Chương 1: Gặp gỡ
Junsong
18/08/2017
Trên một chiếc xe sang trọng nọ, người tài xế với vẻ mặt lo lắng hỏi chàng trai đang rất thản nhiên ngồi phía sau:
- Cậu chủ, cậu không lo lắng gì hết sao?
- Tôi đã thuê người rồi, bác không phải lo đâu. Con gái không ai chê tiền cả._Người con trai được gọi là cậu chủ đáp. Thế nhưng câu nói đó vẫn chẳng làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng bác tài xế lúc này. Ông nói ra sự băn khoăn:
- Sao cậu không nhờ cô Bảo Quyên, điều đó dễ dàng hơn mà?! Nhỡ đâu cô gái kia không đến thì sao??
- Cô ta đã nhận tiền rồi, dù không muốn đến cũng phải vác cái mặt đến. Còn Bảo Quyên hả? Bác không biết con nhóc đó phiền đến thế nào đâu, tôi không muốn cho nó hi vọng quá nhiều…_Cậu chủ còn chưa nói xong, chợt một tin nhắn được gửi đến qua điện thoại với nội dung “Xin lỗi, hôm nay lớp tôi ra muộn, chắc là không kịp đến đâu. Mai tôi sẽ trả lại tiền cho anh, anh tìm người khác đi nha.”.Tức thì, mặt chàng trai xám ngoét, suýt nữa thì ngọn lửa trong lòng phun trào…
Còn người tài xế xem sắc mặt cậu chủ biết là có chuyện không lành xảy ra, liền lo lắng hỏi:
- Giờ chúng ta tính thế nào đây cậu chủ?
- Không kịp giờ tìm một người thay thế rồi…_Người con trai đó cũng đang rối tung cả lên. Chợt phía xa xa, một bóng dáng nhỏ nhắn vô tình lọt vào mắt cậu ta. Cái bóng đèn ngay lập tức sáng lên, cậu ta nói với người tài xế- Chúng ta không cần mất công nghĩ cách nữa, thuê ngay cô ta đi.
Nhìn theo hướng tay chàng trai, người tài xế cho xe chạy chậm lại và dừng ngay trước mặt cô gái. Sau đó, bác tài xế bước xuoongns với vẻ lịch sự nho nhã, hỏi:
- Cô gái, tôi có chuyện muốn nhờ cô!
Tôi đang đi trên đường, bỗng có một người từ trong con xe Lamborghini sang trọng bước xuống, đó là một ông chú trung niên. Ông ta tiến đến hỏi tôi. Nhưng khi tôi vẫn chưa hiểu ra cái mô tê gì thì ông ta đã lôi xềnh xệch tôi lên xe và nhét vào trong xe một cách rất chi là nhanh-gọn-lẹ.
Lúc này tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra bởi nó diễn biến quá nhanh, tôi còn không kịp định hình rằng tôi…vừa bị bắt cóc. Nghĩ đến đó, tôi hốt hoảng đập đập cửa xe, la hét và làm náo loạn:
- Thả tôi ra, các người là ai, tôi quen biết gì với mấy người?! Bớ người ta, bắt cóc!!
- Cô im lặng đi, đừng lộn xộn nữa. Tôi không bắt cóc cô, chỉ muốn nhờ cô một việc thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ trả cô tiền mặt đàng hoàng._Đằng sau vang lên giọng nói lạnh lùng nhưng rất dễ nghe khiến tôi phải giật mình quay lại.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt phải nói là cực kì đẹp trai. Tôi chưa từng gặp ai đẹp trai đến như vậy. Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối. Sống mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng hồng hồng mím lại. Đặc biệt đôi mắt hẹp dài chứa đựng nhiều tia lạnh lùng và nheo lại trông rất nguy hiểm. Đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi có chút sợ hãi nuốt nước bọt cái ực, hỏi:
- Muốn…muốn tôi giúp anh cái gì?_Điều duy nhất tôi nên làm bây giờ là phải bình tĩnh và thỏa hiệp trước.
