Chương 79: Tam Thiếu Của Ngũ Gia Về Nước
Thác Bạt Thụy Thụy
07/12/2021
Buổi chiều nhàn hạ rỗi rãi, Ngôn Húc Đông đến văn phòng tổng tài.
Dĩ nhiên, anh không phải là vô duyên vô cớ mà đến.
Chỉ là bị vị đại tiểu thư nào đó làm cho đầu óc sắp nổ tung rồi, thực sự là không có biện pháp nào chịu đựng được nữa.
Ngôn Húc Đông ngồi trên ghế sô pha, vừa nói chuyện vừa lật xem cuốn tạp chí, “Liên, cậu tốt xấu gì cũng về nhà ăn cơm đi, đừng cả ngày không phải là công ty thì lại là phụ nữ.”
“Diệu Khả tìm cậu rồi.” Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía quầy rượu, giọng điệu như đã khẳng định.
Ngôn Húc Đông thuận tay đóng cuốn tạp chí lại, ngẩng đầu, “Con bé chỉ là muốn cậu trở về.”
“Cậu bị con bé thu mua rồi?” Ngũ Hạ Liên hơi cong khoé môi, một tay cầm ly rượu đỏ đi đến bên cạnh cậu ta, đưa cho cậu ta.
Ngôn Húc Đông nhận lấy ly rượu, uống một hớp, “Cậu luôn không trở về cũng không phải là biện pháp.” Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Diệu Khả nói, Ngũ Hạo Dương cuối tuần này tốt nghiệp ở Mỹ xong sẽ trở về.”
Ngũ gia có tổng cộng bốn người con, theo thứ tự lần lượt là Ngũ Hướng Thừa, Ngũ Hạ Liên, Ngũ Hạo Dương, Ngũ Diệu Khả. Mà Ngũ Hạ Liên là đứa con thứ hai, chỉ đứng sau Ngũ Hướng Thừa đã chết. Vì vậy Ngũ Hạ Liên là đứa con thứ hai thì sẽ trở thành lão đại. Ngũ Hạo Dương vẫn luôn ở Mỹ học MBA tại đại học Havard, gần đây đã thuận lợi hoàn thành khoá học và sắp về nước.
Ngũ Hạ Liên hơi lắc ly rượu trong tay, không mở miệng nói thêm câu nào.
“Cậu định làm như thế nào?” Ngôn Húc Đông hỏi.
Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên không có một chút thay đổi, cơ hồ là không ham không cầu, chậm rãi nói, “Nên làm như thế nào thì làm như thế đó.”
“Cậu không phải sẽ giao vị trí tổng tài rồi rời đi đấy chứ?” Ngôn Húc Đông sửng sốt.
Một hơi đem rượu trong ly uống cạn, Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói, “Nếu nó muốn. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.”
“Chỉ sợ Ngũ thị giao vào tay cậu ta, không quá ba ngày đã bị cậu ta làm cho phá sản luôn rồi.” Ngôn Húc Đông nghĩ đến vị tam thiếu gia này của Ngũ gia, không khỏi lắc đầu thở dài.
Ngũ Hạo Dương và Ngũ Diệu Khả là hai người con nhỏ nhất của Ngũ gia, từ bé đã được cưng chiều quá độ, ngậm vào trong miệng chỉ sợ tan ra, giữ trong tay chỉ sợ làm rơi, ôm trong ngực chỉ sợ va phải, hoàn toàn đều mang tính khí đại thiếu gia, đại tiểu thư. Dường như nếu không vừa ý bọn họ, chỉ sợ bầu trời sẽ rung chuyển, đơn giản là không nên đụng vào.
Mắt Ngũ Hạ Liên cụp xuống, cơ hồ như là đã có quyết định.
Sau khi Ngôn Húc Đông đi, Ngũ Hạ Liên ấn nút gọi trực tiếp thư ký Hạ.
“Liên thiếu gia.”
“Đã có danh sách đầy đủ của những người được công ty phái đi Anh học bổ túc chưa?” Ngũ Hạ Liên hỏi.
Hạ Viện lập tức báo cáo, “Liên thiếu gia, danh sách đã nhận đầy đủ từ các bộ phận rồi.”
“Thêm một người nữa.”
“Vâng.”
Đầu điện thoại bên kia, Hạ Viện yên lặng chờ đợi, Ngũ Hạ Liên sâu xa nói ra cái tên, “Cố Hiểu Thần.”
***
“Cốc cốc---” Cửa phòng làm việc bị người nhẹ nhàng gõ mấy tiếng.
