Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 8: Biết Được Sự Thật

Junsong

29/09/2017

Sau đó, Bảo nắm lấy tay tôi, tự tin kéo tôi vào trong nhà. Vừa nghe tiếng của tôi từ ngoài sân, mẹ đã đứng trước nhà đợi sẵn với... cây chổi rất to cùng khuôn mặt hằm hừ đầy giận dữ. Tôi sợ hãi cúi đầu, cắn cắn môi lo lắng không biết bà có manh động khi có mặt "vị hôn phu của tôi" ở đây không nữa. Tôi thì không sợ đánh nhưng sợ nhất là mất mặt, hôm nay mà bị ăn đánh thì thế nào cũng trở thành trò cười cho tên Bảo kia để hắn có thể trêu tôi. Nhưng rất may, thấy Bảo, khuôn mặt mẹ tôi từ từ giãn ra, cây chổi trong tay cũng không cánh mà bay về vị trí cũ (góc nhà). Mẹ chạy đến, bộ dạng hấp ta hấp tấp như chào đón con xa nhà lâu ngày khiến tôi phát buồn cười:

- Bảo vào nhà ngồi đi con, sao đến mà không báo với mẹ một tiếng?

Mẹ? Từ khi nào mẹ tôi trở thành mẹ hắn thế? Bà mời Bảo vào trong nhà, cũng không thèm liếc con gái lấy một cái, thử hỏi công bằng ở đâu? Tôi xụ mặt xuống, ấm ức cùng Bảo vào trong nhà, cũng không có ý định chống đối hắn ngày hôm nay, tôi không muốn bị quở trách. Chờ đến khi khuất mắt mẹ tôi, tôi mới khéo léo rút ra khỏi tay hắn, nói:

- Hôm nay rất cảm ơn anh, anh có thể ở đây ăn bữa cơm rồi hãng về.

- Đây là quà cảm ơn sao?

- Anh không thích?_Tôi nhướn mày hỏi lại, bộ dạng như đe dọa.

- Không phải, chẳng qua anh vẫn thích được trả ơn theo cách khác hơn._Ánh mắt Bảo thập phần xấu xa bắn tới mặt tôi, ý ám chỉ là muốn hôn tôi đây. Tôi thừa hiểu con người của hắn, rất thích đục nước béo cò, lợi dụng lòng tốt của người khác. Tôi nguýt hắn, giọng thập phần giận dữ không nể mặt chút nào:

- Nếu anh không muốn ăn thì mau cút về cái ổ vàng của anh đi, đừng ở đó mà đòi hỏi.

- Được được, anh ở lại! Anh không đòi hỏi nữa._Bảo giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng rồi ngoan ngoãn ra sofa ngồi tiếp chuyện với hai vị bô lão nhà tôi.

Tôi nhìn hắn, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên, đến khi nhận ra điều đó thì chợt giật mình, tâm tình bỗng chốc trở nên cáu kỉnh. Tại sao tôi lại điên rồ thế chứ? Lắc đầu một cái xua đi phiền muộn, tôi tập trung vào chuyện bếp núc đang làm. Tôi thoăn thoắt làm một lát là cơm được dọn. Ngồi trên bàn ăn, ba tôi tằng hắng một cái rồi ra quyết định:

- Mai cái Thanh chuyển đồ sang nhà Bảo để ba mẹ đi công tác.

- Hả? Ba mẹ lại đi công tác nữa sao? Lần này là bao nhiêu ngày đây?_Đối với quyết định đột ngột của ba, tôi cũng không thấy quái lạ, dù gì tôi cũng từng ở đó, không có gì là không được. Chỉ là tôi lo lắng họ đi lần này lại có chuyện không lành xảy ra.

- Cũng chưa biết được, công việc lần này rất nhiều, nếu ba mẹ về sớm được sẽ đến đón con._Mẹ lắc đầu nói.

- Liệu lần này không phải có chuyện xấu xảy ra mà hai người lại giấu con đó chứ?_Tôi nghi ngờ hỏi, quan sát thấy sắc mặt ba không được tốt, sắc mặt mẹ nhất thời xám xịt, ba quát- Mày đang nghi ngờ ba mẹ mày đấy à?

- Bố à, nguôi giận, em ấy không có ý đó đâu._Bảo lại đứng ra giải quyết cơn giận của bố mẹ thay tôi. Mẹ ôn tồn giải thích- Không phải đâu, ba mẹ bận thật. Hay để mẹ bảo ba con mua cho con cái điện thoại, thỉnh thoảng lại liên lạc được không?

- Được!_Tôi không từ chối, tôi cũng đâu có ngu. Nhưng bữa cơm đang ngon lành cũng vì thế mà hỏng hết. Khi tiễn Bảo về, tâm tư tôi cũng không được tốt, miễn cưỡng nói một câu quan tâm - Anh về cẩn thận!

