Chương 100: Trò Chơi Quốc Vương
Thác Bạt Thụy Thụy
13/12/2021
Cố Hiểu Thần cầm ly nước trái cây lên, cúi đầu uống một ngụm.
Nước trái cây vị chanh, trong vị chua còn mang theo một chút vị đắng, không có gì đặc biệt, nhưng nó lại giống như cô vậy. Cô cũng như loại nước chanh này, không có bề ngoài ưa nhìn như bao loại nước trái cây khác, không có vị ngọt khiến người ta thích. Chỉ cắn một miếng thôi cũng khiến người ta cảm thấy vừa chua vừa đắng, hiếm khi có người hỏi tới.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía Ngôn Húc Đông, cô nhẹ giọng nói, “Tôi rất thích loại mùi vị này.”
“Vị chanh?” Ngôn Húc Đông thuận miệng hỏi lại nhìn thấy cô gật đầu, anh nói tiếp, “Nước trái cây trong đây đều là mới ép. Mùi vị nước chanh rất thanh mát nhưng mà vẫn nên uống ít một chút, không tốt cho dạ dày.”
“Ôi. Húc Đông, anh thật quan tâm Hiểu Thần nha.” Diêu Vịnh Tâm đi đến gần hai người bọn họ rồi trêu ghẹo.,
Cố Hiểu Thần xấu hổ cúi đầu, trở nên mất tự nhiên kèm cảm giác bất an đang ùa đến.
Ngôn Húc Đông chỉ cười, trầm giọng nói, “Tôi đối với mỗi người đều rất quan tâm.
“Thật sao? Tôi cảm thấy anh đối với Hiểu Thần đặc biệt quan tâm.” Diêu Vịnh Tâm nhướn nhướn mày, xoay người đi đến chỗ quầy rượu. Ánh mắt lướt qua quầy trưng bày những chai ruợu của Mỹ, nhất thời cũng không biết phải uống cái gì, quay đầu gọi, “Thẩm Nhược, cô uống rượu không? Rượu đỏ hay là rượu nho?”
Thẩm Nhược im lặng lập tức đặt ly nước xuống, đứng dậy đi đến chỗ Diêu Vịnh Tâm, “Em uống rượu nho.”
“Em tự xem đi, chọn lấy một chai.”
Cố Hiểu Thần ngồi trên sô pha, vô ý ngẩng đầu, mắt chậm rãi nhìn thấy Ngũ Hạ Liên ngồi ở phía đối diện. Nhưng anh không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn màn hình tinh thể lỏng khổng lồ, thưởng thức bộ phim đang chiếu trên màn hình. Ngay cả ánh mắt cũng không lướt qua cô, giống như một người xa lạ.
“Kính kong---” có người nhấn chuông cửa.
Người phục vụ dẫn một nhóm tiến vào phòng bao, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, mùi thơm toả ra rất hấp dẫn. Mọi người tụ lại cùng nhau ăn, bàn ăn hình chữ nhật, mấy người đàn ông ngồi một bên, phụ nữ ngồi một bên, ngồi đối diện nhau. Ngũ Hạ Liên ngồi ở vị trí đầu tiên, Cố Hiểu Thần lại ngồi ở vị trí ngược lại, hai người lệch phương vị.
“Mùi vị của món gan ngỗng kiểu Pháp này thật tuyệt.” Diêu Vịnh Tâm cười, nhìn hai người bên cạnh, “Thẩm Nhược, Hiểu Thần, các cô đói thì nên ăn nhiều một chút.”
“Tôi gọi, dĩ nhiên là mùi vị phải ngon rồi.” Ngũ Hạo Dương nhướng nhướng mày, không quên giành công.
Diêu Vịnh Tâm lườm anh ta một cái, “Vâng, phó tổng có ánh mắt tốt.”
Thẩm Nhược cầm khăn ăn lên lau miệng, nhẹ giọng nói, “FoieGras, tên món ăn nổi tiếng này cũng đẩy sự lãng mạn của Pháp lên đến tột cùng. Còn có người nói, gan ngỗng là món ăn tây thích hợp với chị em phụ nữ nhất.”
“Thẩm Nhược, cô cũng nghiên cứu món ăn tây à?” Diêu Vịnh Tâm hỏi.
“Có một chút.” Thẩm Nhược xấu hổ cười, “Tôi rất thích tìm hiểu ẩm thực.”
