Chương 142: Muốn Ôm
Thác Bạt Thụy Thụy
24/12/2021
Ngôn Húc Đông lấy xe xong, Cố Hiểu Thần mới nhớ ra quên cầm túi theo, bởi vì mọi thứ đều ở trong túi. Ngôn Húc Đông lại đi vào toà nhà lấy túi giúp cô. Quay đi quay lại, cuối cùng Ngôn Húc Đông cũng nhanh chóng đưa Cố Hiểu Thần đến bệnh viện. Sau đó, anh nói Cố Hiểu Thần ngồi ở một bên, còn mình đi xếp hàng lấy số.
Mỗi ngày, bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh đều rất đông, nên phải đợi rất lâu.
Lúc Cố Hiểu Thần ngồi chờ trên băng ghế, nhìn bóng dáng anh chầm chậm theo hàng người đi về phía trước. Đột nhiên lúc này, cô lại nhớ đến Cố Thanh. Người đàn ông đó đã rời xa cô rất lâu rồi. Lúc còn nhỏ bị bệnh, Cố thanh đều sẽ đứng trong đám đông lo lắng chờ đợi. Còn Lâm Phân sẽ ngồi bên cạnh cô.
“Được rồi. Có thể đi được rồi.” Ngôn Húc Đông cuối cùng cũng lấy số xong, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, “Khoa ngoại? Không biết ở lầu mấy, anh đi hỏi một chút.”
Cố Hiểu Thần vội vàng trả lời, “Lầu ba.”
“Em từng đến đây rồi?” Ngôn Húc Đông cau mày, chỉ cho rằng chân cô ấy thường hay đau.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, bất giác nghĩ đến người đàn ông kia.
Ngày đó, sau khi đi đàm phán với Công ty Vinh Thăng, anh một lời cũng không nói trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.
Trùng hợp là, khoa ngoại ở lầu ba, bác sĩ hôm nay vẫn là người trước đó.
Bác sĩ gần năm mươi tuổi nhìn thấy Cố Hiểu Thần, dường như có chút ấn tượng. Tháo giày ra, xem vết thương ở chân, bác sĩ nói, “Tiểu thư, sao cô vẫn không biết quý trọng chân mình cho tốt vậy? Lần trước hình như là mắt cá chân bị sưng phải không? Lần này miệng vết thương là do bị mảnh thuỷ tinh đâm vào. Lại còn không đến bệnh viện kiểm tra, chân đều đã mưng mủ lên rồi.”
Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Tôi kê thuốc cho cô. Cô chịu đau một chút.” Y tá dùng nhíp gắp bông tẩm cồn rồi bắt đầu làm sạch miệng vết thương cho Cố Hiểu Thần.
Đau đến choáng váng mặt mày, Cố Hiểu Thần cắn chặt môi.
Ngôn Húc Đông đứng ở cửa, nhìn thấy nét mặt đau khổ của cô, trong lòng không nhịn được. Anh suy nghĩ một lúc, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, trầm giọng gọi, “Hiểu Thần.”
“Sao ạ?” Cô quả nhiên quay đầu.
“Em thử đoán câu đố này xem. Một con thỏ thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh, em nói xem ai thắng?” Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Húc Đông dịu dàng hỏi.
Cố Hiểu Thần quả nhiên bắt đầu suy nghĩ, dời sự chú ý đi, “À, con thỏ.”
“Sai!” Ngôn Húc Đông đưa ngón tay ra, lắc lắc với cô, “Là con rùa, ở trước có nói là một con rùa chạy rất nhanh. Nhớ chưa, chạy rất nhanh đấy.”
Cố Hiểu Thần sững sờ, Ngôn Húc Đông tiếp tục nói, “Vậy con thỏ thua rồi, nhưng vẫn rất không phục, lại thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh đeo kính đen, em đoán xem lần này ai thắng.”
“À------” Cố Hiểu Thần nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là đáp án kia, “Con thỏ.”
“Sai. Vẫn là con rùa.” Nụ cười trên mặt Ngôn Húc Đông rạng rỡ giống như ánh nắng mặt trời, “Bởi vì con rùa kia đã tháo kính đen ra, oái? Con thỏ lúc này mới phát hiện lại là con chùa chạy rất nhanh lúc nãy.”
Cố Hiểu Thần tròn mắt, đột nhiên cười lớn.
