Chương 88: Là Ai Mở Miệng Cầu Tình
Thác Bạt Thụy Thụy
10/12/2021
Đi làm rồi lại tan làm, cuộc sống của Cố Hiểu Thần vẫn luôn là một cung đường hai địa điểm giữa nhà và công ty. Nhưng thời gian bắt đầu đếm ngược, một ngày lại một ngày trôi qua, mỗi ngày cô đều tính ngày. Ngũ Hạ Liên được mời tham dự Hội nghị hoạch định sách lược tài chính quốc tế tại New York – Mỹ trong thời gian sáu ngày.
Chiều thứ năm rời đi, chiều thứ ba trở về nước.
Kỳ hạn càng lúc càng đến gần, Cố Hiểu Thần càng lúc càng hồn bay phách lạc.
Ngũ Hạo Dương đối với cử chỉ khác thường của cô, không có quá nhiều phản ứng, ngược lại rất vui vẻ và thoải mái, mở một mắt nhắm một mắt. Anh ta bắt đầu ra cặp vào đôi với các nhân viên nữ xinh đẹp, hơn nữa còn không kiêng nể gì, lộ rõ bản chất công tử đào hoa. Nhiều cô gái biết đây là hố lửa nhưng vẫn cứ nhảy vào.
Nháy mắt đã đến thứ hai, đây đã là ngày cuối. Cô cũng nên đưa ra quyết định rồi.
Cuộc họp đầu tuần, Ngũ Hạo Dương tạm thay Ngũ Hạ Liên chủ trì nghe hội nghị báo cáo.
Nhưng trên thực tế lại do Ngôn Húc Đông đảm nhận là chính.
Trong phòng họp, mọi người ngồi xung quanh bàn hội nghị.
Giọng nam của Ngôn Húc Đông sang sảng thoải mái chậm rãi vang lên, chín chắn ngay thẳng. Bỗng, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Thư ký Cố, đem tài liệu phát cho mọi người.”
Cố Hiểu Thần ngồi ở sau lưng Ngũ Hạo Dương, vậy mà dường như không nghe thấy gì, một động tác cũng không có.
Ngũ Hạo Dương một tay chống đầu, mắt liếc qua nhìn cô.
“Thư ký Cố?” Ngôn Húc Đông cau mày, lại gọi lần nữa, âm lượng lên cao mấy phần.
Bên tai vang lên tiếng gọi lớn, ánh mắt trong tích tắc đã có tiêu cự. Chỉ thấy Ngôn Húc Đông đang nhìn cô, và ánh mắt của toàn bộ mọi người cũng tập hợp trên người cô.
Cố Hiểu Thần ý thức được sự thất lễ của bản thân, vô cùng xấu hổ, “Xin lỗi.”
“Thư ký Cố, đem tài liệu phát cho mọi người.” Ngôn Húc Đông lặp lại lời nói, còn nghi ngờ hành vi khác thường của cô.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi phòng hội nghị, Ngôn Húc Đông đặc biệt gọi, “Thư ký Cố, ở lại một lát.”
Cố Hiểu Thần cúi đầu ngồi yên tại chỗ, nhẹ giọng nói, “Quản lý Ngôn, chuyện lúc nãy, tôi rất xin lỗi.”
“Hiểu Thần.” Ngôn Húc Đông đứng dậy đi đến trước mặt cô, thân hình cao thẳng dựa vào cạnh bàn, quan tâm hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao? Em của ngày hôm nay một chút cũng không giống như em của mọi ngày.”
Cô đối với công việc rất nghiêm túc, vậy mà cũng có lúc lơ đãng?
Chuyện này thực sự rất kỳ quái.
Cố Hiểu Thần chỉ lắc đầu, “Không có.”
“Thật sao?” Ngôn Húc Đông dĩ nhiên là không tin, “Nếu có chuyện gì khó khăn, anh có thể giúp em, em đừng khách sáo.”
“Cảm ơn quản lý Ngôn.” Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt thấy ấm áp, thật lòng cảm ơn. Nhưng vấn đề kia quá khó giải quyết, Ngôn Húc Đông không thể giúp được cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói, “Bị cảm lạnh thôi, nên không được thoải mái.”
“Bị cảm? Đi bệnh việc chưa?” Ngôn Húc Đông ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ là cảm nhẹ. Với lại tôi cũng uống thuốc rồi.” Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn thời gian, đứng dậy, khôi phục sinh lực, “Quản lý Ngôn, tôi phải cùng phó tổng đi Cửu Long tham dự Hội nghị kêu gọi đầu tư đất đai. Nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi nhé?”
