Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 14: Tỏ tình

Junsong

15/10/2017

Tôi đi rất nhanh, cũng không quên chào hỏi qua dì Huệ và chị Huyền và gửi lời hỏi thăm cô chú Vũ. Tôi ra gara của Hàn Lâm Viên đợi, tôi biết Bảo nhất định sẽ đuổi theo, quả nhiên hắn chưa đầy mười phút đã xuất hiện trước mắt tôi. Hắn nhìn tôi, ánh mắt có chút kinh ngạc khó che giấu:

- Em chưa đi à?_Tôi khẽ cười, nhướn mày đáp- Sao nào? Đưa em đến đây định quỵt nợ không muốn đưa em về à? Em còn chưa đi thăm Thùy Dương mà.

- Được rồi, lên xe đi!_Thiên Bảo mở cửa cho tôi, rồi hắn mới ngồi vào. Trên đường đi, mặc dù chúng tôi đều muốn trầm mặc, nhưng không khí trong xe cũng không còn đè nén nữa. Chợt Bảo lên tiếng:

- Em cam lòng tặng không Khoa cho Thiên Vy thế sao?_Bảo bây giờ cũng không còn ấu trĩ như ngày xưa nữa, có xưng tên đàng hoàng với Khoa. Tôi quay ra, ngây ngô hỏi:

- Thứ đồ mình không cần nữa, cho người khác thì gọi gì là tặng không? Đừng nói khó nghe thế, em đang tác thành cho họ mà.

- Tình cảm của em có thể thay đổi nhanh thế sao?

- Trước đó em giữ mối quan hệ với anh ta chẳng qua chỉ vì muốn chống đối thôi. Em cứ nghĩ đó thực chất là tình cảm, nhưng sau này ngẫm lại với phát hiện, đó chỉ là phút bồng bột thôi. Nếu chia tay mà cả hai đều vui thì tại sao lại phải dằn vặt nhau._Tôi giải thích rõ ràng.

- Một năm qua, em đã trải qua những gì vậy?_Bảo chợt thay đổi chủ đề. Tôi im lặng một lát, lát sau mới đáp- Không nói cho anh biết! Muốn biết, hỏi Thùy Dương có lẽ nó sẽ kể với anh đấy.

- Em trở về rồi!_Bảo thốt lên một tiếng đầy vui mừng. Tôi nhìn biểu cảm vui mừng hiếm hoi của hắn qua một năm, chỉ biết nhún vai thờ ơ. Thực chật tôi cũng muốn biết một năm qua hắn sống thế nào để có thể từ một “đứa trẻ” bỗng vụt lớn thành một người trưởng thành trầm tĩnh bây giờ.

Trong lúc hắn đang lái xe, tôi giành thời gian quan sát thật kĩ hắn. Vẫn là khuôn mặt đẹp như tạc đó, dù chưa lột xác hết vẻ non nớt nhưng trông trầm ổn hơn nhiều, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài với ánh nhìn đầy sâu sắc lại có phần lạnh lùng khiến bao cô gái điêu đứng rồi. Vừa nãy đứng cùng hắn tôi không để ý, bây giờ ngẫm lại, thấy hắn lại cao hơn rồi thì phải, cũng đẹp trai hơn nữa. Lại không nói, bây giờ tôi mới thấy được ở hắn một khí chất cao ngạo của vương giả, xem chừng một năm qua hắn đã trải qua rất nhiều gian truân đấy, cũng không thua kém tôi chút nào đâu.

Vừa nãy hắn hỏi về cuộc sống một năm qua của tôi, suýt chút nữa tôi đã muốn kể hết uất ức ra rồi. Nhưng tôi muốn giữ lại, tôi muốn lấy đó làm tin để tôi xác định tình cảm của mình. Bàn tay dính máu, không ai có thể dễ dàng chấp nhận được điều đó, bao gồm cả người đàn ông, cho nên tôi muốn để đến khi tôi thực sự rất tin tưởng Bảo mới dám nói. Còn David thì là ngoại lệ đi, tôi coi hắn như tri kỉ không bao gồm người khác giới. Bảo đưa tôi tới một ngôi nhà trông bên ngoài có vẻ khá rộng, nhưng không giống một căn biệt thự mà chỉ khang trang hơn nhà bình thường một chút. Từ ngoài nhìn vào thấy toàn bộ quang cảnh trong sân và trong vườn, nhà cũng chỉ mang một màu xanh ngọc đơn điệu, không quá bắt mắt.

Bảo bấm còi xe inh ỏi, lập tức trong nhà có một bà cô giúp việc trông khá hiền hậu chạy ra mở cổng, xe rất tự nhiên đi vào và đỗ ở khoảng sân rộng. Tôi rất tự nhiên mở cửa bước xuống, chờ Bảo rồi cả hai cùng vào. Nhà của Thùy Dương bên trong trông khá trang trọng và lịch sự, khác hẳn vẻ giản dị bề ngoài. Nhà cũng chỉ có hai tầng, tuy không gọi là giàu sang nhưng tôi thấy những đồ dùng trong nhà đều là những thứ đồ tốt nhất. Nếu không phải tôi biết rõ thân phận của bố mẹ Dương, có khi tôi còn nghĩ đây cũng chỉ là một nhà thương nhân bình thường. Quả họ đúng là một người thông minh, biết khiêm tốn để giấu đi thân phận của mình.

Bảo hỏi tình hình của Dương và được người giúp việc chỉ lên trên tầng, xem chừng vết thương của Dương cần tĩnh dưỡng rất lâu mới có thể khỏe được. Tôi cùng với Bảo lại sánh bước lên tầng để thăm Dương. Đứng trước cửa phòng, tôi khẽ gõ, có tiếng mời vào mới lịch sự mở cửa. Ai ngờ cánh cửa vừa được mở ra, trong khi tôi còn chưa kịp hiểu cái mô tê gì đã xảy ra thì trời đất chợt quay cuồng, đến khi tôi định hình lại được thì đã được Bảo gọn gàng ôm vào trong lòng. Tôi ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhíu nhẹ mi, còn phía chiếc giường thì phát ra một tiếng cười trầm thấp cùng tiếng đùa cợt rất quen thuộc:

- Anh họ, em chỉ là đùa thôi mà. Nhưng phải công nhận anh rất nhạy bén._Tôi quay ra nhìn Dương, thấy cô ấy đang ngắm nghía khẩu súng trên tay, bộ dạng vô cùng háo hức. Lúc này Dương mới nhìn thấy tôi, nhưng cô ấy không vội hỏi xem lí do tôi đến mà đã châm chọc- Ây dzô, còn tưởng là ai, là cậu à? Tôi không nghĩ mới về nước mà cậu đã cặp kè với anh họ tôi nhanh như thế đấy.

Nếu là người ngoài tôi đã nổi đóa lên rồi, nhưng tôi biết tính Thùy Dương, cô ấy cũng chẳng có ý xấu, cho nên không bận tâm. Giẫy mình thoát khỏi vòng tay Bảo, tôi tiến về phía cô ấy, giở giọng đùa lại:

- Tôi cặp kè với anh họ cậu, cậu không ủng hộ sao?

- Tại sao tôi lại không ủng hộ, cậu là bạn tốt của tôi mà. Hôm nay tôi còn tưởng trời nổi bão khi thấy anh họ, ai dè là bị cậu lôi đi à?_Cô ấy nói rất vui vẻ, sau đó quay ra liếc Bảo, rồi che miệng nói nhỏ với tôi- Khi nào kể cho tôi nghe làm sao cậu chinh phục được ông anh khó tính đó nhé!

Tôi nhìn mà không nhịn được cười, chẳng trách ở nước ngoài lâu ngày, mọi thứ đều mù tịt. Cô ấy không biết chúng tôi đã bắt đầu từ trước khi quen cô ấy và bây giờ cũng đã kết thúc rồi. Tôi ngồi xuống giường, liếc sang Bảo, thấy hắn vẫn còn đứng trơ ra đấy rất tội nghiệp, liền gọi hắn:

- Anh ngồi tự nhiên đi, em hỏi thăm cô ấy một lát rồi chúng ta về._Bảo cũng không phản kháng lời tôi, rất ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, lấy laptop của Thùy Dương nghịch.

