Chương 81: Trở Thành Thư Ký Phó Tổng
Thác Bạt Thụy Thụy
08/12/2021
Kết thúc chuyến đi Anh Quốc, cuối tuần trôi qua bình an.
Cố Hiểu Thần trở về Ngũ thị đi làm, vừa mới đến công ty, cô nhận được tin từ thư ký Hạ Viện, “Cố tiểu thư, từ hôm nay trở đi, cô đã không còn là trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia nữa.”
Cái gì? Cố Hiểu Thần còn chưa vào đến phòng làm việc, nắm chặt túi đeo trong tay.
Hạ Viện lại lạnh giọng nói, “Liên thiếu gia chỉ định cô làm thư ký phó tổng, ngày hôm nay nhậm chức. Bây giờ cô đi đến văn phòng phó tổng báo cáo.”
Phó tổng? Ngũ thị lúc nào có phó tổng vậy?
“Nhưng…” Cố Hiểu Thần hoàn toàn cảm thấy có gì đó không thích hợp ở đây, nhưng lại nói không ra lời.
Hạ Viện nhìn chằm chằm cô, giọng nữ không có chút thay đổi cảm xúc nào, “Cố tiểu thư, vẫn còn vấn đề gì sao?”
“Không có.” Cố Hiểu Thần bỗng nhớ ra lúc ở Anh, câu cuối cùng Ngũ Hạ Liên nói, đến cùng là ý tứ gì.
Hoá ra là như thế này.
Cố Hiểu Thần lại hỏi, “Thư ký Hạ, vậy văn phòng phó tổng ở tầng mấy?”
“Tầng mười sáu.” Thư ký Hạ trả lời, quay người đi vào phòng thư ký tiếp tục làm việc.
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ thở dài, xoay người nhìn về phía căn phòng mình đã từng làm việc. Bỗng có một loại cảm giác hoài niệm không thể giải thích được. Lại chuyển tầm mắt lần nữa, nhìn về phía hai cánh cửa lớn đóng chặt của văn phòng tổng tài. Cô ngẩn người, lặng lẽ quay đầu đi vào thang máy.
Lúc cửa thang máy chầm chầm đóng lại, cô lại không kìm chế được mà nghĩ: sau này, ai pha cà phê cho anh.
Nghĩ cái gì vậy. Cố Hiểu Thần lắc đầu.
***
Tầng mười sáu rộng lớn, ở đây là bộ phận tài chính đầu tư.
Bộ phận tài chính đầu tư là bộ phận trọng điểm của Ngũ thị, đầu tư tài chính tổng hợp bao gồm hợp đồng tương lai, cổ phiếu, quỹ .v.v…, khoảng 40% quyền kiểm soát vốn của Ngũ thị được quyết định bởi các tính toán, lập kế hoạch của bộ phận này. Cho nên, bộ phận này cũng có thể xem là nơi huyết mạch tài chính của Ngũ thị.
Cố Hiểu Thần đi vào phòng làm việc, đồng nghiệp không quen, khuôn mặt lạ lẫm, hết thảy đều xa lạ.
Cô mỉm cười ứng đối.
“Xin hỏi, phó tổng đến chưa?” Cố Hiểu Thần hỏi thăm một tiếng.
Nhân viên kia định trả lời, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nam đầy tinh thần phấn chấn, “Tìm tôi?”
Cố Hiểu Thần giật mình, gấp gáp quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tóc highlight mấy sợi màu vàng. Quần áo tuỳ ý, nhưng nhìn ra được chất liệu rất cầu kỳ, nên không phải là loại đắt đỏ bình thường. Một tay cầm áo vest vắt qua vai, sơ mi hoa mặc không ngay ngắn, thậm chỉ ngay cả cà vạt cũng không thắt lại.
Khuôn mặt kia cũng đẹp trai, không thể không nhìn ra sự kiêu căng ngạo mạn, chỉ là trong sự bá đạo của anh ta lại khiến người ta cảm thấy mấy phần tính khí trẻ con.
Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt đó của anh vậy mà lại có thể mờ nhạt nhìn thấy bóng dáng của người nào đó.
Cố Hiểu Thần hoàn hồn, nhẹ giọng nói, “Phó tổng, tôi là thư ký mới, tôi tên là Cố Hiểu Thần.”
“Vào rồi nói tiếp.” Ngũ Hạo Dương nhếch khoé môi, ánh mắt nhìn kỹ cô một cái, tuỳ ý đi vào văn phòng treo biển “Phó tổng”.
Cố Hiểu Thần do dự cất bước đi theo anh ta vào văn phòng.
Thảm trải sàn hoạ tiết ca rô màu nâu, cô đứng ở trước bàn làm việc, còn anh ngồi ở ghế điều hành.
Ngũ Hạo Dương lúc này mới tuỳ tiện xem xét đánh giá cô, đem cả người cô từ trên xuống dưới đều nhìn qua một lượt. Cố Hiểu Thần bị anh nhìn như vậy, nghi ngờ bản thân có phải là có gì đó không thích hợp, anh lại đột nhiên mở miệng hỏi, “Tên của cô là…”
“Cố Hiểu Thần.” Cô liền tiếp lời.
Ngũ Hạo Dương hơi gật đầu, tóc vàng ngang ngược rủ xuống, “Cố tiểu thư, cô không cảm thấy cách ăn mặc trang điểm của cô rất thiếu sức sống sao?”
Bộ đồ màu xám đen, váy dài qua đầu gối. Tóc dài búi lên có chút tỉ mỉ, còn đeo một cặp mắt kính gọng đen vô lý như vậy. Cô căn bản không giống như người hiện đại, còn có cô gái nào ngày nay ăn mặc trang điểm như vậy không? Với lại, cách ăn mặc này cũng quá là chướng mắt đi, hoàn toàn không có mỹ cảm.
Cố Hiểu Thần dường như đã quen bị người khác nói như vậy, chỉ nhàn nhạt trả lời, “Vẫn tốt. Tôi đã quen rồi.”
“Nhưng tôi không quen.” Giọng nói của Ngũ Hạo Dương lấn át cô, nheo mắt, “Bây giờ nếu cô đã là thư ký của tôi, vậy thì phải theo quy tắc của tôi.”
Cố Hiểu Thần nhìn anh, hoài nghi những quy tắc anh là gì.
“Từ nay trở đi, tôi nói cái gì thì cô làm cái đó, ngoan ngoãn nghe lời. Còn có, váy của cô toàn bộ đổi thành loại trên đầu gối.” Ngũ Hạo Dương ngắn gọn yêu cầu, lộ ra nụ cười mỉm sáng lạn với cô. Nhưng Cố Hiểu Thần lại cau mày, điều thứ nhất, cô còn có thể tuân thủ, nhưng điều thứ hai…
Cố Hiểu Thần muôn phần ảo não, cô vừa định mở miệng, Ngũ Hạo Dương lại bổ sung thêm, “Đúng rồi, tôi thêm một câu nữa, mắt kính của cô mua quá khó nhìn, đổi sang kính áp tròng đi.”
“Kỳ thực cô da dẻ trắng như vậy, rất phù hợp mặc các tông màu hồng phấn.” Anh tự nhìn tự nói, trong đầu mô tả ra một hình tượng nào đó, “Còn phải đổi kiểu tóc, biết đâu cũng không tệ.”
“Phó tổng…” Cố Hiểu Thần tối nghĩa gọi.
“Cốc cốc.” Cửa lớn văn phòng bị người gõ mấy tiếng.
“Vào đi.” Ngũ Hạo Dương nói.
Cửa bị người mở ra, người phụ nữ ăn mặc lịch sự nhưng không mất đi sự quyến rũ của mình bước vào một cách duyên dáng. Tóc ngắn ngang tai, trong sự thành thục còn lộ ra một chút xinh đẹp, mội đôi mắt lớn ướt át, nụ cười vừa phải và ngọt ngào. Người phụ nữ nhìn thấy trong văn phòng còn có người khác, mỉm cười nói, “Có quấy rầy không?”
“Cậu…” Mặt Ngũ Hạo Dương thoáng ngạc nhiên.
“Chào phó tổng.” Người phụ nữ vẫn luôn tươi cười, “Tôi là quản lý bộ phận đầu tư tài chính mới đến, Diêu Vịnh Tâm.”
Ngũ Hạo Dương dường như là bừng tỉnh, cười lớn ra tiếng. Anh vừa cười, Diêu Vịnh Tâm cũng cười theo. Hai người ngầm hiểu ý nhau mà cười, Cố Hiểu Thần càng thêm khó hiểu.
“Phó tổng, vị tiểu thư này là…” Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn về phía một người khác trong văn phòng, cười hỏi.
“Thư ký Cố Hiểu Thần.” Ngũ Hạo Dương phóng khoáng nói.
“Thư ký Cố, chào cô.” Diêu Vịnh Tâm đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, phóng khoáng nhanh nhẹn chìa tay đến.
Cố Hiểu Thần sửng sốt trước sự tự tin quyến rũ của cô ấy, chần chừ đưa tay của cô ra, “Chào chị, quản lý Diêu.”
“Hôm nay là thứ hai, tôi nhớ chiếu theo lệ cũ có cuộc họp tuần phải không?” Diêu Vịnh Tâm hỏi.
“Vâng.” Cố Hiểu Thần mắt liếc thời gian, “Mười phút sau bắt đầu.”
“Phó tổng, mời.” Diêu Vịnh Tâm nói.
Ngũ Hạo Dương bất lực đứng dậy, hai người một trước đi ra khỏi văn phòng vừa nói vừa cười. Còn Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi theo phía sau.
Cố Hiểu Thần trở về Ngũ thị đi làm, vừa mới đến công ty, cô nhận được tin từ thư ký Hạ Viện, “Cố tiểu thư, từ hôm nay trở đi, cô đã không còn là trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia nữa.”
Cái gì? Cố Hiểu Thần còn chưa vào đến phòng làm việc, nắm chặt túi đeo trong tay.
Hạ Viện lại lạnh giọng nói, “Liên thiếu gia chỉ định cô làm thư ký phó tổng, ngày hôm nay nhậm chức. Bây giờ cô đi đến văn phòng phó tổng báo cáo.”
Phó tổng? Ngũ thị lúc nào có phó tổng vậy?
“Nhưng…” Cố Hiểu Thần hoàn toàn cảm thấy có gì đó không thích hợp ở đây, nhưng lại nói không ra lời.
Hạ Viện nhìn chằm chằm cô, giọng nữ không có chút thay đổi cảm xúc nào, “Cố tiểu thư, vẫn còn vấn đề gì sao?”
“Không có.” Cố Hiểu Thần bỗng nhớ ra lúc ở Anh, câu cuối cùng Ngũ Hạ Liên nói, đến cùng là ý tứ gì.
Hoá ra là như thế này.
Cố Hiểu Thần lại hỏi, “Thư ký Hạ, vậy văn phòng phó tổng ở tầng mấy?”
“Tầng mười sáu.” Thư ký Hạ trả lời, quay người đi vào phòng thư ký tiếp tục làm việc.
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ thở dài, xoay người nhìn về phía căn phòng mình đã từng làm việc. Bỗng có một loại cảm giác hoài niệm không thể giải thích được. Lại chuyển tầm mắt lần nữa, nhìn về phía hai cánh cửa lớn đóng chặt của văn phòng tổng tài. Cô ngẩn người, lặng lẽ quay đầu đi vào thang máy.
Lúc cửa thang máy chầm chầm đóng lại, cô lại không kìm chế được mà nghĩ: sau này, ai pha cà phê cho anh.
Nghĩ cái gì vậy. Cố Hiểu Thần lắc đầu.
***
Tầng mười sáu rộng lớn, ở đây là bộ phận tài chính đầu tư.
Bộ phận tài chính đầu tư là bộ phận trọng điểm của Ngũ thị, đầu tư tài chính tổng hợp bao gồm hợp đồng tương lai, cổ phiếu, quỹ .v.v…, khoảng 40% quyền kiểm soát vốn của Ngũ thị được quyết định bởi các tính toán, lập kế hoạch của bộ phận này. Cho nên, bộ phận này cũng có thể xem là nơi huyết mạch tài chính của Ngũ thị.
Cố Hiểu Thần đi vào phòng làm việc, đồng nghiệp không quen, khuôn mặt lạ lẫm, hết thảy đều xa lạ.
Cô mỉm cười ứng đối.
“Xin hỏi, phó tổng đến chưa?” Cố Hiểu Thần hỏi thăm một tiếng.
Nhân viên kia định trả lời, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nam đầy tinh thần phấn chấn, “Tìm tôi?”
Cố Hiểu Thần giật mình, gấp gáp quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tóc highlight mấy sợi màu vàng. Quần áo tuỳ ý, nhưng nhìn ra được chất liệu rất cầu kỳ, nên không phải là loại đắt đỏ bình thường. Một tay cầm áo vest vắt qua vai, sơ mi hoa mặc không ngay ngắn, thậm chỉ ngay cả cà vạt cũng không thắt lại.
Khuôn mặt kia cũng đẹp trai, không thể không nhìn ra sự kiêu căng ngạo mạn, chỉ là trong sự bá đạo của anh ta lại khiến người ta cảm thấy mấy phần tính khí trẻ con.
Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt đó của anh vậy mà lại có thể mờ nhạt nhìn thấy bóng dáng của người nào đó.
Cố Hiểu Thần hoàn hồn, nhẹ giọng nói, “Phó tổng, tôi là thư ký mới, tôi tên là Cố Hiểu Thần.”
“Vào rồi nói tiếp.” Ngũ Hạo Dương nhếch khoé môi, ánh mắt nhìn kỹ cô một cái, tuỳ ý đi vào văn phòng treo biển “Phó tổng”.
Cố Hiểu Thần do dự cất bước đi theo anh ta vào văn phòng.
Thảm trải sàn hoạ tiết ca rô màu nâu, cô đứng ở trước bàn làm việc, còn anh ngồi ở ghế điều hành.
Ngũ Hạo Dương lúc này mới tuỳ tiện xem xét đánh giá cô, đem cả người cô từ trên xuống dưới đều nhìn qua một lượt. Cố Hiểu Thần bị anh nhìn như vậy, nghi ngờ bản thân có phải là có gì đó không thích hợp, anh lại đột nhiên mở miệng hỏi, “Tên của cô là…”
“Cố Hiểu Thần.” Cô liền tiếp lời.
Ngũ Hạo Dương hơi gật đầu, tóc vàng ngang ngược rủ xuống, “Cố tiểu thư, cô không cảm thấy cách ăn mặc trang điểm của cô rất thiếu sức sống sao?”
Bộ đồ màu xám đen, váy dài qua đầu gối. Tóc dài búi lên có chút tỉ mỉ, còn đeo một cặp mắt kính gọng đen vô lý như vậy. Cô căn bản không giống như người hiện đại, còn có cô gái nào ngày nay ăn mặc trang điểm như vậy không? Với lại, cách ăn mặc này cũng quá là chướng mắt đi, hoàn toàn không có mỹ cảm.
Cố Hiểu Thần dường như đã quen bị người khác nói như vậy, chỉ nhàn nhạt trả lời, “Vẫn tốt. Tôi đã quen rồi.”
“Nhưng tôi không quen.” Giọng nói của Ngũ Hạo Dương lấn át cô, nheo mắt, “Bây giờ nếu cô đã là thư ký của tôi, vậy thì phải theo quy tắc của tôi.”
Cố Hiểu Thần nhìn anh, hoài nghi những quy tắc anh là gì.
“Từ nay trở đi, tôi nói cái gì thì cô làm cái đó, ngoan ngoãn nghe lời. Còn có, váy của cô toàn bộ đổi thành loại trên đầu gối.” Ngũ Hạo Dương ngắn gọn yêu cầu, lộ ra nụ cười mỉm sáng lạn với cô. Nhưng Cố Hiểu Thần lại cau mày, điều thứ nhất, cô còn có thể tuân thủ, nhưng điều thứ hai…
Cố Hiểu Thần muôn phần ảo não, cô vừa định mở miệng, Ngũ Hạo Dương lại bổ sung thêm, “Đúng rồi, tôi thêm một câu nữa, mắt kính của cô mua quá khó nhìn, đổi sang kính áp tròng đi.”
“Kỳ thực cô da dẻ trắng như vậy, rất phù hợp mặc các tông màu hồng phấn.” Anh tự nhìn tự nói, trong đầu mô tả ra một hình tượng nào đó, “Còn phải đổi kiểu tóc, biết đâu cũng không tệ.”
“Phó tổng…” Cố Hiểu Thần tối nghĩa gọi.
“Cốc cốc.” Cửa lớn văn phòng bị người gõ mấy tiếng.
“Vào đi.” Ngũ Hạo Dương nói.
Cửa bị người mở ra, người phụ nữ ăn mặc lịch sự nhưng không mất đi sự quyến rũ của mình bước vào một cách duyên dáng. Tóc ngắn ngang tai, trong sự thành thục còn lộ ra một chút xinh đẹp, mội đôi mắt lớn ướt át, nụ cười vừa phải và ngọt ngào. Người phụ nữ nhìn thấy trong văn phòng còn có người khác, mỉm cười nói, “Có quấy rầy không?”
“Cậu…” Mặt Ngũ Hạo Dương thoáng ngạc nhiên.
“Chào phó tổng.” Người phụ nữ vẫn luôn tươi cười, “Tôi là quản lý bộ phận đầu tư tài chính mới đến, Diêu Vịnh Tâm.”
Ngũ Hạo Dương dường như là bừng tỉnh, cười lớn ra tiếng. Anh vừa cười, Diêu Vịnh Tâm cũng cười theo. Hai người ngầm hiểu ý nhau mà cười, Cố Hiểu Thần càng thêm khó hiểu.
“Phó tổng, vị tiểu thư này là…” Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn về phía một người khác trong văn phòng, cười hỏi.
“Thư ký Cố Hiểu Thần.” Ngũ Hạo Dương phóng khoáng nói.
“Thư ký Cố, chào cô.” Diêu Vịnh Tâm đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, phóng khoáng nhanh nhẹn chìa tay đến.
Cố Hiểu Thần sửng sốt trước sự tự tin quyến rũ của cô ấy, chần chừ đưa tay của cô ra, “Chào chị, quản lý Diêu.”
“Hôm nay là thứ hai, tôi nhớ chiếu theo lệ cũ có cuộc họp tuần phải không?” Diêu Vịnh Tâm hỏi.
“Vâng.” Cố Hiểu Thần mắt liếc thời gian, “Mười phút sau bắt đầu.”
“Phó tổng, mời.” Diêu Vịnh Tâm nói.
Ngũ Hạo Dương bất lực đứng dậy, hai người một trước đi ra khỏi văn phòng vừa nói vừa cười. Còn Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi theo phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.