Chương 270: Số Mới
Thác Bạt Thụy Thụy
13/09/2024
Anh không muốn đi đường tắt.
Trong lòng Cố Hiểu Thần đang thầm niệm câu nói này, chỉ thấy anh đang yên lặng chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen dưới ánh trăng sáng lạnh. Bỗng anh nghiêng người về phía cô, thân hình cao lớn cũng
bao trùm lấy cô. Một tay anh chống tường còn tay kia ôm cô. Hơi thở của anh lao về phía cô, còn cô thì không thể tránh được.
Cố Hiểu Thần sửng sốt, hai mắt trợn to.
Nụ hôn của anh, đến rất vội cũng nhanh, độc đoán nhưng lại dịu dàng, khiến người ta không khỏi chìm đắm. Đầu lưỡi anh lướt qua từng chiếc răng của cô, dùng lưỡi trêu chọc cô. Anh dùng lực ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô, giống như đem cô cọ xát vào cơ thể mình, không ngừng dây dưa hôn cô thật sâu, ý nghĩ muốn có cô thật mạnh mẽ.
Anh sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
“Thần Thần.” Ngũ Hạ Liên ôm cô, ở bên tai cô khản giọng trầm thấp gọi.
Cố Hiểu Thần giống như thở gấp, lẩm bẩm “ừ” một tiếng. Cô chỉ cảm thấy thân thể rất nóng rất nóng, hai má đã ửng hồng. Đôi mắt mơ màng, đáy mắt chứa toàn khuôn mặt anh tuấn của anh. Đôi môi nóng bỏng của anh áp vào làn da cô, lần lượt để lại những vết hôn. Đó là một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến người ta mất đi sức lực để chống cự.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ cánh môi anh vẫn hừng hực nóng bỏng, Cố Hiểu Thần bừng tỉnh, vừa xấu hổ vừa lo lắng.
“Tối nay, anh muốn ngủ cùng em.” Hơi thở Ngũ Hạ Liên đã bình ổn, ngón tay thon dài vuốt nhẹ hai má non mềm của cô, đôi mắt mang theo mị lực mê người.
Trái tim nhảy nhanh nửa nhịp, Cố Hiểu Thần né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói, “Anh về khách sạn ngủ đi.”
“Xe đậu ở quảng trường. Không tiện.” Anh nêu ra lý do, nhưng không đủ sức thuyết phục.
“Có thể gọi xe.” Cố Hiểu Thần lập tức tiếp lời anh.
Ngũ Hạ Liên bĩu môi, “Gọi không được.”
Liếc mắt sang một bên, Cố Hiểu Thần tiện tay chỉ về phía xe đạp đang đậu, “Cho anh mượn xe đạp. Anh đạp xe về đi.”
“Thần Thần!” Ngũ Hạ Liên thấp giọng gọi, lườm cái xe đạp, đôi mày cau lại tỏ rõ ý không hài lòng.
Xe đạp chết tiệt! Thật muốn đập nát nó!
“Khuya lắm rồi, em muốn đi ngủ.” Cố Hiểu Thần từ chối anh, nhưng anh vẫn ngăn cô không để cô đi. Cô hơi cau mày, tim đập loạn nhịp không ngừng, lẩm bẩm thì thầm, “A Hạ, đừng như vậy.”
Ngũ Hạ Liên ôm eo cô, thấp giọng khàn hỏi, “Mai anh phải đi đại lục, mấy ngày nữa mới về. Thật sự không cho anh ở sao?”
Cố Hiểu Thần cắn môi gật đầu, chủ đề này thật là xấu hổ đến không chịu được.
Ngũ Hạ Liên im lặng nửa buổi, nhìn cô cũng nửa buổi, chỉ đành buông tay, không ngang ngược ngăn cản cô đi nữa, “Anh nhìn em đi.”
Cố Hiểu Thần vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu lập tức xoay người.
