Chương 256: Cô Ấy Là Bạn Nhảy Của Tôi
Thác Bạt Thụy Thụy
16/05/2022
Ngày thứ hai trên biển, tinh thần của mọi người trông có vẻ rất tốt, nhưng thực tế thì chỉ có từ mình biết. Mọi người vây quanh bàn để ăn sáng tại sảnh ăn, đầu bếp đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn và ngon miệng. Trong nhóm, chỉ có Thẩm Nhược là còn tràn trề sức sống, ầm ĩ nói, “Hôm nay thức dậy đau đầu chết đi được, sau này không dám uống nhiều rượu như vậy nữa.”
“Bây giờ còn đau không?” Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn cô, quan tâm hỏi.
“Còn một chút.” Thẩm Nhược xoa xoa thái dương, hơi nhíu mày.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Thẩm Nhược, trong túi của mình hay mang theo có dầu gió, lát nữa mình xoa cho cậu. Có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.”
“Vậy cảm ơn nhé.” Thẩm Nhược cười cảm kích.
Phong Cảnh Tân gắp một miếng thịt ba chỉ cho Diêu Vịnh Tâm, giọng nam trầm thấp rất dịu dàng, “Sao ăn ít vậy.”
“Em không đói mấy.” Diêu Vịnh Tâm nhẹ lắc đầu, thậm chí còn không có cảm giác ngon miệng.
“Chà, Mr.Phong thật là chu đáo.” Thẩm Nhược trêu chọc, mờ ám chớp chớp đôi mắt, “Mr. Phong, anh cũng tiết lộ một chút đi, sao anh lại quen biết chị Vịnh Tâm, lại còn theo đuổi chị Vịnh Tâm nữa. Chúng tôi rất tò mò đấy, anh cũng nên thoả mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi đi.”
Diêu Vịnh Tâm vẫn bình tĩnh như trước, trêu đùa nói, “Nói không chừng là tôi theo đuổi anh ấy thì sao?”
“Hả? Thật vậy sao?” Thẩm Nhược liền hét lên, mặc dù cũng không tin lắm.
Khuôn mặt Phong Cảnh Tân đẹp trai tuấn tú vào lúc này lại có phần nho nhã, trình độ và khí chất bản thân khiến cảm giác về anh không giống chỉ là một thanh tra đơn giản như vậy. Anh cười với Diêu Vịnh Tâm, ánh mắt lướt qua mọi người, ấm áp nói, “Vịnh Tâm rất khó theo đuổi.”
“Rất khó theo đuổi nhưng cũng bị anh tóm gọn được rồi, Mr. Phong anh nói thật đơn giản?” Thẩm Nhược tiếp tục gặng hỏi, hiển nhiên là không bỏ qua cho bọn họ.
“Thẩm Nhược, lúc trước sao không phát hiện ra cô có khả năng làm nhà báo thế nhỉ?” Ngôn Húc Đông không nhịn được cười nhẹ thành tiếng, bầu không khí càng thêm nhẹ nhàng và thư giãn.
“Thật ra lúc tôi học đại học, cũng từng có ý định đăng ký thi khoa báo chí truyền thông, nhưng sau đó ý định lại tiêu tan.” Thẩm Nhược nhớ lại lúc trước của mình, định tiếp tục nhưng lại đột nhiên nói, “Quản lý Ngôn, anh đừng có đi lạc đề!”
Mọi người đều cười ồ lên, ngoại trừ Ngũ Hạ Liên.
Ngũ Hạo Dương lầm lì ngồi đó ăn đồ ăn, cô bạn gái bên cạnh thỉnh thoảng lại gắp ít thức ăn cho anh, không biết có nên làm nũng hay không, cũng không dám tham gia màn trêu đùa vừa rồi cùng bọn họ, vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn. Còn anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn về phía một người đàn ông khác cũng ngồi yên lặng trên bàn ăn, “Anh lần này trở về, định bao giờ đi?”
Chủ đề chuyển lên người Ngũ Hạ Liên, mọi người trong chốc lát im bặt.
“Ngày mai.” Ngũ Hạ Liên không hề ngẩng đầu, trầm giọng nói.
Sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc vào tối nay, ngày mai bọn họ sẽ về lại Hồng Kông.
Ngày mai…………. Anh ấy phải đi rồi.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhưng lại siết chặt con dao và cái nĩa trong tay.
Ăn sáng xong, mọi người sinh hoạt tự túc trên du thuyền. Trời nắng rất đẹp, không quá nóng, cộng thêm gió biển thổi nhẹ, quả là một ngày sảng khoái. Mấy người phụ nữ đang tắm nắng trên ghế băng ngoài trời, trong khi mấy người đàn ông đang câu cá.
Bốn cái cần câu, xem cái nào có động tĩnh trước.
Cố Hiểu Thần đang xoa dầu cho Thẩm Nhược, trong khi Diêu Vịnh Tâm trò chuyện mấy câu với bạn gái của Ngũ Hạo Dương.
Ngũ Hạ Liên lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng bếp của du thuyền, Ngôn Húc Đông cũng đi theo phía sau. Hai người vừa đến phòng bếp, Ngũ Hạ Liên đi về phía quầy rượu lấy một chai rượu, rót ra hai ly, anh đưa một ly cho Ngôn Húc Đông. Ngôn Húc Đông đưa tay nhận lấy, uống một hớp, lúc này mới sâu xa nói, “Ngày mai đi à?”
Ngũ Hạ Liên cũng uống một ngụm rượu, không nhanh không chậm nói, “Có việc phải làm.”
“Tên gia hoả cậu!” Ngôn Húc Đông giơ nắm đấm đánh nhẹ vào lồng ngực của anh, Ngũ Hạ Liên cong khoé môi, “Cậu định như thế nào? Thành lập công ty ở Mỹ? Hay là trở về nước phát triển?”
Ngũ Hạ Liên lắc ly rượu, chất lỏng màu hổ phách lắc lư dọc theo thành ly, “Còn chưa quyết định.”
“Tôi chia buồn với giới tài chính New York - Mỹ!” Ngôn Húc Đông nâng ly rượu về phía anh, hai người cụng ly.
Đi ra khỏi khoang thuyền và trở lại bong tàu, phóng tầm mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ. Cố Hiểu Thần im lặng ngồi trên ghế tắm nắng, đang nheo mắt nhìn ra đại dương bao la. Cô hiếm khi thả mái tóc đen để gió thôi bay. Lộ ra cần cổ trắng ngần và đường cong tuyệt đẹp. Cô có một đôi chân đẹp, thon thả, cân đối.
Ngôn Húc Đông hơi mỉm cười với anh, trầm giọng nói, “Tối nay, cô ấy là bạn nhảy của tôi.”
Ngũ Hạ Liên nhìn Ngôn Húc Đông đang đi về phía cô ấy, nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của cô, càng lúc càng cảm thấy không vui và cáu kỉnh.
“Wow----------- Hạo Dương thật tuyệt vời, anh là người đầu tiên câu được cá.” Lúc này, có người vui mừng hô lên, cô bạn gái phóng như bay đến bên cạnh Ngũ Hạo Dương rồi ôm lấy anh.
Ngũ Hạo Dương liếc cô bạn gái, nụ cười có chút đắc ý.
Cần câu của ai đó cũng bắt đầu động đậy, Phong Cảnh Tân cầm cần cầu, nhẹ nhàng thu dây. Diêu Vịnh Tâm vui mừng, đứng dậy chậm rãi bước đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói, “Mặc dù không được to, nhưng cũng không tệ.”
Khuôn mặt đẹp trai của Ngũ Hạo Dương trầm xuống, trừng mắt, nhìn chằm chằm Diêu Vịnh Tâm.
Lúc này, cần câu của Ngôn Húc Đông cũng có động tĩnh. Anh thu dây câu, nhìn thấy một con cá sặc sỡ bay qua không trung và đáp xuống boong tàu.
Mọi người đồng loạt vây quanh, không khỏi kinh ngạc.
“Con cá đẹp quá.” Cố Hiểu Thần cúi xuống để nhìn kỹ hơn, nhưng lại cảm thấy thương xót cho con cá này.
“Nếu thích thì giữ lại.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói, liền phân phó cho mấy thuỷ thủ đoàn đi lấy xô nước. Chỉ tiếc người thuỷ thủ vừa mới đưa xô đến, con cá yếu ớt không thể qua khỏi. Quả nhiên, không được bao lâu thì chết.
“Haizz! Sao lại chết chứ?” Thẩm Nhược lầm bầm.
Cố Hiểu Thần nhìn con cá đã chết và cảm thấy hơi buồn.
Ngũ Hạ Liên đứng ở cách đó không xa, thoáng nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, yên lặng xoay người tiếp tục câu cá. Cả một buổi chiều, anh là người duy nhất tiếp tục câu cá một cách nghiêm túc và ngoan cố, cho đến khi mặt trời lặn, anh vẫn đang tiếp tục. Thẩm Nhược không nhịn được đi đến bên cạnh anh, thấy trong xô nước đã đầy các loại cá, còn đang bơi qua bơi lại.
“Liên thiếu gia, bằng này cá là đủ rồi. Chúng ta cũng không ăn hết được.” Thẩm Nhược tốt bụng nói.
Ngũ Hạ Liên không hề đáp lại một chữ, không ai biết anh đang làm gì.
Mày kiếm của anh cau chặt, nhìn chằm chằm những con cá trong xô.
“Bây giờ còn đau không?” Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn cô, quan tâm hỏi.
“Còn một chút.” Thẩm Nhược xoa xoa thái dương, hơi nhíu mày.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Thẩm Nhược, trong túi của mình hay mang theo có dầu gió, lát nữa mình xoa cho cậu. Có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.”
“Vậy cảm ơn nhé.” Thẩm Nhược cười cảm kích.
Phong Cảnh Tân gắp một miếng thịt ba chỉ cho Diêu Vịnh Tâm, giọng nam trầm thấp rất dịu dàng, “Sao ăn ít vậy.”
“Em không đói mấy.” Diêu Vịnh Tâm nhẹ lắc đầu, thậm chí còn không có cảm giác ngon miệng.
“Chà, Mr.Phong thật là chu đáo.” Thẩm Nhược trêu chọc, mờ ám chớp chớp đôi mắt, “Mr. Phong, anh cũng tiết lộ một chút đi, sao anh lại quen biết chị Vịnh Tâm, lại còn theo đuổi chị Vịnh Tâm nữa. Chúng tôi rất tò mò đấy, anh cũng nên thoả mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi đi.”
Diêu Vịnh Tâm vẫn bình tĩnh như trước, trêu đùa nói, “Nói không chừng là tôi theo đuổi anh ấy thì sao?”
“Hả? Thật vậy sao?” Thẩm Nhược liền hét lên, mặc dù cũng không tin lắm.
Khuôn mặt Phong Cảnh Tân đẹp trai tuấn tú vào lúc này lại có phần nho nhã, trình độ và khí chất bản thân khiến cảm giác về anh không giống chỉ là một thanh tra đơn giản như vậy. Anh cười với Diêu Vịnh Tâm, ánh mắt lướt qua mọi người, ấm áp nói, “Vịnh Tâm rất khó theo đuổi.”
“Rất khó theo đuổi nhưng cũng bị anh tóm gọn được rồi, Mr. Phong anh nói thật đơn giản?” Thẩm Nhược tiếp tục gặng hỏi, hiển nhiên là không bỏ qua cho bọn họ.
“Thẩm Nhược, lúc trước sao không phát hiện ra cô có khả năng làm nhà báo thế nhỉ?” Ngôn Húc Đông không nhịn được cười nhẹ thành tiếng, bầu không khí càng thêm nhẹ nhàng và thư giãn.
“Thật ra lúc tôi học đại học, cũng từng có ý định đăng ký thi khoa báo chí truyền thông, nhưng sau đó ý định lại tiêu tan.” Thẩm Nhược nhớ lại lúc trước của mình, định tiếp tục nhưng lại đột nhiên nói, “Quản lý Ngôn, anh đừng có đi lạc đề!”
Mọi người đều cười ồ lên, ngoại trừ Ngũ Hạ Liên.
Ngũ Hạo Dương lầm lì ngồi đó ăn đồ ăn, cô bạn gái bên cạnh thỉnh thoảng lại gắp ít thức ăn cho anh, không biết có nên làm nũng hay không, cũng không dám tham gia màn trêu đùa vừa rồi cùng bọn họ, vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn. Còn anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn về phía một người đàn ông khác cũng ngồi yên lặng trên bàn ăn, “Anh lần này trở về, định bao giờ đi?”
Chủ đề chuyển lên người Ngũ Hạ Liên, mọi người trong chốc lát im bặt.
“Ngày mai.” Ngũ Hạ Liên không hề ngẩng đầu, trầm giọng nói.
Sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc vào tối nay, ngày mai bọn họ sẽ về lại Hồng Kông.
Ngày mai…………. Anh ấy phải đi rồi.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhưng lại siết chặt con dao và cái nĩa trong tay.
Ăn sáng xong, mọi người sinh hoạt tự túc trên du thuyền. Trời nắng rất đẹp, không quá nóng, cộng thêm gió biển thổi nhẹ, quả là một ngày sảng khoái. Mấy người phụ nữ đang tắm nắng trên ghế băng ngoài trời, trong khi mấy người đàn ông đang câu cá.
Bốn cái cần câu, xem cái nào có động tĩnh trước.
Cố Hiểu Thần đang xoa dầu cho Thẩm Nhược, trong khi Diêu Vịnh Tâm trò chuyện mấy câu với bạn gái của Ngũ Hạo Dương.
Ngũ Hạ Liên lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng bếp của du thuyền, Ngôn Húc Đông cũng đi theo phía sau. Hai người vừa đến phòng bếp, Ngũ Hạ Liên đi về phía quầy rượu lấy một chai rượu, rót ra hai ly, anh đưa một ly cho Ngôn Húc Đông. Ngôn Húc Đông đưa tay nhận lấy, uống một hớp, lúc này mới sâu xa nói, “Ngày mai đi à?”
Ngũ Hạ Liên cũng uống một ngụm rượu, không nhanh không chậm nói, “Có việc phải làm.”
“Tên gia hoả cậu!” Ngôn Húc Đông giơ nắm đấm đánh nhẹ vào lồng ngực của anh, Ngũ Hạ Liên cong khoé môi, “Cậu định như thế nào? Thành lập công ty ở Mỹ? Hay là trở về nước phát triển?”
Ngũ Hạ Liên lắc ly rượu, chất lỏng màu hổ phách lắc lư dọc theo thành ly, “Còn chưa quyết định.”
“Tôi chia buồn với giới tài chính New York - Mỹ!” Ngôn Húc Đông nâng ly rượu về phía anh, hai người cụng ly.
Đi ra khỏi khoang thuyền và trở lại bong tàu, phóng tầm mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ. Cố Hiểu Thần im lặng ngồi trên ghế tắm nắng, đang nheo mắt nhìn ra đại dương bao la. Cô hiếm khi thả mái tóc đen để gió thôi bay. Lộ ra cần cổ trắng ngần và đường cong tuyệt đẹp. Cô có một đôi chân đẹp, thon thả, cân đối.
Ngôn Húc Đông hơi mỉm cười với anh, trầm giọng nói, “Tối nay, cô ấy là bạn nhảy của tôi.”
Ngũ Hạ Liên nhìn Ngôn Húc Đông đang đi về phía cô ấy, nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của cô, càng lúc càng cảm thấy không vui và cáu kỉnh.
“Wow----------- Hạo Dương thật tuyệt vời, anh là người đầu tiên câu được cá.” Lúc này, có người vui mừng hô lên, cô bạn gái phóng như bay đến bên cạnh Ngũ Hạo Dương rồi ôm lấy anh.
Ngũ Hạo Dương liếc cô bạn gái, nụ cười có chút đắc ý.
Cần câu của ai đó cũng bắt đầu động đậy, Phong Cảnh Tân cầm cần cầu, nhẹ nhàng thu dây. Diêu Vịnh Tâm vui mừng, đứng dậy chậm rãi bước đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói, “Mặc dù không được to, nhưng cũng không tệ.”
Khuôn mặt đẹp trai của Ngũ Hạo Dương trầm xuống, trừng mắt, nhìn chằm chằm Diêu Vịnh Tâm.
Lúc này, cần câu của Ngôn Húc Đông cũng có động tĩnh. Anh thu dây câu, nhìn thấy một con cá sặc sỡ bay qua không trung và đáp xuống boong tàu.
Mọi người đồng loạt vây quanh, không khỏi kinh ngạc.
“Con cá đẹp quá.” Cố Hiểu Thần cúi xuống để nhìn kỹ hơn, nhưng lại cảm thấy thương xót cho con cá này.
“Nếu thích thì giữ lại.” Ngôn Húc Đông trầm giọng nói, liền phân phó cho mấy thuỷ thủ đoàn đi lấy xô nước. Chỉ tiếc người thuỷ thủ vừa mới đưa xô đến, con cá yếu ớt không thể qua khỏi. Quả nhiên, không được bao lâu thì chết.
“Haizz! Sao lại chết chứ?” Thẩm Nhược lầm bầm.
Cố Hiểu Thần nhìn con cá đã chết và cảm thấy hơi buồn.
Ngũ Hạ Liên đứng ở cách đó không xa, thoáng nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, yên lặng xoay người tiếp tục câu cá. Cả một buổi chiều, anh là người duy nhất tiếp tục câu cá một cách nghiêm túc và ngoan cố, cho đến khi mặt trời lặn, anh vẫn đang tiếp tục. Thẩm Nhược không nhịn được đi đến bên cạnh anh, thấy trong xô nước đã đầy các loại cá, còn đang bơi qua bơi lại.
“Liên thiếu gia, bằng này cá là đủ rồi. Chúng ta cũng không ăn hết được.” Thẩm Nhược tốt bụng nói.
Ngũ Hạ Liên không hề đáp lại một chữ, không ai biết anh đang làm gì.
Mày kiếm của anh cau chặt, nhìn chằm chằm những con cá trong xô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.