Chương 166: Hành Trình Của Cô Bé Lọ Lem (6)
Thác Bạt Thụy Thụy
04/01/2022
Cố Hiểu Thần bị ánh nhìn chăm chú của Ngũ Hạ Liên làm cho sợ vỡ mật, cô vội vàng cúi đầu né tránh. Trong lòng thầm tính nên làm thế nào, phải đối mặt như thế nào. Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn đi, nhưng anh đã thu hồi tầm mắt, quay về phía Châu Nhã Như nhàn nhã nói chuyện, nét mặt đó ung dung thoải mái, dường như rất vui vẻ.
Haizz, có lẽ anh không nhìn thấy cô?
Trong đầu Cố Hiểu Thần đột nhiên có một niềm hy vọng như vậy, hy vọng anh không nhìn thấy mình.
Mặc dù hy vọng đó dường như không có khả năng.
Đại sảnh buổi tiệc náo nhiệt, nam nữ ăn mặc đẹp đẽ, tiếng cười nói vui vẻ lấp đầy hai lỗ tai Cố Hiểu Thần. Cô cảm thấy có chút không thoải mái. Lặng lẽ xoay người, muốn đi ra ngoài nghỉ một lát.
Không ai chú ý đến thân hình trong góc lặng lẽ ra khỏi đại sảnh.
Nhưng lúc cô quay người, ánh mắt Ngũ Hạ Liên thắt chặt, trầm giọng nói, “Thất lễ một chút.”
Mặt Châu Nhã Như gượng gạo mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Không sao.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ngũ Hạ Liên rời đi, Châu Nhã Như không khỏi cảm thấy mong đợi. Bên ngoài đồn rằng Liên thiếu gia rất ít khi tham gia những buổi tiệc như thế này, nhưng hôm nay lại xuất hiện tại buổi tiệc sinh nhật của cô. Nói như vậy, liệu có phải là sẽ có hy vọng không. Nếu như cô có thể bắt được trái tim người đàn ông này, vậy thì sẽ khiến tất cả những cô gái ở Hồng Kông phải ghen tỵ.
Ánh sao trên bầu trời đêm lấp lánh, không khí bên ngoài thật trong lành dễ chịu.
Cố Hiểu Thần một mình đi đến hoa viên nhỏ ở phía sau, cô dựa vào lan can cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt. Mặc dù có chút lạnh, nhưng không còn cảm giác ngột ngạt. Tính ra thì ở đây đợi bữa tiệc kết thúc cũng là ý không tồi.
Đột nhiên, một mùi khói thuốc theo gió bay đến.
Cố Hiểu Thần liền mở mắt, nghi ngờ quay đầu nhìn đến, chỉ thấy Ngũ Hạ Liên đứng ở phía không xa, thân hình cao lớn tuỳ ý dựa vào cột đá, ánh trăng chiếu xiên lên người anh. Ban đêm mờ mịt, không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của anh. Điếu thuốc trong tay bị gió thổi cháy lập loè, giống như ánh đèn.
Nhìn thấy là anh, trái tim Cố Hiểu Thần chợt thắt chặt.
Đã nhiều ngày rồi không gặp anh, khoảng cách lại gần như vậy.
Anh ở trước mặt cô, nhưng dường như lại ở tận chân trời.
“A Hạ.” Cố Hiểu Thần thậm chí quên luôn ở đây không phải là căn hộ Yinshen Mansion, líu ríu gọi.
Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc rồi thổi ra một làn khói trắng bị gió cuốn đi. Anh nhếch khoé miệng, thản nhiên nói, “Trùng hợp vậy, thư ký Cố cũng đến tham dự buổi tiệc sinh nhận của Châu tiểu thư à?”
Một tiếng nổ lớn ầm ầm trong đầu.
Cả người Cố Hiểu Thần là một mớ hỗn độn, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, ung dung đổi lời nói, “Liên thiếu gia.”
“Ha.” Ngũ Hạ Liên nhẹ cười ra tiếng, tiếng cười đó như đâm vào tai cô, “Bạn học nữ cấp hai của em chắc hẳn không phải là Châu tiểu thư chứ?”
“Không phải………..” Cố Hiểu Thần muốn thanh minh.
Nhưng Ngũ Hạ Liên đã đanh giọng cắt ngang lời cô, chậm rãi nói, “Vậy là đến để gặp anh ta.”
Cố Hiểu Thần biết anh đang ám chỉ ai, lời muốn thanh minh nuốt ngược trở lại, mím môi không nói thêm gì nữa. Anh ngưng mắt nhìn cô, dường như là đang đợi lời giải thích của cô.
