Chương 125: Dấu Son Màu Đỏ
Thác Bạt Thụy Thụy
20/12/2021
Cố Hiểu Thần lúc này đang ở trong phòng làm việc của mình vô cùng bận rộn chỉnh lý thủ tục giấy tờ liên quan đến dự án Hoa Vũ. Chợt chuông điện thoại trong ngăn kéo tủ vang lên, rung bần bật, giờ này sẽ không có ai gọi điện cho cô mới đúng. Cô không khỏi cau mày hoài nghi, chợt nghĩ đến ai đó.
Kéo ngăn kéo ra, chậm rãi cúi đầu nhìn đến.
Cô nhìn thấy dãy số đang nhấp nháy trên màn hình khiến cô không khỏi suy nghĩ.
Chủ nhân của dãy số kia chính là Châu Thành Trạch.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại lên, nhớ đến hôm qua cô tắt cuộc gọi. Do dự một lúc, vẫn là ấn nút nhận cuộc gọi, đưa đến bên tai, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
“Đang bận à?” Giọng nam của Châu Thành Trạch truyền đến tai, trầm thấp giống nhau, nhưng Cố Hiểu Thần lại cảm thấy chất giọng của một người khác nghe hay hơn thế này.
Ít nhất, sẽ không khiến cô cảm thấy phiền não như vậy.
“Có chuyện gì?” Cố Hiểu Thần không trả lời anh mà nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Châu Thành Trạch dĩ nhiên là đã quen đối với cách nói chuyện lạnh nhạt của cô, điềm đạm nói, “Tôi đang ở cách công ty em không xa, có chút chuyện muốn nói với em. Bây giờ em xuống được không?”
“Châu tiên sinh, tôi đang làm việc.” Trực giác của Cố Hiểu Thần bài xích lời đề nghị của anh, thái độ quanh co từ chối nhưng không mất lịch sự. Điều này khiến cô nhớ đến trước đây, nghĩ đến điều mà cả đời cô cũng không muốn nghĩ đến. Nhưng sao cứ quấy rầy cô, không chịu bỏ qua cho cô.
Quả nhiên, Châu Thành Trạch vẫn là câu nói đó, “Chuyện liên quan đến dì Phân.”
“Có chuyện gì, nói trong điện thoại luôn đi…..” Cô vẫn thái độ như cũ, lời nói không thay đổi.
“Alo?” Câu nói vừa nói ra, điện thoại đã bị trực tiếp cúp ngang, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động trong tay nghe thấy một đoạn âm thanh mù tịt. Ngồi trên ghế nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn bất chấp đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đã gần mười một giờ trưa, nhiệt độ không còn lạnh như lúc sáng.
Chỉ là đã quen với sự ám áp trong phòng làm việc, nên lúc đi ra khỏi cao ốc Cố Hiểu Thần vẫn không chịu được mà run cầm cập. Cô thậm chí quên cả mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len cao cổ màu đen đi ra ngoài. Nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đang đậu cách đó không xa.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Châu Thành Trạch ngồi trong xe nhìn cô.
Cố Hiểu Thần rảo bước đi đến chỗ anh ta. Nhưng cô không lên xe, thân hình ăn mặc phong phanh đứng trong gió càng thêm ảm đạm.
“Lên xe.” Châu Thành Trạch cau mày, gọng kính bạc khúc xạ ra tia sáng.
Cố Hiểu Thần căn bản không định lên xe, nhưng nghĩ đến chỗ này cách Ngũ thị không quá xa. Cô sợ chạm phải ai đó, lại không biết phải giải thích như thế nào. Đành phải lách qua thân xe rồi ngồi vào trong. Hơi ấm trong xe khiến cả người cô thả lỏng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ vì lạnh.
“Sao lại mặc ít như vậy.” Châu Thành Trạch liếc mắt quan sát cô, trầm giọng nói.
Cố Hiểu Thần đối với sự quan tâm của anh cũng không để ý, trực tiếp hỏi, “Châu tiên sinh, có thể nói chuyện chính được không. Tôi còn phải quay lại làm việc. Không thể đi quá lâu.”
Châu Thành Trạch im lặng, sâu xa nói, “Thứ bảy, dì Phân sẽ đến nghĩa trang.”
Nghe đến câu ngày, nét mặt lạnh nhạt của Cố Hiểu Thần hiện ra một tia vui vẻ, giọng nói khó che giấu được sự khẩn thiết, “Mấy giờ?”
“Một giờ chiều.” Châu Thành Trạch nói.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng một câu, “Tôi biết rồi. Cảm ơn Châu tiên sinh đã nói với tôi. Tạm biệt.”
Tay cô đã cầm lấy tay nắm cửa xe, thậm chí cửa xe cũng đã mở ra, nhưng Châu Thành Trạch lại mở miệng gọi tên cô, “Cố Hiểu Thần.”
“Còn có chuyện gì sao?” Cô quay đầu nhìn anh.
“Mặc nhiều áo một chút.” Nét mặt Châu Thành Trạch bình tĩnh không gợn sóng, cực kỳ xa lạ, nhưng ngữ điệu lại rất quen thuộc.
Gió lạnh hiu hiu thổi đến, thổi cho Cố Hiểu Thần càng thêm tỉnh táo.
Cô mím môi, không nói gì nữa rồi chui ra khỏi xe.
Châu Thành Trạch ngồi trong xe im lặng nhìn cô cất bước lớn rời đi, thu hồi tầm mắt, trầm giọng ra lệnh, “Đi thôi !”
***
“Thư ký Hạ, đem những văn kiện này gửi cho quản lý của các bộ phận.” Gần đến giờ tan làm, Ngũ Hạ Liên vừa mới thẩm duyệt văn kiện xong, trầm giọng nói.
“Vâng.” Hạ Viện đi về phía anh, một tay định lấy văn kiện trên bàn làm việc. Nhưng chân đi giày cao gót đột nhiên bị trẹo khiến cả người cô nhào về phía trước. Sắc mặt Hạ Viện hơi thay đổi, nhẹ hô ra tiếng, nhưng lúc này có người một tay nhanh chóng đỡ lấy cô. Cú va chạm quá mạnh khiến cô lao vào ngực anh.
Môi cô sượt vào cổ áo sơ mi của anh, để lại một vết son môi đỏ nhàn nhạt.
“Xin lỗi, Liên thiếu gia.” Hạ Viện ngại ngùng xin lỗi, nhưng cũng không lập tức đứng dậy, mà tham lam dựa vào ngực anh, cảm nhận được sự rung động.
Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên trầm mặc như cũ, “Chân thế nào rồi?”
“Không sao…..” Hạ Viện thận trọng mở miệng, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ nhàng. Cô chần chừ lui ra khỏi ngực anh, cũng lùi đến một khoảng cách nên có, im lặng cầm văn kiện trên bàn làm việc lên, “Liên thiếu gia, vậy tôi ra ngoài đây.”
Hạ Viện rời khỏi văn phòng tổng tài, tim đập ngày cành nhanh, khuôn mặt mỹ lệ lạnh nhạt nay lại hoá đỏ rực.
Điều chỉnh cảm xúc xong, cô cầm văn kiện gửi cho từng quản lý bộ phận.
Bởi vì bộ phận đầu tư ở gần nhất, nên Hạ Viện đến bộ phận đầu tư trước. Gõ cửa phòng thư ký, cô mở cửa ra, “Thư ký Cố, đây là văn kiện gửi cho phó tổng. Mời cô ký xác nhận.”
“Được.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu đáp, rồi đứng dậy.
Cố Hiểu Thần nhận lấy văn kiện, nhìn về phía Hạ Viện, phát hiện môi son đỏ của cô ấy hơi nhoè, có ý tốt nhắc nhở, “Thư ký Hạ, son môi của cô…..”
Hạ Viện mím môi, ung dung nói, “Tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Cố Hiểu Thần nhìn cô ấy rời đi, cũng không để tâm quá nhiều.
Nhưng buổi tối hôm đó, Cố Hiểu Thần trở về căn hộ, lúc giúp Ngũ Hạ Liên giặt quần áo, lại phát hiện trên cổ áo sơ mi của anh có một dấu tích.
Vết môi son màu đỏ liền đập vào mắt.
Chỗ cổ bị anh hôn đột nhiên nóng lên.
Kéo ngăn kéo ra, chậm rãi cúi đầu nhìn đến.
Cô nhìn thấy dãy số đang nhấp nháy trên màn hình khiến cô không khỏi suy nghĩ.
Chủ nhân của dãy số kia chính là Châu Thành Trạch.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại lên, nhớ đến hôm qua cô tắt cuộc gọi. Do dự một lúc, vẫn là ấn nút nhận cuộc gọi, đưa đến bên tai, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
“Đang bận à?” Giọng nam của Châu Thành Trạch truyền đến tai, trầm thấp giống nhau, nhưng Cố Hiểu Thần lại cảm thấy chất giọng của một người khác nghe hay hơn thế này.
Ít nhất, sẽ không khiến cô cảm thấy phiền não như vậy.
“Có chuyện gì?” Cố Hiểu Thần không trả lời anh mà nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Châu Thành Trạch dĩ nhiên là đã quen đối với cách nói chuyện lạnh nhạt của cô, điềm đạm nói, “Tôi đang ở cách công ty em không xa, có chút chuyện muốn nói với em. Bây giờ em xuống được không?”
“Châu tiên sinh, tôi đang làm việc.” Trực giác của Cố Hiểu Thần bài xích lời đề nghị của anh, thái độ quanh co từ chối nhưng không mất lịch sự. Điều này khiến cô nhớ đến trước đây, nghĩ đến điều mà cả đời cô cũng không muốn nghĩ đến. Nhưng sao cứ quấy rầy cô, không chịu bỏ qua cho cô.
Quả nhiên, Châu Thành Trạch vẫn là câu nói đó, “Chuyện liên quan đến dì Phân.”
“Có chuyện gì, nói trong điện thoại luôn đi…..” Cô vẫn thái độ như cũ, lời nói không thay đổi.
“Alo?” Câu nói vừa nói ra, điện thoại đã bị trực tiếp cúp ngang, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động trong tay nghe thấy một đoạn âm thanh mù tịt. Ngồi trên ghế nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn bất chấp đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đã gần mười một giờ trưa, nhiệt độ không còn lạnh như lúc sáng.
Chỉ là đã quen với sự ám áp trong phòng làm việc, nên lúc đi ra khỏi cao ốc Cố Hiểu Thần vẫn không chịu được mà run cầm cập. Cô thậm chí quên cả mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len cao cổ màu đen đi ra ngoài. Nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đang đậu cách đó không xa.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Châu Thành Trạch ngồi trong xe nhìn cô.
Cố Hiểu Thần rảo bước đi đến chỗ anh ta. Nhưng cô không lên xe, thân hình ăn mặc phong phanh đứng trong gió càng thêm ảm đạm.
“Lên xe.” Châu Thành Trạch cau mày, gọng kính bạc khúc xạ ra tia sáng.
Cố Hiểu Thần căn bản không định lên xe, nhưng nghĩ đến chỗ này cách Ngũ thị không quá xa. Cô sợ chạm phải ai đó, lại không biết phải giải thích như thế nào. Đành phải lách qua thân xe rồi ngồi vào trong. Hơi ấm trong xe khiến cả người cô thả lỏng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ vì lạnh.
“Sao lại mặc ít như vậy.” Châu Thành Trạch liếc mắt quan sát cô, trầm giọng nói.
Cố Hiểu Thần đối với sự quan tâm của anh cũng không để ý, trực tiếp hỏi, “Châu tiên sinh, có thể nói chuyện chính được không. Tôi còn phải quay lại làm việc. Không thể đi quá lâu.”
Châu Thành Trạch im lặng, sâu xa nói, “Thứ bảy, dì Phân sẽ đến nghĩa trang.”
Nghe đến câu ngày, nét mặt lạnh nhạt của Cố Hiểu Thần hiện ra một tia vui vẻ, giọng nói khó che giấu được sự khẩn thiết, “Mấy giờ?”
“Một giờ chiều.” Châu Thành Trạch nói.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng một câu, “Tôi biết rồi. Cảm ơn Châu tiên sinh đã nói với tôi. Tạm biệt.”
Tay cô đã cầm lấy tay nắm cửa xe, thậm chí cửa xe cũng đã mở ra, nhưng Châu Thành Trạch lại mở miệng gọi tên cô, “Cố Hiểu Thần.”
“Còn có chuyện gì sao?” Cô quay đầu nhìn anh.
“Mặc nhiều áo một chút.” Nét mặt Châu Thành Trạch bình tĩnh không gợn sóng, cực kỳ xa lạ, nhưng ngữ điệu lại rất quen thuộc.
Gió lạnh hiu hiu thổi đến, thổi cho Cố Hiểu Thần càng thêm tỉnh táo.
Cô mím môi, không nói gì nữa rồi chui ra khỏi xe.
Châu Thành Trạch ngồi trong xe im lặng nhìn cô cất bước lớn rời đi, thu hồi tầm mắt, trầm giọng ra lệnh, “Đi thôi !”
***
“Thư ký Hạ, đem những văn kiện này gửi cho quản lý của các bộ phận.” Gần đến giờ tan làm, Ngũ Hạ Liên vừa mới thẩm duyệt văn kiện xong, trầm giọng nói.
“Vâng.” Hạ Viện đi về phía anh, một tay định lấy văn kiện trên bàn làm việc. Nhưng chân đi giày cao gót đột nhiên bị trẹo khiến cả người cô nhào về phía trước. Sắc mặt Hạ Viện hơi thay đổi, nhẹ hô ra tiếng, nhưng lúc này có người một tay nhanh chóng đỡ lấy cô. Cú va chạm quá mạnh khiến cô lao vào ngực anh.
Môi cô sượt vào cổ áo sơ mi của anh, để lại một vết son môi đỏ nhàn nhạt.
“Xin lỗi, Liên thiếu gia.” Hạ Viện ngại ngùng xin lỗi, nhưng cũng không lập tức đứng dậy, mà tham lam dựa vào ngực anh, cảm nhận được sự rung động.
Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên trầm mặc như cũ, “Chân thế nào rồi?”
“Không sao…..” Hạ Viện thận trọng mở miệng, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ nhàng. Cô chần chừ lui ra khỏi ngực anh, cũng lùi đến một khoảng cách nên có, im lặng cầm văn kiện trên bàn làm việc lên, “Liên thiếu gia, vậy tôi ra ngoài đây.”
Hạ Viện rời khỏi văn phòng tổng tài, tim đập ngày cành nhanh, khuôn mặt mỹ lệ lạnh nhạt nay lại hoá đỏ rực.
Điều chỉnh cảm xúc xong, cô cầm văn kiện gửi cho từng quản lý bộ phận.
Bởi vì bộ phận đầu tư ở gần nhất, nên Hạ Viện đến bộ phận đầu tư trước. Gõ cửa phòng thư ký, cô mở cửa ra, “Thư ký Cố, đây là văn kiện gửi cho phó tổng. Mời cô ký xác nhận.”
“Được.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu đáp, rồi đứng dậy.
Cố Hiểu Thần nhận lấy văn kiện, nhìn về phía Hạ Viện, phát hiện môi son đỏ của cô ấy hơi nhoè, có ý tốt nhắc nhở, “Thư ký Hạ, son môi của cô…..”
Hạ Viện mím môi, ung dung nói, “Tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Cố Hiểu Thần nhìn cô ấy rời đi, cũng không để tâm quá nhiều.
Nhưng buổi tối hôm đó, Cố Hiểu Thần trở về căn hộ, lúc giúp Ngũ Hạ Liên giặt quần áo, lại phát hiện trên cổ áo sơ mi của anh có một dấu tích.
Vết môi son màu đỏ liền đập vào mắt.
Chỗ cổ bị anh hôn đột nhiên nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.