Chương 182
Minh Nguyệt Thính Phong
12/10/2018
Nghe thấy cái tên Lương Thanh Hà, nhất thời lòng Tiền Thế Tân nặng nề đi, hắn sai Ngôn Dao nhanh chóng đi sắp xếp người, nắm chắc
thời gian tìm được Diêu Côn, nhất định phải tiêu diệt ông ta. Lại nhắc
nhở Ngôn Dao, Lương Thanh Hà cắn ngược tất sẽ dính dáng đến hắn, bảo
Ngôn Dao chuẩn bị sẵn sàng.
Ngôn Dao lĩnh mệnh cấp tốc rời đi.
Chân trước Ngôn Dao vừa đi, chân sau Tưởng Tùng đã dẫn người đến.
Tiền Thế Tân rất thản nhiên, bình tĩnh hỏi Tưởng Tùng có chuyện gì.
Tưởng Tùng rất hùng hổ, nói Lương Thanh Hà trước đó vài ngày báo quan ám chỉ Diêu Côn là hung thủ giết người đến quân nha báo quan, nói hắn cáo trạng Diêu Côn là do bị Tiền Thế Tân xúi giục. Giờ đây cần phải bắt Tiền Thế Tân quy án, tiếp nhận thẩm tra.
Tiền Thế Tân cười khoát tay, tỏ ý mời Tưởng Tùng ngồi xuống. Tưởng Tùng xụ mặt không chút để ý.
Tiền Thế Tân nói: “Lương Thanh Hà đánh trống báo oan, nha sai đã nhận trạng tử của hắn, ta thẩm án của hắn, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết, quy trình thủ tục cũng không có gì bất trắc, án lục cũng ghi rất rõ. Trong này có vấn đề gì sao? Tại sao có thể đẩy đến trên đầu ta được. Lương Thanh Hà cáo hết trạng này đến trạng khác, liệu có mưu đồ gì không? Vì sao Tưởng tướng quân không thẩm tra hắn rõ ràng, mà lại vội vã đến khởi binh vấn tội ta trước, điều này có vẻ không ổn thỏa cho lắm!”
Tưởng Tùng nói: “Đã thẩm tra rồi nên mới đến. Tiền đại nhân, con người ta không giỏi kiên nhẫn, chúng ta có lời gì cứ nói thẳng, ngươi ngụy tạo vật chứng, sai người khác làm bằng chứng giả, còn cho hắn mười lượng bạc để mua chuộc. Những chuyện này, ta đều biết cả.”
Tiền Thế Tân lắc đầu: “Tưởng tướng quân đừng có chụp tội danh lung tung. Còn chưa nói việc bạc trên tay hắn là từ đâu ra, có người cho hắn bạc thì chứng tỏ là mua chuộc sao? Hắn mất cha từ nhỏ, chịu oan hơn mười nắm, cuộc sống nghèo khó tình cảnh đáng thương, có người cho hắn bạc không phải rất bình thường ư? Không lẽ hắn cứ thế qua loa, nói cái gì thì là cái ấy. Bằng chứng đâu? Chỉ dựa vào lời của hắn mà Tưởng tướng quân đã muốn lùng bắt mệnh quan triều đình là ta ư? Lương Thanh Hà vừa khiếu nại oan khuất xong, quay đầu đi đã tố cáo quan lão gia gỡ oan cho hắn, chuyện này không kỳ quặc sao? Hạng người bình thường sao nghĩ đến việc đi quân nha tố cáo?”
Tưởng Tùng nói: “Tiền đại nhân có thể bịa giỏi, nhưng chỉ sợ lần này chạy không thoát. Còn không phải vì quan uy của Tiền đại nhân che trời, trong lòng dân chúng sợ hãi, ắt đã nghĩ rằng giờ quân nha cũng kiêm luôn công việc quản Bình Nam bách tính, thế nên lúc này mới đến đánh trống.”
Tiền Thế Tân quát lên: “Tưởng tướng quân! Ai chứng minh được là ta ngụy tạo vật chứng? Ai chứng minh được là ta mua chuộc nhân chứng? KHông phải là Lương Thanh Hà kia sao? Lương Thanh Hà kia làm sao chứng minh được hắn không vu hại ta? Ai chứng minh được lời hắn nói là thật đây?”
“Lương Thanh Hà có thể chứng minh, lời Khương Hổ nói đúng là sự thật.”
Tiền Thế Tân sửng sốt, Khương Hổ là ai?
Tưởng Tùng nói: “Vốn Lương Thanh Hà không có oan tình gì, dĩ nhiên không cần cáo trạng Diêu Côn. Vì làm giả vụ án mà ngươi đã tìm đến Khương Hổ, giả tên thay thế Lương Thanh Hà tố cáo. Khương Hổ cầm bạc của ngươi trở về thôn, bị chính Lương Thanh Hà lên án mạnh mẽ. Lương tâm hắn bất an, nên lúc này mới đến quân nha cáo trạng ngươi.”
Tiền Thế Tân hoàn toàn sửng sốt.
