Chương 201: Tôi Không Đổi Chỗ
Thác Bạt Thụy Thụy
27/01/2022
Thẩm Quyến tiếp giáp với Hồng Kông nên giao thông rất thuận tiện.
Xe chạy nhanh như bay, ngồi trong xe, đồng nghiệp nam ở phía trước đang nói về sự phát triển của Thẩm Quyến mấy năm gần đây, thỉnh thoảng cũng bàn luận với quản lý Chu Trị Thanh, dĩ nhiên là bàn bạc một số chuyện chuẩn bị trước cho công việc, chính là phòng trước sẽ tránh được tai họa.
“Thẩm Quyến phát triển đặc biệt nhanh, kỳ sáu của Chỉ số trung tâm tài chính toàn cầu công bố, Thẩm Quyến là một trong số bảy mươi lăm thành phố trung tâm tài chính toàn cầu, xếp hạng thứ mười bốn về khả năng cạnh tranh của các trung tâm tài chính, có thể thấy Thẩm Quyến là một mảnh đất trù phú.” Tiểu Lý thỉnh thoảng lại quay đầu, cười nói.
“Tiểu Lý, cậu nói đúng, Thẩm Quyến thực sự là mảnh đất trù phú. Cho nên hội nghị tài chính lần này, trước mắt là phải đặc biệt giải thích, thông qua việc tiếp xúc với các tổ chức tài chính và công ty chứng khoán trong nước cũng hy vọng sẽ mở rộng thị trường trong nước.” Chu Trị Thanh gật đầu, mấy câu đã chỉ ra ý định thực sự của cuộc gặp gỡ lần này, cũng làm tăng thêm gánh nặng trên người bọn họ.
Cố Hiểu Thần nhìn phía trước, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Trợ lý Cố, có phải là ngồi xe thời gian quá dài nên không thoải mái không?” Chu Trị Thanh hỏi.
Cố Hiểu Thần cười, cô thực sự có chút không thoải mái, “Có một chút.”
“Trợ lý Cố, cũng sắp đến rồi, cô mở cửa sổ cho thoáng.” Tiểu Lý nhìn về phía Cố Hiểu Thần, quan tâm nói.
“Tiểu Lý, lấy cho trợ lý Cố chai nước khoáng.” Chu Trị Thanh trầm giọng phân phó, Tiểu Lý liền lấy nước đưa cho Cố Hiểu Thần.
Cô vừa cảm ơn, vừa nhận lấy, “Thật là ngại quá, làm phiền rồi.”
Sau khi đến khách sạn đã đặt trước, ba người bỏ đồ xuống, tự mình đi đến phòng để nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên của chuyến công tác, bọn họ không đến điểm hẹn mà cùng nhau đi dạo khắp thành phố Thẩm Quyến nhộn nhịp. Cố Hiểu Thần cho đến lúc trưởng thành cũng rất hiếm khi ra khỏi Hồng Kông, ngoại trừ lần trước đi công tác ở Nhật Bản, sau đó là chuyến đi đến Pháp, cô cũng không đi chơi nhiều.
Lần này cũng chỉ là chuyến du ngoạn ngoài dự kiến.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, cô mới theo Chu Trị Thanh đi đến Trung tâm hội nghị tài chính.
Toà cao ốc cao cấp bằng kính xanh đậm, đứng ở trước cửa toà cao ốc nhìn lên, toà nhà trước mắt tựa hồ như sừng sững chọc trời, hiện ra một hình tam giác đều. Tất nhiên, đây là sai sót của thị giác.
“Trợ lý Cố.” Tiểu Lý ở phía trước gọi, Cố Hiểu Thần vội vàng đáp lời.
Ba người lúc sắp đi vào cao ốc, phía sau lại có mấy chiếc xe RV màu đen hùng hậu chạy đến, dàn hàng ngang dừng lại bên đường. Sự phô trương quá lố như vậy thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Hiểu Thần cũng quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ở đầu tiên có người bước xuống mở cửa sau cho chiếc xe ở giữa.
Sau đó một bóng dáng cao lớn bước ra.
Âu phục chỉnh tề phẳng tắp, màu đen tuyền giống như mái tóc của anh ta, kết hợp với áo sơ mi màu xám bạc, dưới ánh nắng mặt trời phủ lên một tầng ánh vàng. Đường nét khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, đường nét kiên quyết, một lọn tóc xoã trên trán, tựa như không khuất phục bởi bất cứ thứ gì hay bất kỳ ai, rất tuỳ ý ngang ngược.
Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ bất động thanh sắc, không biết mình có phải là quá xui xẻo hay không.
Sao đến đâu cũng có thể gặp được anh ấy vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ ra đây là hội nghị tài chính, anh là ông trùm của giới kinh doanh tài chính, làm sao có thể không tham dự?