- Hiếm khi thấy anh ấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy đấy, cậu có phúc lắm nha, chắc sau này tôi lại phải gọi cậu là chị dâu họ đấy._Thùy Dương đặt khẩu súng xuống, cười đến ngoác cả miệng. Tôi e dè nhìn cô ấy, cũng không biết nói gì hơn, tôi sợ cô ấy hụt hẫng. Cho nên để thay đổi không khí, tôi chuyển đề tài:

- Cậu khỏe rồi?

- Tất nhiên, nếu không làm sao tôi có thể ngồi đây cười được. Tôi cũng không nghĩ bản thân sống qua được đấy. Thanh, cậu thật tài giỏi, cậu chính là ánh mặt trời của tôi, cậu đã cứu rỗi linh hồn đang héo úa của tôi đấy._Thùy Dương hiếm khi nói lời không châm chọc mà lại tâng bốc tôi thế này làm tôi hơi ngại.

- Xùy, hôm nay trời sắp có bão rồi, tự nhiên cậu lại tâng bốc tôi thế.

- Thì chính cậu đã cứu mạng tôi mà, nếu không phải cậu dùng toàn bộ sức lực giữ chặt tôi, có khi bây giờ xác tôi đã nằm gọn trong bụng con cá nào đó rồi. Lại không nói, nhờ cậu mà tôi được đón về nước, còn được ở lại trong nước học tập nữa. Báo với cậu một tin vui, sắp tới tôi sẽ theo anh tôi vào bang hội để thực tập đấy._Thùy Dương khá là hào hứng, cô ấy liến thoắng rất nhiều thứ. Tôi thì cứ yên lặng nghe cô ấy nói, nhưng trong lòng cảm thấy ngứa ngáy vì có cảm giác ai đó đang chăm chú nhìn mình. Tuy nhiên, khi tôi quay ra thì chẳng thấy ai hết, có lẽ tôi gặp ảo giác rồi.

- Thanh…cậu định thế nào?_Thùy Dương chợt hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với cái vấn đề cô ấy đang nói.

- Hả? Cái gì mà tính thế nào?

- Thì chuyện gia nhập tổ chức của ông cậu đấy. Tôi biết hết rồi, ông cậu là trùm hắc đạo nổi tiếng nước ngoài, cậu có cội nguồn tốt nha!

- Tôi định rút lui, quay đầu là bờ! Tôi ghét cảm giác tay vấy máu một lần nữa._Tôi nói thật, điều này làm Dương có vẻ mất hứng. Cô ấy có vẻ không thích tôi dễ dàng buông xuôi cái ước mơ mà cô ấy đã phải rất khổ sở mới có được đó. Tôi vỗ vai cô ấy, nói- Không cần buồn bực, ai cũng có một lựa chọn riêng. Cuộc sống trong hắc đạo quá đen tối, mẹ ngăn cấm tôi cũng là điều đúng đắn. Tôi quyết định nghe lời bà ấy! Nhưng tôi sẽ cổ vũ cậu, cố lên!

- Hừ, không cần nịnh nọt tôi! Nói đi, hôm nay cậu bất chợt ghé thăm là ý gì hả?

- Không có gì đâu mà! Tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi. Cậu chắc định đi học lại nhỉ, nếu chúng ta học cùng trường, tôi muốn giới thiệu cho cậu một người bạn thân trước kia của tôi. Cô ấy rất tốt, tôi tin cậu cũng sẽ thích cô ấy.

- Nếu cậu ta không õng ẹo ẻo lả, lại chảnh chọe khó ưa thì tôi sẽ thử làm quen._Thùy Dương ra điều kiện. Tôi phì cười, tưởng tượng cảnh Quỳnh Thư õng ẹo mà thấy rợn hết cả người. Cô gái hoạt bát như Quỳnh Thư rất hợp với tính của Thùy Dương, làm sao có ai ghét nổi cô ấy.

Chúng tôi ngồi ôn lại chuyện cũ một lúc, hình như Thùy Dương chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi tôi:

- À, thằng nhỏ Thiên Vỹ, cậu đã lo cho nó chưa?

- Cậu không cần lo, tôi sắp xếp xong cả rồi, mọi chuyện đều thuận lợi và ổn thỏa. Khi nào cậu thích có thể đến thăm nó. Nó chắc chắn sẽ rất vui đấy, bây giờ nó đang học nói rồi, dễ thương ghê gớm cơ…bla…bla…_Tôi hào hứng kể một lúc, sau đó nhảy sang một loạt vấn đề khác, cuối cùng kết thúc ở vấn đề Thùy Dương sẽ đi học vào một hôm nào đó.

Thăm Thùy Dương xong, tôi nhẹ cả người, cảm thấy gánh nặng về chuyện cô ấy bị thương do tôi đã vơi dần. Tâm trạng tôi cũng khá tốt, cho nên tôi đề nghị mời Bảo về nhà tôi ăn cơm, nhưng lần này hắn lại từ chối. Cũng đúng, chúng tôi quan hệ đã không còn như xưa nữa rồi, hắn ngại cũng là chuyện đúng đắn. Đứng trước cổng nhà, tiễn hắn ra về, lòng tôi chợt thấy bồn chồn. Tôi rất rõ ràng cảm giác khác lạ trong lòng, nhưng tôi cố gắng phủ nhận điều đó. Tôi nghĩ mình không còn tư cách theo đuổi hắn nữa.

Tôi xoay người vào trong, cảm thấy khá là khó chịu. Buổi tối hôm đó tôi được thông báo ông ngoại sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ chỉ mời riêng những lãnh đạo của các tổ chức ngầm trong nước đến để tuyên bố với mọi người về tôi. Bố mẹ tôi cố gằn lại nhưng ai chả biết ông ngoại là người cố chấp, muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Đến cuối cùng bữa tiệc được quyết định tổ chức vào cuối tuần này và cũng nhằm ngay ngày sinh thần của ông. Có nghĩa là từ hôm nay đến lúc đó tôi phải chuẩn bị các lễ nghĩa để ra mắt các “lãnh đạo cấp cao” sao cho ông ngoại nở mày nở mặt. Công việc khá là bận rộn, mãi đến trước ngày tổ chức tôi mới được nghỉ ngơi. Nhân ngày hôm đó, tôi có từng đến gặp Quân – người đã làm trái tim bạn thân tôi (Quỳnh Thư) tổn thương.

- Tôi biết mọi chuyện rồi! Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao hai người đang tốt đẹp, anh lại muốn chia tay với nó (ý nói đến Quỳnh Thư)?_Vừa gặp một cái, tôi đã ngay lập tức vào thẳng vấn đề.

- Cô đoán là vì sao?_Trái ngược với vẻ mặt khó chịu của tôi là bộ mặt bất cần của Quân, hắn khuấy nhẹ ly cà phê, lịch sự đưa lên miệng ngụm một ngụm hỏi.

- Anh có thể chơi đùa với tình cảm của người khác, nhưng riêng bạn tôi thì tôi không cho phép. Nếu anh còn tiếp tục làm phiền nó, tôi tuyệt đối sẽ không nể mặt đâu._Tôi đưa ra tối hậu thư cho hắn. Càng nhìn càng cảm thấy cái bản mặt hắn thật là khó ưa. Tôi tự hỏi tại sao Thư lại có thể yêu đương với hắn ta.

- Cô làm gì tôi không sợ bạn cô sẽ đau lòng sao?_Tôi nghe vậy cười khẩy- Một tên đàn ông tồi thì không nên tồn tại làm gì. Nó có đau lòng cũng được bao lâu? Tôi không ngại trở mặt với anh đâu. Muốn đấu chúng ta cùng đấu.