Y tá và bác sĩ ở một bên cũng cười lớn.
“Tiểu thư, bạn trai cô rất có tâm. Sợ cô đau, nên mới đố cô câu đố. Bây giờ miệng vết thương cũng đã xử lý xong.” Y tá cười nói, xoay người thu dọn dụng cụ.
Cố Hiểu Thần hơi xấu hổ, vội vàng nói, “Không phải…….. chúng tôi là bạn bè.”
Ngôn Húc Đông cười, cũng không tỏ thái độ gì.
“Vậy nhất định là tiên sinh lần trước đúng không?” Bác sĩ đang viết bệnh án, thuận miệng hỏi.
“Anh ấy…….” Cố Hiểu Thần buồn phiền muốn chết, sao chuyện gì cũng đều có thể dính dáng đến anh vậy, “Anh ấy cũng là bạn của tôi.”
Ngôn Húc Đông đối với từ “bạn” đó trong miệng Cố Hiểu Thần, đột nhiên có chút tò mò.
Lấy xong thuốc, Ngôn Húc Đông trước tiên dẫn cô đến một quán trà gần đó ăn chút đồ. Lấp đầy bụng, lúc này mới lái xe về Công ty Ngũ thị. Trong lòng Cố Hiểu Thần ôm một đống thuốc bịch lớn bịch nhỏ, cảm kích vô cùng. Sau khi dùng thuốc tiêu viêm, miệng vết thương quả nhiên không còn đau nữa.
Ngôn Húc Đông trêu ghẹo, “Lúc nãy y tá kia nói anh và em giống như……….”
“Không không, một chút cũng không giống.” Cố Hiểu Thần theo bản năng phủ nhận, không muốn để anh hiểu nhầm điều gì.
Tay Ngôn Húc Đông cầm vô lăng hơi siết chặt, nhìn thẳng phía trước, thờ ơ nói, “Không giống sao? Vậy giống gì?”
Trong lòng sốt ruột, Cố Hiểu Thần mở miệng nói, “Giống cha tôi.”
“Cha?” Ngôn Húc Đông nhìn cô một cái, Cố Hiểu Thần thẹn thùng cười, “Không phải, tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ nghĩ đến lúc còn nhỏ bị bệnh, cha đều sẽ xếp hàng lấy số cho tôi.”
Ngôn Húc Đông hiểu ra, “Bác trai bây giờ vẫn khoẻ chứ?”
“Ông ấy……… ông ấy đã mất rất nhiều năm rồi.” Nụ cười của Cố Hiểu Thần đột nhiên trở nên đặc biệt dịu dàng, khiến cho Ngôn Húc Đông cảm thấy có chút thương cảm, cô cười nói, “Nhưng tôi không ngại nhắc đến ông ấy. Bởi vì căn bản tôi không cảm thấy ông ấy đã rời đi. Kỳ thực ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”
Trong lòng Ngôn Húc Đông chợt khẽ động, lúc này muốn……………… lúc này cực kỳ muốn ôm lấy cô ấy.
***
Từ bệnh viện về đến công ty, đã gần ba giờ.
Ngũ Hạo Dương sớm đã không biết đi đâu, Cố Hiểu Thần được nhân viên bộ phận chuyển lời, “Thư ký Cố, thư ký Hạ nói cô sau khi trở về thì lập tức đến chỗ Liên thiếu gia báo cáo.”
Cố Hiểu Thần đột nhiên nhớ đến ngày đó, cô hơi bất an đi đến tầng cao nhất. Nhưng cô sẽ không bị đánh bại như thế. Lúc đi vào văn phòng, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiên cường ứng đối.
“Liên thiếu gia. Anh tìm tôi.” Đi đến trước mặt anh, cô nhẹ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên đang vùi đầu trong đống văn kiện, nghiêm nghị nói, “Đã qua thời gian nghỉ trưa, chẳng lẽ em không biết nội quy nhân viên.”
“Tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt.” Cố Hiểu Thần không nói hai chữ “xin lỗi” nữa, bình tĩnh trả lời.
“Phó tổng bên đó, em có phải không thích nghi được?” Anh ngưng giọng hỏi.
“Không có. Tôi thích nghi rất tốt.” Cô thản nhiên nói.
“Chân em lại bị làm sao?” Anh tiếp tục hỏi.