Thẩm Nhược và Diêu Vịnh Tâm thỉnh thoảng nói chuyện, Cố Hiểu Thần lặng lẽ ăn thức ăn trong đĩa. Lúc cô ăn cơm đặc biệt dịu dàng ít nói, loại điềm tĩnh đó khiến người ta quên mất cô. Kỳ thực trong một thời gian dài, sự tồn tại của cô giống như không khí. Nhưng, lại thu hút ánh nhìn chăm chú của một người nào đó.
Cố Hiểu Thần im lặng ăn một ít rồi đặt đũa xuống, hiển nhiên là đã hơi no.
“Không thích ăn bò bít tết?” Ngôn Húc Đông thấy món bò bít tết trong đĩa của cô còn chưa đụng đến, hoài nghi hỏi.
“Hiểu Thần, nếu không thích ăn bò bít tết có thể ăn những món khác.” Diêu Vịnh Tâm phụ hoạ.
Ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về một phía, giọng của Cố Hiểu Thần rất nhẹ rất nhỏ, “Tôi…. tôi chỉ là có chút làm biếng.”
Đám người lập tức sững sờ.
Cố Hiểu Thần luôn luôn làm việc chăm chỉ, cũng có lúc làm biếng?
“Để anh giúp em.” Ngôn Húc Đông cười, đặt dao nĩa trong tay xuống, cầm đĩa bò bít tết của cô qua rồi cầm một bộ dao nĩa khác lên giúp cô cắt miếng thịt bò.
Cố Hiểu Thần không khỏi lúng túng, “Thế này sao được…”
“Không sao không sao. Húc Đông quen cầm dao nĩa hơn.” Diêu Vịnh Tâm cười.
“Có muốn người khác đút cho cô ăn không? Thư ký Cố?” Động tác của Ngũ Hạo Dương tao nhã cắt miếng bò bít tết, đầu cũng không ngẩng. Anh bất thình lình lên tiếng, rồi lại cau mày khó chịu không nói thêm gì nữa, liền nhìn Diêu Vịnh Tâm ở phía đối diện.
Người phụ nữ này thật độc ác, vậy mà lại dùng gót giày cao gót giẫm lên chân anh.
“Ăn đi.” Ngôn Húc Đông đem bò bít tết đã cắt xong đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần ngại ngùng nói tiếng “cảm ơn”, rồi im lặng tiếp tục ăn.
Ngũ Hạ Liên đặt dao nĩa xuống, lặng lẽ đứng lên đi về phía sô pha của phòng bao.
“Mọi người cứ từ từ ăn.” Diêu Vịnh Tâm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh anh nói nhỏ cái gì đó. Cử chỉ thân mật khắng khít lại rất tự nhiên của hai người từ trước đến giờ vẫn là như vậy.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhìn vào chỗ anh vừa mới ngồi, chỉ thấy thức ăn trong đĩa dường như còn chưa ăn qua.
***
Ăn xong bữa tối, Ngũ Hạo Dương đề nghị chơi “trò chơi quốc vương”.
Mặt Cố Hiểu Thần mù mịt, cô chưa bao giờ chơi qua cũng không biết luật chơi như thế nào.
Thẩm Nhược đến gần cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Hiểu Thần, trò chơi quốc vương chính là mọi người cùng nhau rút thăm. Trong đó có một tấm quốc vương, còn lại đều là những con số bình thường. Nhưng, người nào rút được quốc vương thì có thể tuỳ ý chọn hai con số để làm bất cứ điều gì, mà người rút phải con số đó không thể chống lại.”
“Ồ.” Cố Hiểu Thần gật đầu, đại khái đã hiểu.
Bất đầu lần rút thăm thứ nhất, ai đó ngẩng đầu và nở nụ cười xấu xa.
“Ngại quá, tôi là quốc vương.” Ngũ Hạo Dương cầm tấm số trong tay, rất hả hê.
“Thật à, vậy mà bị cậu rút trúng.” Diêu Vịnh Tâm lẩm bẩm một câu.
Ngũ Hạo Dương nhướng mày, chủ ý xấu xa nói, “Bây giờ tôi ra lậnh số một và số ba cột chân lại với nhau rồi chui qua bàn. Ai là số một, ai là số ba?”
“Á?” Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đồng thời đau khổ ra mặt, bất lực thở nhẹ ra tiếng.
“Chui đi. Đã chơi thì phải chịu.” Ngũ Hạo Dương cầm ly rượu lên uống một ngụm, thong dong nhìn hai người bọn họ. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược không có cách nào nữa, đành phải buộc chân lại với nhau. Sau đó tháo giày ra rồi nằm lên mặt đất chui qua gầm bàn.
Người khổ hơn chính là Thẩm Nhược, bởi vì cô ấy hôm nay mặc váy.
Cố Hiểu Thần trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thôi.
Nước trái cây vị chanh, trong vị chua còn mang theo một chút vị đắng, không có gì đặc biệt, nhưng nó lại giống như cô vậy. Cô cũng như loại nước chanh này, không có bề ngoài ưa nhìn như bao loại nước trái cây khác, không có vị ngọt khiến người ta thích. Chỉ cắn một miếng thôi cũng khiến người ta cảm thấy vừa chua vừa đắng, hiếm khi có người hỏi tới.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía Ngôn Húc Đông, cô nhẹ giọng nói, “Tôi rất thích loại mùi vị này.”
“Vị chanh?” Ngôn Húc Đông thuận miệng hỏi lại nhìn thấy cô gật đầu, anh nói tiếp, “Nước trái cây trong đây đều là mới ép. Mùi vị nước chanh rất thanh mát nhưng mà vẫn nên uống ít một chút, không tốt cho dạ dày.”
“Ôi. Húc Đông, anh thật quan tâm Hiểu Thần nha.” Diêu Vịnh Tâm đi đến gần hai người bọn họ rồi trêu ghẹo.,
Cố Hiểu Thần xấu hổ cúi đầu, trở nên mất tự nhiên kèm cảm giác bất an đang ùa đến.
Ngôn Húc Đông chỉ cười, trầm giọng nói, “Tôi đối với mỗi người đều rất quan tâm.
“Thật sao? Tôi cảm thấy anh đối với Hiểu Thần đặc biệt quan tâm.” Diêu Vịnh Tâm nhướn nhướn mày, xoay người đi đến chỗ quầy rượu. Ánh mắt lướt qua quầy trưng bày những chai ruợu của Mỹ, nhất thời cũng không biết phải uống cái gì, quay đầu gọi, “Thẩm Nhược, cô uống rượu không? Rượu đỏ hay là rượu nho?”
Thẩm Nhược im lặng lập tức đặt ly nước xuống, đứng dậy đi đến chỗ Diêu Vịnh Tâm, “Em uống rượu nho.”
“Em tự xem đi, chọn lấy một chai.”
Cố Hiểu Thần ngồi trên sô pha, vô ý ngẩng đầu, mắt chậm rãi nhìn thấy Ngũ Hạ Liên ngồi ở phía đối diện. Nhưng anh không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn màn hình tinh thể lỏng khổng lồ, thưởng thức bộ phim đang chiếu trên màn hình. Ngay cả ánh mắt cũng không lướt qua cô, giống như một người xa lạ.
“Kính kong---” có người nhấn chuông cửa.
Người phục vụ dẫn một nhóm tiến vào phòng bao, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, mùi thơm toả ra rất hấp dẫn. Mọi người tụ lại cùng nhau ăn, bàn ăn hình chữ nhật, mấy người đàn ông ngồi một bên, phụ nữ ngồi một bên, ngồi đối diện nhau. Ngũ Hạ Liên ngồi ở vị trí đầu tiên, Cố Hiểu Thần lại ngồi ở vị trí ngược lại, hai người lệch phương vị.
“Mùi vị của món gan ngỗng kiểu Pháp này thật tuyệt.” Diêu Vịnh Tâm cười, nhìn hai người bên cạnh, “Thẩm Nhược, Hiểu Thần, các cô đói thì nên ăn nhiều một chút.”
“Tôi gọi, dĩ nhiên là mùi vị phải ngon rồi.” Ngũ Hạo Dương nhướng nhướng mày, không quên giành công.
Diêu Vịnh Tâm lườm anh ta một cái, “Vâng, phó tổng có ánh mắt tốt.”
Thẩm Nhược cầm khăn ăn lên lau miệng, nhẹ giọng nói, “FoieGras, tên món ăn nổi tiếng này cũng đẩy sự lãng mạn của Pháp lên đến tột cùng. Còn có người nói, gan ngỗng là món ăn tây thích hợp với chị em phụ nữ nhất.”
“Thẩm Nhược, cô cũng nghiên cứu món ăn tây à?” Diêu Vịnh Tâm hỏi.
“Có một chút.” Thẩm Nhược xấu hổ cười, “Tôi rất thích tìm hiểu ẩm thực.”
Thẩm Nhược và Diêu Vịnh Tâm thỉnh thoảng nói chuyện, Cố Hiểu Thần lặng lẽ ăn thức ăn trong đĩa. Lúc cô ăn cơm đặc biệt dịu dàng ít nói, loại điềm tĩnh đó khiến người ta quên mất cô. Kỳ thực trong một thời gian dài, sự tồn tại của cô giống như không khí. Nhưng, lại thu hút ánh nhìn chăm chú của một người nào đó.