Ba người đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký Hạ Viện đứng ở cửa, “Trợ lý Cố, Liên thiếu gia nói cô theo đoàn đi Anh học bổ túc. Chín giờ sáng ngày mai tập trung ở công ty rồi xuất phát, hôm nay cô có thể tan làm trước, quay về chuẩn bị một chút.”
Hạ Viện truyền đạt xong thì đi luôn, chỉ còn lại ba người ngơ ngác giương mắt nhìn nhau.
Cố Hiểu Thần càng hết sức kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao đột nhiên lại phái cô đi Anh học bổ túc? Cô hoài nghi đứng dậy, muốn đi hỏi rõ mọi chuyện.
Cố Hiểu Thần đến phòng thư ký Hạ, sốt ruột hỏi, “Thư ký Hạ, tại sao tôi đột nhiên bị phái đi Anh vậy?”
Một điềm báo trước cũng không có.
Hạ Viện gõ bàn phím, mặt không có biểu tình gì, “Liên thiếu gia dặn dò, đây là yêu cầu của công việc, cô cứ tuân theo làm là được.”
“Vậy… Liên thiếu gia đã ra ngoài chưa?” Cố Hiểu Thần hỏi, định tìm anh hỏi đến cùng.
Hạ Viện ngẩng đầu, “Trợ lý Cố, có thể được cử đi Anh bồi dưỡng, đây là chuyện mơ ước của bao nhiêu người. Cô chẳng lẽ không muốn đi?”
“Không, không phải.” Cố Hiểu Thần vội vã lắc đầu.
“Vậy sao?” Hạ Viện lạnh giọng nói, “Cô hiện tại có thể tan làm, ngày mai đừng đến trễ. Còn Liên thiếu gia, anh ấy ra ngoài nghỉ phép rồi.”
Cố Hiểu Thần giật mình, vốn dĩ còn muốn tìm anh, hiện tại thì bó tay rồi.
“Cố Hiểu Thần, cô mới vào công ty chưa lâu, nhanh như vậy đã được cử đi Anh bồi dưỡng rồi.”
“Thật khiến người ta hâm mộ nha.”
Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc thu dọn đồ đạc, nghe thấy mấy câu nói của hai đồng nghiệp kia mang theo sự đố kỵ. Cô im lặng đem đồ đạc bỏ vào túi đeo, lúc rời khỏi còn nói tiếng “Tạm biệt”.
An tĩnh đi ra khỏi công ty, bầu trời sáng rực chói mắt.
Bỗng có loại cảm giác trống trải, cô đơn như vậy.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, các nhân viên được cử đi Anh học bổ túc đều đã tập trung ở đại sảnh tầng trệt. Người dẫn dắt là chủ quản Tôn, ông có nhiều năm kinh nghiệm trong công ty, ông đang đếm đầu người. Đếm tới đếm lui vẫn thấy thiếu một người, ông nhìn ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy một bóng dáng màu xám cầm một túi hành lý nhỏ từ cửa xoay đi vào.
“Trợ lý Cố ! Sao lại đến trễ như vậy !” Chủ quản Tôn nói lớn, nhưng không trực tiếp gọi tên cô, mà là đệm thêm chức vị.
Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt ông, áy náy nói, “Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
“Người đến đủ rồi, tốt, bây giờ chúng ta xuất phát đi sân bay.” Chủ quản Tôn vừa đi, vừa nói, “Trợ lý Cố, bởi vì lần này đi Anh phải ở nửa tháng. Nên đợi đến Anh rồi thì đem hộ chiếu đến đại sứ quán thị thực giấy tờ bổ sung. Bên liên quan đều đã liên hệ xong rồi, cô không cần lo lắng.
Chủ quản tôn nhiệt tình dặn dò, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn.
Đoàn người chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, tình cờ chạm mặt Thẩm Nhược đến công ty đi làm.
Thẩm Nhược ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hiểu Thần, liền hiếu kỳ, nhanh chóng đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi, “Hiểu Thần, cậu đi đâu vậy?”
“Tạm thời phải đi Anh bổ túc, qua mấy ngày nữa mới về.” Cố Hiểu Thần ngắn gọn trả lời, chủ quản Tôn quay đầu hô to một tiếng, cô cười với Thẩm Nhược, đi về phía đội ngũ.
Cửa xoay đang chuyển động như cũ, Thẩm Nhược ngơ ngác nhìn đoàn người lên xe rời đi.
Trước khi lên máy bay, Ngôn Húc Đông gọi điện đến hỏi thăm.
“Cơ hội lần này rất khó có được, đi sang bên đó học hành cho tốt nhé. Đúng rồi. Ở nh thời tiết tương đối không ổn định, trong một ngày có thể có mấy cơn mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù.”
“Cảm ơn quản lý Ngôn.”