Trên công đường, Tiền Thế Tân và Tưởng Tùng ngồi hai bên hai đầu, quỳ bên dưới là hai người trẻ tuổi. Một người tự xưng là Lương Thanh Hà, Tiền Thế Tân chưa hề gặp. Một kẻ tự xưng là Khương Hổ, Tiền Thế Tân nhận ra, chính là kẻ tự xưng là Lương Thanh Hà, cho hắn bạc liền đồng ý cáo trạng Diêu Côn.
Không chỉ hai người này. Mà ở ngoài cửa còn có cả thôn dân thôn Thanh Hà. Bọn họ đều có thể làm chứng, Lương Thanh Hà là Lương Thanh Hà, Khương Hổ là Khương Hổ. Hai người này là hàng xóm, cũng ở trong thôn Thanh Hà, thường ngày hay qua lại với nhau, quan hệ rất tốt. Mà cũng đúng là mười bảy năm trước Lương Thanh Hà được Lương lão cha nhận nuôi, thân thế đều giống như những gì Tiền Thế Tân đã biết.
Tiền Thế Tân biết mình đã bị sập bẫy, hắn mím chặt môi, ăn nói thận trọng. Chỉ bảo đám nha sai nghe bách tính trên phố truyền nhau cho biết chuyện liên quan đến chân tướng cái chết của Mông thái thú, thế là bèn đến thôn Thanh Hà thăm viếng, tìm đứa trẻ năm xưa, chính là Lương Thanh Hà hôm nay. Làm sao hắn biết được Lương Thanh Hà không phải là Lương Thanh Hà, cũng không biết Khương Hổ giả mạo là định làm gì. Chắc hẳn có kẻ cố ý sắp xếp, vu hại cho hắn.
Khương Hổ hô to: “Rõ ràng là ngài nói, Thanh Hà không muốn làm nên nếu thảo dân muốn thì cũng được. Dù sao không ai nhận ra rốt cuộc năm đó con trai Vưu Hoài Sơn trông như thế nào, thành Trung Lan cách đây khá xa, không ai truy cứu cả.”
Lương Thanh Hà cũng nói: “Thảo dân tự biết thân thế, nhưng cái tiếng con của hung thủ giết người này lại không vinh dự gì cho lắm, nên thảo dân cũng không muốn khoe khoang. Chỉ có mấy vụ chú bác hay qua lại với cha mới biết được. Huống hồ thảo dân cũng không rõ nội tình chuyện cha mình giết người năm đó, lúc ấy thảo dân cũng không bị bệnh. Cha thảo dân cũng chưa bao giờ nói với thảo dân là có người sai ông ấy làm như thế cả. Cho đến khi ông ấy giết người không quay về, thảo dân mới biết đã xảy ra đại sự. Trước kia có người ôm thảo dân đến thôn Thanh Hà, nói là Tiền lão gia sắp xếp. Tiền lão gia là ai, trông thế nào, thảo dân không biết, cũng chưa từng thấy. Cha cũng không nhắc lại.”
Tưởng Tùng lạnh mặt đảo qua: “Tiền đại nhân, ông nghe rõ chưa? Người đưa đứa trẻ đi, chính là Tiền lão gia. Tính toán chặt chẽ đến thế, xem ra hiềm nghi của cha ngươi còn lớn hơn cả Diêu Côn.”
Tiền Thế Tân lạnh lùng nói: “Họ Tiền nhiều biết bao. Nếu bàn về tội, thấy đứa trẻ đáng thương đưa đi nuôi cũng là tội thì đúng là ly kỳ.” Hắn dừng lại rồi cắn răng nói: “Diêu Côn đã nhận tội rồi, còn lăn dấu tay. Thế nhưng Tưởng tướng quân lại bắt trọng phạm đang bị giam giữ đi, đấy mới là tội.”
“Ai bắt?” Tưởng Tùng kinh ngạc ra mặt, “Không thấy Diêu Côn đâu ư? Tiền đại nhân, xem ra còn phải bàn thêm về tội này của ngươi rồi. Phạm nhân tử tù quan trọng đến thế nào. Xem ra hôm nay, là nhân chứng quan trọng hay mất tích vào lúc này quan trọng, ngươi cố ý hả?”
Tiền Thế Tân cắn răng nói: “Tưởng tướng quân đừng giả vờ nữa.”
Tưởng Tùng quát lên: “Lại phải bàn thêm cái tội bêu xấu mệnh quan triều đình của ngươi nữa. Dám nói bậy là quân đội bọn ta bắt người, cửa lầu Tử Vân mở rộng cho ngươi lục soát đấy, nếu ngươi lục soát ra Diêu Côn thì đầu ta cho ngươi làm bóng đá.”
Tiền Thế Tân nghẹn họng, không thốt lên lời nào tiếp nữa. Có sức như thế, đừng nói hắn không dám phái nha sai lục soát lầu Tử Vân, mà dù có đi lục soát, hắn tin cũng không tìm được Diêu Côn.