- Một lát đến nơi cô sẽ biết._Hắn đáp một cách thần bí rồi ngồi nghiêm trở lại. Người tài xế vẫn ung dung ngồi lái xe. Tôi trong lòng có chút hơi sợ hãi khi ngồi bên cạnh một người con trai xa lạ này, liền xích ra một chút.
Rồi tôi bỗng thấy tò mò, liền hỏi:
- Này, anh tên gì thế? Tại sao anh lại cần người giúp? Anh gặp rắc rối gì à?
- Sao cô hỏi lắm thế?_Hắn có vẻ cáu gắt
- Anh hung dữ thật đấy! Đã muốn nhờ người ta giúp mà còn quát nạt người khác nữa chứ._Tôi bĩu môi quay ra ngồi nghiêm chỉnh vào chỗ của mình. “không muốn nói thì thôi, bà đây cũng không hứng thú nghe chuyện của anh”
- Tôi là Vũ Thiên Bảo. Tôi muốn nhờ cô giúp tôi đóng kịch với ba mẹ tôi để bà bỏ ý định ép tôi đính hôn với một cô gái tôi không thích.
- Haizz…cuộc đời cũng thật lắm bất công! Không ngờ thời buổi này vẫn còn có ba mẹ cổ hủ như vậy._Tôi than thay cho anh ta rồi quay ra mỉm cười giới thiệu- Tôi là Trịnh Hoài Thanh, rất vui được quen biết anh.
Không phải tôi dễ tin người thế đâu nhưng khi ở cạnh hắn tôi có một cảm giác an toàn khó nói thành lời. Thấy bộ mặt thờ ơ của hắn, tôi lẩm bẩm:
- Anh không thể bớt lạnh lùng một chút được ư?_Hắn không đáp, vẫn ngồi yên với cái vẻ mặt lạnh băng của mình.
Rồi tôi bỗng thấy chiếc xe rẽ vào ngõ nhà tôi, mặc dù trong lòng đang xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng nhưng tôi không nói mà đang chờ xem xét tình hình. Tuy thế tôi vẫn giả vờ không biết, hỏi:
- Đây là nhà anh sao?!
- Không, nhà của cô gái đó._hắn đáp một cách ngắn gọn. Nhìn cái vẻ mặt “chảnh – cún” của hắn, tôi chỉ muốn đấm cho hắn một cái. Hắn ta nói nhiều hơn một câu sẽ chết sao?
Nhưng tôi nghe câu trả lời của anh ta thì bỗng tôi giật mình nghĩ lại “Chả nhẽ tôi…tôi là cái người mà hắn nhắc tới sao?” Tôi hoảng loạn vô cùng nhưng vẫn cố áp chế tâm trạng xuống, chờ xem tình hình rồi hẵng tính. Khi chiếc xe đậu lại, tôi cũng hắn sánh vai bước vào trong. Trước khi vào đến cửa, hắn đột nhiên vòng tay qua ôm eo tôi.
- Làm gì vậy?_Giọng tôi cực kì khó chịu. Tôi chưa thân mật với ai, đặc biệt là con trai đến mức này. Mười bốn năm rồi tôi chưa từng có một mảnh tình dắt vai, làm sao biết yêu là gì, đương nhiên cũng chưa từng thân mật tới như vậy.
- Đóng kịch thì phải đóng cho giống một chút._Hắn thản nhiên nói rồi cưỡng chế kéo tôi không được tự nhiên bước vào. Nhìn ông anh này, ai nghĩ anh ta còn trẻ tuổi, tôi còn tưởng anh ta già dặn lắm cơ. Người con trai này đây không biết bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Theo suy đoán của tôi thì có lẽ là đã 20 tuổi rồi. Anh ta cao hơn mét tám, hơn nữa tôi chỉ là một đứa mét năm, nhìn có chút lệch thì phải. Trông cứ như bố con ấy.
Vừa vào trong, thấy mâm cơm mọi người đã ngồi đầy đủ, chỉ còn mỗi hai chỗ trống cho tôi và hắn. Tôi lấy khuỷu tay nhẹ huých vào bụng hắn, hỏi:
- Anh không điều tra gì đã nhờ tôi, anh không sợ tôi lừa anh sao?
