Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 106

Minh Nguyệt Thính Phong

10/10/2018

Đường Hiên im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu thở dài: “Xem ra quả thật Tiền lão gia đã cấp bách dồn ép đại nhân rồi.”

Diêu Côn cũng lắc đầu: “Không phải cấp bách dồn dép, mà là tàn nhẫn dồn ép. Ta đây không có gì phải cấp bách cả, dù sao kẻ sắp chết cũng không phải là ta.” Rồi ông ta dừng lại, cao giọng nhấn mạnh: “Ngươi chết lão chết, hoặc ngươi sống lão chết. Chỉ có hai cái này để chọn mà thôi.”

Đường Hiên nói: “Dĩ nhiên ta không muốn chết rồi.” Ông ta dừng lại, “Chẳng qua ta muốn biết rõ, liệu sau này đại nhân có tính sổ không?”

“Ngươi thoát thân khỏi lao ngục, có lẽ ta sẽ không tìm được ngươi nữa, ngươi nói xem rốt cuộc là ai thiệt đây?”

“Nhưng đổi lại là Tiền lão gia câm như hến, đại nhân cũng không coi là thiệt thòi.”

Diêu Côn cười nhạt: “Ta làm thái thú đã mười bảy năm, ngươi tưởng chỉ dựa vào dàn xếp ổn thỏa né tránh nhượng bộ là có thể nên sự sao? Mười bảy năm! Ta cứu lấy quận Bình Nam từ trong chiến hỏa, để dân chúng an cư lạc nghiệp, mua bán sầm uất, đắp đê phòng lũ, mùa vụ an ổn. Tuy không phải người người đều ca tụng, nhưng dù gì cũng được bách tính ủng hộ. Cũng từng được hoàng thượng phong thưởng, được đồng liêu tán thưởng. Ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Tiền Bùi tự cao tự đại, ta nể tìn nghĩa thầy trò, nể tình đồng liêu với Tiền đại nhân nên mới hậu đãi với lão, lão lại không biết trời cao đất dày, năm lần bảy lượt khiến ta nhục nhã, lại còn dám khoe khoang tuyên bố với ngươi có thể gây khó dễ với ta ư. Lão coi thường ta là lão sai. Ngươi đừng mắc sai lầm như lão.”

Đường Hiên bị mắng không nên lời, thế là hỏi: “Vậy đại nhân muốn sao?”

“Các ngươi muốn thế nào?”

Đường Hiên ngậm miệng.

Diêu Côn quát: “Đừng làm chậm trễ thì giờ của ta. Từ giờ trở đi, nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta, vậy chúng ta không cần nói chuyện thêm nữa.”

Đường Hiên nói: “Đại nhân cũng đừng khinh ta là kẻ ngu mới đúng.”

“Biết ngươi có bí mật, không phải chuyện gì cũng có thể nói. Nhưng điều này thì cần phải nói, nếu không sao ta biết mình có thể phối hợp hay không, sao biết được chúng ta có khả năng trao đổi điều kiện hay không. Chuyện các ngươi muốn làm, thật ra ta cũng đoán được tám chín phần, ngươi nói ra cũng chỉ là để chứng thực mà thôi. Ngươi không lỗ gì cả.”

Đường Hiên suy tính rồi nói: “Nếu hai nước khai chiến, tất phải hòa đàm. Muốn hòa đàm, phải có điều kiện.”

“Nên từng chuyện từng chuyện các ngươi làm, chính là vì muốn nắm trong tay điều kiện để nghị hòa sao?”

“Nếu không như bây giờ, sứ thần lên kinh còn phải nhìn sắc mặt đại nhân, chút chỗ tốt không có, lại còn bị đè đầu, như thế cũng không phải là kế hoạch lâu dài.”

“Được.” Diêu Côn vô cùng sung sướng, “Nếu chỉ muốn thế thì nên tìm ta sớm mới phải, tìm Tiền Bùi làm gì. Chuyện sứ thần bị giết đã xảy ra, ta nghĩ các ngươi cũng đã chuẩn bị để khai chiến rồi. Các ngươi đánh các ngươi, điều kiện của ta là, thứ nhất, sau khi ngươi rời khỏi đây, phải giúp ta giết Tiền Bùi. Thứ hai, nếu đánh nhau thật, không được để Bình Nam ta thiệt hại lớn. Nếu có khả năng thì hãy dấy binh ở quận Mậu. Những việc này có thể thương lượng tốt nhất. Chuyện hòa đàm sau đó sẽ có ta thúc đẩy hộ, còn cả điều kiện nữa, ta cũng sẽ giúp lôi kéo.”

Đường Hiên trầm tư.

Diêu Côn lại nói: “Ngươi không đồng ý thì cứ chờ chết ở trong ngục đi. Nếu ngươi đồng ý, nay ta sẽ thả ngươi đi. Trong vòng hai ngày ta muốn có được tin tử của Tiền Bùi, như thế ta sẽ giúp ngươi giải quyết vụ án này, ngươi có thể tiếp tục ở lại quận Bình Nam quang minh chính đại mà ‘mua bán’, nhưng nếu như không làm xong chuyện ta giao phó, lập tức ta sẽ truy nã toàn quận, rồi ngươi sẽ giống Mẫn công tử kia, như con chuột phế vật rúc trên phố Bình Nam, lúc nào cũng lo lắng cho tính mạng của mình. Đến lúc đó, bất kể các ngươi có kế hoạch gì hay làm gì cũng đều không thành.

Đường Hiên hỏi: “Tiền Bùi chết rồi, phía Tiền Thế Tân giải quyết thế nào? Tiền Bùi là phụ thân của hắn, hắn không đứng về phía chúng ta, nhất định sẽ không bỏ qua đâu. Nếu hắn cứ dây dưa tiếp, cũng là phiền toái. Đại nhân định lôi kéo hắn thế nào? Nếu không thể lôi kéo, chẳng lẽ phải diệt khẩu nữa? Hai cha con lần lượt bỏ mạng, chuyện ầm lên cũng không tốt cho kế hoạch của chúng ta.”

“Hắn là quan lớn hay ta là quan lớn?” Diêu Côn cười nhạt hỏi, “Ngươi chỉ cần không dại dột để lại sơ hở gì lúc động thủ là được, tự ta có thể xử lý thích đáng. Tiền đại nhân sẽ không hay biết gì, mặc đồ tang một thời gian là chuyện sẽ qua. Tiền Bùi mê dâm sắc, gây thù chuốc oán không ít, cái chết của hắn quá dễ để tìm lý do, rất dễ làm.”

“Đại nhân nói dễ quá. Nếu tốt như thế, vì sao đại nhân không tự động thủ đi?”

“Nếu ta động thủ được thì còn có chuyện của ngươi ư? Ngươi chẳng có chút hữu dụng gì với ta, ta giữ ngươi lại làm gì?” Diêu Côn lạnh lùng nhìn Đường Hiên: “Đây cũng là lựa chọn ngươi chết hắn chết.”

Đường Hiên nghẹn lời, đương nhiên cũng biết ý của Diêu Côn. Tóm lại gã nhất định phải giết Tiền Bùi, cho nên có thả hay không, phải xem gã có phải là người của mình không đã, “Đại nhân bằng lòng để lại một mạng của ta, là hy vọng giữ được Bình Nam?”

“Nếu đã có chỗ tốt, dĩ nhiên không thể để Tiền Bùi chiếm hết được.”

Đường Hiên im lặng. Xem ra Diêu Côn đã bị Tiền Bùi chọc nổi điên thật rồi, bị đả kích như thế, cũng là điều gã không hề ngờ đến. Đúng là Tiền Bùi nắm trong tay được thứ có thể gây khó dễ Diêu Côn, nhưng xem ra đúng như lời Diêu Côn nói, Tiền Bùi coi thường ông ta quá. Loại chuyện uy hiếp này, xưa nay đều là con dao hai lưỡi.

“Ngươi có ít thời gian để cân nhắc.” Diêu Côn nói, “Sau khi ta đi ra khỏi cánh cửa này, không cần phải bàn điều kiện tiếp nữa. Ta sẽ dặn dò cai ngục, chuyển ngươi vào trong đại lao. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”

Diêu Côn dứt lời, xoay ngườ đi tới cửa phòng giam. Đường Hiên nhíu mày, không dám khẳng định liệu có phải Diêu Côn giả vờ giả vịt hay không.

Một bước, hai bước, ba bước… Bước chân của Diêu Côn rất ổn, không có ý đi chậm. Ngay vào lúc ông ta giơ tay tính kéo cửa ra, sau lưng vang lên tiếng gọi của Đường Hiên: “Đợi đã.”

Diêu Côn ngoái đầu lại.



“Ta đồng ý với ngươi.”

***

An Nhược Thần hỏi Long Đại về vụ án mười bảy năm trướng Mông thái thú bị đâm bỏ mạng, nàng cảm thấy, mỗi người làm việc đều có nguyên do, dù gì cũng phải có toan tính chứ. Diêu Côn che chở Tiền Bùi, chẳng qua chỉ vì tình thầy trò, nhưng nàng lại luôn cảm thấy rất miễn cưỡng. Vì lúc Diêu Côn nói chuyện với Tiền Bùi, thái độ khá chán ghét, với cả ông ấy không ngừng gọi thẳng tên họ chứ không gọi tiên sinh. Thái độ như thế, nhưng lúc nào cũng chiếu cố Tiền Bùi. Long Đại mới nói trước đây Diêu Côn mấy lần lập công lớn, nhưng trên phố lại bảo là Tiền Bùi lập được công lớn, chính vì thế mới đâm kiêu ngạo, vậy rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Đáng tiếc Long Đại cũng không biết nhiều, nói không được chính xác như Mông Giai Nguyệt. Chỉ là nội dung của cả hai đều nhất trí với nhau. An Nhược Thần nói với Long Đại mình sẽ truy xét chuyện này.

Long Đại nhướn mày: “Nàng đừng xem nhẹ lời ta dặn.”

“Tướng quân dặn gì cơ?” Lúc tướng quân nói nàng đều nghiêm túc lắng nghe mà. Mỗi một câu đều ghi nhớ kỹ càng.

“Sau khi nàng quay về, nếu thái thú đại nhân đã thả Đường Hiên đi, nàng phải lập tức nghĩ cách để mình rời khỏi Trung Lan, rời khỏi Bình Nam an toàn.” Vừa nói, hắn vừa viết một địa chỉ cho An Nhược Thần.

An Nhược Thần cầm lấy xem.

Tôn Kiến An, tiền trang Chính Quảng phố Tây thành Lan quận Ngọc Quan.

“Tôn chưởng quỹ là người Long gia ta. Nếu nàng rời khỏi Trung Lan thì đi tìm hắn đi. Ta đã dặn hắn rồi, hắn sẽ phối hợp với nàng.”

An Nhược Thần không quan tâm thân phận của người này, nàng chỉ vội nói: “Em không thể đi được. Em muốn ở lại Trung Lan điều tra án bắt mật thám cho chàng, chàng dốc sức nơi tiền tuyến, sao hậu phương có thể không có người ủng hộ được chứ? Em bắt mật thám, lấy bằng chứng, hoàng đế Nam Tần sẽ có cái thóp để đối phó với Huy vương. Không phải chàng nói rồi sao, đây là quan trọng nhất, vì không cần đánh giặc, không cần phải để người vô tội hy sinh đổ máu.”

Long Đại mở miệng tính nói gì đó, nhưng An Nhược Thần không cho hắn cơ hội, nhanh nhẹn nói tiếp: “Sao có thể vừa thấy chút nguy hiểm đã chạy được. Như thế không được. Nếu thái thú đại nhân có vấn đề, giúp mật thám, vậy em sẽ đối phó với ông ta ngay. Tiền Bùi là mật thám, em lập tức đối phó với lão. Đường Hiên là mật thám, em cũng sẽ đối phó với gã. Bất kể gặp chuyện gì, đều không thể nhận thua từ bỏ được.”

“Nếu có thái thú giúp nàng, nàng còn có mấy phần thắng, nhưng nếu thái thú là mật thám, nàng ở Trung Lan tứ cố vô thân, chỉ mỗi việc bị bắt để uy hiếp ta, nàng ở lại đó làm gì?”

“Không phải chúng ta đã bàn qua chuyện này rồi sao?”

“Bàn cái gì?” Long Đại trừng mắt nhìn nàng.

“Bắt em uy hiếp chàng ấy mà, chàng đừng có để ý. Chàng cứ nói với bọn họ, đại trượng phu há có thể sợ không có vợ.”

“An Nhược Thần cô nương.” Long Đại tiếp tục trừng mắt, ngứa da rồi phải không, lại còn đem ra nói đùa?

“Không phải định thế rồi ư? Sao em lại nhớ đúng là như thế nhỉ. Lúc trước nói nếu mật thám dùng tứ muội để uy hiếp, em sẽ không khuất phục, hình như cũng có nhắc đến chuyện nếu em bị bắt để uy hiếp tướng quân, tướng quân cũng sẽ không nhượng bộ còn gì. Nói đến đây em lại nhớ ra, vừa nãy phân tích rồi mà, có thể tứ muội em vẫn còn sống. Em vẫn muốn đi tìm Tịnh Duyên sư thái cứu tứ muội, em không thể đi được.” An Nhược Thần khẳng định nói, nhưng thấy Long Đại trợn mắt nhìn nàng, vội vàng đổi chiêu, mềm giọng ôm cánh tay Long Đại nói: “Mà quan trọng nhất là, tướng quân còn ở đây. Không phải người ta đã nói hết rồi à, phu xướng phụ tùy đó. Nên tướng quân ở đâu em ở đó. Tướng quân trấn thủ biên ải ở quận Bình Nam, vậy em sẽ ở lại quận Bình Nam.”

“Dùng câu phu xướng phụ tùy với chúng ta không hợp đâu.” Long Đại nói, “Sau này thành hôn rồi, nàng đã là phu nhân tướng quân, nàng phải ở kinh thành chấp chưởng nhà cửa.”

An Nhược Thần ngẩn người, chớp mắt một cái, cuối cùng cũng ý thức được vấn đề này. Nàng cẩn thận xác nhận: “Thành hôn rồi, sau khi về kinh thành, em cũng chỉ có thể ở kinh mãi thôi sao?”

“Cũng không hẳn thế. Nếu nàng muốn về Trung Lan cũng có thể về thăm, muốn đi đâu chơi cũng đều được. Nhưng phần lớn thời gian, dĩ nhiên phải ở nhà rồi. Nàng là trưởng tẩu, phải xử lý mọi chuyện trong Long phủ.”

“Nhưng nếu tướng quân đi biên ải trú phòng như bây giờ, vậy em cũng phải ở kinh đợi?”

“Đương nhiên.”

An Nhược Thần trợn tròn con mắt, đúng thế, nam nhân ra ngoài mua bán làm ăn, đúng là thê tử phải ở trong nhà phụng bồi cha mẹ chăm sóc con cái, “Vậy làm phu nhân tướng quân gì nữa, còn không thoải mái bằng quản sự của tướng quân.”

An Nhược Thần không nghĩ nhiều, lời trong lòng thế nào thì thốt lên thế ấy, bị Long Đại chọc vào đầu, “Nói lung tung gì đấy.”

An Nhược Thần mím môi, trong lòng không phục. Nàng thích tướng quân, nàng muốn luôn được ở bên tướng quân. Dù không thể ngày ngày mặt đối mặt, nhưng chia cách như bây giờ – nàng ở Trung Lan còn tướng quân ở sông Tứ Hạ cũng được mà. Chí ít vào lúc nàng nhớ hắn, nàng còn biết có thể đi đâu để tìm hắn.

Nhưng nếu thành hôn rồi thì không thể như thế nữa. Hoặc nên nói là, đợi đến khi bọn họ về kinh, chuyện sẽ khác đi. Đột nhiên An Nhược Thần cảm thấy khó chịu.

Long Đại lại chọc nàng: “Suy nghĩ lung tung.”



An Nhược Thần dứt khoát ôm lấy hông Long Đại, chôn mặt vào trước ngực hắn, lẩm bẩm: “Có thể không nghĩ lung tung được sao? Một ngày của em, ngoài nghĩ chuyện mật thám ra đều là nhớ tướng quân.”

“Không được nói mấy lời đường mật đấy.” Có khác gì khuấy loạn lòng quân đâu.

“Nên em vẫn không thể rời khỏi Trung Lan được, dù gì ở đó còn có thể nghĩ chuyện mật thám, đến nơi khác rồi, chỉ có thể nghĩ mỗi tướng quân thôi. Chỉ có thể nhớ mà không thể gặp, khó chịu lắm.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm đạm, sóng nước mơ hồ.

“Cái cớ này rất không có sức thuyết phục.”

“Đây không phải là cớ, đây là lời đường mật mà.” An Nhược Thần lắc đầu, chơi xấu tiếp tục ôm chặt tướng quân.

Long Đại thở dài, vươn tay ra ôm lấy nàng: “Có lúc thật sự cảm thấy, chúng ta gặp nhau không đúng lúc chút nào, một đống chuyện lớn chờ giải quyết, muốn êm đềm nghe nàng nói chuyện cũng không được.”

Rồi hắn cúi đầu, hôn lên tóc nàng: “Sao ta có thể không nghĩ đến nàng chứ.” Nên mới đặt thư nàng viết vào trong ngực. Nàng viết mấy lời tỏ tình đến buốt răng kia, biết rõ vì để che giấu nội dung thật nên mới viết như thế, nhưng lúc hắn đọc vẫn rất vui. “Ta sẽ lo cho nàng lắm. Mấy câu gì mà sẽ không bị uy hiếp ấy, cũng chỉ là lời độc ác mà thôi. Nếu thật sự gặp phải chuyện như thế, nhất định ta sẽ rất đau lòng khổ sở, rõ ràng có thể tránh được, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để ta chịu cảnh ấy sao?”

An Nhược Thần cũng than thở, thở dài còn rõ tiếng hơn cả Long Đại. Tướng quân như thế là phạm quy rồi, một võ tướng anh dũng uy phong, sao có thể dùng khổ nhục kế được, nhưng khi nghe những lời ấy, nàng lại đau lòng thật.

“Đúng rồi, còn chuyện Tiết công tử là sao thế ạ? Hắn nói tướng quân để Tịnh Từ đại sư lừa gạt mẫu thân hắn, rất nóng giận đấy.”

Long Đại chọc vào trán nàng: “Nàng đổi đề tài nhanh lắm.”

“Đau mà.” An Nhược Thần làm nũng, cầm ngón tay Long Đại đặt vào vị trí ấn đường: “Tướng quân đừng đổi chỗ chọc nữa, chọc ở đây là được rồi. Chọc thành máu đọng mới đẹp mắt.”

“Lại càn rỡ rồi.” Long Đại ôm nàng xoa trán, hắn tập võ nên sức lớn, có lẽ là đau thật.

“Tiết phu nhân đến nhà nàng xin cưới à?”

“Đúng thế đó. Nhị muội em nhìn trúng hôn sự kia rồi. Có điều Tiết công tử lại không thích. Hắn nói tướng quân giở trò, hắn không muốn nhượng bộ. Em còn muốn hỏi tướng quân đó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có thể dùng hắn để đối phó với mật thám sao?”

Thật đúng là trong đầu không phải mật thám thì là tướng quân. Long Đại bật cười. Nói lại chuyện cho An Nhược Thần hay.

Thì ra lúc hắn mới vào thành, dựa theo thông lệ sẽ âm thầm điều tra các đại hộ hoặc nhân vật danh tiếng vang dội trong thành một phen, từ đó hiểu rõ thế cục trong thành. Dĩ nhiên Tiết gia cũng ở trong phạm vi điều tra. Thế mà tra ra Tiết Thư Ân có mấy mối làm ăn khấm khá, tuy bị Tiền Bùi và đồng bọn giở trò phá rối, nhưng vẫn có thể cướp về được, buôn bán thành công, tiền lời rất nhiều. Nhưng Tiết Thư Ân vốn là người khiêm tốn, tính tình ôn hòa, nhìn không giống người có thể âm thầm hạ thủ. Điều này khiến Long Đại để ý, nếu trong ngoài bất nhất, ắt có khả nghi.

Tiếp tục điều tra nữa, phát hiện thì ra lại do cậu con trai độc nhất của Tiết Thư Ân là Tiết Tự Nhiên thi triển. Từ nhỏ Tiết Tự Nhiên đã yếu ớt, lại là con trai một nên vợ chồng Tiết Thư Ân chiều hắn ta đến tận trời, cầu gì được nấy, muốn cái gì cho cái đó. Tiết Tự Nhiên không có tiện ra cửa, cả ngày bực bội ở nhà đọc sách táy máy đồ chơi. Nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng thủ hạ của Long Đại đều là trinh thám bí mật chuyên đối phó với mật thám, đương nhiên việc điều tra một quý công tử chỉ là chuyện nhỏ.

Bên cạnh Tiết Tự Nhiên có hộ viện, lại có mấy vị tiên sinh dạy dỗ học tập, nhưng thực chất đó là tử sĩ và mưu sĩ hắn bí mật nuôi. Hắn dùng những người này âm thầm trợ giúp Tiết gia mua bán, quét sạch chướng ngại, ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết.

“Hắn là nhà thương nhân, có hộ vệ cũng không sai, nhưng không thể lén lút nuôi dưỡng đội võ sĩ được.” An Nhược Thần liền biết ngay bí mật của Tiết Tự Nhiên là gì, “Thương nhân nuôi mưu sĩ, nhưng dễ bị chụp tội lấy tài cung quyền, hợp tác tạo phản.” Người làm quan có khả năng nuôi mưu sĩ môn khách, người ta có công vụ quan trọng, nhưng thương nhân dùng để làm gì thì lại không rõ. Đến lúc bị quan phủ tỉ mỉ truy cứu, chắc hẳn những chuyện này sẽ rước phiền phức.

“Hắn không hứng thú với việc tạo phản. Có lẽ do quá mức đơn điệu nên mới suy tính dùng đầu óc. Hơn nữa, hắn chê cha mẹ mình quá mức trung thực, chỉ biết buôn bán không có sách lược, sẽ bị người ta khinh thường. Tính cách của Tiết công tử này rất tốt, nhưng kiêu ngạo quá, từ nhỏ đã được nuông chiều nên có mấy phần cáu kỉnh.” Long Đại đã kiểm tra những điều ấy rồi mới bỏ qua Tiết gia. Nhưng An Nhược Thần vì chuyện của An Nhược Hi mà đau đầu cả ngày, còn định ra ngoài quận bàn hôn sự, thế nên hắn mới nghĩ đến Tiết Tự Nhiên, nếu hôn sự thành, Tiết Tự Nhiên sẽ tự đi đối phó với Tiền Bùi, như thế cũng đỡ phiền hà cho bọn họ, có thể ném quách An gia cho Tiết gia chỉnh. Dù cho hôn sự không thành, thì bọn họ cũng chẳng mất mát gì.

An Nhược Thần nghe xong, quả thực quá bội phục tướng quân. Phương pháp mượn động đánh tây này từ đâu ra thế?

“Tiết công tử không đồng ý với hôn sự.” An Nhược Thần chà xát hai lòng bàn tay, vô cùng hăng hái, “Em sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Nếu có thể đối phó với Tiền Bùi, vậy nhất định phải gả nhị muội qua đó, “Tướng quân này, chuyện lần trước em nói với chàng ấy, sao rồi?”

“Chuyện gì?”

“Em không đủ bạc để xài.”

Long Đại: “…”

An Nhược Thần nhìn lại hắn, mặt đầy vô tội. Đúng là không đủ tiền xài thật mà, nàng còn nợ Triệu Giai Hoa mấy lượng bạc đó. Cũng gấp rút cho mấy người cung cấp manh mối nữa, phía Triệu Giai Hoa, nàng dùng phương pháp mà tướng quân đã dùng để đối phó nàng, nàng nói với Triệu Giai Hoa rằng: “Tuy ta không thiếu nợ gì cô, nhưng ta có ân với cô là thật.” Ánh mắt Triệu Giai Hoa nhìn nàng cũng giống như hôm nay tướng quân nhìn nàng vậy, đều chê bai.

Long Đại kéo ngăn kéo ra, cầm một xấp ngân phiếu đặt vào trong tay nàng. Đường đường là phu nhân tương lai của hộ quốc đại tướng quân hắn, lại nói không đủ tiền xài, người ta nghe được có khi còn cười đến lộ cả răng không chừng.

Hai mắt An Nhược Thần sáng lên, cầm lấy ngân phiếu nhìn kỹ.

“Nhìn cái vẻ mê tiền của nàng kìa.” Long Đại thật sự muốn kéo nàng lên đùi đánh cho hai phát, lúc nàng nhìn hắn có từng sáng mắt như thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook