Chương 156: Liên Bị Điên (2)
Thác Bạt Thụy Thụy
31/12/2021
Ngũ Hạ Liên cố chấp nhất trên đời, lúc đi ra khỏi cửa tiệm trang sức, trong ngực Cố Hiểu Thần cầm thêm mười chiếc nhẫn.
Ngồi vào xe, Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, “Bộ y phục đó mua ở đâu.”
Mày liễu Cố Hiểu Thần chợt cau lại, “Y phục?”
“Bộ đồ màu hồng. Cái bộ đồ xấu chết đó.” Ngũ Hạ Liên lẩm bẩm hai câu, cũng không biết là đang hình dung y phục, hay là đang hình dung cô.
Bộ đồ đó do phó tổng mua? Cố Hiểu Thần bị anh nói như vậy, có hơi bối rối.
“Ở đâu.” Ngũ Hạ Liên đanh giọng hỏi, truy tìm đến gốc.
Cố Hiểu Thần dựa vào trí nhớ, nói vị trí đại khái.
Ngũ Hạ Liên liền giẫm ga, lái xe đi về phía trước.
Trải qua mấy vòng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng trang phục East – Venus kia. Nữ nhân viên cửa hàng nhìn thấy Cố Hiểu Thần, liền đi đến đón tiếp, cười nói, “Tiểu thư, hoan nghênh cô ghé thăm lần nữa. Hôm nay cô muốn mua đồ thế nào?”
Ánh mắt của nữ nhân viên bán hàng lại nhìn về phía người đàn ông sau lưng cô, ồ? Sao không phải là vị lần trước?
Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn xung quanh, anh chỉ mấy bộ, trầm giọng nói, “Lấy mười mẫu, mỗi màu một bộ, theo size của cô ấy.”
“Dạ được, tiên sinh, mời đợi.” Nữ nhân viên cửa hàng lập tức xoay người, mấy người đi lấy trang phục.
Cố Hiểu Thần đứng bên cạnh anh, hoài nghi quay đầu, “Mua đồ cho em?”
“Im miệng.” Anh lại tiếp tục độc đoán quát.
Không qua bao lâu, nhân viên cửa hàng đã tìm đủ y phục rồi đem ra, cười giới thiệu, “Đây là mười kiểu, mỗi kiểu đều có ba màu khác nhau…..”
“Gói tất cả lại.” Ngũ Hạ Liên đanh giọng cắt ngang lời đối phương, lần nữa rút tấm thẻ vàng ra.
Cố Hiểu Thần liền choáng váng, người đàn ông này hôm nay hoàn toàn điên rồi. Nhìn thấy các nhân viên cửa hàng sắp đi thanh toán, cô vội vàng gọi, “Đợi đã!”
“Mua nhiều đồ như thế này, em mặc cũng không hết.” Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, nhỏ giọng nói.
Ba mươi bộ đồ phải mặc đến bao giờ mới hết?
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên liếc về phía nhân viên cửa hàng, khả năng lãnh đạo trời sinh khiến các nhân viên cửa hàng khiếp phục liền nhanh chóng đi thanh toán. Cố Hiểu Thần vô cùng bất lực, nhỏ giọng lầu bầu, “Thật sự mặc không hết.”
“Vậy thì mặc cả đời.” Anh buột miệng nói ra, cô sững sờ, đến anh cũng phải giật mình.
Cả đời?
Bầu không khí ngột ngạt, chớp chớp mắt, Cố Hiểu Thần lập tức chuyển chủ đề, “Anh nói xấu chết đi được.”
Ngũ Hạ Liên đanh giọng nói, “Y phục.”
Cố Hiểu Thần trợn lớn đôi mắt, trong tiềm thức đã hiểu ý anh nói là y phục xấu chết, chợt trong lòng có chút vui vẻ, có cái gì đó toả ra từ trong tim.
Cô bất lực dị nghị, “Vậy mà anh còn mua.”
Người đàn ông này làm sao lại kỳ quái đến như vậy? Tự mình nói xấu, nhưng vẫn mua ba mươi bộ cho cô?
Ngũ Hạ Liên chỉ lườm cô một cái, không nói thêm câu gì nữa.
***
Bởi vì quần áo qúa nhiều, nên báo địa chỉ để hôm sau cửa hàng gửi đồ đến. Đến khi trở lại Yinshen Mansion, Cố Hiểu Thần cầm túi có mười chiếc nhẫn kia, có chút bối rối. Thậm chí ở sâu trong lòng, cô căn bản không muốn nhận bất cứ thứ gì có giá trị từ anh.
