Chương 19: Ngày Đầu Nhậm Chức
Thác Bạt Thụy Thụy
25/11/2021
Mỗi buổi sáng sớm đều như nhau.
Giao thông ở Hồng Kông vẫn luôn bận rộn như trước, ngã tư đường không ngớt xe qua lại. Người đi bộ đứng bên ở hai đầu vạch qua đường, đợi đèn đỏ nhảy qua đèn xanh. Cuối đoàn người, Cố Hiểu Thần lưng đeo túi chéo kiên nhẫn đợi đèn xanh. Cô ngẩng đầu mắt nhìn toà cao ốc phía không xa, theo người phía trước đi qua vạch dành cho người đi bộ.
Băng qua vạch qua đường, phía trước chính là cao ốc của Công ty Ngũ thị.
Cố Hiểu Thần nhấc cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian. Tiêu rồi, tám giờ năm mươi phút rồi? Cô đã đến trễ rồi ! Lập tức cất bước chạy về phía trước, trong thâm tâm vui mừng vì hôm nay mình mang giày đế bằng. Thực ra, từ trước đến nay cô cũng không thích đi giày cao gót.
Khi chạy qua ngã rẽ lại thấy phía trước có một đứa bé đứng lẻ loi một mình ở bên đường, viền mắt đỏ ửng, bơ vơ mù mịt.
Lạc đường rồi? Còn là đi lạc khỏi mẹ nữa? Cố Hiểu Thần lo lắng suy nghĩ, đi về hướng đứa bé kia.
Ngay lúc này, một chiếc xe Lamborhini chầm chậm dừng lại bên đường.
Từ trong xe bước xuống một người đàn ông cao lớn, âu phục phẳng phiu, một bộ dáng công tử đào hoa. Cố Hiểu Thần giật mình, hiển nhiên là Ngũ Hạ Liên. Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên không chú ý đến Cố Hiểu Thần ở phía không xa, chuyên chú nhìn bé gái nhỏ kia, đi đến bên cạnh cô bé, thấp giọng hỏi, “Tiểu bằng hữu, làm sao vậy?”
“Không thấy mẹ đâu nữa !” bé gái nhỏ trong chốc lát khóc lớn thành tiếng.
Ngũ Hạ Liên trực tiếp cầm cà vạt của mình lên, giúp bé lau nước mắt, “Sao lại không thấy mẹ nữa!”
“Chính là không thấy mẹ nữa.” Bé gái thút thít khóc, tiếp tục nói.
Ngũ Hạ Liên sờ đầu bé gái, trầm giọng nói, “Chú nói con này, mẹ nhất định sẽ quay lại tìm con. Con chỉ cần đợi ở chỗ ban đầu là được rồi, bằng không như vậy đi, chú ở đây đợi cùng con. Được không?”
“Vâng !” bé gái nhỏ gật đầu.
Qua một lúc, người phụ nữ trung niên ở cuối quảng trường vẻ mặt vội vã chạy đến. Bé gái nhỏ quay đầu nhìn người phụ nữ, trong chốc lát cô bé nở ra nụ cười, kêu khóc chạy về phía người phụ nữ trung niên, “Mẹ ! Mẹ !”
“Bảo bối ! Mẹ muốn giết chết con !” người phụ nữ trung niên bế bé gái lên.
Ngũ Hạ Liên nhìn hai mẹ con đang khóc, lộ ra một vẻ mặt tươi cười. Lúc này mới quay lại vào xe, chạy về hướng bãi đỗ xe.
Mà Cố Hiểu Thần ở phía không xa, viền mắt hơi đỏ.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy anh ấy dường như cũng không có xấu xa như vậy.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Hiểu Thần nhậm chức làm trợ lý, trước tiên đi đến phía bộ phận trước kia thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng chẳng có gì để thu dọn, nhưng vẫn nên nói lời chào với những đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau trong hai tháng. Khi cô đi đến bộ phận kế hoạch, đồng nghiệp vẫn đang bận rộn với công việc nhốn nháo ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Ôi ! Người tỏ tình trước công chúng đến rồi !” có người châm biếm một tiếng.
Cố Hiểu Thần nhếch môi, giữ nguyên trầm mặc. Bỏ đi, cô cũng lười giải thích, thanh giả tự thanh.
Sau khi Cố Hiểu Thần nói lời từ biệt với chủ quản, về đến vị trí của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô đem hai chậu cây, mấy cuốn sách đặt vào trong thùng giấy, chỉ cảm thấy ánh nhìn chuyên chú từ bốn phía lạnh nhạt, xa cách.