Ngôn Húc Đông nhìn cô dường như đã khôi phục tinh thần, lúc này mới thở phào, “Đi đi.”
***
Cửu Long, Hồng Kông.
Đại sảnh tầng ba của toà nhà thị chính, đại diện của các công ty được cử đi đã tề tựu đông đủ. Hội nghị kêu gọi đầu tư lần này sẽ triển khai một khu đất đắc địa ở Cửu Long do chính quyền thành phố thực hiện, vì có vị trí vô cùng thuận lợi nên đã thu hút được sự quan tâm của tất cả các bên.
Đại sảnh từ sớm đã đông nghịt người.
Hai người Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần một trước một sau đi vào đại sảnh, chọn hàng ghế trống ngồi xuống.
Hôm nay chỉ bắt đầu giới thiệu những thủ tục liên quan của Hội nghị kêu gọi đầu tư, nhưng cũng có thể thu hút được nhiều người như vậy, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó.
Cây bút lăn trên bàn rơi xuống đất “cộp” một tiếng.
Ngũ Hạo Dương thò tay nhặt lên, đưa cho người phụ nữ diễm lệ bên cạnh. Người phụ nữ nhìn thấy Ngũ Hạo Dương rất soái khí và anh tuấn, tự nhiên vui vẻ hoà nhã với anh, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Ngũ Hạo Dương lộ ra nụ cười mỉm mê người, “Không biết tôi có thể có được vinh hạnh biết quý danh của tiểu thư đây không?”
Người phụ nữ cười nhẹ ra tiếng, hai người liền trò chuyện không ngớt, một cuộc tình lãng mạn từ đó sinh ra.
Cố Hiểu Thần đối với vị cấp trên đào hoa này, có hồ đã luyện thành thói quen. Cô nghiêng người, nhẹ giọng nói, “Phó tổng, tôi đi phòng vệ sinh một lát.”
Ngũ Hạo Dương không quan tâm, vẫn tiếp tục cùng người phụ nữ cười nói.
Cố Hiểu Thần yên lặng đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh. Đúng lúc đi ra lại gặp phải một người từ trong phòng vệ sinh cũng đang đi ra. Người đó chính là chủ tịch Lục phụ trách buổi đấu thầu ở Nguyên Lãng lần trước, trái lại Lục lão còn là người là nhận ra cô trước, chủ động bắt chuyện chào hỏi, “Đây không phải là đại diện Cố của Ngũ thị sao?”
Cố Hiểu Thần ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy là ông ấy, “Chủ tịch Lục.”
“Đại diện Cố, cô cũng đến tham dự Hội nghị kêu gọi đầu tư à?” Chủ tịch Lục hỏi.
Cố Hiểu Thần mỉm cười, “Lần này tôi đến cùng phó tổng của chúng tôi.”
“Hoá ra là như vậy.” Chủ tịch Lục hơi gật đầu, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ: Ngũ thị lúc nào có phó tổng vậy?
“Chủ tịch Lục!” Cấp dưới vội vàng chạy đến một bên.
Cố Hiểu Thần biết điều nói, “Chủ tịch Lục, tôi không quấy rầy nữa. Ngài làm việc đi.” Cô nói, xoay người định quay trở lại đại sảnh.
Nhưng chủ tịch Lục lại lần nữa gọi cô lại, “Đại diện Cố.”
Cố Hiểu Thần quay đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Lục lão dặn dò cấp dưới mấy câu, lại nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Đại diện Cố, có chút chuyện tôi cũng không biết có nên nói hay không. Nhưng không nói ra thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Hôm nay đúng lúc gặp cô thế này, vậy tôi vẫn là nên nói với cô một tiếng.”
“Chủ tịch Lục, có chuyện gì mời ngài cứ nói.” Cố Hiểu Thần hiếu kỳ.
“Buổi đấu thầu ở Nguyên Lãng lần trước, Ngũ thị sở dĩ được xếp cuối cùng, không phải bởi vì các cô rút thăm được vị trí cuối cùng.” Chủ tịch Lục chậm rãi nói, “Mà là có người mở miệng cầu tình với tôi.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy ông ấy nói như vậy, trong đầu liền nghĩ đến một người, nhưng không dám khẳng định, “Ai vậy ạ?”
Lục lão im lặng một chút, nói ra cái tên của người kia, “Châu Thành Trạch.”
Châu Thành Trạch… Cố Hiểu Thần không khỏi hoảng hốt. Quả nhiên là anh ta.
“Được rồi, tôi đi trước một bước. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ, một cơn phiền muộn ập đến.
Chiều thứ năm rời đi, chiều thứ ba trở về nước.
Kỳ hạn càng lúc càng đến gần, Cố Hiểu Thần càng lúc càng hồn bay phách lạc.
Ngũ Hạo Dương đối với cử chỉ khác thường của cô, không có quá nhiều phản ứng, ngược lại rất vui vẻ và thoải mái, mở một mắt nhắm một mắt. Anh ta bắt đầu ra cặp vào đôi với các nhân viên nữ xinh đẹp, hơn nữa còn không kiêng nể gì, lộ rõ bản chất công tử đào hoa. Nhiều cô gái biết đây là hố lửa nhưng vẫn cứ nhảy vào.
Nháy mắt đã đến thứ hai, đây đã là ngày cuối. Cô cũng nên đưa ra quyết định rồi.
Cuộc họp đầu tuần, Ngũ Hạo Dương tạm thay Ngũ Hạ Liên chủ trì nghe hội nghị báo cáo.
Nhưng trên thực tế lại do Ngôn Húc Đông đảm nhận là chính.
Trong phòng họp, mọi người ngồi xung quanh bàn hội nghị.
Giọng nam của Ngôn Húc Đông sang sảng thoải mái chậm rãi vang lên, chín chắn ngay thẳng. Bỗng, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Thư ký Cố, đem tài liệu phát cho mọi người.”
Cố Hiểu Thần ngồi ở sau lưng Ngũ Hạo Dương, vậy mà dường như không nghe thấy gì, một động tác cũng không có.
Ngũ Hạo Dương một tay chống đầu, mắt liếc qua nhìn cô.
“Thư ký Cố?” Ngôn Húc Đông cau mày, lại gọi lần nữa, âm lượng lên cao mấy phần.
Bên tai vang lên tiếng gọi lớn, ánh mắt trong tích tắc đã có tiêu cự. Chỉ thấy Ngôn Húc Đông đang nhìn cô, và ánh mắt của toàn bộ mọi người cũng tập hợp trên người cô.
Cố Hiểu Thần ý thức được sự thất lễ của bản thân, vô cùng xấu hổ, “Xin lỗi.”
“Thư ký Cố, đem tài liệu phát cho mọi người.” Ngôn Húc Đông lặp lại lời nói, còn nghi ngờ hành vi khác thường của cô.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi phòng hội nghị, Ngôn Húc Đông đặc biệt gọi, “Thư ký Cố, ở lại một lát.”
Cố Hiểu Thần cúi đầu ngồi yên tại chỗ, nhẹ giọng nói, “Quản lý Ngôn, chuyện lúc nãy, tôi rất xin lỗi.”
“Hiểu Thần.” Ngôn Húc Đông đứng dậy đi đến trước mặt cô, thân hình cao thẳng dựa vào cạnh bàn, quan tâm hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao? Em của ngày hôm nay một chút cũng không giống như em của mọi ngày.”
Cô đối với công việc rất nghiêm túc, vậy mà cũng có lúc lơ đãng?
Chuyện này thực sự rất kỳ quái.
Cố Hiểu Thần chỉ lắc đầu, “Không có.”
“Thật sao?” Ngôn Húc Đông dĩ nhiên là không tin, “Nếu có chuyện gì khó khăn, anh có thể giúp em, em đừng khách sáo.”
“Cảm ơn quản lý Ngôn.” Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt thấy ấm áp, thật lòng cảm ơn. Nhưng vấn đề kia quá khó giải quyết, Ngôn Húc Đông không thể giúp được cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói, “Bị cảm lạnh thôi, nên không được thoải mái.”
“Bị cảm? Đi bệnh việc chưa?” Ngôn Húc Đông ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ là cảm nhẹ. Với lại tôi cũng uống thuốc rồi.” Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn thời gian, đứng dậy, khôi phục sinh lực, “Quản lý Ngôn, tôi phải cùng phó tổng đi Cửu Long tham dự Hội nghị kêu gọi đầu tư đất đai. Nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi nhé?”
Ngôn Húc Đông nhìn cô dường như đã khôi phục tinh thần, lúc này mới thở phào, “Đi đi.”
