Chương 251: Lúc Trước
Thác Bạt Thụy Thụy
09/05/2022
Những ngày sau đó, Cố Hiểu Thần bận rộn với công việc, còn phải làm hết sức mình để dành thời gian để đi chăm sóc Lâm Phân.
Lâm Phân ở trong bệnh viện nửa tháng, Cố Hiểu Thần lúc này đã trở nên quen thuộc với bệnh viện. Thỉnh thoảng có thể thấy một cô gái ăn mặc giản dị, tướng mạo thanh tú chạy đến bệnh viện. Cô đeo một cặp mắt kính lớn, che gần hết khuôn mặt, nhưng làn da lại rất trắng.
Thường thường, cô sẽ xách theo một phích nước.
Trong phích nước là canh do cô tự nấu.
Nhìn thấy bác sĩ và y tá, cô đều rất lễ phép chào hỏi, “Xin chào.”
Có lúc, Cố Hiểu Thần cũng mua thêm ít trái cây, đưa cho bác sĩ và y tá túc trực.
Hôm nay, sau nửa tháng, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng dần dần có ấn tượng với cô gái này. Cô luôn nhẹ nhàng mỉm cười, cho dù không có ngoại hình xinh đẹp, nhưng dáng vẻ bẽn lẽn đó lại khiến người ta sinh hảo cảm, giống như một cô gái nhỏ trong sáng, thật thuần khiết.
Càng hiếm thấy hơn là, cô sau khi tan làm còn phải đi một quãng đường rất xa để đến bệnh viện chăm sóc Lâm Phân.
Phòng bệnh nơi Lâm Phân ở là phòng bệnh VIP.
Phòng bệnh VIP được trang bị đầy đủ tiện nghi, người bình thường tuyệt đối không thể vào đây ở được, mà còn ở tận nửa tháng. Một vài y tá đôi lúc sẽ nghe thấy cô gọi Lâm Phân là “mẹ”, còn bọn họ lại gọi Lâm Phân là “Châu phu nhân”.
Ba người nhà họ Châu ăn mặc rất đẹp, vừa nhìn thoáng qua là biết gia thế không tầm thuờng.
Các y tá trong bệnh viện cũng âm thầm thảo luận, chàng trai cao ráo nho nhã anh tuấn kia cùng cô gái ấy có mối quan hệ gì.
Không cùng họ, chắc chắn không phải là anh em ruột.
Vừa khéo lúc này Cố Hiểu Thần và Châu Thành Trạch cùng xuất hiện ở trong phòng bệnh, hai y tá kiểm tra định kỳ và ghi hồ sơ cho Lâm Phân. Trong đó có một y tá mặt tròn nhìn về phía Cố Hiểu Thần, không nhịn được hỏi, “Cố tiểu thư, khi nào cô và Châu tiên sinh kết hôn, nhớ mời chúng tôi đi ăn kẹo mừng nhé.”
Nghe thấy y tá hỏi như vậy, Cố Hiểu Thần đang uống nước lập tức bị sặc, liên tục ho rũ rượi.
Nước trong ly cũng bị văng ra làm ướt cả tay áo.
Bọn họ thực sự hiểu lầm rằng cô và anh ta là một đôi?
“Không phải, chúng tôi không phải.” Cố Hiểu Thần ngại ngùng phủ nhận, nhưng không biết nên gọi tên mối quan hệ giữa bọn họ là thế nào.
Châu Thành Trạch không nói gì, chỉ đi vào trong phòng vệ sinh lấy khăn tay sạch đi đến bên cạnh cô. Anh đưa khăn tay cho cô, trầm giọng nói, “Lau đi.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhận khăn tay, cũng không tiện từ chối. Nhưng vừa nhìn lên lại càng thấy xấu hổ. Chiếc khăn này cầm trong tay sao lại như nặng ngàn cân. Hành động của Châu Thành Trạch khiến các y tá nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, như là đã ngầm hiểu.
Lâm Phân nằm trên giường bệnh, nhìn bọn họ rồi cũng mỉm cười.
Lúc này, có người gõ cửa, “Cốc cốc cốc---------"
“Tôi đi mở cửa.” Giống như đã tìm thấy lối thoát, Cố Hiểu Thần liền lên tiếng đi mở cửa.
Cửa từ từ mở ra, Cố Hiểu Thần lại ngây cả người.
