở cạnh em lúc này, anh còn muốn cả đời này ở cạnh em nữa._Bảo ôm chặt cô vào trong lòng, một tay khẽ xoa đầu cô trấn an. Anh cứ nghĩ cô lại muốn khóc, đang muốn để lồng ngực mình làm điểm tựa, giúp cô giấu đi những giọt nước mắt đầy bi thương ấy. Nhưng cô kiên cường hơn trong suy nghĩ của anh, và cái kiên cường ấy khiến anh đau xót đến tột cùng. Cô ngốc này, rốt cuộc phải kiên cường đến mức nào mới thành ra như thế cơ chứ?
Sau câu nói đó của Bảo, chúng tôi chìm vào sự yên lặng, không ai nói với ai câu nào, nhưng lại như có sự ăn ý với nhau vậy. Một lúc sau, ông ngoại bước vào, khẽ ho một tiếng, thế là Bảo liền vội buông tôi ra, còn tôi thì đứng trước mặt ông, mạnh mẽ nói:
- Ông ngoại, những gì cần nói cháu cũng đã nói xong. Chúng ta…chuẩn bị lễ đi thôi, đưa mẹ cháu nốt đoạn đường cuối cùng.
- Cháu đảm bảo cháu không sao chứ?_Tôi nghe vậy khẽ lắc đầu. Bảo ôm lấy vai tôi, giúp tôi nói với ông một câu đảm bảo:
- Ông yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu. Dù có sao cháu cũng sẽ ở bên cạnh cô ấy, đảm bảo cô ấy không xảy ra chuyện gì được.
- Thằng nhóc này, con bé nhờ cậy cháu vậy._Ông ngoại thở dài gật đầu một cái đầy nặng nề, sau đó gọi người vào chuẩn bị lễ. Bảo đưa tôi ra ngoài, lúc này tôi mới chợt nhớ ra tôi còn chưa đi thăm ba tôi. Vì vậy ngay lập tức túm lấy góc áo của Bảo, hữu khí vô lực nói:
- Đưa em đi thăm ba em đi.
- Ừ, anh cũng vừa ở đấy qua. Ông ấy không sao! Chỉ là chưa tỉnh lại thôi._Nghe Bảo nói thế tôi cũng yên tâm, vội vàng thở hắt ra, nhưng vẫn cố chấp bò sang phòng ba.
Ba tôi cũng bị thương nặng, nhưng sức khỏe ông trước nay vốn rất tốt, cho nên có thể trụ được cũng không phải điều khó hiểu. Nhìn ông nằm trên giường, cả người băng bó kín mít, không hiểu sao trong lòng tôi sinh ra cảm giác rất khó tả. Từ trước đến nay tôi không thân với ba cho lắm, hơn nữa ông ấy còn rất nghiêm khắc, tôi lại là một đứa con bướng bỉnh, vì thế từ trước đến nay quan hệ giữa hai ba con vẫn luôn lúc gần lúc xa. Tôi thì không vui vì sự giáo huấn nghiêm khắc của ông, còn ông cũng rất mệt nhọc vì cái tính bướng bỉnh của tôi, nên càng ngày càng trở nên nóng tính và nghiêm khắc hơn. Thế nhưng bây giờ nhìn ông nằm trên giường bệnh, với dòng máu chảy trong người và mối quan hệ huyết thống ràng buộc, tôi càng không có lí do mặc kệ ông ấy. Dẫu sao dù ông không nói nhưng tôi vẫn biết ông luôn thương tôi, dù ép tôi lấy Bảo cũng vì là để đảm bảo an toàn cho tôi thôi. Bởi nếu không có gia đình Bảo, có khi người ra đi trước chính là tôi, không phải mẹ.
Tôi ở cùng ba một lát rồi liền rời đi, tôi muốn cùng ông ngoại chuẩn bị thật tốt cho đám tang của mẹ. Đám tang bởi vì làm gấp nên chỉ làm đơn giản, những ai thân quen thì thông báo một câu cho họ đến viếng, càng tối giản bao nhiêu càng tốt. Tôi trong thời gian đó cũng bận bù đầu bù óc, chân nam đá chân chiêu hết tiếp khách rồi lo một đống thủ tục. Trong khoảng thời gian đó, có Bảo bên cạnh, công việc của tôi cũng được chia sẻ khá nhiều, nếu không ngay cả thời gian đứng hít thở thôi tôi cũng chẳng có nữa. Bận bịu mãi cho đến lúc niệm, tôi ngồi thẫn thờ bên linh cữu của bà, nhìn lượt khách ra ra vào vào, nhưng trong đầu lại chỉ hướng về những chuyện đã qua. Hơn ba năm kể từ lúc tôi mười lăm tuổi đến khi tôi vừa mới kết thúc tuổi mười tám, rốt cuộc tôi đã bỏ qua những gì, theo đuổi những gì cơ chứ, sao thời gian qua nhanh như vậy? Hay nói đúng hơn là cuộc đời quá ngắn ngủi, cuộc chia ly nào rồi cũng đến, nhưng đối với tôi nó chỉ xảy đến trong tích tắc mà thôi. Bỗng có một bóng dáng quen thuộc bước đến, ngồi cạnh tôi, kéo tôi dựa vào vai hắn, giọng trầm mà ấm nói:
- Đi nghỉ ngơi đi, anh thay em!
- Không cần, anh chiều em đi. Em chỉ muốn ở bên mẹ đến giây phút cuối cùng thôi. Em không muốn hối hận.
- Nhưng em đã không nghỉ ngơi suốt cả một ngày rồi, cơ thể em sẽ không chịu nổi.
- Tin em, cơ thể em em tự rõ, em vẫn còn sức, vẫn chống đỡ được._Tôi ngang bướng nói.
- Vậy hứa với anh, khi nào cảm thấy mệt rồi nhất định không được miễn cưỡng bản thân._Giọng Bảo chứa đầy sự nghiêm khắc không cho phép được chối từ.
Tôi thấy Bảo đã nhân nhượng, nên ngay lập tức đáp ứng, dẫu sao nếu tôi mệt mà không nói thì hắn làm sao mà biết được, hắn cũng có phải tôi đâu, chả nhẽ lại còn hiểu cơ thể tôi hơn cả tôi nữa? Ngồi trong lòng Bảo, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn ấy, bao nhiêu áp lực to lớn, bao nhiêu mỏi mệt, bao nhiêu gánh nặng bỗng chốc hóa hư vô, chỉ còn lại một sự thanh thản thoải mái đến bất ngờ. Có lẽ vì tôi biết rằng, dù trời có sập xuống thì lúc này Bảo nhất định sẽ cùng chống đỡ với tôi. Với suy nghĩ đó, bỗng chốc tôi muốn nói ra tâm tình của mình, tâm sự với hắn, để hắn cùng tôi bước qua khoảnh khắc ngã quỵ đầu tiên trong đời. Tôi rù rì lên tiếng gợi chuyện:
- Anh biết vì sao mỗi lần em khóc, em đều không để người khác thấy không?
- Không phải là vì không muốn để mọi người cười chê sao, cô nhóc mít ướt!_Bảo yêu chiều đáp. Tôi khẽ gật đầu mãn nguyện, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy anh có biết, mỗi khi em khóc, em thường chọn chỗ nào để khóc hay không?
- Còn không phải là tự nhốt mình trong phòng sao?
- Anh sai rồi, em chính là thích đứng trước gương khóc nhất…
- Vì sao?_Bảo thắc mắc, tôi liền giải thích:
- Bởi em muốn thấy bản thân mỗi khi khóc lên sẽ xấu xí thế nào, sau đó tự nhắc nhở mình lần sau không được khóc nữa. Nhưng cuối cùng, dù bộ dạng khóc lóc đó có xấu xí thế nào thì em vẫn không cách nào để nín khóc được. Tuy nhiên, em cũng biết em khóc rất xấu mà, cho nên em không muốn để mọi người thấy thôi.
Nghe cô giải thích, Bảo có chút đau lòng. Cô nhóc này, rốt cuộc trước đó đã phải ép bản thân đến mức nào mới có thể thành ra như thế. Lại còn muốn thấy bản thân mình trong bộ dạng khóc lóc xấu xí nữa chứ. Vậy nếu cô mà thấy lúc bản thân khóc rất đẹp, có khi sau này cả ngày đều thích khóc ấy chứ. Anh đúng là hết cách với cô, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không hiểu tại sao bản thân lại phải lòng cô nữa, đúng là rất thần kì đấy. Tuy nhiên, anh nhất định sẽ không nói lúc cô khóc lên trong cũng rất dễ thương đâu, anh sợ cô lại trở thành cô gái mít ướt thì chỉ có anh khổ thôi, ai cũng biết trước đó anh từng là một cái khúc gỗ, đã bao giờ dỗ con gái chứ, ngay cả em gái mình anh còn chẳng dỗ được nữa là.
- Bây giờ anh đã thấy em trong bộ dạng xấu xí nhất rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm đó._Giọng cô có phần nũng nịu, như là ỷ lại, lại mang theo vẻ bá đạo, khiến cho nét đặc sắc trong tính cách của riêng cô bỗng chốc bộc lộ ra, khiến con tim anh lại bắt đầu dậy sóng. Nhìn cái vẻ mặt đanh lại, cái mũi hồng hồng, đôi mắt cũng hơi đỏ giống y hệt một con thỏ, cái miệng thì khẽ chu ra kia, nếu không phải đang ở trước linh cữu của mẹ, có khi anh thực sự sẽ đè cô ra mà hôn mất.
- Ừ, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em._Anh gật đầu cam đoan.
Ngày hôm sau là ngày đưa mẹ tôi đi hỏa táng, bởi vì đã thức trắng cả một đêm mà trong người tôi quả thực cảm thấy không khỏe. Nhưng đây là đoạn đường cuối cùng rồi, nếu tôi không đi, tôi sẽ ân hận. Khi còn sống tôi đã không thể ở cạnh bà ấy nhiều hơn, vậy thì phận làm con, đưa tiễn mẹ mình đi nốt đoạn đường cuối cùng hẳn là trách nhiệm rồi. Gắng gượng nốt đoạn đường này thôi, tôi nhất định sẽ buông tha cho bản thân mình. Tuy nhiên, tôi đã đánh giá thấp thể lực của mình rồi khi mà mới lững chững đi được vài bước đầu tôi bắt đầu choáng mạnh, tai thì ong ong, mắt hoa lên, trước mắt cứ mờ dần, mờ dần theoo mỗi nhịp bước chân của tôi. Vì cố chấp muốn đi tới cùng, cho nên tôi đành phải vịn vào tay Bảo mới miễn cưỡng lê chân được.
Vốn anh còn cho rằng cô có thể chịu qua được lẽ tang này bởi trạng thái tinh thần của cô sáng nay vẫn còn tốt lắm. Nhưng anh lại không nghĩ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của cô thôi chứ thực chất cơ thể cô đã yếu tới mức có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào rồi. Nhìn gương mặt trắng bệch tràn đầy sự mỏi mệt nhưng lại kiên cường bước theo đoàn tới khu hỏa táng, lòng anh đau xót tốt cùng. Đưa tay đỡ lấy vai cô, anh gằn giọng đầy nghiêm nghị:
- Về, anh dẫn em đi!
- Không được, Bảo, đừng mà!_Cô vừa thở gấp vừa níu lấy áo anh, ánh mắt tha thiết cầu xin. Bởi vì mệt mỏi mà hơi thở của cô rất yếu ớt, sợ rằng mẹ chưa hỏa thiêu xong thì cô đã gục trước mất. Anh không nỡ, tuy nhiên đối diện với ánh mắt tha thiết kia, lòng không giữ được sự cứng rắn nữa rồi. Nhưng anh cũng không cách nào thỏa hiệp với sự bướng bỉnh này của cô:
- Em nhìn mặt mình đã cắt không còn giọt máu rồi còn bướng cái gì nữa. Muốn đi phải không? Anh bế em đi!_Anh đang định cúi xuống bế cô theo kiểu công chúa thì bị cô ngăn lại:
- Em còn trụ được, đỡ…đỡ em…đừng bế!_Anh hiểu cô coi trọng lễ tang này thế nào. Dù gì đó cũng là lễ đưa tiễn mẹ cô, cô muốn giữ sự trang trọng đến giây phút cuối cùng, cũng là chứng minh cho bà thấy rằng cô luôn mạnh mẽ, sẽ không để bà thất vọng. Nhưng cô càng cố gắng giả vờ mạnh mẽ, anh càng đau lòng.
- Giúp con bé đi!_Mẹ Nguyệt đi tới, bà chỉ lẳng lặng nhìn cô gái gầy gò yếu ớt trong lòng anh một cái rồi mới lên tiếng. Anh cũng không định phản đối cô, cho nên để cô dựa vào vai mình, ôm lấy eo cô dìu cô đi theo đoàn người đến khu hỏa táng.
Tôi đã dặn mình rằng tôi phải để mẹ tôi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của tôi khi tiễn bà đi, để bà có thể yên tâm ở thế giới bên kia. Nhưng tôi lại không làm được, cứ mỗi bước đi, nước mắt lại chảy dài trên gương mặt, nhạt nhòa trong ánh mắt, hòa lẫn trong hơi thở khó nhọc mong manh của tôi. “Mẹ, con xin lỗi, con không mạnh mẽ nổi trước sự chia ly đột ngột này, để con yếu đuối thêm lần nữa đi”_Tôi nhìn lên trời cao, hướng về phía bầu trời xa xăm ấy, thì thầm trong miệng, để gió giúp tôi gửi tới thế giới bên kia cho bà ấy. Tiến gần đến nơi cuối cùng, tôi cố bặm môi để không bất lên tiếng nấc, cùng không dám đưa mắt nhìn bà bị đưa vào bên trong, cho nên quyết định vùi đầu vào ngực Bảo, khẽ nấc. Ngay lúc này, tôi cảm thấy một bàn tay ấm áp ôm chặt lấy tôi, tay còn lại thì khẽ xoa lưng tôi. Tôi vòng tay ôm lấy eo Bảo, khóc nấc lên.
Dựa theo biểu hiện bình tĩnh của cô ngày hôm qua và cả sáng hôm nay, anh cứ nghĩ rồi cô sẽ ổn thôi. Nhưng anh đã lầm, bởi dẫu gì đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao đủ mạnh mẽ cơ chứ? Ngay lúc nhìn thấy gương mặt lạnh như chết lặng của cô đong đầy nước mắt, ánh nhìn vô định hướng tới nơi xa xăm trên bầu trời u ám kia, anh đã hiểu, nếu hôm nay không có anh ở đây, cô e rằng sẽ gục ngã mất. Nhất là khi những giọt nước mắt đầy đau đớn đó của cô thấm đẫm áo anh, chạm tới da thịt lạnh tới nỗi dường như có thể đóng băng trái tim anh. Những giọt nước mắt ấy chẳng khác gì gai nhọn cắm trong tim, rút ra thì không nỡ, để lại thì nhức nhối, khiến anh ngoài ôm cô để tiếp thêm cho cô sức mạnh ra cũng chẳng thể làm gì được nữa.
Đến bây giờ anh mới nhận ra sự bất lực vô năng của bản thân, anh còn quá yếu. Nếu như anh mạnh hơn, anh sẽ đủ sức để bảo vệ gia đình cô, bảo vệ thật tốt cho cô để cô không bị tổn thương, không phải gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm. Nếu như anh mạnh mẽ hơn, anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống an nhàn. Anh chỉ hận bản thân có khát vọng nhưng năng lực lại không đủ, nếu như những năm trước anh không bỏ phí, có phải đến bây giờ kết quả sẽ khác hay không? Ôm người con gái duy nhất mà trái tim anh thừa nhận vào trong lòng, anh lại càng thêm quyết tâm trong thời gian ngắn nhất phải trở lên lớn mạnh, không chỉ để bảo vệ cô, còn phải cho cô chỗ dựa. Còn cô thì chẳng biết một người đàn ông vừa vì nước mắt của cô mà âm thầm quyết tâm đem toàn bộ sức lực giành lấy cho riêng cô một thiên hạ để cô có thể thỏa sức vẫy vùng.
Sau khi hỏa táng xong, tôi nhận lại lọ tro cốt của mẹ, làm nốt lễ quỳ lạy cuối cùng rồi mới rời đi. Nhưng có thể mọi thứ đã quá giới hạn chịu đựng của tôi, vì thế, vừa mới xoay người một cái, đầu óc tôi đã giật mạnh, sau đó, tôi mất đi tri giác và chẳng còn hay bất cứ điều gì nữa. Trong mơ, tôi nhìn thấy mẹ tôi, vẫn cứ là sự dịu dàng ấy, nhưng ngập tràn trong đôi mắt bà là sự không nỡ. Trong không gian tối tăm giơ tay cũng không thấy rõ năm ngón ấy, bà như nguồn sáng duy nhất bầu bạn với tôi. Tôi đưa tay níu lấy tay bà, tay bà còn ấm lắm, đâu giống như bàn tay lạnh lẽo mà tôi nắm lấy vào hai ngày trước chứ. Tôi nghẹn ngào cầu xin:
- Mẹ, mẹ đừng đi, ở lại với con được không? Đừng tàn nhẫn như thế, đừng bỏ rơi con mà.
- Đứa trẻ đáng thương, ai mà chẳng có số mệnh chứ._Bà thở dài, khẽ vuốt ve gò má của tôi. Trong ánh mắt ngập tràn bất đắc dĩ, bà dịu dàng khuyên giải- Đây là số mệnh của mẹ, mẹ không đi không được. Số mệnh của mẹ kết thúc rồi, mẹ phải rời đi. Còn con, số mệnh của con vừa mới bắt đầu thôi, đừng vì chuyện này mà lầm đường lạc bước.
- Không đâu, mẹ còn trẻ như thế, làm sao có thể kết thúc sớm như thế được? Có phải là do bà ta (ý nhắc đến bà Thiên Nga) đã hại mẹ không? Con sẽ không tha cho bà ta đâu._Lồng ngực tôi bị lấp đầy bởi sự thù hận, khiến tôi trong phút chốc mất đi lí trí. Nhưng tại sao tôi lại thấy sự buồn bã trong mắt bà ấy, gương mặt ngập tràn đau xót, bà nắm lấy tay tôi, khuyên giải:
- Mẹ biết con trách bà ấy, nhưng con không được để hận thù che lấp lí trí như vậy? Là do mẹ, đứa con trong bụng bà ấy là do mẹ hại mà mất đi, bà ấy hận mẹ là đúng. Mẹ đã dùng mạng của mình để trả nợ, giữa chúng ta cũng đã hết nợ, con không được phép hận bà ấy. Bỏ qua cả đi!
- Mẹ, con không làm được. Đối mặt với kẻ đã đem mẹ rời khỏi con, con không cách nào tha thứ._Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại lã chã tuôn rơi. Việc này nói khó không khó, nhưng lại chẳng dễ dàng. Lòng hận thù thì ai không có, nhưng phải xem kẻ đó là ai, tôi không phải Thánh Mẫu, không cao thượng được như thế. Mẹ như nhìn ra tâm tư trong lòng tôi, bà túm chặt lấy tay tôi, tha thiết cầu khẩn:
- Thanh, mẹ không còn nhiều thời gian nữa. Hứa với mẹ, con đừng đi trả thù có được không? Khó khăn lắm mẹ mới trả hết nợ, mẹ không muốn lại gieo cho con thêm thù hận. Dùng mạng mình để trả là do mẹ tự nguyện, không phải bị bà ấy tước đoạt. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, mẹ chỉ mong con có thể bình an trải qua một đời vô ưu vô lo thôi. Hứa với mẹ đi, Thanh…_Giọng mẹ quá tha thiết, lòng tôi lại càng khó chịu. Gật đầu không được, lắc đầu cũng chẳng xong. Ngay khi tôi còn đang phân vân không quyết được, tôi thấy bóng mẹ mờ dần, ánh sáng dần nhạt mất. Tôi vội túm lấy bà:
- Mẹ…mẹ làm sao thế này?
- Mẹ sắp phải đi rồi, nếu không được nghe lời hứa của con, mẹ không yên tâm. Thanh, hứa với mẹ!
- Mẹ, mẹ phải ép con đến thế sao?_Tôi hét lên một cách tuyệt vọng, tay vẫn túm chặt lấy bà, lòng đau đớn không sao kể xiết. Bà không nói gì, nhưng ánh mắt đầy tha thiết mong chờ, nhìn thấy bà ngày càng mờ dần, mờ dần, tôi không còn cách nào khác đành cắn răng đáp:
- Được, con hứa, nếu bà ta không chủ động xuất hiện trước mặt con, con tuyệt đối sẽ không tìm đến bà ta trả thù._Tôi hét lớn. Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Nếu ép buộc tôi phải hoàn toàn tha thứ và quên đi cái chết của mẹ, xin lỗi, tôi không cách nào lớn nhất. Nghe được câu trả lời của tôi, khuôn mặt của bà trở lại vẻ dịu dàng ngày nào, bà xoa má tôi, bàn tay lúc ẩn lúc hiện, hơi ấm vấn vương thấm vào da thịt tôi khiến tôi lưu luyến. Bà ân cần:
- Thanh, mẹ phải đi rồi! Tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé. Còn nữa, Bảo là một người đàn ông tốt, đáng để con giao phó cả đời. Hai đứa phải yêu thương nhau nhé! Nhớ rằng dù mẹ không ở đây nhưng vẫn sẽ luôn dõi theo con đấy. Nhớ những gì con đã hứa.
- Mẹ, có thể không đi không?_Tôi níu lấy tay bà, bàn tay ấy nhạt dần, nhạt dần, gương mặt hiền hậu của bà gửi tới tôi một ánh mắt đầy thương yêu. Bà không nói gì, chỉ cười nhẹ với tôi. Ngay sau đó, bàn tay ấy lập tức tan biến vào hư không, cả thân ảnh phiêu bồng vừa nãy bỗng chốc biến mất, hóa thành những đốm sáng nhỏ rồi lụi tàn dần. Ánh sáng mất đi, xung quanh bóng tối lại ập đến, chèn ép lên lồng ngực của tôi.
- MẸ…!
Tôi choàng mở mắt, phát hiện mình đang nằm ngay ngắn trên giường, xung quanh là một không gian hết sức quen thuộc. Đây là căn phòng mà trước đó lúc được cứu từ biển về tôi đã ở. Tôi muốn lên tiếng gọi, nhưng đáng tiếc do đã lâu không uống nước nên cổ họng khô rát, âm thanh thốt lên đầy yếu ớt mà khàn đặc. Hơn nữa, cả người tôi cũng chẳng có chút sức lực nào, cho nên dù muốn cử động một chút cũng vô cùng khó khăn. Đúng lúc này, Bảo bê theo một tô cháo nghi ngút khói mở cửa bước vào. Đặt tô cháo trên chiếc bàn bên giường, hắn vẻ mặt đầy vui mừng ngồi xuống cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, nói:
- Tỉnh rồi?
- Em ngủ bao nhiêu lâu vậy?_Lúc mở miệng tôi mới nhận ra giọng mình khó nghe đến thế nào. Bảo vội đứng dậy, giúp tôi uống một ly nước để cổ họng bớt khô rồi tiếp tục ngồi xuống cạnh tôi, đồng thời trả lời:
- Không lâu, gần một ngày. Vừa mới mất sức, ăn chút cháo cho lại sức đã._Bảo dựng gối lưng cho tôi, sau đó động tác hết sức cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy. Ngay sau đó, Bảo bê bát cháo lên, múc một thìa, thổi nguội rồi đút cho tôi. Tôi hút một miếng, sau đó lên tiếng:
- Không cần đâu, còn việc gì chưa làm xong anh đi làm đi, để em tự ăn là được.
- Em có sức?_Bảo ngắn gọn hỏi, giọng vô cùng nghiêm khắc. Tôi nghe thế khẽ co đầu rụt cổ, nhưng vẫn cố chấp:
- Em cũng không bị khuyết tay hay khuyết chân, không có sức thì vẫn có thể tự lực cánh sinh mà.
- Bây giờ, hoặc để anh đút, hoặc để anh mớm, em chọn đi!_Cái giọng này chắc chắn là không cho phép ai đó từ chối rồi. Tôi nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của hắn, cũng không dám phản kháng nữa, lầm bầm mắng “đồ bá đạo” nhưng vẫn chân chó nịnh nọt:
- Được rồi, anh đút em đi!_Tôi há miệng mong chờ thìa cháo tiếp theo của Bảo.
Hắn có vẻ hài lòng, gương mặt hòa hoãn lại, dịu dàng xúc từng thìa cháo rồi thổi nguội, sau đó đưa lên miệng đút cho tôi. Tôi hiếm khi nhận được sự phục vụ tận tình thế này, nên vẫn ngoan ngoãn xơi hết bát cháo nóng hổi kia. Đùa chứ, tôi đâu có ngu đâu, từ chối chẳng qua làm màu chút thôi, chứ tay chân tôi bủn rủn thế này mà tự xúc ăn, còn không bằng bảo tôi đem tô cháo dội lên người mình một lượt còn nhanh hơn. Thế mà Bảo cũng tin, hắn còn như sợ tôi giận mà lập tức giải thích:
- Trước đó anh đã nói em không ổn thì phải đi nghỉ ngơi rồi cơ mà. Em xem em ngang bướng như thế, suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi, còn muốn để mọi người lo lắng cho em thế nào nữa hả? Bây giờ không có sức vẫn còn muốn tự thân vận động, đây là muốn tắm bằng cháo, PHỎNG?