Nửa buổi sau, cô mới nói, “Tôi nói không phải, anh sẽ tin sao?”
Đưa điếu thuốc lên miệng, Ngũ Hạ Liên nghe thấy cô nói như vậy, chợt thấy ngột ngạt, động tác chậm lại. Khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng nữ nhẹ nhàng, tất cả đều là vẻ nhu thuận, khiến cho anh loé ra ý nghĩ không có cách nào kiểm soát được. Hút sâu một hơi thuốc, anh cười tà ác, “Đó là chuyện của thư ký Cố, tôi không có quyền can thiệp.”
Cố Hiểu Thần lúng túng, không biết mình phải nói gì, cũng không biết đến cùng là mình muốn giải thích điều gì.
Vả lại, cô hà cớ gì phải giải thích với anh cơ chứ?
“Tôi……….. tôi vào trong.” Nhẹ giọng một câu, cô rảo bước đi vào đại sảnh.
Ngũ Hạ Liên nhìn thân hình gầy yếu của cô cách mình càng lúc càng gần, nhanh chóng đi qua người anh. Tay anh nhẹ bắt lấy, giống như chỉ là một động tác nhỏ.
“Thần.” Tiếng gọi của người đàn ông đột nhiên vang lên, tay vẫn buông thõng bên cạnh.
Cố Hiểu Thần ngừng bước chân, chỉ thấy Châu Thành Trạch đang bước lớn đến chỗ cô. Ba người bọn họ gặp nhau như thế này, cô cảm thấy lo lắng bất an.
Châu Thành Trạch đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, lẩm bẩm một câu với cô: “Sao lại đi ra đây rồi”, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, trầm giọng nói, “Hoá ra Hạ tổng cũng ở đây.”
Ngũ Hạ Liên “ừ” một tiếng, xoay người quay lại nhìn.
“Hiểu Thần làm việc ở Ngũ thị, cũng may là nhờ có sự đề bạt chiếu cố của Hạ tổng.” Châu Thành Trạch một tay ôm lấy cô, kiểu thái độ giống như tự cho mình là bạn trai của cô. Cố Hiểu Thần cau mày, muốn gỡ tay anh ta ra, nhưng anh lại càng dùng lực, không cho cô thoát ra. Thậm chí còn cúi đầu, cố ý thấp giọng thủ thỉ nói, “Sợ cái gì, không phải thanh giả tự thanh sao?”
Lời nói này như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến Cố Hiểu Thần bàng hoàng.
Tại sao cô phải để bụng như vậy?
Giây tiếp theo, Cố Hiểu Thần chợt hoàn hồn, đồng thời thì thầm một câu, “Buông tay.”
Châu Thành Trạch quả nhiên thả tay ra, sắc mặt Cố Hiểu Thần hoang mang, không nói thêm gì nữa, cúi đầu đi vào trong sảnh tiệc.
Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc cuối cùng, đem đầu thuốc vứt lên mặt đất rồi lấy chân giẫm lên. Anh nâng mắt nhìn Châu Thành Trạch, hờ hững lạnh lùng nói, “Nếu như không có năng lực, vậy thì quan tâm đề bạt cũng không có tác dụng gì.”
“Hạ tổng nói phải.” Châu Thành Trạch khách sáo nói.
Hai người một trước một sau quay lại đại sảnh bữa tiệc, đúng lúc sắp tổ chức khiêu vũ. Châu Nhã Như bị một đám nam nhân vây quanh, nên đang do dự không biết chọn ai.
“Hạ tổng, thất lễ rồi.” Châu Thành Trạch trầm giọng một câu, tìm kiếm bóng dáng của người nào đó rồi bước lớn đi đến.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên liếc về phía đó, bóng dáng màu trắng kia đập vào mắt. Khuôn mặt anh tuấn của anh lạnh lùng, cất bước thẳng đến chỗ Châu Nhã Như. Những người đàn ông khôn ngoan bỏ cuộc rời đi, mặt Châu Nhã Như phấn khởi, nhìn anh ấy đang đi về phía mình.
“Châu tiểu thư, không biết tôi có được vinh dự mời cô nhảy điệu đầu tiên không?” Ngũ Hạ Liên chìa tay về phía cô.
“Dĩ nhiên.” Châu Nhã Như cười nói, đưa tay đặt vào tay anh.