Cô bước về phía trước mấy bước, còn anh vẫn lặng lẽ nhìn cô đi về phía tòa nhà, cách anh mỗi lúc một xa. Cô nắm chặt túi xách, do dự dừng bước, cảm thấy nếu cứ đi như vậy thì không được, cảm thấy có chút khó chịu. Cơ thể cứng lại, vẫn là quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo, ánh trăng sáng trong thay phiên nhau chiếu lên người anh, tỏa ra một lớp ánh sáng ấm áp và một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Hai tay anh tùy ý đút trong túi quần, dáng đứng ngạo nghễ, ánh mắt sâu thẳm giống như một cái cây lớn đã bén rễ, mưa gió cũng không lay chuyển được.
Ngũ Hạ Liên trở lại với vẻ điềm tĩnh thong dong như trước, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Cố Hiểu Thần mơ màng bước đi, nhưng là đi đến trước mặt anh, giọng cô rất nhẹ, “Em quên mất một chuyện.”
Ngũ Hạ Liên yên lặng, nghi hoặc.
“Ờ......” cô kéo dài âm cuối, do dự một lúc lâu.
Cố Hiểu Thần bỗng siết chặt túi đeo, dường như lấy hết can đảm, kiễng chân lên, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên mặt anh, thậm chí ngay cả chuồn chuồn đạp nước cũng không phải, cánh môi cọ qua làn da anh, bối rối nói, “Hôm nay em rất vui, còn nữa....... đi đường cẩn thận.”
Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Cố Hiểu Thần không dám nhìn anh nữa, vội vàng chạy một mạch về phía tòa nhà.
Ngũ Hạ Liên xuất thần đứng yên tại chỗ, đưa tay vuốt ve gò má vừa được hôn, hơi nhướng mày. Anh không nhanh không chậm rút điếu thuốc, rít vài hơi, sau đó đi về phía chiếc xe đạp. Vậy mà vác xe đạp lên, bước lớn đi ra khỏi chung cư, giống như chàng trai mười mấy tuổi vậy.
Đèn đường kéo bóng dáng thập phần dài ra, đan chồng lên nhau, khóe môi cong lên một vòng cung.
“Cố Hiểu Thần, mời xem báo cáo này một chút.”
“Được. Đưa tôi đi. Tôi giải quyết xong việc trong tay trước, buổi chiều đáp lại cô.” Đưa tay nhận lấy văn kiện của đồng nghiệp chuyển tới, mỉm cười nói.
Tiểu Văn bận sứt đầu mẻ trán, vò tóc vô cùng phiền não. Cô ngồi phịch xuống ghế văn phòng, đọc đi đọc lại đống tài liệu trên tay, không khỏi phàn nàn, “Hôm nay của tôi, sao mà rắc rối như vậy.”
Cố Hiểu Thần pha hai cốc nước, xoay người đặt một chiếc trước mặt cô, “Uống cà phê cho tỉnh táo.”
“Cảm ơn trợ lý Cố.” Tiểu Văn lập tức cầm cà phê uống mấy hớp.
Cố Hiểu Thần mỉm cười, vô tình quay lại, liếc thấy bầu trời ngoài cửa có một chiếc máy bay chậm rãi bay qua.
Không biết có phải là anh đã đi rồi không?
Đợi đến thời gian nghỉ trưa, đồng nghiệp trong bộ phận tập trung tại một nhà hàng thức ăn nhanh gần đó để cùng nhau dùng bữa. Đồ ăn nhanh đơn giản tuy hương vị ở mức trung bình nhưng cũng là giây phút thư giãn. Một số đồng nghiệp phàn nàn về việc quá bận rộn trong công việc và băn khoăn không biết họ có thể được tăng lương hay không.
“Brừ---“ Điện thoại của ai đó trên bàn rung lên.
Cố Hiểu Thần ngưng động tác ăn cơm, nhìn màn hình, đó là dãy số lạ. Hoài nghi là ai, nhưng vẫn ấn nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng đáp “Uh”.
“Đây là số mới.” Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nam trầm thấp khiến cô sửng sốt.
Cố Hiểu Thần ngoan ngoãn “Uh” một tiếng, anh phun ra hai chữ, “Cúp đây.”
“Hai mươi tư giờ đều có thể gọi.” Trước khi cúp máy, anh bổ sung thêm một câu.
Trong lòng Cố Hiểu Thần đang thầm niệm câu nói này, chỉ thấy anh đang yên lặng chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen dưới ánh trăng sáng lạnh. Bỗng anh nghiêng người về phía cô, thân hình cao lớn cũng
bao trùm lấy cô. Một tay anh chống tường còn tay kia ôm cô. Hơi thở của anh lao về phía cô, còn cô thì không thể tránh được.
Cố Hiểu Thần sửng sốt, hai mắt trợn to.
Nụ hôn của anh, đến rất vội cũng nhanh, độc đoán nhưng lại dịu dàng, khiến người ta không khỏi chìm đắm. Đầu lưỡi anh lướt qua từng chiếc răng của cô, dùng lưỡi trêu chọc cô. Anh dùng lực ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô, giống như đem cô cọ xát vào cơ thể mình, không ngừng dây dưa hôn cô thật sâu, ý nghĩ muốn có cô thật mạnh mẽ.
Anh sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
“Thần Thần.” Ngũ Hạ Liên ôm cô, ở bên tai cô khản giọng trầm thấp gọi.
Cố Hiểu Thần giống như thở gấp, lẩm bẩm “ừ” một tiếng. Cô chỉ cảm thấy thân thể rất nóng rất nóng, hai má đã ửng hồng. Đôi mắt mơ màng, đáy mắt chứa toàn khuôn mặt anh tuấn của anh. Đôi môi nóng bỏng của anh áp vào làn da cô, lần lượt để lại những vết hôn. Đó là một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến người ta mất đi sức lực để chống cự.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ cánh môi anh vẫn hừng hực nóng bỏng, Cố Hiểu Thần bừng tỉnh, vừa xấu hổ vừa lo lắng.
“Tối nay, anh muốn ngủ cùng em.” Hơi thở Ngũ Hạ Liên đã bình ổn, ngón tay thon dài vuốt nhẹ hai má non mềm của cô, đôi mắt mang theo mị lực mê người.
Trái tim nhảy nhanh nửa nhịp, Cố Hiểu Thần né tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng nói, “Anh về khách sạn ngủ đi.”
“Xe đậu ở quảng trường. Không tiện.” Anh nêu ra lý do, nhưng không đủ sức thuyết phục.
“Có thể gọi xe.” Cố Hiểu Thần lập tức tiếp lời anh.
Ngũ Hạ Liên bĩu môi, “Gọi không được.”
Liếc mắt sang một bên, Cố Hiểu Thần tiện tay chỉ về phía xe đạp đang đậu, “Cho anh mượn xe đạp. Anh đạp xe về đi.”
“Thần Thần!” Ngũ Hạ Liên thấp giọng gọi, lườm cái xe đạp, đôi mày cau lại tỏ rõ ý không hài lòng.
Xe đạp chết tiệt! Thật muốn đập nát nó!
“Khuya lắm rồi, em muốn đi ngủ.” Cố Hiểu Thần từ chối anh, nhưng anh vẫn ngăn cô không để cô đi. Cô hơi cau mày, tim đập loạn nhịp không ngừng, lẩm bẩm thì thầm, “A Hạ, đừng như vậy.”
Ngũ Hạ Liên ôm eo cô, thấp giọng khàn hỏi, “Mai anh phải đi đại lục, mấy ngày nữa mới về. Thật sự không cho anh ở sao?”
Cố Hiểu Thần cắn môi gật đầu, chủ đề này thật là xấu hổ đến không chịu được.
Ngũ Hạ Liên im lặng nửa buổi, nhìn cô cũng nửa buổi, chỉ đành buông tay, không ngang ngược ngăn cản cô đi nữa, “Anh nhìn em đi.”
Cố Hiểu Thần vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu lập tức xoay người.