Hắn trúng bẫy rồi, lại còn là bẫy liên hoàn. Nếu phía Lương Thanh Hà không vặn ngã hắn, thì cái tội để mất trọng phạm tử tù cũng đổ xuống đầu hắn. Tiền Thế Tân trợn mắt nhìn Tưởng Tùng, trong lòng vừa nóng vừa giận, liều mạng nghĩ biện pháp.
Trong tửu lâu Chiêu Phúc, Lục đại nương và Cổ Văn Đạt vừa ăn sáng vừa nghe các thực khách trò chuyện rôm rả về việc lớn trong nha môn. Lục đại nương ung dung nói: “Nhìn kìa, thiện có thiện báo, ác giả ác bảo, không phải không có quả báo, chẳng qua chưa đến lúc thôi.”
Cổ Văn Đạt gật đầu: “Nhất định bây giờ hắn không trốn thoát nổi rồi.”
Lục đại nương lại nói: “Ta đã nói rồi, đừng có đối đầu với bách tính. Nếu bách tính đoàn kết lại thì không hề thua quan binh là bao. Các quan lão gia nên biết nên hiểu mới được.”
Lục đại nương lắc đầu: “Đại nương à, đại nương đừng có thành kiến với người làm quan bọn ta như thế chứ.”
Lục đại nương cũng lắc đầu: “Không sao, dù sao chức quan của ngươi cũng không lớn.”
Cơ mặt Cổ Văn Đạt giật giật, phu nhân tướng quân chiều bà đến mức đấy luôn hả?
Trong An phủ, Tiết Thị phòng ba đang thu dọn hành lý, chuẩn bị đến huyện Kỳ bàn bạc chuyện hôn sự của con gái, bảo đảm trong vòng ba tháng nhiệt hiếu con có thể thuận lợi gả đi. An Nhược Lan theo mẹ chọn vải vóc để đi, An Nhược Phương im lặng đi đến, hỏi Tiết Thị có cần giúp gì không.
Tiết Thị đáp không cần, để nàng ngồi bên uống trà ăn điểm tâm. An Nhược Phương ngồi ở chỗ Tiết Thị một hồi, thấy a hoàn đi ra ngoài thì hỏi: “Tam di nương, di nương phải đi bao lâu vậy?”
“Nếu thuận lợi thì tầm nửa tháng.”
“Lâu thế ạ, nếu lúc không có di nương, lỡ bọn họ có ý xấu bắt nạt tam tỷ thì sao?”
Tiết Thị sững sờ, suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ nói rõ với phu nhân.”
An Nhược Phương lại nói: “Nếu xảy ra chuyện thật, phu nhân cũng không làm chủ được đâu. Bọn họ đều nghe Lý tiên sinh cả.”
Tiết Thị dừng việc trên tay lại, đặt đồ xuống, quay đầu nhìn An Nhược Phương. An Nhược Phương cũng nhìn bà ta.
Một a hoàn định đi vào phòng, nhưng Tiết Thị lại khoát tay để a hoàn đi ra ngoài. Trong phúc vẫn chỉ có hai người là bà và An Nhược Phương. An Nhược Phương nói: “Lý Thành An tiên sinh đó, là do Tiền đại nhân phái đến, có lai lịch. Phu nhân và đại ca cũng nghe theo y.”
Tiết Thị không nói lời nào.
An Nhược Phương vẫn tiếp tục: “Bọn họ nói, khi phụ thân chết, người cuối cùng gặp phu nhân, là tam di nương.”
Tiết Thị híp mắt.
“Con biết bọn họ nghi ngờ điều gì, nhưng con cảm thấy không phải. Sao có thể là tam di nương được. Con muốn nói, nghi ngờ lớn nhất chính là vị Lý tiên sinh kia.” An Nhược Phương làm như không thấy vẻ mặt Tiết Thị, tự mình nói, “Y đề nghị hại tam tỷ, nhất định là sau đó cha không đồng ý.”
Tiết Thị kinh ngạc, định làm vẻ uy hiếp dữ dằn nhưng rồi nhanh chóng biến mất: “Ngươi nói gì?”
“Tam di nương, Lý tiên sinh muốn lấy tam tỷ ra hãm hại Tưởng tướng quân, cha không đồng ý, còn nói muốn đi báo quan, di nương nói xem liệu có khả năng vì chuyện này, mà Lý tiên sinh hại cha không?”
Tiết Thị tỉnh táo lại, bước đến gần An Nhược Phương, hỏi nàng: “Ai nói với cô nương?”
An Nhược Phương tiếp tục nói: “Con chỉ là đứa trẻ, nhưng vẫn hiểu được quan hệ thiệt hại trong này. Chuyện phải làm thế nào, còn không phải do di nương và phu nhân tạm thời làm chủ quyết định sao. Hôm nay chuyện của Tiền đại nhân ầm ĩ mưa gió khắp cả thành, lúc trước ngài ấy qua lại thân thiết với nhà ta thế, liệu có liên lụy đến chúng ta không? Lý tiên sinh kia cứ ở mãi nhà chúng ta là có ý gì? Nay Tiền đại nhân thất thế, chúng ta có nên đuổi Lý tiên sinh đi không, phải phủi sạch quan hệ với Tiền đại nhân mới phải.”
