Chương 152
Minh Nguyệt Thính Phong
12/10/2018
Mấy ngày qua Mông Giai Nguyệt ăn không ngon miệng, ngủ không
yên giấc. Bà nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng đều không thể thám thính được tin tức về Diêu Côn. Ông ấy sống hay chết, bây giờ đang ở đâu, bà cũng
không biết. Mà điều càng khiến bà bận tâm hơn việc Diêu Côn mất tích, ất chính là mấy ngày trước Tiền Thế Tân đã phái người đến phủ thái thú tìm Chu Vinh, dẫn hắn đến nha môn nhận thi thể, nói là ở phố Tây Hòe phát
hiện một chiếc xe ngựa trống cùng mấy thi thể nam tử. Sau khi hắn ta tra hỏi, biết được mấy nam tử đó là hộ vệ trong phủ thái thú. Bèn để Chu
Vinh đi xác nhận luôn.
Lúc quay về, sắc mặt Chu Vinh rất nặng nề, Mông Giai Nguyệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lúc này mới hay, thì ra tất cả những người hộ tống Diêu Văn Hải ngày hôm đó đã bỏ mạng.
“Bọn họ hỏi nô tài vì sao những người này lại ra khỏi phủ, làm chuyện gì, nô tài chỉ nói không biết, không phải là chuyện do nô tài sắp xếp, cần phải về phủ hỏi phu nhân đã.” Chu Vinh nói.
Mông Giai Nguyệt không nói nổi nên câu, khiếp hồn khiếp vía chụp lấy tay Chu Vinh.
Chu Vinh biết bà lo ngại điều gì, bèn nói: “Không thấy thi thể của công tử đâu, cũng không có tin gì khác. Nô tài đã hỏi rồi, chỗ nha môn chỉ nói là xe ngựa trống. Ngoài những thi thể của mấy người đó ra thì không còn gì khác nữa.”
Mông Giai Nguyệt ngã ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Là Tiền Thế Tân ư? Hắn bắt con ta đi rồi sao?”
Chu Vinh nói: “Lúc trước khi đại nhân tra án, nô tài luôn ở cạnh phục vụ bút mực, cũng hiểu được vài cách thức. Nô tài thấy những thi thể này đều có vết thương chồng chất, không phải chết vì một đao. Hay nói cách khác, hẳn phải giao chiến một lúc. Như thế, ắt sẽ để lại manh mối, dù không có ai thấy, nhưng nếu đã đả thương thì sẽ có dấu vết, binh khí, số người, cưỡi ngựa, lái xe, dùng kiệu vân vân. Nhưng nô tài đã hỏi kỹ vụ án, nha lại đều nói không biết, nô tài muốn xem án lục thì bọn họ lại không cho. Nô tài muốn gặp Tiền đại nhân một lần, nhưng lại nói Tiền đại nhân rất bận không có thì giờ. Nô tài đi tìm quận thừa đại nhân tính hỏi thăm, nhưng tất cả đều thoái thác bảo không biết gì.”
Mông Giai Nguyệt đỏ mắt cắn răng: “Nay đại nhân không có ở đây, xưa chẳng bằng giờ, vào thời khắc quan trọng này, người Tiền Thế Tân dám dùng thì ắt hẳn đều là kẻ biết nghe lời.”
“Phu nhân.” Chu Vinh nói: “Nếu Tiền đại nhân bắt công tử đi, lấy đó lợi dụng chúng ta, như thế hắn để nô tài đi nhận thi thể, chính là muốn nói cho phu nhân biết, công tử đang ở trong tay hắn.”
Mông Giai Nguyệt nhắm mắt, hoảng hồn khiếp vía, “Kết quả hắn nói sao?”
Chu Vinh không nói, vì hắn cũng không biết.
Mông Giai Nguyệt im lặng một hồi, sau đó dặn dò Chu Vinh: “Để vệ binh bên ngoài chuyển lời đến Tiền đại nhân, cứ bảo ta muốn gặp hắn.”
Bà cho hắn ta cơ hội nói điều kiện. Chỉ cần con trai bà bình an, phu quân bà bình an, thì là gì cũng được.
Lời đã chuyển, nhưng vẫn không có thư hồi âm. Ngày ngày Chu Vinh đều thúc giục hỏi, nhưng vệ binh chỉ nói là Tiền đại nhân bận rộn, lúc nào rảnh sẽ tự sắp xếp gặp mặt phu nhân. Nhưng lần đợi này, đợi liền mấy ngày.
Càng đợi thì Mông Giai Nguyệt càng đau khổ. Bà nghĩ ra đủ mọi khả năng, đoán yêu cầu của Tiền Thế Tân là gì, rồi theo thời gian trôi đi, bà cảm thấy chuyện mình có thể đồng ý càng ngày càng nhiều. Chỉ cần cho bà một tin tức xác thực, nói cho bà biết an nguy của phu nhân và con trai, bà nguyện dâng cả sinh mạng.
Ngay vào lúc Mông Giai Nguyệt không chịu nổi nữa, thì Tiền Thế Tân đến. Không chỉ Tiền Thế Tân, mà đi cùng còn có cả Tưởng Tùng.
Mông Giai Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
Tiền Thế Tân đến cũng không phải để đưa ra điều kiện với bà, mà là cho bà hay Long tướng quân đã đại thắng nơi tiền tuyến, nghe tin Bạch Anh đại nhân bị đâm, đã tạm giam thái thú đại nhân ở doanh trại ngoài tiền tuyến, xử lý thế nào thì phải đợi ý của Long tướng quân. Nay trong thành Trung Lan vô cùng nguy hiểm, phía nha môn cũng không an toàn, sợ có nhiều mật thám ẩn náu, vì để bảo đảm cả tiền tuyến lẫn hậu phương được an ổn, Long tướng quân đã cho Tưởng tướng quân và hắn tạm thời cùng cai quản quận Bình Nam, còn về sau thế nào, thì đợi chỉ thị của Lương đại nhân.
Mông Giai Nguyệt không rõ ý đồ của họ, nhưng nắm được tin quan trọng nhất: “Đại nhân nhà ta đang ở trong tay Long tướng quân? Ngài ấy có khỏe không?”
