Chương 154: Trục Xuất Khỏi Hồng Kông
Thác Bạt Thụy Thụy
29/12/2021
Ngũ Hạo Dương nheo mắt, nhạo báng nói, “Xem ra là Hạ tổng quá đề cao và tán thuởng thư ký Cố rồi.”
Ngôn Húc Đông dường như nghĩ ra cái gì, ngưng mắt nói, “Tôi không chỉ nghi ngờ thông tin lần này là cô ta tiết lộ, tôi còn nghi ngờ hai lần trước cũng là cô ta giở trò quỷ.”
“Hai lần trước?” Diêu Vịnh Tâm hoài nghi hỏi.
“Tài liệu Hằng Nguyên bị đánh tráo, hồ sư đấu thầu đất đai Vinh Thăng không cánh mà bay. Rất có khả năng chính là cô ta.” Ngôn Húc Đông vô thức liên tưởng đến những chuyện trước đó, “Liên, tôi nghĩ phía cảnh sát cũng phải có manh mối rồi nên mới yêu cầu lật lại án.”
Cố Hiểu Thần mím môi, không biết nên nói cái gì.
“Cốc cốc-------------” Cửa bị gõ vang.
“Vào đi.”
Giây tiếp theo, Hạ Viện bưng ly cà phê tiến vào văn phòng. Cô mỉm cười với mọi người, vẫn là một thư ký hoàn mỹ như trước. Mỗi khi ánh mắt nhìn chăm chú Ngũ Hạ Liên, trong mắt đều sẽ loé ra tia sáng. Cố Hiểu Thần nhìn ánh mắt đó của cô ấy, không biết phải làm thế nào, khoảnh khắc này đối với cô vậy mà lại là nói không ra đó là cảm giác gì.
Ngũ Hạ Liên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, “Thư ký Hạ. Cô ở lại một lát. Còn những người khác, trở về vị trí của mình đi.”
Ngôn Húc Đông và những người khác nghe thấy Ngũ Hạ Liên nói như vậy nên nhanh chóng đứng lên ra khỏi văn phòng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Viện vẫn luôn điềm đạm đột nhiên lại có chút lo lắng, đợi mọi người đi hết, Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, chỉ có bốn chữ, “Chủ động từ chức.”
“Liên thiếu gia…………” Hạ Viện líu ríu gọi, cả người sững sờ.
“Tôi không muốn gặp lại cô ở Hồng Kông nữa.” Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo.
***
Hạ Viện trong ngày đã từ chức và rời khỏi Công ty Ngũ thị. Đối với sự việc từ chức đột ngột của Hạ Viện, trên dưới công ty cũng bàn tán xôn xao.
Nhưng không có người nào biết nguyên nhân là gì.
Người dường như đã bốc hơi không có hình dạng, không có tung tích gì nữa.
Mà phía bên Hoa Vũ, bởi vì Ngũ Hạo Dương dùng tư cách của mình đứng ra đảm bảo, nên Quách tổng mới đồng ý gia hạn thêm thời gian.
Sáng thứ sáu, mọi người phải đến Hoa Vũ đàm phán. Buổi tối thứ năm, đã qua hai giờ sáng, các thành viên của tổ dự án cuối cùng cũng đã hoàn thiện xong hồ sơ tài liệu và đã đóng thành cuốn. Mọi người nhìn cuốn hồ sơ trên bàn làm việc, đó là thành quả của sự chăm chỉ làm việc, thức đêm thức hôm của mọi người, hơn nữa còn hao tốn bao nhiêu tâm trí, công sức mới làm ra được, trên hết nó chính là kết tinh sự hợp tác của một cả một tập thể.
Đã đến thứ sáu, cả buổi sáng, các thành viên trong tổ dự án đều thấp thỏm không yên.
Nhìn thời gian từng chút từng chút một trôi qua, từ mười giờ đến mười một giờ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, mọi người gấp gáp quay đầu. Có người nhận điện thoại, nét mặt nặng nề căng thẳng chăm chú nghe tin tức ở đầu dây bên kia. Lúc đó, không khí dường như đông cứng lại.
“Được, tôi hiểu rồi.” Người đó cúp điện thoại, nét mặt vẫn nặng nề như cũ.
“Tiểu Trương, kết quả cuối cùng như thế nào?” Có người sốt ruột hỏi.