- “Phỏng” lên giọng cao thế làm gì? Con tim em yếu đuối lắm đó, chỉ cái bản mặt than đó của anh thôi cũng dọa em mất mật rồi đây này._Tôi bĩu môi đáp.
- Biết sợ mà còn phạm phải? Xem ra trái tim bé nhưng gan thì to đấy nhỉ?
- Được rồi, em sai rồi, em xin lỗi mà ~!_Tôi đổi giọng nũng nịu. Đùa chứ, cãi nhau với lão này chỉ có thiệt thân thôi, ai dại gì đâu. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà.
- Sai ở đâu?_Nghe hắn nói thế là đã biết hắn đang để cho mình một bậc thang leo xuống, vì thế tôi vô cùng biết điều, vội vàng ôm lấy một cánh tay hắn, nịnh nọt:
- Vì em không nghe lời anh, khi cảm thấy không khỏe không chịu đi nghỉ ngơi, khiến anh vì em mà phiền lòng…bla…bla…_Nói hết nước bọt một hồi tôi mới biện minh cho chính mình:
- Nhưng nói gì thì nói, nếu được cơ hội làm lại lần nữa, em cũng không hối hận đâu. Bởi đó là thời khắc cuối cùng rồi, anh có từng tưởng tượng rằng anh đã cố gắng đi gần hết con đường, chỉ còn vài bước nữa là có thể chuyển sang một con đường mới nhưng vì sức khỏe cản trở mà không đi được, trong khi cơ hội chỉ có một lần chưa? Liệu anh có thấy hối hận không?
Bảo nghe thế cúi xuống nhìn tôi một lúc không nói gì, ánh nhìn vô cùng thâm thúy. Một lúc sau, hắn liền thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Không có lần sau!
- Em đảm bảo!_Tôi vui mừng, vội bám vào cổ Bảo, cố gắng lấy sức, rướn người lên, thơm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước qua môi hắn, đồng thời nói- Thưởng anh đó.
- Phần thưởng này hơi nhỏ rồi! Anh thích một phần thưởng lớn như thế này._Nói rồi không đợi tôi có phản ứng hắn đã cúi xuống ngậm lấy môi tôi, một tay giữ gáy tôi, một tay quàng qua eo, nâng tôi lên dễ dàng như nâng một món đồ, để tôi ngồi lên đùi hắn.
Vốn anh cũng chỉ định đòi lại một nụ hôn lâu hơn một chút, nhưng không ngờ khi chạm vào bờ môi kia rồi, xúc cảm tuyệt vời lại khiến anh không khống chế được mà muốn nhiều hơn nữa. Bờ môi ấy mềm mại mang theo chút ngọt ngào khiến hương vị của nó như kích thích sức khống chế của người khác. Anh hôn sâu hơn, từng chút từng chút đoạt lấy sự ngọt ngào của người con gái trong lòng, vô cùng cảm thấy mĩ mãn. Nhưng anh không quên cô vừa trải qua những gì, cho nên không dám manh động, chỉ định dừng lại ở việc hôn môi mà thôi.
Tôi bị nhấn chìm trong nụ hôn đầy bá đạo lại mang vẻ dịu dàng của Bảo. Cứ nghĩ hắn có ý định xơi luôn tôi chứ. Ai ngờ sức kiềm chế cũng tốt thật đấy, ngoại trừ hôn ra, những chỗ không nên chạm hắn đều không chạm, tay rất quy củ chỉ chiếm giữ ở eo và cố định ở gáy tôi mà thôi. Bảo là một quân tử, tôi không thể phủ nhận điều đó, nhưng rõ ràng hắn yêu tôi, đứng trước người con gái mình yêu, có năng lực không chế đã tốt lắm rồi, mà tôi cũng cảm nhận được phản ứng từ hắn rồi, ấy vậy mà vẫn không đi đến bước tiếp theo. Bởi ngay khi tôi tưởng hắn sắp lau súng cướp cò rồi, hắn lại chỉ buông tôi ra, đặt tôi nằm xuống giường, dặn tôi nghỉ ngơi thật tốt rồi chuồn vào nhà tắm luôn. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán hắn lại đi tắm nước lạnh rồi.
Tôi nhìn hắn chạy chối chết mà nheo mắt, trong lòng nảy sinh một vài suy nghĩ xấu xa. Tuy nhiên tôi càng hiểu sự nhẫn nhịn của hắn là vì gì, trong lòng lại càng cảm động hơn. Hẳn là hắn biết tôi vừa mất đi người thân, cho nên tâm trạng tạm thời rất xấu, không cách nào nói chuyện yêu đương được. Vì thế ngoại trừ dùng nụ hôn để giúp tôi tạm thời quên đi nỗi đau, an ủi tôi ra, hắn cũng không dám làm đến bước tiếp theo. Quả thực, tôi vẫn không có tâm trạng nào trong thời gian này hoàn toàn quên đi nỗi đau được, nhưng tôi phải cảm ơn hắn, bởi nếu không có Bảo, tôi sợ rằng mình thực sự sẽ bị gục ngã mất.
------------------------------Hết chương 20-----------------------------
- Đừng sợ! Anh vào với em!_Nói rồi hắn kéo tôi vào trong. Tôi chậm rãi theo sau lưng hắn, bước qua cánh cửa, đi tới bên giường.
Trên giường, nơi mà một người phụ nữ đang yên giấc ngủ say. Tôi thấy bà rồi, tôi đã thấy mẹ của tôi rồi, nhưng…bà chỉ nằm đó, an tĩnh ngủ. Tôi cùng Bảo bước đến bên giường, nhìn xuống gương mặt hết sức an tĩnh và dịu dàng của bà. Ánh sáng nhu hòa của mặt trời chiếu rọi lên gương mặt hiền dịu của bà tạo lên một vầng sáng rực rỡ. Dường như bà ra đi hết sức nhẹ nhàng, không có chút vướng bận nào. Tôi ngồi gục bên giường, ôm lấy bà, hai hàng nước mắt cứ thế đua nhau chạy dài trên gương mặt. Cánh tay tôi run rẩy đưa lên, chạm vào gương mặt thân quen ngày nào, gương mặt ấy đã từng đanh lại khi trách mắng tôi, cũng chính gương mặt ấy đã giành cho tôi tất cả sự yêu thương xuất phát từ trái tim của một người mẹ. Giờ đây, sao nó tiều tụy thế, sao lại lạnh lùng đến thế. Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, lồng ngực bị chèn ép tới co thắt dữ dội. Biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng đến cuối cùng tôi vẫn chẳng đủ dũng khí để thốt lên, đến cuối cùng hóa thành những cái nấc nghẹn ngào. Tôi quay ra nói với Bảo nhờ hắn đưa mọi người rời đi để tôi có thể ở cùng với mẹ tôi một lần cuối.
Khi cánh cửa phòng khép lại cũng chính là lúc cảm xúc của tôi như vỡ òa ra không cách nào kiểm soát. Tôi nghẹn ngào, bờ môi run rẩy nói:
- Mẹ, mẹ tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa. Con nhớ mẹ lắm, mẹ dậy nhìn con gái của mẹ đi…Con hứa con sẽ ngoan mà, con chấp nhận kết hôn rồi, tại sao mẹ vẫn bỏ rơi con thế…Mẹ đi rồi để lại con thì con phải làm sao đây?…Đừng như vậy mà…Mở mắt ra nhìn con đi…MẸ…_Tôi ngồi đó, nói rất nhiều, kể lại rất nhiều kỉ niệm, cũng nói đến rất nhiều suy nghĩ trong lòng.
Đáng tiếc, mặc cho tôi ngồi đó huyên thuyên một mình, nói ra không biết bao nhiêu câu gọi, tôi vẫn không nhận được lời đáp lại. Trái tim tôi co thắt lại, chờ đến khi nước mắt chảy cạn rồi dừng lại, tôi vẫn chỉ biết ngồi ngây ngốc ở đó. Bất chợt tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi của Bảo vang lên, tôi lau vội nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, cố gắng giữ giọng tự nhiên nhất có thể, sau đó để hắn vào. Hắn đứng trước mặt tôi, đưa ra một chiếc USB, giọng có chút bất đắc dĩ nói:
- Ông ngoại bảo anh đưa cho em, nói là…mẹ em để lại. Nếu không muốn xem…thì để anh giữ đi.
Vốn dĩ anh cũng không muốn đưa cho cô, bởi vừa thấy cô khóc thương tâm như thế, anh sợ sau khi xem xong cái USB mà bà ấy để lại hẳn sẽ không chịu nổi cú sốc. Hai năm nay cô thay đổi quá nhiều, từ một cô gái vui vẻ vô ưu vô lo giờ đã trở nên trưởng thành hơn. Nhưng kèm theo đó là cô có nhiều tâm tư hơn, cũng khó hiểu hơn. Như ban nãy, rõ ràng là nội tâm vô cùng yếu đuối, cần người ở bên nhưng lại cứng đầu cứng cố muốn ở một mình. Anh không hiểu tại sao cô lại phải cố gắng gượng như thế, chẳng lẽ cô không tin tưởng anh có thể cho cô một bờ vai vững chắc để dựa vào hay sao?
- Không cần đâu, đưa em!_Tôi ngay lập tức đòi lại, sau đó ngay lập tức cắm vào chiếc laptop mà Bảo đưa cho.
- Em xem đi, anh ra ngoài chờ!_Anh tôn trọng quyết định của cô. Bởi anh hiểu cô ắt hẳn cũng mong có thể ở một mình, cho nên cố gắng đáp ứng mong muốn của cô dù rằng trong lòng vô cùng lo lắng. Ngay khi anh xoay người chuẩn bị cất bước rời khỏi thì một bàn tay nhỏ bé vội vã túm lấy cổ tay của anh giữ anh lại:
- Đừng đi, ở lại đây với em đi!_Anh có chút bất ngờ, vội hỏi lại:
- Em chắc chứ?
- Anh là người đàn ông duy nhất mà em thừa nhận, có gì mà phải nghi ngờ sự tin tưởng của em chứ?_Cô nháy mắt đầy tinh ranh, mặc trong ánh mắt vẫn thấp thoáng ánh nước nhàn nhạt. Sức sống trong cô bỗng chốc trở lại, điều này khiến anh khá bất ngờ, nhưng lại không khỏi lo lắng.
Tôi nhanh chóng thao tác trên laptop, mở ra tệp thư mục mà mẹ đã lưu trong USB. Tôi cứ nghĩ nó phải là cái gì đó dữ dội lắm như thông tin về kẻ thù hay chí ít cũng là lời nhắc nhở về cái kẻ đã lấy mạng mẹ tôi chứ. Nhưng không, bà chỉ để lại cho tôi lời dặn dò. Bà không mong tôi trả thù cho bà, cái bà mong muốn là tôi sống một đời bình an, vui vẻ mà sống đến cuối đời. Hơn nữa, bà còn dặn dò tôi phải mạnh mẽ trước sự ra đi của bà. Nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với tôi trong video, tim tôi lại nhói lên một cái tê buốt. Bảo vội vàng ôm lấy vai tôi, an ủi:
- Không sao đâu, không phải bà ấy đã giao em cho anh hay sao? Sau này anh sẽ là chỗ dựa cho em, được chứ? Đừng buồn, anh tin bà ấy sẽ luôn dõi theo em.
- Cảm ơn anh…cảm ơn vì đã ở cạnh em lúc này._Tôi vội vàng rúc vào lồng ngực rộng lớn của Bảo, ôm chặt lấy hắn, nước mắt đã ầng ậc dâng đầy hốc mắt nhưng tôi lại cố gắng bặm môi để nó không rơi xuống. Tôi đã khóc rất lâu rất lâu rồi, tôi không muốn đang ở ngay cạnh mẹ mà tôi lại để bà thấy sự yếu đuối của mình. Như thế làm sao bà yên tâm ra đi được.
- Cô ngốc, anh đâu chỉ ở cạnh em lúc này, anh còn muốn cả đời này ở cạnh em nữa._Bảo ôm chặt cô vào trong lòng, một tay khẽ xoa đầu cô trấn an. Anh cứ nghĩ cô lại muốn khóc, đang muốn để lồng ngực mình làm điểm tựa, giúp cô giấu đi những giọt nước mắt đầy bi thương ấy. Nhưng cô kiên cường hơn trong suy nghĩ của anh, và cái kiên cường ấy khiến anh đau xót đến tột cùng. Cô ngốc này, rốt cuộc phải kiên cường đến mức nào mới thành ra như thế cơ chứ?
Sau câu nói đó của Bảo, chúng tôi chìm vào sự yên lặng, không ai nói với ai câu nào, nhưng lại như có sự ăn ý với nhau vậy. Một lúc sau, ông ngoại bước vào, khẽ ho một tiếng, thế là Bảo liền vội buông tôi ra, còn tôi thì đứng trước mặt ông, mạnh mẽ nói:
- Ông ngoại, những gì cần nói cháu cũng đã nói xong. Chúng ta…chuẩn bị lễ đi thôi, đưa mẹ cháu nốt đoạn đường cuối cùng.
- Cháu đảm bảo cháu không sao chứ?_Tôi nghe vậy khẽ lắc đầu. Bảo ôm lấy vai tôi, giúp tôi nói với ông một câu đảm bảo:
- Ông yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu. Dù có sao cháu cũng sẽ ở bên cạnh cô ấy, đảm bảo cô ấy không xảy ra chuyện gì được.
- Thằng nhóc này, con bé nhờ cậy cháu vậy._Ông ngoại thở dài gật đầu một cái đầy nặng nề, sau đó gọi người vào chuẩn bị lễ. Bảo đưa tôi ra ngoài, lúc này tôi mới chợt nhớ ra tôi còn chưa đi thăm ba tôi. Vì vậy ngay lập tức túm lấy góc áo của Bảo, hữu khí vô lực nói:
- Đưa em đi thăm ba em đi.
- Ừ, anh cũng vừa ở đấy qua. Ông ấy không sao! Chỉ là chưa tỉnh lại thôi._Nghe Bảo nói thế tôi cũng yên tâm, vội vàng thở hắt ra, nhưng vẫn cố chấp bò sang phòng ba.
Ba tôi cũng bị thương nặng, nhưng sức khỏe ông trước nay vốn rất tốt, cho nên có thể trụ được cũng không phải điều khó hiểu. Nhìn ông nằm trên giường, cả người băng bó kín mít, không hiểu sao trong lòng tôi sinh ra cảm giác rất khó tả. Từ trước đến nay tôi không thân với ba cho lắm, hơn nữa ông ấy còn rất nghiêm khắc, tôi lại là một đứa con bướng bỉnh, vì thế từ trước đến nay quan hệ giữa hai ba con vẫn luôn lúc gần lúc xa. Tôi thì không vui vì sự giáo huấn nghiêm khắc của ông, còn ông cũng rất mệt nhọc vì cái tính bướng bỉnh của tôi, nên càng ngày càng trở nên nóng tính và nghiêm khắc hơn. Thế nhưng bây giờ nhìn ông nằm trên giường bệnh, với dòng máu chảy trong người và mối quan hệ huyết thống ràng buộc, tôi càng không có lí do mặc kệ ông ấy. Dẫu sao dù ông không nói nhưng tôi vẫn biết ông luôn thương tôi, dù ép tôi lấy Bảo cũng vì là để đảm bảo an toàn cho tôi thôi. Bởi nếu không có gia đình Bảo, có khi người ra đi trước chính là tôi, không phải mẹ.
Tôi ở cùng ba một lát rồi liền rời đi, tôi muốn cùng ông ngoại chuẩn bị thật tốt cho đám tang của mẹ. Đám tang bởi vì làm gấp nên chỉ làm đơn giản, những ai thân quen thì thông báo một câu cho họ đến viếng, càng tối giản bao nhiêu càng tốt. Tôi trong thời gian đó cũng bận bù đầu bù óc, chân nam đá chân chiêu hết tiếp khách rồi lo một đống thủ tục. Trong khoảng thời gian đó, có Bảo bên cạnh, công việc của tôi cũng được chia sẻ khá nhiều, nếu không ngay cả thời gian đứng hít thở thôi tôi cũng chẳng có nữa. Bận bịu mãi cho đến lúc niệm, tôi ngồi thẫn thờ bên linh cữu của bà, nhìn lượt khách ra ra vào vào, nhưng trong đầu lại chỉ hướng về những chuyện đã qua. Hơn ba năm kể từ lúc tôi mười lăm tuổi đến khi tôi vừa mới kết thúc tuổi mười tám, rốt cuộc tôi đã bỏ qua những gì, theo đuổi những gì cơ chứ, sao thời gian qua nhanh như vậy? Hay nói đúng hơn là cuộc đời quá ngắn ngủi, cuộc chia ly nào rồi cũng đến, nhưng đối với tôi nó chỉ xảy đến trong tích tắc mà thôi. Bỗng có một bóng dáng quen thuộc bước đến, ngồi cạnh tôi, kéo tôi dựa vào vai hắn, giọng trầm mà ấm nói:
- Đi nghỉ ngơi đi, anh thay em!
- Không cần, anh chiều em đi. Em chỉ muốn ở bên mẹ đến giây phút cuối cùng thôi. Em không muốn hối hận.
- Nhưng em đã không nghỉ ngơi suốt cả một ngày rồi, cơ thể em sẽ không chịu nổi.
- Tin em, cơ thể em em tự rõ, em vẫn còn sức, vẫn chống đỡ được._Tôi ngang bướng nói.
- Vậy hứa với anh, khi nào cảm thấy mệt rồi nhất định không được miễn cưỡng bản thân._Giọng Bảo chứa đầy sự nghiêm khắc không cho phép được chối từ.
Tôi thấy Bảo đã nhân nhượng, nên ngay lập tức đáp ứng, dẫu sao nếu tôi mệt mà không nói thì hắn làm sao mà biết được, hắn cũng có phải tôi đâu, chả nhẽ lại còn hiểu cơ thể tôi hơn cả tôi nữa? Ngồi trong lòng Bảo, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn ấy, bao nhiêu áp lực to lớn, bao nhiêu mỏi mệt, bao nhiêu gánh nặng bỗng chốc hóa hư vô, chỉ còn lại một sự thanh thản thoải mái đến bất ngờ. Có lẽ vì tôi biết rằng, dù trời có sập xuống thì lúc này Bảo nhất định sẽ cùng chống đỡ với tôi. Với suy nghĩ đó, bỗng chốc tôi muốn nói ra tâm tình của mình, tâm sự với hắn, để hắn cùng tôi bước qua khoảnh khắc ngã quỵ đầu tiên trong đời. Tôi rù rì lên tiếng gợi chuyện:
- Anh biết vì sao mỗi lần em khóc, em đều không để người khác thấy không?
- Không phải là vì không muốn để mọi người cười chê sao, cô nhóc mít ướt!_Bảo yêu chiều đáp. Tôi khẽ gật đầu mãn nguyện, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy anh có biết, mỗi khi em khóc, em thường chọn chỗ nào để khóc hay không?
- Còn không phải là tự nhốt mình trong phòng sao?
- Anh sai rồi, em chính là thích đứng trước gương khóc nhất…
- Vì sao?_Bảo thắc mắc, tôi liền giải thích:
- Bởi em muốn thấy bản thân mỗi khi khóc lên sẽ xấu xí thế nào, sau đó tự nhắc nhở mình lần sau không được khóc nữa. Nhưng cuối cùng, dù bộ dạng khóc lóc đó có xấu xí thế nào thì em vẫn không cách nào để nín khóc được. Tuy nhiên, em cũng biết em khóc rất xấu mà, cho nên em không muốn để mọi người thấy thôi.
Nghe cô giải thích, Bảo có chút đau lòng. Cô nhóc này, rốt cuộc trước đó đã phải ép bản thân đến mức nào mới có thể thành ra như thế. Lại còn muốn thấy bản thân mình trong bộ dạng khóc lóc xấu xí nữa chứ. Vậy nếu cô mà thấy lúc bản thân khóc rất đẹp, có khi sau này cả ngày đều thích khóc ấy chứ. Anh đúng là hết cách với cô, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không hiểu tại sao bản thân lại phải lòng cô nữa, đúng là rất thần kì đấy. Tuy nhiên, anh nhất định sẽ không nói lúc cô khóc lên trong cũng rất dễ thương đâu, anh sợ cô lại trở thành cô gái mít ướt thì chỉ có anh khổ thôi, ai cũng biết trước đó anh từng là một cái khúc gỗ, đã bao giờ dỗ con gái chứ, ngay cả em gái mình anh còn chẳng dỗ được nữa là.
- Bây giờ anh đã thấy em trong bộ dạng xấu xí nhất rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm đó._Giọng cô có phần nũng nịu, như là ỷ lại, lại mang theo vẻ bá đạo, khiến cho nét đặc sắc trong tính cách của riêng cô bỗng chốc bộc lộ ra, khiến con tim anh lại bắt đầu dậy sóng. Nhìn cái vẻ mặt đanh lại, cái mũi hồng hồng, đôi mắt cũng hơi đỏ giống y hệt một con thỏ, cái miệng thì khẽ chu ra kia, nếu không phải đang ở trước linh cữu của mẹ, có khi anh thực sự sẽ đè cô ra mà hôn mất.
- Ừ, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em._Anh gật đầu cam đoan.
Ngày hôm sau là ngày đưa mẹ tôi đi hỏa táng, bởi vì đã thức trắng cả một đêm mà trong người tôi quả thực cảm thấy không khỏe. Nhưng đây là đoạn đường cuối cùng rồi, nếu tôi không đi, tôi sẽ ân hận. Khi còn sống tôi đã không thể ở cạnh bà ấy nhiều hơn, vậy thì phận làm con, đưa tiễn mẹ mình đi nốt đoạn đường cuối cùng hẳn là trách nhiệm rồi. Gắng gượng nốt đoạn đường này thôi, tôi nhất định sẽ buông tha cho bản thân mình. Tuy nhiên, tôi đã đánh giá thấp thể lực của mình rồi khi mà mới lững chững đi được vài bước đầu tôi bắt đầu choáng mạnh, tai thì ong ong, mắt hoa lên, trước mắt cứ mờ dần, mờ dần theoo mỗi nhịp bước chân của tôi. Vì cố chấp muốn đi tới cùng, cho nên tôi đành phải vịn vào tay Bảo mới miễn cưỡng lê chân được.
Vốn anh còn cho rằng cô có thể chịu qua được lẽ tang này bởi trạng thái tinh thần của cô sáng nay vẫn còn tốt lắm. Nhưng anh lại không nghĩ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của cô thôi chứ thực chất cơ thể cô đã yếu tới mức có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào rồi. Nhìn gương mặt trắng bệch tràn đầy sự mỏi mệt nhưng lại kiên cường bước theo đoàn tới khu hỏa táng, lòng anh đau xót tốt cùng. Đưa tay đỡ lấy vai cô, anh gằn giọng đầy nghiêm nghị:
- Về, anh dẫn em đi!
- Không được, Bảo, đừng mà!_Cô vừa thở gấp vừa níu lấy áo anh, ánh mắt tha thiết cầu xin. Bởi vì mệt mỏi mà hơi thở của cô rất yếu ớt, sợ rằng mẹ chưa hỏa thiêu xong thì cô đã gục trước mất. Anh không nỡ, tuy nhiên đối diện với ánh mắt tha thiết kia, lòng không giữ được sự cứng rắn nữa rồi. Nhưng anh cũng không cách nào thỏa hiệp với sự bướng bỉnh này của cô:
- Em nhìn mặt mình đã cắt không còn giọt máu rồi còn bướng cái gì nữa. Muốn đi phải không? Anh bế em đi!_Anh đang định cúi xuống bế cô theo kiểu công chúa thì bị cô ngăn lại:
- Em còn trụ được, đỡ…đỡ em…đừng bế!_Anh hiểu cô coi trọng lễ tang này thế nào. Dù gì đó cũng là lễ đưa tiễn mẹ cô, cô muốn giữ sự trang trọng đến giây phút cuối cùng, cũng là chứng minh cho bà thấy rằng cô luôn mạnh mẽ, sẽ không để bà thất vọng. Nhưng cô càng cố gắng giả vờ mạnh mẽ, anh càng đau lòng.
- Giúp con bé đi!_Mẹ Nguyệt đi tới, bà chỉ lẳng lặng nhìn cô gái gầy gò yếu ớt trong lòng anh một cái rồi mới lên tiếng. Anh cũng không định phản đối cô, cho nên để cô dựa vào vai mình, ôm lấy eo cô dìu cô đi theo đoàn người đến khu hỏa táng.
Tôi đã dặn mình rằng tôi phải để mẹ tôi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của tôi khi tiễn bà đi, để bà có thể yên tâm ở thế giới bên kia. Nhưng tôi lại không làm được, cứ mỗi bước đi, nước mắt lại chảy dài trên gương mặt, nhạt nhòa trong ánh mắt, hòa lẫn trong hơi thở khó nhọc mong manh của tôi. “Mẹ, con xin lỗi, con không mạnh mẽ nổi trước sự chia ly đột ngột này, để con yếu đuối thêm lần nữa đi”_Tôi nhìn lên trời cao, hướng về phía bầu trời xa xăm ấy, thì thầm trong miệng, để gió giúp tôi gửi tới thế giới bên kia cho bà ấy. Tiến gần đến nơi cuối cùng, tôi cố bặm môi để không bất lên tiếng nấc, cùng không dám đưa mắt nhìn bà bị đưa vào bên trong, cho nên quyết định vùi đầu vào ngực Bảo, khẽ nấc. Ngay lúc này, tôi cảm thấy một bàn tay ấm áp ôm chặt lấy tôi, tay còn lại thì khẽ xoa lưng tôi. Tôi vòng tay ôm lấy eo Bảo, khóc nấc lên.
Dựa theo biểu hiện bình tĩnh của cô ngày hôm qua và cả sáng hôm nay, anh cứ nghĩ rồi cô sẽ ổn thôi. Nhưng anh đã lầm, bởi dẫu gì đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao đủ mạnh mẽ cơ chứ? Ngay lúc nhìn thấy gương mặt lạnh như chết lặng của cô đong đầy nước mắt, ánh nhìn vô định hướng tới nơi xa xăm trên bầu trời u ám kia, anh đã hiểu, nếu hôm nay không có anh ở đây, cô e rằng sẽ gục ngã mất. Nhất là khi những giọt nước mắt đầy đau đớn đó của cô thấm đẫm áo anh, chạm tới da thịt lạnh tới nỗi dường như có thể đóng băng trái tim anh. Những giọt nước mắt ấy chẳng khác gì gai nhọn cắm trong tim, rút ra thì không nỡ, để lại thì nhức nhối, khiến anh ngoài ôm cô để tiếp thêm cho cô sức mạnh ra cũng chẳng thể làm gì được nữa.
Đến bây giờ anh mới nhận ra sự bất lực vô năng của bản thân, anh còn quá yếu. Nếu như anh mạnh hơn, anh sẽ đủ sức để bảo vệ gia đình cô, bảo vệ thật tốt cho cô để cô không bị tổn thương, không phải gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm. Nếu như anh mạnh mẽ hơn, anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống an nhàn. Anh chỉ hận bản thân có khát vọng nhưng năng lực lại không đủ, nếu như những năm trước anh không bỏ phí, có phải đến bây giờ kết quả sẽ khác hay không? Ôm người con gái duy nhất mà trái tim anh thừa nhận vào trong lòng, anh lại càng thêm quyết tâm trong thời gian ngắn nhất phải trở lên lớn mạnh, không chỉ để bảo vệ cô, còn phải cho cô chỗ dựa. Còn cô thì chẳng biết một người đàn ông vừa vì nước mắt của cô mà âm thầm quyết tâm đem toàn bộ sức lực giành lấy cho riêng cô một thiên hạ để cô có thể thỏa sức vẫy vùng.
Sau khi hỏa táng xong, tôi nhận lại lọ tro cốt của mẹ, làm nốt lễ quỳ lạy cuối cùng rồi mới rời đi. Nhưng có thể mọi thứ đã quá giới hạn chịu đựng của tôi, vì thế, vừa mới xoay người một cái, đầu óc tôi đã giật mạnh, sau đó, tôi mất đi tri giác và chẳng còn hay bất cứ điều gì nữa. Trong mơ, tôi nhìn thấy mẹ tôi, vẫn cứ là sự dịu dàng ấy, nhưng ngập tràn trong đôi mắt bà là sự không nỡ. Trong không gian tối tăm giơ tay cũng không thấy rõ năm ngón ấy, bà như nguồn sáng duy nhất bầu bạn với tôi. Tôi đưa tay níu lấy tay bà, tay bà còn ấm lắm, đâu giống như bàn tay lạnh lẽo mà tôi nắm lấy vào hai ngày trước chứ. Tôi nghẹn ngào cầu xin:
- Mẹ, mẹ đừng đi, ở lại với con được không? Đừng tàn nhẫn như thế, đừng bỏ rơi con mà.
- Đứa trẻ đáng thương, ai mà chẳng có số mệnh chứ._Bà thở dài, khẽ vuốt ve gò má của tôi. Trong ánh mắt ngập tràn bất đắc dĩ, bà dịu dàng khuyên giải- Đây là số mệnh của mẹ, mẹ không đi không được. Số mệnh của mẹ kết thúc rồi, mẹ phải rời đi. Còn con, số mệnh của con vừa mới bắt đầu thôi, đừng vì chuyện này mà lầm đường lạc bước.
- Không đâu, mẹ còn trẻ như thế, làm sao có thể kết thúc sớm như thế được? Có phải là do bà ta (ý nhắc đến bà Thiên Nga) đã hại mẹ không? Con sẽ không tha cho bà ta đâu._Lồng ngực tôi bị lấp đầy bởi sự thù hận, khiến tôi trong phút chốc mất đi lí trí. Nhưng tại sao tôi lại thấy sự buồn bã trong mắt bà ấy, gương mặt ngập tràn đau xót, bà nắm lấy tay tôi, khuyên giải:
- Mẹ biết con trách bà ấy, nhưng con không được để hận thù che lấp lí trí như vậy? Là do mẹ, đứa con trong bụng bà ấy là do mẹ hại mà mất đi, bà ấy hận mẹ là đúng. Mẹ đã dùng mạng của mình để trả nợ, giữa chúng ta cũng đã hết nợ, con không được phép hận bà ấy. Bỏ qua cả đi!
- Mẹ, con không làm được. Đối mặt với kẻ đã đem mẹ rời khỏi con, con không cách nào tha thứ._Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại lã chã tuôn rơi. Việc này nói khó không khó, nhưng lại chẳng dễ dàng. Lòng hận thù thì ai không có, nhưng phải xem kẻ đó là ai, tôi không phải Thánh Mẫu, không cao thượng được như thế. Mẹ như nhìn ra tâm tư trong lòng tôi, bà túm chặt lấy tay tôi, tha thiết cầu khẩn:
- Thanh, mẹ không còn nhiều thời gian nữa. Hứa với mẹ, con đừng đi trả thù có được không? Khó khăn lắm mẹ mới trả hết nợ, mẹ không muốn lại gieo cho con thêm thù hận. Dùng mạng mình để trả là do mẹ tự nguyện, không phải bị bà ấy tước đoạt. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, mẹ chỉ mong con có thể bình an trải qua một đời vô ưu vô lo thôi. Hứa với mẹ đi, Thanh…_Giọng mẹ quá tha thiết, lòng tôi lại càng khó chịu. Gật đầu không được, lắc đầu cũng chẳng xong. Ngay khi tôi còn đang phân vân không quyết được, tôi thấy bóng mẹ mờ dần, ánh sáng dần nhạt mất. Tôi vội túm lấy bà:
- Mẹ…mẹ làm sao thế này?
- Mẹ sắp phải đi rồi, nếu không được nghe lời hứa của con, mẹ không yên tâm. Thanh, hứa với mẹ!
- Mẹ, mẹ phải ép con đến thế sao?_Tôi hét lên một cách tuyệt vọng, tay vẫn túm chặt lấy bà, lòng đau đớn không sao kể xiết. Bà không nói gì, nhưng ánh mắt đầy tha thiết mong chờ, nhìn thấy bà ngày càng mờ dần, mờ dần, tôi không còn cách nào khác đành cắn răng đáp:
- Được, con hứa, nếu bà ta không chủ động xuất hiện trước mặt con, con tuyệt đối sẽ không tìm đến bà ta trả thù._Tôi hét lớn. Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Nếu ép buộc tôi phải hoàn toàn tha thứ và quên đi cái chết của mẹ, xin lỗi, tôi không cách nào lớn nhất. Nghe được câu trả lời của tôi, khuôn mặt của bà trở lại vẻ dịu dàng ngày nào, bà xoa má tôi, bàn tay lúc ẩn lúc hiện, hơi ấm vấn vương thấm vào da thịt tôi khiến tôi lưu luyến. Bà ân cần:
- Thanh, mẹ phải đi rồi! Tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé. Còn nữa, Bảo là một người đàn ông tốt, đáng để con giao phó cả đời. Hai đứa phải yêu thương nhau nhé! Nhớ rằng dù mẹ không ở đây nhưng vẫn sẽ luôn dõi theo con đấy. Nhớ những gì con đã hứa.
- Mẹ, có thể không đi không?_Tôi níu lấy tay bà, bàn tay ấy nhạt dần, nhạt dần, gương mặt hiền hậu của bà gửi tới tôi một ánh mắt đầy thương yêu. Bà không nói gì, chỉ cười nhẹ với tôi. Ngay sau đó, bàn tay ấy lập tức tan biến vào hư không, cả thân ảnh phiêu bồng vừa nãy bỗng chốc biến mất, hóa thành những đốm sáng nhỏ rồi lụi tàn dần. Ánh sáng mất đi, xung quanh bóng tối lại ập đến, chèn ép lên lồng ngực của tôi.
- MẸ…!
Tôi choàng mở mắt, phát hiện mình đang nằm ngay ngắn trên giường, xung quanh là một không gian hết sức quen thuộc. Đây là căn phòng mà trước đó lúc được cứu từ biển về tôi đã ở. Tôi muốn lên tiếng gọi, nhưng đáng tiếc do đã lâu không uống nước nên cổ họng khô rát, âm thanh thốt lên đầy yếu ớt mà khàn đặc. Hơn nữa, cả người tôi cũng chẳng có chút sức lực nào, cho nên dù muốn cử động một chút cũng vô cùng khó khăn. Đúng lúc này, Bảo bê theo một tô cháo nghi ngút khói mở cửa bước vào. Đặt tô cháo trên chiếc bàn bên giường, hắn vẻ mặt đầy vui mừng ngồi xuống cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, nói:
- Tỉnh rồi?
- Em ngủ bao nhiêu lâu vậy?_Lúc mở miệng tôi mới nhận ra giọng mình khó nghe đến thế nào. Bảo vội đứng dậy, giúp tôi uống một ly nước để cổ họng bớt khô rồi tiếp tục ngồi xuống cạnh tôi, đồng thời trả lời:
- Không lâu, gần một ngày. Vừa mới mất sức, ăn chút cháo cho lại sức đã._Bảo dựng gối lưng cho tôi, sau đó động tác hết sức cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy. Ngay sau đó, Bảo bê bát cháo lên, múc một thìa, thổi nguội rồi đút cho tôi. Tôi hút một miếng, sau đó lên tiếng:
- Không cần đâu, còn việc gì chưa làm xong anh đi làm đi, để em tự ăn là được.
- Em có sức?_Bảo ngắn gọn hỏi, giọng vô cùng nghiêm khắc. Tôi nghe thế khẽ co đầu rụt cổ, nhưng vẫn cố chấp:
- Em cũng không bị khuyết tay hay khuyết chân, không có sức thì vẫn có thể tự lực cánh sinh mà.
- Bây giờ, hoặc để anh đút, hoặc để anh mớm, em chọn đi!_Cái giọng này chắc chắn là không cho phép ai đó từ chối rồi. Tôi nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của hắn, cũng không dám phản kháng nữa, lầm bầm mắng “đồ bá đạo” nhưng vẫn chân chó nịnh nọt:
- Được rồi, anh đút em đi!_Tôi há miệng mong chờ thìa cháo tiếp theo của Bảo.
Hắn có vẻ hài lòng, gương mặt hòa hoãn lại, dịu dàng xúc từng thìa cháo rồi thổi nguội, sau đó đưa lên miệng đút cho tôi. Tôi hiếm khi nhận được sự phục vụ tận tình thế này, nên vẫn ngoan ngoãn xơi hết bát cháo nóng hổi kia. Đùa chứ, tôi đâu có ngu đâu, từ chối chẳng qua làm màu chút thôi, chứ tay chân tôi bủn rủn thế này mà tự xúc ăn, còn không bằng bảo tôi đem tô cháo dội lên người mình một lượt còn nhanh hơn. Thế mà Bảo cũng tin, hắn còn như sợ tôi giận mà lập tức giải thích:
- Trước đó anh đã nói em không ổn thì phải đi nghỉ ngơi rồi cơ mà. Em xem em ngang bướng như thế, suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi, còn muốn để mọi người lo lắng cho em thế nào nữa hả? Bây giờ không có sức vẫn còn muốn tự thân vận động, đây là muốn tắm bằng cháo, PHỎNG?
- “Phỏng” lên giọng cao thế làm gì? Con tim em yếu đuối lắm đó, chỉ cái bản mặt than đó của anh thôi cũng dọa em mất mật rồi đây này._Tôi bĩu môi đáp.
- Biết sợ mà còn phạm phải? Xem ra trái tim bé nhưng gan thì to đấy nhỉ?
- Được rồi, em sai rồi, em xin lỗi mà ~!_Tôi đổi giọng nũng nịu. Đùa chứ, cãi nhau với lão này chỉ có thiệt thân thôi, ai dại gì đâu. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà.
- Sai ở đâu?_Nghe hắn nói thế là đã biết hắn đang để cho mình một bậc thang leo xuống, vì thế tôi vô cùng biết điều, vội vàng ôm lấy một cánh tay hắn, nịnh nọt:
- Vì em không nghe lời anh, khi cảm thấy không khỏe không chịu đi nghỉ ngơi, khiến anh vì em mà phiền lòng…bla…bla…_Nói hết nước bọt một hồi tôi mới biện minh cho chính mình:
- Nhưng nói gì thì nói, nếu được cơ hội làm lại lần nữa, em cũng không hối hận đâu. Bởi đó là thời khắc cuối cùng rồi, anh có từng tưởng tượng rằng anh đã cố gắng đi gần hết con đường, chỉ còn vài bước nữa là có thể chuyển sang một con đường mới nhưng vì sức khỏe cản trở mà không đi được, trong khi cơ hội chỉ có một lần chưa? Liệu anh có thấy hối hận không?
Bảo nghe thế cúi xuống nhìn tôi một lúc không nói gì, ánh nhìn vô cùng thâm thúy. Một lúc sau, hắn liền thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Không có lần sau!
- Em đảm bảo!_Tôi vui mừng, vội bám vào cổ Bảo, cố gắng lấy sức, rướn người lên, thơm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước qua môi hắn, đồng thời nói- Thưởng anh đó.
- Phần thưởng này hơi nhỏ rồi! Anh thích một phần thưởng lớn như thế này._Nói rồi không đợi tôi có phản ứng hắn đã cúi xuống ngậm lấy môi tôi, một tay giữ gáy tôi, một tay quàng qua eo, nâng tôi lên dễ dàng như nâng một món đồ, để tôi ngồi lên đùi hắn.
Vốn anh cũng chỉ định đòi lại một nụ hôn lâu hơn một chút, nhưng không ngờ khi chạm vào bờ môi kia rồi, xúc cảm tuyệt vời lại khiến anh không khống chế được mà muốn nhiều hơn nữa. Bờ môi ấy mềm mại mang theo chút ngọt ngào khiến hương vị của nó như kích thích sức khống chế của người khác. Anh hôn sâu hơn, từng chút từng chút đoạt lấy sự ngọt ngào của người con gái trong lòng, vô cùng cảm thấy mĩ mãn. Nhưng anh không quên cô vừa trải qua những gì, cho nên không dám manh động, chỉ định dừng lại ở việc hôn môi mà thôi.
Tôi bị nhấn chìm trong nụ hôn đầy bá đạo lại mang vẻ dịu dàng của Bảo. Cứ nghĩ hắn có ý định xơi luôn tôi chứ. Ai ngờ sức kiềm chế cũng tốt thật đấy, ngoại trừ hôn ra, những chỗ không nên chạm hắn đều không chạm, tay rất quy củ chỉ chiếm giữ ở eo và cố định ở gáy tôi mà thôi. Bảo là một quân tử, tôi không thể phủ nhận điều đó, nhưng rõ ràng hắn yêu tôi, đứng trước người con gái mình yêu, có năng lực không chế đã tốt lắm rồi, mà tôi cũng cảm nhận được phản ứng từ hắn rồi, ấy vậy mà vẫn không đi đến bước tiếp theo. Bởi ngay khi tôi tưởng hắn sắp lau súng cướp cò rồi, hắn lại chỉ buông tôi ra, đặt tôi nằm xuống giường, dặn tôi nghỉ ngơi thật tốt rồi chuồn vào nhà tắm luôn. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán hắn lại đi tắm nước lạnh rồi.
Tôi nhìn hắn chạy chối chết mà nheo mắt, trong lòng nảy sinh một vài suy nghĩ xấu xa. Tuy nhiên tôi càng hiểu sự nhẫn nhịn của hắn là vì gì, trong lòng lại càng cảm động hơn. Hẳn là hắn biết tôi vừa mất đi người thân, cho nên tâm trạng tạm thời rất xấu, không cách nào nói chuyện yêu đương được. Vì thế ngoại trừ dùng nụ hôn để giúp tôi tạm thời quên đi nỗi đau, an ủi tôi ra, hắn cũng không dám làm đến bước tiếp theo. Quả thực, tôi vẫn không có tâm trạng nào trong thời gian này hoàn toàn quên đi nỗi đau được, nhưng tôi phải cảm ơn hắn, bởi nếu không có Bảo, tôi sợ rằng mình thực sự sẽ bị gục ngã mất.
------------------------------Hết chương 20-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.