Chương 169: Đêm Tan Vỡ (3)
Thác Bạt Thụy Thụy
04/01/2022
“Liên thiếu gia…….. xin hãy buông tay…………” Sau khi phải chịu đựng sự chế giễu hết lần này đến lần khác, giọng nói của Cố Hiểu Thần đã run lên.
“Cô gái ngoan ngây thơ.” Ánh mắt Ngũ Hạ Liên ngưng tụ, khoé môi nhếch lên một nụ cười, tiếp tục nói ra những lời lẽ sắc bén lạnh lùng, “Tỉnh táo lại chút đi, cái gì mà giấc mộng gả vào Châu gia! Lợi dụng xong rồi, căn bản không còn một chút giá trị nào, em thật sự cho rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm với em sao?”
“Buông tay.” Cô không lưu loát vẫn nói hai chữ đó.
“Mở miệng cầu xin tôi, nói tôi giúp em. Thế nào?” Ngũ Hạ Liên ôm chặt lấy cô, tà ác nói.
Sắc mặt Cố Hiểu Thần trắng bệch không có chút tâm trạng nào, giọng nói của cô lạnh băng, “Không cần!”
“Ha.” Ngũ Hạ Liên thản nhiên mỉm cười, hai tay chầm chậm thả ra. Anh vừa thả tay, Cố Hiểu Thần lập tức đi về phía trước, đẩy cửa mở ra đi khỏi ban công. Nhìn bóng lưng cô rời đi, khuôn mặt của anh lạnh lùng, cũng rảo bước điềm tĩnh đi vào. Ban công lúc này không có người, chỉ có điếu thuốc đã cháy một nửa đang lập loè sáng.
Sảnh tiệc được thắp bằng những ngọn đèn màu tím sậm, các quan khách vây chặt lấy cửa ra vào của đại sảnh, chờ xem bắn pháo hoa.
Châu Nhã Như cùng mấy người bạn gái đang nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không khỏi hoài nghi Ngũ Hạ Liên đã đi đâu rồi. Đột nhiên, cô nhìn thấy Cố Hiểu Thần từ ban công ngoài trời đi vào. Sau đó lại có người đi theo sau. Nhưng người đó lại khiến Châu Nhã Như kinh ngạc, sao lại là Ngũ Hạ Liên? Nghĩ đến hai người ở riêng với nhau, cô bĩu môi đỏ bắt đầu tức giận.
“Như Như, sao vậy?” Cô bạn hỏi.
“Không sao. Chỉ là nhìn thấy người đáng ghét thôi.”
“Ai vậy?” Cô bạn thuận theo ánh mắt của cô nhìn đến, nhìn thấy một cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng, “Đó không phải là bạn nhảy của anh Thành Trạch sao?”
“Cả ngày cứ tranh thủ sự đồng cảm của anh trai tôi, thật vô cùng đáng ghét!” Châu Nhã Như bĩu môi nói.
“Như Như đừng tức giận, chúng ta đi dạy dỗ cô ta.” Mấy người bạn kia phụ hoạ theo, ánh mắt nhìn nhau.
Châu Nhã Như vội vàng lên tiếng “các cậu định làm gì”. Nhưng mấy cô bạn kia đã đi thẳng đến chỗ Cố Hiểu Thần. Khách khứa đều tụ tập ở cửa ra vào, Cố Hiểu Thần muốn rời khỏi đây nhưng không có cách nào. Cô đứng ở phía sau đám đông, không biết phải đi qua thế nào. Bỗng, bên cạnh có mấy cô gái đi đến, không ngừng xô đẩy cô.
Cố Hiểu Thần né tránh nên lùi về sau, mấy cô gái lại bắt đầu kéo lễ phục trên người cô.
“Các người làm gì vậy?” Tháo dây nơ trên vai ra, lễ phục rộng rãi bắt đầu rơi xuống. Cố Hiểu Thần vội vàng bảo vệ quần áo của mình, nhưng mấy cô gái kia càng ra sức kéo vạt váy của cô xuống, thậm chí còn mở khóa kéo bên hông của cô. Trong lúc hoảng loạn, cô bị người từ phía sau đẩy ngã, cả người đột ngột ngã nhào xuống mặt đất.
“Á-------------” Ai đó hét lớn, thu hút sự chú ý của đám đông.
Các vị khách đồng loạt quay đầu, tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Trên sàn đại sảnh, một cô gái ngồi sụp trên mặt đất. Tóc cô ấy xoã xuống vai che kín khuôn mặt. Chỉ mơ hồ nhìn thấy, cô ấy đeo mắt kính gọng đen. Nhìn không rõ tướng mạo, nhưng lại nhận thấy nước da của cô ấy vô cùng trắng mịn. Lễ phục trên người dường như bị tuột xuống, cô ấy chỉ mặc chiếc áo ngực màu trắng.
Dáng vẻ nhếch nhác như vậy, khiến cho toàn bộ khách mời đều thổn thức.
“Cô gái này bị sao vậy?”
“Cô ấy là ai vậy?”
Bên tai truyền đến những tiếng xì xào, Cố Hiểu Thần cảm thấy thất bại chưa từng có. Hít một thơi thật sâu tự nói mình không sao cả, cô nắm chặt bộ lễ phục màu trắng bị tháo xuống, cố gắng bảo vệ bản thân mình.
Phải đứng dậy như thế nào, cô phát hiện không tài nào động đậy được.
Chỉ có một ý niệm, cô muốn về nhà. Cô muốn về nhà.
Cố Hiểu Thần chầm chậm đứng dậy, cơ thể còn đang run rẩy. Cũng đã rất xấu mặt rồi, dứt khoát lấy tay kéo lễ phục đã bị cởi đến mắt cá chân lên. Giày cao gót giẫm trên mặt đất, giống như đôi chân của nàng tiên cá được đổi bằng giọng hát. Lúc bước đi, đều sẽ cảm thấy đau đớn. Trước mắt cô một mảng mờ nhạt, đi ra phía ngoài đại sảnh.
“Chết tiệt!” Ngũ Hạ Liên lẳng lặng quan sát từ đầu đến cuối lạnh lùng chửi rủa một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng quật cường kia, ánh mắt phát cáu.
Làn da trắng mịn của cô dường như lúc ẩn lúc hiện, mơ mộng quyến rũ, điều này khiến anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Ánh mắt của mấy người đàn ông kia, anh thậm chí còn muốn khoét ra. Nhìn cô loạng choạng đứng dậy, cuối cùng anh cũng không kìm được rảo bước đi đến chỗ cô. Vừa đi về phía cô, vừa tháo áo vest âu phục xuống.
Cố Hiểu Thần còn chưa kịp phản ứng, áo vest của ai đó đã trùm lên vai cô.
Mùi hương quen thuộc khiến cô sững sờ.
Ánh mắt của mọi người chăm chú dõi theo, Ngũ Hạ Liên độc đoán nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài.
Các bị quan khách lúc này sững sờ, chuyện này là thế nào? Liên thiếu gia quen cô gái này?
“Tránh ra!” Ngũ Hạ Liên quát một tiếng, mọi người nhanh chóng tản ra. Anh không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, chỉ nắm chặt tay cô không buông.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía anh, bóng lưng đó thật mờ ảo, nhưng sao lại cao lớn như vậy.
Vừa mới đi ra khỏi sảnh tiệc, Châu Nhã Như xách váy đi theo. Cô đuổi theo hai người và bắt kịp đến trước mặt bọn họ.
“Rất xin lỗi, Châu tiểu thư, tôi có việc phải đi trước.” Ngũ Hạ Liên che chở Cố Hiểu Thần ở sau người, trầm giọng nói.
Châu Nhã Như bắt đầu phát tác tính tình thiên kim đại tiểu thư, căm phẫn trừng mắt với Cố Hiểu Thần, chỉ vào cô không phục nói, “Cô ta không xinh đẹp bằng tôi, ngoại hình không đẹp bằng tôi, khí chất không bằng tôi, gia thế không bằng tôi, muốn cái gì cũng đều không có, chỉ là đứa vô dụng! Liên, anh làm sao lại giúp cô ta!”
Cô nói một lèo, Ngũ Hạ Liên chỉ nhàn nhạt một câu, “Trong mắt tôi, cô ấy đẹp nhất.”
Châu Nhã Như hoàn toàn hoá đá, nhìn bọn họ đi qua trước mặt cô.
Ong ong, trong đầu giống như có cái gì đó đang bay.
Cố Hiểu Thần mù mịt nhìn, bị động đi theo anh, bị động bị anh nhét vào trong xe.
Cửa xe nặng đề đóng lại, ánh mắt của cô lúc này mới có chút tiêu cự.
Bàn tay to mạnh mẽ của anh đưa về phía cô, Ngũ Hạ Liên độc đoán vuốt ve khuôn mặt cô, môi anh áp xuống. Cạy mở môi răng cô, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô, giống như đang tẩy rửa cái gì ô uế đi, tàn nhẫn, một lần lại một lần, hết lần này đến lần khác.
Anh bỗng ôm cô vào ngực, dường như muốn đem cô khảm vào cô thể mình, nổi nóng chất vấn, “Mở miệng cầu xin tôi thì thế nào. Em không phải chưa từng cầu xin qua.”
Anh là đang nói cái gì, Cố Hiểu Thần cũng không biết nữa.
Trái tim luôn như ngọn núi băng, lại trong lúc này nghe được âm thanh tan vỡ.
“Cô gái ngoan ngây thơ.” Ánh mắt Ngũ Hạ Liên ngưng tụ, khoé môi nhếch lên một nụ cười, tiếp tục nói ra những lời lẽ sắc bén lạnh lùng, “Tỉnh táo lại chút đi, cái gì mà giấc mộng gả vào Châu gia! Lợi dụng xong rồi, căn bản không còn một chút giá trị nào, em thật sự cho rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm với em sao?”
“Buông tay.” Cô không lưu loát vẫn nói hai chữ đó.
“Mở miệng cầu xin tôi, nói tôi giúp em. Thế nào?” Ngũ Hạ Liên ôm chặt lấy cô, tà ác nói.
Sắc mặt Cố Hiểu Thần trắng bệch không có chút tâm trạng nào, giọng nói của cô lạnh băng, “Không cần!”
“Ha.” Ngũ Hạ Liên thản nhiên mỉm cười, hai tay chầm chậm thả ra. Anh vừa thả tay, Cố Hiểu Thần lập tức đi về phía trước, đẩy cửa mở ra đi khỏi ban công. Nhìn bóng lưng cô rời đi, khuôn mặt của anh lạnh lùng, cũng rảo bước điềm tĩnh đi vào. Ban công lúc này không có người, chỉ có điếu thuốc đã cháy một nửa đang lập loè sáng.
Sảnh tiệc được thắp bằng những ngọn đèn màu tím sậm, các quan khách vây chặt lấy cửa ra vào của đại sảnh, chờ xem bắn pháo hoa.
Châu Nhã Như cùng mấy người bạn gái đang nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không khỏi hoài nghi Ngũ Hạ Liên đã đi đâu rồi. Đột nhiên, cô nhìn thấy Cố Hiểu Thần từ ban công ngoài trời đi vào. Sau đó lại có người đi theo sau. Nhưng người đó lại khiến Châu Nhã Như kinh ngạc, sao lại là Ngũ Hạ Liên? Nghĩ đến hai người ở riêng với nhau, cô bĩu môi đỏ bắt đầu tức giận.
“Như Như, sao vậy?” Cô bạn hỏi.
“Không sao. Chỉ là nhìn thấy người đáng ghét thôi.”
“Ai vậy?” Cô bạn thuận theo ánh mắt của cô nhìn đến, nhìn thấy một cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng, “Đó không phải là bạn nhảy của anh Thành Trạch sao?”
“Cả ngày cứ tranh thủ sự đồng cảm của anh trai tôi, thật vô cùng đáng ghét!” Châu Nhã Như bĩu môi nói.
“Như Như đừng tức giận, chúng ta đi dạy dỗ cô ta.” Mấy người bạn kia phụ hoạ theo, ánh mắt nhìn nhau.
Châu Nhã Như vội vàng lên tiếng “các cậu định làm gì”. Nhưng mấy cô bạn kia đã đi thẳng đến chỗ Cố Hiểu Thần. Khách khứa đều tụ tập ở cửa ra vào, Cố Hiểu Thần muốn rời khỏi đây nhưng không có cách nào. Cô đứng ở phía sau đám đông, không biết phải đi qua thế nào. Bỗng, bên cạnh có mấy cô gái đi đến, không ngừng xô đẩy cô.
Cố Hiểu Thần né tránh nên lùi về sau, mấy cô gái lại bắt đầu kéo lễ phục trên người cô.
“Các người làm gì vậy?” Tháo dây nơ trên vai ra, lễ phục rộng rãi bắt đầu rơi xuống. Cố Hiểu Thần vội vàng bảo vệ quần áo của mình, nhưng mấy cô gái kia càng ra sức kéo vạt váy của cô xuống, thậm chí còn mở khóa kéo bên hông của cô. Trong lúc hoảng loạn, cô bị người từ phía sau đẩy ngã, cả người đột ngột ngã nhào xuống mặt đất.
“Á-------------” Ai đó hét lớn, thu hút sự chú ý của đám đông.
Các vị khách đồng loạt quay đầu, tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Trên sàn đại sảnh, một cô gái ngồi sụp trên mặt đất. Tóc cô ấy xoã xuống vai che kín khuôn mặt. Chỉ mơ hồ nhìn thấy, cô ấy đeo mắt kính gọng đen. Nhìn không rõ tướng mạo, nhưng lại nhận thấy nước da của cô ấy vô cùng trắng mịn. Lễ phục trên người dường như bị tuột xuống, cô ấy chỉ mặc chiếc áo ngực màu trắng.
Dáng vẻ nhếch nhác như vậy, khiến cho toàn bộ khách mời đều thổn thức.
“Cô gái này bị sao vậy?”
“Cô ấy là ai vậy?”
Bên tai truyền đến những tiếng xì xào, Cố Hiểu Thần cảm thấy thất bại chưa từng có. Hít một thơi thật sâu tự nói mình không sao cả, cô nắm chặt bộ lễ phục màu trắng bị tháo xuống, cố gắng bảo vệ bản thân mình.
Phải đứng dậy như thế nào, cô phát hiện không tài nào động đậy được.
Chỉ có một ý niệm, cô muốn về nhà. Cô muốn về nhà.
Cố Hiểu Thần chầm chậm đứng dậy, cơ thể còn đang run rẩy. Cũng đã rất xấu mặt rồi, dứt khoát lấy tay kéo lễ phục đã bị cởi đến mắt cá chân lên. Giày cao gót giẫm trên mặt đất, giống như đôi chân của nàng tiên cá được đổi bằng giọng hát. Lúc bước đi, đều sẽ cảm thấy đau đớn. Trước mắt cô một mảng mờ nhạt, đi ra phía ngoài đại sảnh.
“Chết tiệt!” Ngũ Hạ Liên lẳng lặng quan sát từ đầu đến cuối lạnh lùng chửi rủa một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng quật cường kia, ánh mắt phát cáu.
Làn da trắng mịn của cô dường như lúc ẩn lúc hiện, mơ mộng quyến rũ, điều này khiến anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Ánh mắt của mấy người đàn ông kia, anh thậm chí còn muốn khoét ra. Nhìn cô loạng choạng đứng dậy, cuối cùng anh cũng không kìm được rảo bước đi đến chỗ cô. Vừa đi về phía cô, vừa tháo áo vest âu phục xuống.
Cố Hiểu Thần còn chưa kịp phản ứng, áo vest của ai đó đã trùm lên vai cô.
Mùi hương quen thuộc khiến cô sững sờ.
Ánh mắt của mọi người chăm chú dõi theo, Ngũ Hạ Liên độc đoán nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài.
Các bị quan khách lúc này sững sờ, chuyện này là thế nào? Liên thiếu gia quen cô gái này?
“Tránh ra!” Ngũ Hạ Liên quát một tiếng, mọi người nhanh chóng tản ra. Anh không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, chỉ nắm chặt tay cô không buông.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía anh, bóng lưng đó thật mờ ảo, nhưng sao lại cao lớn như vậy.
Vừa mới đi ra khỏi sảnh tiệc, Châu Nhã Như xách váy đi theo. Cô đuổi theo hai người và bắt kịp đến trước mặt bọn họ.
“Rất xin lỗi, Châu tiểu thư, tôi có việc phải đi trước.” Ngũ Hạ Liên che chở Cố Hiểu Thần ở sau người, trầm giọng nói.
Châu Nhã Như bắt đầu phát tác tính tình thiên kim đại tiểu thư, căm phẫn trừng mắt với Cố Hiểu Thần, chỉ vào cô không phục nói, “Cô ta không xinh đẹp bằng tôi, ngoại hình không đẹp bằng tôi, khí chất không bằng tôi, gia thế không bằng tôi, muốn cái gì cũng đều không có, chỉ là đứa vô dụng! Liên, anh làm sao lại giúp cô ta!”
Cô nói một lèo, Ngũ Hạ Liên chỉ nhàn nhạt một câu, “Trong mắt tôi, cô ấy đẹp nhất.”
Châu Nhã Như hoàn toàn hoá đá, nhìn bọn họ đi qua trước mặt cô.
Ong ong, trong đầu giống như có cái gì đó đang bay.
Cố Hiểu Thần mù mịt nhìn, bị động đi theo anh, bị động bị anh nhét vào trong xe.
Cửa xe nặng đề đóng lại, ánh mắt của cô lúc này mới có chút tiêu cự.
Bàn tay to mạnh mẽ của anh đưa về phía cô, Ngũ Hạ Liên độc đoán vuốt ve khuôn mặt cô, môi anh áp xuống. Cạy mở môi răng cô, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô, giống như đang tẩy rửa cái gì ô uế đi, tàn nhẫn, một lần lại một lần, hết lần này đến lần khác.
Anh bỗng ôm cô vào ngực, dường như muốn đem cô khảm vào cô thể mình, nổi nóng chất vấn, “Mở miệng cầu xin tôi thì thế nào. Em không phải chưa từng cầu xin qua.”
Anh là đang nói cái gì, Cố Hiểu Thần cũng không biết nữa.
Trái tim luôn như ngọn núi băng, lại trong lúc này nghe được âm thanh tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.