Tiết Thị suy nghĩ.
An Nhược Phương nói: “Chúng ta không phải là người ngoài, bình yên thì các tỷ tỷ mới có thể an toàn được. Cũng sẽ không còn ai nói gì mà người cuối cùng thấy cha là tam di nương.”
Trong lòng Tiết Thị lại có thêm phỏng đoán về An Nhược Phương, tiểu nha đầu này không còn là cô nương ngây thơ thô lỗ trước khi trốn nhà nữa rồi.
“Tam di nương, mẹ con không còn nữa, con không sợ chết. Con có thể vì cái nhà này làm vài chuyện, cứ để con đắc tội với Tiền đại nhân cũng được, dù sao con chỉ là trẻ con, nếu có chuyện gì, quan phủ cũng sẽ không phạt nặng con. Nhưng khi con đã làm, thì cần có người ở nhà phối hợp. Tam di nương, di nương phối hợp với con được không?”
Đương nhiên là được. Tuy Tiết Thị không biết rốt cuộc chỗ dựa của An Nhược Phương là ai, có lai lịch thế nào, nhưng ra mặt là An Nhược Phương, bà cũng có thể làm người tốt, vừa có lợi mà không mất gì.
Tiết Thị cẩn thận nghe lời An Nhược Phương, dạy dỗ nàng một hồi. An Nhược Phương gật đầu rời đi.
Đến tối muộn, Tưởng Tùng vẫn còn ở nha môn tiếp tục thẩm vấn Tiền Thế Tân, trống minh oan ở ngoài cửa nha lại được gõ. Người đến gõ trống chính là một tiểu cô nương xinh đẹp, chính là An Nhược Phương.
An Nhược Phương cáo trạng Lý Thành An mưu hại phụ thân An Chi Phủ, chỉ danh muốn gặp Tưởng Tùng tướng quân. Nàng tuyên bố mình vô tình nghe lén thấy Lý Thành An xúi giục phụ thân trong hôn lễ của nhị tỷ bỏ thuốc mê hãm hại Tưởng Tùng tướng quân, phụ thân không dám nên đã từ chối. Nhưng Lý Thành An lợi dụng điểm yếu uy hiếp phụ thân, nói phụ thân đã sát hại mẫu thân nàng là Đoàn Thị, do Lý Thành An giúp xử lý thi thể, đặt vào nhà cũ của Lục đại nương. Lý Thành An nói nếu phụ thân không đồng ý với y thì sẽ để Tiền đại nhân xử lý phụ thân, nghe thế, có vẻ trong chuyện này cũng có phần của Tiền đại nhân. Sau đó phụ thân qua đời, không hề rõ ràng, nhưng Tiền đại nhân lại nhanh chóng phán định là trượt chân rơi xuống nước, quả thật rất đáng ngờ. Nàng khẩn cầu tướng quân làm chủ cho già trẻ cả nhà nàng, bắt Lý Thành An, tra kỹ chân tướng qua đời của phụ thân và mẫu thân nàng.
Tưởng Tùng nghe xong liền vung ty lên, các vệ binh lấy tốc độ công thành chiếm đất bắt Lý Thành An cùng đám người của Tiền Thế Tân đang ở An phủ lại. Trên dưới An phủ ứng phó không kịp, vô cùng khiếp sợ. Tiết Thị vội nhân cơ hội bàn bạc cùng Đàm Thị, giả vờ như mình vừa mới biết được, rồi cẩn thận phân tích hơn thua trong đó, Đàm Thị cũng là lo tình cảnh của Tiền Thế Tân sẽ làm liên lụy đến An gia, thế là giả vờ câm điếc, cứ để mặc An Nhược Phương làm ầm.
Tiền Thế Tân trợn mắt há mồm, càng giật mình hơn việc bị Lương Thanh Hà giả hãm hại. Chưa bao giờ nghĩ rằng, An Nhược Phương ngây thơ nhu nhược lại hóa thành chó dữ cắn hắn một phát, đề phòng tất cả mọi người trong An gia nhưng lại không đề phòng nàng ta, rõ ràng coi nàng ta như con mồi, thế mà lại bị nàng ta gây khó dễ.
Chuyện này không tiện bác bẻ. Lúc trước khi Tịnh Duyên sư thái hỏi đến cái chết của Đoàn Thị, vì sợ nên hắn đã nói ra hết. Nay mỗi một câu của An Nhược Phương đều nói về tình hình lúc đó. Tưởng Tùng đang rầu vì không bắt được thóp, lần này lại có lý do dụng cực hình, để xem Lý Thành An cùng đám người kia giữ được thế nào?
Tiền Thế Tân vô cùng tức giận, đối mặt với đôi mắt của An Nhược Phương. Tiểu cô nương này nhìn hắn, ánh mắt mạnh mẽ, thân hình yếu ớt nhưng rất có khí thế, hắn hoảng hốt như thấy được Tịnh Duyên sư thái nhỏ đi mấy tuổi.