- Bây giờ cô sắp từ vịt hóa thiên nga, không sợ cũng phải! Cô nói tôi phụ bạc cô ấy, vậy tình cảm của Thiên Bảo, ai hiểu cho cậu ấy. Cậu ấy cố chấp như vậy, đổi lại chỉ là sự phủ nhận của cô, cô cảm thấy mình không phải người phụ nữ tồi tệ?_Nghe Quân nói tôi mới vỡ lẽ, thì ra hắn tỏ thái độ với tôi chỉ vì tôi đã từ chối Bảo. Xem ra tình anh em của bọn họ không chỉ là chuyện một câu nói. Ngẫm lại thì tôi cảm thấy hắn nói cũng phải, tôi đã nhiều lần phủ nhận tình cảm của Thiên Bảo. Nhưng biết sao được, lúc đó tôi không thích hắn, có ép mình cũng không cách nào thích được.

- Khoan đã! Anh hãy xem lại lời nói của mình. Tình cảm của Bảo ngay từ đầu tôi đã từ chối, từ chối một người mình không thích thì có gì là sai? Tôi chỉ không muốn làm anh ấy tổn thương sâu thêm nên mới từ chối. Còn anh, hà cớ gì anh với nó đang yêu nhau, anh tự dưng sinh sự. Hai vấn đề này vốn dĩ khác nhau, mời anh trả lời!

- Khi nào cô tự xem thái độ của mình, tôi sẽ suy nghĩ câu trả lời!_Quân định đứng lên rồi rời đi, tôi nhanh chóng tiến đến trước ngăn cản- Tôi hỏi anh lần cuối, anh nhất định muốn chia tay với nó. Anh chắc chắn mình sẽ không thay đổi suy nghĩ đi tìm nó chứ?

- Chuyện này không liên quan đến cô, đừng có nhiều chuyện!_Quân gạt tôi ra, thẳng bước mà đi khiến tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tốt lắm, anh dám lên mặt với tôi. Tôi không tin tôi không moi được câu trả lời.

Ngày hôm sau, tiệc được tổ chức lúc đêm khuya, khoảng tám rưỡi tối sẽ bắt đầu. Đương nhiên, thế giới ngầm chính là làm việc về đêm, ai cũng biết vậy. Tôi được cho riêng một ngày chỉ để nghỉ ngơi cho thoải mái chờ lên sân khấu. Buổi tối hôm đó, tôi được thợ trang điểm chuyên nghiệp mà ông ngoại mời đến tô tô vẽ vẽ cho một hồi. Sau một lúc quay như chong chóng, cuối cùng tôi cũng chuẩn bị xong. Nhìn mình trong gương, tôi không thốt lên lời. Có thể biến một kẻ thành một người đến cả bản thân mình còn không nhận ra, tôi công nhận thợ trang điểm là những người vô cùng tài hoa đấy.

Tôi đứng sau khán đài ở một khách sạn sang trọng lớn bậc nhất thành phố, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần chờ đợi được xướng tên. Sau một vài phút, khi khách đã ổn định chỗ ngồi, ông ngoại tôi lịch thiệp bước lên bục nơi có chiếc micro, trịnh trọng phát biểu đôi ba câu đại loại như là kể về chuyện xa xưa, xa lắc xa lơ đến những chuyện gần đây nhất là đã tìm thấy cháu gái thất lạc. Rồi sau đó, tên tôi cũng được xướng lên như mong đợi:

- Và bây giờ tôi xin giới thiệu, cháu gái của tôi – Trịnh Hoài Thanh!_Tôi chầm chậm bước ra, trước tiếng vỗ tay của mọi người, tiến về phía ông ngoại, nở một nụ cười thật rạng rỡ với những người ngồi bên dưới. Ông ngoại tiếp tục nói- Đây là cháu gái tôi, mong sau này có gì mọi người hãy giúp đỡ và chỉ bảo nhiều hơn.

Sau khi phát biểu đôi ba câu, ông dẫn tôi đi chào hỏi từng người. Trong số những người tôi chào hỏi hôm nay, trùng hợp thay có rất nhiều người quen. Tôi có gặp chú Kỳ cùng chú Thiên – ba của Ngọc Quyên. Đây là lần đầu tiên tôi gặp ba của Quyên, khác hẳn với suy nghĩ của tôi rằng ông ấy phải là một người đàn ông mặt mày dữ tợn, vô cùng hung tàn. Ngược lại trông ông ấy vô cùng tuấn tú, trông trẻ tuổi tầm ngang chú Kỳ, hai người họ lịch sự tiến đến chào hỏi và chúc mừng tôi. Tôi nói chuyện với hai chú nhiều hơn hẳn những người khác bởi tôi cảm giác được sự an toàn khi ở gần hai người họ. Rất lâu sau đó, tôi nói cảm giác này với ông ngoại, ông ngoại chỉ nghiêm mặt răn dạy “sống trong cái thế giới này, đừng bao giờ dựa vào cảm giác, hãy dựa vào trí tuệ và sức mạnh, như thế cháu mới có thể an toàn”.

Chào hỏi hai người họ xong, tôi định đi qua chào hỏi những người khác, bất ngờ thay, tôi thấy bốn người đàn ông rất trẻ tuổi bước vào khán đài, người đi đầu tôi sẽ không bao giờ có thể nhầm lẫn được, đó là Thiên Bảo. Có lẽ trong khán đài này, bốn người họ là trẻ tuổi nhất, điều này thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Có một vài lãnh đạo của các bang phái nhỏ đã qua đó chào hỏi, chờ màn chào hỏi xã giao xong, ba người họ bước về phía tôi. Ông ngoại còn mải tiếp một ông bạn lâu năm trong nước, cho nên để tôi một mình đối mặt với cả ba người.

Thấy tôi cầm cốc rượu trên tay, còn chưa kịp mở lời nói câu chào xã giao, hắn đã ngay lập tức mặt cau mày có mà nhắc nhở:



- Con gái con đứa, mới tí tuổi đầu, uống rượu không tốt!

- Không sao, em cầm làm vật tượng trưng thôi._Tôi thản nhiên đáp, không quên câu hỏi- Anh không định giới thiệu ba người bọn họ sao?

- Tôi là Kiệt – bạn thân của cậu ấy kiêm trợ lí của bang Hắc Điểu. Còn cậu ta là Quân – cũng là bạn thân của Bảo và David – trợ lí riêng của Bảo._Kiệt lịch sự tiến lên bắt tay với tôi. Tôi cũng tươi cười đáp lại, nhưng tôi cũng thấy thái độ hậm hực rõ rệt của Quân. Có thể anh ta không ưa tôi chút nào, chắc vì nể mặt Bảo nên mới đi thôi.

- Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?_Bảo chỉ hỏi một câu, hai người kia liền biết điều lập tức cút đi thật xa. Còn David chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt có chút khó hiểu rồi cũng rời đi.

Tôi cùng hắn ra ban công tìm chút không gian riêng tư mà Bảo nói. Vì là đêm muộn nên lạnh hơn bình thường, gió lùa vào tóc tôi mát rượi. Tôi thấy Bảo thất thần nhìn tôi, tôi cũng không để ý lắm, chỉ chăm chăm nhìn xuống thành phố đêm đẹp động lòng người. Tôi cũng biết hắn nhìn tôi, nhưng mà không có gọi. Một lát sau, không biết từ đâu, hắn khoác lên người tôi một chiếc áo vét mỏng, rồi dặn dò:

- Trời ngoài này gió lắm, em mặc quá mỏng!

- Anh thay đổi rồi!_Tôi khẽ cười khi nghĩ đến sự trẻ con một năm trước đó của Bảo.

- Một năm rồi, em cũng thay đổi!_Hắn đáp.

Một năm rồi, ai cũng sẽ khác, nhưng anh cảm giác, cô dường như không có chút thay đổi, vẫn là cô gái năm nào trong trái tim anh. Mặc dù anh biết rằng một năm qua, chuyện mà cô trải qua còn kinh khủng hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Lần cô đến thăm Thùy Dương đó anh đã ngồi nghe hai người nói chuyện, sau đó cũng có tìm gặp Thùy Dương hỏi chuyện. Con nhóc đó luôn thật thà với anh, cô ấy đem toàn bộ cuộc sống của cô trong một năm kể ra. Anh nghe mà vô cùng xót xa, cô đã phải cực khổ như thế nào để trải qua được giai đoạn đó. Cô đã hoảng sợ thế nào khi thấy cảnh giết người đẫm máu.