Cô bước về phía trước mấy bước, còn anh vẫn lặng lẽ nhìn cô đi về phía tòa nhà, cách anh mỗi lúc một xa. Cô nắm chặt túi xách, do dự dừng bước, cảm thấy nếu cứ đi như vậy thì không được, cảm thấy có chút khó chịu. Cơ thể cứng lại, vẫn là quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo, ánh trăng sáng trong thay phiên nhau chiếu lên người anh, tỏa ra một lớp ánh sáng ấm áp và một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Hai tay anh tùy ý đút trong túi quần, dáng đứng ngạo nghễ, ánh mắt sâu thẳm giống như một cái cây lớn đã bén rễ, mưa gió cũng không lay chuyển được.
Ngũ Hạ Liên trở lại với vẻ điềm tĩnh thong dong như trước, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Cố Hiểu Thần mơ màng bước đi, nhưng là đi đến trước mặt anh, giọng cô rất nhẹ, “Em quên mất một chuyện.”
Ngũ Hạ Liên yên lặng, nghi hoặc.
“Ờ......” cô kéo dài âm cuối, do dự một lúc lâu.
Cố Hiểu Thần bỗng siết chặt túi đeo, dường như lấy hết can đảm, kiễng chân lên, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên mặt anh, thậm chí ngay cả chuồn chuồn đạp nước cũng không phải, cánh môi cọ qua làn da anh, bối rối nói, “Hôm nay em rất vui, còn nữa....... đi đường cẩn thận.”
Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Cố Hiểu Thần không dám nhìn anh nữa, vội vàng chạy một mạch về phía tòa nhà.
Ngũ Hạ Liên xuất thần đứng yên tại chỗ, đưa tay vuốt ve gò má vừa được hôn, hơi nhướng mày. Anh không nhanh không chậm rút điếu thuốc, rít vài hơi, sau đó đi về phía chiếc xe đạp. Vậy mà vác xe đạp lên, bước lớn đi ra khỏi chung cư, giống như chàng trai mười mấy tuổi vậy.
Đèn đường kéo bóng dáng thập phần dài ra, đan chồng lên nhau, khóe môi cong lên một vòng cung.
“Cố Hiểu Thần, mời xem báo cáo này một chút.”
“Được. Đưa tôi đi. Tôi giải quyết xong việc trong tay trước, buổi chiều đáp lại cô.” Đưa tay nhận lấy văn kiện của đồng nghiệp chuyển tới, mỉm cười nói.
Tiểu Văn bận sứt đầu mẻ trán, vò tóc vô cùng phiền não. Cô ngồi phịch xuống ghế văn phòng, đọc đi đọc lại đống tài liệu trên tay, không khỏi phàn nàn, “Hôm nay của tôi, sao mà rắc rối như vậy.”
Cố Hiểu Thần pha hai cốc nước, xoay người đặt một chiếc trước mặt cô, “Uống cà phê cho tỉnh táo.”
“Cảm ơn trợ lý Cố.” Tiểu Văn lập tức cầm cà phê uống mấy hớp.
Cố Hiểu Thần mỉm cười, vô tình quay lại, liếc thấy bầu trời ngoài cửa có một chiếc máy bay chậm rãi bay qua.
Không biết có phải là anh đã đi rồi không?
Đợi đến thời gian nghỉ trưa, đồng nghiệp trong bộ phận tập trung tại một nhà hàng thức ăn nhanh gần đó để cùng nhau dùng bữa. Đồ ăn nhanh đơn giản tuy hương vị ở mức trung bình nhưng cũng là giây phút thư giãn. Một số đồng nghiệp phàn nàn về việc quá bận rộn trong công việc và băn khoăn không biết họ có thể được tăng lương hay không.
“Brừ---“ Điện thoại của ai đó trên bàn rung lên.
Cố Hiểu Thần ngưng động tác ăn cơm, nhìn màn hình, đó là dãy số lạ. Hoài nghi là ai, nhưng vẫn ấn nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng đáp “Uh”.
“Đây là số mới.” Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nam trầm thấp khiến cô sửng sốt.
Cố Hiểu Thần ngoan ngoãn “Uh” một tiếng, anh phun ra hai chữ, “Cúp đây.”
“Hai mươi tư giờ đều có thể gọi.” Trước khi cúp máy, anh bổ sung thêm một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.