Một người phụ nữ xinh đẹp tươi tắn đứng ngoài phòng bệnh, cô ấy có một khuôn mặt hạt dưa tiêu chuẩn, mắt to sáng long lanh giống như biết nói. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn đẹp đẽ màu ngọc bích khiến người ta cảm nhận được ý cảnh của mùa hè, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng.
Trong ngực cô ấy ôm một bó hoa, tay còn xách một giỏ trái cây.
“Cố………. Hiểu Thần?” Người phụ nữ như đang hoài nghi, lại mở miệng trước thốt ra cái tên của cô.
Cố Hiểu Thần lúc này mới hoàn hồn, trong sự kinh ngạc lộ ra một nụ cười, “Học tỷ Bạch Huệ?”
“Chị không gõ cửa nhầm đấy chứ? Đây là phòng bệnh của Châu phu nhân phải không?” Bạch Huệ nhìn bảng số phòng bệnh, trong lòng nghi ngờ, không sai mà!
“Chị Bạch Huệ, chị không gõ nhầm cửa. Đây là…………” Giọng của Cố Hiểu Thần chậm lại, nhẹ giọng nói, “Phòng bệnh của Châu phu nhân.”
Cố Hiểu Thần nghiêng người tránh sang một bên, Bạch Huệ chần chừ đi vào phòng bệnh. Ánh mắt liền liếc về phía Châu Thành Trạch, nụ cười của cô liền rạng rỡ, dịu dàng gọi, “Thành Trạch.”
Châu Thành Trạch nhìn cô, lặng thinh, rồi trầm giọng nói, “Em đến rồi.”
Bạch Huệ đi đến bên cạnh Châu Thành Trạch, quay đầu nhìn về phía Lâm Phân đang nằm trên giường bệnh, rất tự nhiên nói, “Chào dì, con tên là Bạch Huệ. Nghe Như Như nói dì bị bệnh nên con đến thăm. Đến cũng không biết mua gì, nên tuỳ tiện mua một ít trái cây.”
Lâm Phân nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không tránh khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói, “Bạch tiểu thư, con khách sáo quá. Con đến thăm ta, ta đã rất vui rồi. Ở đây có hoa quả nên không cần phải tốn kém đâu.”
“Không sao, chỉ là chút đồ.” Bạch Huệ cười, mắt liếc về phía Cố Hiểu Thần, không nhịn được hỏi, “Hiểu Thần, sao em cũng ở đây vậy?”
“Dì Phân là người thân của cô ấy.” Châu Thành Trạch chặn miệng Cố Hiểu Thần, bình thản nói.
“Hoá ra là như vậy.” Bạch Huệ gật đầu.
Trong phòng bệnh, hai y tá khác đo nhiệt độ xong thì chào mấy người bọn họ rồi rời đi.
“Tôi còn có việc, vậy tôi đi trước nhé.” Cố Hiểu Thần cầm túi xách trên ghế lên, nhẹ giọng nói.
Bạch Huệ nói, “Hiểu Thần, để lại số điện thoại đi. Sau này cũng tiện liên lạc.”
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Hai người trao đổi số rồi Cố Hiểu Thần nhẹ nắm tay Lâm Phân nói. Cô còn hơi gật đầu với Châu Thành Trạch và Bạch Huệ, sau đó mới rời đi.
Sau khi cô đi, Bạch Huệ nhiệt tình gọt trái cây cho Lâm Phân, rửa dao gọt hoa quả và chọn những quả táo đỏ. Vừa gọt hoa quả, vừa tìm chủ đề nói chuyện. “Ăn trái cây rất tốt cho sức khoẻ, dì nên ăn nhiều một chút. Đúng rồi, dì bao giờ thì được xuất viện? Nhất định phải nhớ nói cho con biết, con cũng đến đón dì xuất viện.”
“Vậy thì phiền quá.”
“Không phiền, không phiền.”
Bạch Huệ thao thao bất tuyệt, còn Lâm Phân chỉ thỉnh thoảng đáp 1 câu.
“Dì, con và Hiểu Thần là bạn học cùng trường, con cũng học khoa tài chính, nhưng con lớn hơn cô ấy một khoá. Hoá ra dì là người thân của Cố Hiểu Thần, thảo nào, lúc trước còn đi học, Thành Trạch còn đến trường của tụi con………….” Bạch Huệ đang nói, Châu Thành Trạch vốn dĩ là đang đứng yên lặng ở một bên đột nhiên lên tiếng, đanh giọng nói, “Dì Phân phải nghỉ ngơi rồi, anh đưa em về.”