- Cứ qua hôm nay đi rồi hẵng tính._Hắn đáp rồi thản nhiên kéo tôi ngồi xuống. Tôi cũng có chút ngại ngùng ngồi xuống mặc dù đây là nhà tôi.
Sau khi cả hai đứa yên vị ngồi xuống, tôi cố gắng giảm thiểu tối đã sự tồn tại của mình, mong sao ba mẹ đừng có nói ra. Đột nhiên hắn giới thiệu:
- Ba mẹ, giới thiệu với hai người, đây là bạn gái con (chỉ vào tôi). Còn cô gái kia, cứ nói với cô ấy con không đính hôn với cô ta được._Nghe lời hắn giới thiệu, tôi chết cứng. Trời! Hắn sao lại vội vã thế chứ? Tôi liếc nhìn về phía ba mẹ mình, mẹ đang định “ơ” một tiếng. Đột nhiên một cô lạ mặt, hình như là mẹ của hắn lên tiếng:
- Được rồi, chị Trịnh, lát cái Thanh về bảo với nó vậy._Tôi nghe cô nói xong, chợt giật thót mình. Thì ra quả thật là tôi, tôi là người bị ép phải gả cho hắn như trong lời hắn nói.
Trong lòng tôi đang rất giận dữ muốn hỏi tại sao ba mẹ lại đối xử với tôi “tốt” như vậy, nhân duyên cũng quyết định hết cho tôi. Tuy nhiên tôi lại chảng thể thốt lên lời bởi tình huống không cho phép. Thôi thì cứ im ỉm đi chờ họ ra về là mối nhân duyên này kết thúc, tôi sẽ không phải đính hôn với một kẻ xa lạ lạnh lùng này nữa.
Tôi quay ra nhận được ánh nhìn sắc lẹm của mẹ ý cảnh cáo tôi không làm hư chuyện. Trong lòng tôi cười lạnh, họ rốt cuộc là đang có tính toán gì, họ coi tôi là gì thế, con cờ để cho họ lợi dụng sao? Ồ, nhìn xem, gia đình này có lẽ cũng không tầm thường chút nào đâu. Tôi cũng chỉ lặng im không nói, bữa cơm tiếp tục được tiếp diễn trong một không khí quỷ dị vô cùng. Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất ư là vui vẻ như là người một nhà. Hắn còn đóng kịch giỏi tới nỗi liên tục gắp đồ ăn cho tôi rồi nói năng rất ngọt ngào. Tôi cũng rất hợp tác bởi sau vụ này có lẽ sẽ không bao giờ phải thấy cái bản mặt của hắn nữa, vì thế cũng rất nhiệt tình gặp một miếng đưa lên tận miệng hắn. Đang ăn ngon lành, đột nhiên hắn hỏi:
- Mẹ, cô à, con gái cô đâu?_Tôi đang ăn suýt phun ra vì câu hỏi ấy. Cái tên đần độn này, hỏi câu nào không hỏi đi hỏi câu đó là sao? Nếu hắn mà quyết điều tra đến cùng, biết đó là tôi khéo có khi số phận tôi còn thê thảm hơn bây giờ đấy chứ.
- Con gái cô có lẽ ở trường ăn bán trú rồi._Mẹ tôi ậm ừ đáp. Tôi bỗng vỗ trán thở hắt ra, con gái mẹ học cấp hai rồi, không còn nhỏ tuổi đâu mà ăn bán trú. Chết mất thôi, mẹ tôi nói dối cũng không biết bịa cái lí do nào hợp lí hơn sao? Nghe mẹ nói vậy, tuy nhiên tôi vẫn không đả động gì, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, tôi muốn xem thái độ của hắn còn tìm cách ứng phó.
- Thôi vậy! Dù sao cháu cũng không muốn con gái cô phải thất vọng mà bị tổn thương. Cái này cũng coi như tốt cho cô gái ấy thôi, đúng không em yêu?_Tôi nghe hắn hỏi mà nổi cả da gà, khóe miệng giật giật lần hai, tôi lắc đầu một cách ngán ngẩm. Cái tên khốn này, cự tuyệt tôi thì không nói đi, lại còn dùng những cái lời lẽ hoa mĩ này để châm chọc, mỉa mai tôi, anh tưởng mình cao quý lắm chắc, bà đây không thèm lấy ông tướng nhà anh đâu.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, tôi sắn tay áo thu dọn bát đĩa chuẩn bị làm người con có hiếu, bê mâm đi rửa bát thì bị mẹ gạt tay ra, nói nhỏ “Ở lại với cậu ấy đi”, rồi nháy mắt với tôi một cách gian xảo. Mẹ ơi, mắt mẹ bị tật đấy à? Tôi cúi mặt xuống không dám nhìn mẹ, nhưng đừng cho là tôi xấu hổ nhá, tôi là đang nghĩ cách thoái thác chuyện này đấy. Đương nhiên tôi hiểu ý mẹ là gì, mẹ muốn tôi nắm cho chắc cơ hội này. Nhưng làm sao tôi có thể yêu và lấy một kẻ tôi chưa từng quen biết như hắn chứ, giúp đỡ hắn cũng chỉ vì mục đích muốn đuổi hắn đi thôi. Phải biết tôi là người yêu tự do, tôi không thể tự nhốt mình trong cái lồng hôn nhân không có hạnh phúc đó được.
Lúc này mọi người đã bàn xong việc nên cô chú ba mẹ Bảo lấy xe trở về trước. Lúc này Bảo cũng có ý đưa tôi về. Tôi nhanh chân nhảy lên xe để tiễn hắn một đoạn. Lúc ngồi trên xe, tôi cười xòa rồi tìm lí do chính đáng:
- Thật trùng hợp, nhà tôi cũng ở gần đây._Sau đó dò hỏi- Anh không nghi ngờ bác gái vừa nãy sao?
- Nghi ngờ cái gì?
- Thì nghi ngờ chuyện bác ấy nói con gái bác ấy không ở nhà đó.
- Bác ấy không bắt tôi chịu trách nhiệm là đã may mắn lắm rồi, tôi còn suy xét kĩ càng làm gì?!
- Anh thật sự…không muốn cuộc hôn nhân này sao?_Tôi cứ phải hỏi lại cho chắc ăn, tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cho việc đối phó với sự thay đổi ý kiến của hắn.
- Cô hỏi để làm gì? Thực sự đổ tôi rồi sao?_Không đáp lời tôi, hắn nhếch mép một cách gian manh. Trong lòng tôi thật sự muốn thốt ra ba chữ “bớt tự sướng”. Nhưng tôi còn chưa tìm được câu trả lời vừa ý, nên không dám làm hắn tuột cảm xúc. Tôi lườm hắn, quyết không đáp lại câu đó, tôi kiên nhẫn lặp lại:
- Có phải anh không muốn cuộc hôn nhân này?
- Nhắc tiền phải không?_Hắn xòe một cộp tiền trước mặt tôi khiến mắt tôi hoa lên. Không phải tôi chưa thấy qua tiền, chỉ là trước giờ chưa ai cho tôi nhiều tiền như vậy. Tôi nuốt nước bọt cái ực, suýt thì đưa tay giật lấy đống tiền ấy. Nhưng cố dằn bản thân lại với một suy nghĩ rằng “trên đời chẳng có điều gì là dễ dàng có được cả”. Tôi không muốn nhận số tiền này, cũng như không muốn nợ hắn. Tôi không phải con người rẻ mạt đến nỗi giúp đỡ người khác một chút cũng lấy tiền. Cứ coi như hôm nay tôi chưa thấy qua đống tiền này đi. Tôi ngay lập tức đẩy cộp tiền về phía hắn, nói:
- Nhà tôi cũng không thiếu tiền, phiền anh đừng khinh thường người khác như thế.
- Thật sự không cần tiền sao?_Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên khiến tôi vô cùng khó chịu. Bọn nhà giàu đúng là quái thai dị dạng, cứ cậy có tiền là có quyền khinh thường người khác như thế chắc. Tôi nhìn cũng chả ưa gì mấy loại người như thế này, bèn nói:
- Anh nghĩ sao thì tùy, tôi sẽ không nhận món tiền này. Có cho nhiều thế nữa tôi cũng không cần đâu. Còn giờ phiền anh giải quyết xong công chuyện thì từ này về sau đừng bao giờ đến tìm tôi lần nữa là được.
---------------------------------------------Hết chương 1--------------------------------------------
- Cậu chủ, cậu không lo lắng gì hết sao?
- Tôi đã thuê người rồi, bác không phải lo đâu. Con gái không ai chê tiền cả._Người con trai được gọi là cậu chủ đáp. Thế nhưng câu nói đó vẫn chẳng làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng bác tài xế lúc này. Ông nói ra sự băn khoăn:
- Sao cậu không nhờ cô Bảo Quyên, điều đó dễ dàng hơn mà?! Nhỡ đâu cô gái kia không đến thì sao??
- Cô ta đã nhận tiền rồi, dù không muốn đến cũng phải vác cái mặt đến. Còn Bảo Quyên hả? Bác không biết con nhóc đó phiền đến thế nào đâu, tôi không muốn cho nó hi vọng quá nhiều…_Cậu chủ còn chưa nói xong, chợt một tin nhắn được gửi đến qua điện thoại với nội dung “Xin lỗi, hôm nay lớp tôi ra muộn, chắc là không kịp đến đâu. Mai tôi sẽ trả lại tiền cho anh, anh tìm người khác đi nha.”.Tức thì, mặt chàng trai xám ngoét, suýt nữa thì ngọn lửa trong lòng phun trào…
Còn người tài xế xem sắc mặt cậu chủ biết là có chuyện không lành xảy ra, liền lo lắng hỏi:
- Giờ chúng ta tính thế nào đây cậu chủ?
- Không kịp giờ tìm một người thay thế rồi…_Người con trai đó cũng đang rối tung cả lên. Chợt phía xa xa, một bóng dáng nhỏ nhắn vô tình lọt vào mắt cậu ta. Cái bóng đèn ngay lập tức sáng lên, cậu ta nói với người tài xế- Chúng ta không cần mất công nghĩ cách nữa, thuê ngay cô ta đi.
Nhìn theo hướng tay chàng trai, người tài xế cho xe chạy chậm lại và dừng ngay trước mặt cô gái. Sau đó, bác tài xế bước xuoongns với vẻ lịch sự nho nhã, hỏi:
- Cô gái, tôi có chuyện muốn nhờ cô!
Tôi đang đi trên đường, bỗng có một người từ trong con xe Lamborghini sang trọng bước xuống, đó là một ông chú trung niên. Ông ta tiến đến hỏi tôi. Nhưng khi tôi vẫn chưa hiểu ra cái mô tê gì thì ông ta đã lôi xềnh xệch tôi lên xe và nhét vào trong xe một cách rất chi là nhanh-gọn-lẹ.
Lúc này tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra bởi nó diễn biến quá nhanh, tôi còn không kịp định hình rằng tôi…vừa bị bắt cóc. Nghĩ đến đó, tôi hốt hoảng đập đập cửa xe, la hét và làm náo loạn:
- Thả tôi ra, các người là ai, tôi quen biết gì với mấy người?! Bớ người ta, bắt cóc!!
- Cô im lặng đi, đừng lộn xộn nữa. Tôi không bắt cóc cô, chỉ muốn nhờ cô một việc thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ trả cô tiền mặt đàng hoàng._Đằng sau vang lên giọng nói lạnh lùng nhưng rất dễ nghe khiến tôi phải giật mình quay lại.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt phải nói là cực kì đẹp trai. Tôi chưa từng gặp ai đẹp trai đến như vậy. Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối. Sống mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng hồng hồng mím lại. Đặc biệt đôi mắt hẹp dài chứa đựng nhiều tia lạnh lùng và nheo lại trông rất nguy hiểm. Đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi có chút sợ hãi nuốt nước bọt cái ực, hỏi:
- Muốn…muốn tôi giúp anh cái gì?_Điều duy nhất tôi nên làm bây giờ là phải bình tĩnh và thỏa hiệp trước.
- Một lát đến nơi cô sẽ biết._Hắn đáp một cách thần bí rồi ngồi nghiêm trở lại. Người tài xế vẫn ung dung ngồi lái xe. Tôi trong lòng có chút hơi sợ hãi khi ngồi bên cạnh một người con trai xa lạ này, liền xích ra một chút.
Rồi tôi bỗng thấy tò mò, liền hỏi:
- Này, anh tên gì thế? Tại sao anh lại cần người giúp? Anh gặp rắc rối gì à?
- Sao cô hỏi lắm thế?_Hắn có vẻ cáu gắt
- Anh hung dữ thật đấy! Đã muốn nhờ người ta giúp mà còn quát nạt người khác nữa chứ._Tôi bĩu môi quay ra ngồi nghiêm chỉnh vào chỗ của mình. “không muốn nói thì thôi, bà đây cũng không hứng thú nghe chuyện của anh”
- Tôi là Vũ Thiên Bảo. Tôi muốn nhờ cô giúp tôi đóng kịch với ba mẹ tôi để bà bỏ ý định ép tôi đính hôn với một cô gái tôi không thích.
- Haizz…cuộc đời cũng thật lắm bất công! Không ngờ thời buổi này vẫn còn có ba mẹ cổ hủ như vậy._Tôi than thay cho anh ta rồi quay ra mỉm cười giới thiệu- Tôi là Trịnh Hoài Thanh, rất vui được quen biết anh.
Không phải tôi dễ tin người thế đâu nhưng khi ở cạnh hắn tôi có một cảm giác an toàn khó nói thành lời. Thấy bộ mặt thờ ơ của hắn, tôi lẩm bẩm:
- Anh không thể bớt lạnh lùng một chút được ư?_Hắn không đáp, vẫn ngồi yên với cái vẻ mặt lạnh băng của mình.
Rồi tôi bỗng thấy chiếc xe rẽ vào ngõ nhà tôi, mặc dù trong lòng đang xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng nhưng tôi không nói mà đang chờ xem xét tình hình. Tuy thế tôi vẫn giả vờ không biết, hỏi:
- Đây là nhà anh sao?!
- Không, nhà của cô gái đó._hắn đáp một cách ngắn gọn. Nhìn cái vẻ mặt “chảnh – cún” của hắn, tôi chỉ muốn đấm cho hắn một cái. Hắn ta nói nhiều hơn một câu sẽ chết sao?
Nhưng tôi nghe câu trả lời của anh ta thì bỗng tôi giật mình nghĩ lại “Chả nhẽ tôi…tôi là cái người mà hắn nhắc tới sao?” Tôi hoảng loạn vô cùng nhưng vẫn cố áp chế tâm trạng xuống, chờ xem tình hình rồi hẵng tính. Khi chiếc xe đậu lại, tôi cũng hắn sánh vai bước vào trong. Trước khi vào đến cửa, hắn đột nhiên vòng tay qua ôm eo tôi.
- Làm gì vậy?_Giọng tôi cực kì khó chịu. Tôi chưa thân mật với ai, đặc biệt là con trai đến mức này. Mười bốn năm rồi tôi chưa từng có một mảnh tình dắt vai, làm sao biết yêu là gì, đương nhiên cũng chưa từng thân mật tới như vậy.
- Đóng kịch thì phải đóng cho giống một chút._Hắn thản nhiên nói rồi cưỡng chế kéo tôi không được tự nhiên bước vào. Nhìn ông anh này, ai nghĩ anh ta còn trẻ tuổi, tôi còn tưởng anh ta già dặn lắm cơ. Người con trai này đây không biết bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Theo suy đoán của tôi thì có lẽ là đã 20 tuổi rồi. Anh ta cao hơn mét tám, hơn nữa tôi chỉ là một đứa mét năm, nhìn có chút lệch thì phải. Trông cứ như bố con ấy.
Vừa vào trong, thấy mâm cơm mọi người đã ngồi đầy đủ, chỉ còn mỗi hai chỗ trống cho tôi và hắn. Tôi lấy khuỷu tay nhẹ huých vào bụng hắn, hỏi:
- Anh không điều tra gì đã nhờ tôi, anh không sợ tôi lừa anh sao?
- Cứ qua hôm nay đi rồi hẵng tính._Hắn đáp rồi thản nhiên kéo tôi ngồi xuống. Tôi cũng có chút ngại ngùng ngồi xuống mặc dù đây là nhà tôi.
