Chương 181: Anh Cưới Em
Thác Bạt Thụy Thụy
07/01/2022
Ngồi máy bay trở về Hồng Kông, hành trình bay mười mấy tiếng.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, Ngũ Hạ Liên nhắm mắt, lông mi dài và dày. Khuôn mặt tuấn tú của anh bao phủ một tầng sương mù, hơi có chút lạnh lùng. Cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Đột nhiên gặp phải một tầng khí lưu, máy bay nhấp nhô lên xuống. Lỗ tai của cô ù đi, hụt hẫng khó chịu. Chỉ là chạm vào chiếc nhẫn kia, tim cô lúc này mới bình tĩnh được.
Cuối cùng cũng thuận lợi trở về Hồng Kông, vừa đúng hai giờ chiều.
Vừa đi ra khỏi sân bay, Ngũ Hạ Liên nhận một cuộc điện thoại của ai đó. Cô đứng ở chỗ không xa, nhìn anh nghe điện thoại. Nhìn thấy lông mày anh hơi cau lại, cô có chút tò mò hoài nghi.
Cúp điện thoại, Ngũ Hạ Liên đi đến bên cạnh cô, trầm giọng nói, “Em tự gọi xe về nhé.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, nhưng khuôn mặt mịt mù của anh có một chút lo âu, cô không nhịn được mở miệng hỏi, “A Hạ, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đừng hỏi nhiều!” Vẫn câu nói đó, nhưng ngữ khí gấp gáp hơn chút.
Cố Hiểu Thần liền sững người, mím môi không nói thêm gì nữa.
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy cô im lặng ngay lập tức, lông mày hơi cau bây giờ lại gần hơn nữa. Anh nắm lấy tay cô, bước lớn ra khỏi sân bay. Sau đó bắt xe taxi, nhét cô vào trong. Đóng cửa xe lại, anh đứng ở ngoài xe, cúi đầu nhìn cô ở trong xe, thấp giọng dặn dò, “Đừng chạy lung tung.”
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, quay đầu nhìn lại.
Xe chậm rãi chuyển động, bóng dáng anh dần dần biến mất trước mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, Cố Hiểu Thần cảm thấy đôi mắt anh cô đơn giống như sao băng rơi trong bầu trời đêm tĩnh mịch.
“Tiểu thư, đi đâu đây?” Tài xế hỏi.
Cố Hiểu Thần giật mình, vậy mà lại không biết mình phải về đâu. Suy nghĩ cả nửa buổi, cô vẫn là nói địa chỉ nhà mình.
Với lại, anh cũng không nói cô chuyển về Yinshen Mansion.
Trong căn hộ trống vắng yên tĩnh, một khoảng thời gian không có người ở, có một loại mùi lạ. Dư Hồng đi rồi, không biết đã đi đâu. Nghĩ là lại đi nước ngoài rồi. Cố Hiểu Thần thả hành lý xuống, kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng khách lúc này mới có ánh sáng. Ánh mặt trời buổi chiều rất rực rỡ, chiếu lên người rất ấm áp.
Cô bắt đầu thu dọn hành lý, đem đồ đạc bỏ vào trong tủ.
Lại thêm mấy bộ quần áo, đó là anh mua cho cô. Còn có……… đôi giày thuỷ tinh kia. Cô nâng giày thuỷ tinh lên, nghĩ đến buổi tối hôm đó, anh kéo cô đi khiêu vũ cả một buổi tối, nhớ đến anh nắm tay cô đi như bay ra khỏi sàn catwalk. Thật cẩn thận cất giày thuỷ tinh đi, vô cùng nâng niu cất vào trong tủ.
Thu dọn hành lý xong, dọn dẹp phòng ốc xong, cô nấu chút đồ ăn lấp đầy bụng.
Tối nay, cô ngủ một mình trong căn nhà.
Còn anh, đang ngủ ở chỗ nào rồi.
***
Trở lại công ty làm việc, đồng nghiệp ở bộ phận đầu tư thấy cô đều sôi nổi chào hỏi.
“Thư ký Cố, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Thư ký Cố, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cố Hiểu Thần cầm túi đeo đi vào phòng làm việc, rời đi mấy ngày nay, hạng mục công việc gần đây của công ty cũng không nắm rõ. Đợi Ngũ Hạo Dương đến làm, cô lập tức pha cà phê, sau đó gõ cửa văn phòng phó tổng, nghe thấy bên trong có người nói, “Vào đi.”
Cố Hiểu Thần đẩy cửa đi vào, đặt cà phê lên trên bàn làm việc, mỉm cười nói, “Phó tổng, cà phê của anh.”
Ngũ Hạo Dương chậm rãi ngước mắt nhìn về phía cô, chỉ thấy khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt, điềm tĩnh như trước, thời gian nửa tháng rời đi không có nửa điểm khác biệt. Anh không cầm ly cà phê lên, mắt ngưng tụ, trầm giọng nói, “Thư ký của tôi có chuyện xin nghỉ phép, hoá ra lại phải thông qua Hạ tổng cho phép mới được.”
Cố Hiểu Thần đã nghĩ đến vấn đề này trước khi anh đến, cô là thư ký của phó tổng, theo lý mà nói thì phải xin phép phó tổng mới đúng. Nhưng……………. cô phải giải thích như thế nào?
“Cố Hiểu Thần, tôi không phải chưa từng nói, cô thật sự là một cô gái rất thông minh, rất lợi hại. Nhu thuận, ngoan ngoãn, điềm tĩnh, mấy cái này đều là điểm thông minh của cô. Trên thực tế đó cũng là điểm tốt, cớ sao mà không làm.” Ngũ Hạo Dương nhẹ phun ra mấy câu. Ai mà không biết Ngũ Hạ Liên từ trước đến giờ không động đến bất cứ nhân viên nữ nào trong công ty, thậm chí ngay cả Hạ Viện cũng không động đến, nhưng chỉ có cô là ngoại lệ?
“Chuyện xin nghỉ phép, không xin ý kiến của phó tổng, tôi rất xin lỗi…………” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng xin lỗi, nhưng bị người khác đanh giọng cắt ngang, Ngũ Hạo Dương liếc cô hỏi, “Hạ tổng gần đây sẽ không đến công ty, cô có biết không?”
Nét mặt Cố Hiểu Thần trong chốc lát hơi ngột ngạt, Ngũ Hạo Dương sắc bén bắt được, “Không biết thì quên đi. Cô cũng không đủ tư cách để biết. Ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng…………” Nói được nửa câu thì nuốt ngược trở lại, Cố Hiểu Thần xoay người rời đi.
Cố Hiểu Thần không biết câu nói của Ngũ Hạo Dương đến cùng là ám chỉ điều gì. Cô lắc đầu, không cho phép mình chìm sâu vào suy nghĩ phiền muộn này nữa, hoàn toàn nhập tâm vào công việc. Gặp lại Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược, khó tránh khỏi bị bọn họ “phê bình” một trận, rồi sau đó mời một bữa cơm.
Buổi tối về đến nhà, Cố Hiểu Thần lại nhìn thấy một chiếc xe đậu ở bên đường ngoài khu nhà ở.
Thân xe màu xám, cô vừa nhìn là đã nhận ra chủ sở hữu của chiếc xe là ai.
Cố Hiểu Thần vội vàng tăng nhanh bước chân, lướt qua xe, lao vào tiểu khu. Nhưng người đàn ông trong xe đã nhanh chóng mở cửa xuống xe, rảo bước càng nhanh càng gấp hơn cô. Một chút thì đã cản lại trước mặt cô, thậm chí còn cầm lấy tay cô không buông, “Em đã đi đâu?”
Anh ta hầm hầm tra hỏi, đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc khó che giấu được sự quan tâm.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Châu Thành Trạch đang ngưng mắt nhìn cô, cô nhớ đến mọi thứ về buổi tiệc sinh nhật, trực giác trong lòng bài xích chống lại anh, “Châu Thành Trạch, tôi đi đâu thì đó cũng là chuyện của tôi. Còn nữa, anh có thể đừng động một tý là cầm tay tôi không?”
“Xin lỗi, làm đau em rồi.” Châu Thành Trạch nhận ra mình đã hơi mạnh tay, lập tức buông tay ra rồi hỏi lại câu hỏi lúc nãy, “Mấy ngày nay, em đã đi đâu?”
“Đi công tác.” Cố Hiểu Thần bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
“Với ai?” Châu Thành Trạch sắc bén truy hỏi.
“Bây giờ tôi rất mệt. Tôi muốn nghỉ ngơi đi ngủ.” Cố Hiểu Thần cau mày, di chuyển qua bên một bước định đi.
Anh lại cản trước mặt cô, “Mệt thì từ chức. Tôi có thể nuôi em.”
“Ý anh là gì?”
Anh im lặng một lúc, đột nhiên nói, “Anh cưới em.”
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, Ngũ Hạ Liên nhắm mắt, lông mi dài và dày. Khuôn mặt tuấn tú của anh bao phủ một tầng sương mù, hơi có chút lạnh lùng. Cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Đột nhiên gặp phải một tầng khí lưu, máy bay nhấp nhô lên xuống. Lỗ tai của cô ù đi, hụt hẫng khó chịu. Chỉ là chạm vào chiếc nhẫn kia, tim cô lúc này mới bình tĩnh được.
Cuối cùng cũng thuận lợi trở về Hồng Kông, vừa đúng hai giờ chiều.
Vừa đi ra khỏi sân bay, Ngũ Hạ Liên nhận một cuộc điện thoại của ai đó. Cô đứng ở chỗ không xa, nhìn anh nghe điện thoại. Nhìn thấy lông mày anh hơi cau lại, cô có chút tò mò hoài nghi.
Cúp điện thoại, Ngũ Hạ Liên đi đến bên cạnh cô, trầm giọng nói, “Em tự gọi xe về nhé.”
Cố Hiểu Thần gật đầu, nhưng khuôn mặt mịt mù của anh có một chút lo âu, cô không nhịn được mở miệng hỏi, “A Hạ, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đừng hỏi nhiều!” Vẫn câu nói đó, nhưng ngữ khí gấp gáp hơn chút.
Cố Hiểu Thần liền sững người, mím môi không nói thêm gì nữa.
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy cô im lặng ngay lập tức, lông mày hơi cau bây giờ lại gần hơn nữa. Anh nắm lấy tay cô, bước lớn ra khỏi sân bay. Sau đó bắt xe taxi, nhét cô vào trong. Đóng cửa xe lại, anh đứng ở ngoài xe, cúi đầu nhìn cô ở trong xe, thấp giọng dặn dò, “Đừng chạy lung tung.”
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, quay đầu nhìn lại.
Xe chậm rãi chuyển động, bóng dáng anh dần dần biến mất trước mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, Cố Hiểu Thần cảm thấy đôi mắt anh cô đơn giống như sao băng rơi trong bầu trời đêm tĩnh mịch.
“Tiểu thư, đi đâu đây?” Tài xế hỏi.
Cố Hiểu Thần giật mình, vậy mà lại không biết mình phải về đâu. Suy nghĩ cả nửa buổi, cô vẫn là nói địa chỉ nhà mình.
Với lại, anh cũng không nói cô chuyển về Yinshen Mansion.
Trong căn hộ trống vắng yên tĩnh, một khoảng thời gian không có người ở, có một loại mùi lạ. Dư Hồng đi rồi, không biết đã đi đâu. Nghĩ là lại đi nước ngoài rồi. Cố Hiểu Thần thả hành lý xuống, kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng khách lúc này mới có ánh sáng. Ánh mặt trời buổi chiều rất rực rỡ, chiếu lên người rất ấm áp.
Cô bắt đầu thu dọn hành lý, đem đồ đạc bỏ vào trong tủ.
Lại thêm mấy bộ quần áo, đó là anh mua cho cô. Còn có……… đôi giày thuỷ tinh kia. Cô nâng giày thuỷ tinh lên, nghĩ đến buổi tối hôm đó, anh kéo cô đi khiêu vũ cả một buổi tối, nhớ đến anh nắm tay cô đi như bay ra khỏi sàn catwalk. Thật cẩn thận cất giày thuỷ tinh đi, vô cùng nâng niu cất vào trong tủ.
Thu dọn hành lý xong, dọn dẹp phòng ốc xong, cô nấu chút đồ ăn lấp đầy bụng.
Tối nay, cô ngủ một mình trong căn nhà.
Còn anh, đang ngủ ở chỗ nào rồi.
***
Trở lại công ty làm việc, đồng nghiệp ở bộ phận đầu tư thấy cô đều sôi nổi chào hỏi.
“Thư ký Cố, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Thư ký Cố, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cố Hiểu Thần cầm túi đeo đi vào phòng làm việc, rời đi mấy ngày nay, hạng mục công việc gần đây của công ty cũng không nắm rõ. Đợi Ngũ Hạo Dương đến làm, cô lập tức pha cà phê, sau đó gõ cửa văn phòng phó tổng, nghe thấy bên trong có người nói, “Vào đi.”
Cố Hiểu Thần đẩy cửa đi vào, đặt cà phê lên trên bàn làm việc, mỉm cười nói, “Phó tổng, cà phê của anh.”
Ngũ Hạo Dương chậm rãi ngước mắt nhìn về phía cô, chỉ thấy khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt, điềm tĩnh như trước, thời gian nửa tháng rời đi không có nửa điểm khác biệt. Anh không cầm ly cà phê lên, mắt ngưng tụ, trầm giọng nói, “Thư ký của tôi có chuyện xin nghỉ phép, hoá ra lại phải thông qua Hạ tổng cho phép mới được.”
Cố Hiểu Thần đã nghĩ đến vấn đề này trước khi anh đến, cô là thư ký của phó tổng, theo lý mà nói thì phải xin phép phó tổng mới đúng. Nhưng……………. cô phải giải thích như thế nào?
“Cố Hiểu Thần, tôi không phải chưa từng nói, cô thật sự là một cô gái rất thông minh, rất lợi hại. Nhu thuận, ngoan ngoãn, điềm tĩnh, mấy cái này đều là điểm thông minh của cô. Trên thực tế đó cũng là điểm tốt, cớ sao mà không làm.” Ngũ Hạo Dương nhẹ phun ra mấy câu. Ai mà không biết Ngũ Hạ Liên từ trước đến giờ không động đến bất cứ nhân viên nữ nào trong công ty, thậm chí ngay cả Hạ Viện cũng không động đến, nhưng chỉ có cô là ngoại lệ?
“Chuyện xin nghỉ phép, không xin ý kiến của phó tổng, tôi rất xin lỗi…………” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng xin lỗi, nhưng bị người khác đanh giọng cắt ngang, Ngũ Hạo Dương liếc cô hỏi, “Hạ tổng gần đây sẽ không đến công ty, cô có biết không?”
Nét mặt Cố Hiểu Thần trong chốc lát hơi ngột ngạt, Ngũ Hạo Dương sắc bén bắt được, “Không biết thì quên đi. Cô cũng không đủ tư cách để biết. Ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng…………” Nói được nửa câu thì nuốt ngược trở lại, Cố Hiểu Thần xoay người rời đi.
Cố Hiểu Thần không biết câu nói của Ngũ Hạo Dương đến cùng là ám chỉ điều gì. Cô lắc đầu, không cho phép mình chìm sâu vào suy nghĩ phiền muộn này nữa, hoàn toàn nhập tâm vào công việc. Gặp lại Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược, khó tránh khỏi bị bọn họ “phê bình” một trận, rồi sau đó mời một bữa cơm.
Buổi tối về đến nhà, Cố Hiểu Thần lại nhìn thấy một chiếc xe đậu ở bên đường ngoài khu nhà ở.
Thân xe màu xám, cô vừa nhìn là đã nhận ra chủ sở hữu của chiếc xe là ai.
Cố Hiểu Thần vội vàng tăng nhanh bước chân, lướt qua xe, lao vào tiểu khu. Nhưng người đàn ông trong xe đã nhanh chóng mở cửa xuống xe, rảo bước càng nhanh càng gấp hơn cô. Một chút thì đã cản lại trước mặt cô, thậm chí còn cầm lấy tay cô không buông, “Em đã đi đâu?”
Anh ta hầm hầm tra hỏi, đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc khó che giấu được sự quan tâm.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Châu Thành Trạch đang ngưng mắt nhìn cô, cô nhớ đến mọi thứ về buổi tiệc sinh nhật, trực giác trong lòng bài xích chống lại anh, “Châu Thành Trạch, tôi đi đâu thì đó cũng là chuyện của tôi. Còn nữa, anh có thể đừng động một tý là cầm tay tôi không?”
“Xin lỗi, làm đau em rồi.” Châu Thành Trạch nhận ra mình đã hơi mạnh tay, lập tức buông tay ra rồi hỏi lại câu hỏi lúc nãy, “Mấy ngày nay, em đã đi đâu?”
“Đi công tác.” Cố Hiểu Thần bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
“Với ai?” Châu Thành Trạch sắc bén truy hỏi.
“Bây giờ tôi rất mệt. Tôi muốn nghỉ ngơi đi ngủ.” Cố Hiểu Thần cau mày, di chuyển qua bên một bước định đi.
Anh lại cản trước mặt cô, “Mệt thì từ chức. Tôi có thể nuôi em.”
“Ý anh là gì?”
Anh im lặng một lúc, đột nhiên nói, “Anh cưới em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.