Quả táo bị cắt một nửa, tay Bạch Huệ cứng đờ, lờ mờ ý thức được có điều gì đó không ổn.
Lâm Phân ở trong bệnh viện nửa tháng, Cố Hiểu Thần lúc này đã trở nên quen thuộc với bệnh viện. Thỉnh thoảng có thể thấy một cô gái ăn mặc giản dị, tướng mạo thanh tú chạy đến bệnh viện. Cô đeo một cặp mắt kính lớn, che gần hết khuôn mặt, nhưng làn da lại rất trắng.
Thường thường, cô sẽ xách theo một phích nước.
Trong phích nước là canh do cô tự nấu.
Nhìn thấy bác sĩ và y tá, cô đều rất lễ phép chào hỏi, “Xin chào.”
Có lúc, Cố Hiểu Thần cũng mua thêm ít trái cây, đưa cho bác sĩ và y tá túc trực.
Hôm nay, sau nửa tháng, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng dần dần có ấn tượng với cô gái này. Cô luôn nhẹ nhàng mỉm cười, cho dù không có ngoại hình xinh đẹp, nhưng dáng vẻ bẽn lẽn đó lại khiến người ta sinh hảo cảm, giống như một cô gái nhỏ trong sáng, thật thuần khiết.
Càng hiếm thấy hơn là, cô sau khi tan làm còn phải đi một quãng đường rất xa để đến bệnh viện chăm sóc Lâm Phân.
Phòng bệnh nơi Lâm Phân ở là phòng bệnh VIP.
Phòng bệnh VIP được trang bị đầy đủ tiện nghi, người bình thường tuyệt đối không thể vào đây ở được, mà còn ở tận nửa tháng. Một vài y tá đôi lúc sẽ nghe thấy cô gọi Lâm Phân là “mẹ”, còn bọn họ lại gọi Lâm Phân là “Châu phu nhân”.
Ba người nhà họ Châu ăn mặc rất đẹp, vừa nhìn thoáng qua là biết gia thế không tầm thuờng.
Các y tá trong bệnh viện cũng âm thầm thảo luận, chàng trai cao ráo nho nhã anh tuấn kia cùng cô gái ấy có mối quan hệ gì.
Không cùng họ, chắc chắn không phải là anh em ruột.
Vừa khéo lúc này Cố Hiểu Thần và Châu Thành Trạch cùng xuất hiện ở trong phòng bệnh, hai y tá kiểm tra định kỳ và ghi hồ sơ cho Lâm Phân. Trong đó có một y tá mặt tròn nhìn về phía Cố Hiểu Thần, không nhịn được hỏi, “Cố tiểu thư, khi nào cô và Châu tiên sinh kết hôn, nhớ mời chúng tôi đi ăn kẹo mừng nhé.”
Nghe thấy y tá hỏi như vậy, Cố Hiểu Thần đang uống nước lập tức bị sặc, liên tục ho rũ rượi.
Nước trong ly cũng bị văng ra làm ướt cả tay áo.
Bọn họ thực sự hiểu lầm rằng cô và anh ta là một đôi?
“Không phải, chúng tôi không phải.” Cố Hiểu Thần ngại ngùng phủ nhận, nhưng không biết nên gọi tên mối quan hệ giữa bọn họ là thế nào.
Châu Thành Trạch không nói gì, chỉ đi vào trong phòng vệ sinh lấy khăn tay sạch đi đến bên cạnh cô. Anh đưa khăn tay cho cô, trầm giọng nói, “Lau đi.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhận khăn tay, cũng không tiện từ chối. Nhưng vừa nhìn lên lại càng thấy xấu hổ. Chiếc khăn này cầm trong tay sao lại như nặng ngàn cân. Hành động của Châu Thành Trạch khiến các y tá nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, như là đã ngầm hiểu.
Lâm Phân nằm trên giường bệnh, nhìn bọn họ rồi cũng mỉm cười.
Lúc này, có người gõ cửa, “Cốc cốc cốc---------"
“Tôi đi mở cửa.” Giống như đã tìm thấy lối thoát, Cố Hiểu Thần liền lên tiếng đi mở cửa.
Cửa từ từ mở ra, Cố Hiểu Thần lại ngây cả người.
Một người phụ nữ xinh đẹp tươi tắn đứng ngoài phòng bệnh, cô ấy có một khuôn mặt hạt dưa tiêu chuẩn, mắt to sáng long lanh giống như biết nói. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn đẹp đẽ màu ngọc bích khiến người ta cảm nhận được ý cảnh của mùa hè, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng.
Trong ngực cô ấy ôm một bó hoa, tay còn xách một giỏ trái cây.
“Cố………. Hiểu Thần?” Người phụ nữ như đang hoài nghi, lại mở miệng trước thốt ra cái tên của cô.
Cố Hiểu Thần lúc này mới hoàn hồn, trong sự kinh ngạc lộ ra một nụ cười, “Học tỷ Bạch Huệ?”
“Chị không gõ cửa nhầm đấy chứ? Đây là phòng bệnh của Châu phu nhân phải không?” Bạch Huệ nhìn bảng số phòng bệnh, trong lòng nghi ngờ, không sai mà!
“Chị Bạch Huệ, chị không gõ nhầm cửa. Đây là…………” Giọng của Cố Hiểu Thần chậm lại, nhẹ giọng nói, “Phòng bệnh của Châu phu nhân.”
Cố Hiểu Thần nghiêng người tránh sang một bên, Bạch Huệ chần chừ đi vào phòng bệnh. Ánh mắt liền liếc về phía Châu Thành Trạch, nụ cười của cô liền rạng rỡ, dịu dàng gọi, “Thành Trạch.”
Châu Thành Trạch nhìn cô, lặng thinh, rồi trầm giọng nói, “Em đến rồi.”
Bạch Huệ đi đến bên cạnh Châu Thành Trạch, quay đầu nhìn về phía Lâm Phân đang nằm trên giường bệnh, rất tự nhiên nói, “Chào dì, con tên là Bạch Huệ. Nghe Như Như nói dì bị bệnh nên con đến thăm. Đến cũng không biết mua gì, nên tuỳ tiện mua một ít trái cây.”
Lâm Phân nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không tránh khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói, “Bạch tiểu thư, con khách sáo quá. Con đến thăm ta, ta đã rất vui rồi. Ở đây có hoa quả nên không cần phải tốn kém đâu.”
“Không sao, chỉ là chút đồ.” Bạch Huệ cười, mắt liếc về phía Cố Hiểu Thần, không nhịn được hỏi, “Hiểu Thần, sao em cũng ở đây vậy?”
“Dì Phân là người thân của cô ấy.” Châu Thành Trạch chặn miệng Cố Hiểu Thần, bình thản nói.
“Hoá ra là như vậy.” Bạch Huệ gật đầu.
Trong phòng bệnh, hai y tá khác đo nhiệt độ xong thì chào mấy người bọn họ rồi rời đi.
“Tôi còn có việc, vậy tôi đi trước nhé.” Cố Hiểu Thần cầm túi xách trên ghế lên, nhẹ giọng nói.
Bạch Huệ nói, “Hiểu Thần, để lại số điện thoại đi. Sau này cũng tiện liên lạc.”
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Hai người trao đổi số rồi Cố Hiểu Thần nhẹ nắm tay Lâm Phân nói. Cô còn hơi gật đầu với Châu Thành Trạch và Bạch Huệ, sau đó mới rời đi.
Sau khi cô đi, Bạch Huệ nhiệt tình gọt trái cây cho Lâm Phân, rửa dao gọt hoa quả và chọn những quả táo đỏ. Vừa gọt hoa quả, vừa tìm chủ đề nói chuyện. “Ăn trái cây rất tốt cho sức khoẻ, dì nên ăn nhiều một chút. Đúng rồi, dì bao giờ thì được xuất viện? Nhất định phải nhớ nói cho con biết, con cũng đến đón dì xuất viện.”
“Vậy thì phiền quá.”
“Không phiền, không phiền.”
Bạch Huệ thao thao bất tuyệt, còn Lâm Phân chỉ thỉnh thoảng đáp 1 câu.
“Dì, con và Hiểu Thần là bạn học cùng trường, con cũng học khoa tài chính, nhưng con lớn hơn cô ấy một khoá. Hoá ra dì là người thân của Cố Hiểu Thần, thảo nào, lúc trước còn đi học, Thành Trạch còn đến trường của tụi con………….” Bạch Huệ đang nói, Châu Thành Trạch vốn dĩ là đang đứng yên lặng ở một bên đột nhiên lên tiếng, đanh giọng nói, “Dì Phân phải nghỉ ngơi rồi, anh đưa em về.”
Quả táo bị cắt một nửa, tay Bạch Huệ cứng đờ, lờ mờ ý thức được có điều gì đó không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.