Trước kia, dù cô có là vị hôn thê của anh, anh cũng chưa từng muốn công bố thân phận cho cô biết, bởi anh muốn giữ cho cô một tâm hồn trong sáng nhất, không bị vấy bẩn nhất. Nhưng tránh đông tránh tây vẫn không thoát khỏi số phận đã định sẵn. Anh cũng biết, tay cô đã vấy máu, người con gái anh thương yêu vì sinh tồn mà đã chạm đến khẩu súng. Và cô còn suýt thì mất mạng trên biển. Nếu lúc đó cô không vì sinh tồn mà cố gắng chiến đấu đến giây phút cuối cùng, thì có phải kết quả sẽ là…Nghĩ thôi anh cũng đã sợ hãi, cảm thấy mình quá bất lực, anh đã không kịp tìm cô sớm hơn những kẻ kia.

Một năm nay, hình bóng ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí anh, tất cả những gì họ từng trải qua, ngày tháng vô từ ấy không lúc nào rời khỏi tâm trí. Ngày hôm nay, nhìn người con gái lộng lẫy trong chiếc váy ren đen bồng bềnh, anh còn cho rằng mình nằm mộng. Cô nhỏ bé, mong manh đến đáng thương, anh thật sự muốn dang tay ôm lấy cô vào lòng, nói cho cô biết dù thế nào anh vẫn chờ cô quay đầu. Và quả thật anh đã làm thế, anh không những cởi áo khoác ngoài cho cô, anh còn ôm thật chặt lấy tấm thân bé nhỏ mà anh hằng ao ước bao đêm.

- Anh…!_Tôi thốt lên kinh ngạc khi bị Bảo ôm vào trong lòng.

- Đừng động đậy!_Bảo nghiêm nghị nhắc. Dù giọng hắn khá lạnh nhưng sao lòng tôi thấy ấm tới vậy.

Lần này tôi rất ngoan ngoãn, không chống cự. Ở trong lòng hắn, dựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp mà tôi cứ nghĩ mình đã mất đi rồi ấy, nghe lại nhịp tim đập thật rộn ràng kia, cớ sao tôi thấy có chút vui thích. Ừ thì tôi tham lam đấy, vừa chia tay người này đã vội quay ra đến bên người kia. Nhưng đó là người ta không cần tôi, trái tim tôi cũng không còn hình bóng người ta, không phải tôi phản bội, hơn nữa cả hai chúng tôi đều chia tay trong nhẹ nhõm cơ mà. Vùi sâu trong lồng ngực Bảo, tôi khẽ cọ cọ, yên ổn nhắm mắt. Tôi không biết mối quan hệ hiện tại của chúng tôi là gì, nhưng tôi cũng không muốn làm rõ ràng nó. Cứ vậy đi, cho tôi hưởng thụ thêm hơi ấm này một chút. Nếu anh ấy quả thật đã có người khác, tôi nhất định sẽ trả lại ngay.

- Một năm qua…

- Em vẫn ổn!_Tôi biết Bảo định nói gì, giọng hắn đầy khó chịu như thế, muốn không nhận ra cũng khó. Tôi chần chừ một lúc mới quyết định làm liều hỏi- Lòng anh đã có ai chưa? Một năm nay ấy, anh đã tìm được ai thích hợp hơn em chưa?

- Tôi…tít…tít…tít…_Bảo vừa mở miệng, bỗng dưng nhạc chuông đáng ghét vang lên thông báo có tin nhắn mới. Tôi bực bội lôi điện thoại ra muốn tắt nguồn cho đỡ phiền phức thì chợt đập vào mắt tôi là tin nhắn từ một số lạ. Tôi nghĩ có lẽ là có bạn bè nào đó đổi số nhắn đến cho tôi, nên mở ra xem. Thật không ngờ, tin nhắn gửi đến chỉ có bức ảnh của nhóc Thiên Vỹ.

Tôi khó hiểu nhíu mày, điện thoại chợt đổ chuông, vẫn là số đó, tôi lập tức bật loa ngoài rồi nghe:

- Cô bé, đây là quà ra mắt của ta, cháu có thích không nào?_Bên đầu dây kia truyền đến một giọng nữ đầy cay nghiệt. Tôi khẽ nhíu mày, tôi đâu có gây thù chuốc oán với người phụ nữ nào đâu, tại sao lại có người tìm đến tôi. Bây giờ thì tôi có thể chắc chắn đến 99% người phụ nữ này có liên quan đến những việc trước đó xảy ra với tôi, 1% còn lại còn cần suy xét.

- Bà là ai? Tôi quen bà sao, tại sao lại nhắm vào tôi?_Tôi lạnh giọng hỏi lại. Bảo lúc này cũng đã buông tôi ra, hắn cũng nhíu mày như đang suy đoán cái gì đó.

- Cháu không quen ta, nhưng chắc chắn ba mẹ cháu sẽ biết ta đó. Thằng bé đang ở chỗ ta, muốn chuộc thì tự mình tới. Nhưng cháu nên khôn ngoan một chút, đừng để ta thấy những người không liên quan._Bà ta nói xong thì tự ngắt kết nối.

Tôi cũng tắt điện thoại, có chút lo lắng nhìn Bảo, tôi muốn nghe ý kiến của hắn trước. Nhưng tôi còn chưa kịp nghe ý kiến của hắn thì hộ lí lại gọi tới, giọng hốt hoảng thông báo Thiên Vỹ mất tích. Tâm trạng tôi như núi lửa phun trào, tôi gào lên:

- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Chăm sóc có mỗi đứa bé mà cũng không xong, đáng lẽ từ đầu ông ngoại không nên thuê mấy người._Thiên Vỹ mất tích, lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi cảm thấy mình đang mất bình tĩnh. Bực tức ngắt điện thoại, tôi chuẩn bị xoay người rời khỏi.

Chợt có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay tôi giữ tôi lại, tôi quay ra, thấy sắc mặt của Bảo quá thâm trầm, hắn điềm tĩnh cất lời:

- Thứ chúng muốn nhắm đến là em!

- Em biết! Nhưng em không yên tâm gửi thằng bé ở chỗ bọn chúng!_Tôi gật đầu đáp.

- Chỉ là một đứa bé thôi! Em quan trọng hơn!_Hắn vẫn giữ chặt lấy tay tôi. Tôi đã đủ cáu rồi, giờ bị hắn thêm dầu vào lửa, tôi không nhịn được hồ ngôn- Anh thì biết cái gì chứ? Ba mẹ nó vì em mà mất mạng đấy! Em đã hứa với họ là sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ nó. Em tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ làm tổn thương thằng bé. Buông ra! Em đang gấp!

Nói rồi tôi hất tay hắn ra, quay người đi thẳng. Trước khi đi tôi thấy hắn khẽ mím môi, ánh mắt có chút bi thương khó nói thành lời. Tôi vào trong hội trường lúc này đã thưa dần người, đến chỗ ông ngoại xin phép về nghỉ ngơi trước, rồi liên lạc lại cho Thùy Dương:

- Tôi nghe!_Giọng Thùy Dương hồ hởi.

- Thiên Vỹ bị bắt cóc rồi!_Tôi ngắn gọn thông báo, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia thét lên một tiếng kinh ngạc rồi bắt đầu lo lắng- Tại sao nó có thể bị bắt được, khi nào thế?

- Không biết, chắc khoảng vài tiếng trước! Tại tôi giao Thiên Vỹ cho hộ lí, chắc lũ người truy sát chúng ta nhân lúc không ai để ý đã lẻn vào. Chúng đã gọi điện lại cho tôi, bảo mình tôi đi thôi.

