Chương 174: Giày Thuỷ Tinh
Thác Bạt Thụy Thụy
05/01/2022
Trong tiềm thức Cố Hiểu Thần như nghĩ đến cái gì, ngây thơ bị anh lừa bịp, vội vàng lắc đầu, “Không đói nữa, không đói nữa. Em không đói nữa.”
“Thật sao?” Anh lại cắn tai cô, khiến cô vừa nhột vừa xấu hổ.
Ngũ Hạ Liên nắm lấy vai cô, đem cô quay về phía mình. Cô không dám nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu ấp úng nói, “Thật sự không đói.”
“Không đói? Mười mấy tiếng không ăn gì, em cũng không đói?” Ngũ Hạ Liên làm ra vẻ nhướn mày chế nhạo.
Cố Hiểu Thần ngây người, lúc này mới biết anh là đang trêu chọc cô. Liền xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi tự mình nhảy xuống nhưng lại không được. Cô bị giam giữa hai cánh tay anh, trái cũng không được, phải cũng không xong.
Chỉ còn cách đổi lời, u sầu muốn chết, “Ý em là bụng đói, không phải…………”
“Không phải cái gì?” Anh trêu chọc.
“Không phải…….” Không biết phải diễn tả những từ tiếp theo như thế nào, cô đột nhiên không nói nên lời.
“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên rất không cho cô mặt mũi, cười phá lên, anh ôm cô vào lòng, nhẹ xoa lưng cô. Tai cô kề sát vào ngực anh, tiếng cười của anh dường như từ trong cơ thể phát ra, truyền vào tai cô. Nâng khuôn mặt cô lên hôn, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ mê người, lời nói mang theo hai nghĩa, “Cho em ăn no rồi, mới có thể cho anh ăn no.”
Mặt nhanh chóng đỏ bừng lên sắp nổ tung, cô giống như quả bóng bay nhẹ nhàng vô lực.
Lập tức ra lệnh cho người mang một bữa ăn thịnh soạn đến, Cố Hiểu Thần đang ngồi ăn trong phòng ăn. Lượng ăn của cô không nhiều, ăn một chút thì không ăn nữa.
Vừa định đặt dao nĩa xuống, đã có một quả trứng ốp la tươi khác đặt vào đĩa trước mặt.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, anh chỉ độc đoán một chữ, “Ăn!”
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên liên hồi, Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi nhận cuộc gọi. Anh đứng nói chuyện cùng đối phương, Cố Hiểu Thần nghe thấy lời nói ngắt quãng của anh, đại khái chỉ biết là anh sắp phải đi ra ngoài. Quả nhiên, Ngũ Hạ Liên cúp điện thoại quay trở lại ngồi xuống bàn ăn, vừa cầm dao nữa lên cắt thịt xông khói, vừa nói, “Lát nữa anh phải ra ngoài, em ở đây ngủ đi.”
Cố Hiểu Thần “uh” một tiếng, vậy mà giống như trút được gánh nặng nên thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong bữa, Ngũ Hạ Liên quả nhiên đi rồi.
Cố Hiểu Thần liền đi tắm nước nóng, sau đó không chống lại được sự mệt mỏi, đi về phía phòng ngủ đi ngủ. Ở đất nước lãng mạn này, trên chiếc giường lớn rộng rãi như vậy lại khiến cô có chút hiu quạnh.
***
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư phải tỉnh dậy rồi!”
“Tiểu thư?”
Đang ngủ không biết trời đất gì, bên tai truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng, Cố Hiểu Thần mắt nhập nhèm mở ra. Ánh còn mắt mờ mịt chưa rõ ràng, trong lúc còn đang ngẩn ngơ lại nhìn thấy mấy khuôn mặt phụ nữ. Giật mình, nhanh chóng hoàn hồn, thổi bay cơn buồn ngủ, “Các cô là ai?”
Mấy người phụ nữ phương đông này mặc đồng phục, rất xinh đẹp, nói tiếng quốc ngữ rất chuẩn.
“Tiểu thư, Liên thiếu gia dặn dò chúng tôi đến phục vụ cô.” Một người trong số đố mỉm cười nói.
Cố Hiểu Thần chưa kịp nói câu nào, mấy người phụ nữ đã kéo cô dậy. Vội vàng hét lên. Cũng vô ích, cô thậm chí còn đang mặc áo choàng tắm đã bị mấy người phụ nữ dẫn đến phòng SPA của khách sạn, sau đó một phen thượng hạ kỳ thủ với cô. Toàn thân giống như bị chà xát một lớp da, vừa đau lại vừa tê.
Cố Hiểu Thần bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, rồi lại được dẫn trở về phòng.
Đi đến phòng trang điểm, cô ngồi trên ghế, mấy người phụ nữ kia tỉ mỉ quan sát cô.
“Tiểu thư, cô cận bao nhiêu độ.” Người phụ nữ cung kính hỏi.
“Hả?”
“Tiểu thư, cô cận bao nhiêu độ?” Người phụ nữ lại mỉm cười lặp lại câu hỏi.
“Ba độ.”
“Lập tức đi lấy kính áp tròng.” Người phụ nữ quay đầu dặn dò một người khác, người kia lập tức đáp lời rồi xoay người đi.
Lúc ngủ không đeo kính, nên tầm nhìn của Cố Hiểu Thần mờ nhạt không rõ, “Cuối cùng là các cô muốn làm gì?”
“Nước da đẹp, rất trắng mịn, không cần dùng phấn nền. Chỉ là hơi khô một chút, lấy chút nước thoa nhẹ lên. Mắt rất đẹp, lông mi rất dài, không cần gắn mi giả. Sống mũi cần được làm sáng. Còn nữa, Liên thiếu gia căn dặn, giữ nguyên vẻ bề ngoài cho cô ấy. Cố gắng trang điểm thật nhẹ nhàng.” Tay người phụ nữ chạm vào khuôn mặt cô, mấy người bắt đầu trang điểm cho cô.
Tình huống này sao lại giống như ngày đó vậy, Dư Hồng cũng làm như vậy với cô.
Cố Hiểu Thần nhận ra bọn họ là muốn làm gì, vội vàng từ chối, “Tôi không muốn trang điểm.”
“Tiểu thư xin đừng nhúc nhích.”
“Tôi không trang điểm…………”
“Đây là Liên thiếu gia chỉ đạo, tiểu thư cô đừng từ chối. Liên thiếu gia còn đang chờ cô. Nếu như anh ấy tức giận, vậy mấy người chúng tôi sẽ mất chén cơm đó. Tiểu thư cô thông cảm cho chúng tôi một chút nhé.” Chuyên gia trang điểm tận tình khuyên nhủ cô, Cố Hiểu Thần khó xử. Hai người giữ vai Cố Hiểu Thần, mấy người khác chuyên nghiệp trang điểm cho cô.
Chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp quốc tế, tốc độ và chất lượng rất tuyệt vời.
Dư Hồng trang điểm mấy tiếng đồng hồ mới xong, còn mấy người bọn họ chỉ trang điểm có một tiếng đã hoàn thành rồi.
Một chuyên gia trang điểm khác giống như ảo thuật, cầm hộp quà và bước vào phòng thay đồ. Mấy người lại giúp cô mặc lễ phục lên làm cho Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể né tránh, “Tiểu thư, cô đừng động đậy, cẩn thận lớp trang điểm.”
Cuối cùng, một người trong số đó giúp cô đeo kính áp tròng vào. Đây là lần thứ hai Cố Hiểu Thần đeo kính áp tròng, nên đã thích nghi hơn rất nhiều.
“Tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy vừa ý chưa?” Hai người đem tấm gương đến trước mặt cô.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần hốt hoảng vì đột ngột nhìn thấy bản thân trong gương.
Cô mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu đen ôm chặt cơ thể, tơ lụa màu đen, trang phục bó sát giống như lớp da thứ hai của cô. Bao lấy cơ thể cô, lộ ra đường cong. Chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh gợi cảm, đôi tay thon thả và đôi chân đẹp đẽ cân đối. Tóc đen nhẹ nhàng xoã xuống trước ngực, vừa dài vừa thẳng. Làn da phấn hồng như thể ẩm ướt, lớp trang điểm không chê vào đâu được.
Chuyên gia trang điểm cầm một món đồ đến trước mặt cô, mỉm cười nói, “Tiểu thư, hãy để tôi mang giày vào cho cô.”
Cố Hiểu Thần giật mình quay đầu, lại choáng váng.
Mộng ảo và trong suốt, lộng lẫy và rực rỡ, món đồ đó đủ để khiến phụ nữ vừa nhìn thấy phải thét lên.
Vậy mà lại là một đôi giày thủy tinh.
“Thật sao?” Anh lại cắn tai cô, khiến cô vừa nhột vừa xấu hổ.
Ngũ Hạ Liên nắm lấy vai cô, đem cô quay về phía mình. Cô không dám nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu ấp úng nói, “Thật sự không đói.”
“Không đói? Mười mấy tiếng không ăn gì, em cũng không đói?” Ngũ Hạ Liên làm ra vẻ nhướn mày chế nhạo.
Cố Hiểu Thần ngây người, lúc này mới biết anh là đang trêu chọc cô. Liền xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi tự mình nhảy xuống nhưng lại không được. Cô bị giam giữa hai cánh tay anh, trái cũng không được, phải cũng không xong.
Chỉ còn cách đổi lời, u sầu muốn chết, “Ý em là bụng đói, không phải…………”
“Không phải cái gì?” Anh trêu chọc.
“Không phải…….” Không biết phải diễn tả những từ tiếp theo như thế nào, cô đột nhiên không nói nên lời.
“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên rất không cho cô mặt mũi, cười phá lên, anh ôm cô vào lòng, nhẹ xoa lưng cô. Tai cô kề sát vào ngực anh, tiếng cười của anh dường như từ trong cơ thể phát ra, truyền vào tai cô. Nâng khuôn mặt cô lên hôn, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ mê người, lời nói mang theo hai nghĩa, “Cho em ăn no rồi, mới có thể cho anh ăn no.”
Mặt nhanh chóng đỏ bừng lên sắp nổ tung, cô giống như quả bóng bay nhẹ nhàng vô lực.
Lập tức ra lệnh cho người mang một bữa ăn thịnh soạn đến, Cố Hiểu Thần đang ngồi ăn trong phòng ăn. Lượng ăn của cô không nhiều, ăn một chút thì không ăn nữa.
Vừa định đặt dao nĩa xuống, đã có một quả trứng ốp la tươi khác đặt vào đĩa trước mặt.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, anh chỉ độc đoán một chữ, “Ăn!”
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên liên hồi, Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi nhận cuộc gọi. Anh đứng nói chuyện cùng đối phương, Cố Hiểu Thần nghe thấy lời nói ngắt quãng của anh, đại khái chỉ biết là anh sắp phải đi ra ngoài. Quả nhiên, Ngũ Hạ Liên cúp điện thoại quay trở lại ngồi xuống bàn ăn, vừa cầm dao nữa lên cắt thịt xông khói, vừa nói, “Lát nữa anh phải ra ngoài, em ở đây ngủ đi.”
Cố Hiểu Thần “uh” một tiếng, vậy mà giống như trút được gánh nặng nên thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong bữa, Ngũ Hạ Liên quả nhiên đi rồi.
Cố Hiểu Thần liền đi tắm nước nóng, sau đó không chống lại được sự mệt mỏi, đi về phía phòng ngủ đi ngủ. Ở đất nước lãng mạn này, trên chiếc giường lớn rộng rãi như vậy lại khiến cô có chút hiu quạnh.
***
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư phải tỉnh dậy rồi!”
“Tiểu thư?”
Đang ngủ không biết trời đất gì, bên tai truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng, Cố Hiểu Thần mắt nhập nhèm mở ra. Ánh còn mắt mờ mịt chưa rõ ràng, trong lúc còn đang ngẩn ngơ lại nhìn thấy mấy khuôn mặt phụ nữ. Giật mình, nhanh chóng hoàn hồn, thổi bay cơn buồn ngủ, “Các cô là ai?”
Mấy người phụ nữ phương đông này mặc đồng phục, rất xinh đẹp, nói tiếng quốc ngữ rất chuẩn.
“Tiểu thư, Liên thiếu gia dặn dò chúng tôi đến phục vụ cô.” Một người trong số đố mỉm cười nói.
Cố Hiểu Thần chưa kịp nói câu nào, mấy người phụ nữ đã kéo cô dậy. Vội vàng hét lên. Cũng vô ích, cô thậm chí còn đang mặc áo choàng tắm đã bị mấy người phụ nữ dẫn đến phòng SPA của khách sạn, sau đó một phen thượng hạ kỳ thủ với cô. Toàn thân giống như bị chà xát một lớp da, vừa đau lại vừa tê.
