Chương 158: Không Có Tin Nhắn Hồi Âm
Thác Bạt Thụy Thụy
31/12/2021
Gần tám giờ tối, Ngũ Hạ Liên lái xe đưa cô đến khu nhà ở.
Cố Hiểu Thần xách một túi quần áo, vai đeo túi nhỏ rồi xuống xe.
Ra khỏi xe, cô hơi khom người, nhẹ giọng nói, “Trên đường cẩn thận.”
Ngũ Hạ Liên quay đầu liếc cô một cái, khuôn mặt trong sáng đó dưới ánh đèn đường có chút mờ ảo, nhưng lọt vào mắt lại vô cùng rõ ràng. Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, giống như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhấn ga chạy đi.
Đèn đuôi xe lập loè màu đỏ rồi từ từ biến mất.
Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía khu chung cư.
Căn nhà đã một khoảng thời gian không có người ở, tựa như đã xa cách mấy năm chưa về. Nhà của cô, so với lúc rời đi không có nửa điểm thay đổi. Ngoại trừ mùi bụi xa lạ trong không khí. Nghĩ đến ngày mai là chủ nhật, Dư Hồng sẽ bay về Hồng Kông. Phải lập tức thu dọn căn nhà, mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi.
Lau sàn nhà, lau bàn ghế, thay ga trải giường sạch sẽ, lúc này mới ngồi trên sô pha nghỉ xả hơi.
Trong cuộc điện thoại lúc đó, Cố Hiểu Thần đã đồng ý ngày mai sẽ đến sân bay đón Dư Hồng.
Chuyến bay đến lúc chín giờ sáng, Cố Hiểu Thần mắt nhìn thời gian đã sắp mười một giờ rồi. Trở về căn phòng của mình, nằm trên chiếc giường đã ngủ mười mấy năm, nhắm mắt lại, lại phát hiện ra mình có chút không ngủ được. Đôi mắt khép hờ nhìn phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ đến một nơi khác.
Mười một giờ đêm, anh ấy đã ngủ chưa. Hay là còn đang hút thuốc.
Cố Hiểu Thần không nhịn được cầm điện thoại đến trước mắt, màn hình sáng lên, ngón tay cô do dự ấn bàn phím. Cứ ấn rồi lại xoá, xoá rồi lại ấn, lặp đi lặp lại mấy lần nhưng rốt cuộc cũng không đủ dũng khí nên đem điện thoại đặt lại trên đầu giường. Cô kéo chăn lên cao, trùm kín mắt.
Bỗng, nghĩ đến cái gì, cô lại cầm điện thoại lần nữa, nhanh chóng ấn bàn phím.
Chăn sột soạt một hồi, cô trở mình, cầm điện thoại nhắm mắt lặng lẽ chờ đợi.
Bầu trời đêm yên tĩnh, hai ngôi sao nằm kề nhau, thật gần.
Nhưng giữa chúng cách nhau vô số năm ánh sáng, nhưng vẫn cứ gần nhau như vậy.
Sau khi Ngũ Hạ Liên đưa Cố Hiểu Thần về nhà thì một mình lái xe quanh thành phố. Cửa sổ được nâng lên một nửa, gió lạnh thổi qua mặt. Anh chạy lòng vòng bên ngoài hai ba tiếng rồi mới quay về Yinshen Mansion.
Trong căn hộ vẫn rất ấm áp, lúc đi cũng không tắt điều hoà trung tâm. Mở đèn lên, anh lặng lẽ thay dép. Khi vừa cúi đầu, nhìn thấy một đôi dép nữ đặt bên cạnh dép của anh. Đôi mắt ngưng tụ, anh đi thẳng đến chỗ quầy rượu rót một ly rượu đỏ.
Ngũ Hạ Liên uống một hớp rượu đỏ, nghiêng người nhìn, thấy điện thoại di động trên bàn trà đang nhấp nháy.
Đó là điện thoại của anh.
Ngũ Hạ Liên khom người ngồi xuống sô pha, rút một điếu thuốc, lúc này mới cầm điện thoại lên xem. Màn hình màu xanh có một dòng chữ nhỏ.
Tin nhắn viết: A Hạ, rau trong bếp em quên chưa cất vào tủ lạnh. Còn nữa, hút thuốc ít thôi. Ngủ ngon nhé.
Ngũ Hạ Liên mắt nhìn màn hình điện thoại, rồi quay đầu nhìn về phòng bếp.
Có mấy cây rau cải trên bàn bếp, đó là những nguyên liệu mà cô chưa nấu xong. Bữa tối nay cô mua tôm tươi về bóc vỏ từng con một để nấu. Mùi thơm thức ăn như ngưng tụ trong không khí, ánh mắt anh sâu thẳm.
Đặt điện thoại xuống, nhắm mắt hút thuốc.
***
“Quý hành khách, chuyến bay số hiệu NY739 đi New York - Mỹ khởi hành lúc mười giờ sáng, mời quý hành khách làm thủ tục lên máy bay trước……….” Một giọng nữ trong trẻo từ loa phát thanh thông báo hành khách ở sân bay lên máy bay.
Đại sảnh sáng rực, Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau đám đông, nhìn những hành khách từ trong đi ra.
Ánh mắt của cô lướt qua từng khuôn mặt xa lạ, tìm kiếm bóng dáng của Dư Hồng.
Bỗng, trong đám đông hiện ra một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai.
Mái tóc xoăn gợn sóng lớn, phong tình quyến rũ, thể hiện nét nữ tính độc đáo của người phụ nữ. Cô gái mặc một chiếc áo khoác lớn bất cân đối, áo ngoài màu đó như lửa, trông vô cùng…………. giống với cô ấy. Khuôn mặt đó của cô ấy, xinh đẹp mê hồn, chỉ cần liếc một cái cũng khiến người ta tin rằng người phụ nữ này nhất hẳn là người tình trong mộng của bao nhiêu người.
Dư Hồng đi giày cao gót bảy phân, dáng người như người mẫu, dáng đi uyển chuyển hình chữ “S” như một con rắn.
Trong chốc lát liền thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Cô cũng không quan tâm, vẫn ngẩng cao đầu.
Mắt Dư Hồng thoáng thấy ai đó, liền nở một nụ cười quyến rũ, giọng nói tê tái đến mềm xương, “Em yêu à, nhanh đến ôm chặt mình đi.”
Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau đám đông đi đến, cũng không quan tâm đến sự chú ý của người khác nữa, đứng yên để Dư Hồng ôm thật chặt. Cô lúc này mới đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ Dư Hồng, mỉm cười nói, “Về rồi. Có mệt không?”
“Đói rồi.” Giọng của Dư Hồng có chút mệt mỏi, giây tiếp theo như lại dồi dào tinh thần, “Đi! Nấu cơm cho tỷ tỷ đi!”
Cố Hiểu Thần gật đầu, ôm cánh tay Dư Hồng, thân thiết ra khỏi sân bay.
Trước khi về nhà, hai người đi mua chút đồ. Dư Hồng ra tay hào phóng, mua cả một xe đồ. Hai người hai tay xách đầy những túi đồ lỉnh kỉnh về nhà, trên đường mệt gần chết. Cố Hiểu Thần lập tức bắt đầu nấu cơm hầm súp, Dư Hồng tắm rửa xong rồi ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem ti vi.
“Hồng hồng, cậu lần này trở về, định ở bao lâu?” Cố Hiểu Thần thuận miệng hỏi.
“Ồ, không chào đón mình sao?” Dư Hồng chỉnh kênh ti vi, không hài lòng dị nghị.
Cố Hiểu Thần vội vàng quay đầu, “Không phải, không phải, mình chỉ là…………”
“Được rồi được rồi, mình chỉ trêu cậu thôi. Đừng thật thà như vậy có được không.” Giọng điệu của Dư Hồng có chút nóng nảy, nhưng vì biết cô ấy luôn nghiêm túc, không cần biết đó là ai, hay là chuyện gì. Đột nhiên nhớ ra cái gì, cô hứng thú quan tâm hỏi, “À? Hiểu Thần, người yêu bí mật đó của cậu sao rồi?”
Cố Hiểu Thần giật mình, người yêu bí mật? Ngũ Hạ Liên?
Dư Hồng thấy cô không trả lời, thận trọng hỏi, “Người đàn ông đó không phải phụ lòng cậu rồi đấy chứ?”
“Không có. Mình căn bản không có, thì lấy đâu ra chuyện phụ lòng.” Cô cầm muôi khuấy súp, nghĩ đến anh không trả lời tin nhắn tối hôm qua.
Dư Hồng căm phẫn sôi sục, “Tốt nhất là không có, bằng không mình nhất định sẽ trừng phạt cậu.”
Cố Hiểu Thần xách một túi quần áo, vai đeo túi nhỏ rồi xuống xe.
Ra khỏi xe, cô hơi khom người, nhẹ giọng nói, “Trên đường cẩn thận.”
Ngũ Hạ Liên quay đầu liếc cô một cái, khuôn mặt trong sáng đó dưới ánh đèn đường có chút mờ ảo, nhưng lọt vào mắt lại vô cùng rõ ràng. Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, giống như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ “ừ” một tiếng, rồi nhấn ga chạy đi.
Đèn đuôi xe lập loè màu đỏ rồi từ từ biến mất.
Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía khu chung cư.
Căn nhà đã một khoảng thời gian không có người ở, tựa như đã xa cách mấy năm chưa về. Nhà của cô, so với lúc rời đi không có nửa điểm thay đổi. Ngoại trừ mùi bụi xa lạ trong không khí. Nghĩ đến ngày mai là chủ nhật, Dư Hồng sẽ bay về Hồng Kông. Phải lập tức thu dọn căn nhà, mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi.
Lau sàn nhà, lau bàn ghế, thay ga trải giường sạch sẽ, lúc này mới ngồi trên sô pha nghỉ xả hơi.
Trong cuộc điện thoại lúc đó, Cố Hiểu Thần đã đồng ý ngày mai sẽ đến sân bay đón Dư Hồng.
Chuyến bay đến lúc chín giờ sáng, Cố Hiểu Thần mắt nhìn thời gian đã sắp mười một giờ rồi. Trở về căn phòng của mình, nằm trên chiếc giường đã ngủ mười mấy năm, nhắm mắt lại, lại phát hiện ra mình có chút không ngủ được. Đôi mắt khép hờ nhìn phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ đến một nơi khác.
Mười một giờ đêm, anh ấy đã ngủ chưa. Hay là còn đang hút thuốc.
Cố Hiểu Thần không nhịn được cầm điện thoại đến trước mắt, màn hình sáng lên, ngón tay cô do dự ấn bàn phím. Cứ ấn rồi lại xoá, xoá rồi lại ấn, lặp đi lặp lại mấy lần nhưng rốt cuộc cũng không đủ dũng khí nên đem điện thoại đặt lại trên đầu giường. Cô kéo chăn lên cao, trùm kín mắt.
Bỗng, nghĩ đến cái gì, cô lại cầm điện thoại lần nữa, nhanh chóng ấn bàn phím.
Chăn sột soạt một hồi, cô trở mình, cầm điện thoại nhắm mắt lặng lẽ chờ đợi.
Bầu trời đêm yên tĩnh, hai ngôi sao nằm kề nhau, thật gần.
Nhưng giữa chúng cách nhau vô số năm ánh sáng, nhưng vẫn cứ gần nhau như vậy.
Sau khi Ngũ Hạ Liên đưa Cố Hiểu Thần về nhà thì một mình lái xe quanh thành phố. Cửa sổ được nâng lên một nửa, gió lạnh thổi qua mặt. Anh chạy lòng vòng bên ngoài hai ba tiếng rồi mới quay về Yinshen Mansion.
Trong căn hộ vẫn rất ấm áp, lúc đi cũng không tắt điều hoà trung tâm. Mở đèn lên, anh lặng lẽ thay dép. Khi vừa cúi đầu, nhìn thấy một đôi dép nữ đặt bên cạnh dép của anh. Đôi mắt ngưng tụ, anh đi thẳng đến chỗ quầy rượu rót một ly rượu đỏ.
Ngũ Hạ Liên uống một hớp rượu đỏ, nghiêng người nhìn, thấy điện thoại di động trên bàn trà đang nhấp nháy.
Đó là điện thoại của anh.
Ngũ Hạ Liên khom người ngồi xuống sô pha, rút một điếu thuốc, lúc này mới cầm điện thoại lên xem. Màn hình màu xanh có một dòng chữ nhỏ.
Tin nhắn viết: A Hạ, rau trong bếp em quên chưa cất vào tủ lạnh. Còn nữa, hút thuốc ít thôi. Ngủ ngon nhé.
Ngũ Hạ Liên mắt nhìn màn hình điện thoại, rồi quay đầu nhìn về phòng bếp.
Có mấy cây rau cải trên bàn bếp, đó là những nguyên liệu mà cô chưa nấu xong. Bữa tối nay cô mua tôm tươi về bóc vỏ từng con một để nấu. Mùi thơm thức ăn như ngưng tụ trong không khí, ánh mắt anh sâu thẳm.
Đặt điện thoại xuống, nhắm mắt hút thuốc.
***
“Quý hành khách, chuyến bay số hiệu NY739 đi New York - Mỹ khởi hành lúc mười giờ sáng, mời quý hành khách làm thủ tục lên máy bay trước……….” Một giọng nữ trong trẻo từ loa phát thanh thông báo hành khách ở sân bay lên máy bay.
Đại sảnh sáng rực, Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau đám đông, nhìn những hành khách từ trong đi ra.
Ánh mắt của cô lướt qua từng khuôn mặt xa lạ, tìm kiếm bóng dáng của Dư Hồng.
Bỗng, trong đám đông hiện ra một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai.
Mái tóc xoăn gợn sóng lớn, phong tình quyến rũ, thể hiện nét nữ tính độc đáo của người phụ nữ. Cô gái mặc một chiếc áo khoác lớn bất cân đối, áo ngoài màu đó như lửa, trông vô cùng…………. giống với cô ấy. Khuôn mặt đó của cô ấy, xinh đẹp mê hồn, chỉ cần liếc một cái cũng khiến người ta tin rằng người phụ nữ này nhất hẳn là người tình trong mộng của bao nhiêu người.
Dư Hồng đi giày cao gót bảy phân, dáng người như người mẫu, dáng đi uyển chuyển hình chữ “S” như một con rắn.
Trong chốc lát liền thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Cô cũng không quan tâm, vẫn ngẩng cao đầu.
Mắt Dư Hồng thoáng thấy ai đó, liền nở một nụ cười quyến rũ, giọng nói tê tái đến mềm xương, “Em yêu à, nhanh đến ôm chặt mình đi.”
Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau đám đông đi đến, cũng không quan tâm đến sự chú ý của người khác nữa, đứng yên để Dư Hồng ôm thật chặt. Cô lúc này mới đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ Dư Hồng, mỉm cười nói, “Về rồi. Có mệt không?”
“Đói rồi.” Giọng của Dư Hồng có chút mệt mỏi, giây tiếp theo như lại dồi dào tinh thần, “Đi! Nấu cơm cho tỷ tỷ đi!”
Cố Hiểu Thần gật đầu, ôm cánh tay Dư Hồng, thân thiết ra khỏi sân bay.
Trước khi về nhà, hai người đi mua chút đồ. Dư Hồng ra tay hào phóng, mua cả một xe đồ. Hai người hai tay xách đầy những túi đồ lỉnh kỉnh về nhà, trên đường mệt gần chết. Cố Hiểu Thần lập tức bắt đầu nấu cơm hầm súp, Dư Hồng tắm rửa xong rồi ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem ti vi.
“Hồng hồng, cậu lần này trở về, định ở bao lâu?” Cố Hiểu Thần thuận miệng hỏi.
“Ồ, không chào đón mình sao?” Dư Hồng chỉnh kênh ti vi, không hài lòng dị nghị.
Cố Hiểu Thần vội vàng quay đầu, “Không phải, không phải, mình chỉ là…………”
“Được rồi được rồi, mình chỉ trêu cậu thôi. Đừng thật thà như vậy có được không.” Giọng điệu của Dư Hồng có chút nóng nảy, nhưng vì biết cô ấy luôn nghiêm túc, không cần biết đó là ai, hay là chuyện gì. Đột nhiên nhớ ra cái gì, cô hứng thú quan tâm hỏi, “À? Hiểu Thần, người yêu bí mật đó của cậu sao rồi?”
Cố Hiểu Thần giật mình, người yêu bí mật? Ngũ Hạ Liên?
Dư Hồng thấy cô không trả lời, thận trọng hỏi, “Người đàn ông đó không phải phụ lòng cậu rồi đấy chứ?”
“Không có. Mình căn bản không có, thì lấy đâu ra chuyện phụ lòng.” Cô cầm muôi khuấy súp, nghĩ đến anh không trả lời tin nhắn tối hôm qua.
Dư Hồng căm phẫn sôi sục, “Tốt nhất là không có, bằng không mình nhất định sẽ trừng phạt cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.