Chu Trị Thanh chưa từng gặp qua Ngũ Hạ Liên, trước kia đi đến Ngũ thị đàm phán, sau đó cũng là các quản lý khác đứng ra ký kết hiệp thương. Nhưng ông vẫn nhận ra cậu ta, suy cho cùng cậu ta cũng là người nổi tiếng được báo chí đưa tin thường xuyên.
Chu Trị Thanh cười bước lên tiếp đón, vừa đi vừa rút danh thiếp ra, nịnh bợ nói, “Hạ tổng. Chào cậu. Tôi là Chu Trị Thanh của Ngân hàng chứng khoán thương mại.”
Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, trợ lý ở một bên nhận lấy tấm danh thiếp của ông tay. Thái độ của anh thờ ơ, không có bất cứ thay đổi nào so với mọi ngày, tạo cho người ta một áp lực vô hình, dường như anh ấy quá cao không thể với tới. Thân hình cao lớn kia chậm rãi đi qua Cố Hiểu Thần, chỉ cách cô một mét cứ như vậy lướt qua.
Xem ra ba chữ “người xa lạ” này, anh diễn giải càng hoàn hảo hơn.
“Đi thôi.” Chu Trị Thanh nói, ba người lập tức đi vào trong cao ốc.
Lần này có mấy trăm công ty nhận lời mời tham dự hội nghị tài chính, Ngân hàng thương mại chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ trong số đó. Còn Ngũ Hạ Liên được coi như là “khách mời đặc biệt”, sắp xếp vị trí đặc biệt, ngồi ở phía trên đầu tiên. Ngồi bên cạnh anh còn có mấy vị khách mời đặc biệt khác, những người quyền quý trong giới tài chính.
Vị trí ngồi ở phía sau đám người, Cố Hiểu Thần ngồi ở một góc nào đó, mắt nhìn khắp nơi tìm nhưng tìm không thấy người.
“Tiếp theo chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh Ngũ Hạ Liên tiên sinh – CEO của Công ty Ngũ thị Hồng Kông!” Giọng nam vang vọng của MC chương trình vang lên, mọi người vỗ tay.
“Chào các vị.” Giọng nam trầm thấp thuần hậu không nhanh không chậm vang lên, giống như một cơn gió nhẹ thổi đến.
Cố Hiểu Thần nghiêm túc xem xét các hồ sơ liên quan của cuộc họp, cầm bút trong tay, cô vẫn luôn không ngẩng đầu. Mãi đến khi diễn thuyết của anh sắp kết thúc, cô mới ngẩng đầu lên. Nhưng ánh mắt của anh giống như đang nhìn về phía cô, lại giống như nhìn ở một nơi khác, cô bình tĩnh cúi đầu.
Hội nghị tài chính kéo dài ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi.
Lối đi VIP phía trước không chen chúc, Ngũ Hạ Liên sải bước cùng một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, người phụ nữ vừa nói vừa cười, ôn nhu uyển chuyển không chê vào đâu được.
Tiếp sau đó đến nhà hàng của toà nhà dùng bữa đã được chuẩn bị sẵn, Tiểu Lý ở bên nhỏ tiếng nói, “Cô ấy là đệ nhất danh viện của Bằng Thành, Ôn Tĩnh Đồng, rất nổi tiếng. Có thể nói thế này, mười người đàn ông thì đến chín người đều muốn quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của cô ấy, còn có một loại người khác không quỳ bởi vì không có chân.”
Lời nói của Tiểu Lý khiến Chu Trị Thanh cười lớn, thịt trên mặt cũng rung lên.
Cố Hiểu Thần yên lặng ngồi ở một bên không lên tiếng.
Bữa tiệc tối bắt đầu, Ngũ Hạ Liên ngồi ở bàn trung tâm của đại sảnh, còn Cố Hiểu Thần ngồi cùng Chu Trị Thanh ở bàn bên trái. Món ăn nóng hổi được dọn lên, còn chưa động đũa. Có người đi đến bên cạnh Chu Trị Thanh, chậm rãi nói, “Quản lý Chu, Hạ tổng của chúng tôi mời Cố tiểu thư đổi chỗ.”
Vừa nghe thấy “Hạ tổng”, Chu Trị Thanh dĩ nhiên không dám có dị nghị, “Được, không thành vấn đề. Trợ lý Cố, cô đi đi.”
“Quản lý……..” Cố Hiểu Thần một mặt khó xử, trong lòng phiền muộn. Nhìn Chu Trị Thanh ở bên cạnh, biểu tình trên mặt của ông ta khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái, chắc chắn là cho rằng cô cùng anh có mối quan hệ gì đó rồi.
“Cố tiểu thư.” Người kia thúc giục.