Cố Hiểu Thần im lặng ăn một ít rồi đặt đũa xuống, hiển nhiên là đã hơi no.
“Không thích ăn bò bít tết?” Ngôn Húc Đông thấy món bò bít tết trong đĩa của cô còn chưa đụng đến, hoài nghi hỏi.
“Hiểu Thần, nếu không thích ăn bò bít tết có thể ăn những món khác.” Diêu Vịnh Tâm phụ hoạ.
Ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về một phía, giọng của Cố Hiểu Thần rất nhẹ rất nhỏ, “Tôi…. tôi chỉ là có chút làm biếng.”
Đám người lập tức sững sờ.
Cố Hiểu Thần luôn luôn làm việc chăm chỉ, cũng có lúc làm biếng?
“Để anh giúp em.” Ngôn Húc Đông cười, đặt dao nĩa trong tay xuống, cầm đĩa bò bít tết của cô qua rồi cầm một bộ dao nĩa khác lên giúp cô cắt miếng thịt bò.
Cố Hiểu Thần không khỏi lúng túng, “Thế này sao được…”
“Không sao không sao. Húc Đông quen cầm dao nĩa hơn.” Diêu Vịnh Tâm cười.
“Có muốn người khác đút cho cô ăn không? Thư ký Cố?” Động tác của Ngũ Hạo Dương tao nhã cắt miếng bò bít tết, đầu cũng không ngẩng. Anh bất thình lình lên tiếng, rồi lại cau mày khó chịu không nói thêm gì nữa, liền nhìn Diêu Vịnh Tâm ở phía đối diện.
Người phụ nữ này thật độc ác, vậy mà lại dùng gót giày cao gót giẫm lên chân anh.
“Ăn đi.” Ngôn Húc Đông đem bò bít tết đã cắt xong đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần ngại ngùng nói tiếng “cảm ơn”, rồi im lặng tiếp tục ăn.
Ngũ Hạ Liên đặt dao nĩa xuống, lặng lẽ đứng lên đi về phía sô pha của phòng bao.
“Mọi người cứ từ từ ăn.” Diêu Vịnh Tâm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh anh nói nhỏ cái gì đó. Cử chỉ thân mật khắng khít lại rất tự nhiên của hai người từ trước đến giờ vẫn là như vậy.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ nhìn vào chỗ anh vừa mới ngồi, chỉ thấy thức ăn trong đĩa dường như còn chưa ăn qua.
***
Ăn xong bữa tối, Ngũ Hạo Dương đề nghị chơi “trò chơi quốc vương”.
Mặt Cố Hiểu Thần mù mịt, cô chưa bao giờ chơi qua cũng không biết luật chơi như thế nào.
Thẩm Nhược đến gần cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Hiểu Thần, trò chơi quốc vương chính là mọi người cùng nhau rút thăm. Trong đó có một tấm quốc vương, còn lại đều là những con số bình thường. Nhưng, người nào rút được quốc vương thì có thể tuỳ ý chọn hai con số để làm bất cứ điều gì, mà người rút phải con số đó không thể chống lại.”
“Ồ.” Cố Hiểu Thần gật đầu, đại khái đã hiểu.
Bất đầu lần rút thăm thứ nhất, ai đó ngẩng đầu và nở nụ cười xấu xa.
“Ngại quá, tôi là quốc vương.” Ngũ Hạo Dương cầm tấm số trong tay, rất hả hê.
“Thật à, vậy mà bị cậu rút trúng.” Diêu Vịnh Tâm lẩm bẩm một câu.
Ngũ Hạo Dương nhướng mày, chủ ý xấu xa nói, “Bây giờ tôi ra lậnh số một và số ba cột chân lại với nhau rồi chui qua bàn. Ai là số một, ai là số ba?”
“Á?” Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược đồng thời đau khổ ra mặt, bất lực thở nhẹ ra tiếng.
“Chui đi. Đã chơi thì phải chịu.” Ngũ Hạo Dương cầm ly rượu lên uống một ngụm, thong dong nhìn hai người bọn họ. Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược không có cách nào nữa, đành phải buộc chân lại với nhau. Sau đó tháo giày ra rồi nằm lên mặt đất chui qua gầm bàn.
Người khổ hơn chính là Thẩm Nhược, bởi vì cô ấy hôm nay mặc váy.
Cố Hiểu Thần trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.