Chương 172: Kỳ Nghỉ Đặc Biệt
Thác Bạt Thụy Thụy
05/01/2022
Sáng sớm hôm sau, Cố Hiểu Thần đã thức dậy.
Không biết anh muốn làm gì, nhưng biết anh nói được làm được.
Tám giờ đúng, không thừa một giây, không thiếu một giây, chuông điện thoại di động lại lần nữa vang lên.
Cố Hiểu Thần nhận cuộc gọi, Ngũ Hạ Liên ở đầu bên kia điện thoại ra lệnh, ngữ khí cứng rắn, “Lập tức xuống lầu!”
“Tôi………….” Lại không kịp hỏi lại, cô ảo não cau mày. Đành phải cầm túi đeo lên, đi xuống dưới lầu.
Lúc rời đi, Dư Hồng vẫn còn đang ngủ say trong phòng. Nhìn cô ấy ngủ ngon lành như vậy, cô cũng không định gọi cô ấy dậy. Nghĩ đi một chút rồi sẽ về, nên cũng không gọi dậy làm gì. Đi thang máy xuống dưới tầng, ra khỏi khu nhà ở, xa xa nhìn thấy chiếc Lamborhini màu đen dừng ở bên kia đường, toả sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Một bóng dáng chói mắt lọt vào đáy mắt.
Ngũ Hạ Liên đứng dựa vào thân xe đang hút thuốc, anh thổi ra vòng khói. Đã là cuối tháng giêng. Trời vẫn lạnh như vậy, nhưng anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi và bộ tây phục, tiêu sái phóng khoáng giống như mùa xuân. Chân trái hơi co lại, tư thế tuỳ tiện, càng lộ ra thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai thu hút sự chú ý của người đi đường.
Thật vậy, anh chính là một cơ thể tự phát sáng.
Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thấy bóng dáng đang chậm rãi đi đến.
Gió lạnh thổi vào cô, mái tóc đen hơi bay. Đầu mũi bị gió lạnh thổi nên có chút ửng đỏ, nhưng lại rất dễ thương. Cuối cùng cô cũng đi đến trước mặt anh, Ngũ Hạ Liên một tay nắm lấy tay cô, nhét cô vào trong xe.
Ngũ Hạ Liên cũng ngồi vào xe, trầm giọng quát, “Cài dây an toàn vào!”
“Đi đâu vậy?” Cố Hiểu Thần truy hỏi.
Ngũ Hạ Liên phát hiện thay vì nói với người phụ nữ này, chi bằng tự mình làm sẽ dễ dàng hơn. Anh không trả lời cô nữa, đưa tay qua cài dây an toàn cho cô. Rồi cầm vô lăng, giẫm ga, mang cô còn đang ngạc nhiên rời đi trong gió lạnh.
***
Một toà cao ốc thương mại lớn ở Hồng Kông.
Ngũ Hạ Liên nắm tay Cố Hiểu Thần bước vào, đi thang máy lên tầng trên, anh dắt cô đi thẳng vào cửa hàng Louis Vuitton, đôi mắt quét qua xung quanh, anh nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Tự đi chọn đi.”
“Hả?” Mắt Cố Hiểu Thần trợn lớn.
“Nói em đi thì em đi. Cho em một tiếng. Nhanh một chút.” Ngũ Hạ Liên thúc giục.
Cố Hiểu Thần đột nhiên nghĩ đến lúc trước, anh điên cuồng một lúc mua cho cô mười chiếc nhẫn, và còn mấy chục bộ quần áo không biết ngày nào tháng nào mới có thể mặc được hết chỗ đó, lần này cô nhanh chóng khước từ, “Em không cần túi, tự em có…………”
“Im miệng.” Ngũ Hạ Liên lườm cô một cái, đưa ngón tay chỉ mấy cái túi kiểu mới, “Mấy cái này.” Cầm một trong số chúng, chuyển tay đặt vào trong tay cô, “Cầm đi.”
“Vâng.” Cô gái nhân viên cửa hàng mỉm cười trả lời.
Chọn xong túi, Ngũ Hạ Liên lại kéo cô đi chọn y phục, Cố Hiểu Thần ồn ào nói, “Lần trước đã mua rồi, thật sự không cần……….”
“Im miệng, có hiểu không? Người phụ nữ em sao lại không nghe lời như vậy?” Ngũ Hạ Liên không còn kiên nhẫn lần nữa quát lên, quay đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, “Đi chọn cho cô ấy mấy bộ vừa người.”
“Vâng.” Ba cô nhân viên cửa hàng mỉm cười, xoay người nhìn về phía Cố Hiểu Thần, “Tiểu thư, mời bên này.”
Cố Hiểu Thần bị nhân viên cửa hàng kéo đi về phía phòng thử đồ, thay qua thay lại nửa ngày trời, cô đã thay tổng cộng năm bộ. So với những gì mặc trên người cô, những bộ quần áo này thanh lịch và giản dị hơn. Bộ cuối cùng là chiếc áo dạ màu nâu thời thượng, bên trong là váy len mỏng ôm sát, đôi bốt màu cà phê dài đến đầu gối để lộ đùi trắng nõn hút mắt.
Ra khỏi phòng thử đồ, Cố Hiểu Thần khó chịu đứng trước mặt Ngũ Hạ Liên, tim đập thình thịch.
“Tiểu thư, bộ này thật sự rất đẹp.” Cô gái bán hàng khen ngợi.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên quét qua đùi lộ một mảng da thịt lớn của cô, mày kiếm cau lại, “Đổi váy bên trong thành quần.
Mọi người sững sờ, Cố Hiểu Thần cũng giật mình, đành phải đổi chiếc váy ngắn bó sát thành quần áo. Ngũ Hạ Liên lúc này mới đứng dậy, dường như là đã hài lòng. Thanh toán xong, Ngũ Hạ Liên viết địa chỉ căn hộ Yinshen Mansion vào hoá đơn, “Mấy bộ đồ còn lại gói lại, một tuần sau giao đến địa chỉ này.”
“Được, tiên sinh.”
Lúc đi ra khỏi cao ốc thương mại, Cố Hiểu Thần đã mặc bộ quần áo màu nâu kia, trong tay cầm túi nhỏ LV, “Xin hỏi……….. đây là muốn làm gì?”
“Anh chẳng lẽ không có tên?” Giọng nam trầm đi mấy phần.
“Liên thiếu gia.” Nghĩ đến bây giờ không phải là ở căn hộ, nên đổi cách gọi lại như thông thường.
“Tên anh là Liên thiếu gia?” Anh chế nhạo.
“A Hạ…………..” Cố Hiểu Thần xấu hổ, nhẹ giọng gọi, “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Ngũ Hạ Liên im lặng không nói gì nữa, nắm tay cô đi về phía xe ở không xa, đích thân tự mở cửa xe để cô lên xe.
Xe chạy hơn nửa tiếng, Cố Hiểu Thần nhìn đoạn đường phía trước, càng lúc càng thấy nghi ngờ. Đến khi đến sân bay, cô cuối cùng cũng không kìm chế được, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, “Tại sao lại đến sân bay?”
Ngũ Hạ Liên nghiêng người nhìn về phía cô, phun ra hai chữ, “Đi nghỉ.”
“Em………. em không đi…………” Cố Hiểu Thần xoay người muốn đi, nhưng một tay anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào đại sảnh sân bay, “Ngày mai còn phải đi làm. Với lại, bạn em còn đang ở nhà em………..”
Ở lối vào nhà ga hạng nhất, người đàn ông mặc vest chỉnh tề đã đứng đợi từ lâu.
Người đàn ông đó…….. không phải chính là Tiểu Trần – lái xe của Ngũ Hạ Liên sao?
Ngũ Hạ Liên kéo Cố Hiểu Thần đi về phía anh ta, Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống.
Tiêu rồi, sao lại gặp phải đồng nghiệp ở cùng công ty cơ chứ!
“Liên thiếu gia.” Tiểu Trần nhìn thấy Cố Hiểu Thần, cũng hơi sững người, giây tiếp theo đã khôi phục bình tĩnh. Anh mở văn kiện ra, cung kính đưa qua.
Ngũ Hạ Liên quay đầu quát, “Ký tên.”
“Cái gì?” Cố Hiểu Thần hoài nghi, cúi đầu nhìn, vậy mà lại là đơn xin nghỉ phép.
“Ký!” Anh quát một tiếng, cô bướng bỉnh nhưng không qua được anh, ngại ngùng ký tên.
Tiểu Trần cầm lấy văn kiện, hơi cúi đầu, liền thức thời lập tức rời đi.
Ngũ Hạ Liên lườm cô nói, “Gọi điện thoại cho bạn của em, nói với cô ấy, em tạm thời ra nước ngoài công tác.”
Không biết anh muốn làm gì, nhưng biết anh nói được làm được.
Tám giờ đúng, không thừa một giây, không thiếu một giây, chuông điện thoại di động lại lần nữa vang lên.
Cố Hiểu Thần nhận cuộc gọi, Ngũ Hạ Liên ở đầu bên kia điện thoại ra lệnh, ngữ khí cứng rắn, “Lập tức xuống lầu!”
“Tôi………….” Lại không kịp hỏi lại, cô ảo não cau mày. Đành phải cầm túi đeo lên, đi xuống dưới lầu.
Lúc rời đi, Dư Hồng vẫn còn đang ngủ say trong phòng. Nhìn cô ấy ngủ ngon lành như vậy, cô cũng không định gọi cô ấy dậy. Nghĩ đi một chút rồi sẽ về, nên cũng không gọi dậy làm gì. Đi thang máy xuống dưới tầng, ra khỏi khu nhà ở, xa xa nhìn thấy chiếc Lamborhini màu đen dừng ở bên kia đường, toả sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Một bóng dáng chói mắt lọt vào đáy mắt.
Ngũ Hạ Liên đứng dựa vào thân xe đang hút thuốc, anh thổi ra vòng khói. Đã là cuối tháng giêng. Trời vẫn lạnh như vậy, nhưng anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi và bộ tây phục, tiêu sái phóng khoáng giống như mùa xuân. Chân trái hơi co lại, tư thế tuỳ tiện, càng lộ ra thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai thu hút sự chú ý của người đi đường.
Thật vậy, anh chính là một cơ thể tự phát sáng.
Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thấy bóng dáng đang chậm rãi đi đến.
Gió lạnh thổi vào cô, mái tóc đen hơi bay. Đầu mũi bị gió lạnh thổi nên có chút ửng đỏ, nhưng lại rất dễ thương. Cuối cùng cô cũng đi đến trước mặt anh, Ngũ Hạ Liên một tay nắm lấy tay cô, nhét cô vào trong xe.
Ngũ Hạ Liên cũng ngồi vào xe, trầm giọng quát, “Cài dây an toàn vào!”
“Đi đâu vậy?” Cố Hiểu Thần truy hỏi.
Ngũ Hạ Liên phát hiện thay vì nói với người phụ nữ này, chi bằng tự mình làm sẽ dễ dàng hơn. Anh không trả lời cô nữa, đưa tay qua cài dây an toàn cho cô. Rồi cầm vô lăng, giẫm ga, mang cô còn đang ngạc nhiên rời đi trong gió lạnh.
***
Một toà cao ốc thương mại lớn ở Hồng Kông.
Ngũ Hạ Liên nắm tay Cố Hiểu Thần bước vào, đi thang máy lên tầng trên, anh dắt cô đi thẳng vào cửa hàng Louis Vuitton, đôi mắt quét qua xung quanh, anh nhìn về phía cô, trầm giọng nói, “Tự đi chọn đi.”
“Hả?” Mắt Cố Hiểu Thần trợn lớn.
“Nói em đi thì em đi. Cho em một tiếng. Nhanh một chút.” Ngũ Hạ Liên thúc giục.
Cố Hiểu Thần đột nhiên nghĩ đến lúc trước, anh điên cuồng một lúc mua cho cô mười chiếc nhẫn, và còn mấy chục bộ quần áo không biết ngày nào tháng nào mới có thể mặc được hết chỗ đó, lần này cô nhanh chóng khước từ, “Em không cần túi, tự em có…………”
“Im miệng.” Ngũ Hạ Liên lườm cô một cái, đưa ngón tay chỉ mấy cái túi kiểu mới, “Mấy cái này.” Cầm một trong số chúng, chuyển tay đặt vào trong tay cô, “Cầm đi.”
“Vâng.” Cô gái nhân viên cửa hàng mỉm cười trả lời.
Chọn xong túi, Ngũ Hạ Liên lại kéo cô đi chọn y phục, Cố Hiểu Thần ồn ào nói, “Lần trước đã mua rồi, thật sự không cần……….”
“Im miệng, có hiểu không? Người phụ nữ em sao lại không nghe lời như vậy?” Ngũ Hạ Liên không còn kiên nhẫn lần nữa quát lên, quay đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, “Đi chọn cho cô ấy mấy bộ vừa người.”
“Vâng.” Ba cô nhân viên cửa hàng mỉm cười, xoay người nhìn về phía Cố Hiểu Thần, “Tiểu thư, mời bên này.”
Cố Hiểu Thần bị nhân viên cửa hàng kéo đi về phía phòng thử đồ, thay qua thay lại nửa ngày trời, cô đã thay tổng cộng năm bộ. So với những gì mặc trên người cô, những bộ quần áo này thanh lịch và giản dị hơn. Bộ cuối cùng là chiếc áo dạ màu nâu thời thượng, bên trong là váy len mỏng ôm sát, đôi bốt màu cà phê dài đến đầu gối để lộ đùi trắng nõn hút mắt.
Ra khỏi phòng thử đồ, Cố Hiểu Thần khó chịu đứng trước mặt Ngũ Hạ Liên, tim đập thình thịch.
“Tiểu thư, bộ này thật sự rất đẹp.” Cô gái bán hàng khen ngợi.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên quét qua đùi lộ một mảng da thịt lớn của cô, mày kiếm cau lại, “Đổi váy bên trong thành quần.
Mọi người sững sờ, Cố Hiểu Thần cũng giật mình, đành phải đổi chiếc váy ngắn bó sát thành quần áo. Ngũ Hạ Liên lúc này mới đứng dậy, dường như là đã hài lòng. Thanh toán xong, Ngũ Hạ Liên viết địa chỉ căn hộ Yinshen Mansion vào hoá đơn, “Mấy bộ đồ còn lại gói lại, một tuần sau giao đến địa chỉ này.”
“Được, tiên sinh.”
Lúc đi ra khỏi cao ốc thương mại, Cố Hiểu Thần đã mặc bộ quần áo màu nâu kia, trong tay cầm túi nhỏ LV, “Xin hỏi……….. đây là muốn làm gì?”
“Anh chẳng lẽ không có tên?” Giọng nam trầm đi mấy phần.
“Liên thiếu gia.” Nghĩ đến bây giờ không phải là ở căn hộ, nên đổi cách gọi lại như thông thường.
“Tên anh là Liên thiếu gia?” Anh chế nhạo.
“A Hạ…………..” Cố Hiểu Thần xấu hổ, nhẹ giọng gọi, “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Ngũ Hạ Liên im lặng không nói gì nữa, nắm tay cô đi về phía xe ở không xa, đích thân tự mở cửa xe để cô lên xe.
Xe chạy hơn nửa tiếng, Cố Hiểu Thần nhìn đoạn đường phía trước, càng lúc càng thấy nghi ngờ. Đến khi đến sân bay, cô cuối cùng cũng không kìm chế được, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, “Tại sao lại đến sân bay?”
Ngũ Hạ Liên nghiêng người nhìn về phía cô, phun ra hai chữ, “Đi nghỉ.”
“Em………. em không đi…………” Cố Hiểu Thần xoay người muốn đi, nhưng một tay anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào đại sảnh sân bay, “Ngày mai còn phải đi làm. Với lại, bạn em còn đang ở nhà em………..”
Ở lối vào nhà ga hạng nhất, người đàn ông mặc vest chỉnh tề đã đứng đợi từ lâu.
Người đàn ông đó…….. không phải chính là Tiểu Trần – lái xe của Ngũ Hạ Liên sao?
Ngũ Hạ Liên kéo Cố Hiểu Thần đi về phía anh ta, Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống.
Tiêu rồi, sao lại gặp phải đồng nghiệp ở cùng công ty cơ chứ!
“Liên thiếu gia.” Tiểu Trần nhìn thấy Cố Hiểu Thần, cũng hơi sững người, giây tiếp theo đã khôi phục bình tĩnh. Anh mở văn kiện ra, cung kính đưa qua.
Ngũ Hạ Liên quay đầu quát, “Ký tên.”
“Cái gì?” Cố Hiểu Thần hoài nghi, cúi đầu nhìn, vậy mà lại là đơn xin nghỉ phép.
“Ký!” Anh quát một tiếng, cô bướng bỉnh nhưng không qua được anh, ngại ngùng ký tên.
Tiểu Trần cầm lấy văn kiện, hơi cúi đầu, liền thức thời lập tức rời đi.
Ngũ Hạ Liên lườm cô nói, “Gọi điện thoại cho bạn của em, nói với cô ấy, em tạm thời ra nước ngoài công tác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.