Cố Hiểu Thần bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, rồi lại được dẫn trở về phòng.
Đi đến phòng trang điểm, cô ngồi trên ghế, mấy người phụ nữ kia tỉ mỉ quan sát cô.
“Tiểu thư, cô cận bao nhiêu độ.” Người phụ nữ cung kính hỏi.
“Hả?”
“Tiểu thư, cô cận bao nhiêu độ?” Người phụ nữ lại mỉm cười lặp lại câu hỏi.
“Ba độ.”
“Lập tức đi lấy kính áp tròng.” Người phụ nữ quay đầu dặn dò một người khác, người kia lập tức đáp lời rồi xoay người đi.
Lúc ngủ không đeo kính, nên tầm nhìn của Cố Hiểu Thần mờ nhạt không rõ, “Cuối cùng là các cô muốn làm gì?”
“Nước da đẹp, rất trắng mịn, không cần dùng phấn nền. Chỉ là hơi khô một chút, lấy chút nước thoa nhẹ lên. Mắt rất đẹp, lông mi rất dài, không cần gắn mi giả. Sống mũi cần được làm sáng. Còn nữa, Liên thiếu gia căn dặn, giữ nguyên vẻ bề ngoài cho cô ấy. Cố gắng trang điểm thật nhẹ nhàng.” Tay người phụ nữ chạm vào khuôn mặt cô, mấy người bắt đầu trang điểm cho cô.
Tình huống này sao lại giống như ngày đó vậy, Dư Hồng cũng làm như vậy với cô.
Cố Hiểu Thần nhận ra bọn họ là muốn làm gì, vội vàng từ chối, “Tôi không muốn trang điểm.”
“Tiểu thư xin đừng nhúc nhích.”
“Tôi không trang điểm…………”
“Đây là Liên thiếu gia chỉ đạo, tiểu thư cô đừng từ chối. Liên thiếu gia còn đang chờ cô. Nếu như anh ấy tức giận, vậy mấy người chúng tôi sẽ mất chén cơm đó. Tiểu thư cô thông cảm cho chúng tôi một chút nhé.” Chuyên gia trang điểm tận tình khuyên nhủ cô, Cố Hiểu Thần khó xử. Hai người giữ vai Cố Hiểu Thần, mấy người khác chuyên nghiệp trang điểm cho cô.
Chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp quốc tế, tốc độ và chất lượng rất tuyệt vời.
Dư Hồng trang điểm mấy tiếng đồng hồ mới xong, còn mấy người bọn họ chỉ trang điểm có một tiếng đã hoàn thành rồi.
Một chuyên gia trang điểm khác giống như ảo thuật, cầm hộp quà và bước vào phòng thay đồ. Mấy người lại giúp cô mặc lễ phục lên làm cho Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể né tránh, “Tiểu thư, cô đừng động đậy, cẩn thận lớp trang điểm.”
Cuối cùng, một người trong số đó giúp cô đeo kính áp tròng vào. Đây là lần thứ hai Cố Hiểu Thần đeo kính áp tròng, nên đã thích nghi hơn rất nhiều.
“Tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy vừa ý chưa?” Hai người đem tấm gương đến trước mặt cô.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần hốt hoảng vì đột ngột nhìn thấy bản thân trong gương.
Cô mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu đen ôm chặt cơ thể, tơ lụa màu đen, trang phục bó sát giống như lớp da thứ hai của cô. Bao lấy cơ thể cô, lộ ra đường cong. Chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh gợi cảm, đôi tay thon thả và đôi chân đẹp đẽ cân đối. Tóc đen nhẹ nhàng xoã xuống trước ngực, vừa dài vừa thẳng. Làn da phấn hồng như thể ẩm ướt, lớp trang điểm không chê vào đâu được.
Chuyên gia trang điểm cầm một món đồ đến trước mặt cô, mỉm cười nói, “Tiểu thư, hãy để tôi mang giày vào cho cô.”
Cố Hiểu Thần giật mình quay đầu, lại choáng váng.
Mộng ảo và trong suốt, lộng lẫy và rực rỡ, món đồ đó đủ để khiến phụ nữ vừa nhìn thấy phải thét lên.
Vậy mà lại là một đôi giày thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.