Tiểu Trương im lặng một lúc, dường như vô cùng mất mát khó xử. Kỳ vọng trong lòng mọi người dần dần giảm xuống, nghĩ đến có phải lại không thành công. Dù đã làm công tác chuẩn bị, nhưng cũng khó mà tiếp nhận được. Ngay khi tất cả mọi người trông có vẻ thất vọng, tiểu Trương đột nhiên cười lớn, “Giành được rồi! Lấy được dự án rồi!”
“Hả?” Mọi người mắt trợn lớn, nỗi thất vọng buồn chán kia biến mất không còn tung tích, vui mừng khôn xiết.
“Tiểu tử thối cậu, vậy mà dám lừa chúng tôi!”
Tiếng ồn ào huyên náo vang lên.
Ngũ thị thành công nhận được dự án dầu mỏ Hoa Vũ, đây đối với công ty mà nói thực sự là một chuyện vui vô cùng lớn. Vốn dĩ tối nay có buổi tiệc chúc mừng, nhưng bởi vì mọi người đều đã quá mệt, ba ngày này dường như đều không ngủ, nên cả người đều được nghỉ phép và về nhà nghỉ ngơi. Tiệc chúc mừng cũng được dời sang tuần sau.
Sau khi đoàn Ngũ thị rời khỏi Công ty Hoa Vũ, liền nhanh chóng trở về công ty.
Ngồi trong xe, Ngũ Hạo Dương liếc mắt về phía Cố Hiểu Thần ngồi ở một bên. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Trải qua trắc trở mới dành được hạng mục Hoa Vũ, đáng ra nên vui mừng mới đúng. Nhưng sao trông cô ấy có vẻ không vui, người lại điềm tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ngũ Hạo Dương thu hồi ánh mắt, nhìn phía trước, “Sao vậy? Không vui?”
“Không có.” Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, hờ hững mỉm cười, “Chỉ là như thể ………. tôi không quá thích hợp với vòng luẩn quẩn này.”
Ngũ Hạo Dương im lặng nửa buổi, trầm giọng phun ra hai chữ, “Có lẽ.”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Cố Hiểu Thần rút điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số lạ hiện trên màn hình. Đó là số điện thoại cố định. Cô do dự một lúc, nhưng vẫn bắt máy.
“Alo. Ai vậy?”
Đầu điện thoại bên kia, loáng thoáng có tiếng phát thanh của sân bay, sau đó một giọng nữ lạnh lùng căm hận đột ngột vang lên, “Cố Hiểu Thần. Cô nhớ cho kỹ. Sẽ có một ngày tôi quay trở lại. Cô đừng quá đắc ý.”
Không đợi cô trả lời, cuộc gọi trực tiếp bị cúp ngang, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại mà ngây người.
“Có chuyện?” Ngũ Hạo Dương cảm thấy có điều gì đó không ổn với cô, nên trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần chỉ nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng nói, “Không có.”
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, ánh nắng rất đẹp, trong lòng có chút sầu muộn.
Bảy giờ tối, Ngũ Hạ Liên về Yinshen Mansion.
Cửa vừa mở ra đã ngửi thấy mùi canh xương, còn bóng hình gầy yếu của cô đang bận bịu ở trong bếp. Cô đeo tạp dề, một tay cầm muôi đang nấu canh, điện thoại kẹp trên cổ, không biết đang nói chuyện cùng ai. Ngũ Hạ Liên cởi áo vest ra, đi đến cửa phòng bếp nhìn cô.
“Mình gần đây rất tốt…………. ừ……….. mình biết rồi……………” Giọng nữ của Cố Hiểu Thần gián đoạn truyền đến, nụ cười trên mặt vui vẻ, hiển nhiên là có mỗi quan hệ tốt với đối phương.
“Vậy đến lúc đó lại liên lạc. Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, giọng nam âm trầm của anh liền vang lên, “Bạn à?”
Cố Hiểu Thần lập tức giật nảy mình, gấp gáp quay đầu nhìn về phía anh, “Vâng, bạn thân.”
Ngũ Hạ Liên đi đến trước mặt cô, vòng tay ôm cô, “Nam?”
“Nữ.” Cố Hiểu Thần động đậy, bế tắc nói, “A Hạ, em đang nấu canh.”
“Ai vậy?” Anh vẫn mặc kệ, bá đạo tiếp tục tra hỏi.
“Bạn học hồi cấp hai của em.” Cố Hiểu Thần không dám đạp lên vết xe đổ lần trước, nếu cô không trả lời anh, anh nhất định sẽ tiếp tục náo loạn.
Ngũ Hạ Liên lúc này mới nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm cô như cũ, ở bên tai cô nói mấy lời đường mật, “Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”
Ngôn Húc Đông dường như nghĩ ra cái gì, ngưng mắt nói, “Tôi không chỉ nghi ngờ thông tin lần này là cô ta tiết lộ, tôi còn nghi ngờ hai lần trước cũng là cô ta giở trò quỷ.”
“Hai lần trước?” Diêu Vịnh Tâm hoài nghi hỏi.
“Tài liệu Hằng Nguyên bị đánh tráo, hồ sư đấu thầu đất đai Vinh Thăng không cánh mà bay. Rất có khả năng chính là cô ta.” Ngôn Húc Đông vô thức liên tưởng đến những chuyện trước đó, “Liên, tôi nghĩ phía cảnh sát cũng phải có manh mối rồi nên mới yêu cầu lật lại án.”
Cố Hiểu Thần mím môi, không biết nên nói cái gì.
“Cốc cốc-------------” Cửa bị gõ vang.
“Vào đi.”
Giây tiếp theo, Hạ Viện bưng ly cà phê tiến vào văn phòng. Cô mỉm cười với mọi người, vẫn là một thư ký hoàn mỹ như trước. Mỗi khi ánh mắt nhìn chăm chú Ngũ Hạ Liên, trong mắt đều sẽ loé ra tia sáng. Cố Hiểu Thần nhìn ánh mắt đó của cô ấy, không biết phải làm thế nào, khoảnh khắc này đối với cô vậy mà lại là nói không ra đó là cảm giác gì.
Ngũ Hạ Liên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, “Thư ký Hạ. Cô ở lại một lát. Còn những người khác, trở về vị trí của mình đi.”
Ngôn Húc Đông và những người khác nghe thấy Ngũ Hạ Liên nói như vậy nên nhanh chóng đứng lên ra khỏi văn phòng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Viện vẫn luôn điềm đạm đột nhiên lại có chút lo lắng, đợi mọi người đi hết, Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, chỉ có bốn chữ, “Chủ động từ chức.”
“Liên thiếu gia…………” Hạ Viện líu ríu gọi, cả người sững sờ.
“Tôi không muốn gặp lại cô ở Hồng Kông nữa.” Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo.
***
Hạ Viện trong ngày đã từ chức và rời khỏi Công ty Ngũ thị. Đối với sự việc từ chức đột ngột của Hạ Viện, trên dưới công ty cũng bàn tán xôn xao.
Nhưng không có người nào biết nguyên nhân là gì.
Người dường như đã bốc hơi không có hình dạng, không có tung tích gì nữa.
Mà phía bên Hoa Vũ, bởi vì Ngũ Hạo Dương dùng tư cách của mình đứng ra đảm bảo, nên Quách tổng mới đồng ý gia hạn thêm thời gian.
Sáng thứ sáu, mọi người phải đến Hoa Vũ đàm phán. Buổi tối thứ năm, đã qua hai giờ sáng, các thành viên của tổ dự án cuối cùng cũng đã hoàn thiện xong hồ sơ tài liệu và đã đóng thành cuốn. Mọi người nhìn cuốn hồ sơ trên bàn làm việc, đó là thành quả của sự chăm chỉ làm việc, thức đêm thức hôm của mọi người, hơn nữa còn hao tốn bao nhiêu tâm trí, công sức mới làm ra được, trên hết nó chính là kết tinh sự hợp tác của một cả một tập thể.
Đã đến thứ sáu, cả buổi sáng, các thành viên trong tổ dự án đều thấp thỏm không yên.
Nhìn thời gian từng chút từng chút một trôi qua, từ mười giờ đến mười một giờ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, mọi người gấp gáp quay đầu. Có người nhận điện thoại, nét mặt nặng nề căng thẳng chăm chú nghe tin tức ở đầu dây bên kia. Lúc đó, không khí dường như đông cứng lại.
“Được, tôi hiểu rồi.” Người đó cúp điện thoại, nét mặt vẫn nặng nề như cũ.
“Tiểu Trương, kết quả cuối cùng như thế nào?” Có người sốt ruột hỏi.
Tiểu Trương im lặng một lúc, dường như vô cùng mất mát khó xử. Kỳ vọng trong lòng mọi người dần dần giảm xuống, nghĩ đến có phải lại không thành công. Dù đã làm công tác chuẩn bị, nhưng cũng khó mà tiếp nhận được. Ngay khi tất cả mọi người trông có vẻ thất vọng, tiểu Trương đột nhiên cười lớn, “Giành được rồi! Lấy được dự án rồi!”
“Hả?” Mọi người mắt trợn lớn, nỗi thất vọng buồn chán kia biến mất không còn tung tích, vui mừng khôn xiết.
“Tiểu tử thối cậu, vậy mà dám lừa chúng tôi!”
Tiếng ồn ào huyên náo vang lên.
Ngũ thị thành công nhận được dự án dầu mỏ Hoa Vũ, đây đối với công ty mà nói thực sự là một chuyện vui vô cùng lớn. Vốn dĩ tối nay có buổi tiệc chúc mừng, nhưng bởi vì mọi người đều đã quá mệt, ba ngày này dường như đều không ngủ, nên cả người đều được nghỉ phép và về nhà nghỉ ngơi. Tiệc chúc mừng cũng được dời sang tuần sau.
Sau khi đoàn Ngũ thị rời khỏi Công ty Hoa Vũ, liền nhanh chóng trở về công ty.
Ngồi trong xe, Ngũ Hạo Dương liếc mắt về phía Cố Hiểu Thần ngồi ở một bên. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Trải qua trắc trở mới dành được hạng mục Hoa Vũ, đáng ra nên vui mừng mới đúng. Nhưng sao trông cô ấy có vẻ không vui, người lại điềm tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ngũ Hạo Dương thu hồi ánh mắt, nhìn phía trước, “Sao vậy? Không vui?”
“Không có.” Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, hờ hững mỉm cười, “Chỉ là như thể ………. tôi không quá thích hợp với vòng luẩn quẩn này.”
Ngũ Hạo Dương im lặng nửa buổi, trầm giọng phun ra hai chữ, “Có lẽ.”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Cố Hiểu Thần rút điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số lạ hiện trên màn hình. Đó là số điện thoại cố định. Cô do dự một lúc, nhưng vẫn bắt máy.
“Alo. Ai vậy?”
Đầu điện thoại bên kia, loáng thoáng có tiếng phát thanh của sân bay, sau đó một giọng nữ lạnh lùng căm hận đột ngột vang lên, “Cố Hiểu Thần. Cô nhớ cho kỹ. Sẽ có một ngày tôi quay trở lại. Cô đừng quá đắc ý.”
Không đợi cô trả lời, cuộc gọi trực tiếp bị cúp ngang, Cố Hiểu Thần cầm điện thoại mà ngây người.
“Có chuyện?” Ngũ Hạo Dương cảm thấy có điều gì đó không ổn với cô, nên trầm giọng hỏi.
Cố Hiểu Thần chỉ nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng nói, “Không có.”
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, ánh nắng rất đẹp, trong lòng có chút sầu muộn.
Bảy giờ tối, Ngũ Hạ Liên về Yinshen Mansion.
Cửa vừa mở ra đã ngửi thấy mùi canh xương, còn bóng hình gầy yếu của cô đang bận bịu ở trong bếp. Cô đeo tạp dề, một tay cầm muôi đang nấu canh, điện thoại kẹp trên cổ, không biết đang nói chuyện cùng ai. Ngũ Hạ Liên cởi áo vest ra, đi đến cửa phòng bếp nhìn cô.
“Mình gần đây rất tốt…………. ừ……….. mình biết rồi……………” Giọng nữ của Cố Hiểu Thần gián đoạn truyền đến, nụ cười trên mặt vui vẻ, hiển nhiên là có mỗi quan hệ tốt với đối phương.
“Vậy đến lúc đó lại liên lạc. Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, giọng nam âm trầm của anh liền vang lên, “Bạn à?”
Cố Hiểu Thần lập tức giật nảy mình, gấp gáp quay đầu nhìn về phía anh, “Vâng, bạn thân.”
Ngũ Hạ Liên đi đến trước mặt cô, vòng tay ôm cô, “Nam?”
“Nữ.” Cố Hiểu Thần động đậy, bế tắc nói, “A Hạ, em đang nấu canh.”
“Ai vậy?” Anh vẫn mặc kệ, bá đạo tiếp tục tra hỏi.
“Bạn học hồi cấp hai của em.” Cố Hiểu Thần không dám đạp lên vết xe đổ lần trước, nếu cô không trả lời anh, anh nhất định sẽ tiếp tục náo loạn.
Ngũ Hạ Liên lúc này mới nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm cô như cũ, ở bên tai cô nói mấy lời đường mật, “Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.