“Khi Long tướng quân từ sông Tứ Hạ đến dốc Thạch Linh, trên đường đi đã bắt thái thú đại nhân cùng những kẻ khác, giải về dốc Thạch Linh cả rồi.” Tưởng Tùng nói.
Mông Giai Nguyệt vội la lớn: “Vụ án Bạch đại nhân bị đâm, đại nhân nhà ta trong sạch. Xin Long tướng quân nhất định phải điều tra rõ.”
Tiền Thế Tân lại nói: “Long tướng quân đã điều tra rõ, Lư Chính bên cạnh An cô nương chính là gian tế.”
Mông Giai Nguyệt sững sờ, nhìn sang Tưởng Tùng. Lư đại nhân kia là gian tế sao? Nhưng hắn ta luôn tận tâm bảo vệ An Nhược Thần kia mà. Hắn là gian tế, vậy có nghĩa gì?
Tưởng Tùng đầy một bụng tức giận, Tiền Thế Tân này dám âm thầm đâm hắn! Hắn nói: “Long tướng quân đã bắt Lư Chính rồi. Lúc ấy hắn ta đang chỉ huy người do Tiền đại nhân phái đi, tính bắt giữ An cô nương, à không, bắt giữ phu nhân tướng quân, giết chết thái thú đại nhân.” Tưởng Tùng dừng lại rồi nói tiếp: “Phu nhân, An cô nương và Long tướng quân đã thành thân rồi, là phu nhân tướng quân.”
Mông Giai Nguyệt không quan tâm đến tin tức quan trọng này lắm, bà chỉ quan tâm mỗi Diêu Côn, “Muốn sát hại đại nhân nhà ta?!”
Tiền Thế Tân vội nói: “Lúc ấy ta không hề biết Lư Chính là gian tế, hắn nói Diêu Côn nhốt hắn trong cơ quan, bắt An cô nương đi rồi. Nên ta mới phái người cho hắn, để hắn đưa An cô nương…” Bị Tưởng Tùng trợn trừng, Tiền Thế Tân đổi lời, “Để hắn đưa phu nhân tướng quân và Diêu Côn về cùng. Trên đường hắn truyền chỉ thị giả cho ta, ta cũng không biết.”
Mông Giai Nguyệt trợn mắt nhìn Tiền Thế Tân, nhìn dáng vẻ thản nhiên như thường của hắn, bỗng kịp ý thức được ý trong câu nói của Tưởng Tùng, bà nhìn Tưởng Tùng rồi lại nhìn Tiền Thế Tân, hỏi: “Như thế, án đại nhân nhà ta bị vu oan mưu phản, Lư Chính dẫn người mưu hại ngày ấy, là do Long tướng quân thẩm tra à?”
Tưởng Tùng nói: “Chuyện có liên quan đến mật thám, dĩ nhiên sẽ do quân đội xử lý.”
Tiền Thế Tân ôn hòa hơn Tưởng Tùng nhiều, hắn bảo: “Tất cả mọi chuyện đều đã báo cáo rõ ràng với Lương đại nhân rồi, Lương đại nhân và Long tướng quân sẽ cùng bàn bạc xem xử lý thế nào.”
Mông Giai Nguyệt thoáng hồ nghi, nhưng vẫn hỏi: “Ta muốn gặp đại nhân nhà ta một lần, không biết hai vị đại nhân có thể sắp xếp không?”
Tiền Thế Tân khách khí đáp: “Vẫn chưa tra rõ chuyện này, hơn nữa đường xá đến dốc Thạch Linh quá xa, chiến tranh chưa tàn, theo lý thì không thích hợp để phu nhân đi.”
Tưởng Tùng nói: “Tướng quân không bảo ta sắp xếp để phu nhân đi.”
Mông Giai Nguyệt lại hỏi: “Vậy nếu đại nhà ta chưa bị định tội, hai vị đại nhân có thể giải trừ lệnh cấm trong phủ ta, cho mọi người dễ thở hơn không?”
Tiền Thế Tân nói: “Vào ngày Bạch đại nhân bị đâm, trong phủ thái thú có rất nhiều người đến nha môn chém giết, những chuyện này phu nhân vẫn chưa nói rõ, tuy vẫn cứ bảo là do tự Phương quản sự gây nên, nhưng trong phủ thái thú người người đông đảo, có khả năng vẫn còn mật thám ẩn nấp. Còn chưa tra rõ nghi ngờ của tất cả mọi người trong phủ thì không thể để họ tự do ra vào được, nếu không nghi phạm mà lẻn trốn, ta và Tưởng tướng quân chẳng thể ăn nói được.”
Tưởng Tùng không phản bác, gật đầu.
Mông Giai Nguyệt không xác định nổi, bà biết con người Tưởng tướng quân Tưởng Tùng, nhưng trong ấn tượng chưa hề nói chuyện với nhau bao giờ, nay đột nhiên đến cho biết tin tức khiến bà an tâm, nhưng vẫn cùng Tiền Thế Tân giam lỏng cả nhà bà, bà không gặp được đại nhân thì làm sao biết tin của họ là thật hay giả được? Lư Chính luôn ở bên người An Nhược Thần, hắn là gian tế thì người khác thế nào?
Mông Giai Nguyệt càng nghĩ càng nghi ngờ, trong lòng như bị đao cắt lửa đốt, con trai bà thì sao? Bọn họ nói mãi nói hoài, thế nhưng con trai bà đâu? Bà cắn răng, mở miệng: “Tiền đại nhân, không bằng ngươi cứ nói thẳng…”
“Phu nhân.” Chu Vinh bưng trà bánh đi vào, ngắt lời Mông Giai Nguyệt, bảo: “Phu và các vị đại nhân uống trà nóng nào, có gì từ từ rồi nói.” Hắn vừa nói vừa gọi nha hoàn vào thay trà nóng.
Mông Giai Nguyệt bừng tỉnh, biết vừa chút nữa mình đã thất thố rồi. Bà nhếch môi, nhìn nha đầu châm trà cho mình. Trà đã đầy, nhưng bà vẫn không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Lúc này Chu Vinh lên tiếng: “Hai vị đại nhân, mấy ngày qua phu nhân nhà nô tài cứ lo lắng mãi, tinh thần mệt mỏi, nếu có gì thất lễ tiếp đón không chu đáo, mong được hai vị đại nhân tha thứ.”