“Hy vọng sau khi em trở về, sẽ chịu được những thử thách.”
Dĩ nhiên, anh không phải là vô duyên vô cớ mà đến.
Chỉ là bị vị đại tiểu thư nào đó làm cho đầu óc sắp nổ tung rồi, thực sự là không có biện pháp nào chịu đựng được nữa.
Ngôn Húc Đông ngồi trên ghế sô pha, vừa nói chuyện vừa lật xem cuốn tạp chí, “Liên, cậu tốt xấu gì cũng về nhà ăn cơm đi, đừng cả ngày không phải là công ty thì lại là phụ nữ.”
“Diệu Khả tìm cậu rồi.” Ngũ Hạ Liên đứng dậy đi về phía quầy rượu, giọng điệu như đã khẳng định.
Ngôn Húc Đông thuận tay đóng cuốn tạp chí lại, ngẩng đầu, “Con bé chỉ là muốn cậu trở về.”
“Cậu bị con bé thu mua rồi?” Ngũ Hạ Liên hơi cong khoé môi, một tay cầm ly rượu đỏ đi đến bên cạnh cậu ta, đưa cho cậu ta.
Ngôn Húc Đông nhận lấy ly rượu, uống một hớp, “Cậu luôn không trở về cũng không phải là biện pháp.” Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Diệu Khả nói, Ngũ Hạo Dương cuối tuần này tốt nghiệp ở Mỹ xong sẽ trở về.”
Ngũ gia có tổng cộng bốn người con, theo thứ tự lần lượt là Ngũ Hướng Thừa, Ngũ Hạ Liên, Ngũ Hạo Dương, Ngũ Diệu Khả. Mà Ngũ Hạ Liên là đứa con thứ hai, chỉ đứng sau Ngũ Hướng Thừa đã chết. Vì vậy Ngũ Hạ Liên là đứa con thứ hai thì sẽ trở thành lão đại. Ngũ Hạo Dương vẫn luôn ở Mỹ học MBA tại đại học Havard, gần đây đã thuận lợi hoàn thành khoá học và sắp về nước.
Ngũ Hạ Liên hơi lắc ly rượu trong tay, không mở miệng nói thêm câu nào.
“Cậu định làm như thế nào?” Ngôn Húc Đông hỏi.
Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên không có một chút thay đổi, cơ hồ là không ham không cầu, chậm rãi nói, “Nên làm như thế nào thì làm như thế đó.”
“Cậu không phải sẽ giao vị trí tổng tài rồi rời đi đấy chứ?” Ngôn Húc Đông sửng sốt.
Một hơi đem rượu trong ly uống cạn, Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói, “Nếu nó muốn. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.”
“Chỉ sợ Ngũ thị giao vào tay cậu ta, không quá ba ngày đã bị cậu ta làm cho phá sản luôn rồi.” Ngôn Húc Đông nghĩ đến vị tam thiếu gia này của Ngũ gia, không khỏi lắc đầu thở dài.
Ngũ Hạo Dương và Ngũ Diệu Khả là hai người con nhỏ nhất của Ngũ gia, từ bé đã được cưng chiều quá độ, ngậm vào trong miệng chỉ sợ tan ra, giữ trong tay chỉ sợ làm rơi, ôm trong ngực chỉ sợ va phải, hoàn toàn đều mang tính khí đại thiếu gia, đại tiểu thư. Dường như nếu không vừa ý bọn họ, chỉ sợ bầu trời sẽ rung chuyển, đơn giản là không nên đụng vào.
Mắt Ngũ Hạ Liên cụp xuống, cơ hồ như là đã có quyết định.
Sau khi Ngôn Húc Đông đi, Ngũ Hạ Liên ấn nút gọi trực tiếp thư ký Hạ.
“Liên thiếu gia.”
“Đã có danh sách đầy đủ của những người được công ty phái đi Anh học bổ túc chưa?” Ngũ Hạ Liên hỏi.
Hạ Viện lập tức báo cáo, “Liên thiếu gia, danh sách đã nhận đầy đủ từ các bộ phận rồi.”
“Thêm một người nữa.”
“Vâng.”
Đầu điện thoại bên kia, Hạ Viện yên lặng chờ đợi, Ngũ Hạ Liên sâu xa nói ra cái tên, “Cố Hiểu Thần.”
***
“Cốc cốc---” Cửa phòng làm việc bị người nhẹ nhàng gõ mấy tiếng.
Ba người đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký Hạ Viện đứng ở cửa, “Trợ lý Cố, Liên thiếu gia nói cô theo đoàn đi Anh học bổ túc. Chín giờ sáng ngày mai tập trung ở công ty rồi xuất phát, hôm nay cô có thể tan làm trước, quay về chuẩn bị một chút.”
Hạ Viện truyền đạt xong thì đi luôn, chỉ còn lại ba người ngơ ngác giương mắt nhìn nhau.
Cố Hiểu Thần càng hết sức kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao đột nhiên lại phái cô đi Anh học bổ túc? Cô hoài nghi đứng dậy, muốn đi hỏi rõ mọi chuyện.
Cố Hiểu Thần đến phòng thư ký Hạ, sốt ruột hỏi, “Thư ký Hạ, tại sao tôi đột nhiên bị phái đi Anh vậy?”
Một điềm báo trước cũng không có.
Hạ Viện gõ bàn phím, mặt không có biểu tình gì, “Liên thiếu gia dặn dò, đây là yêu cầu của công việc, cô cứ tuân theo làm là được.”
“Vậy… Liên thiếu gia đã ra ngoài chưa?” Cố Hiểu Thần hỏi, định tìm anh hỏi đến cùng.
Hạ Viện ngẩng đầu, “Trợ lý Cố, có thể được cử đi Anh bồi dưỡng, đây là chuyện mơ ước của bao nhiêu người. Cô chẳng lẽ không muốn đi?”
“Không, không phải.” Cố Hiểu Thần vội vã lắc đầu.
“Vậy sao?” Hạ Viện lạnh giọng nói, “Cô hiện tại có thể tan làm, ngày mai đừng đến trễ. Còn Liên thiếu gia, anh ấy ra ngoài nghỉ phép rồi.”
Cố Hiểu Thần giật mình, vốn dĩ còn muốn tìm anh, hiện tại thì bó tay rồi.
“Cố Hiểu Thần, cô mới vào công ty chưa lâu, nhanh như vậy đã được cử đi Anh bồi dưỡng rồi.”
“Thật khiến người ta hâm mộ nha.”
Cố Hiểu Thần về đến phòng làm việc thu dọn đồ đạc, nghe thấy mấy câu nói của hai đồng nghiệp kia mang theo sự đố kỵ. Cô im lặng đem đồ đạc bỏ vào túi đeo, lúc rời khỏi còn nói tiếng “Tạm biệt”.
An tĩnh đi ra khỏi công ty, bầu trời sáng rực chói mắt.
Bỗng có loại cảm giác trống trải, cô đơn như vậy.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, các nhân viên được cử đi Anh học bổ túc đều đã tập trung ở đại sảnh tầng trệt. Người dẫn dắt là chủ quản Tôn, ông có nhiều năm kinh nghiệm trong công ty, ông đang đếm đầu người. Đếm tới đếm lui vẫn thấy thiếu một người, ông nhìn ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy một bóng dáng màu xám cầm một túi hành lý nhỏ từ cửa xoay đi vào.
“Trợ lý Cố ! Sao lại đến trễ như vậy !” Chủ quản Tôn nói lớn, nhưng không trực tiếp gọi tên cô, mà là đệm thêm chức vị.
Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt ông, áy náy nói, “Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
“Người đến đủ rồi, tốt, bây giờ chúng ta xuất phát đi sân bay.” Chủ quản Tôn vừa đi, vừa nói, “Trợ lý Cố, bởi vì lần này đi Anh phải ở nửa tháng. Nên đợi đến Anh rồi thì đem hộ chiếu đến đại sứ quán thị thực giấy tờ bổ sung. Bên liên quan đều đã liên hệ xong rồi, cô không cần lo lắng.
Chủ quản tôn nhiệt tình dặn dò, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn.
Đoàn người chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, tình cờ chạm mặt Thẩm Nhược đến công ty đi làm.
Thẩm Nhược ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hiểu Thần, liền hiếu kỳ, nhanh chóng đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi, “Hiểu Thần, cậu đi đâu vậy?”
“Tạm thời phải đi Anh bổ túc, qua mấy ngày nữa mới về.” Cố Hiểu Thần ngắn gọn trả lời, chủ quản Tôn quay đầu hô to một tiếng, cô cười với Thẩm Nhược, đi về phía đội ngũ.
Cửa xoay đang chuyển động như cũ, Thẩm Nhược ngơ ngác nhìn đoàn người lên xe rời đi.
Trước khi lên máy bay, Ngôn Húc Đông gọi điện đến hỏi thăm.
“Cơ hội lần này rất khó có được, đi sang bên đó học hành cho tốt nhé. Đúng rồi. Ở nh thời tiết tương đối không ổn định, trong một ngày có thể có mấy cơn mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù.”
“Cảm ơn quản lý Ngôn.”
“Hy vọng sau khi em trở về, sẽ chịu được những thử thách.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.