Cố Hiểu Thần cắn răng, “Ngại quá, xin chuyển lời với Hạ tổng, tôi không đổi chỗ.”
Xe chạy nhanh như bay, ngồi trong xe, đồng nghiệp nam ở phía trước đang nói về sự phát triển của Thẩm Quyến mấy năm gần đây, thỉnh thoảng cũng bàn luận với quản lý Chu Trị Thanh, dĩ nhiên là bàn bạc một số chuyện chuẩn bị trước cho công việc, chính là phòng trước sẽ tránh được tai họa.
“Thẩm Quyến phát triển đặc biệt nhanh, kỳ sáu của Chỉ số trung tâm tài chính toàn cầu công bố, Thẩm Quyến là một trong số bảy mươi lăm thành phố trung tâm tài chính toàn cầu, xếp hạng thứ mười bốn về khả năng cạnh tranh của các trung tâm tài chính, có thể thấy Thẩm Quyến là một mảnh đất trù phú.” Tiểu Lý thỉnh thoảng lại quay đầu, cười nói.
“Tiểu Lý, cậu nói đúng, Thẩm Quyến thực sự là mảnh đất trù phú. Cho nên hội nghị tài chính lần này, trước mắt là phải đặc biệt giải thích, thông qua việc tiếp xúc với các tổ chức tài chính và công ty chứng khoán trong nước cũng hy vọng sẽ mở rộng thị trường trong nước.” Chu Trị Thanh gật đầu, mấy câu đã chỉ ra ý định thực sự của cuộc gặp gỡ lần này, cũng làm tăng thêm gánh nặng trên người bọn họ.
Cố Hiểu Thần nhìn phía trước, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Trợ lý Cố, có phải là ngồi xe thời gian quá dài nên không thoải mái không?” Chu Trị Thanh hỏi.
Cố Hiểu Thần cười, cô thực sự có chút không thoải mái, “Có một chút.”
“Trợ lý Cố, cũng sắp đến rồi, cô mở cửa sổ cho thoáng.” Tiểu Lý nhìn về phía Cố Hiểu Thần, quan tâm nói.
“Tiểu Lý, lấy cho trợ lý Cố chai nước khoáng.” Chu Trị Thanh trầm giọng phân phó, Tiểu Lý liền lấy nước đưa cho Cố Hiểu Thần.
Cô vừa cảm ơn, vừa nhận lấy, “Thật là ngại quá, làm phiền rồi.”
Sau khi đến khách sạn đã đặt trước, ba người bỏ đồ xuống, tự mình đi đến phòng để nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên của chuyến công tác, bọn họ không đến điểm hẹn mà cùng nhau đi dạo khắp thành phố Thẩm Quyến nhộn nhịp. Cố Hiểu Thần cho đến lúc trưởng thành cũng rất hiếm khi ra khỏi Hồng Kông, ngoại trừ lần trước đi công tác ở Nhật Bản, sau đó là chuyến đi đến Pháp, cô cũng không đi chơi nhiều.
Lần này cũng chỉ là chuyến du ngoạn ngoài dự kiến.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, cô mới theo Chu Trị Thanh đi đến Trung tâm hội nghị tài chính.
Toà cao ốc cao cấp bằng kính xanh đậm, đứng ở trước cửa toà cao ốc nhìn lên, toà nhà trước mắt tựa hồ như sừng sững chọc trời, hiện ra một hình tam giác đều. Tất nhiên, đây là sai sót của thị giác.
“Trợ lý Cố.” Tiểu Lý ở phía trước gọi, Cố Hiểu Thần vội vàng đáp lời.
Ba người lúc sắp đi vào cao ốc, phía sau lại có mấy chiếc xe RV màu đen hùng hậu chạy đến, dàn hàng ngang dừng lại bên đường. Sự phô trương quá lố như vậy thu hút sự chú ý của mọi người.
Cố Hiểu Thần cũng quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ở đầu tiên có người bước xuống mở cửa sau cho chiếc xe ở giữa.
Sau đó một bóng dáng cao lớn bước ra.
Âu phục chỉnh tề phẳng tắp, màu đen tuyền giống như mái tóc của anh ta, kết hợp với áo sơ mi màu xám bạc, dưới ánh nắng mặt trời phủ lên một tầng ánh vàng. Đường nét khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, đường nét kiên quyết, một lọn tóc xoã trên trán, tựa như không khuất phục bởi bất cứ thứ gì hay bất kỳ ai, rất tuỳ ý ngang ngược.
Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ bất động thanh sắc, không biết mình có phải là quá xui xẻo hay không.
Sao đến đâu cũng có thể gặp được anh ấy vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ ra đây là hội nghị tài chính, anh là ông trùm của giới kinh doanh tài chính, làm sao có thể không tham dự?
Chu Trị Thanh chưa từng gặp qua Ngũ Hạ Liên, trước kia đi đến Ngũ thị đàm phán, sau đó cũng là các quản lý khác đứng ra ký kết hiệp thương. Nhưng ông vẫn nhận ra cậu ta, suy cho cùng cậu ta cũng là người nổi tiếng được báo chí đưa tin thường xuyên.
Chu Trị Thanh cười bước lên tiếp đón, vừa đi vừa rút danh thiếp ra, nịnh bợ nói, “Hạ tổng. Chào cậu. Tôi là Chu Trị Thanh của Ngân hàng chứng khoán thương mại.”
Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, trợ lý ở một bên nhận lấy tấm danh thiếp của ông tay. Thái độ của anh thờ ơ, không có bất cứ thay đổi nào so với mọi ngày, tạo cho người ta một áp lực vô hình, dường như anh ấy quá cao không thể với tới. Thân hình cao lớn kia chậm rãi đi qua Cố Hiểu Thần, chỉ cách cô một mét cứ như vậy lướt qua.
Xem ra ba chữ “người xa lạ” này, anh diễn giải càng hoàn hảo hơn.
“Đi thôi.” Chu Trị Thanh nói, ba người lập tức đi vào trong cao ốc.
Lần này có mấy trăm công ty nhận lời mời tham dự hội nghị tài chính, Ngân hàng thương mại chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ trong số đó. Còn Ngũ Hạ Liên được coi như là “khách mời đặc biệt”, sắp xếp vị trí đặc biệt, ngồi ở phía trên đầu tiên. Ngồi bên cạnh anh còn có mấy vị khách mời đặc biệt khác, những người quyền quý trong giới tài chính.
Vị trí ngồi ở phía sau đám người, Cố Hiểu Thần ngồi ở một góc nào đó, mắt nhìn khắp nơi tìm nhưng tìm không thấy người.
“Tiếp theo chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh Ngũ Hạ Liên tiên sinh – CEO của Công ty Ngũ thị Hồng Kông!” Giọng nam vang vọng của MC chương trình vang lên, mọi người vỗ tay.
“Chào các vị.” Giọng nam trầm thấp thuần hậu không nhanh không chậm vang lên, giống như một cơn gió nhẹ thổi đến.
Cố Hiểu Thần nghiêm túc xem xét các hồ sơ liên quan của cuộc họp, cầm bút trong tay, cô vẫn luôn không ngẩng đầu. Mãi đến khi diễn thuyết của anh sắp kết thúc, cô mới ngẩng đầu lên. Nhưng ánh mắt của anh giống như đang nhìn về phía cô, lại giống như nhìn ở một nơi khác, cô bình tĩnh cúi đầu.
Hội nghị tài chính kéo dài ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi.
Lối đi VIP phía trước không chen chúc, Ngũ Hạ Liên sải bước cùng một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, người phụ nữ vừa nói vừa cười, ôn nhu uyển chuyển không chê vào đâu được.
Tiếp sau đó đến nhà hàng của toà nhà dùng bữa đã được chuẩn bị sẵn, Tiểu Lý ở bên nhỏ tiếng nói, “Cô ấy là đệ nhất danh viện của Bằng Thành, Ôn Tĩnh Đồng, rất nổi tiếng. Có thể nói thế này, mười người đàn ông thì đến chín người đều muốn quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của cô ấy, còn có một loại người khác không quỳ bởi vì không có chân.”
Lời nói của Tiểu Lý khiến Chu Trị Thanh cười lớn, thịt trên mặt cũng rung lên.
Cố Hiểu Thần yên lặng ngồi ở một bên không lên tiếng.
Bữa tiệc tối bắt đầu, Ngũ Hạ Liên ngồi ở bàn trung tâm của đại sảnh, còn Cố Hiểu Thần ngồi cùng Chu Trị Thanh ở bàn bên trái. Món ăn nóng hổi được dọn lên, còn chưa động đũa. Có người đi đến bên cạnh Chu Trị Thanh, chậm rãi nói, “Quản lý Chu, Hạ tổng của chúng tôi mời Cố tiểu thư đổi chỗ.”
Vừa nghe thấy “Hạ tổng”, Chu Trị Thanh dĩ nhiên không dám có dị nghị, “Được, không thành vấn đề. Trợ lý Cố, cô đi đi.”
“Quản lý……..” Cố Hiểu Thần một mặt khó xử, trong lòng phiền muộn. Nhìn Chu Trị Thanh ở bên cạnh, biểu tình trên mặt của ông ta khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái, chắc chắn là cho rằng cô cùng anh có mối quan hệ gì đó rồi.
“Cố tiểu thư.” Người kia thúc giục.
Cố Hiểu Thần cắn răng, “Ngại quá, xin chuyển lời với Hạ tổng, tôi không đổi chỗ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.