Chương 40: Đâm Vào Ngực Ai
Thác Bạt Thụy Thụy
29/11/2021
Mấy ngày liền trôi qua, Ngũ Hạ Liên mang theo tình yêu mới đi nghỉ phép không quay trở lại.
Buổi tối thứ tư, Cố Hiểu Thần đã làm xong công việc chuẩn bị tan làm. Vốn dĩ cô định đi ăn với Thẩm Nhược, nhưng trước khi tan làm mười lăm phút, Thẩm Nhược gọi điện thoại đến nói cô ấy đúng lúc có việc bận, không để cùng cô đi ăn cơm. Cố Hiểu Thần chỉ nói không sao, bảo cô ấy có việc bận thì cứ đi đi, lúc nào ăn cơm cũng được.
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên đi thang máy xuống tầng dưới.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, không nhìn thấy người vào, nhưng nghe thấy giọng nam phóng khoáng quanh quẩn trên đỉnh đầu, “Tan làm rồi?”
Trong thang máy chỉ có một mình cô, hiển nhiên là đang chào hỏi cô. Cố Hiểu Thần nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Ngôn Húc Đông đang cười tít mắt với cô, tức khắc nở nụ cười, “Quản lý Ngôn.”
Ngôn Húc Đông “chậc chậc” hai tiếng, một tay chống vào vách thang máy, phát ra sự hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, “Tôi nói đều tan làm rồi, có thể đừng quản lý Ngôn, quản lý Ngôn xa lạ như vậy được không. Đừng nên như vậy, lúc riêng tư không có ai, em cứ gọi tôi là Húc Đông, hay là tôi chịu thiệt một chút, em gọi tôi một tiếng Ngôn đại ca, sau này tôi che chở cho em.”
“Như vậy không hay cho lắm.” Cố Hiểu Thần đơn giản nghĩ là không thể để người khác chịu thiệt.
“Ha ha.” Ngôn Húc Đông cười ra tiếng, thấy một mặt khó xử của cô, cố ý trêu ghẹo cô, “Vậy có sao đâu. Em nhớ pha cho tôi ly cà phê là được rồi.”
“Pha cà phê thì không thành vấn đề, chỉ là…” Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày, gọi Ngôn đại ca như vậy, cô làm sao cũng đều phát ra khỏi miệng được.
Ngôn Húc Đông lúc này mới phát hiện ra cô ấy bình thường tuy rằng bộ dáng rất dễ nói chuyện, nhưng lại rất khó gần. Thang máy xuống đến tầng trệt, anh trực tiếp ôm lấy cánh tay cô, kéo cô đi ra khỏi thang máy, “Đi, Ngôn đại ca dẫn em đi ăn cơm, hôm nay anh đãi.”
“Không, không được.” Cố Hiểu Thần liên tục cự tuyệt, tình hình cấp bách đành phải nói dối, “Tôi còn có việc.”
“Có việc à?” Ngôn Húc Đông hoài nghi hỏi.
“Vâng. Còn có việc. Rất vội.” Cố Hiểu Thần không giỏi nói dối, lỗ tai liền đỏ lên.
“Vậy tôi đưa em đi nhé? Tôi cái gì cũng đều không có, chỉ có mỗi thời gian rảnh.”
“Tôi tự mình có thể, không cần phiền toái như vậy. Tôi đi trước nhé.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói xong, lập tức xoay người chạy khỏi đại sảnh. Nhưng cô chạy quá nhanh, lại cúi đầu, hơn nữa cũng không nhìn thấy có người đang tiến vào đại sảnh. Ngôn Húc Đông vội gọi một tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi. Đầu cô đâm thẳng vào ngực của ai đó, mùi nước hoa dễ chịu như vậy cứ phảng phất bao vây lấy cô.
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Loại mùi hương này…
Ngôn Húc Đông bước mấy bước lớn đến gần, trêu ghẹo, “Hạ tổng, nhanh như vậy đã nghỉ phép xong rồi sao?”
“Hiểu Thần, em không phải là bị choáng rồi đấy chứ?” Ngôn Húc Đông thấy Cố Hiểu Thần một động tác cũng không có, tò mò hỏi.
Cố Hiểu Thần đột nhiên cảm thấy trên mặt đỏ bừng nóng ran, cô thậm chí còn không có can đảm ngẩng đầu lên, chỉ là nói không gãy gọn thành câu, “Liên, Liên thiếu gia, xin lỗi. Tạm biệt.”
Trong ngực bỗng trống không, cô đã bước lớn chạy ra khỏi cao ốc. Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn thoáng, mùi hương nhàn nhạt trên người cô vẫn cứ dây dưa quấn lấy anh.
“Ha ha, cô ấy thật là đáng yêu.” Ngôn Húc Đông cười lớn ra tiếng, vô cùng thú vị.
Ngũ Hạ Liên bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt có chút căng thẳng.
Buổi tối thứ tư, Cố Hiểu Thần đã làm xong công việc chuẩn bị tan làm. Vốn dĩ cô định đi ăn với Thẩm Nhược, nhưng trước khi tan làm mười lăm phút, Thẩm Nhược gọi điện thoại đến nói cô ấy đúng lúc có việc bận, không để cùng cô đi ăn cơm. Cố Hiểu Thần chỉ nói không sao, bảo cô ấy có việc bận thì cứ đi đi, lúc nào ăn cơm cũng được.
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên đi thang máy xuống tầng dưới.
Cố Hiểu Thần cúi đầu, không nhìn thấy người vào, nhưng nghe thấy giọng nam phóng khoáng quanh quẩn trên đỉnh đầu, “Tan làm rồi?”
Trong thang máy chỉ có một mình cô, hiển nhiên là đang chào hỏi cô. Cố Hiểu Thần nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Ngôn Húc Đông đang cười tít mắt với cô, tức khắc nở nụ cười, “Quản lý Ngôn.”
Ngôn Húc Đông “chậc chậc” hai tiếng, một tay chống vào vách thang máy, phát ra sự hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, “Tôi nói đều tan làm rồi, có thể đừng quản lý Ngôn, quản lý Ngôn xa lạ như vậy được không. Đừng nên như vậy, lúc riêng tư không có ai, em cứ gọi tôi là Húc Đông, hay là tôi chịu thiệt một chút, em gọi tôi một tiếng Ngôn đại ca, sau này tôi che chở cho em.”
“Như vậy không hay cho lắm.” Cố Hiểu Thần đơn giản nghĩ là không thể để người khác chịu thiệt.
“Ha ha.” Ngôn Húc Đông cười ra tiếng, thấy một mặt khó xử của cô, cố ý trêu ghẹo cô, “Vậy có sao đâu. Em nhớ pha cho tôi ly cà phê là được rồi.”
“Pha cà phê thì không thành vấn đề, chỉ là…” Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày, gọi Ngôn đại ca như vậy, cô làm sao cũng đều phát ra khỏi miệng được.
Ngôn Húc Đông lúc này mới phát hiện ra cô ấy bình thường tuy rằng bộ dáng rất dễ nói chuyện, nhưng lại rất khó gần. Thang máy xuống đến tầng trệt, anh trực tiếp ôm lấy cánh tay cô, kéo cô đi ra khỏi thang máy, “Đi, Ngôn đại ca dẫn em đi ăn cơm, hôm nay anh đãi.”
“Không, không được.” Cố Hiểu Thần liên tục cự tuyệt, tình hình cấp bách đành phải nói dối, “Tôi còn có việc.”
“Có việc à?” Ngôn Húc Đông hoài nghi hỏi.
“Vâng. Còn có việc. Rất vội.” Cố Hiểu Thần không giỏi nói dối, lỗ tai liền đỏ lên.
“Vậy tôi đưa em đi nhé? Tôi cái gì cũng đều không có, chỉ có mỗi thời gian rảnh.”
“Tôi tự mình có thể, không cần phiền toái như vậy. Tôi đi trước nhé.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói xong, lập tức xoay người chạy khỏi đại sảnh. Nhưng cô chạy quá nhanh, lại cúi đầu, hơn nữa cũng không nhìn thấy có người đang tiến vào đại sảnh. Ngôn Húc Đông vội gọi một tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi. Đầu cô đâm thẳng vào ngực của ai đó, mùi nước hoa dễ chịu như vậy cứ phảng phất bao vây lấy cô.
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
Loại mùi hương này…
Ngôn Húc Đông bước mấy bước lớn đến gần, trêu ghẹo, “Hạ tổng, nhanh như vậy đã nghỉ phép xong rồi sao?”
“Hiểu Thần, em không phải là bị choáng rồi đấy chứ?” Ngôn Húc Đông thấy Cố Hiểu Thần một động tác cũng không có, tò mò hỏi.
Cố Hiểu Thần đột nhiên cảm thấy trên mặt đỏ bừng nóng ran, cô thậm chí còn không có can đảm ngẩng đầu lên, chỉ là nói không gãy gọn thành câu, “Liên, Liên thiếu gia, xin lỗi. Tạm biệt.”
Trong ngực bỗng trống không, cô đã bước lớn chạy ra khỏi cao ốc. Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn thoáng, mùi hương nhàn nhạt trên người cô vẫn cứ dây dưa quấn lấy anh.
“Ha ha, cô ấy thật là đáng yêu.” Ngôn Húc Đông cười lớn ra tiếng, vô cùng thú vị.
Ngũ Hạ Liên bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt có chút căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.