“Không có gì. Cảm ơn Liên thiếu gia đã quan tâm.”
Ngũ Hạ Liên siết chặt bút, dùng lực quá nhiều nên tờ giấy dưới bút bị xước một vệt, anh lạnh lùng chất vấn, “Tôi đã cho phép em để người khác đưa em đến bệnh viện chưa?”
Mỗi ngày, bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh đều rất đông, nên phải đợi rất lâu.
Lúc Cố Hiểu Thần ngồi chờ trên băng ghế, nhìn bóng dáng anh chầm chậm theo hàng người đi về phía trước. Đột nhiên lúc này, cô lại nhớ đến Cố Thanh. Người đàn ông đó đã rời xa cô rất lâu rồi. Lúc còn nhỏ bị bệnh, Cố thanh đều sẽ đứng trong đám đông lo lắng chờ đợi. Còn Lâm Phân sẽ ngồi bên cạnh cô.
“Được rồi. Có thể đi được rồi.” Ngôn Húc Đông cuối cùng cũng lấy số xong, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, “Khoa ngoại? Không biết ở lầu mấy, anh đi hỏi một chút.”
Cố Hiểu Thần vội vàng trả lời, “Lầu ba.”
“Em từng đến đây rồi?” Ngôn Húc Đông cau mày, chỉ cho rằng chân cô ấy thường hay đau.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, bất giác nghĩ đến người đàn ông kia.
Ngày đó, sau khi đi đàm phán với Công ty Vinh Thăng, anh một lời cũng không nói trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.
Trùng hợp là, khoa ngoại ở lầu ba, bác sĩ hôm nay vẫn là người trước đó.
Bác sĩ gần năm mươi tuổi nhìn thấy Cố Hiểu Thần, dường như có chút ấn tượng. Tháo giày ra, xem vết thương ở chân, bác sĩ nói, “Tiểu thư, sao cô vẫn không biết quý trọng chân mình cho tốt vậy? Lần trước hình như là mắt cá chân bị sưng phải không? Lần này miệng vết thương là do bị mảnh thuỷ tinh đâm vào. Lại còn không đến bệnh viện kiểm tra, chân đều đã mưng mủ lên rồi.”
Cố Hiểu Thần cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Tôi kê thuốc cho cô. Cô chịu đau một chút.” Y tá dùng nhíp gắp bông tẩm cồn rồi bắt đầu làm sạch miệng vết thương cho Cố Hiểu Thần.
Đau đến choáng váng mặt mày, Cố Hiểu Thần cắn chặt môi.
Ngôn Húc Đông đứng ở cửa, nhìn thấy nét mặt đau khổ của cô, trong lòng không nhịn được. Anh suy nghĩ một lúc, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, trầm giọng gọi, “Hiểu Thần.”
“Sao ạ?” Cô quả nhiên quay đầu.
“Em thử đoán câu đố này xem. Một con thỏ thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh, em nói xem ai thắng?” Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Húc Đông dịu dàng hỏi.
Cố Hiểu Thần quả nhiên bắt đầu suy nghĩ, dời sự chú ý đi, “À, con thỏ.”
“Sai!” Ngôn Húc Đông đưa ngón tay ra, lắc lắc với cô, “Là con rùa, ở trước có nói là một con rùa chạy rất nhanh. Nhớ chưa, chạy rất nhanh đấy.”
Cố Hiểu Thần sững sờ, Ngôn Húc Đông tiếp tục nói, “Vậy con thỏ thua rồi, nhưng vẫn rất không phục, lại thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh đeo kính đen, em đoán xem lần này ai thắng.”
“À------” Cố Hiểu Thần nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là đáp án kia, “Con thỏ.”
“Sai. Vẫn là con rùa.” Nụ cười trên mặt Ngôn Húc Đông rạng rỡ giống như ánh nắng mặt trời, “Bởi vì con rùa kia đã tháo kính đen ra, oái? Con thỏ lúc này mới phát hiện lại là con chùa chạy rất nhanh lúc nãy.”
Cố Hiểu Thần tròn mắt, đột nhiên cười lớn.
Y tá và bác sĩ ở một bên cũng cười lớn.
“Tiểu thư, bạn trai cô rất có tâm. Sợ cô đau, nên mới đố cô câu đố. Bây giờ miệng vết thương cũng đã xử lý xong.” Y tá cười nói, xoay người thu dọn dụng cụ.