Đột nhiên Tiền Thế Tân nghĩ đến phụ thân. Tất cả đều là bị phụ thân Tiền Bùi làm liên lụy, nếu không phải lúc trước lão tham luyến sắc đẹp của An Nhược Phương, trêu chọc gây ra một chuỗi rắc rối, nếu không sao có thể thành ra như vậy!
Ngôn Dao lĩnh mệnh cấp tốc rời đi.
Chân trước Ngôn Dao vừa đi, chân sau Tưởng Tùng đã dẫn người đến.
Tiền Thế Tân rất thản nhiên, bình tĩnh hỏi Tưởng Tùng có chuyện gì.
Tưởng Tùng rất hùng hổ, nói Lương Thanh Hà trước đó vài ngày báo quan ám chỉ Diêu Côn là hung thủ giết người đến quân nha báo quan, nói hắn cáo trạng Diêu Côn là do bị Tiền Thế Tân xúi giục. Giờ đây cần phải bắt Tiền Thế Tân quy án, tiếp nhận thẩm tra.
Tiền Thế Tân cười khoát tay, tỏ ý mời Tưởng Tùng ngồi xuống. Tưởng Tùng xụ mặt không chút để ý.
Tiền Thế Tân nói: “Lương Thanh Hà đánh trống báo oan, nha sai đã nhận trạng tử của hắn, ta thẩm án của hắn, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết, quy trình thủ tục cũng không có gì bất trắc, án lục cũng ghi rất rõ. Trong này có vấn đề gì sao? Tại sao có thể đẩy đến trên đầu ta được. Lương Thanh Hà cáo hết trạng này đến trạng khác, liệu có mưu đồ gì không? Vì sao Tưởng tướng quân không thẩm tra hắn rõ ràng, mà lại vội vã đến khởi binh vấn tội ta trước, điều này có vẻ không ổn thỏa cho lắm!”
Tưởng Tùng nói: “Đã thẩm tra rồi nên mới đến. Tiền đại nhân, con người ta không giỏi kiên nhẫn, chúng ta có lời gì cứ nói thẳng, ngươi ngụy tạo vật chứng, sai người khác làm bằng chứng giả, còn cho hắn mười lượng bạc để mua chuộc. Những chuyện này, ta đều biết cả.”
Tiền Thế Tân lắc đầu: “Tưởng tướng quân đừng có chụp tội danh lung tung. Còn chưa nói việc bạc trên tay hắn là từ đâu ra, có người cho hắn bạc thì chứng tỏ là mua chuộc sao? Hắn mất cha từ nhỏ, chịu oan hơn mười nắm, cuộc sống nghèo khó tình cảnh đáng thương, có người cho hắn bạc không phải rất bình thường ư? Không lẽ hắn cứ thế qua loa, nói cái gì thì là cái ấy. Bằng chứng đâu? Chỉ dựa vào lời của hắn mà Tưởng tướng quân đã muốn lùng bắt mệnh quan triều đình là ta ư? Lương Thanh Hà vừa khiếu nại oan khuất xong, quay đầu đi đã tố cáo quan lão gia gỡ oan cho hắn, chuyện này không kỳ quặc sao? Hạng người bình thường sao nghĩ đến việc đi quân nha tố cáo?”
Tưởng Tùng nói: “Tiền đại nhân có thể bịa giỏi, nhưng chỉ sợ lần này chạy không thoát. Còn không phải vì quan uy của Tiền đại nhân che trời, trong lòng dân chúng sợ hãi, ắt đã nghĩ rằng giờ quân nha cũng kiêm luôn công việc quản Bình Nam bách tính, thế nên lúc này mới đến đánh trống.”
Tiền Thế Tân quát lên: “Tưởng tướng quân! Ai chứng minh được là ta ngụy tạo vật chứng? Ai chứng minh được là ta mua chuộc nhân chứng? KHông phải là Lương Thanh Hà kia sao? Lương Thanh Hà kia làm sao chứng minh được hắn không vu hại ta? Ai chứng minh được lời hắn nói là thật đây?”
“Lương Thanh Hà có thể chứng minh, lời Khương Hổ nói đúng là sự thật.”
Tiền Thế Tân sửng sốt, Khương Hổ là ai?
Tưởng Tùng nói: “Vốn Lương Thanh Hà không có oan tình gì, dĩ nhiên không cần cáo trạng Diêu Côn. Vì làm giả vụ án mà ngươi đã tìm đến Khương Hổ, giả tên thay thế Lương Thanh Hà tố cáo. Khương Hổ cầm bạc của ngươi trở về thôn, bị chính Lương Thanh Hà lên án mạnh mẽ. Lương tâm hắn bất an, nên lúc này mới đến quân nha cáo trạng ngươi.”
Tiền Thế Tân hoàn toàn sửng sốt.
Trên công đường, Tiền Thế Tân và Tưởng Tùng ngồi hai bên hai đầu, quỳ bên dưới là hai người trẻ tuổi. Một người tự xưng là Lương Thanh Hà, Tiền Thế Tân chưa hề gặp. Một kẻ tự xưng là Khương Hổ, Tiền Thế Tân nhận ra, chính là kẻ tự xưng là Lương Thanh Hà, cho hắn bạc liền đồng ý cáo trạng Diêu Côn.