***
Cửu Long, Hồng Kông.
Đại sảnh tầng ba của toà nhà thị chính, đại diện của các công ty được cử đi đã tề tựu đông đủ. Hội nghị kêu gọi đầu tư lần này sẽ triển khai một khu đất đắc địa ở Cửu Long do chính quyền thành phố thực hiện, vì có vị trí vô cùng thuận lợi nên đã thu hút được sự quan tâm của tất cả các bên.
Đại sảnh từ sớm đã đông nghịt người.
Hai người Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần một trước một sau đi vào đại sảnh, chọn hàng ghế trống ngồi xuống.
Hôm nay chỉ bắt đầu giới thiệu những thủ tục liên quan của Hội nghị kêu gọi đầu tư, nhưng cũng có thể thu hút được nhiều người như vậy, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó.
Cây bút lăn trên bàn rơi xuống đất “cộp” một tiếng.
Ngũ Hạo Dương thò tay nhặt lên, đưa cho người phụ nữ diễm lệ bên cạnh. Người phụ nữ nhìn thấy Ngũ Hạo Dương rất soái khí và anh tuấn, tự nhiên vui vẻ hoà nhã với anh, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Ngũ Hạo Dương lộ ra nụ cười mỉm mê người, “Không biết tôi có thể có được vinh hạnh biết quý danh của tiểu thư đây không?”
Người phụ nữ cười nhẹ ra tiếng, hai người liền trò chuyện không ngớt, một cuộc tình lãng mạn từ đó sinh ra.
Cố Hiểu Thần đối với vị cấp trên đào hoa này, có hồ đã luyện thành thói quen. Cô nghiêng người, nhẹ giọng nói, “Phó tổng, tôi đi phòng vệ sinh một lát.”
Ngũ Hạo Dương không quan tâm, vẫn tiếp tục cùng người phụ nữ cười nói.
Cố Hiểu Thần yên lặng đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh. Đúng lúc đi ra lại gặp phải một người từ trong phòng vệ sinh cũng đang đi ra. Người đó chính là chủ tịch Lục phụ trách buổi đấu thầu ở Nguyên Lãng lần trước, trái lại Lục lão còn là người là nhận ra cô trước, chủ động bắt chuyện chào hỏi, “Đây không phải là đại diện Cố của Ngũ thị sao?”
Cố Hiểu Thần ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy là ông ấy, “Chủ tịch Lục.”
“Đại diện Cố, cô cũng đến tham dự Hội nghị kêu gọi đầu tư à?” Chủ tịch Lục hỏi.
Cố Hiểu Thần mỉm cười, “Lần này tôi đến cùng phó tổng của chúng tôi.”
“Hoá ra là như vậy.” Chủ tịch Lục hơi gật đầu, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ: Ngũ thị lúc nào có phó tổng vậy?
“Chủ tịch Lục!” Cấp dưới vội vàng chạy đến một bên.
Cố Hiểu Thần biết điều nói, “Chủ tịch Lục, tôi không quấy rầy nữa. Ngài làm việc đi.” Cô nói, xoay người định quay trở lại đại sảnh.
Nhưng chủ tịch Lục lại lần nữa gọi cô lại, “Đại diện Cố.”
Cố Hiểu Thần quay đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Lục lão dặn dò cấp dưới mấy câu, lại nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Đại diện Cố, có chút chuyện tôi cũng không biết có nên nói hay không. Nhưng không nói ra thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Hôm nay đúng lúc gặp cô thế này, vậy tôi vẫn là nên nói với cô một tiếng.”
“Chủ tịch Lục, có chuyện gì mời ngài cứ nói.” Cố Hiểu Thần hiếu kỳ.
“Buổi đấu thầu ở Nguyên Lãng lần trước, Ngũ thị sở dĩ được xếp cuối cùng, không phải bởi vì các cô rút thăm được vị trí cuối cùng.” Chủ tịch Lục chậm rãi nói, “Mà là có người mở miệng cầu tình với tôi.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy ông ấy nói như vậy, trong đầu liền nghĩ đến một người, nhưng không dám khẳng định, “Ai vậy ạ?”
Lục lão im lặng một chút, nói ra cái tên của người kia, “Châu Thành Trạch.”
Châu Thành Trạch… Cố Hiểu Thần không khỏi hoảng hốt. Quả nhiên là anh ta.
“Được rồi, tôi đi trước một bước. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ, một cơn phiền muộn ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.