- Cậu chờ tôi, đừng tới đó một mình, nguy hiểm lắm!_Thùy Dương sốt sắng khuyên.

- Không! Tôi gửi địa chỉ lại cho cậu, cậu lén lút bám theo, chờ khi nào thực sự nguy cấp đưa chi viện vào, tóm gọn cả lũ._Tôi bình tĩnh đưa ra kế sách. Nhìn đồng hồ đã điểm hai rưỡi sáng, tôi ngay lập tức khoác áo, ném đôi giầy cao gót vào một góc, nhanh chóng rời đi.

Tôi gọi lại cho số điện thoại kia, được chúng nhắn cho địa chỉ nhưng kèm theo lời đe dọa, nếu thấy ai đi cùng tôi, Thiên Vỹ chắc chắn không qua nổi đêm nay. Tôi lặng lẽ bắt một chiếc taxi, thật không ngờ chiếc xe taxi này lại là người của chúng. Chiếc taxi lao vùn vụt trong đêm tối, chở tôi đến một địa điểm khác địa điểm vừa đưa. Thế là tôi rõ rồi, chúng sợ tôi làm lộ hướng đi của chúng nên dùng kế dương đông kích tây hòng lừa các thế lực muốn bảo vệ tôi. Xem ra đêm nay sẽ lại là một đêm đẫm máu rồi.

Tôi bị tên tài xế taxi vừa nãy dí súng vào gáy dẫn đi vào một nhà xưởng bỏ hoang rất rộng. Vừa vào trong, tôi đã nghe tiếng khóc trẻ con ré lên thật thê lương. Tôi không kịp suy nghĩ, vội vàng lao vào, thấy người phụ nữ đang bế Thiên Vỹ trên tay, nựng mãi mặc dù nó vẫn khóc. Trên gương mặt bà ta ánh lên sự thương yêu của người mẹ mà tôi không cách nào hình dung được. Tôi không nghĩ lũ bặm trợn này lại thích trẻ con. Mặc bé Vỹ cứ khóc đến không thở được, người phụ nữ đó rất kiên nhẫn. Tôi chạy ngay đến gần bà ta, lại bị hai người đàn ông cao to lực lưỡng chặn trước mặt, giữ chặt lấy tôi không cho tôi lại gần.

Bởi vì cục diện khá hỗn loạn nên người phụ nữ muốn không phát hiện sự tồn tại của tôi cũng khó. Bà ta đem Thiên Vỹ giao cho một người phụ nữ trẻ đẹp hơn tầm ngoài hai mươi. Cô ta đỡ lấy thằng bé, đi vào trong buồng. Tôi dõi theo mãi cho đến lúc cửa phòng đó khép lại, người phụ nữ kia lúc này đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ. Người phụ nữ này là lần đầu tiên tôi gặp, ấn tượng của tôi về vẻ bề ngoài của bà ta khá là xinh đẹp, bà ta có lẽ còn lớn hơn mẹ tôi mấy chục tuổi lận, nhưng trông cũng chỉ tầm mẹ tôi. Nước da trắng trẻo ưa nhìn, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, đặc biệt bà ta trông còn rất sang trọng và kiêu sa. Nếu không có gì sai thì theo suy đoán của tôi, trước đây mẹ tôi và bà ta từng có tranh chấp gì đó lớn lắm, không lẽ là vì tình cảm?

Tôi suy đoán đủ mọi khả năng có thể xảy ra giữa họ, mong tìm được cách giảng hòa. Nhưng trong khi tôi còn đang rối bời, bà ta đã cất giọng đầy trào phúng:

- Cô bé, cháu thật dũng cảm! Ta vô cùng cảm phục lòng dũng cảm này của cháu!_Tôi khoanh tay trước ngực, bình tĩnh hỏi lại:

- Xin hỏi, bác là ai?

- Ồ, ta quên mất, bao lâu nay lại cứ giấu tên._Bà ta cười châm biếm, sau đó chậm rãi giới thiệu về bản thân- Ta là Vũ Thiên Nga – cô ruột của người từng là vị hôn phu của cháu đó.

- Vậy tại sao bác lại phải đối đầu với người nhà họ Vũ?_Tôi bán tín bán nghi hỏi lại. Bà ta cười thật to, sau đó đáp- Muốn biết? Hãy tự đi hỏi vị hôn phu cũ của cháu nếu cháu có cơ hội.

- Được rồi, thế tôi có thể biết tại sao bác muộn như vậy vẫn còn muốn gặp tôi?

- Cháu nghĩ ta chỉ đơn giản muốn mời cháu đến đây ư? Cháu quá ngây thơ rồi đó._Bà ta cười trào phúng, ngay sau đó chỉ huy khoảng chục thằng đô vật cao to lực lưỡng bao vây tôi. Bọn chúng vô cùng hung hãn, trong đó, để tránh tôi chạy trốn, có khoảng tầm năm tên cầm súng đứng ngoài vòng bao vây.

Tôi như cá lọt lưới, có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi. Tôi biết điều đó, cho nên trước khi đến đây tôi mới nhắn với Thùy Dương dặn dò. Tôi cũng sẽ không tốn sức tranh đấu, bởi tôi còn chờ lát nữa thoát vòng vây này. Tôi nhún vai, nhếch mép xem thường:

- Có mỗi còn nhóc như tôi mà bác còn phải điều động toàn đại đội như vậy, vinh dự cho tôi quá! Khỏi cần nhọc công, tôi cũng đâu có muốn chạy. Tôi mệt quá, nhà giam ở đâu, tôi đi nghỉ ngơi một lát._Tôi rẽ đám người, điềm tĩnh bước ra. Bà Vũ Thiên Nga kia nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ và dò xét. Lũ cao to đen hôi kia vẫn trơ lì đứng đó như tượng đá không nhúc nhích, như thể nhắn nhủ tới tôi rằng, chỉ cần tôi có ý định chạy trốn thôi thì có thể cơ thể tôi sẽ không còn toàn vẹn mà lết về nhà.

Sau một lúc, khi xác nhận tôi không chạy, bà ta liền vỗ tay thật giòn khen ngợi:

- Con nhóc này thật biết điều, ta thích cháu rồi đấy! Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ sớm đoàn tụ với ba mẹ ngay thôi._Bà ta nói ra câu đấy khiến tôi không khỏi lo lắng. Tôi lựa chọn đi ngay không thông báo cho cha mẹ là vì tôi không muốn họ lo lắng. Ấy vậy mà giờ bà ta lại muốn thông báo cho cha mẹ tôi. Tôi cũng biết, thông thường kẻ bắt cóc bắt con của một người là vì muốn uy hiếp phụ huynh của đứa trẻ đó, nhưng lại không nghĩ lũ này thật sự muốn “mời phụ huynh” của tôi.

- Khoan đã! Có thù oán gì cứ nhắm vào tôi đi! Các người tha cho cha mẹ tôi._Tôi đột ngột dừng lại, quay ra nói.

- Đáng tiếc cháu gái ạ, hôm nay gia đình cháu từng người phải trả nợ cho ta, cháu đừng nghĩ mình có thể thoát. Nếu cháu còn không mau nghỉ ngơi đi, lát lại phải “lên đường” sẽ rất mệt đấy._Bà ta khuyên, song liền gọi người áp tải tôi vào một căn phòng khá là kín và ngột ngạt.



Trong phòng quả thật chỉ có đúng một cái giường để tôi chợp mắt, tôi cũng chỉ biết nằm trên giường đếm thời gian. Tôi nằm trên giường suy nghĩ, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên trong đầu tôi, tôi đang cố lập một kế hoạch có thể chừa đường thoát thân cho mình cũng như bảo vệ những người thân bên cạnh. Cứ suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào không biết. Một lúc sau, tôi mơ màng tỉnh vì nghe thấy tiếng ồn ào, cửa phòng tôi cũng ngay lập tức bật mở, một tên cao to đen hôi lực lưỡng tiến đến xách tôi đem ra ngoài trong khi tôi vẫn đang ngơ ngác mơ màng. Ra ngoài rồi tôi mới biết trời đã tỏ sáng, tôi còn thấy ba mẹ tôi nghiêm nghị đứng đối diện với mụ Nga kia, dường như họ đang thương lượng gì đó. Tôi cũng không vội gọi họ mà chỉ quan sát xung quanh, cố gắng tìm điểm dễ sơ hở nhất để có thể thoát thân.

Ngay sau đó tôi đã được đưa ra đứng đối diện với ba mẹ tôi, còn mụ Thiên Nga thì cười to rồi nói:

- Trịnh Hoài Ngọc, hôm nay có lẽ ta phải tiễn cô đi trước thôi, ân oán của chúng ta cũng nên kết thúc rồi.

- Vũ Thiên Nga, con mụ điên! Bà thật là bỉ ổi, bà lấy một đứa trẻ con để thực hiện kế hoạch, có còn là người nữa không?_Mẹ tôi giọng vô cùng gay gắt, tôi đã thấy bà bắt đầu mất bình tĩnh rồi. Ba tôi thì cũng chỉ ôm lấy vai mẹ tôi, ngăn cho bà đỡ kích động. Còn tôi hoàn toàn im lặng, ánh mắt kiên định bắn về phía họ. Tôi thấy rõ ràng ánh mắt lo lắng của họ, nhưng tôi cũng chỉ có thể dùng biểu cảm kiên định của mình để trấn an họ thôi.

Mụ Nga bị chửi thì bỗng cười gằn một tiếng, song giọng lại trở lên gay gắt vô cùng:

- Vậy năm xưa khi cô báo cảnh sát, có từng nghĩ đến một đứa trẻ bị mất đi cha của nó không? Chính cô năm xưa đã khiến đứa con tội nghiệp của tôi chết non, ngày hôm nay, tôi sẽ dùng mạng của gia đình cô tế con trai của tôi._Bà ta vừa dứt lời, bỗng một thứ lạnh lẽo chĩa vào gáy tôi, tôi biết đó là súng. Tuy nhiên, đã quá nhiều lần đứng trước họng súng, tôi không còn cảm giác chân run rẩy đứng không vững như ban đầu nữa.

- Nếu chị muốn trả thù, nhắm vào mình tôi đây, việc gì phải liên lụy tới nó (ý nói tôi)._Mẹ tôi hoảng loạn nói- Thả nó ra, tôi làm con tin của chị, chị muốn làm gì để chị làm.

- Vậy sao? Nhưng tôi lại thích xử lí nó trước. Tôi muốn để cô nhìn cho rõ con gái của cô hôm nay phải thay cô trả giá thế nào?_Bà ta rít qua kẽ răng mà gằn từng chữ. Mẹ tôi gần như là suy sụp, nỗi lo lắng không giấu nổi nữa. Tôi thấy vô cùng khó chịu, bao lâu nay tôi đã làm liên lụy tới họ quá nhiều, tôi không muốn thấy họ lo lắng cho tôi. Tôi vội vàng hét lên:

- Ba mẹ…con không sợ! Đừng lo lắng, kiên định một chút!

- Con ranh này, ai cho mày lên tiếng!_Mụ Nga tức giận đến nghiến răng, quay ra tặng cho tôi một cú bạt tai giáng trời, đau điếng người. Tôi choáng váng cố đứng cho vững, nhưng thân thể vẫn có chút lảo đảo. Tôi nhổ ra một ngụm máu tươi đỏ rực, thấy vậy mẹ tôi gọi tên tôi đầy sợ hãi. Còn tôi thì chỉ biết châm chọc:

- Mụ già, bà chỉ có thể bắt nạt được tôi thôi sao? Đúng là quá kém cỏi mà!_Tôi là đang dùng kế khích tướng để tìm ra sơ hở.

- Con ranh này, mày đúng là cái đứa mất dạy.

- Vậy ư? Tôi lại thấy tôi không cần phải lịch sự với một người không tôn trọng mình đấy. Bà xứng đáng để nói tôi mất dạy sao? Bà cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn lợi dụng tôi để gọi ba mẹ tôi đến, làm gì có tài cán gì để tôi phải tôn trọng bà…_Tôi vẫn kích đểu, tay ra dấu hiệu không ngừng. Tôi khẽ liếc qua hai người, thấy ánh mắt ba khẽ động, vẻ mặt khá nghiêm trọng. Nhưng lúc này tôi hiểu rằng ông đã biết kí hiệu hành động của tôi rồi.

Tôi tuy miệng vẫn tiếp tục nói, nhưng tay lại không ngừng ra hiệu. Tôi bắt đầu đếm thầm trong đầu, đồng thời ra dấu hiệu, chỉ cần tôi đếm đến ba, lập tức hành động. Không phải tôi manh động, mà tôi đã thấy phía xa xa thập thò một cái đầu nhỏ của Thùy Dương, lúc này tôi biết đây chính là thời cơ thích hợp nhất để trở mặt. Tay tôi giơ đến ngón thứ ba, tôi lập tức quay đầu, nhanh tay tóm lấy họng súng của kẻ đằng sau, giơ chân đá vào hạ bộ hắn, đồng thời giật thật mạnh khẩu súng trên tay hắn, lăn mình sang một bên. Ngay lúc này, tôi thấy tiếng đánh nhau vẳng lại từ rất gần. Thùy Dương đã xông vào và còn dẫn theo một toán người khác đang đánh nhau với lũ cao to đen hôi kia, còn ba mẹ tôi thì đang song kiếm hợp bích đấu với mụ Nga.

Thùy Dương chạy về phía tôi, kéo tôi đứng dậy, tôi vội vàng giao nhiệm vụ:

- Cậu ở đây giúp ba mẹ tôi đối phó lũ người này, tôi xông vào trong kia đưa Thiên Vỹ ra.

- Cậu chắc mình làm được chứ?_Thùy Dương tựa vào lưng tôi, giơ súng lên, vừa ngắm bắn vừa hỏi.

- Xem ra ý định quay đầu là bờ của tôi khó thành hiện thực rồi. Ở đây giao cho cậu!_Tôi dứt lời cái là vọt đi luôn. Một khi có ẩu đả, người nguy hiểm nhất chỉ có đứa bé không biết bảo vệ mình kia.

Tôi xông vào phòng, đúng lúc thấy người phụ nữ được mụ Nga giao Thiên Vỹ cho kia đã lên cò súng. Không kịp nghĩ, tôi giơ súng lên, nhanh chóng bóp cò, tuy nhiên cũng bắn không trúng vì cô ả đó tránh được. Tôi vội lao vào phòng, ôm lấy Thiên Vỹ còn đang khóc thét, tiếp tục ngắm vào người cô ả kia, bắn mấy phát, tuy nhiên lần nào cô ta cũng tránh được. Cũng phải, tôi có luyện qua bắn súng bao giờ đâu, khó mà có thể bắn chuẩn được. Tôi bắn cũng không có ý định bắn trúng, chẳng qua là để thu hút sự chú ý của ả đi chỗ khác để tôi dễ bề thoát thân thôi. Tôi đã lùi dần đến cửa rồi, nhưng lại có một thằng cao to đen hôi chặn ngay đó, thành ra tôi rơi vào thế cục tiến thoái lưỡng nan.

Khẩu súng của ả đàn bà kia bắn tới chỗ tôi, tôi hốt hoảng dùng cả người mình bao bọc Thiên Vỹ, lăn sang một bên. Viên đạn xoẹt qua vai tôi ghim trên nền đất, tôi may mắn thoát chết, nhưng người bị xây xước rất nhiều. Tôi làm gì có thời gian để xem xét vết thương của mình, vội vàng bắn trả lại một cái, lần này may mắn trúng bả vai của ả, ả đau đớn lùi lại đằng sau, mặt tái mét. Tôi nhân cơ hội đó, quay ra nhắm ngay vai tên kia mà xử, nhưng lần này lại lệch đi vài li, trúng ngực trái, tên đó lập tức gục. Tôi vội vàng lao về phía cửa bằng tốc độ nhanh nhất, chợt “pằng” một tiếng, tôi giật mình trượt chân, nhưng để tránh cho Thiên Vỹ bị tổn thương, tôi vội xoay người, cả vai đều dùng một lực mạnh đập xuống đất, đau đến mức tôi không còn cảm giác ở cánh tay nữa. Xem ra lần này nếu không trật khớp thì cũng gãy rồi, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi thấy ả đàn bà kia đang từ tư thế cầm súng từ từ đổ ập xuống, chết tức tưởi.

Một bóng dáng cao lớn quen thuộc đập vào mắt, hắn cúi chiếc lưng dài, bế cả tôi và Thiên Vỹ lên. Tuy nhiên, trong tình thế như thế này, tôi không cần là một công chúa, tôi giẫy đòi xuống, Thiên Bảo cũng chiều tôi, hắn để tôi an toàn đứng vững trên đất. Tôi dùng tay không bị thương cố hết sức bế Thiên Vỹ, nhưng nó được chăm sóc tốt lên đã rất nặng, tôi phải dùng cánh tay còn lại để đỡ, tuy nhiên điều đó lại đẩy tôi vào tình huống bế tắc vì quá đau, tôi không cách nào cử động cánh tay được. Thấy vậy, Thiên Bảo thô bạo đoạt lấy Thiên Vỹ trong tay tôi rồi nắm tay còn lại của tôi kéo đi. Nhưng tình thế vẫn còn quá hỗn loạn, tôi vội rụt tay lại, nói với Thiên Bảo:

- Anh giao Thiên Vỹ cho Thùy Dương đem đi trước đi, em còn phải ở lại giúp ba mẹ em nữa._Hắn nhìn tôi, ánh mắt u ám, nhưng cũng không nói gì. Một lát sau, tôi thấy David Minh bảo vệ Thùy Dương đưa Thiên Vỹ rời khỏi, còn Thiên Bảo thì chỉ huy một đoàn đội cùng với ba mẹ tôi hợp sức chống lại mụ Nga. Tôi vừa tiến tới một bước thì Thiên Bảo ngay lập tức vọt đến, đẩy tôi sang một bên.

“Pằng” một tiếng vang dội, tôi trợn tròn mắt nhìn viên đạn ghim vào người của Thiên Bảo, cơ thể hắn đổ ập xuống ngay trước mắt tôi. Sự việc xảy ra quá đột ngột, mặt tôi cắt không còn giọt máu, tôi vội bò tới cạnh hắn, lo lắng tới mức nước mắt cứ muốn tuôn trào. Giọng tôi nghẹn lại:

- Bảo…anh…anh sao rồi?

- Không sao!_Hắn gượng dậy, cầm súng nhắm về phía một tên đang định nổ súng bắn mẹ tôi. Nhưng tôi thấy hắn càng bóp cò, máu từ miệng vết thương càng tuôn ra nhiều hơn. Tôi đỡ lấy hắn, để hắn dựa vào người mình, giằng lấy khẩu súng từ trong tay hắn, quả quyết nói:

- Anh chỉ cần giúp em ngắm cho chuẩn, em giúp anh bắn!_Thế là hai chúng tôi phối hợp, chẳng mấy chốc đã hạ gục được vài tên. Mụ Nga lúc này thấy nguy đã rút dần, người của Bảo cũng tích cực đuổi theo. Lại thêm đội quân của ông ngoại tôi đuổi tới, tôi tin chúng chạy đằng trời.

Sau khi bọn chúng rút hết, tôi run rẩy buông súng, lay lay Bảo. Tuy nhiên thấy hắn đã bắt động rồi, đôi mắt hắn nhắm nghiền, vết thương liên tục rỉ máu. Vết thương này vô cùng nguy hiểm, nó găm vào ngay gần ngực trái của hắn, tôi cũng không rõ đã trúng chỗ hiểm chưa. Nhưng thấy máu chảy ra nhiều quá, tôi càng ngày càng hoảng sợ. Tôi lay lay hắn, liên tục gọi, giọng lạc cả đi:

- Bảo, đừng làm em sợ, anh dậy đi!_Tôi vừa gọi hắn vừa hoảng hốt gọi ba mẹ- Ba mẹ, mau giúp con với, anh ấy…

- Thanh, con có sao không?_Tôi ngay lập tức lắc đầu, nước mắt chỉ trực chảy ra, nhưng bị tôi ép buộc mà nuốt vào trong lòng. Hoàn cảnh này không cho phép tôi yếu đuối chút nào, tôi lấy tay ép chặt vào miệng vết thương của Bảo, ánh mắt dường như nhòe đi.

Tôi chưa bao giơ cảm thấy sợ hãi như bây giờ, tôi không hiểu tại sao lòng tôi lại đau đến tê tái khi thấy khoảnh khắc hắn vì tôi mà hứng trọn viên đạn đó. Người của Vũ gia rất nhanh đã đến, đưa cả tôi lẫn Thiên Bảo quay về tổng bộ. Ngồi trên xe, tay tôi và tay hắn vẫn đan rất khăng khít, mọi người đều nhắc tôi bỏ ra, nhưng có gỡ thế nào cũng không gỡ được tay Bảo ra, lại không nói tôi cũng không có ý định buông tay. Bởi vì tay hai chúng tôi vẫn nắm chặt lấy nhau không lìa, cho nên tôi buộc phải vào phòng cấp cứu với hắn. Tổng bộ bang Thiên Điểu có đào tạo hẳn những y khoa chuyên nghiệp tay nghề có khi còn cao minh hơn cả ở bệnh viện. Bọn họ chuyên nghiệp xử lí vết thương cho hắn.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn họ rạch vết thương đến là đau, máu chảy ra không ngừng, tôi cảm thấy vô cùng khó thở. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi bặm chặt môi, tránh để làm phiền đến bác sĩ. Chuyện liên quan đến tính mạng con người, chỉ cần chút sơ suất nhỏ nhoi thôi người đó cũng có thể mất mạng. Máy điện tâm đồ bíp bíp liên tục, nhịp tim hắn lên xuống thất thường chứng tỏ cơ hội có thể sống là rất mong manh. Những lúc như thế, tay tôi càng siết chặt tay hắn hơn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Tôi cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi đến thế, tôi sợ tôi sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa, cảm giác hắn không còn tồn tại, không còn ở cạnh tôi nó như hút hết không khí trong ngực tôi, khiến tôi vô cùng đau đớn.

Tôi ước gì viên đạn đó đâm vào người mình, tôi không muốn nhìn hắn nằm đây, đôi mắt nhắm nghiền như vậy, khuôn mặt đẹp như tạc giờ phút này vô cùng thiếu sức sống. Chợt điện tâm đồ nháy lên liên tục những vạch thẳng, tôi căng thẳng đến nỗi mắt nhòe đi, không kiểm soát được tâm trạng, tôi bất chấp gào lên:

- Bảo, đừng bỏ rơi em! Em xin lỗi vì trước đây đã từ chối anh, em hối hận lắm! Thực ra…em rất rất thích anh. Xin anh…đừng bỏ em lại mà…_Giọng tôi lạc hẳn đi, tôi nói rất nhiều, nhưng chính tôi cũng chẳng biết mình nói gì nữa. Bác sĩ thì vẫn lạnh lùng đeo khẩu trang, gắp đạn rồi xử lí vết thương, khâu vết thương. Tôi phải công nhận bác sĩ ở đây làm việc rất chuyên nghiệp, chứ nếu ở bệnh viện, có khi họ đã cho người lôi tôi ra lâu rồi.

- Yên tâm đi! Cậu ấy không dễ dàng chết được đâu._Một giọng nói vang lên khuyên can, tôi lau vội nước mắt, ngẩng lên, thấy vị bác sĩ kia vẫn chuyên tâm làm việc, cũng chẳng biết ai vừa nói. Tuy nhiên lời nói đó đã trấn an tôi nhiều hơn, quả nhiên thấy điện tâm đồ đã nhảy lên vài vạch báo hiệu có tiến triển tốt. Tôi tiếp tục “mọc rễ” trong phòng cho đến khoảng hơn một tiếng sau, bọn họ xử lí vết thương xong, tôi mới được nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên tâm trạng tôi cũng chẳng tốt lên chút nào. Họ tách được tay Bảo ra, liền ngay lập tức đưa tôi đi bó bột ở tay bởi tay tôi thật sự bị gãy rồi.

Tôi vừa bó bột về đã thấy trong phòng bệnh của Bảo chật kín người, mẹ tôi thì liên tục an ủi cô Nguyệt, còn ba tôi và chú Kỳ thì nói chuyện với nhau, nhưng vẻ mặt xem chừng khá nghiêm trọng. Quân vẻ mặt luôn tỏ ra bực bội, Kiệt thì liên tục dỗ dành Ngọc Quyên cùng Thiên Vy đang khóc nức nở, vừa khóc vừa liên mồm mắng tôi. Nhưng giờ phút này không ai quan trọng hơn Bảo, tôi cũng không chấp nhặt Thiên Vy. Tôi tiến vào trong, lịch sự chào hỏi mọi người một lượt, sau đó gửi lời xin lỗi đến gia đình nhà họ Vũ, chờ bọn họ trách mắng chán chê, mắng xong xuôi rồi tự động rời khỏi đó, tôi mới được trả lại sự yên tĩnh. Mẹ tôi đau đáu nhìn tôi, không nén nổi thở dài:

- Biết vậy sao trước đó con còn từ chối người ta?

- Mẹ, con có thể được yên tĩnh không?_Tôi thẫn thờ ngồi bên giường Bảo, nhẹ giọng nói. Bây giờ tâm tư của tôi rất rối bời, tôi cần thời gian để sắp xếp và ổn định lại cảm xúc. Chính xác thì tôi biết mình đã thích Bảo, nhưng tôi không biết cảm xúc đó nó đến từ lúc nào. Nó đến quá bất chợt, khiến tôi bối rối và sợ hãi, cho nên tôi mới ngộ nhận, mới phủ nhận nó. Có thể bộ dạng bài xích của tôi đã khiến Bảo đau lòng nhiều lắm.

Ba mẹ nghe thế cũng chỉ biết nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm rồi rời khỏi phòng. Còn lại mình tôi, tôi vẫn cứ lặng thinh ngồi đó, chăm chú nhìn Bảo. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp hắn, tôi mới được nhìn thấy dáng vẻ hắn khi ốm liệt giường đấy. Tôi cảm thấy ghen tị vô cùng, dù nỗ lực cố gắng thế nào cũng chẳng tìm đâu được cái vẻ đẹp trời ban đấy, hắn ngay cả lúc ốm cũng làm người ta chết mê chết mệt đến đáng giận. Tôi vô thức đưa tay lên phác họa lại khuôn mặt của hắn, từ đôi mắt hẹp dài với làn mi rậm cong cong tới chiếc mũi vừa cao vừa thẳng đến tận đôi môi mềm mại từng đặt lên môi tôi nụ hôn rất nồng cháy. Rồi lại trong vô thức, tôi vu vơ nói:

- Trước đó em từ chối anh, đúng là mắt em có vấn đề rồi. Để anh thiệt thòi lâu như thế, em xin lỗi!_Bỗng thấy có ai đó thập thò ngoài cửa, tôi ngay lập tức lạnh giọng- Đến rồi tại sao còn không vào?

- Cô trở nên nhạy cảm quá!_Đáp lại tôi là khuôn mặt nhe nhởn đến phát ghét của David Minh. Hắn bước vào, trên tay xách một cặp lồng, đưa cho tôi, nói- Tôi nhớ là cả đêm qua cô không ăn gì, ăn tạm đi!

- Cảm ơn, tôi không đói! Anh ngồi đi!_Tôi kéo một chiếc ghế về phía hắn, lịch sự mời.

- Vừa mới trải qua ải gian nan nên đầu óc cũng thay đổi rồi sao? Tự dưng thái độ lạ vậy? Nói đi, cô rốt cuộc có phải Trịnh Hoài Thanh hay không?_David khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng nhưng trong mắt toàn ý cười. Tôi biết David đang cố làm mình vui nên giả bộ phì cười, đánh một cái vào người hắn, mắng đùa- Nhây vừa thôi, không thấy bang chủ của anh còn đang nằm đây à? Anh ấy mà biết anh thiếu nghiêm túc như thế có khi nào phạt bang quy cho anh không?

- Yên tâm, anh ấy sẽ không biết đâu! Vui lên đi, bang chủ cũng qua cơn nguy hiểm rồi._David an ủi.

- Ừ, vẫn đang vui mà! Anh cũng tài ghê, xuất hiện một cái là làm tôi thấy buồn cười.

- Nhưng tôi lại không bao giờ bằng cái người đã làm em rơi nước mắt!_David thì thầm, trong lòng cảm thấy chua xót.

Chuyện Thiên Bảo bị thương đến nguy kịch là điều chưa từng thấy, cũng như chuyện mà cô khóc lóc vì anh là điều khó có thể xảy ra. Anh là một người rất coi trọng mạng sống của mình, làm việc quyết đoán, ít khi xảy ra sơ xuất, còn Hoài Thanh lại là người cứng rắn, cô luôn biết làm chủ cảm xúc của mình, làm gì có chuyện cô mít ướt như thế. Nhưng hôm nay, nó lại đồng loạt xảy ra, hắn đi ngay sau xe của họ, hắn đã chứng kiến tất thảy. Anh vì cô mà bị thương nặng, cô vì anh mà rơi lệ, giữa bọn họ đã có một sợi dây liên kết mà hắn biết cho dù hắn có làm cách gì cũng sẽ không thể cắt đứt được sợi dây đó.

Ngày hôm nay đích xác là một ngày u ám với David, hắn chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến nhanh như thế, ngày mà hắn không còn tư cách để theo đuổi cô nữa. Nhìn thấy cô buồn vì anh, lòng hắn như có hàng ngàn con dao đâm vào, nhưng hắn luôn cố cười vui vẻ, bởi chí ít ra, hắn vẫn muốn giữ gìn tình bạn này, muốn được cô coi như là tri kỉ.

- Này David, anh có thể kể cho tôi nghe chuyện một năm nay mà anh ấy trải qua hay không?_Cô đề nghị. Ngay khi nghe câu nói này hắn đã biết cô thực sự yêu Thiên Bảo bởi một khi người phụ nữ muốn biết về quá khứ của một người đàn ông có nghĩa cô ấy muốn bù đắp những tháng ngày đã qua mà cô ấy không kịp tham gia vào cho anh ấy. Hắn thở dài, thôi thì làm phước một lần, để cô có được hạnh phúc, hắn chịu tổn thương cũng chẳng sao.

David đã đem mọi chuyện mà trong một năm mà tôi rời khỏi kể lại một lượt, tất cả mọi chuyện đều ngoài sức tưởng tượng của tôi. Thiên Bảo chính thức lên nhận chức bang chủ trong ngày sinh nhật năm mười chín tuổi, chỉ huy toàn bộ bang Thiên Điểu, liên tục tìm kiếm tôi trong nhiều ngày. Tôi cũng nghe kể qua về những khó khăn mà hắn đã trải qua, cảm thấy hắn thật sự vô cùng tài giỏi, nhưng đồng thời cũng thấy đau lòng cho hắn. Tôi biết để có thể trở thành một con tôm cứng cáp thì cần phải qua rất nhiều lần lột vỏ, cũng giống như hắn vậy, để có thể trở thành một người uy quyền như bây giờ, hắn đã phải trải qua biết bao sóng gió nguy nan tưởng chừng khó có thể vượt qua. Nghe chuyện về hắn tôi mới biết những khó khăn mà tôi trải qua vốn còn chả bằng một phần những gì hắn đã nếm trải.

-----------------oOo----------------------Hết chương 14-----------------------oOo---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook