Chương 260: Gặp Ở Boong Tàu
Thác Bạt Thụy Thụy
30/08/2024
Nụ hôn của anh giống như đang cướp đoạt cái gì đó, đầu lưỡi cuốn vào, thô bạo chiếm giữ khoang miệng của Cố Hiểu Thần. Cô phát ra tiếng rên, không cách nào né tránh được. Động tác của Ngũ Hạ Liên quá thô bạo, khiến cho cô chẳng những không thể hô hấp mà còn có chút sợ sệt, cơ thể cũng khẽ run rẩy.
“A Hạ ......” Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng hít thở được chút không khí, nhẹ giọng gọi.
Hơi thở dần trở nên không ổn định, Ngũ Hạ Liên không ngừng hôn sâu cô, bàn tay to sẫm màu ôm lấy đầu cô, không cho cô kháng cự giãy giụa, không cho cô chạy trốn né tránh. Sự độc đoán của anh đến quá đột ngột, khiến người ta không cách nào cưỡng lại được. Chân tay vô lực, bàn chân trên ván thuyền, như đang giẫm trên bông.
Điếu thuốc trên tay anh rơi xuống mặt đất, bắn ra đốm lửa nhỏ rồi vụt tắt.
Ngũ Hạ Liên ôm cô, một tay khác nâng cằm cô lên, bắt cô đối mặt với anh, hơi thở nặng nề, giọng của anh đặc biệt khàn khàn, “Hay là như đêm qua, gặp nhau ở boong tàu.”
Hộc hộc. Cố Hiểu Thần hít thở không khí trong lành, lồng ngực lúc này không còn thấy ngột ngạt nữa.
Hai má đỏ bừng vì ngứa ngáy, môi cô bị anh hôn cũng đã sưng tấy. Ngay khi anh buông tay, Cố Hiểu Thần ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ, rồi vươn tay vịn tường, không để mình ngã nhào.
Ngũ Hạ Liên lạnh lùng liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía cabin chính.
Anh giẫm mạnh tàn thuốc vừa ném trên mặt đất, đầu cũng không quay lại.
Cố Hiểu Thần ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh.
Ngũ Hạ Liên vừa quay qua hành lang thì đụng phải Thẩm Nhược. Thẩm Nhược ngại ngùng mỉm cười, vội vàng nói, “Xin lỗi, Liên thiếu gia, va phải anh.”
“Không sao.” Ngũ Hạ Liên cả đêm im lặng không nói gì cuối cùng cũng đã mở miệng nhưng chỉ qua loa hai từ.
Thẩm Nhược mỉm cười nhìn Ngũ Hạ Liên đi qua bên cạnh cô, lúc này mới rảo bước, lao về phía phòng tắm. Xa xa đã nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng ở ngoài phòng tắm, cô hiếu kỳ hỏi, “Hiểu Thần, cậu đứng ở đó làm gì vậy?”
Nhìn thấy đó là Thẩm Nhược, Cố Hiểu Thần bình tĩnh trở lại, “Không có gì, mình đang định về đại sảnh.”
“Vậy cậu đợi mình một lát, chúng ta cùng đi.” Thẩm Nhược đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, mỉm cười nói.
“Được.” Cố Hiểu Thần đáp lại, nhưng trong đầu lại quanh quẩn lời nói của anh. Hay là như đêm qua, gặp nhau ở boong tàu.
***
Lúc Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược quay lại đại sảnh cabin chính, chỉ thấy mấy người vây quanh chiếc bánh sinh nhật ba tầng, như thể đang chờ bọn họ cùng nhau thắp nến và hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Cả hai vội vã tăng tốc và liên tục xin lỗi.
Diêu Vịnh Tâm thắp nến sinh nhật cho Ngôn Húc Đông và nhắc nhở, “Húc Đông, nhớ phải ước đấy!”
Trong đại sảnh tiếng nhạc piano vang lên, “Happy birthday to you”
Diêu Vịnh Tâm hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Thẩm Nhược liền hát theo và vỗ tay. Cố Hiểu Thần cũng vỗ tay, nhẹ nhàng hát.