Không chỉ hai người này. Mà ở ngoài cửa còn có cả thôn dân thôn Thanh Hà. Bọn họ đều có thể làm chứng, Lương Thanh Hà là Lương Thanh Hà, Khương Hổ là Khương Hổ. Hai người này là hàng xóm, cũng ở trong thôn Thanh Hà, thường ngày hay qua lại với nhau, quan hệ rất tốt. Mà cũng đúng là mười bảy năm trước Lương Thanh Hà được Lương lão cha nhận nuôi, thân thế đều giống như những gì Tiền Thế Tân đã biết.
Tiền Thế Tân biết mình đã bị sập bẫy, hắn mím chặt môi, ăn nói thận trọng. Chỉ bảo đám nha sai nghe bách tính trên phố truyền nhau cho biết chuyện liên quan đến chân tướng cái chết của Mông thái thú, thế là bèn đến thôn Thanh Hà thăm viếng, tìm đứa trẻ năm xưa, chính là Lương Thanh Hà hôm nay. Làm sao hắn biết được Lương Thanh Hà không phải là Lương Thanh Hà, cũng không biết Khương Hổ giả mạo là định làm gì. Chắc hẳn có kẻ cố ý sắp xếp, vu hại cho hắn.
Khương Hổ hô to: “Rõ ràng là ngài nói, Thanh Hà không muốn làm nên nếu thảo dân muốn thì cũng được. Dù sao không ai nhận ra rốt cuộc năm đó con trai Vưu Hoài Sơn trông như thế nào, thành Trung Lan cách đây khá xa, không ai truy cứu cả.”
Lương Thanh Hà cũng nói: “Thảo dân tự biết thân thế, nhưng cái tiếng con của hung thủ giết người này lại không vinh dự gì cho lắm, nên thảo dân cũng không muốn khoe khoang. Chỉ có mấy vụ chú bác hay qua lại với cha mới biết được. Huống hồ thảo dân cũng không rõ nội tình chuyện cha mình giết người năm đó, lúc ấy thảo dân cũng không bị bệnh. Cha thảo dân cũng chưa bao giờ nói với thảo dân là có người sai ông ấy làm như thế cả. Cho đến khi ông ấy giết người không quay về, thảo dân mới biết đã xảy ra đại sự. Trước kia có người ôm thảo dân đến thôn Thanh Hà, nói là Tiền lão gia sắp xếp. Tiền lão gia là ai, trông thế nào, thảo dân không biết, cũng chưa từng thấy. Cha cũng không nhắc lại.”
Tưởng Tùng lạnh mặt đảo qua: “Tiền đại nhân, ông nghe rõ chưa? Người đưa đứa trẻ đi, chính là Tiền lão gia. Tính toán chặt chẽ đến thế, xem ra hiềm nghi của cha ngươi còn lớn hơn cả Diêu Côn.”
Tiền Thế Tân lạnh lùng nói: “Họ Tiền nhiều biết bao. Nếu bàn về tội, thấy đứa trẻ đáng thương đưa đi nuôi cũng là tội thì đúng là ly kỳ.” Hắn dừng lại rồi cắn răng nói: “Diêu Côn đã nhận tội rồi, còn lăn dấu tay. Thế nhưng Tưởng tướng quân lại bắt trọng phạm đang bị giam giữ đi, đấy mới là tội.”
“Ai bắt?” Tưởng Tùng kinh ngạc ra mặt, “Không thấy Diêu Côn đâu ư? Tiền đại nhân, xem ra còn phải bàn thêm về tội này của ngươi rồi. Phạm nhân tử tù quan trọng đến thế nào. Xem ra hôm nay, là nhân chứng quan trọng hay mất tích vào lúc này quan trọng, ngươi cố ý hả?”
Tiền Thế Tân cắn răng nói: “Tưởng tướng quân đừng giả vờ nữa.”
Tưởng Tùng quát lên: “Lại phải bàn thêm cái tội bêu xấu mệnh quan triều đình của ngươi nữa. Dám nói bậy là quân đội bọn ta bắt người, cửa lầu Tử Vân mở rộng cho ngươi lục soát đấy, nếu ngươi lục soát ra Diêu Côn thì đầu ta cho ngươi làm bóng đá.”
Tiền Thế Tân nghẹn họng, không thốt lên lời nào tiếp nữa. Có sức như thế, đừng nói hắn không dám phái nha sai lục soát lầu Tử Vân, mà dù có đi lục soát, hắn tin cũng không tìm được Diêu Côn.
Hắn trúng bẫy rồi, lại còn là bẫy liên hoàn. Nếu phía Lương Thanh Hà không vặn ngã hắn, thì cái tội để mất trọng phạm tử tù cũng đổ xuống đầu hắn. Tiền Thế Tân trợn mắt nhìn Tưởng Tùng, trong lòng vừa nóng vừa giận, liều mạng nghĩ biện pháp.