Tiền Thế Tân và Tưởng Tùng nói không sao.
Mông Giai Nguyệt nhìn Chu Vinh. Chu Vinh nói: “Phu nhân, nếu Long tướng quân và Lương đại nhân đã có quyết định, vậy hẳn oan khuất của đại nhân sẽ được rửa sạch. Các vị đại nhân cần ít thời gian, phu nhân cũng chớ gấp gáp. Nếu đã biết đại nhân bình an thì yên tâm rồi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cơ thể quan trọng hơn.”
Hốc mắt Mông Giai Nguyệt đỏ lên như muốn khóc, nhưng bà lại hiểu được ý trong mắt Chu Vinh, nức nở nói: “Vậy, vậy ta đợi tin tức của các vị đại nhân.” Bà đứng dậy, hành lễ với Tiền Thế Tân với Tưởng Tùng, nói bản thân nôn nóng, đã thất nghi thất thố, mong đại nhân thông cảm. Bà hy vọng có thể gặp được Diêu Côn một lần, hy vọng các đại nhân có thể sắp xếp. Cũng hy vọng có thể mau chóng xác thực tất cả mọi người trong nhà đều trong sạch, trả lại cuộc sống thanh tĩnh yên bình.
Mông Giai Nguyệt nói rồi cáo lui. Tiền Thế Tân và Tưởng Tùng muốn sắp xếp chuyện phòng vệ trong thủ, Chu Vinh ra mặt lo liệu đối đáp. Mông Giai Nguyệt quay về phòng mình, bưng mặt khóc. Đại a hoàn của bà đi vào, lau nước mắt cho bà rồi nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Chu quản sự dặn a hoàn đợi phu nhân về thì nói với người, đến Tây phòng một chuyến.”
Mông Giai Nguyệt ngẩn người, nghe thấy giọng điệu thận trọng này, chẳng lẽ con trai đã tránh được kiếp nạn âm thầm quay về rồi? Bà vội lau nước mắt, chạy nhanh đến Tây phòng. Mở cửa ra, lại thấy đứng trong đó là một nam tử mặc quân phục.
Nam tử tự xưng là Cổ Văn Đạt, nhậm chức trong quân, được An Nhược Thần nhờ đến.
Mông Giai Nguyệt biết cái tên này, thậm chí bà còn nhớ người này thay thế chức quyền của Tạ Cương, nhưng bà không biết tướng mạo của hắn ta. “Ngươi đi vào thế nào?”
“Dĩ nhiên là vào cùng Tưởng tướng quân và Tiền đại nhân rồi.”
Là Cổ Văn Đạt thật sao? “An Nhược Thần nhờ ngươi chuyện gì?”
“An cô nương…” Cổ Văn Đạt dừng lại, rồi sửa lời nói: “Phu nhân tướng quân có nhờ cậy hạ quan, nếu tình hình trong thành không ổn, thái thú hay thái thú phu nhân cần giúp đỡ thì hạ quan sẽ ra tay.”
“Vậy có nghĩa là không nhờ cậy ngươi chuyện gì cụ thể sao!” Mông Giai Nguyệt chỉ muốn nổi điên đập nhà, bọn người các ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Ai là thật, ai là giả? Chẳng qua lợi dụng lúc rối ren mà thâm nhập mưu hại thôi. “Con trai ta ở đâu?” Mông Giai Nguyệt hét to, hai tay chống lên mặt bàn, suýt nữa đã quỵ gối xuống đất, “Các ngươi muốn làm gì thì cứ nói rõ đi, đừng có hành hạ ta như thế nữa.”
Cổ Văn Đạt bình tĩnh nói: “Phu nhân đừng lớn tiếng, nếu để người khác chú ý thì không hay đâu.”
Mông Giai Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, bà không tin hắn. Tệ nhất là, bà không biết có thể tin nổi ai. Bà muốn tìm Chu Vinh, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao y lại muốn bà đến đây gặp người này.
Không chờ Mông Giai Nguyệt mở miệng hay làm gì, Cổ Văn Đạt lại nhanh chóng nói: “Đúng là An cô nương bảo ta đến đây. Phu nhân không tin ta thì cũng phải tin nàng chứ?”
Mông Giai Nguyệt đang tính nói vậy để An Nhược Thần đến đây đi, để An Nhược Thần nói ngay trước mặt bà. Nhưng bà lại thấy Cổ Văn Đạt lùi ra một bên, từ sau tấm bình phong sau lưng hắn có một người bước ra. Mông Giai Nguyệt trợn tròn hai mắt, giật mình nhìn người kia.
Cổ Văn Đạt nói: “Truy nã trong thành vẫn chưa được gỡ bỏ, nên phải che giấu bà ấy.”
Mông Giai Nguyệt đã không còn nghe thấy lời hắn nữa rồi, bà nhào đến, nắm lấy người kia kêu lên: “Lục đại nương.”
Lục đại nương đỡ Mông Giai Nguyệt đến trên ghế, nói: “Phu nhân tin tôi không?”
Mông Giai Nguyệt rưng rưng nhìn bà hồi lâu, dùng sức siết chặt tay bà: “Ngươi vẫn còn sống.”
Lục đại nương gật đầu: “Tôi đã nghe chuyện của Phương quản sự rồi. Là y đã cứu tôi một mạng, tôi nợ y ân tình.”
Mông Giai Nguyệt nghĩ đến Phương Nguyên, lệ lại nhỏ xuống lần nữa.
Lục đại nương nói: “Hôm đó tôi thoát khỏi nha phủ, đến chỗ ẩn thân chỉ có tôi và An cô nương biết, Cổ đại nhân liên lạc với tôi bằng mật hiệu do cô nương dặn, nên tôi mới biết, cô nương tin tưởng ngài ấy, dặn dò ngài ấy vài chuyện.” Trên thực tế là Cổ Văn Đạt để lại tin tức cho “Điền lão gia” ở nơi liên lạc đó. Danh hiệu “Điền lão gia” này, chỉ có An Nhược Thần biết.
Cổ Văn Đạt sờ mũi, lúc hắn thấy “Điền lão gia” biến ra thành một Lục đại nương thì suýt chút nữa cũng sợ ra mặt. Quả nhiên Tạ đại nhân đã dạy toàn bộ bản lĩnh cho An cô nương rồi, à không, là phu nhân tướng quân.
Mông Giai Nguyệt nhìn hai người trước mặt, lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Vậy các ngươi tìm ta làm gì?”
Cổ Văn Đạt nói nhanh: “Tưởng tướng quân cũng không biết chuyện ta âm thầm điều tra, xin phu nhân đừng nhắc đến với ngài ấy.”
“Chuyện hai ta liên lạc với phu nhân, ngoài Chu quản sự ra, phu nhân đừng nói cho bất kỳ ai cả.” Lục đại nương dặn, “Bọn ta cần âm thầm làm việc, trả lại trong sạch cho thái thú đại nhân.”
“An Nhược Thần đang làm gì? Đại nhân nhà ta sao rồi?”
“Chuyện Tưởng tướng quân nói với phu nhân đều là thật, mà thực tế, Long tướng quân sắp xếp ngài ấy đến để áp chế thế lực của Tiền đại nhân, trói buộc tay chân của Tiền đại nhân. Chẳng qua Tiền đại nhân chỉ là con cờ trên bàn, tác dụng của hắn là nắm Bình Nam trong tay, nhưng nếu Bình Nam không hoàn toàn nằm trong tay hắn, thì thế cục vẫn cho hắn hy vọng, hắn sẽ đẩy nhanh hành động, kiếm nhiều chuyện, kẻ đầu sỏ ắt sẽ lộ chân tướng.”
Mông Giai Nguyệt cũng là người thông minh, bà hiểu ngay. Nên mới có kết quả cùng chung cai quản này.
Cổ Văn Đạt lại nói: “Trong tay Tiền đại nhân cần có con tin, nhưng An cô nương không ở đây, thái thú đại nhân không ở đây, Lư Chính lại rơi vào tay tướng quân, áp lực của hắn còn lớn hơn cả phu nhân.”
“Con trai ta đang ở trong tay hắn.” Mông Giai Nguyệt nói.
“Là cỗ xe ngựa bị cướp đó ư?” Cổ Văn Đạt hỏi.
Quả nhiên hắn biết, Mông Giai Nguyệt vội gật đầu, thuật lại chuyện một lần nữa.
Cổ Văn Đạt bảo: “Nghe phu nhân nói thế, ta lại không cảm thấy công tử đang ở trong tay Tiền đại nhân. Hắn để Chu quản sự đến nhận thi thể, hẳn là muốn để phu nhân cảm thấy công tử bị hắn bắt đi, nhưng nếu muốn đạt đến mục đích đó thì cứ đưa án lục cho Chu quản sự xem, như vậy sẽ chắc chắn hơn. Nhưng hắn không làm thế, vì nhất định trong án lục có ghi cái gì đó khác, mà thứ ‘khác’ ấy sẽ khiến phu nhân hiểu lầm công tử không ở trong tay hắn, đó không phải điều hắn hy vọng.”
Mông Giai Nguyệt ngẩn ra.
Cổ Văn Đạt sờ cằm: “Thật ra hắn ngụy tạo án lục để Chu quản sự xem cũng được, chỉ là chuyện nhỏ. Có điều hắn cảm thấy không cần thiết. Chỉ cần Chu quản sự quay về báo lại, Phu nhân sẽ sốt ruột cấp tốc muốn gặp hắn, để hắn cảm thấy chuyện đã hoàn thành. Mẹ con tình sâu, huống hồ còn không rõ tung tích sống chết của thái thú đại nhân, Tiền đại nhân đoán đúng tâm trạng của phu nhân, lần lữa phu nhân mấy ngày, nhất định phu nhân sẽ để hắn quyền đòi hỏi.”
Mông Giai Nguyệt cắn răng, đúng là như thế, đúng là bà định đồng ý với mọi yêu cầu của Tiền Thế Tân. Bà vội nói: “Vậy tung tích của con trai ta, Cổ đại nhân có thể tìm giúp một tay không?”
Cổ Văn Đạt vội nói: “Dĩ nhiên rồi. Chuyện phu nhân nhờ, nhất định ta sẽ dốc hết sức. Chẳng qua còn cần phu nhân giúp, cứ giả vờ không biết gì trước mặt Tiền đại nhân, nghe theo yêu cầu của hắn.”
Mông Giai Nguyệt vội gật đầu. Biết được điều Tiền Thế Tân muốn, không chừng có thể suy ra được vài manh mối.
Lúc này Lục đại nương nói xen vào: “Tôi cảm thấy Cổ đại nhân nói rất có lý. Nên phu nhân cứ tỏ vẻ nghi ngờ đi. Nếu lúc trước Tiền đại nhân sơ suất, vậy thì bây giờ vì để phu nhân trúng kế, không chừng giống lời Cổ đại nhân nói có khi, ngụy tạo một phần án lục giả. Bọn họ làm quan đều cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, rất xem thường.”
Cổ Văn Đạt cứng mặt, Lục đại nương bà ám chỉ hơi bị rộng rồi đấy.
Lục đại nương nói tiếp: “Phu nhân lấy được án lục giả thì sẽ tin là thật, nghe theo yêu cầu của Tiền đại nhân. Nhưng lúc này trên tay phu nhân đã có tội chứng của Tiền đại nhân. Giấy trắng mực đen, đấy là vật chứng. Còn nữa, nhất định Tiền đại nhân sẽ không tự viết án lục giả mà sẽ để người khác làm, đó chính là nhân chứng.”
Mông Giai Nguyệt chấn động, ra sức gật đầu. Cổ Văn Đạt nhìn thẳng vào mắt Lục đại nương mà muốn sùng bái, khó trách cô nương nói nếu nàng không có ở đây, nhất định phải tìm được “Điền lão gia”, đây là người giúp đỡ quan trọng, quả nhiên là nhân tài.
Lục đại nương lại nói: “Phu nhân chớ sợ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vạch trần âm mưu của bọn chúng. Tiền đại nhân cho rằng toàn bộ nha môn Bình Nam đều là trợ thủ của hắn, nhưng lại quên mất, vẫn còn bách tính toàn Bình Nam này.”
Cổ Văn Đạt rất muốn hỏi Lục đại nương, có phải đang kỳ thị quan phủ đấy không, rõ ràng bây giờ chủ lực chống địch chính là quân đội do Long đại tướng quân bọn họ dẫn đầu mà. Thôi được rồi, vẫn không nên đắc tội với Lục đại nương. Người ta có bách tính toàn Bình Nam làm chỗ dựa mà.
Lúc quay về, sắc mặt Chu Vinh rất nặng nề, Mông Giai Nguyệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lúc này mới hay, thì ra tất cả những người hộ tống Diêu Văn Hải ngày hôm đó đã bỏ mạng.
“Bọn họ hỏi nô tài vì sao những người này lại ra khỏi phủ, làm chuyện gì, nô tài chỉ nói không biết, không phải là chuyện do nô tài sắp xếp, cần phải về phủ hỏi phu nhân đã.” Chu Vinh nói.
Mông Giai Nguyệt không nói nổi nên câu, khiếp hồn khiếp vía chụp lấy tay Chu Vinh.
Chu Vinh biết bà lo ngại điều gì, bèn nói: “Không thấy thi thể của công tử đâu, cũng không có tin gì khác. Nô tài đã hỏi rồi, chỗ nha môn chỉ nói là xe ngựa trống. Ngoài những thi thể của mấy người đó ra thì không còn gì khác nữa.”
Mông Giai Nguyệt ngã ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Là Tiền Thế Tân ư? Hắn bắt con ta đi rồi sao?”
Chu Vinh nói: “Lúc trước khi đại nhân tra án, nô tài luôn ở cạnh phục vụ bút mực, cũng hiểu được vài cách thức. Nô tài thấy những thi thể này đều có vết thương chồng chất, không phải chết vì một đao. Hay nói cách khác, hẳn phải giao chiến một lúc. Như thế, ắt sẽ để lại manh mối, dù không có ai thấy, nhưng nếu đã đả thương thì sẽ có dấu vết, binh khí, số người, cưỡi ngựa, lái xe, dùng kiệu vân vân. Nhưng nô tài đã hỏi kỹ vụ án, nha lại đều nói không biết, nô tài muốn xem án lục thì bọn họ lại không cho. Nô tài muốn gặp Tiền đại nhân một lần, nhưng lại nói Tiền đại nhân rất bận không có thì giờ. Nô tài đi tìm quận thừa đại nhân tính hỏi thăm, nhưng tất cả đều thoái thác bảo không biết gì.”
Mông Giai Nguyệt đỏ mắt cắn răng: “Nay đại nhân không có ở đây, xưa chẳng bằng giờ, vào thời khắc quan trọng này, người Tiền Thế Tân dám dùng thì ắt hẳn đều là kẻ biết nghe lời.”
“Phu nhân.” Chu Vinh nói: “Nếu Tiền đại nhân bắt công tử đi, lấy đó lợi dụng chúng ta, như thế hắn để nô tài đi nhận thi thể, chính là muốn nói cho phu nhân biết, công tử đang ở trong tay hắn.”
Mông Giai Nguyệt nhắm mắt, hoảng hồn khiếp vía, “Kết quả hắn nói sao?”
Chu Vinh không nói, vì hắn cũng không biết.
Mông Giai Nguyệt im lặng một hồi, sau đó dặn dò Chu Vinh: “Để vệ binh bên ngoài chuyển lời đến Tiền đại nhân, cứ bảo ta muốn gặp hắn.”
Bà cho hắn ta cơ hội nói điều kiện. Chỉ cần con trai bà bình an, phu quân bà bình an, thì là gì cũng được.
Lời đã chuyển, nhưng vẫn không có thư hồi âm. Ngày ngày Chu Vinh đều thúc giục hỏi, nhưng vệ binh chỉ nói là Tiền đại nhân bận rộn, lúc nào rảnh sẽ tự sắp xếp gặp mặt phu nhân. Nhưng lần đợi này, đợi liền mấy ngày.
Càng đợi thì Mông Giai Nguyệt càng đau khổ. Bà nghĩ ra đủ mọi khả năng, đoán yêu cầu của Tiền Thế Tân là gì, rồi theo thời gian trôi đi, bà cảm thấy chuyện mình có thể đồng ý càng ngày càng nhiều. Chỉ cần cho bà một tin tức xác thực, nói cho bà biết an nguy của phu nhân và con trai, bà nguyện dâng cả sinh mạng.
Ngay vào lúc Mông Giai Nguyệt không chịu nổi nữa, thì Tiền Thế Tân đến. Không chỉ Tiền Thế Tân, mà đi cùng còn có cả Tưởng Tùng.
Mông Giai Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
Tiền Thế Tân đến cũng không phải để đưa ra điều kiện với bà, mà là cho bà hay Long tướng quân đã đại thắng nơi tiền tuyến, nghe tin Bạch Anh đại nhân bị đâm, đã tạm giam thái thú đại nhân ở doanh trại ngoài tiền tuyến, xử lý thế nào thì phải đợi ý của Long tướng quân. Nay trong thành Trung Lan vô cùng nguy hiểm, phía nha môn cũng không an toàn, sợ có nhiều mật thám ẩn náu, vì để bảo đảm cả tiền tuyến lẫn hậu phương được an ổn, Long tướng quân đã cho Tưởng tướng quân và hắn tạm thời cùng cai quản quận Bình Nam, còn về sau thế nào, thì đợi chỉ thị của Lương đại nhân.
Mông Giai Nguyệt không rõ ý đồ của họ, nhưng nắm được tin quan trọng nhất: “Đại nhân nhà ta đang ở trong tay Long tướng quân? Ngài ấy có khỏe không?”
“Khi Long tướng quân từ sông Tứ Hạ đến dốc Thạch Linh, trên đường đi đã bắt thái thú đại nhân cùng những kẻ khác, giải về dốc Thạch Linh cả rồi.” Tưởng Tùng nói.
Mông Giai Nguyệt vội la lớn: “Vụ án Bạch đại nhân bị đâm, đại nhân nhà ta trong sạch. Xin Long tướng quân nhất định phải điều tra rõ.”
Tiền Thế Tân lại nói: “Long tướng quân đã điều tra rõ, Lư Chính bên cạnh An cô nương chính là gian tế.”
Mông Giai Nguyệt sững sờ, nhìn sang Tưởng Tùng. Lư đại nhân kia là gian tế sao? Nhưng hắn ta luôn tận tâm bảo vệ An Nhược Thần kia mà. Hắn là gian tế, vậy có nghĩa gì?
Tưởng Tùng đầy một bụng tức giận, Tiền Thế Tân này dám âm thầm đâm hắn! Hắn nói: “Long tướng quân đã bắt Lư Chính rồi. Lúc ấy hắn ta đang chỉ huy người do Tiền đại nhân phái đi, tính bắt giữ An cô nương, à không, bắt giữ phu nhân tướng quân, giết chết thái thú đại nhân.” Tưởng Tùng dừng lại rồi nói tiếp: “Phu nhân, An cô nương và Long tướng quân đã thành thân rồi, là phu nhân tướng quân.”
Mông Giai Nguyệt không quan tâm đến tin tức quan trọng này lắm, bà chỉ quan tâm mỗi Diêu Côn, “Muốn sát hại đại nhân nhà ta?!”
Tiền Thế Tân vội nói: “Lúc ấy ta không hề biết Lư Chính là gian tế, hắn nói Diêu Côn nhốt hắn trong cơ quan, bắt An cô nương đi rồi. Nên ta mới phái người cho hắn, để hắn đưa An cô nương…” Bị Tưởng Tùng trợn trừng, Tiền Thế Tân đổi lời, “Để hắn đưa phu nhân tướng quân và Diêu Côn về cùng. Trên đường hắn truyền chỉ thị giả cho ta, ta cũng không biết.”
Mông Giai Nguyệt trợn mắt nhìn Tiền Thế Tân, nhìn dáng vẻ thản nhiên như thường của hắn, bỗng kịp ý thức được ý trong câu nói của Tưởng Tùng, bà nhìn Tưởng Tùng rồi lại nhìn Tiền Thế Tân, hỏi: “Như thế, án đại nhân nhà ta bị vu oan mưu phản, Lư Chính dẫn người mưu hại ngày ấy, là do Long tướng quân thẩm tra à?”
Tưởng Tùng nói: “Chuyện có liên quan đến mật thám, dĩ nhiên sẽ do quân đội xử lý.”
Tiền Thế Tân ôn hòa hơn Tưởng Tùng nhiều, hắn bảo: “Tất cả mọi chuyện đều đã báo cáo rõ ràng với Lương đại nhân rồi, Lương đại nhân và Long tướng quân sẽ cùng bàn bạc xem xử lý thế nào.”
Mông Giai Nguyệt thoáng hồ nghi, nhưng vẫn hỏi: “Ta muốn gặp đại nhân nhà ta một lần, không biết hai vị đại nhân có thể sắp xếp không?”
Tiền Thế Tân khách khí đáp: “Vẫn chưa tra rõ chuyện này, hơn nữa đường xá đến dốc Thạch Linh quá xa, chiến tranh chưa tàn, theo lý thì không thích hợp để phu nhân đi.”
Tưởng Tùng nói: “Tướng quân không bảo ta sắp xếp để phu nhân đi.”
Mông Giai Nguyệt lại hỏi: “Vậy nếu đại nhà ta chưa bị định tội, hai vị đại nhân có thể giải trừ lệnh cấm trong phủ ta, cho mọi người dễ thở hơn không?”
Tiền Thế Tân nói: “Vào ngày Bạch đại nhân bị đâm, trong phủ thái thú có rất nhiều người đến nha môn chém giết, những chuyện này phu nhân vẫn chưa nói rõ, tuy vẫn cứ bảo là do tự Phương quản sự gây nên, nhưng trong phủ thái thú người người đông đảo, có khả năng vẫn còn mật thám ẩn nấp. Còn chưa tra rõ nghi ngờ của tất cả mọi người trong phủ thì không thể để họ tự do ra vào được, nếu không nghi phạm mà lẻn trốn, ta và Tưởng tướng quân chẳng thể ăn nói được.”
Tưởng Tùng không phản bác, gật đầu.
Mông Giai Nguyệt không xác định nổi, bà biết con người Tưởng tướng quân Tưởng Tùng, nhưng trong ấn tượng chưa hề nói chuyện với nhau bao giờ, nay đột nhiên đến cho biết tin tức khiến bà an tâm, nhưng vẫn cùng Tiền Thế Tân giam lỏng cả nhà bà, bà không gặp được đại nhân thì làm sao biết tin của họ là thật hay giả được? Lư Chính luôn ở bên người An Nhược Thần, hắn là gian tế thì người khác thế nào?
Mông Giai Nguyệt càng nghĩ càng nghi ngờ, trong lòng như bị đao cắt lửa đốt, con trai bà thì sao? Bọn họ nói mãi nói hoài, thế nhưng con trai bà đâu? Bà cắn răng, mở miệng: “Tiền đại nhân, không bằng ngươi cứ nói thẳng…”
“Phu nhân.” Chu Vinh bưng trà bánh đi vào, ngắt lời Mông Giai Nguyệt, bảo: “Phu và các vị đại nhân uống trà nóng nào, có gì từ từ rồi nói.” Hắn vừa nói vừa gọi nha hoàn vào thay trà nóng.
Mông Giai Nguyệt bừng tỉnh, biết vừa chút nữa mình đã thất thố rồi. Bà nhếch môi, nhìn nha đầu châm trà cho mình. Trà đã đầy, nhưng bà vẫn không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Lúc này Chu Vinh lên tiếng: “Hai vị đại nhân, mấy ngày qua phu nhân nhà nô tài cứ lo lắng mãi, tinh thần mệt mỏi, nếu có gì thất lễ tiếp đón không chu đáo, mong được hai vị đại nhân tha thứ.”
Tiền Thế Tân và Tưởng Tùng nói không sao.
Mông Giai Nguyệt nhìn Chu Vinh. Chu Vinh nói: “Phu nhân, nếu Long tướng quân và Lương đại nhân đã có quyết định, vậy hẳn oan khuất của đại nhân sẽ được rửa sạch. Các vị đại nhân cần ít thời gian, phu nhân cũng chớ gấp gáp. Nếu đã biết đại nhân bình an thì yên tâm rồi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cơ thể quan trọng hơn.”
Hốc mắt Mông Giai Nguyệt đỏ lên như muốn khóc, nhưng bà lại hiểu được ý trong mắt Chu Vinh, nức nở nói: “Vậy, vậy ta đợi tin tức của các vị đại nhân.” Bà đứng dậy, hành lễ với Tiền Thế Tân với Tưởng Tùng, nói bản thân nôn nóng, đã thất nghi thất thố, mong đại nhân thông cảm. Bà hy vọng có thể gặp được Diêu Côn một lần, hy vọng các đại nhân có thể sắp xếp. Cũng hy vọng có thể mau chóng xác thực tất cả mọi người trong nhà đều trong sạch, trả lại cuộc sống thanh tĩnh yên bình.
Mông Giai Nguyệt nói rồi cáo lui. Tiền Thế Tân và Tưởng Tùng muốn sắp xếp chuyện phòng vệ trong thủ, Chu Vinh ra mặt lo liệu đối đáp. Mông Giai Nguyệt quay về phòng mình, bưng mặt khóc. Đại a hoàn của bà đi vào, lau nước mắt cho bà rồi nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Chu quản sự dặn a hoàn đợi phu nhân về thì nói với người, đến Tây phòng một chuyến.”
Mông Giai Nguyệt ngẩn người, nghe thấy giọng điệu thận trọng này, chẳng lẽ con trai đã tránh được kiếp nạn âm thầm quay về rồi? Bà vội lau nước mắt, chạy nhanh đến Tây phòng. Mở cửa ra, lại thấy đứng trong đó là một nam tử mặc quân phục.
Nam tử tự xưng là Cổ Văn Đạt, nhậm chức trong quân, được An Nhược Thần nhờ đến.
Mông Giai Nguyệt biết cái tên này, thậm chí bà còn nhớ người này thay thế chức quyền của Tạ Cương, nhưng bà không biết tướng mạo của hắn ta. “Ngươi đi vào thế nào?”
“Dĩ nhiên là vào cùng Tưởng tướng quân và Tiền đại nhân rồi.”
Là Cổ Văn Đạt thật sao? “An Nhược Thần nhờ ngươi chuyện gì?”
“An cô nương…” Cổ Văn Đạt dừng lại, rồi sửa lời nói: “Phu nhân tướng quân có nhờ cậy hạ quan, nếu tình hình trong thành không ổn, thái thú hay thái thú phu nhân cần giúp đỡ thì hạ quan sẽ ra tay.”
“Vậy có nghĩa là không nhờ cậy ngươi chuyện gì cụ thể sao!” Mông Giai Nguyệt chỉ muốn nổi điên đập nhà, bọn người các ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Ai là thật, ai là giả? Chẳng qua lợi dụng lúc rối ren mà thâm nhập mưu hại thôi. “Con trai ta ở đâu?” Mông Giai Nguyệt hét to, hai tay chống lên mặt bàn, suýt nữa đã quỵ gối xuống đất, “Các ngươi muốn làm gì thì cứ nói rõ đi, đừng có hành hạ ta như thế nữa.”
Cổ Văn Đạt bình tĩnh nói: “Phu nhân đừng lớn tiếng, nếu để người khác chú ý thì không hay đâu.”
Mông Giai Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, bà không tin hắn. Tệ nhất là, bà không biết có thể tin nổi ai. Bà muốn tìm Chu Vinh, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao y lại muốn bà đến đây gặp người này.
Không chờ Mông Giai Nguyệt mở miệng hay làm gì, Cổ Văn Đạt lại nhanh chóng nói: “Đúng là An cô nương bảo ta đến đây. Phu nhân không tin ta thì cũng phải tin nàng chứ?”
Mông Giai Nguyệt đang tính nói vậy để An Nhược Thần đến đây đi, để An Nhược Thần nói ngay trước mặt bà. Nhưng bà lại thấy Cổ Văn Đạt lùi ra một bên, từ sau tấm bình phong sau lưng hắn có một người bước ra. Mông Giai Nguyệt trợn tròn hai mắt, giật mình nhìn người kia.
Cổ Văn Đạt nói: “Truy nã trong thành vẫn chưa được gỡ bỏ, nên phải che giấu bà ấy.”
Mông Giai Nguyệt đã không còn nghe thấy lời hắn nữa rồi, bà nhào đến, nắm lấy người kia kêu lên: “Lục đại nương.”
Lục đại nương đỡ Mông Giai Nguyệt đến trên ghế, nói: “Phu nhân tin tôi không?”
Mông Giai Nguyệt rưng rưng nhìn bà hồi lâu, dùng sức siết chặt tay bà: “Ngươi vẫn còn sống.”
Lục đại nương gật đầu: “Tôi đã nghe chuyện của Phương quản sự rồi. Là y đã cứu tôi một mạng, tôi nợ y ân tình.”
Mông Giai Nguyệt nghĩ đến Phương Nguyên, lệ lại nhỏ xuống lần nữa.
Lục đại nương nói: “Hôm đó tôi thoát khỏi nha phủ, đến chỗ ẩn thân chỉ có tôi và An cô nương biết, Cổ đại nhân liên lạc với tôi bằng mật hiệu do cô nương dặn, nên tôi mới biết, cô nương tin tưởng ngài ấy, dặn dò ngài ấy vài chuyện.” Trên thực tế là Cổ Văn Đạt để lại tin tức cho “Điền lão gia” ở nơi liên lạc đó. Danh hiệu “Điền lão gia” này, chỉ có An Nhược Thần biết.
Cổ Văn Đạt sờ mũi, lúc hắn thấy “Điền lão gia” biến ra thành một Lục đại nương thì suýt chút nữa cũng sợ ra mặt. Quả nhiên Tạ đại nhân đã dạy toàn bộ bản lĩnh cho An cô nương rồi, à không, là phu nhân tướng quân.
Mông Giai Nguyệt nhìn hai người trước mặt, lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Vậy các ngươi tìm ta làm gì?”
Cổ Văn Đạt nói nhanh: “Tưởng tướng quân cũng không biết chuyện ta âm thầm điều tra, xin phu nhân đừng nhắc đến với ngài ấy.”
“Chuyện hai ta liên lạc với phu nhân, ngoài Chu quản sự ra, phu nhân đừng nói cho bất kỳ ai cả.” Lục đại nương dặn, “Bọn ta cần âm thầm làm việc, trả lại trong sạch cho thái thú đại nhân.”
“An Nhược Thần đang làm gì? Đại nhân nhà ta sao rồi?”
“Chuyện Tưởng tướng quân nói với phu nhân đều là thật, mà thực tế, Long tướng quân sắp xếp ngài ấy đến để áp chế thế lực của Tiền đại nhân, trói buộc tay chân của Tiền đại nhân. Chẳng qua Tiền đại nhân chỉ là con cờ trên bàn, tác dụng của hắn là nắm Bình Nam trong tay, nhưng nếu Bình Nam không hoàn toàn nằm trong tay hắn, thì thế cục vẫn cho hắn hy vọng, hắn sẽ đẩy nhanh hành động, kiếm nhiều chuyện, kẻ đầu sỏ ắt sẽ lộ chân tướng.”
Mông Giai Nguyệt cũng là người thông minh, bà hiểu ngay. Nên mới có kết quả cùng chung cai quản này.
Cổ Văn Đạt lại nói: “Trong tay Tiền đại nhân cần có con tin, nhưng An cô nương không ở đây, thái thú đại nhân không ở đây, Lư Chính lại rơi vào tay tướng quân, áp lực của hắn còn lớn hơn cả phu nhân.”
“Con trai ta đang ở trong tay hắn.” Mông Giai Nguyệt nói.
“Là cỗ xe ngựa bị cướp đó ư?” Cổ Văn Đạt hỏi.
Quả nhiên hắn biết, Mông Giai Nguyệt vội gật đầu, thuật lại chuyện một lần nữa.
Cổ Văn Đạt bảo: “Nghe phu nhân nói thế, ta lại không cảm thấy công tử đang ở trong tay Tiền đại nhân. Hắn để Chu quản sự đến nhận thi thể, hẳn là muốn để phu nhân cảm thấy công tử bị hắn bắt đi, nhưng nếu muốn đạt đến mục đích đó thì cứ đưa án lục cho Chu quản sự xem, như vậy sẽ chắc chắn hơn. Nhưng hắn không làm thế, vì nhất định trong án lục có ghi cái gì đó khác, mà thứ ‘khác’ ấy sẽ khiến phu nhân hiểu lầm công tử không ở trong tay hắn, đó không phải điều hắn hy vọng.”
Mông Giai Nguyệt ngẩn ra.
Cổ Văn Đạt sờ cằm: “Thật ra hắn ngụy tạo án lục để Chu quản sự xem cũng được, chỉ là chuyện nhỏ. Có điều hắn cảm thấy không cần thiết. Chỉ cần Chu quản sự quay về báo lại, Phu nhân sẽ sốt ruột cấp tốc muốn gặp hắn, để hắn cảm thấy chuyện đã hoàn thành. Mẹ con tình sâu, huống hồ còn không rõ tung tích sống chết của thái thú đại nhân, Tiền đại nhân đoán đúng tâm trạng của phu nhân, lần lữa phu nhân mấy ngày, nhất định phu nhân sẽ để hắn quyền đòi hỏi.”
Mông Giai Nguyệt cắn răng, đúng là như thế, đúng là bà định đồng ý với mọi yêu cầu của Tiền Thế Tân. Bà vội nói: “Vậy tung tích của con trai ta, Cổ đại nhân có thể tìm giúp một tay không?”
Cổ Văn Đạt vội nói: “Dĩ nhiên rồi. Chuyện phu nhân nhờ, nhất định ta sẽ dốc hết sức. Chẳng qua còn cần phu nhân giúp, cứ giả vờ không biết gì trước mặt Tiền đại nhân, nghe theo yêu cầu của hắn.”
Mông Giai Nguyệt vội gật đầu. Biết được điều Tiền Thế Tân muốn, không chừng có thể suy ra được vài manh mối.
Lúc này Lục đại nương nói xen vào: “Tôi cảm thấy Cổ đại nhân nói rất có lý. Nên phu nhân cứ tỏ vẻ nghi ngờ đi. Nếu lúc trước Tiền đại nhân sơ suất, vậy thì bây giờ vì để phu nhân trúng kế, không chừng giống lời Cổ đại nhân nói có khi, ngụy tạo một phần án lục giả. Bọn họ làm quan đều cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, rất xem thường.”
Cổ Văn Đạt cứng mặt, Lục đại nương bà ám chỉ hơi bị rộng rồi đấy.
Lục đại nương nói tiếp: “Phu nhân lấy được án lục giả thì sẽ tin là thật, nghe theo yêu cầu của Tiền đại nhân. Nhưng lúc này trên tay phu nhân đã có tội chứng của Tiền đại nhân. Giấy trắng mực đen, đấy là vật chứng. Còn nữa, nhất định Tiền đại nhân sẽ không tự viết án lục giả mà sẽ để người khác làm, đó chính là nhân chứng.”
Mông Giai Nguyệt chấn động, ra sức gật đầu. Cổ Văn Đạt nhìn thẳng vào mắt Lục đại nương mà muốn sùng bái, khó trách cô nương nói nếu nàng không có ở đây, nhất định phải tìm được “Điền lão gia”, đây là người giúp đỡ quan trọng, quả nhiên là nhân tài.
Lục đại nương lại nói: “Phu nhân chớ sợ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vạch trần âm mưu của bọn chúng. Tiền đại nhân cho rằng toàn bộ nha môn Bình Nam đều là trợ thủ của hắn, nhưng lại quên mất, vẫn còn bách tính toàn Bình Nam này.”
Cổ Văn Đạt rất muốn hỏi Lục đại nương, có phải đang kỳ thị quan phủ đấy không, rõ ràng bây giờ chủ lực chống địch chính là quân đội do Long đại tướng quân bọn họ dẫn đầu mà. Thôi được rồi, vẫn không nên đắc tội với Lục đại nương. Người ta có bách tính toàn Bình Nam làm chỗ dựa mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.