“A Hạ, em…………”
Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng nói, Ngũ Hạ Liên trầm giọng ra lệnh, “Đi tắm.”
“Em không cần nhẫn.” Cố Hiểu Thần vẫn không nhịn được nhẹ giọng lầu bầu, hai tay nắm chặt cái túi có mười chiếc nhẫn đó, “Lúc đi làm đeo cũng không tiện.”
Ngũ Hạ Liên ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi, hút thuốc. Im lặng nửa buổi, lúc này mới không nhanh không chậm nói, “Thì cứ để đó. Lúc nào muốn đeo thì đeo. Bây giờ đi tắm ngay, nếu như em rảnh như vậy, ngược lại anh rất muốn cùng em làm một chuyện khác.”
Một chuyện khác………..
Cố Hiểu Thần vừa nghe đến câu nói này, mặt gượng gạo. Cô không dám nói nhiều nữa, cúi đầu đi vào phòng ngủ. Cô cẩn thận cất mười chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo để không bị thất lạc rồi khóa lại. Sau khi tắm xong, Cố Hiểu Thần bước ra ngoài, đi dép lê ca rô, bộ đồ ngủ cotton in hoa nhỏ. Cô bảo thủ như một đứa trẻ ngoan, khiến cho người khác vô cùng yên tâm.
“Cùng anh xem ti vi.” Ngũ Hạ Liên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý nói cô ngồi xuống đó.
Cố Hiểu Thần đành phải đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, hai chân sát vào nhau, tư thế ngồi thẳng tắp.
Ngũ Hạ Liên không nhịn được cười nhẹ, cô lại ảo não, anh ấy cười cái gì chứ.
Ti vi chiếu tin tức tài chính, sau đó chuyển sang mục bản tin thể thao. Cô vừa mới tắm xong, nên trên người toả ra mùi hương dễ chịu, mùi sữa tắm trộn lẫn với mùi dầu gội dường như tạo ra một loại mùi làm ảnh hưởng đến trái tim của anh.
Đột ngột cau mày, anh đanh giọng nói, “Về phòng ngủ đi.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần giống như được giải thoát, vội vàng đứng dậy.
Cô vừa đứng lên, Ngũ Hạ Liên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Cô giật mình quay đầu, anh kéo cô về phía mình, bàn tay to đỡ lấy, sau đó đường đột hôn cô. Cố Hiểu Thần mắt trợn lớn, nhìn vào đôi mắt như vực sâu không đáy đó.
Dần dần, cô không còn căng thẳng nữa.
“Ngủ đi.” Anh dùng ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt thanh tú của cô, hơi thở nóng rực.
Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, cúi đầu đi vào phòng ngủ.
Cả cuối tuần, Cố Hiểu Thần giống như thường lệ ở yên trong căn hộ. Nhưng kỳ lạ thay, anh cũng không ra ngoài. Tính ra thì đây là lần đầu tiên hai người ở cùng với nhau vào ngày cuối tuần. Một ngày ba bữa, sinh hoạt mỗi ngày đều giống nhau. Nhưng trong ngày dài buồn chán lại có vài chỗ không giống.
Lúc cửa hàng East – Venus đem ba mươi bộ quần áo kia đến.
Cố Hiểu Thần ngây ngốc nhìn đống quần áo lớn trong phòng khách, không biết phải sắp xếp đống quần áo đắt đỏ này thế nào. Cô đang đau đầu suy nghĩ, anh từ trong phòng tắm bước ra phòng khách. Ngũ Hạ Liên liếc qua đống quần áo trên mặt đất, thuận miệng nói, “Căn hộ hình như quá nhỏ.”
Vậy thì sao? Cố Hiểu Thần đang cầm một bộ y phục lên định đi sắp xếp, nghe thấy anh nói như vậy liền ngưng động tác.
Ngũ Hạ Liên nắm tay cô, tiện tay lấy chìa khoá trên bàn trà, dẫn cô ra khỏi căn hộ.
“A Hạ?”
Ngũ Hạ Liên dẫn cô đi đến căn hộ bên cạnh, dùng chìa khoá trong tay trực tiếp mở cửa. Cạch cạch, vậy mà cửa căn hộ đã mở ra. Anh đẩy cửa mỉm cười, “Cho em làm phòng treo đồ.”
Căn hộ ba phòng ngủ, diện tích hơn một trăm mét vuông cho cô làm phòng treo đồ?
Cố Hiểu Thần lập tức hoá đá.
Ngồi vào xe, Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, “Bộ y phục đó mua ở đâu.”
Mày liễu Cố Hiểu Thần chợt cau lại, “Y phục?”
“Bộ đồ màu hồng. Cái bộ đồ xấu chết đó.” Ngũ Hạ Liên lẩm bẩm hai câu, cũng không biết là đang hình dung y phục, hay là đang hình dung cô.
Bộ đồ đó do phó tổng mua? Cố Hiểu Thần bị anh nói như vậy, có hơi bối rối.
“Ở đâu.” Ngũ Hạ Liên đanh giọng hỏi, truy tìm đến gốc.
Cố Hiểu Thần dựa vào trí nhớ, nói vị trí đại khái.
Ngũ Hạ Liên liền giẫm ga, lái xe đi về phía trước.
Trải qua mấy vòng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng trang phục East – Venus kia. Nữ nhân viên cửa hàng nhìn thấy Cố Hiểu Thần, liền đi đến đón tiếp, cười nói, “Tiểu thư, hoan nghênh cô ghé thăm lần nữa. Hôm nay cô muốn mua đồ thế nào?”
Ánh mắt của nữ nhân viên bán hàng lại nhìn về phía người đàn ông sau lưng cô, ồ? Sao không phải là vị lần trước?
Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn xung quanh, anh chỉ mấy bộ, trầm giọng nói, “Lấy mười mẫu, mỗi màu một bộ, theo size của cô ấy.”
“Dạ được, tiên sinh, mời đợi.” Nữ nhân viên cửa hàng lập tức xoay người, mấy người đi lấy trang phục.
Cố Hiểu Thần đứng bên cạnh anh, hoài nghi quay đầu, “Mua đồ cho em?”
“Im miệng.” Anh lại tiếp tục độc đoán quát.
Không qua bao lâu, nhân viên cửa hàng đã tìm đủ y phục rồi đem ra, cười giới thiệu, “Đây là mười kiểu, mỗi kiểu đều có ba màu khác nhau…..”
“Gói tất cả lại.” Ngũ Hạ Liên đanh giọng cắt ngang lời đối phương, lần nữa rút tấm thẻ vàng ra.
Cố Hiểu Thần liền choáng váng, người đàn ông này hôm nay hoàn toàn điên rồi. Nhìn thấy các nhân viên cửa hàng sắp đi thanh toán, cô vội vàng gọi, “Đợi đã!”
“Mua nhiều đồ như thế này, em mặc cũng không hết.” Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, nhỏ giọng nói.
Ba mươi bộ đồ phải mặc đến bao giờ mới hết?
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên liếc về phía nhân viên cửa hàng, khả năng lãnh đạo trời sinh khiến các nhân viên cửa hàng khiếp phục liền nhanh chóng đi thanh toán. Cố Hiểu Thần vô cùng bất lực, nhỏ giọng lầu bầu, “Thật sự mặc không hết.”
“Vậy thì mặc cả đời.” Anh buột miệng nói ra, cô sững sờ, đến anh cũng phải giật mình.
Cả đời?
Bầu không khí ngột ngạt, chớp chớp mắt, Cố Hiểu Thần lập tức chuyển chủ đề, “Anh nói xấu chết đi được.”
Ngũ Hạ Liên đanh giọng nói, “Y phục.”
Cố Hiểu Thần trợn lớn đôi mắt, trong tiềm thức đã hiểu ý anh nói là y phục xấu chết, chợt trong lòng có chút vui vẻ, có cái gì đó toả ra từ trong tim.
Cô bất lực dị nghị, “Vậy mà anh còn mua.”
Người đàn ông này làm sao lại kỳ quái đến như vậy? Tự mình nói xấu, nhưng vẫn mua ba mươi bộ cho cô?
Ngũ Hạ Liên chỉ lườm cô một cái, không nói thêm câu gì nữa.
***
Bởi vì quần áo qúa nhiều, nên báo địa chỉ để hôm sau cửa hàng gửi đồ đến. Đến khi trở lại Yinshen Mansion, Cố Hiểu Thần cầm túi có mười chiếc nhẫn kia, có chút bối rối. Thậm chí ở sâu trong lòng, cô căn bản không muốn nhận bất cứ thứ gì có giá trị từ anh.
“A Hạ, em…………”
Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng nói, Ngũ Hạ Liên trầm giọng ra lệnh, “Đi tắm.”
“Em không cần nhẫn.” Cố Hiểu Thần vẫn không nhịn được nhẹ giọng lầu bầu, hai tay nắm chặt cái túi có mười chiếc nhẫn đó, “Lúc đi làm đeo cũng không tiện.”
Ngũ Hạ Liên ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi, hút thuốc. Im lặng nửa buổi, lúc này mới không nhanh không chậm nói, “Thì cứ để đó. Lúc nào muốn đeo thì đeo. Bây giờ đi tắm ngay, nếu như em rảnh như vậy, ngược lại anh rất muốn cùng em làm một chuyện khác.”
Một chuyện khác………..
Cố Hiểu Thần vừa nghe đến câu nói này, mặt gượng gạo. Cô không dám nói nhiều nữa, cúi đầu đi vào phòng ngủ. Cô cẩn thận cất mười chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo để không bị thất lạc rồi khóa lại. Sau khi tắm xong, Cố Hiểu Thần bước ra ngoài, đi dép lê ca rô, bộ đồ ngủ cotton in hoa nhỏ. Cô bảo thủ như một đứa trẻ ngoan, khiến cho người khác vô cùng yên tâm.
“Cùng anh xem ti vi.” Ngũ Hạ Liên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý nói cô ngồi xuống đó.
Cố Hiểu Thần đành phải đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, hai chân sát vào nhau, tư thế ngồi thẳng tắp.
Ngũ Hạ Liên không nhịn được cười nhẹ, cô lại ảo não, anh ấy cười cái gì chứ.
Ti vi chiếu tin tức tài chính, sau đó chuyển sang mục bản tin thể thao. Cô vừa mới tắm xong, nên trên người toả ra mùi hương dễ chịu, mùi sữa tắm trộn lẫn với mùi dầu gội dường như tạo ra một loại mùi làm ảnh hưởng đến trái tim của anh.
Đột ngột cau mày, anh đanh giọng nói, “Về phòng ngủ đi.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần giống như được giải thoát, vội vàng đứng dậy.
Cô vừa đứng lên, Ngũ Hạ Liên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Cô giật mình quay đầu, anh kéo cô về phía mình, bàn tay to đỡ lấy, sau đó đường đột hôn cô. Cố Hiểu Thần mắt trợn lớn, nhìn vào đôi mắt như vực sâu không đáy đó.
Dần dần, cô không còn căng thẳng nữa.
“Ngủ đi.” Anh dùng ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt thanh tú của cô, hơi thở nóng rực.
Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, cúi đầu đi vào phòng ngủ.
Cả cuối tuần, Cố Hiểu Thần giống như thường lệ ở yên trong căn hộ. Nhưng kỳ lạ thay, anh cũng không ra ngoài. Tính ra thì đây là lần đầu tiên hai người ở cùng với nhau vào ngày cuối tuần. Một ngày ba bữa, sinh hoạt mỗi ngày đều giống nhau. Nhưng trong ngày dài buồn chán lại có vài chỗ không giống.
Lúc cửa hàng East – Venus đem ba mươi bộ quần áo kia đến.
Cố Hiểu Thần ngây ngốc nhìn đống quần áo lớn trong phòng khách, không biết phải sắp xếp đống quần áo đắt đỏ này thế nào. Cô đang đau đầu suy nghĩ, anh từ trong phòng tắm bước ra phòng khách. Ngũ Hạ Liên liếc qua đống quần áo trên mặt đất, thuận miệng nói, “Căn hộ hình như quá nhỏ.”
Vậy thì sao? Cố Hiểu Thần đang cầm một bộ y phục lên định đi sắp xếp, nghe thấy anh nói như vậy liền ngưng động tác.
Ngũ Hạ Liên nắm tay cô, tiện tay lấy chìa khoá trên bàn trà, dẫn cô ra khỏi căn hộ.
“A Hạ?”
Ngũ Hạ Liên dẫn cô đi đến căn hộ bên cạnh, dùng chìa khoá trong tay trực tiếp mở cửa. Cạch cạch, vậy mà cửa căn hộ đã mở ra. Anh đẩy cửa mỉm cười, “Cho em làm phòng treo đồ.”
Căn hộ ba phòng ngủ, diện tích hơn một trăm mét vuông cho cô làm phòng treo đồ?
Cố Hiểu Thần lập tức hoá đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.