Trong tửu lâu Chiêu Phúc, Lục đại nương và Cổ Văn Đạt vừa ăn sáng vừa nghe các thực khách trò chuyện rôm rả về việc lớn trong nha môn. Lục đại nương ung dung nói: “Nhìn kìa, thiện có thiện báo, ác giả ác bảo, không phải không có quả báo, chẳng qua chưa đến lúc thôi.”
Cổ Văn Đạt gật đầu: “Nhất định bây giờ hắn không trốn thoát nổi rồi.”
Lục đại nương lại nói: “Ta đã nói rồi, đừng có đối đầu với bách tính. Nếu bách tính đoàn kết lại thì không hề thua quan binh là bao. Các quan lão gia nên biết nên hiểu mới được.”
Lục đại nương lắc đầu: “Đại nương à, đại nương đừng có thành kiến với người làm quan bọn ta như thế chứ.”
Lục đại nương cũng lắc đầu: “Không sao, dù sao chức quan của ngươi cũng không lớn.”
Cơ mặt Cổ Văn Đạt giật giật, phu nhân tướng quân chiều bà đến mức đấy luôn hả?
Trong An phủ, Tiết Thị phòng ba đang thu dọn hành lý, chuẩn bị đến huyện Kỳ bàn bạc chuyện hôn sự của con gái, bảo đảm trong vòng ba tháng nhiệt hiếu con có thể thuận lợi gả đi. An Nhược Lan theo mẹ chọn vải vóc để đi, An Nhược Phương im lặng đi đến, hỏi Tiết Thị có cần giúp gì không.
Tiết Thị đáp không cần, để nàng ngồi bên uống trà ăn điểm tâm. An Nhược Phương ngồi ở chỗ Tiết Thị một hồi, thấy a hoàn đi ra ngoài thì hỏi: “Tam di nương, di nương phải đi bao lâu vậy?”
“Nếu thuận lợi thì tầm nửa tháng.”
“Lâu thế ạ, nếu lúc không có di nương, lỡ bọn họ có ý xấu bắt nạt tam tỷ thì sao?”
Tiết Thị sững sờ, suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ nói rõ với phu nhân.”
An Nhược Phương lại nói: “Nếu xảy ra chuyện thật, phu nhân cũng không làm chủ được đâu. Bọn họ đều nghe Lý tiên sinh cả.”
Tiết Thị dừng việc trên tay lại, đặt đồ xuống, quay đầu nhìn An Nhược Phương. An Nhược Phương cũng nhìn bà ta.
Một a hoàn định đi vào phòng, nhưng Tiết Thị lại khoát tay để a hoàn đi ra ngoài. Trong phúc vẫn chỉ có hai người là bà và An Nhược Phương. An Nhược Phương nói: “Lý Thành An tiên sinh đó, là do Tiền đại nhân phái đến, có lai lịch. Phu nhân và đại ca cũng nghe theo y.”
Tiết Thị không nói lời nào.
An Nhược Phương vẫn tiếp tục: “Bọn họ nói, khi phụ thân chết, người cuối cùng gặp phu nhân, là tam di nương.”
Tiết Thị híp mắt.
“Con biết bọn họ nghi ngờ điều gì, nhưng con cảm thấy không phải. Sao có thể là tam di nương được. Con muốn nói, nghi ngờ lớn nhất chính là vị Lý tiên sinh kia.” An Nhược Phương làm như không thấy vẻ mặt Tiết Thị, tự mình nói, “Y đề nghị hại tam tỷ, nhất định là sau đó cha không đồng ý.”
Tiết Thị kinh ngạc, định làm vẻ uy hiếp dữ dằn nhưng rồi nhanh chóng biến mất: “Ngươi nói gì?”
“Tam di nương, Lý tiên sinh muốn lấy tam tỷ ra hãm hại Tưởng tướng quân, cha không đồng ý, còn nói muốn đi báo quan, di nương nói xem liệu có khả năng vì chuyện này, mà Lý tiên sinh hại cha không?”
Tiết Thị tỉnh táo lại, bước đến gần An Nhược Phương, hỏi nàng: “Ai nói với cô nương?”
An Nhược Phương tiếp tục nói: “Con chỉ là đứa trẻ, nhưng vẫn hiểu được quan hệ thiệt hại trong này. Chuyện phải làm thế nào, còn không phải do di nương và phu nhân tạm thời làm chủ quyết định sao. Hôm nay chuyện của Tiền đại nhân ầm ĩ mưa gió khắp cả thành, lúc trước ngài ấy qua lại thân thiết với nhà ta thế, liệu có liên lụy đến chúng ta không? Lý tiên sinh kia cứ ở mãi nhà chúng ta là có ý gì? Nay Tiền đại nhân thất thế, chúng ta có nên đuổi Lý tiên sinh đi không, phải phủi sạch quan hệ với Tiền đại nhân mới phải.”
Tiết Thị suy nghĩ.
An Nhược Phương nói: “Chúng ta không phải là người ngoài, bình yên thì các tỷ tỷ mới có thể an toàn được. Cũng sẽ không còn ai nói gì mà người cuối cùng thấy cha là tam di nương.”
Trong lòng Tiết Thị lại có thêm phỏng đoán về An Nhược Phương, tiểu nha đầu này không còn là cô nương ngây thơ thô lỗ trước khi trốn nhà nữa rồi.
“Tam di nương, mẹ con không còn nữa, con không sợ chết. Con có thể vì cái nhà này làm vài chuyện, cứ để con đắc tội với Tiền đại nhân cũng được, dù sao con chỉ là trẻ con, nếu có chuyện gì, quan phủ cũng sẽ không phạt nặng con. Nhưng khi con đã làm, thì cần có người ở nhà phối hợp. Tam di nương, di nương phối hợp với con được không?”
Đương nhiên là được. Tuy Tiết Thị không biết rốt cuộc chỗ dựa của An Nhược Phương là ai, có lai lịch thế nào, nhưng ra mặt là An Nhược Phương, bà cũng có thể làm người tốt, vừa có lợi mà không mất gì.
Tiết Thị cẩn thận nghe lời An Nhược Phương, dạy dỗ nàng một hồi. An Nhược Phương gật đầu rời đi.
Đến tối muộn, Tưởng Tùng vẫn còn ở nha môn tiếp tục thẩm vấn Tiền Thế Tân, trống minh oan ở ngoài cửa nha lại được gõ. Người đến gõ trống chính là một tiểu cô nương xinh đẹp, chính là An Nhược Phương.
An Nhược Phương cáo trạng Lý Thành An mưu hại phụ thân An Chi Phủ, chỉ danh muốn gặp Tưởng Tùng tướng quân. Nàng tuyên bố mình vô tình nghe lén thấy Lý Thành An xúi giục phụ thân trong hôn lễ của nhị tỷ bỏ thuốc mê hãm hại Tưởng Tùng tướng quân, phụ thân không dám nên đã từ chối. Nhưng Lý Thành An lợi dụng điểm yếu uy hiếp phụ thân, nói phụ thân đã sát hại mẫu thân nàng là Đoàn Thị, do Lý Thành An giúp xử lý thi thể, đặt vào nhà cũ của Lục đại nương. Lý Thành An nói nếu phụ thân không đồng ý với y thì sẽ để Tiền đại nhân xử lý phụ thân, nghe thế, có vẻ trong chuyện này cũng có phần của Tiền đại nhân. Sau đó phụ thân qua đời, không hề rõ ràng, nhưng Tiền đại nhân lại nhanh chóng phán định là trượt chân rơi xuống nước, quả thật rất đáng ngờ. Nàng khẩn cầu tướng quân làm chủ cho già trẻ cả nhà nàng, bắt Lý Thành An, tra kỹ chân tướng qua đời của phụ thân và mẫu thân nàng.
Tưởng Tùng nghe xong liền vung ty lên, các vệ binh lấy tốc độ công thành chiếm đất bắt Lý Thành An cùng đám người của Tiền Thế Tân đang ở An phủ lại. Trên dưới An phủ ứng phó không kịp, vô cùng khiếp sợ. Tiết Thị vội nhân cơ hội bàn bạc cùng Đàm Thị, giả vờ như mình vừa mới biết được, rồi cẩn thận phân tích hơn thua trong đó, Đàm Thị cũng là lo tình cảnh của Tiền Thế Tân sẽ làm liên lụy đến An gia, thế là giả vờ câm điếc, cứ để mặc An Nhược Phương làm ầm.
Tiền Thế Tân trợn mắt há mồm, càng giật mình hơn việc bị Lương Thanh Hà giả hãm hại. Chưa bao giờ nghĩ rằng, An Nhược Phương ngây thơ nhu nhược lại hóa thành chó dữ cắn hắn một phát, đề phòng tất cả mọi người trong An gia nhưng lại không đề phòng nàng ta, rõ ràng coi nàng ta như con mồi, thế mà lại bị nàng ta gây khó dễ.
Chuyện này không tiện bác bẻ. Lúc trước khi Tịnh Duyên sư thái hỏi đến cái chết của Đoàn Thị, vì sợ nên hắn đã nói ra hết. Nay mỗi một câu của An Nhược Phương đều nói về tình hình lúc đó. Tưởng Tùng đang rầu vì không bắt được thóp, lần này lại có lý do dụng cực hình, để xem Lý Thành An cùng đám người kia giữ được thế nào?
Tiền Thế Tân vô cùng tức giận, đối mặt với đôi mắt của An Nhược Phương. Tiểu cô nương này nhìn hắn, ánh mắt mạnh mẽ, thân hình yếu ớt nhưng rất có khí thế, hắn hoảng hốt như thấy được Tịnh Duyên sư thái nhỏ đi mấy tuổi.
Đột nhiên Tiền Thế Tân nghĩ đến phụ thân. Tất cả đều là bị phụ thân Tiền Bùi làm liên lụy, nếu không phải lúc trước lão tham luyến sắc đẹp của An Nhược Phương, trêu chọc gây ra một chuỗi rắc rối, nếu không sao có thể thành ra như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.