Chương 247: Những Lời Chưa Bao Giờ Nói
Thác Bạt Thụy Thụy
05/05/2022
Đợi xe cứu thương đến, nhìn các nhân viên y tế khiêng Lâm Phân lên xe, Cố Hiểu Thần giống như một cái xác biết đi, ngồi trong xe cứu thương đi theo đến bệnh viện. Lâm Phân đeo mặt nạ dưỡng khí, nằm bất tỉnh trong xe cấp cứu. Nhân viên y tế bên cạnh liên tục nói cái gì đó nhưng cô đều không nghe thấy, đầu óc trống rỗng không còn nghĩ được thứ gì nữa.
Cố Hiểu Thần nắm chặt tay Lâm Phân, không dám buông ra, càng không muốn buông ra.
Độ ấm trên tay Lâm Phân dần dần trở nên lạnh lẽo, tựa hồ như không thể bắt lấy thời gian.
Khuôn mặt tươi cười dịu dàng đó cũng đã không còn nữa, khuôn mặt xinh đẹp lẫn máu nên cô không nhìn rõ được bà.
Nhưng bà ấy trong ký ức………..
Người nấu ăn cho cô, chơi trò chơi xếp gỗ với cô, đan cho cô chiếc áo len trắng, chạy đến mấy hiệu sách chỉ để mua một cuốn sách tham khảo cho cô, mỗi tối đều không quên lặng lẽ đắp chiếc chăn bông mà cô đã đạp ra, dù xuân, hạ, thu, đông bà ấy vẫn mãi như vậy không hề thay đổi.
Không cần phải nhiều lời, bà ấy chỉ dịu dàng mỉm cười.
Năm năm trước, không thể ở trước mặt người khác quang minh chính đại ôm ấp, làm nũng với bà ấy nữa.
Chỉ có thể để âm thầm cầu nguyện trong lòng, cô từ trước đến chưa từng tin vào bất cứ thứ gì.
Nếu như thượng đế là có thật, vậy cầu xin thượng đế, xin hãy để bà ấy ở lại.
Dù biết rằng một ngày nào đó người vẫn sẽ ra đi, nhưng không phải là nhanh như vậy. Đừng đi vội vàng như vậy.
Cô thậm chí từ trước đến giờ còn chưa từng nói, lời nói từ trong sâu thẳm đáy lòng.
Cô luôn muốn chính miệng mình nói ra, nhưng làm sao cũng không thể nói ra thành lời được.
Đợi đến một ngày, cô nhìn thấy đôi mắt bà chảy xệ, nhìn thấy mái tóc hoa râm của bà, nói với bà câu nói đó.
Câu nói đó ------------ Mẹ, con yêu mẹ.
Không còn phân rõ là nước mưa hay là cái gì nữa, Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống mặt.
Mưa gột rửa cả thế giới, xe cấp cứu lao vào bệnh viện trong cơn mưa gió.
“Bệnh nhân hô hấp rất yếu, bị xe tông, có thể bị chấn thương sọ não! Lập tức đưa vào phòng cấp cứu! Nhanh!”
“Đã hiểu!”
Bác sĩ và y tá lao đến, một nhóm người đẩy Lâm Phân nằm trên giường cấp cứu vào trong đại sảnh bệnh viện, lao về phía thang máy đi đến phòng cấp cứu. Cố Hiểu Thần vẫn đuổi theo, nắm tay Lâm Phân, không hề buông ra. Cho đến khi thang máy lên đến lầu ba của bệnh viện, cô bị y tá chặn lại bên ngoài không cho vào.
“Tiểu thư, không thể vào trong, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Cô hãy giữ bình tĩnh!” Y tá nhẹ giọng chấn an, nhưng cô ấy đang trong trạng thái do dự.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, giường bệnh cứ như vậy được đẩy vào. Phòng cấp cứu trong suốt, ánh đèn như đâm vào mắt. Cửa bị người từ từ đóng lại, ánh đèn kia cũng từ từ biến mất trong đáy mắt, ánh sáng trong lòng cô cũng giống như đã tan biến.
Những giọt nước chảy ra từ đầu ngón tay, hoà với máu loãng rơi xuống sàn.
Điện thoại di động trong túi áo không ngừng kêu gào, rung lên, ma sát vào lớp quần áo.
Cố Hiểu Thần không có phản ứng gì, cũng không nhận máy.
Cuối cùng, cô y tá đi ngang qua cũng không nhịn được bước tới, vỗ vỗ vai cô, hoài nghi nói, “Tiểu thư, điện thoại của cô đang đổ chuông.”
Cố Hiểu Thần hoang mang ngẩng đầu, ngây người nhìn y tá nửa buổi.
“Tiểu thư, điện thoại của cô đang kêu.” Y tá lặp lại lần nữa, nhìn cô có chút không đúng, lại nhìn cả người cô ướt đẫm, trên quần áo vẫn còn dính máu, rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra. Quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng căng thẳng của những người đang sơ cứu, những bóng dáng đang đọ sức với thần chết.
Cố Hiểu Thần cứng nhắc vươn tay ra, muốn lấy điện thoại trong túi áo ra. Nhưng tay giống như không còn sức lực, thò tay vào túi mò mẫm thì chiếc điện thoại từ trong túi lăn ra rơi xuống đất.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, quanh quẩn trong hành lang bệnh viện yên tĩnh.
“Tiểu thư!” Y tá lại gọi mấy tiếng, nhưng cô không hề có phản ứng. Y tá cúi xuống nhặt điện thoại lên, thấy cô hồn bay phách lạc như vậy, lại một mình, nên đã nhận cuộc gọi, “Tiên sinh, xin lỗi, tôi không phải là chủ nhân của máy điện thoại này. Chuyện là thế này…………”
Một y tá khác từ đầu hành lang bên kia nhanh chóng chạy đến, đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần thì dừng lại, “Tiểu thư! Xin hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân trong phòng cấp cứu không? Mời cô đi làm các thủ tục liên quan được không?”
Người nhà! Làm thủ tục!
Trong đầu Cố Hiểu Thần đột nhiên nóng lên, chỉ muốn cứu Lâm Phân nên cô mạnh mẽ đứng dậy, nắm lấy tay y tá, “Làm ở đâu? Tôi lập tức đi làm ngay!”
“Tôi dẫn cô đi!” Người y tá kia ngược lại bị cô làm cho giật mình, Cố Hiểu Thần lập tức theo cô ấy rời đi.
Cô y tá còn đang cầm điện thoại nói chuyện kia vội vàng gọi, “Tiểu thư! Điện thoại của cô…………”
Khi đến quầy làm thủ tục, Cố Hiểu Thần mới phát hiện ra ba lô của mình không biết đã để chỗ nào. Cô sững sờ đứng trước quầy, không thể suy nghĩ rõ ràng. Lúc này, cô bất lực biết bao. Sức để siết chặt tay cũng không có, choáng váng chốc lát.
“Tiểu thư, bạn của cô nói anh ấy sẽ đến ngay. Cô không cần phải vội.” Y tá ở một bên nói, Cố Hiểu Thần đờ đẫn gật đầu.
Không bao lâu sau, quả nhiên có người gấp gáp chạy đến.
Người đến chính là Châu Thành Trạch.
Châu Thành Trạch một thân tây trang màu đen xuất hiện ở đại sảnh, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của anh giống như một phong cảnh đẹp. Nhìn từ xa, chỉ thấy bóng dáng gầy gò đứng ở một bên cửa sổ, cô quay lưng về phía anh, vì vậy không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng đôi vai vẫn đang cố gắng kiềm nén sự run rẩy.
Chân bước nhanh hơn, anh đi đến sau lưng cô rồi dừng lại, cất giọng trầm gọi, “Cố Hiểu Thần.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Cố Hiểu Thần từ từ quay lại. Tóc đen dán vào khuôn mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ sắp khóc, đôi mắt sưng lên như hạt óc chó nhỏ, cô lẩm bẩm tự trách nói, “Tôi……….. làm mất ví tiền……… không thể làm thủ tục được………”
Châu Thành Trạch sững sờ, hai mắt nhíu chặt.
Khoảnh khắc này, có cái gì đó chảy qua tim mình.
Người đến người đi trong đại sảnh bệnh viện, Cố Hiểu Thần cắn chặt môi, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, giống như một đứa trẻ, đột nhiên khóc lớn thành tiếng.
Cố Hiểu Thần nắm chặt tay Lâm Phân, không dám buông ra, càng không muốn buông ra.
Độ ấm trên tay Lâm Phân dần dần trở nên lạnh lẽo, tựa hồ như không thể bắt lấy thời gian.
Khuôn mặt tươi cười dịu dàng đó cũng đã không còn nữa, khuôn mặt xinh đẹp lẫn máu nên cô không nhìn rõ được bà.
Nhưng bà ấy trong ký ức………..
Người nấu ăn cho cô, chơi trò chơi xếp gỗ với cô, đan cho cô chiếc áo len trắng, chạy đến mấy hiệu sách chỉ để mua một cuốn sách tham khảo cho cô, mỗi tối đều không quên lặng lẽ đắp chiếc chăn bông mà cô đã đạp ra, dù xuân, hạ, thu, đông bà ấy vẫn mãi như vậy không hề thay đổi.
Không cần phải nhiều lời, bà ấy chỉ dịu dàng mỉm cười.
Năm năm trước, không thể ở trước mặt người khác quang minh chính đại ôm ấp, làm nũng với bà ấy nữa.
Chỉ có thể để âm thầm cầu nguyện trong lòng, cô từ trước đến chưa từng tin vào bất cứ thứ gì.
Nếu như thượng đế là có thật, vậy cầu xin thượng đế, xin hãy để bà ấy ở lại.
Dù biết rằng một ngày nào đó người vẫn sẽ ra đi, nhưng không phải là nhanh như vậy. Đừng đi vội vàng như vậy.
Cô thậm chí từ trước đến giờ còn chưa từng nói, lời nói từ trong sâu thẳm đáy lòng.
Cô luôn muốn chính miệng mình nói ra, nhưng làm sao cũng không thể nói ra thành lời được.
Đợi đến một ngày, cô nhìn thấy đôi mắt bà chảy xệ, nhìn thấy mái tóc hoa râm của bà, nói với bà câu nói đó.
Câu nói đó ------------ Mẹ, con yêu mẹ.
Không còn phân rõ là nước mưa hay là cái gì nữa, Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống mặt.
Mưa gột rửa cả thế giới, xe cấp cứu lao vào bệnh viện trong cơn mưa gió.
“Bệnh nhân hô hấp rất yếu, bị xe tông, có thể bị chấn thương sọ não! Lập tức đưa vào phòng cấp cứu! Nhanh!”
“Đã hiểu!”
Bác sĩ và y tá lao đến, một nhóm người đẩy Lâm Phân nằm trên giường cấp cứu vào trong đại sảnh bệnh viện, lao về phía thang máy đi đến phòng cấp cứu. Cố Hiểu Thần vẫn đuổi theo, nắm tay Lâm Phân, không hề buông ra. Cho đến khi thang máy lên đến lầu ba của bệnh viện, cô bị y tá chặn lại bên ngoài không cho vào.
“Tiểu thư, không thể vào trong, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Cô hãy giữ bình tĩnh!” Y tá nhẹ giọng chấn an, nhưng cô ấy đang trong trạng thái do dự.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, giường bệnh cứ như vậy được đẩy vào. Phòng cấp cứu trong suốt, ánh đèn như đâm vào mắt. Cửa bị người từ từ đóng lại, ánh đèn kia cũng từ từ biến mất trong đáy mắt, ánh sáng trong lòng cô cũng giống như đã tan biến.
Những giọt nước chảy ra từ đầu ngón tay, hoà với máu loãng rơi xuống sàn.
Điện thoại di động trong túi áo không ngừng kêu gào, rung lên, ma sát vào lớp quần áo.
Cố Hiểu Thần không có phản ứng gì, cũng không nhận máy.