- Được, em cũng ngủ sớm đi, tôi không muốn mai thấy sắc mặt vị hôn thê của mình trở nên kém đi. Mai tan trường tôi đến đón em._Hắn nói rồi ngồi vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng rú ga rời khỏi, để lại đằng sau làn khói bụi trắng xóa.

Tôi trở vào trong nhà, lên phòng mình rồi bắt đầu chìm vào đống tâm tư phức tạp. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều việc mà tôi không lường trước được. Vừa bị đá, lại sắp bị ba mẹ bỏ rơi, đúng là chuyện đời không gì tàn nhẫn hơn. Tôi uất ức gục mặt xuống gối, khóc tỉ tê. Có lẽ vì hôm nay tâm tình không được tốt nên nước mắt cứ trào ra như đê bị vỡ đến chính tôi cũng không kiểm soát được. Chứ bình thường tôi không thích khóc nhè, bởi tôi biết khóc chỉ là thứ dành cho những kẻ yếu đuối, tôi không tính mình vào số đó. Tôi không thể cứ hở ra là khóc như đứa con nít được, muốn bảo vệ được mình thì bắt buộc phải thật mạnh mẽ. Vì thế mà ba mẹ luôn cho rằng tôi ương ngạnh, cứng đầu, không chịu nghe lời dạy bảo.

Tôi khóc một lúc lâu, đến nỗi mắt sưng húp cả lên, tâm tình cũng vơi đi một chút khó chịu thì mới ngừng lại. Lau nước mắt, ngoan cường đứng lên, ánh mắt tôi cũng trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Tôi không phải kẻ tò mò, nhưng tôi cũng không thể để những chuyện khó hiểu này mãi tiếp diễn. Mà nếu muốn tìm lời giải đáp thì chỉ có dựa vào Bảo mới tìm được thôi. Hắn chính là mấu chốt trong chuyện này. Ngay từ khi tiếp xúc với gia đình đó, tôi đã biết họ không đơn giản rồi, dường như trong mỗi con người họ đều có bí mật không cho ai đụng tới. Tôi cũng nghĩ, họ vốn là danh môn vọng tộc, làm sao chịu hạ mình để ý đến một kẻ thường dân như gia đình tôi, hẳn là có điều gì đó đã thu hút họ. Tôi không tin ba tôi lại có thể kết giao với một người giàu như vậy, trừ phi...có ẩn tình. Chắc chắn có người đứng sau xúi giục tất cả chuyện này.

Nhưng tôi không tin ba tôi là kẻ xấu đi tiếp tay cho người khác, từ trước đến này, dù rất hung dữ với tôi nhưng bản chất của ông rất tốt, là một người cha tuyệt vời nhất mà tôi từng biết, ông không thể trở thành kẻ xấu được. Vậy thì... vấn đề chỉ có ở cái gia đình giàu sang kia thôi. Mai đến nhà đó, tôi nhất định phải bắt tay vào điều tra. Nghĩ như thế, tôi yên tâm đi ngủ. Nằm trên giường, dù đã nhắm mắt lại nhưng không tài nào đưa mình vào giấc ngủ, trong đầu tôi lại lởn vởn lời nói của Khoa ngày hôm nay, lòng tự dưng chua xót vô cùng. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một trò chơi mới lạ cho người ta chơi, chơi chán rồi thì đem đá đi. Tôi chợt cảm thấy ghê sợ, lòng dạ con người sao lại ích kỉ như vậy chứ, sẵn sàng chơi đùa trên tình cảm của người khác đến tàn nhẫn như thế. Vậy ngay từ đầu, tôi không tin Bảo là đúng, xem chừng hắn cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, sớm muộn tôi rơi vào tay hắn cũng sẽ bị chơi đùa đến chết. Con người ta càng giàu càng kiêu ngạo, mà càng kiêu ngạo lại càng hung tàn cùng đốn mạt. Tôi không biết bộ mặt xấu xa của Bảo bao giờ mới lộ ra, nhưng mong là nó lộ sớm một chút để ba mẹ tôi kịp thời thức tỉnh, đừng đưa tôi đến hang cọp.

Nằm lăn qua lộn lại một lúc, vẫn không sao ngủ được, tôi đành ra khỏi giường xuống bên dưới lấy ít thuốc đau đầu uống xem sao. Bởi tôi có căn bệnh cứ mất ngủ là sẽ đau đầu, cho nên thuốc đau đầu luôn phải thủ sẵn trong tủ thuốc, đôi lúc uống vào tạm đỡ là sẽ ngủ được thôi. Tôi lúc đi lấy thuốc cũng đi qua phòng của ba mẹ, lại nghe tiếng thì thầm bàn tán, đột nhiên nổi lên hứng thú muốn xem họ sau lưng tôi giấu giếm những điều gì, dù biết là không đúng nhưng vẫn ghé tai vào nghe thử:

- Anh nói xem, con bé đã bắt đầu nghi ngờ, liệu sẽ giấu nó được bao lâu nữa?

