Chương 237: Có Lẽ Chỉ Một Centimet
Thác Bạt Thụy Thụy
24/02/2022
Nháy mắt đã một tiếng, thức ăn trên bàn cũng đã bị tiêu diệt quá nửa. Chỉ còn thừa lại mấy miếng sushi còn chưa ăn hết, Cố Hiểu Thần dùng đũa gắp bỏ vào hộp tiện lợi, đặt vào trong tủ lạnh. Vừa trở lại bàn ăn thu dọn chén đũa vừa nói, “Còn mấy miếng sushi, mai mà đói vẫn có thể ăn được.”
Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha, đôi mắt nhìn chăm chú màn hình ti vi, âm trầm “ừ” một tiếng.
Rửa chén đũa xong, lau bàn ăn sạch sẽ, Cố Hiểu Thần tháo tạp dề ra rồi thở phào nhẹ nhõm. Lúc quay lại nhìn thời gian, mới phát hiện đã không còn sớm. Cô ra khỏi phòng bếp, nhìn anh ngồi ở sô pha, thò tay vào túi quần tìm kiếm chiếc chìa khoá đó.
Đó là chìa khoá căn hộ của anh.
Lúc trước còn chưa đưa lại cho anh, thậm chí ngay cả cơ hội gặp anh cũng không có.
Nhưng bây giờ, cô lại lưỡng lự, không biết có nên trả lại cho anh hay không.
Nghĩ tới những lời nói của Diêu Vịnh Tâm trong điện thoại, anh tuyệt đối sẽ không về Ngũ gia. Vậy, anh cũng vẫn luôn một mình sao. Bây giờ anh không phải là tổng tài của Ngũ thị nữa, bình thường sẽ làm gì. Một mình ngây ra? Một mình xem ti vi? Hay là một mình hút thuốc không ngừng?
Tờ quảng cáo dán ở cửa căn hộ cũng là cô xé xuống.
Hay là, anh thực chất vẫn luôn không về đây ở?
Cố Hiểu Thần nắm chặt chiếc chìa khoá trong túi quần, nhẹ nhàng mở miệng, “A Hạ, chìa khoá căn hộ…………” ngưng một chút, giọng càng thêm nhẹ, “Chi bằng cứ để ở chỗ em đi. Nếu rảnh, em giúp anh dọn dẹp. Với lại cũng không mất nhiều thời gian, hôm nay anh cũng giúp em nấu cơm mà.”
Đồ hôm nay đều là anh trả tiền. Có thể xem như có qua có lại nhỉ?
Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc, anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình ti vi, thờ ơ nói, “Tuỳ em.”
Nhưng cô không để ý đến anh bất giác cong một bên khoé miệng.
Cố Hiểu Thần thả tay ra, chiếc chìa khoá kia vẫn nằm im trong túi quần, giống như cảm giác yên tâm vậy, “Vậy em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm một chút đi. Ngủ ngon.”
Cố Hiểu Thần nói, đi về phía cửa ra vào định rời đi.
“Khát nước.” Ngũ Hạ Liên nghẹt giọng phun ra hai chữ, ánh mắt từ màn hình ti vi dần dần chuyển động, cuối cùng lướt về phía cô. Loại ánh mắt chăm chú này, nhìn như không tập trung, lại cũng rất ngưng tụ, anh trầm giọng nói.
Khát nước? Cố Hiểu Thần quả nhiên đi về phía máy lọc nước, rót một ly nước ấm cho anh.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm ly nước cô đưa đến, mày hơi cau lại, “Không uống cái này.”
Cố Hiểu Thần liền ngây ra, anh lại làm mình làm mẩy một câu khác, “Muốn uống nước có mùi vị.”
Nước…….. có mùi vị? Cố Hiểu Thần bưng ly nước, phải ngây người đến ba phút. Đến khi cô hoàn hồn, cô nhịn cười còn suýt nữa thì cười thành tiếng.
Trời ơi, người đàn ông này sao lại có bộ dạng như thế này cơ chứ?
Muốn uống nước táo thì nói luôn đi, còn cái gì mà uống nước có mùi vị.