Sau khi cả hai đứa yên vị ngồi xuống, tôi cố gắng giảm thiểu tối đã sự tồn tại của mình, mong sao ba mẹ đừng có nói ra. Đột nhiên hắn giới thiệu:
- Ba mẹ, giới thiệu với hai người, đây là bạn gái con (chỉ vào tôi). Còn cô gái kia, cứ nói với cô ấy con không đính hôn với cô ta được._Nghe lời hắn giới thiệu, tôi chết cứng. Trời! Hắn sao lại vội vã thế chứ? Tôi liếc nhìn về phía ba mẹ mình, mẹ đang định “ơ” một tiếng. Đột nhiên một cô lạ mặt, hình như là mẹ của hắn lên tiếng:
- Được rồi, chị Trịnh, lát cái Thanh về bảo với nó vậy._Tôi nghe cô nói xong, chợt giật thót mình. Thì ra quả thật là tôi, tôi là người bị ép phải gả cho hắn như trong lời hắn nói.
Trong lòng tôi đang rất giận dữ muốn hỏi tại sao ba mẹ lại đối xử với tôi “tốt” như vậy, nhân duyên cũng quyết định hết cho tôi. Tuy nhiên tôi lại chảng thể thốt lên lời bởi tình huống không cho phép. Thôi thì cứ im ỉm đi chờ họ ra về là mối nhân duyên này kết thúc, tôi sẽ không phải đính hôn với một kẻ xa lạ lạnh lùng này nữa.
Tôi quay ra nhận được ánh nhìn sắc lẹm của mẹ ý cảnh cáo tôi không làm hư chuyện. Trong lòng tôi cười lạnh, họ rốt cuộc là đang có tính toán gì, họ coi tôi là gì thế, con cờ để cho họ lợi dụng sao? Ồ, nhìn xem, gia đình này có lẽ cũng không tầm thường chút nào đâu. Tôi cũng chỉ lặng im không nói, bữa cơm tiếp tục được tiếp diễn trong một không khí quỷ dị vô cùng. Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất ư là vui vẻ như là người một nhà. Hắn còn đóng kịch giỏi tới nỗi liên tục gắp đồ ăn cho tôi rồi nói năng rất ngọt ngào. Tôi cũng rất hợp tác bởi sau vụ này có lẽ sẽ không bao giờ phải thấy cái bản mặt của hắn nữa, vì thế cũng rất nhiệt tình gặp một miếng đưa lên tận miệng hắn. Đang ăn ngon lành, đột nhiên hắn hỏi:
- Mẹ, cô à, con gái cô đâu?_Tôi đang ăn suýt phun ra vì câu hỏi ấy. Cái tên đần độn này, hỏi câu nào không hỏi đi hỏi câu đó là sao? Nếu hắn mà quyết điều tra đến cùng, biết đó là tôi khéo có khi số phận tôi còn thê thảm hơn bây giờ đấy chứ.
- Con gái cô có lẽ ở trường ăn bán trú rồi._Mẹ tôi ậm ừ đáp. Tôi bỗng vỗ trán thở hắt ra, con gái mẹ học cấp hai rồi, không còn nhỏ tuổi đâu mà ăn bán trú. Chết mất thôi, mẹ tôi nói dối cũng không biết bịa cái lí do nào hợp lí hơn sao? Nghe mẹ nói vậy, tuy nhiên tôi vẫn không đả động gì, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, tôi muốn xem thái độ của hắn còn tìm cách ứng phó.
- Thôi vậy! Dù sao cháu cũng không muốn con gái cô phải thất vọng mà bị tổn thương. Cái này cũng coi như tốt cho cô gái ấy thôi, đúng không em yêu?_Tôi nghe hắn hỏi mà nổi cả da gà, khóe miệng giật giật lần hai, tôi lắc đầu một cách ngán ngẩm. Cái tên khốn này, cự tuyệt tôi thì không nói đi, lại còn dùng những cái lời lẽ hoa mĩ này để châm chọc, mỉa mai tôi, anh tưởng mình cao quý lắm chắc, bà đây không thèm lấy ông tướng nhà anh đâu.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, tôi sắn tay áo thu dọn bát đĩa chuẩn bị làm người con có hiếu, bê mâm đi rửa bát thì bị mẹ gạt tay ra, nói nhỏ “Ở lại với cậu ấy đi”, rồi nháy mắt với tôi một cách gian xảo. Mẹ ơi, mắt mẹ bị tật đấy à? Tôi cúi mặt xuống không dám nhìn mẹ, nhưng đừng cho là tôi xấu hổ nhá, tôi là đang nghĩ cách thoái thác chuyện này đấy. Đương nhiên tôi hiểu ý mẹ là gì, mẹ muốn tôi nắm cho chắc cơ hội này. Nhưng làm sao tôi có thể yêu và lấy một kẻ tôi chưa từng quen biết như hắn chứ, giúp đỡ hắn cũng chỉ vì mục đích muốn đuổi hắn đi thôi. Phải biết tôi là người yêu tự do, tôi không thể tự nhốt mình trong cái lồng hôn nhân không có hạnh phúc đó được.
Lúc này mọi người đã bàn xong việc nên cô chú ba mẹ Bảo lấy xe trở về trước. Lúc này Bảo cũng có ý đưa tôi về. Tôi nhanh chân nhảy lên xe để tiễn hắn một đoạn. Lúc ngồi trên xe, tôi cười xòa rồi tìm lí do chính đáng:
- Thật trùng hợp, nhà tôi cũng ở gần đây._Sau đó dò hỏi- Anh không nghi ngờ bác gái vừa nãy sao?
- Nghi ngờ cái gì?
- Thì nghi ngờ chuyện bác ấy nói con gái bác ấy không ở nhà đó.
- Bác ấy không bắt tôi chịu trách nhiệm là đã may mắn lắm rồi, tôi còn suy xét kĩ càng làm gì?!
- Anh thật sự…không muốn cuộc hôn nhân này sao?_Tôi cứ phải hỏi lại cho chắc ăn, tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cho việc đối phó với sự thay đổi ý kiến của hắn.
- Cô hỏi để làm gì? Thực sự đổ tôi rồi sao?_Không đáp lời tôi, hắn nhếch mép một cách gian manh. Trong lòng tôi thật sự muốn thốt ra ba chữ “bớt tự sướng”. Nhưng tôi còn chưa tìm được câu trả lời vừa ý, nên không dám làm hắn tuột cảm xúc. Tôi lườm hắn, quyết không đáp lại câu đó, tôi kiên nhẫn lặp lại:
- Có phải anh không muốn cuộc hôn nhân này?
- Nhắc tiền phải không?_Hắn xòe một cộp tiền trước mặt tôi khiến mắt tôi hoa lên. Không phải tôi chưa thấy qua tiền, chỉ là trước giờ chưa ai cho tôi nhiều tiền như vậy. Tôi nuốt nước bọt cái ực, suýt thì đưa tay giật lấy đống tiền ấy. Nhưng cố dằn bản thân lại với một suy nghĩ rằng “trên đời chẳng có điều gì là dễ dàng có được cả”. Tôi không muốn nhận số tiền này, cũng như không muốn nợ hắn. Tôi không phải con người rẻ mạt đến nỗi giúp đỡ người khác một chút cũng lấy tiền. Cứ coi như hôm nay tôi chưa thấy qua đống tiền này đi. Tôi ngay lập tức đẩy cộp tiền về phía hắn, nói:
- Nhà tôi cũng không thiếu tiền, phiền anh đừng khinh thường người khác như thế.
- Thật sự không cần tiền sao?_Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên khiến tôi vô cùng khó chịu. Bọn nhà giàu đúng là quái thai dị dạng, cứ cậy có tiền là có quyền khinh thường người khác như thế chắc. Tôi nhìn cũng chả ưa gì mấy loại người như thế này, bèn nói:
- Anh nghĩ sao thì tùy, tôi sẽ không nhận món tiền này. Có cho nhiều thế nữa tôi cũng không cần đâu. Còn giờ phiền anh giải quyết xong công chuyện thì từ này về sau đừng bao giờ đến tìm tôi lần nữa là được.
---------------------------------------------Hết chương 1--------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.