Ánh mắt Ngôn Húc Đông lướt qua mọi người ở trước mặt, ánh mắt giao nhau với Cố Hiểu Thần trong không trung, anh chầm chậm nhám mắt lại, im lặng ước điều ước.
Giây tiếp theo, ngọn nến đã được thổi tắt.
“Điều ước thành sự thật!” Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đồng thời hô vang, giọng của Cố Hiểu Thần hơi nhỏ, “Điều ước thành sự thật!”
Cắt bánh sinh nhật, mỗi người một miếng.
Mấy người đàn ông chỉ ăn một miếng thì ngừng ăn, mấy người phụ nữ tinh thần rất phấn chấn. Khiêu vũ cả đêm, lúc này mới nghỉ ngơi và bắt đầu tuỳ tiện trò chuyện. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mười hai giờ đêm. Mọi người chơi cả ngày cũng có chút mệt nên trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, du thuyền sẽ về lại Hồng Kông, chuyến ra khơi này cũng sẽ kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi cabin chính, lúc Cố Hiểu Thần quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt doạ người của Ngũ Hạ Liên.
Thẩm Nhược mở cửa phòng, cởi giày ra, đi chân đất vào phòng. Cố Hiểu Thần vào phòng thay đồ và cởi y phục, Thẩm Nhược nằm trên giường, nhắm mắt nói, “Hiểu Thần, cậu biết không? Mình vừa mới nghe chị Vịnh Tâm nói, chiếc du thuyền này là món quà sinh nhật bố của quản lý Ngôn đã tặng anh ấy vào sinh nhật mười tuổi!”
“Quà sinh nhật!” Cố Hiểu Thần có chút kinh ngạc.
“Một chiếc du thuyền có giá cao ngất trời làm quà sinh nhật, hẳn là rất hào phóng! Gia cảnh của quản lý Ngôn chắc hẳn rất tốt!” Thẩm Nhược chớp chớp mắt, rồi lại nói tiếp.
Cố Hiểu Thần “ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Nhược đứng dậy đi đến cửa phòng thay đồ, cô nhéo thái dương cằn nhằn, “Hiểu Thần, đầu của mình hơi đau, cậu dùng dầu gió xoa cho mình được không?”
“Lại đau đầu à?” Cố Hiểu Thần thấy sự khó chịu trên khuôn mặt cô ấy, liền lo lắng hỏi.
Thẩm Nhược nằm thẳng trên giường, Cố Hiểu Thần lấy chai dầu gió ra giúp cô ấy xoa đầu. Cô vừa xoa vừa nghe Thẩm Nhược nói chuyện tầm phào. Ngẩng đầu liếc nhìn thời gian. Tối qua nói chuyện cũng là lúc này, cô không ngủ được nên đi lên boong tàu.
“Thẩm Nhược, cậu đỡ chút nào chưa?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi, nghĩ liệu anh ấy có đợi ở đó không.
Thẩm Nhược lắc lắc đầu, rên rỉ nói, “Vẫn còn đau.”
Qua một lát, Thẩm Nhược nhéo thái dương, nửa nằm nửa dậy, “Hiểu Thần, cậu đi cùng mình lên boong tàu hóng gió nhé.”
Boong tàu? Cố Hiểu Thần cau mày, nhưng Thẩm Nhược đã đưa tay ra kéo cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Gió biển thổi qua, trên boong tàu có một bóng đen cao lớn đứng lặng.
Ngũ Hạ Liên nhìm chằm chằm lối vào cabin, mơ hồ nhìn thấy hai người đang dìu nhau, mày kiếm nhíu lại. Anh im lặng không lên tiếng, chỉ đá chiếc xô bên cạnh xuống biển.
“Tõm ......"
Dưới ánh trăng, một con cá sặc sỡ tạo hình vòng cung trong không trung rồi ngay lập tức chìm trong nước biển.