- Anh không biết, giấu được bao lâu thì cũng phải cố. Con bé rất ngang ngược và cứng đầu, nó mà biết chuyện thì thế nào cũng náo loạn ầm ĩ một phen._Tiếng ba cương trực phát ra, tôi nghe vậy nhíu mày, rốt cuộc chuyện nghiêm trọng đến mức nào để họ phải mờ ám đến như vậy?

- Nhưng em thấy thiệt thòi cho con mình quá, nó còn chưa yêu đương gì mà đã phải đi lấy chồng._Giọng mẹ đầy tự trách. Ừm, cũng không phải họ vô lí, chắc là có lí do cả thôi, lúc này tự dưng tôi thấy thông cảm cho họ.

- Thiệt thì cũng phải chịu, anh đã sớm bàn bạc với nhà họ Vũ bên đó, nói rằng nếu thấy chúng nó không hợp nhau thì giúp chúng nó li hôn, sớm giải thoát cho con gái mình.

- Thế có quá ích kỷ không, dù sao cũng là dùng hạnh phúc của hai chúng nó. Với lại nếu chúng nó buộc chặt với nhau, chỉ sợ đến khi dứt ra không được, lại phạm sai lầm thì chỉ có khổ. Nhà họ Vũ nguy hiểm thế nào anh không phải không biết, con bé vào nhà ấy mai sau chỉ lo giữ mạng thôi cũng khó._Tôi nghe mẹ nói vậy thì ngạc nhiên tột độ, khó tin đến mức há hốc miệng. Chuyện chắc chắn không đơn giản rồi, rốt cuộc nhà họ Vũ ấy có quyền lực như thế nào cơ chứ?

- Thằng Bảo cũng rất thích con gái mình, anh tin nó có thể bảo đảm an toàn cho nó. Chúng ta cũng chỉ là thân bất do kỉ thôi, đến khi nào nó lớn ắt sẽ hiểu. Bậc làm cha mẹ không ai muốn con mình khổ cả, con bé cũng phải làm quen dần thôi.

- Hay là em thấy chúng ta nên đến tìm cha em?_Giọng mẹ nhỏ nhẹ gợi ý. Cha của mẹ? Tức là ông ngoại của tôi? Tôi chưa từng nghe mẹ hay ba kể về cha của họ, chỉ biết khi tôi được sinh ra thì cũng chỉ có một mình ba mẹ tôi. Ba mẹ nói họ là trẻ mồ côi không thân không thích nên không có người thân, vì vậy từ nhỏ tôi cũng chẳng có người anh em họ nào. Đây là lần đầu tiên tôi biết được bí mật động trời này, cả người chấn động cùng cả kinh không giấu đâu cho hết. Suy cho cùng họ còn giấu tôi điều gì, càng nghĩ lại càng rối rắm không thôi.

- Chưa đến đường cùng, đừng đến tìm ông ấy, con gái chúng ta chưa đủ sức gánh vác trọng trách mà ông ấy giao. Hơn nữa anh cũng không muốn con bé...đi theo con đường của ông ấy._Giọng ba đầy cương quyết.

- Em không biết sẽ còn giấu con được bao lâu nữa, sớm muộn rồi nó cũng phải được biết mọi chuyện. Em chỉ sợ nó biết rồi sẽ kích động làm ra những chuyện khó lường trước được. Đến ngay cả chuyện bạn trai nó nói chia tay đều tại chúng ta cả...bla...bla...



Nghe đến đây, tai tôi ù đặc đi chẳng còn nghe thêm được bất cứ điều gì khác nữa. Mẹ đoán đúng rồi đấy, tôi giờ đang rất kích động muốn...đá bay cửa xông vào rồi hỏi nguyên nhân vì sao phải đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc hai người khó khăn ở điểm gì để đẩy tôi vào còn đường này. Nhưng tôi biết như vậy không phải phép, điều đó cũng không phải lựa chọn khôn ngoan. Đối đầu với họ lúc này chỉ càng làm cho tôi chịu thiệt hơn thôi, tôi sẽ càng khiến họ cảnh giác hơn, và cuối cùng thì vẫn trở thành một con ngốc bị họ quay mòng mòng. Tôi bịt chặt miệng, lặng lẽ rút lui về phòng mình, tôi không muốn nghe thêm bất kì điều tai hại nào nữa. Thì ra hôm nay, tất cả đều là dàn dựng. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được vì sao trong một ngày lại có nhiều việc xảy ra như thế, do họ sắp xếp cả.

Bà Ngọc và ông Hùng ở trong phòng cũng không biết đứa con gái mà mình nhọc công giấu diếm lại biết được sự thật đó. Thật ra, ngày hôm nay, bà Ngọc đã đích thân tới gặp Khoa chỉ để ba mặt một lời nói cho rõ ràng. Bà biết cậu nhóc đó thật lòng, cũng biết Khoa sẽ phải chịu tổn thương, nhưng bà không thể để con mình gặp nguy hiểm nên chỉ có thể ích kỉ thôi. Bà nói với Khoa:

- Tôi biết cậu rất thích con bé nhà tôi, nhưng cậu thấy đấy, hai đứa còn quá trẻ để nói đến chuyện yêu đương.

- Dạ, cháu biết điều đó. Cháu cũng biết em ấy có vị hôn phu...là do cô chú tìm đến. Nhưng nếu Thanh không có tình cảm thì làm sao tiến tới hôn nhân được ạ._Khoa vẫn giữ thái độ lễ phép cùng nho nhã để tiếp lời.

- Chúng tôi có chuyện khó nói mới phải ép nó, nếu không tôi cũng chẳng bận tâm mà đến tìm cậu. Lí do khó nói của chúng tôi chính là nguy hiểm của con bé, nếu con bé còn không gả đi, không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ không có ai bảo vệ nó được. Mà một cậu nhóc còn đang dựa dẫm vào bố mẹ như cậu, không bảo vệ nổi nó._Giọng nói bà tràn đầy nghiêm khắc.

- Cháu hiểu ý cô. Nhưng cháu không hiểu một điều, nguy hiểm của em ấy là gì mà cô phải ép Thanh lấy con người kia?

- Nói chung cậu không cần biết nhiều, chỉ cần biết hai người ở cạnh nhau sớm muộn gì cũng gây ra đại họa, con bé sẽ nguy hiểm...tới tính mạng._Bà Ngọc càng nói, sắc mặt Khoa càng kém. Cậu vốn không hiểu mình đã chọc nhầm phải những người gì, ai ai cũng có bí mật cả, có thể đó lại là những bí mật động trời.

- Vậy là cô muốn cháu...chia tay với em ấy?

- Nếu cậu nghĩ cho nó, thì điều đó là tốt nhất rồi. Cậu mà thực sự thích nó thì phải nghĩ cho nó, tính mạng của con bé, chúng tôi không thể lấy ra đùa.

- Cô ấy có biết không ạ?_Khoa lo lắng hỏi. Chuyện này càng ngày càng khiến cậu mù mịt và rối rắm. Lòng cảm thấy vô cùng rối bời bởi tình cảm kéo dài gần ba tháng nay nói bỏ không phải bỏ dễ dàng, cậu cũng sắp vượt qua chỉ tiêu cô đặt ra rồi, chỉ cần cố thêm chút thời gian nữa thôi hai người họ sẽ chính thức trở thành người yêu của nhau, vậy mà sắp đạt được lại bị ngăn cản quyết liệt.

- Chuyện này nó càng không biết thì càng tốt cho nó. Cậu cũng lớn rồi, vẻ ngoài trông cũng bảnh bao, bên ngoài thiếu gì đứa tốt đẹp hơn con gái tôi, đừng lưu luyến nó nữa._Bà Ngọc tuyệt tình nói rồi quay lưng rời khỏi để lại cho Khoa một sự rối bời. Cậu phải tranh đấu nội tâm vô cùng gay gắt mới có can đảm đưa ra quyết định táo bạo kia. Và đến khi cô quay lưng rời khỏi, cậu biết mình đã hết hi vọng rồi.

Kế hoạch của bà Ngọc rất trơn tru, trước khi Thanh ra khỏi nhà bà đã sớm đoán được kết quả, liền nhanh chóng nhắc Bảo đi theo và giúp đỡ con gái bà, lại không ngờ kế hoạch vừa mới thành công thì đã bị con gái âm thầm phát hiện.

Tôi không nghĩ ba mẹ mình lại mưu mô như vậy, dám dùng kế lên người tôi. Tôi bị ba mẹ hại cũng thê thảm thật đấy, không những bị làm cho đau lòng một trận, còn phải từ bỏ người mình thích nữa chứ. Tôi biết mình là con nít không nên học đòi yêu đương, nhưng một khi tình cảm đã vấn vương thì lại chẳng thể dễ dàng dứt ra được. Nhưng tôi cũng không thể trách họ, suy cho cùng, nếu không phải lo nghĩ cho tôi thì họ cũng không làm như vậy, không phải trong chuyện này vẫn còn nhiều khúc mắc hay sao? Nghĩ thế, tôi cố nuốt cục tức trong lòng xuống, càng quyết tâm phải tìm ra sự thật.

Ngày hôm sau, tôi đi học từ sớm cho nên không thể tiễn ba mẹ đi công tác. Vừa đến lớp, nhỏ Quỳnh Thư đã nhảy ngay đến chỗ tôi để "làm phiền":

- Này, sao hôm nay mặt như đưa đám thế?

- Thư, tao cảm thấy mọi chuyện thật tồi tệ. Mày biết không, từ trước đến giờ tao chưa từng phải chịu đựng những chuyện như thế này._Tôi than thở. Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi dám đem chuyện của mình đi than thở với người khác. Tôi biết điều đó đã khiến Thư lo lắng, nhỏ lập tức túm lấy tôi rồi hỏi:

- Chuyện là như thế nào? Mau nói! Kẻ nào dám bắt nạt mày, tao sẽ ra tay trừng trị nó hộ mày._Giọng Thư hùng hồn làm tôi đang khó chịu cũng phát phì cười, đáp- Bố mẹ tao đấy, mày dám không?

Thư nghe thế khí thế mất hẳn, mặt tiu nghỉu xịu xuống. Tôi cũng không chờ nhỏ hỏi, thông báo luôn:

- Tao với Khoa...chia tay rồi?

- Cái gì, mày lặp lại lần nữa xem?_Thư làm bộ không tin, ghé tai tới gần. Tôi hét lên- Tao nói tao với ông Khoa chia tay rồi.

Thư nghe tôi hét thì ngoáy ngoáy lỗ tai, càu nhàu:

- Làm gì mà hét to thế. Nhưng...có thật là mày với ông Khoa chia tay rồi không?_Thư khuôn mặt tràn đầy hưng phấn hỏi lại, tôi lườm nhỏ:

- Bạn mày chia tay mà mày làm như sắp đến lễ hội đến nơi rồi đấy.

- Đúng là như vậy đấy, tao vui còn không kịp, chỉ tiếc không đủ tiền để mở tiệc ăn mừng thôi. Tao đã sớm nói với mày rồi, gã đó không tốt đâu, bỏ đi. Tao thấy mày với cái ông chồng sắp cưới gì gì đó của mày đẹp đôi hơn nhiều. Ít nhất tao chưa tra ra ông ấy có "lịch sử huy hoàng"...bla...bla..._Thư cứ thao thao bất tuyệt trong khi đó tôi lại cười khổ, cắt ngang lời nói của nhỏ:

- Dừng! Tao nói mày nghe, bọn tao chia tay không liên quan gì đến cái "lịch sử huy hoàng" mà mày nói. Thứ nhất: khi bọn tao ở cùng nhau, lão rất chiều tao, tao cũng không phát hiện lão lăng nhăng ở điểm nào cả. Thứ hai: bọn tao chia tay là do ba mẹ tao...họ đã tính chu toàn cả rồi._Tôi thở dài phân tích.

- Chuyện này hơi khó hiểu, kể rõ ra xem nào._Thư hóng hớt. Và thế là, đầu cua tai nheo mọi chuyện mà tôi biết đều đem kể lại cho nhỏ. Nghe xong, mặt nhỏ cũng rối rắm y như mặt tôi lúc nghe thấy chuyện, thế là cả hai phải ngồi hàng giờ để bàn kế tìm ra mọi chuyện.

Chúng tôi cứ thế mà trải qua cả buổi sáng. Ngồi học suốt cả buổi, đến đúng giờ về buổi trưa tôi đã thấy con xe quen thuộc của Bảo đỗ đằng xa xa. Từ trên xe, chú tài xế nhà họ Vũ bước xuống mở cửa cho tôi. Tôi rất điềm tĩnh ngồi vào trước con mắt soi mói của lũ học sinh trong trường, hiển nhiên tôi lại được trở thành người nổi tiếng. Ngồi trên xe, tôi dùng khuôn mặt không cảm xúc để hóng ra ngoài đường với hàng ngàn các loại xe cộ đông đúc tấp nập. Chợt giọng chú tài xế vang lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ:

- Sao rồi, cái mặt như bánh đa nhúng nước thế kia chắc lại cãi cọ gì với bạn trai phải không?_Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với chú nhưng trước đó tôi đã được biết tên chú, chú tên Đức.

- Dạ, không có gì nghiêm trọng đâu ạ._Tôi trả lời qua loa, giữ một thái độ lễ phép. Dù sao cũng là bậc bề trên, tôi không thể để mất lòng họ được.

- Chuyện của cháu với cậu Bảo, cháu đừng trách cậu ấy nhé. Thực tình cậu ấy không phải kẻ xấu, nhưng do từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc nên đôi lúc sinh ra tính bướng bỉnh không nghe lời. Với lại, cậu Bảo cũng chưa từng phải giành đồ với ai, thích thì cậu ấy sẽ mua một thứ tương tự. Riêng với cháu thì cậu ấy đã phá lệ rồi._Chú Đức ôn tồn thay Bảo giải thích. Nghe thế tôi cũng chỉ lặng im lắng nghe chú nói, đối với chuyện này không bày tỏ thái độ.



Nhưng trong thâm tâm tôi hiểu là chú đang bênh vực cho Bảo, dù điều đó là không đúng nhưng tôi vẫn thấy quý con người bộc trực trung thành của chú Đức. Hai chú cháu vừa đi vừa nói chuyện, loáng một cái là đã đến trường của bảo đang theo học rồi. Thì ra hắn đang học tại ngôi trường mà tôi muốn thi vào, thế thì tình hình không xong rồi. Đối với cái tính thích chiếm hữu của hắn, dù không quen lâu ngày nhưng tôi cũng chẳng lạ gì, thế nào mà chẳng cho hắn có cơ hội quản lí tôi 24/24. Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy số mình nhọ hết đường nhọ. Nhưng chợt lúc này, tôi phát hiên một điều... rất thú vị. Mắt tôi như mọc gai khi thấy cảnh Khoa và Thiên Vy đang vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, không những thế thỉnh thoảng hắn còn đụng chạm cô ta. Tôi không vui chút nào bởi mỗi khi nhìn thấy cảnh đấy là tôi lại nhớ đến cái "lịch sử huy hoàng" của hắn, lòng càng thêm oán hận.Thật không nghĩ hôm qua vừa mới chia tay tôi, ngay hôm nay đã có thể cười nói với người con gái khác rồi.

Tôi thật rất muốn vọt ra đó rồi túm cổ Khoa lại hỏi xem rốt cuộc hắn có từng thật lòng với tôi dù chỉ một ít trong suốt thời gian qua, nhưng Bảo đã ngăn ý định của tôi lại. Hắn bước lên xe, hướng mắt về phía tôi đang nhìn, giọng có chút diễu cợt:

- Vẫn quan tâm đến nó hả?_Tôi biết mình có chút thất thố khi nhìn người khác bằng ánh mắt trần trụi như vậy, nên biết điều thu ánh mắt lại. Dựa lưng vào tường, tôi có chút thờ ơ hỏi:

- Tại sao em gái anh lại thân thiết với Khoa như vậy?_Hỏi ra mới biết đã tự bán đứng bản thân mình. Dù thực sự muốn cắn lưỡi trừng phạt mình một cái, nhưng ngẫm lại chỉ tự làm đau bản thân, nên tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Với lại một lời nói ra khó có thể thu lại, tôi cũng muốn biết thực hư thế nào.

- Xem ra là vẫn còn tư tình. Không sao, tôi có thể thẳng thắn nói cho em biết thằng Khoa nó không có tư tình với cái Thiên Vy đâu, em cũng chẳng cần phải để ý kĩ như vậy._Bảo có vẻ châm chọc. Đối với thái độ này của hắn, tôi không những không giận ngược lại còn thấy kinh ngạc hơn, tò mò hỏi:

- Anh không phải ghét Khoa sao? Tại sao lại bênh vực cho anh ấy?

- Tôi cũng không nhỏ nhen như em nghĩ, dù sao tôi thanh minh cũng là giải thích hộ em gái tôi, tôi không muốn nó bị mang tiếng là kẻ thứ ba._Nghe Bảo giải thích, tôi mới phát hiện ra con người hắn quả thực không xấu xa như trong suy nghĩ trước đó của tôi. Thì ra hắn cũng rất biết bảo vệ em gái mình.

Nhờ tình huống phát sinh hôm nay, tôi có vẻ hiểu Bảo hơn rất nhiều, ấn tượng về hắn cũng không xấu như ngày đầu tiên. Tôi cũng bắt đầu bắt tay vào cuộc điều tra, chỉ là gặp chút vấn đề với người nhà họ Vũ. Tôi nghĩ chỉ có mẹ Bảo hoặc ba Bảo là hiểu rõ chuyện của gia đình tôi, nên mới dễ dàng đồng ý mối liên hôn này. Tuy nhiên bọn họ không phải người dễ đối phó, muốn moi ra sự thật, trừ phi là họ cao hứng tự mình nói ra. Đầu mối bị cắt đứt từ ngay bước đầu làm tôi vẫn bị chìm trong sự mịt mù của sự thật và giả dối. Cũng kể từ đó, tôi tự mình ép bản thân trở nên ngoan ngoãn hơn, không gây rối, không quấy nhiễu và bướng bỉnh nữa. Bởi tôi biết càng bướng bỉnh sẽ chỉ càng làm tăng mong muốn chinh phục của bọn đàn ông, càng ngoan thì họ sẽ càng nhanh chán. Tôi thiết nghĩ, cứ cái đà này sớm muộn gì tôi cũng thoát khỏi cái mối liên hôn kì quặc này.

Tôi cũng đến tìm Khoa và thành công thuyết phục hắn quay lại "quỹ đạo" ban đầu. Nhưng quan hệ giữa chúng tôi chỉ có thể tiếp tục trong "bóng tối", quan hệ yêu đương này cũng chỉ được duy trì trong im lặng. Thỉnh thoảng, mỗi khi có thời gian, tôi với Khoa mới có thể gặp nhau một chút, nhưng tìm một chỗ mà mọi người khó có thể đoán được để hẹn hò: thư viện. Tôi cứ có cảm giác mình lén lút thế này thật giống mối quan hệ "yêu đương vụng trộm" không trong sáng được gọi là: ngoại tình. Nhưng biết làm sao được chứ, tôi đối với Khoa lửa tình còn chưa dứt, không thể dễ dàng buông tay dễ dàng như thế. Trải qua một tuần ở nhà Bảo, cho đến khi ba mẹ tôi về, tôi lại trở về căn nhà nhỏ quen thuộc của mình. Nhìn bộ dạng bơ phờ của ba mẹ tôi sau chuyến công tác, tôi không ngừng tự trách bản thân vô dụng, lại để họ lao lực cùng lo lắng cho mình nhiều như vậy. Nhưng tự trách vẫn là tự trách, tôi không có cách để cải thiện tình hình, chỉ có thể cố gắng ngoan hơn được bao nhiêu thì sẽ ngoan thôi.

Thời gian cứ thế bình yên trôi qua, chớp mắt thế mà cũng đã qua một năm rồi, năm nay tôi đang ở học kì hai của lớp chín, chuẩn bị tinh thần cho một kì thi quan trọng. Lúc này tôi vô cùng bận bịu, chạy học chẳng khác nào chạy show, ngày có hai mươi tư tiếng thì đi học tận mười bốn tiếng, học ngày học đêm chỉ đổi lại "một ngày thành tài" (ngày thi). Bố mẹ biết tôi phải chịu nhiều áp lực nên cũng không dám ép tôi cùng với Bảo dây dưa một chỗ, điều này khiến cuộc sống của tôi thanh thản hơn rất nhiều. Chẳng là tôi không ngờ mình lại gặp phải một người rất đặc biệt, một người mà một năm về trước đã từng cứu tôi thoát khỏi bọn côn đồ. Tôi và anh ta va nhau trong một buổi tối muộn tôi vội vã đạp xe về nhà sau buổi học thêm. Hẳn là con người này rất rảnh rỗi, muộn đến như vậy vẫn còn có hứng thú đi dạo ngoài đường và còn "tình cờ" lao ra trước đầu xe đạp của tôi.

Cũng may mắn rằng tôi phanh lại kịp, nếu không "em ngựa sắt đáng thương của tôi' lại chịu vạ lây rồi. Tôi không vui nhìn con người trước mặt, anh ta cũng ngơ ngác nhìn tôi. Sau khi đã nhìn đủ, miệng anh ta nhếch lên một đường, vui vẻ nói:

- Lại gặp cô rồi.

- Chúng ta có quen nhau sao?_Tôi ngơ ngác hỏi lại. Lẽ ra tôi đã sớm vòng qua anh ta đạp xe về nhà rồi, lại không hiểu bị cái gì tác động làm tôi có suy nghĩ muốn đứng lại một chút. Kẻ kia nghe thế nhướn mày, giọng lộ rõ vẻ không vui:

- Con người cô thật vô tình, tôi từng cứu cô một mạng, ngoảnh đi ngoảnh lại cô đã quên tôi rồi.

- Thì ra là anh cứu tôi hả? Cảm ơn anh lúc ấy đã ra tay tương trợ, cứu giúp người hoạn nạn là tôi._Tôi dùng giọng cảm kích và biết ơn nhất có thể để nói.

- Cảm ơn chỉ nói bằng lời không được, phải có gì đó thiết thực hơn thể hiện thành ý mới phải._Kẻ kia chép miệng, một bộ dạng hãm tài được trưng ra, hắn đòi hỏi. Tôi không vui nhíu mày, nghi ngờ kẻ nói là có ơn với mình rốt cuộc có phải kẻ lừa đảo hay không. Tôi đùa- Nếu anh đòi tiền thì nói thẳng tôi không có tiền. Nhưng...tôi có một vị hôn phu nhiều tiền lắm của, nếu anh thích tôi tặng anh. Anh có thể làm "công"(*) hoặc làm "thụ"(*) tùy thích.

(*) công: đứa nằm trên.

thụ: đứa nằm dưới

- Cô dám coi tôi là gay?

- Tôi không có ý đó._Tôi buồn cười nhìn vẻ mặt đầy kích động và hoang mang của anh ta, cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, giải thích- Tôi chỉ nói thế thôi, nhận hay không là quyền của anh. Được rồi, cũng muộn rồi đấy, muốn thương lượng gì thì tới lần sau rồi giải quyết, giờ tôi vội lắm. Mau tránh ra cho tôi về.

Tôi nhắc nhở, rồi khéo léo vòng đầu xe. Nhưng kẻ kia vẫn không ngừng làm khó tôi, giữ lấy đầu xe của tôi, nói:

- Chỉ sợ chúng ta không có cái duyên lần sau gặp mặt, cho tôi cái tên cùng địa chỉ của cô, lần sau tôi đến đòi nợ.

- Tôi đang nghi ngờ anh có phải là kẻ lừa đảo hay không đấy. Muộn thế này rồi, nếu là người đàng hoàng tử tế thì cũng không ở ngoài đường ngay lúc này để bắt bẻ tôi._Giọng tôi bén nhọn bắn tới.

- Bà cô của tôi à, nếu tôi không ở ngoài đường giờ này thì một năm về trước cứu được cô hay sao? Cô nên nhớ một năm về trước cô còn ở ngoài đường muộn hơn thế này đấy._Tôi cũng phải thừa nhận miệng lưỡi con người này thật mau lẹ, rất biết chặn họng người khác. tôi thừa nhận lúc này tôi cũng không tìm được lời lẽ nào để bắt bẻ anh ta. Thở dài một hơi, tôi hỏi:

- Anh chắc chắn sau khi tôi cho anh tên cùng địa chỉ, anh sẽ buông tha để tôi về nhà?_Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tay, thấy kim giờ cùng kim giây đã điểm 10 giờ kém 5 thì không khỏi nhíu mày.

- Tôi chưa bao giờ đùa với cô.

- Trịnh Hoài Thanh, số nhà 19 đường Hồ Tây._Tôi nói vội rồi đạp xe vòng qua anh ta, lao vun vút về phía trước. Từ phía xa, tôi nghe tiếng anh ta hét lên- Cô phải nhớ tôi đấy, tôi là Trần Hoàng Minh, cũng có thể gọi tôi là David...

David báo danh tính xong thì cũng là lúc bóng cô mất hút đằng sau ngã rẽ. Cậu nhìn theo, không tránh khỏi có chút buồn cười. Cô đi nhanh như là muốn trốn chạy vậy, nhưng cậu không cho là thế. Cậu đoán có lẽ do vụ một năm về trước nên cô mới luôn có đề phòng với con trai như vậy. Nhưng không sao, bởi vì cậu đã có địa chỉ của cô rồi, cậu tin rồi sẽ có lúc hai người được gặp lại. Một năm nay, mặc dù lấy danh nghĩa là về nước học hỏi nhưng cậu vẫn chưa lần nào đến gặp người được cha ủy thác. Đơn giản vì cậu muốn chuẩn bị tốt tinh thần rồi mới đến gặp mặt, cũng tranh thù thời gian nghỉ ngơi cho tốt, bởi cậu tin rằng chỉ cần đi gặp kẻ kia, cậu sẽ chẳng có thời gian mở mắt ngắm trời chứ đừng nói đến chuyện được đi dạo phố chơi bời thảnh thơi. Hết một năm rồi, có lẽ vài ngày nữa là cậu phải đến chào hỏi con người kia, nếu để lâu thêm nữa, chỉ e ba cậu mà biết sẽ lôi cổ cậu về cho nhừ tử một trận mất.

Từ sau cái tối gặp con người kia, những ngày sau đó tôi không ngừng bị làm phiền. Anh ta như một con đỉa bám mãi theo tôi đòi tôi phải trả ơn cho anh ta. Tôi buộc phải hứa sau khi thi xong cấp ba sẽ mời anh ta một bữa coi như cảm ơn thì mới có thể thoát được. Ngày thi gần đến, Khoa luôn cố gắng cổ vũ tôi phải cố lên, còn bảo lúc nào cũng kè kè bên cạnh để giúp tôi ôn tập. Cũng nhờ Khoa cho tôi dũng khí và kiến thức của Bảo, tôi an toàn vượt qua kì thi. Nhưng tôi biết thế nào sau khi vượt qua kì thi, tôi cũng bị ép hôn cơ mà. Tuy nhiên, với sự ngoan cường một năm nay của tôi thì đâu dễ dàng để mình rơi vào thế bị động như thế. Tôi đã sớm đến tìm bảo để trì hoãn đám đính hôn thêm dăm ba năm nữa rồi.

-----------------------------------------------------Hết chương 8----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook