Chương 51: Dỗi rồi, không thèm nói chuyện
Đường Nguyệt Y
09/07/2024
Một đêm trôi qua, một đêm dài đầy mệt mỏi với gia đình ba người nhà Nam Bách Thần. Anh nhập viện vì hít quá nhiều khói, bà Thái Kiều mẹ anh vì không yên tâm để anh một mình, nên cứ thế trông anh cả đêm.
Tới sáng hôm sau, Nam Bách Thần mới tỉnh lại và việc đầu tiên anh làm là tìm kiếm bóng hình Vân Hạ. Đến khi không nhìn thấy cô đâu, anh liền tức tốc bật dậy, khiến bà Kiều cũng phải giật mình.
“Con tỉnh rồi sao? Bây giờ thấy trong người thế nào hả con?”
“Vợ con đâu? Hạ sao rồi mẹ?”
Trước câu hỏi dồn dập của Nam Bách Thần, bà Kiều lại tỏ ra bối rối, khiến anh càng thấy căng thẳng, mà mãi một hồi bà mới chịu nói:
“Vợ con không sao, nhưng mà bên nhà thông gia sau khi biết chuyện đã đến đón con bé về bên nhà rồi. Khi đó anh sui có vẻ rất tức giận, nên mẹ bảo Hạ Hạ cứ về trước cho anh chị thông gia vui lòng.”
Nhận được câu trả lời, sắc mặt anh liền chùng xuống, trong đôi mắt thấp thoáng tựa chút buồn bã.
Reng reng reng…
Vừa nhắc người, người liền gọi tới. Nhận được cuộc gọi của con dâu, là bà Kiều liền đưa máy cho Nam Bách Thần.
“Vợ con gọi đấy, mau nghe đi.”
“Mẹ nghe đi, con còn mệt nên không muốn nói chuyện.”
Ơ hay, tự dưng anh ta lại thay đổi hẳn 180 độ, nói chuyện với dáng vẻ hờn dỗi xong, liền nằm xuống giường, đưa lưng về phía mẹ Kiều.
“Cái thằng nhóc này sao ấy nhờ? Vừa hỏi vợ đâu, giờ vợ gọi lại tỏ ra không quan tâm là sao? Không nghe thật à, Hạ gọi đấy.”
“Con mệt.” Nam Bách Thần chỉ đáp vỏn vẹn có thế đã nhắm mắt vờ ngủ.
Nếu anh đã thế, thôi thì tự bà nghe máy.
“Mẹ nghe đây! Con sao rồi, sức khỏe không có gì đáng ngại chứ?”
[Chắc tại bị dính nước mưa nên con có hơi cảm một tí thôi mẹ. Mà mẹ ơi, chồng con đâu rồi mẹ? Anh ấy tỉnh lại chưa ạ? Con muốn tới đó, mà ba con còn giận quá nên không cho con đi, để lát nữa con ráng năn nỉ ba thêm lần nữa xem sao nha mẹ, mẹ đừng buồn con.]
Nghe có vẻ Vân Hạ cũng đang buồn với bất lực dữ lắm. Khi mà chồng nằm viện lại không thể ở bên chăm sóc. Nói cho cùng cũng tại ba cô, sau khi biết tin con gái gặp chuyện thì cả ông cả bà đều nổi trận lôi đình, bất chấp đúng sai đi tới đòi sống đòi chết bắt cô về nhà vì cho rằng Nam Bách Thần không chăm lo, cũng như bảo vệ tốt cho cô, nên giờ mới có cảnh vợ chồng mỗi người một nơi.
“Mẹ không buồn gì con đâu. Còn tiểu Thần cũng tỉnh lại rồi, nhưng nó còn hơi mệt, cứ nằm ì trên giường không chịu dậy ăn uống gì hết á.”
[Sao kì vậy? Hay anh ấy còn vấn đề gì đó trong người, mẹ có gọi bác khám lại cho anh ấy chưa mẹ?]
“Mẹ cũng định gọi đây. Thôi con nghỉ ngơi đi, khi nào tiểu Thần nó được xuất viện, mẹ với nó sẽ tới gặp anh chị sui. Con cũng đừng có buồn nghe.”
[Vâng ạ! Vậy mẹ chăm sóc chồng con giúp con ít hôm nha mẹ.]
“Ừm, con yên tâm. Mẹ cúp máy đây.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, Nam Bách Thần liền bật người dậy với nét mặt hậm hực, mà hỏi:
“Cô ấy nói gì?”
“Cảm rồi, với thêm bị anh sui cấm túc nên không tới đây với con được. Con xem nếu thấy sức khỏe không vấn đề gì nữa thì xuất viện để còn đến gặp anh chị sui nhận lỗi, rồi đón vợ con về nhà.”
Lẽ ra trong tình hình hiện tại, thì anh phải nôn nóng đón vợ về nhà mới phải, nhưng kỳ hiểu sao lúc này cứ lầm lì không nói, cứ buồn buồn mãi mới lên tiếng:
“Chắc cô ấy không thương con, nên mới dễ dàng nghe lời ba vợ về nhà như vậy. Thôi thì tạm thời cứ xa nhau thế đi, để xem ai thương ai nhiều hơn, ai chịu không nổi chắc chắn sẽ chạy đi tìm đối phương trước.”
“Nói rồi có suy nghĩ kỹ chưa? Chứ theo mẹ thấy thì con thua cuộc trước là cái chắc rồi đấy.
À… Hoá ra có người đang dỗi, dỗi vì bị vợ bỏ rơi, không quan tâm chăm sóc. Mà này, trước khi giận hờn vu vơ thì mẹ nói cho biết nhá, tối qua khi Hạ Hạ chịu theo anh chị sui về nhà thì đó là lúc con bé đã biết được tình hình sức khỏe của con không vấn đề gì thì mới chịu đi đó. Lo liệu sao cho chu toàn, chứ để mẹ mất dâu là anh không xong với tôi đâu.”
Tới sáng hôm sau, Nam Bách Thần mới tỉnh lại và việc đầu tiên anh làm là tìm kiếm bóng hình Vân Hạ. Đến khi không nhìn thấy cô đâu, anh liền tức tốc bật dậy, khiến bà Kiều cũng phải giật mình.
“Con tỉnh rồi sao? Bây giờ thấy trong người thế nào hả con?”
“Vợ con đâu? Hạ sao rồi mẹ?”
Trước câu hỏi dồn dập của Nam Bách Thần, bà Kiều lại tỏ ra bối rối, khiến anh càng thấy căng thẳng, mà mãi một hồi bà mới chịu nói:
“Vợ con không sao, nhưng mà bên nhà thông gia sau khi biết chuyện đã đến đón con bé về bên nhà rồi. Khi đó anh sui có vẻ rất tức giận, nên mẹ bảo Hạ Hạ cứ về trước cho anh chị thông gia vui lòng.”
Nhận được câu trả lời, sắc mặt anh liền chùng xuống, trong đôi mắt thấp thoáng tựa chút buồn bã.
Reng reng reng…
Vừa nhắc người, người liền gọi tới. Nhận được cuộc gọi của con dâu, là bà Kiều liền đưa máy cho Nam Bách Thần.
“Vợ con gọi đấy, mau nghe đi.”
“Mẹ nghe đi, con còn mệt nên không muốn nói chuyện.”
Ơ hay, tự dưng anh ta lại thay đổi hẳn 180 độ, nói chuyện với dáng vẻ hờn dỗi xong, liền nằm xuống giường, đưa lưng về phía mẹ Kiều.
“Cái thằng nhóc này sao ấy nhờ? Vừa hỏi vợ đâu, giờ vợ gọi lại tỏ ra không quan tâm là sao? Không nghe thật à, Hạ gọi đấy.”
“Con mệt.” Nam Bách Thần chỉ đáp vỏn vẹn có thế đã nhắm mắt vờ ngủ.
Nếu anh đã thế, thôi thì tự bà nghe máy.
“Mẹ nghe đây! Con sao rồi, sức khỏe không có gì đáng ngại chứ?”
[Chắc tại bị dính nước mưa nên con có hơi cảm một tí thôi mẹ. Mà mẹ ơi, chồng con đâu rồi mẹ? Anh ấy tỉnh lại chưa ạ? Con muốn tới đó, mà ba con còn giận quá nên không cho con đi, để lát nữa con ráng năn nỉ ba thêm lần nữa xem sao nha mẹ, mẹ đừng buồn con.]
Nghe có vẻ Vân Hạ cũng đang buồn với bất lực dữ lắm. Khi mà chồng nằm viện lại không thể ở bên chăm sóc. Nói cho cùng cũng tại ba cô, sau khi biết tin con gái gặp chuyện thì cả ông cả bà đều nổi trận lôi đình, bất chấp đúng sai đi tới đòi sống đòi chết bắt cô về nhà vì cho rằng Nam Bách Thần không chăm lo, cũng như bảo vệ tốt cho cô, nên giờ mới có cảnh vợ chồng mỗi người một nơi.
“Mẹ không buồn gì con đâu. Còn tiểu Thần cũng tỉnh lại rồi, nhưng nó còn hơi mệt, cứ nằm ì trên giường không chịu dậy ăn uống gì hết á.”
[Sao kì vậy? Hay anh ấy còn vấn đề gì đó trong người, mẹ có gọi bác khám lại cho anh ấy chưa mẹ?]
“Mẹ cũng định gọi đây. Thôi con nghỉ ngơi đi, khi nào tiểu Thần nó được xuất viện, mẹ với nó sẽ tới gặp anh chị sui. Con cũng đừng có buồn nghe.”
[Vâng ạ! Vậy mẹ chăm sóc chồng con giúp con ít hôm nha mẹ.]
“Ừm, con yên tâm. Mẹ cúp máy đây.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, Nam Bách Thần liền bật người dậy với nét mặt hậm hực, mà hỏi:
“Cô ấy nói gì?”
“Cảm rồi, với thêm bị anh sui cấm túc nên không tới đây với con được. Con xem nếu thấy sức khỏe không vấn đề gì nữa thì xuất viện để còn đến gặp anh chị sui nhận lỗi, rồi đón vợ con về nhà.”
Lẽ ra trong tình hình hiện tại, thì anh phải nôn nóng đón vợ về nhà mới phải, nhưng kỳ hiểu sao lúc này cứ lầm lì không nói, cứ buồn buồn mãi mới lên tiếng:
“Chắc cô ấy không thương con, nên mới dễ dàng nghe lời ba vợ về nhà như vậy. Thôi thì tạm thời cứ xa nhau thế đi, để xem ai thương ai nhiều hơn, ai chịu không nổi chắc chắn sẽ chạy đi tìm đối phương trước.”
“Nói rồi có suy nghĩ kỹ chưa? Chứ theo mẹ thấy thì con thua cuộc trước là cái chắc rồi đấy.
À… Hoá ra có người đang dỗi, dỗi vì bị vợ bỏ rơi, không quan tâm chăm sóc. Mà này, trước khi giận hờn vu vơ thì mẹ nói cho biết nhá, tối qua khi Hạ Hạ chịu theo anh chị sui về nhà thì đó là lúc con bé đã biết được tình hình sức khỏe của con không vấn đề gì thì mới chịu đi đó. Lo liệu sao cho chu toàn, chứ để mẹ mất dâu là anh không xong với tôi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.