Ngũ Hạ Liên rảo bước đi, đi thẳng qua bên cạnh hai người bọn họ.
Hơi thở uy nghiêm đáng sợ lướt qua, mùi khói thuốc cũng theo đó tan biến, Cố Hiểu Thần cúi đầu.
“A Hạ ......” Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng hít thở được chút không khí, nhẹ giọng gọi.
Hơi thở dần trở nên không ổn định, Ngũ Hạ Liên không ngừng hôn sâu cô, bàn tay to sẫm màu ôm lấy đầu cô, không cho cô kháng cự giãy giụa, không cho cô chạy trốn né tránh. Sự độc đoán của anh đến quá đột ngột, khiến người ta không cách nào cưỡng lại được. Chân tay vô lực, bàn chân trên ván thuyền, như đang giẫm trên bông.
Điếu thuốc trên tay anh rơi xuống mặt đất, bắn ra đốm lửa nhỏ rồi vụt tắt.
Ngũ Hạ Liên ôm cô, một tay khác nâng cằm cô lên, bắt cô đối mặt với anh, hơi thở nặng nề, giọng của anh đặc biệt khàn khàn, “Hay là như đêm qua, gặp nhau ở boong tàu.”
Hộc hộc. Cố Hiểu Thần hít thở không khí trong lành, lồng ngực lúc này không còn thấy ngột ngạt nữa.
Hai má đỏ bừng vì ngứa ngáy, môi cô bị anh hôn cũng đã sưng tấy. Ngay khi anh buông tay, Cố Hiểu Thần ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ, rồi vươn tay vịn tường, không để mình ngã nhào.
Ngũ Hạ Liên lạnh lùng liếc nhìn cô rồi xoay người đi về phía cabin chính.
Anh giẫm mạnh tàn thuốc vừa ném trên mặt đất, đầu cũng không quay lại.
Cố Hiểu Thần ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh.
Ngũ Hạ Liên vừa quay qua hành lang thì đụng phải Thẩm Nhược. Thẩm Nhược ngại ngùng mỉm cười, vội vàng nói, “Xin lỗi, Liên thiếu gia, va phải anh.”
“Không sao.” Ngũ Hạ Liên cả đêm im lặng không nói gì cuối cùng cũng đã mở miệng nhưng chỉ qua loa hai từ.
Thẩm Nhược mỉm cười nhìn Ngũ Hạ Liên đi qua bên cạnh cô, lúc này mới rảo bước, lao về phía phòng tắm. Xa xa đã nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng ở ngoài phòng tắm, cô hiếu kỳ hỏi, “Hiểu Thần, cậu đứng ở đó làm gì vậy?”
Nhìn thấy đó là Thẩm Nhược, Cố Hiểu Thần bình tĩnh trở lại, “Không có gì, mình đang định về đại sảnh.”
“Vậy cậu đợi mình một lát, chúng ta cùng đi.” Thẩm Nhược đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, mỉm cười nói.
“Được.” Cố Hiểu Thần đáp lại, nhưng trong đầu lại quanh quẩn lời nói của anh. Hay là như đêm qua, gặp nhau ở boong tàu.
***
Lúc Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược quay lại đại sảnh cabin chính, chỉ thấy mấy người vây quanh chiếc bánh sinh nhật ba tầng, như thể đang chờ bọn họ cùng nhau thắp nến và hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Cả hai vội vã tăng tốc và liên tục xin lỗi.
Diêu Vịnh Tâm thắp nến sinh nhật cho Ngôn Húc Đông và nhắc nhở, “Húc Đông, nhớ phải ước đấy!”
Trong đại sảnh tiếng nhạc piano vang lên, “Happy birthday to you”
Diêu Vịnh Tâm hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Thẩm Nhược liền hát theo và vỗ tay. Cố Hiểu Thần cũng vỗ tay, nhẹ nhàng hát.
Ánh mắt Ngôn Húc Đông lướt qua mọi người ở trước mặt, ánh mắt giao nhau với Cố Hiểu Thần trong không trung, anh chầm chậm nhám mắt lại, im lặng ước điều ước.
Giây tiếp theo, ngọn nến đã được thổi tắt.
“Điều ước thành sự thật!” Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đồng thời hô vang, giọng của Cố Hiểu Thần hơi nhỏ, “Điều ước thành sự thật!”
Cắt bánh sinh nhật, mỗi người một miếng.
Mấy người đàn ông chỉ ăn một miếng thì ngừng ăn, mấy người phụ nữ tinh thần rất phấn chấn. Khiêu vũ cả đêm, lúc này mới nghỉ ngơi và bắt đầu tuỳ tiện trò chuyện. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là mười hai giờ đêm. Mọi người chơi cả ngày cũng có chút mệt nên trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, du thuyền sẽ về lại Hồng Kông, chuyến ra khơi này cũng sẽ kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi cabin chính, lúc Cố Hiểu Thần quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt doạ người của Ngũ Hạ Liên.
Thẩm Nhược mở cửa phòng, cởi giày ra, đi chân đất vào phòng. Cố Hiểu Thần vào phòng thay đồ và cởi y phục, Thẩm Nhược nằm trên giường, nhắm mắt nói, “Hiểu Thần, cậu biết không? Mình vừa mới nghe chị Vịnh Tâm nói, chiếc du thuyền này là món quà sinh nhật bố của quản lý Ngôn đã tặng anh ấy vào sinh nhật mười tuổi!”
“Quà sinh nhật!” Cố Hiểu Thần có chút kinh ngạc.
“Một chiếc du thuyền có giá cao ngất trời làm quà sinh nhật, hẳn là rất hào phóng! Gia cảnh của quản lý Ngôn chắc hẳn rất tốt!” Thẩm Nhược chớp chớp mắt, rồi lại nói tiếp.
Cố Hiểu Thần “ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Nhược đứng dậy đi đến cửa phòng thay đồ, cô nhéo thái dương cằn nhằn, “Hiểu Thần, đầu của mình hơi đau, cậu dùng dầu gió xoa cho mình được không?”
“Lại đau đầu à?” Cố Hiểu Thần thấy sự khó chịu trên khuôn mặt cô ấy, liền lo lắng hỏi.
Thẩm Nhược nằm thẳng trên giường, Cố Hiểu Thần lấy chai dầu gió ra giúp cô ấy xoa đầu. Cô vừa xoa vừa nghe Thẩm Nhược nói chuyện tầm phào. Ngẩng đầu liếc nhìn thời gian. Tối qua nói chuyện cũng là lúc này, cô không ngủ được nên đi lên boong tàu.
“Thẩm Nhược, cậu đỡ chút nào chưa?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi, nghĩ liệu anh ấy có đợi ở đó không.
Thẩm Nhược lắc lắc đầu, rên rỉ nói, “Vẫn còn đau.”
Qua một lát, Thẩm Nhược nhéo thái dương, nửa nằm nửa dậy, “Hiểu Thần, cậu đi cùng mình lên boong tàu hóng gió nhé.”
Boong tàu? Cố Hiểu Thần cau mày, nhưng Thẩm Nhược đã đưa tay ra kéo cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Gió biển thổi qua, trên boong tàu có một bóng đen cao lớn đứng lặng.
Ngũ Hạ Liên nhìm chằm chằm lối vào cabin, mơ hồ nhìn thấy hai người đang dìu nhau, mày kiếm nhíu lại. Anh im lặng không lên tiếng, chỉ đá chiếc xô bên cạnh xuống biển.
“Tõm ......"
Dưới ánh trăng, một con cá sặc sỡ tạo hình vòng cung trong không trung rồi ngay lập tức chìm trong nước biển.
Ngũ Hạ Liên rảo bước đi, đi thẳng qua bên cạnh hai người bọn họ.
Hơi thở uy nghiêm đáng sợ lướt qua, mùi khói thuốc cũng theo đó tan biến, Cố Hiểu Thần cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.