Cố Hiểu Thần đặt ly nước xuống, nhanh chóng chạy về tầng áp mái rót mấy chai nước táo rồi quay lại. Lấy một chai nước táo đặt lên bàn trà trước mặt anh, mấy chai khác thì bỏ vào trong tủ lạnh. Đáy mắt tràn đầy ý cười, cô nhìn anh nhẹ giọng nói, “Vậy em đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Anh “ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm nước táo trên bàn, màu sắc rõ ràng như vậy.
Bầu trời đêm giống như vải nhung xanh treo đầy sao.
Cố Hiểu Thần đứng ở cửa sổ tầng áp mái đang lau mái tóc ướt của mình, cô chăm chút nhìn những ngôi sao ở xa nhưng thực chất cũng rất gần, bỗng có một suy nghĩ, có lẽ, khoảng cách giữa hai ngôi sao không hề xa như tưởng tượng. Chí ít dùng mắt mình nhìn đến, cũng chỉ cách một centimet.
Có lẽ………
***
Bất tri bất giác đã là tháng năm, bất tri bất giác mùa hè cũng sắp đến rồi.
Buổi trưa, nhiệt độ trong phòng làm việc đã tăng lên đáng kể. Mấy đồng nghiệp nam không chịu được nóng nên đã bật điều hoà trung tâm. Những luồng gió mát hiu hiu thổi đến, hơi nóng cuối cùng cũng tiêu tan một chút. Bây giờ đến lượt mấy đồng nghiệp nữ sợ lạnh nên biểu tình sự bất mãn, hai nhóm xảy ra tranh chấp.
“Tiểu Văn! Cậu mời trà chiều nhé! Ai bảo cậu chỉnh nhiệt độ máy điều hoà xuống thấp như vậy! Cậu muốn lạnh chết mấy cô gái mong manh yếu đuối chúng tôi à?”
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Văn nhất định phải mời!”
Tiểu Văn đứng dậy, giơ hai tay lên biểu thị sự yên lặng, “OK! Tôi mời tôi mời! Mỗi người một ly trà sữa!”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn đại gia hoả mỉm cười. Bỗng, điện thoại di động chuyển đến một cuộc gọi, cô lại cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình hiển thị ba chữ “Ngôn Húc Đông”. Nhận cuộc gọi, cô nhẹ nhàng “alo” một tiếng. Còn Ngôn Húc Đông ở đầu dây bên kia nói, “Hiểu Thần, anh có việc ở gần công ty em, lát nữa cùng uống trà nhé.”
“Được.” Cố Hiểu Thần đáp, nghĩ liệu có thể hỏi Ngôn Húc Đông mấy chuyện liên quan đến Ngũ thị không. Cúp máy, cô liếc về phía Tiểu Văn, ngại ngùng nói, “Tiểu Văn, phần của tôi đừng mua nữa.”
“Trợ lý Cố có hẹn à?” Tiểu Lý cợt nhả nói, ánh mắt mọi người ngay lập tức dồn về phía cô.
Cố Hiểu Thần cười, cũng xem như là đã thừa nhận.
Quán cà phê ở gần công ty, buổi chiều mỗi ngày đều có rất nhiều nhân viên đến đây uống cà phê, còn gọi thêm một phần bánh ngọt, thật là rất thư giãn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hai người ngồi trên sô pha, gọi hai ly cà phê Blue Mountains. Uống một ngụm, thơm lừng êm dịu, ba vị ngọt, chua, đắng của cà phê được kết hợp hoàn hảo.
“Cà phê Blue Mountains, được mệnh danh là cà phê ngon nhất thế giới.” Giọng nam trầm thấp của Ngôn Húc Đông vô cùng ấm áp, truyền đến bên tai, “Dãy núi Blue Mountains nằm ở phía đông của đảo Jamaica, được bao quanh bởi biển Caribe, khi trời quang, mặt trời chiếu thẳng xuống nước biển xanh, các đỉnh núi phản chiếu ánh sáng xanh của biển nên mới có cái tên như vậy.”
“Húc Đông, gia đình anh không phải kinh doanh cà phê đấy chứ?” Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc đối với sự hiểu biết của anh nên hoài nghi hỏi.
Ngôn Húc Đông lắc đầu, đột nhiên ngưng mắt, sâu xa nói, “Hôm qua anh nhìn thấy Liên đến đón em, hai người…………” Anh ngừng một chút, giọng nam thấp đi mấy phần, “Mối quan hệ rất tốt sao?”
Ngũ Hạ Liên ngồi trên sô pha, đôi mắt nhìn chăm chú màn hình ti vi, âm trầm “ừ” một tiếng.
Rửa chén đũa xong, lau bàn ăn sạch sẽ, Cố Hiểu Thần tháo tạp dề ra rồi thở phào nhẹ nhõm. Lúc quay lại nhìn thời gian, mới phát hiện đã không còn sớm. Cô ra khỏi phòng bếp, nhìn anh ngồi ở sô pha, thò tay vào túi quần tìm kiếm chiếc chìa khoá đó.
Đó là chìa khoá căn hộ của anh.
Lúc trước còn chưa đưa lại cho anh, thậm chí ngay cả cơ hội gặp anh cũng không có.
Nhưng bây giờ, cô lại lưỡng lự, không biết có nên trả lại cho anh hay không.
Nghĩ tới những lời nói của Diêu Vịnh Tâm trong điện thoại, anh tuyệt đối sẽ không về Ngũ gia. Vậy, anh cũng vẫn luôn một mình sao. Bây giờ anh không phải là tổng tài của Ngũ thị nữa, bình thường sẽ làm gì. Một mình ngây ra? Một mình xem ti vi? Hay là một mình hút thuốc không ngừng?
Tờ quảng cáo dán ở cửa căn hộ cũng là cô xé xuống.
Hay là, anh thực chất vẫn luôn không về đây ở?
Cố Hiểu Thần nắm chặt chiếc chìa khoá trong túi quần, nhẹ nhàng mở miệng, “A Hạ, chìa khoá căn hộ…………” ngưng một chút, giọng càng thêm nhẹ, “Chi bằng cứ để ở chỗ em đi. Nếu rảnh, em giúp anh dọn dẹp. Với lại cũng không mất nhiều thời gian, hôm nay anh cũng giúp em nấu cơm mà.”
Đồ hôm nay đều là anh trả tiền. Có thể xem như có qua có lại nhỉ?
Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc, anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình ti vi, thờ ơ nói, “Tuỳ em.”
Nhưng cô không để ý đến anh bất giác cong một bên khoé miệng.
Cố Hiểu Thần thả tay ra, chiếc chìa khoá kia vẫn nằm im trong túi quần, giống như cảm giác yên tâm vậy, “Vậy em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm một chút đi. Ngủ ngon.”
Cố Hiểu Thần nói, đi về phía cửa ra vào định rời đi.
“Khát nước.” Ngũ Hạ Liên nghẹt giọng phun ra hai chữ, ánh mắt từ màn hình ti vi dần dần chuyển động, cuối cùng lướt về phía cô. Loại ánh mắt chăm chú này, nhìn như không tập trung, lại cũng rất ngưng tụ, anh trầm giọng nói.
Khát nước? Cố Hiểu Thần quả nhiên đi về phía máy lọc nước, rót một ly nước ấm cho anh.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm ly nước cô đưa đến, mày hơi cau lại, “Không uống cái này.”
Cố Hiểu Thần liền ngây ra, anh lại làm mình làm mẩy một câu khác, “Muốn uống nước có mùi vị.”
Nước…….. có mùi vị? Cố Hiểu Thần bưng ly nước, phải ngây người đến ba phút. Đến khi cô hoàn hồn, cô nhịn cười còn suýt nữa thì cười thành tiếng.
Trời ơi, người đàn ông này sao lại có bộ dạng như thế này cơ chứ?
Muốn uống nước táo thì nói luôn đi, còn cái gì mà uống nước có mùi vị.
Cố Hiểu Thần đặt ly nước xuống, nhanh chóng chạy về tầng áp mái rót mấy chai nước táo rồi quay lại. Lấy một chai nước táo đặt lên bàn trà trước mặt anh, mấy chai khác thì bỏ vào trong tủ lạnh. Đáy mắt tràn đầy ý cười, cô nhìn anh nhẹ giọng nói, “Vậy em đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Anh “ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm nước táo trên bàn, màu sắc rõ ràng như vậy.
Bầu trời đêm giống như vải nhung xanh treo đầy sao.
Cố Hiểu Thần đứng ở cửa sổ tầng áp mái đang lau mái tóc ướt của mình, cô chăm chút nhìn những ngôi sao ở xa nhưng thực chất cũng rất gần, bỗng có một suy nghĩ, có lẽ, khoảng cách giữa hai ngôi sao không hề xa như tưởng tượng. Chí ít dùng mắt mình nhìn đến, cũng chỉ cách một centimet.
Có lẽ………
***
Bất tri bất giác đã là tháng năm, bất tri bất giác mùa hè cũng sắp đến rồi.
Buổi trưa, nhiệt độ trong phòng làm việc đã tăng lên đáng kể. Mấy đồng nghiệp nam không chịu được nóng nên đã bật điều hoà trung tâm. Những luồng gió mát hiu hiu thổi đến, hơi nóng cuối cùng cũng tiêu tan một chút. Bây giờ đến lượt mấy đồng nghiệp nữ sợ lạnh nên biểu tình sự bất mãn, hai nhóm xảy ra tranh chấp.
“Tiểu Văn! Cậu mời trà chiều nhé! Ai bảo cậu chỉnh nhiệt độ máy điều hoà xuống thấp như vậy! Cậu muốn lạnh chết mấy cô gái mong manh yếu đuối chúng tôi à?”
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Văn nhất định phải mời!”
Tiểu Văn đứng dậy, giơ hai tay lên biểu thị sự yên lặng, “OK! Tôi mời tôi mời! Mỗi người một ly trà sữa!”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn đại gia hoả mỉm cười. Bỗng, điện thoại di động chuyển đến một cuộc gọi, cô lại cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình hiển thị ba chữ “Ngôn Húc Đông”. Nhận cuộc gọi, cô nhẹ nhàng “alo” một tiếng. Còn Ngôn Húc Đông ở đầu dây bên kia nói, “Hiểu Thần, anh có việc ở gần công ty em, lát nữa cùng uống trà nhé.”
“Được.” Cố Hiểu Thần đáp, nghĩ liệu có thể hỏi Ngôn Húc Đông mấy chuyện liên quan đến Ngũ thị không. Cúp máy, cô liếc về phía Tiểu Văn, ngại ngùng nói, “Tiểu Văn, phần của tôi đừng mua nữa.”
“Trợ lý Cố có hẹn à?” Tiểu Lý cợt nhả nói, ánh mắt mọi người ngay lập tức dồn về phía cô.
Cố Hiểu Thần cười, cũng xem như là đã thừa nhận.
Quán cà phê ở gần công ty, buổi chiều mỗi ngày đều có rất nhiều nhân viên đến đây uống cà phê, còn gọi thêm một phần bánh ngọt, thật là rất thư giãn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hai người ngồi trên sô pha, gọi hai ly cà phê Blue Mountains. Uống một ngụm, thơm lừng êm dịu, ba vị ngọt, chua, đắng của cà phê được kết hợp hoàn hảo.
“Cà phê Blue Mountains, được mệnh danh là cà phê ngon nhất thế giới.” Giọng nam trầm thấp của Ngôn Húc Đông vô cùng ấm áp, truyền đến bên tai, “Dãy núi Blue Mountains nằm ở phía đông của đảo Jamaica, được bao quanh bởi biển Caribe, khi trời quang, mặt trời chiếu thẳng xuống nước biển xanh, các đỉnh núi phản chiếu ánh sáng xanh của biển nên mới có cái tên như vậy.”
“Húc Đông, gia đình anh không phải kinh doanh cà phê đấy chứ?” Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc đối với sự hiểu biết của anh nên hoài nghi hỏi.
Ngôn Húc Đông lắc đầu, đột nhiên ngưng mắt, sâu xa nói, “Hôm qua anh nhìn thấy Liên đến đón em, hai người…………” Anh ngừng một chút, giọng nam thấp đi mấy phần, “Mối quan hệ rất tốt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.