Đôi tay Trương Mạn Lệ vòng qua ngực, cười trên nỗi đau của người khác nói, “Không tự lượng sức, bị sa thải rồi.”
Giao thông ở Hồng Kông vẫn luôn bận rộn như trước, ngã tư đường không ngớt xe qua lại. Người đi bộ đứng bên ở hai đầu vạch qua đường, đợi đèn đỏ nhảy qua đèn xanh. Cuối đoàn người, Cố Hiểu Thần lưng đeo túi chéo kiên nhẫn đợi đèn xanh. Cô ngẩng đầu mắt nhìn toà cao ốc phía không xa, theo người phía trước đi qua vạch dành cho người đi bộ.
Băng qua vạch qua đường, phía trước chính là cao ốc của Công ty Ngũ thị.
Cố Hiểu Thần nhấc cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian. Tiêu rồi, tám giờ năm mươi phút rồi? Cô đã đến trễ rồi ! Lập tức cất bước chạy về phía trước, trong thâm tâm vui mừng vì hôm nay mình mang giày đế bằng. Thực ra, từ trước đến nay cô cũng không thích đi giày cao gót.
Khi chạy qua ngã rẽ lại thấy phía trước có một đứa bé đứng lẻ loi một mình ở bên đường, viền mắt đỏ ửng, bơ vơ mù mịt.
Lạc đường rồi? Còn là đi lạc khỏi mẹ nữa? Cố Hiểu Thần lo lắng suy nghĩ, đi về hướng đứa bé kia.
Ngay lúc này, một chiếc xe Lamborhini chầm chậm dừng lại bên đường.
Từ trong xe bước xuống một người đàn ông cao lớn, âu phục phẳng phiu, một bộ dáng công tử đào hoa. Cố Hiểu Thần giật mình, hiển nhiên là Ngũ Hạ Liên. Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên không chú ý đến Cố Hiểu Thần ở phía không xa, chuyên chú nhìn bé gái nhỏ kia, đi đến bên cạnh cô bé, thấp giọng hỏi, “Tiểu bằng hữu, làm sao vậy?”
“Không thấy mẹ đâu nữa !” bé gái nhỏ trong chốc lát khóc lớn thành tiếng.
Ngũ Hạ Liên trực tiếp cầm cà vạt của mình lên, giúp bé lau nước mắt, “Sao lại không thấy mẹ nữa!”
“Chính là không thấy mẹ nữa.” Bé gái thút thít khóc, tiếp tục nói.
Ngũ Hạ Liên sờ đầu bé gái, trầm giọng nói, “Chú nói con này, mẹ nhất định sẽ quay lại tìm con. Con chỉ cần đợi ở chỗ ban đầu là được rồi, bằng không như vậy đi, chú ở đây đợi cùng con. Được không?”
“Vâng !” bé gái nhỏ gật đầu.
Qua một lúc, người phụ nữ trung niên ở cuối quảng trường vẻ mặt vội vã chạy đến. Bé gái nhỏ quay đầu nhìn người phụ nữ, trong chốc lát cô bé nở ra nụ cười, kêu khóc chạy về phía người phụ nữ trung niên, “Mẹ ! Mẹ !”
“Bảo bối ! Mẹ muốn giết chết con !” người phụ nữ trung niên bế bé gái lên.
Ngũ Hạ Liên nhìn hai mẹ con đang khóc, lộ ra một vẻ mặt tươi cười. Lúc này mới quay lại vào xe, chạy về hướng bãi đỗ xe.
Mà Cố Hiểu Thần ở phía không xa, viền mắt hơi đỏ.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy anh ấy dường như cũng không có xấu xa như vậy.
***
Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Hiểu Thần nhậm chức làm trợ lý, trước tiên đi đến phía bộ phận trước kia thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng chẳng có gì để thu dọn, nhưng vẫn nên nói lời chào với những đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau trong hai tháng. Khi cô đi đến bộ phận kế hoạch, đồng nghiệp vẫn đang bận rộn với công việc nhốn nháo ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Ôi ! Người tỏ tình trước công chúng đến rồi !” có người châm biếm một tiếng.
Cố Hiểu Thần nhếch môi, giữ nguyên trầm mặc. Bỏ đi, cô cũng lười giải thích, thanh giả tự thanh.
Sau khi Cố Hiểu Thần nói lời từ biệt với chủ quản, về đến vị trí của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô đem hai chậu cây, mấy cuốn sách đặt vào trong thùng giấy, chỉ cảm thấy ánh nhìn chuyên chú từ bốn phía lạnh nhạt, xa cách.
Đôi tay Trương Mạn Lệ vòng qua ngực, cười trên nỗi đau của người khác nói, “Không tự lượng sức, bị sa thải rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.