Cố Hiểu Thần hơi xấu hổ, vội vàng nói, “Không phải…….. chúng tôi là bạn bè.”
Ngôn Húc Đông cười, cũng không tỏ thái độ gì.
“Vậy nhất định là tiên sinh lần trước đúng không?” Bác sĩ đang viết bệnh án, thuận miệng hỏi.
“Anh ấy…….” Cố Hiểu Thần buồn phiền muốn chết, sao chuyện gì cũng đều có thể dính dáng đến anh vậy, “Anh ấy cũng là bạn của tôi.”
Ngôn Húc Đông đối với từ “bạn” đó trong miệng Cố Hiểu Thần, đột nhiên có chút tò mò.
Lấy xong thuốc, Ngôn Húc Đông trước tiên dẫn cô đến một quán trà gần đó ăn chút đồ. Lấp đầy bụng, lúc này mới lái xe về Công ty Ngũ thị. Trong lòng Cố Hiểu Thần ôm một đống thuốc bịch lớn bịch nhỏ, cảm kích vô cùng. Sau khi dùng thuốc tiêu viêm, miệng vết thương quả nhiên không còn đau nữa.
Ngôn Húc Đông trêu ghẹo, “Lúc nãy y tá kia nói anh và em giống như……….”
“Không không, một chút cũng không giống.” Cố Hiểu Thần theo bản năng phủ nhận, không muốn để anh hiểu nhầm điều gì.
Tay Ngôn Húc Đông cầm vô lăng hơi siết chặt, nhìn thẳng phía trước, thờ ơ nói, “Không giống sao? Vậy giống gì?”
Trong lòng sốt ruột, Cố Hiểu Thần mở miệng nói, “Giống cha tôi.”
“Cha?” Ngôn Húc Đông nhìn cô một cái, Cố Hiểu Thần thẹn thùng cười, “Không phải, tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ nghĩ đến lúc còn nhỏ bị bệnh, cha đều sẽ xếp hàng lấy số cho tôi.”
Ngôn Húc Đông hiểu ra, “Bác trai bây giờ vẫn khoẻ chứ?”
“Ông ấy……… ông ấy đã mất rất nhiều năm rồi.” Nụ cười của Cố Hiểu Thần đột nhiên trở nên đặc biệt dịu dàng, khiến cho Ngôn Húc Đông cảm thấy có chút thương cảm, cô cười nói, “Nhưng tôi không ngại nhắc đến ông ấy. Bởi vì căn bản tôi không cảm thấy ông ấy đã rời đi. Kỳ thực ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”
Trong lòng Ngôn Húc Đông chợt khẽ động, lúc này muốn……………… lúc này cực kỳ muốn ôm lấy cô ấy.
***
Từ bệnh viện về đến công ty, đã gần ba giờ.
Ngũ Hạo Dương sớm đã không biết đi đâu, Cố Hiểu Thần được nhân viên bộ phận chuyển lời, “Thư ký Cố, thư ký Hạ nói cô sau khi trở về thì lập tức đến chỗ Liên thiếu gia báo cáo.”
Cố Hiểu Thần đột nhiên nhớ đến ngày đó, cô hơi bất an đi đến tầng cao nhất. Nhưng cô sẽ không bị đánh bại như thế. Lúc đi vào văn phòng, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiên cường ứng đối.
“Liên thiếu gia. Anh tìm tôi.” Đi đến trước mặt anh, cô nhẹ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên đang vùi đầu trong đống văn kiện, nghiêm nghị nói, “Đã qua thời gian nghỉ trưa, chẳng lẽ em không biết nội quy nhân viên.”
“Tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt.” Cố Hiểu Thần không nói hai chữ “xin lỗi” nữa, bình tĩnh trả lời.
“Phó tổng bên đó, em có phải không thích nghi được?” Anh ngưng giọng hỏi.
“Không có. Tôi thích nghi rất tốt.” Cô thản nhiên nói.
“Chân em lại bị làm sao?” Anh tiếp tục hỏi.
“Không có gì. Cảm ơn Liên thiếu gia đã quan tâm.”
Ngũ Hạ Liên siết chặt bút, dùng lực quá nhiều nên tờ giấy dưới bút bị xước một vệt, anh lạnh lùng chất vấn, “Tôi đã cho phép em để người khác đưa em đến bệnh viện chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.