Cuối cùng, cô y tá đi ngang qua cũng không nhịn được bước tới, vỗ vỗ vai cô, hoài nghi nói, “Tiểu thư, điện thoại của cô đang đổ chuông.”
Cố Hiểu Thần hoang mang ngẩng đầu, ngây người nhìn y tá nửa buổi.
“Tiểu thư, điện thoại của cô đang kêu.” Y tá lặp lại lần nữa, nhìn cô có chút không đúng, lại nhìn cả người cô ướt đẫm, trên quần áo vẫn còn dính máu, rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra. Quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng căng thẳng của những người đang sơ cứu, những bóng dáng đang đọ sức với thần chết.
Cố Hiểu Thần cứng nhắc vươn tay ra, muốn lấy điện thoại trong túi áo ra. Nhưng tay giống như không còn sức lực, thò tay vào túi mò mẫm thì chiếc điện thoại từ trong túi lăn ra rơi xuống đất.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, quanh quẩn trong hành lang bệnh viện yên tĩnh.
“Tiểu thư!” Y tá lại gọi mấy tiếng, nhưng cô không hề có phản ứng. Y tá cúi xuống nhặt điện thoại lên, thấy cô hồn bay phách lạc như vậy, lại một mình, nên đã nhận cuộc gọi, “Tiên sinh, xin lỗi, tôi không phải là chủ nhân của máy điện thoại này. Chuyện là thế này…………”
Một y tá khác từ đầu hành lang bên kia nhanh chóng chạy đến, đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần thì dừng lại, “Tiểu thư! Xin hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân trong phòng cấp cứu không? Mời cô đi làm các thủ tục liên quan được không?”
Người nhà! Làm thủ tục!
Trong đầu Cố Hiểu Thần đột nhiên nóng lên, chỉ muốn cứu Lâm Phân nên cô mạnh mẽ đứng dậy, nắm lấy tay y tá, “Làm ở đâu? Tôi lập tức đi làm ngay!”
“Tôi dẫn cô đi!” Người y tá kia ngược lại bị cô làm cho giật mình, Cố Hiểu Thần lập tức theo cô ấy rời đi.
Cô y tá còn đang cầm điện thoại nói chuyện kia vội vàng gọi, “Tiểu thư! Điện thoại của cô…………”
Khi đến quầy làm thủ tục, Cố Hiểu Thần mới phát hiện ra ba lô của mình không biết đã để chỗ nào. Cô sững sờ đứng trước quầy, không thể suy nghĩ rõ ràng. Lúc này, cô bất lực biết bao. Sức để siết chặt tay cũng không có, choáng váng chốc lát.
“Tiểu thư, bạn của cô nói anh ấy sẽ đến ngay. Cô không cần phải vội.” Y tá ở một bên nói, Cố Hiểu Thần đờ đẫn gật đầu.
Không bao lâu sau, quả nhiên có người gấp gáp chạy đến.
Người đến chính là Châu Thành Trạch.
Châu Thành Trạch một thân tây trang màu đen xuất hiện ở đại sảnh, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của anh giống như một phong cảnh đẹp. Nhìn từ xa, chỉ thấy bóng dáng gầy gò đứng ở một bên cửa sổ, cô quay lưng về phía anh, vì vậy không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng đôi vai vẫn đang cố gắng kiềm nén sự run rẩy.
Chân bước nhanh hơn, anh đi đến sau lưng cô rồi dừng lại, cất giọng trầm gọi, “Cố Hiểu Thần.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Cố Hiểu Thần từ từ quay lại. Tóc đen dán vào khuôn mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ sắp khóc, đôi mắt sưng lên như hạt óc chó nhỏ, cô lẩm bẩm tự trách nói, “Tôi……….. làm mất ví tiền……… không thể làm thủ tục được………”
Châu Thành Trạch sững sờ, hai mắt nhíu chặt.
Khoảnh khắc này, có cái gì đó chảy qua tim mình.
Người đến người đi trong đại sảnh bệnh viện, Cố Hiểu Thần cắn chặt môi, cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, giống như một đứa trẻ, đột nhiên khóc lớn thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.