Đổi Kiếp Nữ Phụ: Đế Hậu Tuyệt Mĩ
Chương 19: Minh, ngươi có một nữ nhân rất ... đặc biệt.
Tiêu An Nhã
11/08/2016
Lưu Tùy Dương nhíu mày nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gan tất, y cảm thấy có chút khó thở.
Gương mặt xinh đẹp, không son phấn nhưng gó má ửng hồng có chút mê người, bờ môi cong đỏ mọng khiến người ta không tử chủ nhìn thêm vài lần.
Hơn nữa ánh mắt trong suốt, nụ cười rực rỡ, cả người tỏa ra linh khí khiến người ta yêu thích ngắm nhìn.
( Tiểu Nhã * vỗ đầu Lưu Tùy Dương* ╭╮người ta là hoa đã có chủ rồi.
Lưu Tùy Dương: Em đạp đổ Minh cho anh làm nam chính thế nào.
Tiểu Nhã: anh đừng quên giá catse em thuê anh làm việc vô cùng đắc đỏ, anh đừng có mà đòi làm chính, em không có đủ chi phí chi trả cho anh đâu.)
Lưu Tùy Dương càng nhìn càng như bị say nắng, gương mặt cũng hồng đi vài phần.
Nếu có nữ nhân nào yêu thích y mà thấy bộ dạng này của y sẽ điên cuồng gào thét lên cho coi.
Diệp Y Lam thấy bên má của Lưu Tùy Dương có chút hồng thì không khỏi nghĩ tới, quả nhiên là tiểu thụ da mặt thật mỏng a.
Nam nhân tốt đẹp như vậy lại bị tên hoàng đế ngựa đực kia nhúng chám, ai, thật đáng tiếc mà.
Diệp Y lam lại thương cảm vỗ lên vai y thêm một cái.
Vẽ mặt viết rõ: ta hiểu mà, ngươi không cần nói ta cũng hiểu mà....
Lưu Tùy Dương nhìn cánh tay Diệp Y Lam ở trên vai mình liên tục vỗ.
Còn vẽ mặt nàng liên tục hiện lên vẽ cố lên, ta nhất định sẽ ủng hộ người thì mặt lập tức đen lại.
Sau đó thì diệp Y Lam cảm thấy bụng có chút đói liền lập tức vẫy tay với Lưu Tùy Dương vui vẻ nói.
“ Anh bạn tiểu thụ, lần sau gặp lại. “ Sau đó nàng liền kéo tay Đinh Hương chạy về cung.
Lưu Tùy Dương nhìn theo bóng nàng, cảm thấy có chút quen thuộc hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng y không tài nào nghĩ ra.
Bên này Diệp Y Lam vui vẻ đi lại sau đó dột nhiên nàng nghĩ đến cái gì.
“ Đinh Hương, em nói xem nam nhân vừa rồi là vị quý nhân nào?”
“ Chủ tử ... thật ... ra ...” Đinh Hương muốn lên tiếng thanh minh thì lại bị chủ tử thân yêu của mình cắt đứt.
“ Không đúng, hắn là nam nhân nhất định là phải yêu đương vụng trộm, chuyện mất mặt hoàng gia như vậy chắc chắn sẽ không công cáo mà ban cho người ta chực vị.”
Diệp Y Lam lại chậc lưỡi:
“ Đáng tiếc nam nhân đẹp như vậy, hắn chỉ cần có bộ mặt đó không cần có tài hoa gì lại đi làm nam sủng, Đinh Hương ngươi nói xem có phải hoàng thượng quá chèn ép, bức ép hắn ở bên mình không.”
Đinh Hương có phần run rẩy, đầu càng ngày càng cuối thấp xuống, chủ tử, người đừng để cho hoàng thượng nghe được những lời này.
“ Nhưng cũng không đúng, theo kịch tình hoàng thượng cũng chỉ có mình nữ chính không hề nhắc đến vị nam sủng nào.”
Diệp Y Lam đảo mắt một vòng sau đó lại gật đầu như giả tỏi.
'Cũng đúng, dù sao hoàng thượng dù có tới hậu cung cũng không đụng nữ tử nào, chắc chung trinh vì nam nhân kia, sau đó lại gặp nữ chính rồi lại tâm tâm niệm niệm yêu nữ chính sau đó ban cho nam nhân kia một ly rượu độc... vô tình nhất bậc đế vương đúng không sai, chỉ trách cho số phận nam nhân họa thủy thôi.'
Chỉ là mấy lời này nàng giữ trong lòng, không nói ra chứ nàng mà nói ra chắc chắn nha đầu Đinh Hương trực tiếp ngật xỉu ngay tại đây.
Đinh Hương cật lực thu bộ dáng mờ mịt, ngửa đầu lên nhìn trời.
Ai, hôm nay hoàng hôn thật đẹp.
Lại nghe Diệp Y Lam nói : “ Hoàng hôn đẹp thật....”
Đinh Hương chưa kịp mừng rỡ vì chủ tử biết thưởng thức cảnh đẹp quăng mất mấy cái suy nghĩ vớ vẫn đi thì câu tiếp theo của Diệp Y Lam khiến nàng muốn đào cái hố ba tất để biến mất.
“ .... Khiến ta muốn ăn thịt bò....”
--- ------ ------ -------
Kim Thanh điện
“ Minh, ngươi biết không, lúc nãy ta gặp một nữ tử cực kì thú vị. “ Lưu Tùy Dương cười gian xảo nhìn gương mặt lạnh lùng của Quân Phong Minh.
Quân Phong Minh cũng chẳng buồn nhìn hắn, chỉ lo chăm chú nhìn bản đồ chiến sự trên bàn, thuận miệng đáp một chữ: “ Ân “
“ Ngươi biết không, nàng nói ta là nam sủng của ngươi. “ Lưu Tùy Dương cũng không chấp nhất dáng vẽ không hiểu phong tình của Quân Phong Minh, trực tiếp đùa cợt nói.
Quân Phong Minh nhìn chằm chằm bản đồ chiến sự hồi lâu mới ý thức được lời vừa rồi của Lưu Tùy Dương, máy kiếm hơi nhíu lại, vô thức ngẩn đầu liếc xéo ai đó đang thích ý uống trà.
Môi mỏng chậm rãi phun ra một câu.
“ Nam sủng? cũng là ý kiến hay đấy.”
Lưu Tùy Dương đang uống trà lập tức bị sặc, ho khụ khụ liên hồi, một lúc sau mới khó khăn mở miệng:
“ Ngươi không phải nói thật đấy chứ?”
“ Ngươi nói xem?”
Lưu Tùy Dương lập tức ỉu xìu nói.
“ Làm ơn tha cho ta đi, ta còn muốn cưới nương tử, sinh nhi tử.... đứng phá hoại thanh danh một đời của ta.”
Quân Phong Minh rất không khách khí nói:
“ Thanh danh? ngươi chắc mình có cái gọi là thanh danh chứ?”
Lưu Tùy Dương lập tức lựa chọn ngậm miệng, trong lòng không khỏi ảo não.
Nử tử kia hẳn là nữ nhân của Quân Phong Minh.
Đúng là hai người này không lấy nhau thì không ai hợp hơn nữa rồi.
Gương mặt xinh đẹp, không son phấn nhưng gó má ửng hồng có chút mê người, bờ môi cong đỏ mọng khiến người ta không tử chủ nhìn thêm vài lần.
Hơn nữa ánh mắt trong suốt, nụ cười rực rỡ, cả người tỏa ra linh khí khiến người ta yêu thích ngắm nhìn.
( Tiểu Nhã * vỗ đầu Lưu Tùy Dương* ╭╮người ta là hoa đã có chủ rồi.
Lưu Tùy Dương: Em đạp đổ Minh cho anh làm nam chính thế nào.
Tiểu Nhã: anh đừng quên giá catse em thuê anh làm việc vô cùng đắc đỏ, anh đừng có mà đòi làm chính, em không có đủ chi phí chi trả cho anh đâu.)
Lưu Tùy Dương càng nhìn càng như bị say nắng, gương mặt cũng hồng đi vài phần.
Nếu có nữ nhân nào yêu thích y mà thấy bộ dạng này của y sẽ điên cuồng gào thét lên cho coi.
Diệp Y Lam thấy bên má của Lưu Tùy Dương có chút hồng thì không khỏi nghĩ tới, quả nhiên là tiểu thụ da mặt thật mỏng a.
Nam nhân tốt đẹp như vậy lại bị tên hoàng đế ngựa đực kia nhúng chám, ai, thật đáng tiếc mà.
Diệp Y lam lại thương cảm vỗ lên vai y thêm một cái.
Vẽ mặt viết rõ: ta hiểu mà, ngươi không cần nói ta cũng hiểu mà....
Lưu Tùy Dương nhìn cánh tay Diệp Y Lam ở trên vai mình liên tục vỗ.
Còn vẽ mặt nàng liên tục hiện lên vẽ cố lên, ta nhất định sẽ ủng hộ người thì mặt lập tức đen lại.
Sau đó thì diệp Y Lam cảm thấy bụng có chút đói liền lập tức vẫy tay với Lưu Tùy Dương vui vẻ nói.
“ Anh bạn tiểu thụ, lần sau gặp lại. “ Sau đó nàng liền kéo tay Đinh Hương chạy về cung.
Lưu Tùy Dương nhìn theo bóng nàng, cảm thấy có chút quen thuộc hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng y không tài nào nghĩ ra.
Bên này Diệp Y Lam vui vẻ đi lại sau đó dột nhiên nàng nghĩ đến cái gì.
“ Đinh Hương, em nói xem nam nhân vừa rồi là vị quý nhân nào?”
“ Chủ tử ... thật ... ra ...” Đinh Hương muốn lên tiếng thanh minh thì lại bị chủ tử thân yêu của mình cắt đứt.
“ Không đúng, hắn là nam nhân nhất định là phải yêu đương vụng trộm, chuyện mất mặt hoàng gia như vậy chắc chắn sẽ không công cáo mà ban cho người ta chực vị.”
Diệp Y Lam lại chậc lưỡi:
“ Đáng tiếc nam nhân đẹp như vậy, hắn chỉ cần có bộ mặt đó không cần có tài hoa gì lại đi làm nam sủng, Đinh Hương ngươi nói xem có phải hoàng thượng quá chèn ép, bức ép hắn ở bên mình không.”
Đinh Hương có phần run rẩy, đầu càng ngày càng cuối thấp xuống, chủ tử, người đừng để cho hoàng thượng nghe được những lời này.
“ Nhưng cũng không đúng, theo kịch tình hoàng thượng cũng chỉ có mình nữ chính không hề nhắc đến vị nam sủng nào.”
Diệp Y Lam đảo mắt một vòng sau đó lại gật đầu như giả tỏi.
'Cũng đúng, dù sao hoàng thượng dù có tới hậu cung cũng không đụng nữ tử nào, chắc chung trinh vì nam nhân kia, sau đó lại gặp nữ chính rồi lại tâm tâm niệm niệm yêu nữ chính sau đó ban cho nam nhân kia một ly rượu độc... vô tình nhất bậc đế vương đúng không sai, chỉ trách cho số phận nam nhân họa thủy thôi.'
Chỉ là mấy lời này nàng giữ trong lòng, không nói ra chứ nàng mà nói ra chắc chắn nha đầu Đinh Hương trực tiếp ngật xỉu ngay tại đây.
Đinh Hương cật lực thu bộ dáng mờ mịt, ngửa đầu lên nhìn trời.
Ai, hôm nay hoàng hôn thật đẹp.
Lại nghe Diệp Y Lam nói : “ Hoàng hôn đẹp thật....”
Đinh Hương chưa kịp mừng rỡ vì chủ tử biết thưởng thức cảnh đẹp quăng mất mấy cái suy nghĩ vớ vẫn đi thì câu tiếp theo của Diệp Y Lam khiến nàng muốn đào cái hố ba tất để biến mất.
“ .... Khiến ta muốn ăn thịt bò....”
--- ------ ------ -------
Kim Thanh điện
“ Minh, ngươi biết không, lúc nãy ta gặp một nữ tử cực kì thú vị. “ Lưu Tùy Dương cười gian xảo nhìn gương mặt lạnh lùng của Quân Phong Minh.
Quân Phong Minh cũng chẳng buồn nhìn hắn, chỉ lo chăm chú nhìn bản đồ chiến sự trên bàn, thuận miệng đáp một chữ: “ Ân “
“ Ngươi biết không, nàng nói ta là nam sủng của ngươi. “ Lưu Tùy Dương cũng không chấp nhất dáng vẽ không hiểu phong tình của Quân Phong Minh, trực tiếp đùa cợt nói.
Quân Phong Minh nhìn chằm chằm bản đồ chiến sự hồi lâu mới ý thức được lời vừa rồi của Lưu Tùy Dương, máy kiếm hơi nhíu lại, vô thức ngẩn đầu liếc xéo ai đó đang thích ý uống trà.
Môi mỏng chậm rãi phun ra một câu.
“ Nam sủng? cũng là ý kiến hay đấy.”
Lưu Tùy Dương đang uống trà lập tức bị sặc, ho khụ khụ liên hồi, một lúc sau mới khó khăn mở miệng:
“ Ngươi không phải nói thật đấy chứ?”
“ Ngươi nói xem?”
Lưu Tùy Dương lập tức ỉu xìu nói.
“ Làm ơn tha cho ta đi, ta còn muốn cưới nương tử, sinh nhi tử.... đứng phá hoại thanh danh một đời của ta.”
Quân Phong Minh rất không khách khí nói:
“ Thanh danh? ngươi chắc mình có cái gọi là thanh danh chứ?”
Lưu Tùy Dương lập tức lựa chọn ngậm miệng, trong lòng không khỏi ảo não.
Nử tử kia hẳn là nữ nhân của Quân Phong Minh.
Đúng là hai người này không lấy nhau thì không ai hợp hơn nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.