Đèn trong đại sảnh mờ đi, chỉ có một tia sáng chiếu vào hai người bọn họ. Âm nhạc vang lên, Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng dẫn Châu Nhã Như khiêu vũ. Cố Hiểu Thần đứng ở góc tối rũ mắt, cô vừa định đi, Châu Thành Trạch đã nắm lấy tay cô, “Tối nay, em đừng nghĩ đi đâu.”
Haizz, có lẽ anh không nhìn thấy cô?
Trong đầu Cố Hiểu Thần đột nhiên có một niềm hy vọng như vậy, hy vọng anh không nhìn thấy mình.
Mặc dù hy vọng đó dường như không có khả năng.
Đại sảnh buổi tiệc náo nhiệt, nam nữ ăn mặc đẹp đẽ, tiếng cười nói vui vẻ lấp đầy hai lỗ tai Cố Hiểu Thần. Cô cảm thấy có chút không thoải mái. Lặng lẽ xoay người, muốn đi ra ngoài nghỉ một lát.
Không ai chú ý đến thân hình trong góc lặng lẽ ra khỏi đại sảnh.
Nhưng lúc cô quay người, ánh mắt Ngũ Hạ Liên thắt chặt, trầm giọng nói, “Thất lễ một chút.”
Mặt Châu Nhã Như gượng gạo mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Không sao.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ngũ Hạ Liên rời đi, Châu Nhã Như không khỏi cảm thấy mong đợi. Bên ngoài đồn rằng Liên thiếu gia rất ít khi tham gia những buổi tiệc như thế này, nhưng hôm nay lại xuất hiện tại buổi tiệc sinh nhật của cô. Nói như vậy, liệu có phải là sẽ có hy vọng không. Nếu như cô có thể bắt được trái tim người đàn ông này, vậy thì sẽ khiến tất cả những cô gái ở Hồng Kông phải ghen tỵ.
Ánh sao trên bầu trời đêm lấp lánh, không khí bên ngoài thật trong lành dễ chịu.
Cố Hiểu Thần một mình đi đến hoa viên nhỏ ở phía sau, cô dựa vào lan can cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt. Mặc dù có chút lạnh, nhưng không còn cảm giác ngột ngạt. Tính ra thì ở đây đợi bữa tiệc kết thúc cũng là ý không tồi.
Đột nhiên, một mùi khói thuốc theo gió bay đến.
Cố Hiểu Thần liền mở mắt, nghi ngờ quay đầu nhìn đến, chỉ thấy Ngũ Hạ Liên đứng ở phía không xa, thân hình cao lớn tuỳ ý dựa vào cột đá, ánh trăng chiếu xiên lên người anh. Ban đêm mờ mịt, không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của anh. Điếu thuốc trong tay bị gió thổi cháy lập loè, giống như ánh đèn.
Nhìn thấy là anh, trái tim Cố Hiểu Thần chợt thắt chặt.
Đã nhiều ngày rồi không gặp anh, khoảng cách lại gần như vậy.
Anh ở trước mặt cô, nhưng dường như lại ở tận chân trời.
“A Hạ.” Cố Hiểu Thần thậm chí quên luôn ở đây không phải là căn hộ Yinshen Mansion, líu ríu gọi.
Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc rồi thổi ra một làn khói trắng bị gió cuốn đi. Anh nhếch khoé miệng, thản nhiên nói, “Trùng hợp vậy, thư ký Cố cũng đến tham dự buổi tiệc sinh nhận của Châu tiểu thư à?”
Một tiếng nổ lớn ầm ầm trong đầu.
Cả người Cố Hiểu Thần là một mớ hỗn độn, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, ung dung đổi lời nói, “Liên thiếu gia.”
“Ha.” Ngũ Hạ Liên nhẹ cười ra tiếng, tiếng cười đó như đâm vào tai cô, “Bạn học nữ cấp hai của em chắc hẳn không phải là Châu tiểu thư chứ?”
“Không phải………..” Cố Hiểu Thần muốn thanh minh.
Nhưng Ngũ Hạ Liên đã đanh giọng cắt ngang lời cô, chậm rãi nói, “Vậy là đến để gặp anh ta.”
Cố Hiểu Thần biết anh đang ám chỉ ai, lời muốn thanh minh nuốt ngược trở lại, mím môi không nói thêm gì nữa. Anh ngưng mắt nhìn cô, dường như là đang đợi lời giải thích của cô.
Nửa buổi sau, cô mới nói, “Tôi nói không phải, anh sẽ tin sao?”
Đưa điếu thuốc lên miệng, Ngũ Hạ Liên nghe thấy cô nói như vậy, chợt thấy ngột ngạt, động tác chậm lại. Khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng nữ nhẹ nhàng, tất cả đều là vẻ nhu thuận, khiến cho anh loé ra ý nghĩ không có cách nào kiểm soát được. Hút sâu một hơi thuốc, anh cười tà ác, “Đó là chuyện của thư ký Cố, tôi không có quyền can thiệp.”
Cố Hiểu Thần lúng túng, không biết mình phải nói gì, cũng không biết đến cùng là mình muốn giải thích điều gì.
Vả lại, cô hà cớ gì phải giải thích với anh cơ chứ?
“Tôi……….. tôi vào trong.” Nhẹ giọng một câu, cô rảo bước đi vào đại sảnh.
Ngũ Hạ Liên nhìn thân hình gầy yếu của cô cách mình càng lúc càng gần, nhanh chóng đi qua người anh. Tay anh nhẹ bắt lấy, giống như chỉ là một động tác nhỏ.
“Thần.” Tiếng gọi của người đàn ông đột nhiên vang lên, tay vẫn buông thõng bên cạnh.
Cố Hiểu Thần ngừng bước chân, chỉ thấy Châu Thành Trạch đang bước lớn đến chỗ cô. Ba người bọn họ gặp nhau như thế này, cô cảm thấy lo lắng bất an.
Châu Thành Trạch đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, lẩm bẩm một câu với cô: “Sao lại đi ra đây rồi”, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, trầm giọng nói, “Hoá ra Hạ tổng cũng ở đây.”
Ngũ Hạ Liên “ừ” một tiếng, xoay người quay lại nhìn.
“Hiểu Thần làm việc ở Ngũ thị, cũng may là nhờ có sự đề bạt chiếu cố của Hạ tổng.” Châu Thành Trạch một tay ôm lấy cô, kiểu thái độ giống như tự cho mình là bạn trai của cô. Cố Hiểu Thần cau mày, muốn gỡ tay anh ta ra, nhưng anh lại càng dùng lực, không cho cô thoát ra. Thậm chí còn cúi đầu, cố ý thấp giọng thủ thỉ nói, “Sợ cái gì, không phải thanh giả tự thanh sao?”
Lời nói này như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến Cố Hiểu Thần bàng hoàng.
Tại sao cô phải để bụng như vậy?
Giây tiếp theo, Cố Hiểu Thần chợt hoàn hồn, đồng thời thì thầm một câu, “Buông tay.”
Châu Thành Trạch quả nhiên thả tay ra, sắc mặt Cố Hiểu Thần hoang mang, không nói thêm gì nữa, cúi đầu đi vào trong sảnh tiệc.
Ngũ Hạ Liên hút một hơi thuốc cuối cùng, đem đầu thuốc vứt lên mặt đất rồi lấy chân giẫm lên. Anh nâng mắt nhìn Châu Thành Trạch, hờ hững lạnh lùng nói, “Nếu như không có năng lực, vậy thì quan tâm đề bạt cũng không có tác dụng gì.”
“Hạ tổng nói phải.” Châu Thành Trạch khách sáo nói.
Hai người một trước một sau quay lại đại sảnh bữa tiệc, đúng lúc sắp tổ chức khiêu vũ. Châu Nhã Như bị một đám nam nhân vây quanh, nên đang do dự không biết chọn ai.
“Hạ tổng, thất lễ rồi.” Châu Thành Trạch trầm giọng một câu, tìm kiếm bóng dáng của người nào đó rồi bước lớn đi đến.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên liếc về phía đó, bóng dáng màu trắng kia đập vào mắt. Khuôn mặt anh tuấn của anh lạnh lùng, cất bước thẳng đến chỗ Châu Nhã Như. Những người đàn ông khôn ngoan bỏ cuộc rời đi, mặt Châu Nhã Như phấn khởi, nhìn anh ấy đang đi về phía mình.
“Châu tiểu thư, không biết tôi có được vinh dự mời cô nhảy điệu đầu tiên không?” Ngũ Hạ Liên chìa tay về phía cô.
“Dĩ nhiên.” Châu Nhã Như cười nói, đưa tay đặt vào tay anh.
Đèn trong đại sảnh mờ đi, chỉ có một tia sáng chiếu vào hai người bọn họ. Âm nhạc vang lên, Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng dẫn Châu Nhã Như khiêu vũ. Cố Hiểu Thần đứng ở góc tối rũ mắt, cô vừa định đi, Châu Thành Trạch đã nắm lấy tay cô, “Tối nay, em đừng nghĩ đi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.